Bầu không khí im lặng tiếp tục.
Song Ahrin nắm lấy cổ áo của tôi với ánh mắt đầy sợ hãi.
“Cô Ahrin”
“...Đó là thứ gì vậy? Này, đó là thứ quái quỷ gì vậy chứ?”
Cô ấy lẩm bẩm và nhìn lên trần của khoảng trống.
Thứ đó cử động, ngọ nguậy cơ thể của mình.
Mỗi khi nhìn vào thứ đó, tim tôi lại đập liên hồi, và một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi.
Rằng nó quá nguy hiểm, nên là không được đến gần nó.
Nhân loại đang cố ngăn cản thứ quái quỷ gì vậy chứ?
Không, ngay từ đầu thì làm sao mà chúng tôi có thể sống sót giữa những thứ như này vậy?
Chẳng lẽ đây là một thế giới được tạo ra bằng cách bóc lột những người như tôi hoặc Trưởng Chi nhánh à?
Cũng có lý đấy chứ.
“Đừng nhìn”
Ngay khi cửa sổ trong suốt lại chuẩn bị hiện ra một lần nữa, Trưởng Chi nhánh liền dùng tay che mắt tôi.
“Cậu Kim Jaehun sẽ không thể chịu được đâu”
“Kể cả với rào chắn tinh thần của tôi sao?”
Không phải là tôi đang cầm cự đủ tốt rồi à?
“Vấn đề không nằm ở rào chắn tinh thần”
“Vậy thì vấn đề là gì?”
Nếu không phải là rào chắn tinh thần, vậy thì Trưởng Chi nhánh đang muốn nói gì?
“Nỗi sợ thuần túy. Ít nhất thì đó là nỗi sợ mà ta sẽ không thể chống lại được nếu đã sinh ra là con người”
“...”
“Giữa nỗi sợ mà người bình thường chỉ mới cảm nhận thôi đã mất trí, không phải cậu Kim Jaehun sẽ phát điên luôn nếu nhìn nó với đôi mắt của mình sao?”
Trưởng Chi nhánh ngẩng lên nhìn thứ sinh vật ở trong khoảng không đó.
“Đương nhiên, do ta không phải người bình thường nên là không có vấn đề gì hết”
Cô ấy chắc hắn đã nói vậy để thay đổi bầu không khí theo cách riêng của mình, nhưng hiện tại thì tôi đang không thể nghe rõ cho lắm.
Bên cạnh tôi, Song Ahrin đang nắm chặt lấy tay áo của tôi trong khi cúi đầu xuống, và bên cạnh cô ấy, Aileen đang thở dốc và nhìn chằm chằm xuống đất.
“Dù sao đi nữa”
Trưởng Chi nhánh lại quay sang nhìn tôi lần nữa.
“Cậu Kim Jaehun cũng rất là tuyệt với đấy. Kể cả khi có mang nhân viên kỳ cựu của Cục Quản thúc đến đây đi nữa, thường thì họ cũng sẽ cư xử giống hệt hai người này thôi”
Trưởng Chi nhánh quay lại nhìn thứ đang treo mình trong khoảng không và cất lời.
“Được rồi, giờ thì ta sẽ giải thích việc chúng ta cần làm”
“...”
“Việc đánh bại thứ đó bằng phương thức vật lý là bất khả thi. Một khi thứ đó thức dậy, thường thì, không, cứ coi như là chắc chắn thất bại luôn cũng được”
“Tôi đang nghe đây”
Trưởng Chi nhánh gật đầu trước lời của tôi và nói tiếp.
“Nên là chúng ta cần phải làm cho thứ đó ngủ tiếp”
“Bằng cách nào?”
“Có hai cách chính”
Trưởng Chi nhánh chỉ vào bên cạnh con quái vật.
Có một cái thùng lớn được đặt ở đó.
“Chúng ta sẽ làm nó ngủ bằng thứ đó”
“Thứ đó là gì?”
“Không biết nó được làm từ gì là tốt nhất. Nói chung là chúng ta sẽ làm nó ngủ lại với thứ đó”
“...Tôi hiểu rồi”
Trưởng Chi nhánh gật đầu và nói tiếp.
