Trong căn phòng y tế yên tĩnh này, âm thanh của những bộ quần áo xào xạc và những tiếng rên rỉ bị kiềm nén đầy khoái cảm phát ra từ miệng một thiếu nữ.
Giữa tất cả những điều đó thỉnh thoảng có tiếng động phát ra từ những nụ hôn của tôi.
Maemura nằm trong vòng tay tôi khi tôi để mình đắm chìm trong nụ hôn và liếm khắp mọi nơi trên cổ và gáy cô ấy. Kể từ khi tôi nhìn thấy phần này của cô, tôi đã khao khát để lại một dấu hôn trên đó. Và bây giờ khi tôi đã bắt được cô ấy, tôi buông thả bản thân.
"Dừng lại đi Onoda. Huaa. Sao tự nhiên cậu lại mạnh bạo thế?"
Maemura hỏi giữa tiếng rên rỉ.
“Tớ đã hôn cậu lúc trước rồi. Huaa auu. Thả tớ ra. Sakuma đang ở trước mặt.”
Ngay cả lúc này, cô ấy vẫn đang nghĩ về Sakuma. Ngay cả khi tôi là người mang lại khoái cảm cho cô ấy, tâm trí cô ấy vẫn hướng về cậu ta.
"Tàn nhẫn thật, Satsuki. Tớ đang ở đây, quên Sakuma đi."
Tôi chuyển sự chú ý sang đôi tai của cô, nhẹ nhàng cắn và liếm cho đến khi chúng đỏ hồng. Bàn tay tôi, trước đây lang thang khắp cơ thể cô, giờ đây đang đặt trên đôi chân cô, vuốt ve và ghi nhớ từng đường nét. Tài sản quý giá nhất của cô giờ đây đang nằm trong tay tôi. Nếu Sakuma tỉnh dậy trong tình huống này, chắc chắn cậu ta sẽ rất bất ngờ. Ah. Sự phấn khích từ khả năng đó lại trào dâng trong tôi.
“Huaa, dừng lại. Tớ yêu Sakuma. Hơn nữa, hauu... tớ chưa cho phép cậu gọi tớ bằng tên.”
"Cậu đang rên rỉ thế này nhưng vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo. Vậy cậu muốn tớ gọi là gì?"
Bàn tay tôi di chuyển lên từ cặp chân đến đùi, lặp lại hành động đó, ghi nhớ tất cả. Chưa ai chạm vào nơi này trước đây và bây giờ chỉ có tôi cảm nhận được. Chỉ riêng tôi.
“Đồ ngốc Onoda. Cậu cứ lợi dụng... hauu... tớ. Gọi tớ theo cách cậu muốn đi. Tớ không quan tâm. Chỉ cần đừng làm điều đó khi chúng ta ở trước mặt Sakuma.”
"Vậy thì hãy để Sakuma ở lại đây."
Tôi lùi lại một bước, kéo cô ấy theo. Ba bước nữa là chúng tôi đã ở gần chiếc giường ở giữa. Sakuma đang ngủ giờ đã ngoài tầm mắt của cô ấy.
Tôi với tay lấy tấm rèm và kéo nó che phủ chúng tôi. Bao bọc chúng tôi bên trong.
“Chúng ta phải quay lại lớp. Chúng ta nên dừng lại thôi, Onoda.”
“Đừng lo, Satsuki, trễ một chút cũng không sao. Sẽ hiếm khi có cơ hội như thế này nữa đâu.”
Tôi kéo cô lại gần, nhưng cô ấy vẫn quay nhìn về phía Sakuma.
“Tớ ở đây, Satsuki, đừng nhìn về phía đó.”
Tôi thì thầm bên tai cô.
“Sakuma. Cậu ấy. Cậu ấy chỉ đang ngủ ở đó. Liệu tớ có đang phản bội cậu ấy không?”
Maemura thì thầm hỏi.
Ah. Cô ấy đang phân vân. Dù họ chưa phải là một cặp, nhưng tình cảm của cô dành cho cậu ta vẫn không hề phai nhạt, và cô cũng không kháng cự trước những hành động của tôi. Cô đang tự hỏi liệu những gì mình đang làm có đúng hay không. Nếu cô quyết định là sai, có thể cô sẽ tan vỡ.
“Không phải cậu đang phản bội đâu. Hãy đổ lỗi cho tớ. Tớ là người khiến cậu làm vậy.”
