Khi tiết thứ 7 kết thúc, Rindou đã đến gặp tôi ngay lập tức. Cô ấy hào hứng hơn cả tôi khi đến thăm câu lạc bộ của cô ấy.
Có gì ở đó mà lại khiến tôi quan tâm nhỉ? Sách à? Tôi có thể đọc bất kỳ cuốn nào khi có thời gian nhưng tôi không có nhiều thời gian để tập trung vào một cuốn sách. Một cuốn light novel có thể mất nhiều tháng trước khi tôi đọc xong.
Được thôi, tôi đã hứa rồi nên tôi sẽ không nuốt lời đâu.
"Cậu định đến thử câu lạc bộ của Rindou à?"
Satsuki hỏi.
"Tớ đã hứa và nó cũng có thể sẽ thú vị với tớ."
"Sự lười biếng của cậu đang lộ ra rồi đấy, Onoda. Cậu chỉ đang tìm một câu lạc bộ thư giãn thôi, phải không? Sao không tham gia câu lạc bộ về nhà luôn đi?"
"Có gì vui ở đó? Tớ đã thử điều đó hồi trung học rồi. Tớ cũng đã nghĩ đến điều đó rồi nhưng các câu lạc bộ hóa ra lại vui hơn tớ mong đợi."
Đúng vậy. Như câu lạc bộ Văn học. Tôi đang vui ở đó. Tất nhiên, Kana là lý do lớn nhất, nhưng giờ có thêm một người thú vị nữa là Otsuka-senpai. Dù tôi đã nói rằng mình sẽ không theo đuổi cô ấy ngay bây giờ nhưng việc cô ấy biết bí mật của chúng tôi thì thật thú vị.
"Vậy tại sao cậu không thử tham gia câu lạc bộ thể thao đi? Lúc nãy, nhìn cậu có vẻ thể thao hơn hẳn mọi người đấy."
Hả? Tôi có sao à? Tôi không nghĩ vậy. Tôi chỉ cân bằng thôi. Những người trong các câu lạc bộ thể thao có điều gì đó khiến họ tập trung vào, và lý do đó cũng là lý do tôi không tham gia.
"Không đời nào. Hỏi Sakuma đi, tớ đã nói cho cậu ấy lý do rồi."
Tôi đang hào phóng đấy. Tôi sẽ để hai người có thời gian riêng.
"Hả? Tại sao tớ phải hỏi tên ngốc đó? Nói cho tớ biết ngay đi."
Nhưng mà trông cô ấy vui vẻ khi nghĩ về điều đó. Cô gái này. Làm sao cô ấy có thể thổ lộ tình cảm nếu cứ không ngừng xúc phạm anh ấy bằng cái miệng khẩu nghiệp của mình?
"Không cần hỏi đâu. Tớ sẽ nói cho cậu nghe. Onoda ghét các senpai trong các câu lạc bộ thể thao. Hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả, họ đều sai bảo các đàn em. Như điều đã xảy ra với tớ."
Sakuma xen vào.
"Tớ không hỏi cậu, đồ ngốc. Hãy đi và luyện tập ngay cả khi không có ai. Bằng cách đó, cậu sẽ được vào đội hình thường xuyên."
"Đừng gọi tớ là đồ ngốc nữa! Tớ phải cảm ơn cậu thế nào vì đã đưa tôi đến phòng y tế?!"
À. Cậu ta đã lỡ miệng. Satsuki ngạc nhiên, khuôn mặt cô ấy dần chuyển sang đỏ.
"Vậy thì nói cảm ơn đi, đồ ngốc!"
Với một cú đá, Sakuma ngã về phía sau ghế, dường như bất tỉnh.
"H-họ đang hòa hợp với nhau sao? Tớ không hiểu."
Rindou, người im lặng từ trước đến giờ, hỏi.
"Đúng vậy. Đó là cách họ hòa hợp. Chỉ cần đừng bắt chước họ, được không?"
"V-vâng!"
"Này. Onoda, cậu đang nói gì với Rindou thế? Đừng làm cô ấy bị ảnh hưởng!"
