Chúng tôi hiện đang ở trong nhà thi đấu, đứng xếp hàng như những người lính trong một buổi huấn luyện. Thật bất ngờ khi mọi kỳ vọng của chúng tôi về giờ thể dục đã tan tành. Cô giáo thể dục trông như vừa từ quân đội ra đang thuyết giảng cho chúng tôi về kỷ luật.
Cô để chúng tôi đứng im tại chỗ, lắng nghe để hiểu về kỷ luật. Nếu ai đó ngồi xuống hoặc mất tư thế, ngay cả khi vô tình, thì cả lớp sẽ bị phạt tập thể 2 cái chống đẩy. Nghe có vẻ nhỏ nhưng nếu 10 người vi phạm thì mọi người sẽ phải thực hiện 20 cái chống đẩy. Đó là nỗi sợ hãi từ hình phạt tập thể.
Những người có sức bền thấp đã bắt đầu run rẩy trên đôi chân của mình. Chỉ cần một cú va chạm nhỏ cũng khiến họ ngã. Tuy nhiên, họ vẫn cố gắng đứng vững. Đã 20 phút trôi qua kể từ khi cô bắt đầu bài giảng, cuối cùng cô cũng đến phần kết thúc.
"... Và đó là lý do tại sao các em cần phải hiểu về kỷ luật. Các em đều hiểu chứ?"
"Vângg!"
Mọi người đều hét lên.
"Được. Nghỉ ngơi đi."
Cảm thấy như được giải thoát khỏi một sợi xích trói buộc, hầu như ai cũng loạng choạng ngã xuống.
“Onoda, sao cậu vẫn đứng vững được vậy?”
Sakuma đứng sau tôi hỏi.
“Thì chỉ cần đứng yên thôi mà?”
“Tớ không thể tin nổi. Ah, tớ lại cảm thấy chóng mặt rồi.”
Sau đó một tiếng vỗ tay lớn vang lên.
"Nghỉ ngơi đủ rồi. Con trai bên trái, con gái bên phải. Đi theo!"
"Này, lại đây."
Tôi kéo Sakuma đứng dậy và lôi cậu ấy về vị trí được chỉ định. Không xa chúng tôi, Satsuki cũng đang làm điều tương tự với Rindou. Ít nhất cô gái đó đã cố gắng giữ vững trong 20 phút mặc dù nhìn có vẻ yếu đuối. Satsuki gặp ánh mắt của tôi và môi cô ấy mấp máy, hình như cô ấy đang nói gì đó như "Chăm sóc tên ngốc đó đi."
Chúng tôi bị trộn lẫn với các học sinh lớp 3, và ngay cả với họ, họ cũng chịu đựng cảnh ngộ tương tự. Chỉ một vài người có sức khỏe tốt hoặc tập thể dục thường xuyên mới có thể đứng vững và đi lại, kéo những bạn học vẫn gặp khó khăn trong việc đứng lên.
"Bây giờ hãy tìm một người bạn tập cho mỗi người. Bất kỳ ai. Và cùng nhau thực hiện một số động tác giãn cơ nhẹ. Hôm nay tôi sẽ là bài tập cơ cho các em. Hầu hết người các em đều quá cứng!"
Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành cộng sự của tên ngốc này.
"Này. Giờ cậu có thể đứng được không Sakuma?"
"Khoan đã. Cho tớ một phút."
Cậu ta vẫn cảm thấy yếu sau khi ngất đi lúc trước. Giờ đây, khi bị buộc phải kiệt sức, không có gì lạ khi lại cảm thấy chóng mặt.
Tôi đang định hỗ trợ cậu ta đứng dậy thì có ai đó vỗ vai tôi.