Tôi giữ khuôn mặt đầy lo lắng của cô ấy. Từ từ quay mặt về phía tôi.
"Tớ muốn cậu, Satsuki. Cậu không có lỗi gì cả. Tất cả là lỗi của tớ."
Tôi hôn cô ấy, mong muốn xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng cô.
"Onoda. Cậu nói đúng. Tất cả là tại cậu. Cậu đang khiến tớ trở nên thế này."
"Đúng vậy. Vậy nên đừng nghĩ gì cả và cứ đổ lỗi cho tớ đi."
Và thêm một nụ hôn nữa.
"Tớ yêu cậu ấy, Onoda."
"Tớ biết."
"Và cậu vẫn muốn tớ?"
"Phải."
“Tôi vẫn sẽ nhìn về phía cậu ấy.”
"Tớ không quan tâm."
“Tớ sẽ luôn khao khát có được cậu ấy.”
"Tiếp tục đi."
"Cậu ấy sẽ luôn là người mà tớ khao khát nhất."
"Chắc chắn rồi."
"Tớ sẽ đổ hết mọi lỗi lầm này lên đầu cậu."
"Xin hãy làm như vậy."
"Tại sao?"
"Bởi vì tớ muốn cậu."
Để lại câu nói đó trong lơ lửng, nỗi lo lắng trên khuôn mặt cô dần dịu đi. Cô chấp nhận những lời tôi nói, tin tưởng vào nó. Mọi thứ chúng tôi sẽ làm từ giờ sẽ là lỗi của tôi. Trái tim cô vẫn dành trọn cho cậu. Chỉ mỗi cậu ta mà thôi. Tình yêu của cô mạnh mẽ đến mức nào. Dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cô vẫn sẽ quay về bên người mình yêu. Ah. Cảm giác thỏa mãn này hơn tất cả những gì tôi từng nhận được từ người khác trước đây.
Akane...
Ah!
Huh?! Tại sao tôi lại đột nhiên nghĩ đến cô ấy?! Tôi cảm thấy bất an. Cảm giác này là gì?! Tôi không hiểu. Tại sao?
Tôi muốn gặp cô. Tôi muốn thấy Akane. Đây là gì vậy? Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu như thế này? Dạy tôi đi. Nói cho tôi biết cảm giác này là gì.
Huh? Ah. Tôi hiểu rồi.
Tình huống hiện tại của tôi với Maemura.
Tôi không muốn điều này xảy ra với Akane.
Tôi hiểu rồi.
Đây chính là lý do khiến tôi cảm thấy bất an như thế này.
Tôi sợ.
Quá sợ rằng điều này cũng có thể xảy ra với Akane. Cảm giác này là gì? Đầu tôi đau quá.
Tôi không muốn Akane phải trải qua những điều mà Maemura đang trải qua với tôi lúc này.
Tôi hiểu rồi.
Tôi muốn cô ấy.
Akane.
Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy đi cùng một chàng trai khác.
Tôi muốn cô ấy là của tôi.
Chỉ của tôi thôi.
Đây có phải là tình yêu không? Tôi không biết.
Tôi không nghĩ vậy.
Nhưng điều này lại khác với ham muốn thầm kín của tôi.
Đây là cái gì?
Tại sao bây giờ tôi mới nghĩ đến điều này nhỉ?
Tất cả những lần trước, Akane đã yêu cầu tôi xem xét cô, và phản ứng của tôi lúc nào cũng như nhau: 'Tôi không hứng thú với người còn độc thân'.
Tại sao lại là bây giờ?
Tại sao phải là bây giờ?
Có phải vì tôi nhận ra rằng cách hiểu của tôi về cái ham muốn này là sai không?
Tôi không biết. Không phải vậy.
Akane là người đặc biệt với tôi.
Yae. Tôi không quan tâm nếu cô tìm thấy người khác.
Chỉ với Akane tôi mới cảm thấy như thế này.
Tôi không muốn giao cô cho ai khác.
Tôi hiểu rồi.
Đầu tôi đau quá.
Akane.
Anh muốn gặp em.
"Onoda?"
Ah? Maemura? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Cậu bị sao vậy? Đột nhiên im lặng, như thể đang lạc vào suy nghĩ của mình. Cậu đang nghĩ gì thế?”