Không, chính cậu mới là người sẽ làm cô ấy bị ảnh hưởng vì cái miệng khẩu nghiệp của mình. Nếu không phải chúng ta đang ở đây, tôi đã chặn cậu lại rồi, bằng miệng hoặc bằng cách khác. Cách nào cũng được.
"Bọn họ thật vô vọng Rindou. Chúng ta đi thôi?"
"Vâng. Hẹn gặp lại vào ngày mai Maemura, Sakuma"
Đôi mắt Rindou sáng lên khi cô ấy nắm chặt tay áo tôi.
"Argh. Tên ngốc này đang lờ mình đi. Chăm sóc Rindou nhé, được không? Gặp lại nhé."
"Vâng vâng. Hẹn gặp lại, Maemura, Sakuma."
"Tớ đã bảo cậu đừng gọi tớ như vậy bằng cái giọng đó! Ah, quên đi."
"Ừm. Hẹn gặp lại nhé Onoda, Rindou."
Sakuma vừa mới tỉnh lại vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi. Mặc dù bối rối, cậu ta vẫnbiết chuyện gì đã xảy ra. Cậu ta bị Satsuki đá.
Chúng tôi để hai người họ lại phía sau. Tôi đoán là ngay cả khi một trong hai người muốn thổ lộ ngay tại đó, thì cũng không được. Trừ khi đó là Maemura nhưng cô ấy sẽ không làm vậy. Sau những gì đã xảy ra sáng nay trong phòng thay đồ và phòng y tế vẫn còn mới trong tâm trí, cô ấy sẽ cảm thấy e ngại khi thổ lộ với Sakuma. Hơn nữa, cô ấy vẫn có buổi tập câu lạc bộ phải tham gia.
Tôi biết đường đến Tòa nhà Câu lạc bộ nhưng không biết Câu lạc bộ Sách nằm ở đâu, vậy tại sao tôi lại đi trước Rindou trong khi cô ấy chỉ nắm lấy tay áo tôi? Cô ấy đã nói sẽ dẫn đường cho tôi, phải không?
À. Đúng rồi. Tôi phải hỏi cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không nói gì cả.
"Câu lạc bộ Sách ở đâu vậy?"
"Ah. Tầng 2, phòng cuối cùng bên trái."
"Liệu tớ có thể vào như thế này không?"
"Đừng lo Onoda, tớ đã thông báo với chủ tịch câu lạc bộ ngày hôm qua rồi. Cô ấy cũng đang đợi."
Cô ấy? Có phải là một Rindou khác hay là người như Fujii của câu lạc bộ Văn học? À. Nghĩ cũng vô ích. Tôi đi theo chỉ dẫn của Rindou và đến trước phòng câu lạc bộ Sách.
Cuối cùng, Rindou buông tay áo tôi ra, cô ấy gõ cửa hai lần trước khi mở cửa.
Cảnh tượng bên trong căn phòng là những kệ sách. Những hàng kệ sách, giống như một thư viện mini bên trong. Chỉ có một chút không gian ở phía cuối phòng với vài bàn ghế. 7 chiếc bàn trong số đó đã có người ngồi, tất cả đều là các thành viên của câu lạc bộ, không ai nói chuyện với nhau và tất cả đều đang chăm chú vào những cuốn sách trong tay.
Bầu không khí gì thế này? Liệu tôi có lỡ bước vào một phụ lục của thư viện không? Bảy người đó thậm chí không ngoảnh lại xem ai đã gõ cửa hay ai đã vào.
"Ah, em đến rồi à, Rindou. Và?"
Một giọng nói vang lên từ phía bên trái căn phòng.
Hả? Cái quái gì vậy? Giọng nói này nghe quen thuộc một cách lạ thường. Tôi không ngờ sẽ nghe lại nó.
Giọng nói này thuộc về một trong những cô gái mà tôi đã cướp trước đây. Khi tôi cắt đứt mối quan hệ với cô ấy, cô không kiên trì như những cô gái khác và chỉ biến mất sau khi tốt nghiệp trung học.
"Chào chị, Kojima-senpai. Em đã đưa cậu ấy đến đây."
"Ồ. Cậu hẳn là Onoda-kun? Rindou cứ nhắc đến cậu mãi."
Tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói và nhìn thấy cô ấy, Kojima Haruko, Chủ tịch Hội học sinh khi tôi học năm hai trung học.