Tôi quay lại và thấy Tadano và Ogawa đứng sau gã. À, như tôi đã dự đoán. Cái tên nóng tính này đang ôm hận. Tại sao cậu ta lại phản ứng thái quá như vậy khi cậu không phải là người cô ấy thích? Tôi không biết về Ogawa, có lẽ hắn chỉ bị tên này kéo theo. Tên khốn thiếu quyết đoán này. Dù sao thì bọn con gái thấy gì ở cậu ta chứ? Vẻ ngoài đẹp trai? Hay sự thật rằng cậu ta như thế này khiến họ thấy đáng yêu? Chờ đấy, tôi sẽ cho cậu ta thấy điều thú vị khi tôi có được Andou.
"Cậu có phiền không?"
Tadano hỏi. Cậu ta lại cố gắng đe dọa tôi. Điều đó sẽ không hiệu quả đâu, được chứ? Tôi đã gặp những người đáng sợ hơn cậu ta trước đây. Thực sự, Andou còn đáng sợ hơn cả hai người gộp lại.
"Cái gì?"
"Bạn sợ à?"
"Hả? Này. Cố gắng lịch sự khi hỏi điều gì đó đi."
Chấp nhận lời đề nghị của Andou, tôi đã cân nhắc đến sự thù địch này rồi. Và tôi chắc chắn sẽ làm nhiều hơn để khiến tên khốn thiếu quyết đoán đó hoảng loạn. Với hào quang nhân vật chính, cậu ta có thể đáng sợ nhưng nó chỉ gây rắc rối và không phải là điều không thể vượt qua.
"Cái gì vậy Onada? Từ khi nào mà cậu lại bị bọn họ ghét thế?"
Sakuma hỏi, đảo mắt nhìn chúng tôi. Cậu ta đột nhiên tràn đầy năng lượng khi nhìn thấy cảnh tôi đứng đối diện với Tadano.
"Andou nói cô ấy thích tôi."
"Cái gì vậy? Thật á? Andou đó? Còn cậu thì sao?"
"Tôi nói là tôi cũng thích tôi."
Sakuma bật cười.
"Cậu thật buồn cười, Onoda. Chẳng trách cậu ấy lại tức giận đến thế."
À đúng rồi. Cậu cũng sẽ tức điên lên nếu biết được tôi và Satsuki đã làm gì trong lúc cậu đang ngủ.
"Xong chưa?"
"À. Được thôi, để tôi đi cùng cái tên bất lịch sự này. Ogawa, cậu có thể chăm sóc Sakuma giúp tôi không?"
Tôi đứng dậy và đi về phía Tadano. Cậu ta vẫn trừng mắt nhìn tôi.
"Hả? Được thôi."
Ogawa gật đầu. Ừm, dù sao thì đó cũng là điều họ đã lên kế hoạch.
"Ít nhất thì cậu cũng có can đảm."
"Hả? Ý cậu là sao? Chỉ là giãn cơ nhẹ thôi mà. Đừng quan trọng hóa vấn đề."
"Đừng khóc khi đau đớn nhé."
"À. Vậy thì tôi cũng sẽ nói như vậy."
Kể từ khi ham muốn bí mật của tôi hình thành, tôi cũng bắt đầu tập luyện cơ thể. Ờ thì, không đến mức cực đoan, tôi chỉ luôn đảm bảo cơ thể mình ở trạng thái tối ưu nhất. Với kế hoạch cướp người yêu của người khác, có những lúc tôi phải vận động một chút. Một số trong họ có những tên nóng tính như Tadano xung quanh, nên dù tôi có cẩn thận, rắc rối vẫn sẽ tìm đến, mặc dù tôi đã giải quyết mọi thứ đằng sau hậu trường. Dạy cho họ bài học rằng tôi không phải là người mà họ có thể dễ dàng chà đạp.
Tất cả những điều đó đã xảy ra trước khi tôi bắt đầu hành động với mục tiêu, vì vậy sau khi thu hút sự chú ý của họ như vậy và khiến họ sợ tôi, tôi sẽ chuyển sang kế hoạch khiến họ không chú ý đến tôi nữa. Họ có thể nghĩ rằng tôi đã xa cách cô gái đó khi thực tế tôi đã tìm ra cách khác để tiếp cận cô ấy mà không ai biết.