Ah. Ngay cả sau nhận thức đó, tôi vẫn muốn Maemura thuộc về mình. Cô gái đang yêu một cách tuyệt vọng. Tôi sẽ chiếm hữu mọi thứ của cô, ngoại trừ trái tim.
Tôi kéo Maemura và để cô ấy ngồi lên đùi mình, ngay trên dương vật của tôi. Đôi môi vừa nói của cô ấy đã ngay lập tức bị môi tôi che phủ. Tôi hăng hái tìm kiếm lưỡi cô và mút lấy nó một cách mãnh liệt. Vẫn còn vị nước chanh trên đó, chứng minh cho mối liên kết bí mật của chúng tôi.
Tay tôi nắm chặt mông cô ấy dưới váy. Xoa bóp nó một cách mạnh mẽ. Ấn lòng bàn tay tôi vào đó. Dẫn dắt nó cọ sát vào tôi.
"Đợi đã Onoda. Hauuu. Cậu nắm nó chặt quá."
Tôi hiểu. Tôi thật ích kỷ. Đủ ích kỷ nhưng cũng sợ hãi khi nghĩ rằng có người khác như tôi.
Giống như tôi đang thỏa mãn ham muốn của mình.
Ngay cả khi chỉ có một khả năng nhỏ.
Tôi không muốn Akane bị nhắm đến.
Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.
Nhưng bằng cách nào?
Cô ấy là của tôi. Tôi sẽ không giao cô cho bất kỳ ai khác.
Tôi sẽ không bao giờ, ngay cả khi phải giết ai đó.
Giết. Tại sao tôi lại cảm thấy bình tĩnh khi nghĩ về việc giết người?
Ah. Tôi thật vô vọng.
Tôi đang mâu thuẫn khi từ chối sự tồn tại của những người giống như tôi.
Nhưng điều đó không quan trọng. Miễn là họ không chạm vào Akane, tôi không quan tâm họ muốn làm gì.
Nhưng nếu tôi gặp ai đó giống như tôi...
Ah. Tôi hiểu.
Tôi thật sự bị hỏng.
Tôi thậm chí không cảm thấy do dự khi nghĩ đến việc giết ai đó ngay lúc này.
Chắc chắn tôi sẽ làm nếu gặp một người như vậy.
Hy vọng là sẽ không có ai.
"Hauuu. Cậu làm tớ ngạt thở quá. Để tớ thở trước đã."
Maemura kéo môi và lưỡi ra khỏi tôi, cô thở dốc, bám chặt hơn vào vai tôi.
Ah. Tôi không nhận ra. Tôi đã quá mãnh liệt với cô ấy đến mức cô gần như hết hơi.
Điều đó kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi nới lỏng tay đang giữ chặt mông cô.
Đột nhiên, tôi mất hết động lực để tiếp tục.
Có lẽ như vậy là đủ rồi.
Sau tất cả những gì vừa xảy ra, tôi không thể cứ tiếp tục được.
Đầu tôi đau.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Dù cô đang hướng về Sakuma, chính tôi là người khiến cô trở nên như vậy. Khuôn mặt đỏ bừng đó, tôi sẽ khiến nó chỉ hướng về tôi. Chiếc cổ của cô, nơi bị vấy bẩn bởi nước bọt của tôi, chỉ cần mút thêm chút nữa là sẽ thành dấu hôn. Đó là của tôi.
Tôi sẽ không để cô ấy đi. Cô ấy cũng là của tôi. Tôi đắm mình trong ý nghĩ cô thuộc về tôi, dù trái tim cô vẫn chỉ dành cho Sakuma.
Đây có phải là cách mọi chuyện thường diễn ra không? Những cô gái tôi cướp được đều yêu một ai khác.
Nhưng tôi tự hỏi tại sao điều này lại khiến tôi nhận ra Akane đặc biệt đến thế.
Ah. Phải rồi. Tôi hiểu rồi.
Đó là vì tôi đã quyết định sẽ nhận mọi trách nhiệm về những gì xảy ra giữa chúng tôi.
Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Với bất kỳ cô gái nào tôi đã cướp được, kể cả Kana. Đây là lần đầu tiên tôi gặp ai đó như Maemura, người có tình yêu sâu đậm đến vậy.
Nó khiến tôi nhận thức về Akane.
Nó khiến tôi muốn có cô ấy.
Tôi muốn giữ cô ấy bên mình. Akane là của tôi.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học đã bắt đầu, kéo chúng tôi trở lại thực tại.