Làm sao cô ấy lại ở đây? Và chỉ cần nhìn nụ cười trên môi cô ấy, cô ấy chắc chắn nhận ra tôi.
Tất nhiên, làm sao cô ấy không nhận ra chứ? Trong năm cuối trung học, tôi đã ở bên cô ấy nửa năm. Trong suốt nửa năm đó, cô ấy là của tôi. Tôi đã cướp cô ấy khỏi bạn trai cô ấy vào thời điểm đó. Và đúng vậy, cô ấy là người đầu tiên nói với tôi rằng tôi trông vô hại.
"E-eh? Đừng nói với cậu ấy thế, senpai. Em xấu hổ lắm."
"Tại sao, Rindou? Cậu ấy không biết sao?"
"K-không..."
"Cô gái này. Xin lỗi, cậu có thể quên những gì tôi nói lúc nãy không?"
Haruko quay lại nhìn tôi, cô ấy vẫn diễn như không biết tôi. Cô gái này thật sự có khả năng diễn xuất, từ cách cô ấy thể hiện trong vai trò Chủ tịch Hội học sinh lúc đó, đứng đắn và nghiêm túc. Không ai biết được sự hung dữ của cô ấy trên giường. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã tận hưởng khoảng thời gian bên cô ấy. Tất cả trong khi giữ bí mật khỏi Phó Chủ tịch, bạn trai của cô ấy. Đó thật sự là một khoảng thời gian thú vị để hồi tưởng lại.
"Đương nhiên, em không nghe thấy gì cả."
"Được rồi. Giờ ổn rồi chứ, Ayase?"
"V-vâng, Chủ tịch. Xin lỗi, Onoda."
Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng cũng được. Việc cô ấy gọi Rindou bằng tên cho thấy họ thân thiết. Đó là một điều tốt cho Rindou, cô ấy giờ đã có bạn bè ngoài tôi và hai người kia. Nhưng liệu Haruko có thực sự là bạn của cô ấy không?
"Em có thể bắt đầu rồi Ayase, chị sẽ chăm sóc Onoda-kun trong buổi thử nghiệm của cậu ấy. Em đã đọc đến đâu trong cuốn sách đó rồi?"
"Um. Giữa chừng. Khi anh ấy bị một con sư tử từ một bầy khác tiếp cận."
"Chị hiểu rồi. Cứ tiếp tục và cho chị đánh giá trung thực sau khi đọc xong nhé."
"V-vâng senpai. Onoda, tận hưởng thời gian của cậu nhé."
Rindou nói rồi đi đến một trong những chiếc ghế trống ở cuối phòng. Cô lại một lần nữa lấy ra cuốn sách đang đọc, Chú sư tử đơn độc, và bắt đầu đắm chìm vào đó.
"Cô ấy dễ thương quá phải không? Một mục tiêu mới à?"
Đây mới là Haruko thật sự. Cô ấy ngay lập tức bỏ đi vẻ ngoài của mình khi chỉ có hai chúng tôi.
"Không, anh chỉ đang cố giúp cô ấy mở lòng với người khác thôi."
"Ah. Đúng là Ruki-kun, lúc đầu là một chàng trai tốt nhưng chẳng mấy chốc sẽ lộ móng vuốt."
"Không hẳn thế đâu Haruko, anh chưa bao giờ là người tốt cả."
Haruko cười khúc khích trước câu trả lời của tôi.
"Anh lúc nào cũng thế. Nhưng nhớ lại lúc đầu anh tiếp cận em, em vẫn nghĩ anh vô hại. Ai mà nghĩ được chứ, đúng không? Thôi, chúng ta đến góc kia đi, nói chuyện ở đây có thể làm phiền họ."
Cô ấy chỉ về phía nơi cô vừa đến, có một chiếc bàn đơn và hai chiếc ghế. Trên bàn có một ấm trà và một chiếc tách trà duy nhất. Phía sau bàn là một lớp vải trắng dày che phủ thứ gì đó trên bức tường.
"Cái gì? Ngạc nhiên à? Anh không định hỏi em thứ gì sao?"
"Anh đã cắt đứt mối quan hệ với Haruko, không phải em mới là người nên hỏi sao?"