“Và còn một cách nữa. Cũng không phải nói quá khi bảo rằng đó là lý do ta đến đây”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và siết tay lại thành nắm đấm.
“Đó là gì?”
“Đập nó cho đến khi nó ngủ thì thôi”
Người phụ nữ này cuối cùng cũng đã bị lẩm cẩm rồi à?
Trưởng Chi nhánh lắc đầu một cách oan ức trước ánh mắt của tôi.
“Không, thực sự đấy?”
“Không phải cô vừa nói rằng tấn công vật lý không có tác dụng à?”
“Thì đúng là không có tác dụng thật mà?”
“Thế à?”
“Mọi thứ đều có cách của chúng”
Trưởng Chi nhánh lảng tránh ánh mắt của tôi và đáp lại.
“Gư…”
“Ah…”
Cô ấy nhặt Song Ahrin và Aileen đang rên rỉ lên và vác theo trên tay.
“Được rồi, vậy thì chúng ta đi chứ?”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi trong khi vác theo hai người kia.
“...Đi thôi”
“Nhớ phải đi sát theo sau ta đấy. Can đảm là tốt, nhưng chẳng có ích lợi gì khi nhìn thứ đó đâu”
Cứ như vậy, tôi bắt đầu đi theo sau Trưởng Chi nhánh, giữ tầm mắt của mình xuống dưới đất.
***
Không gian này thực sự rộng lớn.
Nó phải bằng ba khu phức hợp thể thao cộng lại.
Kể cả khi không có thứ quái dị đang treo mình ở trên kia, nó cũng đã đủ để khiến ta cảm thấy tồi tệ.
Nỗi sợ siết chặt lấy tim tôi cũng đã dịu đi trước nhiều so với khi nãy.
“Mấy người sẽ quen dần với nó thôi. Con người là sinh vật thích nghi mà”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm trong khi băng qua khoảng trống.
“...Gư”
Không lâu sau, Song Ahrin, người đang được vác trên vai Trưởng Chi nhánh, rên rỉ và nhìn tôi.
“Có vẻ là tôi cũng đang bắt đầu quen dần với nó rồi”
“Cô Ahrin, cô đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“...Ướt quá”
Cô ấy lẩm bẩm trong khi sờ cơ thể ướt đẫm mồ hôi của mình và lườm tôi.
“...Anh đang nhìn đâu đấy hả?”
“Tôi chỉ đang nhìn thôi”
“...”
Cô ấy ngoảnh mặt đi.
À phải rồi.
“Cô thực sự đã rất sợ hãi nhỉ?”
“...Ừm. Tôi thực sự đã rất sợ hãi đấy”
Song Ahrin trả lời với một tiếng thở dài não nề.
“Cơ thể của tôi không chịu lắng nghe, còn tâm trí thì bị tê liệt. Nó tệ đến mức mà tôi còn không thể nghĩ đến việc tự gợi ý với bản thân”
“...”
“...Thật lòng thì, hiện tại tôi vẫn còn sợ hãi. Tôi còn chẳng dám nghĩ đến việc ngẩng đầu lên để kiểm tra thứ ở trên kia”
Cô ấy lẩm bẩm và nhìn tôi.
“Cô tự mình đi được chứ?”
“Đi được”
“Cô ấy nói vậy đấy”
“Được rồi”
“Oái!”
Ngay khi vừa nghe thấy vậy, Trưởng Chi nhánh liền thả Song Ahrin xuống, và Song Ahrin, vừa ngã xuống, liền lườm cô ấy trong khi xoa hông mình.
“Cô thực sự không cư xử đúng với tuổi của mình gì cả…!”
“Gì cơ?”
“...Không có gì…”
Song Ahrin trả lời, ngay lập tức lảng tránh ánh mắt của Trưởng Chi nhánh.
“Còn cô Aileen thì sao?”
“Cô ta vẫn chưa ổn định lại được tinh thần”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn Aileen.
“Đợi chút. Tôi sẽ loại bỏ nỗi sợ hãi khỏi cô ta ngay bây giờ”
Ngay sau đó, Song Ahrin đặt tay lên trán cô ấy và nhắm mắt lại.