“Ah, tới giờ rồi! Dừng lại thôi, Onoda.”
Cô lập tức đứng dậy và quay sang nhìn Sakuma vẫn còn ngủ. Sự quyết đoán của cô thật ấn tượng. Cô gái này thực sự đặc biệt.
“Cô Hayashi nói tên ngốc này sẽ tỉnh dậy sau phải không?”
Nhìn Maemura như thế này, khao khát thầm kín của tôi lại trỗi dậy mãnh liệt. Nhưng tôi tự kiềm chế bản thân. Tôi nên cảm ơn cô ấy. Chính cô ấy đã giúp tôi nhận ra điều mà tôi đã lãng quên. Cảm ơn vì đã đánh thức tôi. Vì vậy, dù tôi rất muốn thoả mãn bản thân, tôi sẽ tạm tha cho cô ấy lần này.
Và Yae, cô ấy nói đúng.
Nếu Akane rời xa, tôi sẽ mãi mãi không còn là chính mình.
Cô ấy thực sự quan trọng với tôi.
"Được rồi. Chúng ta đi thôi."
Tôi đứng dậy và kéo Maemura ra khỏi phòng y tế.
“N-này? Tại sao cậu lại kéo tớ ra ngoài? Tớ còn đang nhìn Sakuma mà.”
“Tớ biết, nếu tớ không kéo cậu đi thì cậu sẽ cứ đứng đó mà ngắm cậu ta cho đến khi cậu ta tỉnh dậy.”
Đúng vậy, cô gái si tình vô vọng này chắc chắn sẽ làm vậy. Ngay cả khi tôi làm cô ấy thỏa mãn, cô ấy vẫn không thể ngừng nghĩ về Sakuma.
"À. Cậu nói đúng. Tớ sẽ không thể rời đi được. Tớ đoán là mình thật vô vọng với tên ngốc đó."
“Nhưng cậu luôn mắng mỏ cậu ta. Cậu là kiểu tsundere à? À không, cậu đâu có thể hiện mặt dịu dàng trước cậu ta, lúc nào cũng chỉ toàn cọc cằn thôi.”
“Tsundere? Là cái gì vậy?”
“Không có gì đâu. Đi thôi.”
“Hả? À đúng rồi. Cậu nợ tớ một cú đấm đấy Onoda. Cậu đã quá thô bạo với tớ. Tớ đã bảo cậu dừng lại rồi mà.”
"Tớ biết. Tớ sẽ để cậu đấm khi chúng ta lại ở riêng với nhau."
"Đồ ngốc. Đồ biến thái."
"Tớ biết. Satsuki, tớ sẽ biến cậu thành của mình."
"Argh. Đồ ngốc Ruki. Đừng gọi tớ như thế trước mặt người khác."
Giờ thì tôi đã tiến thêm một bước với Maemura. Ah. Satsuki. Từ giờ tôi sẽ gọi cô ấy như vậy. À, ít nhất là khi chỉ có hai chúng tôi. Tôi sẽ tôn trọng yêu cầu của cô ấy lúc này.
Nhờ có Kanzaki, Shio cho chúng tôi vào lớp khi chúng tôi trở lại từ phòng y tế. Mọi người đều biết chuyện xảy ra với Sakuma nên cô ấy cũng bỏ qua lần này.
Bất ngờ thay, Shio không có phản ứng gì khi nhìn thấy tôi. Có lẽ. Cô ấy đã quyết định chuyện của chúng tôi. Giờ đây, cô ấy đã quay lại làm cố vấn lớp của tôi. Tôi hiểu rồi. Tạm thời tôi sẽ gác chuyện đó lại. Có lẽ cô ấy cần thêm thời gian.
Chuyện xảy ra trong phòng y tế khiến đầu tôi đau nhức. Chỉ đơn giản là nhận ra một điều tôi đã bỏ qua lại gây ra nỗi đau lớn như vậy. Sao tôi không lấy thuốc đau đầu lúc đó nhỉ? Đúng là ngu mà.
"C-cậu ổn chứ? Trông cậu có vẻ đang đau."
Rindou hỏi khi tôi đã ngồi lại vào ghế.
"Chỉ là đau đầu thôi."
Nó thể hiện lên trên mặt tôi sao? Ah. Có lẽ thật sự chuyện đó đã làm tôi kiệt quệ. Nghĩ lại nó thật kinh khủng.