Đó là cách tôi sống ẩn mình trong suốt thời trung học. Nhưng đúng vậy, với một cô gái như Andou, tôi đoán mình sẽ không thể ẩn mình như vậy nữa. Thôi thì, hãy làm điều này một cách vừa phải.
"Này, này. Có chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy."
Những anh chàng xung quanh, dù là từ Lớp 1 hay Lớp 3, nghe thấy cuộc trao đổi của chúng tôi, đều tụ tập quanh chúng tôi. Họ đã bắt đầu tập giãn cơ nhưng khi nghe thấy điều gì đó thú vị như vậy, tất cả đều đang quan sát. Ah, sự chú ý không cần thiết này.
Nó chỉ là tạm thời, tạm thời thôi.
Tôi lẩm bẩm với chính mình. Tại sao việc duy trì hình ảnh danh hiệu ‘bạn cùng lớp A’ của tôi ở cao trung lại khó đến vậy? Có phải đây là sự khác biệt giữa cao trung và trung học không? Ít nhất, tôi đang học hỏi những điều mới và nhận ra những điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến trước đây. Nếu tôi đoán đúng, có lẽ đây là cái mà người ta gọi là ‘trưởng thành’?
"Cậu làm trước đi."
Tadano nói.
Chà, chẳng có gì quan trọng khi ai làm trước. Cậu ta đang làm gì vậy khi biến một bài tập đơn giản thành một màn trình diễn như này? Có lẽ giáo viên thể dục đã biết được điều gì đang xảy ra rồi.
Nhìn kìa, ngay cả các cô gái cũng đang nhìn về phía này. Tôi thấy Satsuki đang nhìn chằm chằm vào tôi. Có lẽ vì tôi đã bỏ lại Sakuma bên cạnh. Cô gái này đang trở thành một bà mẹ hết mực chăm sóc đứa con. Rindou nhìn tôi với đôi mắt lo lắng. Rồi đến Andou đang tận hưởng những gì cô ấy đang thấy. Mori, là bạn tập của cô ấy, chỉ liếc nhìn một cái trước khi tìm kiếm bóng dáng của Ogawa không xa chúng tôi. Kanzaki thì không quan tâm, cô gái chăm chỉ này đang thực hiện các bài giãn cơ một cách nghiêm túc.
Các cô gái lớp 3 cũng hướng sự chú ý về phía chúng tôi, có một vài cô gái dễ thương và xinh đẹp đi cùng họ và người nổi bật nhất có lẽ là cô gái trong tin đồn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy tên là Itou Maaya, một trong những chàng trai lớp 3 đã lan truyền tin đồn. Từ miệng người này đến tai người khác, tin đồn đến tai tôi trong chớp mắt. Cô ấy có vẻ thanh lịch mà chỉ những tiểu thư được nuông chiều mới có. Một kiểu Ojou-sama? Giờ tôi nghi ngờ cô ấy có đang hẹn hò với ai không. Cô ấy là một trong những kiểu người nhìn người khác từ trên cao xuống. Gia đình cô ấy có lẽ đủ giàu để cô ấy luôn có người bảo vệ khi đi và về từ trường. Tất nhiên, đây chỉ là quan sát ban đầu của tôi, tôi cần thêm thông tin để xác nhận xem cô ấy có thể là mục tiêu hay không. Cô ấy có thể không hẹn hò với ai nhưng vẫn có khả năng thích một ai đó.
Tôi ngồi xuống thảm với cả hai chân duỗi thẳng. Tadano, người có vẻ như đang nhắm vào con mồi, đặt mình ở phía sau tôi.
Các bài giãn cơ nhẹ chỉ bao gồm việc một người đứng sau đẩy hoặc kéo tay chân và cột sống của ai đó để nghe tiếng kêu răng rắc và xem mức độ kéo dài của cơ thể đến đâu. Đây chỉ là phần khởi động cho bài tập thực sự mà giáo viên thể dục đã lên kế hoạch.
Sau khi làm mọi thứ mà cậu ta có thể và không nhận được phản ứng gì từ tôi, Tadano từ bỏ không làm gì thêm nữa.