"À, anh nói đúng. Nhưng em đã biết lý do rồi nên không cần phải hỏi nữa."
Cô gái này.
Chúng tôi ngồi vào ghế và cô ấy rót cho tôi một tách trà vào chiếc tách duy nhất trên bàn. Sau đó cô ấy đưa nó cho tôi.
"Cảm ơn. Được thôi, nếu em không hỏi thì nói cũng chẳng có ích gì."
Tôi nhận lấy tách trà và uống ngay.
"Đúng vậy, anh là Ruki-kun. Anhkhông bao giờ thay đổi. Không bao giờ bận tâm đến những điều tầm thường như tách trà là của em hay chúng ta có thể đang có một nụ hôn gián tiếp."
Làm sao tôi có thể bận tâm đến điều đó khi tôi đã thưởng thức mọi thứ về em? Cô gái này. Cô ấy cũng không thay đổi. Tôi chỉ tự hỏi tại sao cô ấy lại ở đây, tại ngôi trường này và tại sao cô ấy lại ở trong Câu lạc bộ Sách này.
"Chà, em đã mời mà. Thật đáng tiếc nếu từ chối."
"Đó chính là điều anh nhớ ở em."
Haruko lại cười khúc khích. Cô ấy chống khuỷu tay lên bàn và nâng cằm bằng hai tay trong khi nhìn chằm chằm vào tôi. Giống như một cô gái đang ngắm nhìn một thứ quý giá của cho mình.
Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, mái tóc dài màu đen với ánh tím và cái đuôi tóc bên một bên vẫn không thay đổi. Đó là thương hiệu của cô.
"Em có nhớ anh không?"
"Vâng, em đã đợi ở đây một năm rồi. Em biết là anh sẽ bỏ trốn khỏi trường cao trung gần nhất. Em đoán là mình may mắn khi anh chọn trường này."
"Tại sao?"
"Không phải quá rõ ràng sao? Em muốn em như cách anh từng muốn em trước đây."
"Ý em là gì?"
"Em sẽ đánh cắp anh khỏi ham muốn thầm kín của anh."
"Và bằng cách nào?"
"Ừm, em chưa nghĩ xa như thế."
Như mong đợi. Vẫn vậy. Cô gái này, cô ấy muốn bắt chước tôi, nhưng không phải bằng cách tôi cướp các cô gái, mà cô ấy muốn cướp tôi và chỉ thuộc về cô ấy. Đó không phải là tình yêu hay bất kỳ cảm xúc nào gần với điều đó. Có lẽ vậy. Lúc đó tôi không thực sự hiểu. Tôi đã cắt đứt với cô ấy vì lý do đó. Nhưng lý do quan trọng nhất là cô ấy đã chia tay bạn trai. Giờ tôi thấy xấu hổ về những cô gái khác mà tôi đã cắt đứt chỉ vì lý do đơn giản như vậy. Tuy nhiên, tôi không hối tiếc vì tôi hiểu rằng mình đã diễn giải sai mong muốn bí mật của mình.
"Em cũng chẳng thay đổi gì."
"À, em có chứ. Nhìn này, ngực em bây giờ to hơn rồi."
Sau đó cô ấy nắm lấy ngực mình và nhấc lên bàn cho tôi xem. À, đúng vậy, chắc chắn là lớn hơn tôi nhớ. Hồi đó cô ấy chỉ có cup B thôi, giờ là cup D. Nó ngang bằng với Kanzaki.
"Muốn xem không?"
Haruko lại cười khúc khích khi cởi cúc đồng phục.
"Không phải tốt hơn nếu anh chạm vào nó sao?"
"À! Anh nói đúng. Đây, lại đây và chạm vào nó đi."
"Nhưng điều đó vẫn không khơi dậy ham muốn của anh."
"Chậc. Em biết rồi. Anh vẫn chẳng bao giờ thay đổi. Em đang rất khó khăn để thích bất kỳ ai. Vì anh mà em trở nên thế này. Đây là lỗi của anh."
Haruko bĩu môi và cô ấy trở lại trạng thái trước đó. Cô ấy chống cằm và nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng những chiếc cúc không cài vẫn giữ nguyên. Tôi có thể thấy áo ngực màu hồng và khe ngực của cô ấy nhô ra khỏi bộ đồng phục. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã từng thích đắm mình trong bộ ngực đó.