“Đồ ngốc. Chúng ta đã ở đó rồi. Sao cậu không nói gì? Cậu cũng muốn được tớ đưa đi phòng y tế à?”
“Không. Tớ ổn. Cơn đau này chẳng là gì cả.”
Ah. Đúng là một cơ hội tốt để trêu Maemura nhưng cơn đau đầu này làm tôi chẳng muốn đùa cợt gì cả.
Tôi thực sự muốn gặp Akane.
Thời gian trôi qua và buổi học kết thúc mà chẳng có gì đáng chú ý. Tôi không biết nhóm khác làm gì, Sakuma xuất hiện vào tiết thứ tư. Ít nhất thì anh ta trông có vẻ tỉnh táo hơn. Điều đó khiến Maemura thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó miệng lưỡi sắc bén của cô ấy lại tuôn ra, lăng mạ Sakuma như thể không có ngày mai.
Tôi không biết khi nào họ sẽ tỏ tình với nhau, tất cả đều phụ thuộc vào Satsuki. Tên ngốc Sakuma vẫn còn đang phân vân liệu mình có nên tỏ tình hay không. Với những gì đã xảy ra hôm qua và hôm nay, có lẽ cậu ta đang nghĩ mình đã mất điểm trong mắt Satsuki
Giá như cậu ta biết cô gái đó phát điên vì mình. Cậu ta sẽ thực hiện ba cú lộn nhào ngay tại tại ngồi của mình.
Dù sao thì cậu ta cũng không cần phải lo lắng, trong thời gian này tôi sẽ chăm sóc Satsuki. Tôi là một người bạn tốt như vậy đấy.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi tình cờ gặp Andou, hay đúng hơn là cô ấy đuổi theo tôi từ phía sau trên đường đến căng tin.
Cô gái đáng sợ này đang nghĩ đến điều gì vậy? Cô ấy có phát hiện ra điều gì khác bằng khả năng quan sát của mình không?
"Cậu biết đấy Onoda..."
"Cái gì? Đừng nói là tớ lại theo dõi ai đó nhé?"
Andou cười trước câu trả lời của tôi.
"Bình tĩnh nào. Lần này không phải vậy đâu, cậu trong sạch."
"Cậu biết đấy, tớ sẽ trở thành kẻ thù của Ogawa và nhóm của cậu ta nếu họ thấy cậu đi cùng tớ."
"À, tôi biết cậu thông minh mà. Đó chính xác là mục đích của tôi đấy!"
Cô gái đáng sợ này. Tôi đã làm gì với cô vậy? Tôi thậm chí còn chưa vạch ra kế hoạch để đối phó với cô. Và bây giờ cô ở đây để tôi chống lại một nhóm có khái niệm vô lý về 'sức mạnh của bạn bè'.
"Này Andou, tớ có làm cậu phật ý hay gì không?"
"Ừm, để xem nào. Thực ra thì không."
"Vậy thì tại sao?!"
"Ồ, tôi chỉ thấy cậu là một chàng trai thú vị. Và tôi có cảm giác rằng nếu là cậu, cậu sẽ không yêu tôi. Tôi nói đúng chứ?"
Cậu có thể bớt sử dụng khả năng quan sát đáng sợ ấy với tôi được không? Dùng nó với người khác ấy.
Dù sao thì cô ấy cũng đúng, tôi chỉ muốn cướp cô ấy nếu có thể. Tôi sẽ không bao giờ yêu cô ấy. Tôi thậm chí còn không biết khái niệm đó, cho đến khi Akane dạy tôi tất cả về nó.
"Nếu tôi để cậu lợi dụng mình để khiến Ogawa hoảng sợ thì tôi được lợi gì?"
Ánh mắt và đôi môi của Andou mỉm cười trước câu trả lời của tôi.
"Tôi biết mà. Cậu thực sự khác biệt, Onoda. Tôi biết cậu sẽ hiểu ý ngay cả khi tôi không giải thích chi tiết. Được rồi, tôi sẽ đáp ứng một mong muốn của cậu. Tất nhiên là không liên quan đến chuyện tình dục. Tôi chỉ muốn Ogawa, không phải cậu."
Đủ rồi. Chết tiệt. Cô gái đáng sợ này. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội để bước vào trò chơi của cậu!
Cơn đau đầu này ,tôi sẽ chịu đựng thêm chút nữa vậy.
"Thỏa thuận!"
không diễn nữa nên dùng tôi