Khi đến lượt cậu ta, tôi suy nghĩ xem có nên gây cho cậu ta một cơn đau khiến cậu ta kêu lên hay chỉ một cơn đau nhẹ khiến mặt cậu ta biến dạng. Tôi không tàn nhẫn đến vậy nên tôi chọn phương án sau. Tôi thích thú hơn khi tự mình giành lấy cô gái mà cậu ta thích, đó là Andou. Ah. Điều đó khiến tôi phấn khích.
Nhìn thấy cuộc xung đột kết thúc như vậy với người chiến thắng rõ ràng, tên tôi được truyền đi khắp nơi và nó cũng đến tai các cô gái từ Lớp 3. Đ*t mẹ. Thêm sự chú ý không cần thiết. Các học sinh sớm mất hứng thú với chúng tôi và cả giáo viên thể dục nữa. Chà, cô ấy cũng là một người phụ nữ đã lập gia đình với khuôn mặt hấp dẫn nhưng nghe cô ấy nói về kỷ luật trong 20 phút, cô ấy có vẻ rất rắc rối. Tôi thà bị Shio bạo dâm còn hơn phải đối phó với cô ấy.
Sau màn trình diễn vừa rồi, tiết Thể dục tiếp tục. Thật bất ngờ, những bài tập tiếp theo mà giáo viên thể dục chuẩn bị không khắc nghiệt như việc đứng yên trong 20 phút.
Tiết thể dục kết thúc sau một giờ nữa. Thời gian lớp học là một giờ rưỡi, kéo dài suốt tiết thứ 5 và nửa tiết thứ 6. Chúng tôi được nghỉ 30 phút còn lại. Bắt đầu từ tuần sau, sẽ có 2 ngày Thể dục vào mỗi thứ Ba và thứ Sáu để đáp ứng đủ 3 giờ mỗi tuần theo chương trình học của trường.
"Onoda. Tôi không biết cậu khỏe vậy, đến cả Tadano cũng thua cậu."
Fukuda từ nhóm côn đồ tiến đến gần tôi. Chúng tôi hiện đang ở trong phòng thay đồ để thay về đồng phục. Họ cũng đã theo dõi màn trình diễn trước đó, có lẽ cậu ta nghĩ họ có thể kéo tôi vào nhóm của mình.
"Hả? Không hẳn, tôi chỉ tập thể dục đều đặn, cũng không có gì đặc biệt."
"Heh. Đừng quá khiêm tốn. Bọn tôi biết Tadano từ hồi trung học, cậu ta là người không thể chấp nhận thất bại. Cậu ta có thể lại tìm đến cậu."
"Không sao. Cậu ta đến thì tôi có thể xử lý. Nhưng mà, tôi không muốn thu hút sự chú ý không cần thiết, nên..."
Fukuda cười trước câu trả lời của tôi.
"Cậu là một người thú vị đấy Onoda. Tôi đoán cậu không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nếu cậu cần giúp đỡ thì đừng ngần ngại mà đến tìm tôi."
À, như thể vậy. Tôi đã lỡ hòa vào nhóm rắc rối đó rồi, không muốn thêm nhóm khác nữa. Trừ khi họ có thể cho tôi thứ gì đó thú vị, như ai đó để tôi cướp đi từ họ. Chỉ khi đó tôi mới tiếp cận nhóm của họ.
"Hiểu rồi. Chỉ là nếu thôi. Sống trong hòa bình vẫn tốt hơn, cậu biết đấy?"
"Tôi biết, tôi biết. Nhưng cũng thật tuyệt khi nổi bật và khiến họ sợ cậu."
Không, cảm ơn. Tôi không thể thỏa mãn ham muốn thầm kín của mình bằng cách nổi bật. Nó cũng sẽ hạn chế sự di chuyển của tôi quanh trường. Dù đi đâu cũng có người nhận ra tôi, vì vậy không, tôi không cần điều đó. Luôn tốt hơn khi là bạn cùng lớp A, một người quan sát và một nhân vật mờ nhạt.