"Anh nhớ là em vẫn thích Phó Chủ tịch trước khi anh cắt đứt với em."
"Vâng, làm sao em có thể quên được anh ấy? Anh ấy không giống anh. Nhưng anh ấy phát hiện ra em đã trở nên hư hỏng như nào nên giờ anh ấy ghét em rồi. Lại là một lỗi lầm khác của anh.”
Hả? Tại sao cô ấy lại liệt kê mọi thứ và nói rằng đó là lỗi của tôi? Tôi không thể phủ nhận điều đó nhưng tôi chẳng thể làm đươc gì. Tôi có nên cảm thấy có lỗi không? Tôi không biết.
"Nhưng em vẫn thích anh ta chứ?"
"Vâng. Em thích anh ấy nhưng em muốn anh. Và giờ thì em thích anh hơn anh ấy. Em thậm chí còn không nhớ cho đến anh ấy khi anh nhắc đến."
Cô gái này. Tôi nên đối phó với cô ấy thế nào? Nếu cô ấy vẫn thích anh ta thì cô ấy nằm trong vùng tấn công của tôi nhưng cô ấy cũng thích tôi. Và giờ thì còn thích hơn cả người yêu cũ của cô ấy. Haa.
Cô gái này, cô ấy lúc nào cũng muốn độc chiếm tôi, thậm chí còn cho tôi vào hội học sinh. Tôi không thể thỏa mãn ham muốn của mình theo cách đó nên vẫn lén lút tránh xa cô ấy để tìm thêm mục tiêu. Cô ấy phát hiện ra nhưng cô ấy không thể làm gì được.
"Nhưng điều đó không thể thực hiện được nếu em không biết cách cướp anh khỏi ham muốn thầm kín của mình. Dù em làm gì, anh vẫn sẽ tìm thêm mục tiêu để cướp. Như trước đây."
"Em biết rõ điều đó. Đó là lý do tại sao em chuẩn bị quà cho anh."
Hả? Quà? Giờ thì cô ấy khiến tôi bối rối. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa. Điều gì đã xảy ra với cô sau khi tôi cắt đứt với cô? Cô không giống như Yae, người đã đợi tôi trước khi đối mặt với cảm xúc của mình.
"Đừng ngạc nhiên thế Ruki-kun. Anh có đoán được thứ gì ẩn sau tấm vải này không?"
Haruko chỉ tay ra sau lưng. Ờ, một bức tường? Có lẽ vậy. Trả lời cũng vô ích nếu tôi không biết câu trả lời.
"Cái gì?"
"Anh chẳng thú vị gì cả. Thậm chí còn không thèm đoán thử sao?"
"Không phải là bức tường."
Tất nhiên, đó không chỉ là một bức tường nếu không cô ấy sẽ không bắt tôi đoán. Nếu đó là một món quà thì có lẽ đó là một cánh cửa. Phòng bên cạnh? Nó được kết nối?
"Sao em lại thích anh cơ chứ? Lúc nào anh cũng thế này."
"Anh chưa bao giờ bảo em nên làm thế. Em biết đấy Haruko, chúng ta đang đi lòng vòng."
"Em biết. Em chỉ nhớ khi được nói chuyện với anh như thế này. Đã một năm rồi Ruki. Một năm. Và em vẫn muốn anh. Em vẫn thích anh đến mức muốn anh là của em. Nếu có thể, em đã trói anh lại và nhốt anh trong phòng em rồi."
Tôi hiểu.
Cô ấy đã cố quên tôi. Tất cả những cuộc trò chuyện về việc đợi tôi ở đây đều là sự thật pha lẫn dối trá. Giờ khi tôi lại xuất hiện trước mắt cô, tình cảm của cô lại được bùng cháy.
Tôi nên làm gì với cô gái này đây? Haa. Tôi ở đây để thử nghiệm nhưng khi thấy cô ở đây, tôi có thể đoán rằng đây là mục đích thực sự của việc mời tôi đến đây. Rindou không hề biết rằng tôi quen biết chủ tịch câu lạc bộ của cô ấy.