Sau khi thay đồ xong, Fukuda rời khỏi chỗ tôi.
Sakuma, người đang theo dõi cuộc trao đổi của chúng tôi, đã di chuyển đến bên tôi sau đó.
"Cẩn thận với Fukuda. Nhóm của họ đã bị vây quanh bởi những tin đồn xấu từ hồi trung học."
Sakuma cảnh báo tôi.
"Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi là ai? Tôi trông giống một tên côn đồ à?"
Sakuma cảm thấy nhẹ nhõm trước phản ứng của tôi. Haa. Đồ ngốc này. Hành động như một người bạn thực sự khi tôi ở đây, đặt tay lên cô gái cô ấy thích và không hề hối hận.
"Tớ biết cậu là người hiểu chuyện. Vậy Onoda, về Maemura."
"Gì vậy? Cậu sẽ thổ lộ tình cảm bây giờ à?"
"Hả? Không. Tớ cảm thấy mình đã mất đi một số điểm ngầu từ cô ấy lúc trước. Hai người đã đưa tớ đến phòng y tế, đúng không?"
"Đúng vậy. Trông cậu thực sự chẳng ngầu chút nào."
"Các senpai trong câu lạc bộ đã cho tớ một trận ra trò. Họ đã làm tớ say đến mức tớ không nhớ nổi cách mình về nhà."
"Đó là lý do tại sao tôi ghét các câu lạc bộ thể thao. Luôn có những đàn anh hống hách kéo theo đàn em của họ như thể là tay sai của mình. Tốt hơn nhiều khi ở trong các câu lạc bộ văn hóa thoải mái."
"Nhưng Maemura, cô ấy luôn theo dõi tớ mỗi khi tớ chơi bóng đá."
Oh? Thì ra là vậy. Cậu ta nhận thức được về cô ấy. Cậu ta chơi bóng đá để tỏ ra ngầu trước mặt cô ấy. Thực ra, Satsuki đã mê mẩn cậu rồi, nên cậu không cần phải phô trương thêm nữa. Nhưng tôi sẽ không cho cậu biết điều đó đâu.
Satsuki là của tôi. Cho dù cô ấy luôn khao khát Sakuma, cô ấy vẫn chỉ là của tôi.
"Cậu không nghĩ là cô ấy đã thích cậu rồi sao?"
Hãy để cậu ta có chút hy vọng.
"Hả? Không đời nào. Nhìn xem cô ấy làm gì kìa, cô ấy chỉ cảm thấy có trách nhiệm trước đó thôi, tớ chỉ nhớ là cô ấy đá vào ghế của tớ nên tớ mới ngã thôi."
"Cậu không nhớ gì sao?"
"Không. Khi tớ tỉnh dậy, y tá của trường đã kể cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra."
À. Vậy có nghĩa là cô y tá đã quay lại phòng y tế nhưng rồi rời đi để tôi có chút thời gian riêng tư với Shio. Hả? Liệu cô ấy có phải là thiên thần hộ mệnh của tôi không? Đầu tiên là với Satsuki, rồi lại với Shio. Không thể nào. Đó chỉ là sự trùng hợp và tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó.
"Tớ hiểu rồi. Maemura đã cho cậu uống vitamin. Cô ấy có vẻ lo lắng."
"Oi. Giá mà tớ tỉnh táo. Tớ có thể lợi dụng cơ hội này và nhờ cô ấy chăm sóc."
Đáng tiếc, nếu cậu thức dậy, cậu sẽ thấy một cảnh tượng khác.
"Tớ sẽ nói với Maemura những gì cậu vừa nói."
"Này. Đợi đã. Đừng. Cậu không phải là bạn tớ sao? Đừng phản bội như thế!"
Không. Tôi không phải. Nhưng được thôi, hãy để cậu ta nghĩ như vậy, dễ hơn cho cả ba chúng ta. À. Bốn. Hãy bao gồm cả Rindou nữa, cô gái đó cần một nhóm bạn.