“...Gư”
Aileen tỉnh lại, giữ lấy thái dương của mình như thể đang bị đau đầu.
“...”
“...”
Ánh mắt của cô ấy và Song Ahrin chạm nhau, rồi cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.
“...Tôi, xin lỗi”
“Không sau đâu”
Trong khi tôi và Aileen đang nói chuyện, Trưởng Chi nhánh liền thả cô ấy xuống, và Aileen đáp đất một cách điêu luyện, rồi ngẩng đầu nhìn tôi và Trưởng Chi nhánh.
“Tốt rồi”
Trưởng Chi nhánh nhìn chúng tôi với một nụ cười và nói vậy, còn chúng tôi thì nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối.
“Bây giờ chỉ còn một cánh cổng cuối cùng nữa thôi”
“...”
Ở phía cuối con đường là một thứ được dựng lên một cách sơ sài…
“Một cái thang máy sao?”
Không, liệu chúng tôi có thể gọi nó là thang máy không vậy?
Nó là một cái lồng sắt.
Ở trong cái lồng sắt là một tay cầm, và thang máy sẽ đi lên khi ta xoay cái tay cầm.
Nó là loại thang máy ròng rọc mà ta thường sẽ chỉ nhìn thấy trong tiểu thuyết hoặc sách lịch sử.
“Chỉ để lắp đặt nó vào đây, năm người đã phát điên vì sợ hãi để rồi tự tử”
Trưởng Chi nhánh nói vậy một cách điềm tĩnh và mở cánh cửa dẫn vào cái lồng sắt.
-Két…
Cánh cửa sắt mở ra với âm thanh ma sát giữa những miếng kim loại rỉ sét.
“Việc làm cầu thang sẽ mất quá nhiều thời gian, nên là chúng ta đã mang theo một nhân viên có khả năng bay lượn và bằng cách nào đó đã tạm thời hoàn thành nó”
“...Nó sẽ không rơi xuống đâu nhỉ?”
Song Ahrin lẩm bẩm một cách bất an sau khi nghe Trưởng Chi nhánh nói, và Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Ta thực chất đã từng rơi một lần rồi”
“...”
“Mà, do là lần đó đã xoay sở được bằng cách nào đấy, chắc là lần này cũng sẽ ổn thôi nhỉ?”
Chúng tôi đều cạn lời trước lời nói vô trách nhiệm của cô ấy, nhưng Trưởng Chi nhánh còn chẳng thèm quan tâm đến chúng tôi, dùng một tay nắm bắt đầu quay bánh ròng rọc.
“Hây”
Cái thang máy thủ công đi lên một cách trơn tru.
“...”
Khi cái thang máy đi lên ở một tốc độ nguy hiểm trong khi rung lắc chẳng có chút nào là ổn định, Song Ahrin liền nắm chặt lấy tay áo của tôi và nhắm mắt lại như thể lo sợ.
“Mình có nên nghỉ việc không nhỉ…”
“Thật sao?”
“Không…”
Trong khi tôi đang trao đổi mấy lời vô nghĩa với Song Ahrin, cái thang máy thủ công đi lên với tiếng lách cách.
Nó chắc phải đã đi lên được tầm mười tầng rồi.
Chỉ khi ấy thì Trưởng Chi nhánh mới dừng xoay tay cầm.
“Đi ra thôi”
Cô ấy gạt cái hãm và mở cách cửa sắt.
“...Gư…”
Ngay khi vừa rời khỏi cái lồng sắt, Song Ahrin liền nắm lấy ngực mình như thể bị khó thở.
“Cảm giác nó đã mạnh hơn trước rồi…”
“...”
Aileen cũng nhìn xung quanh một cách cảnh giác, còn Trưởng Chi nhánh thì chỉ bước đi như thể đang đi dạo.
“Được rồi. Bây giờ chúng ta sẽ phải cho thuốc ngủ vào cái thùng”
Trước mặt Trưởng Chi nhánh là một thiết bị đầu cuối đã rất cũ kỹ.
Nó là một cỗ máy cũ kỹ và tinh vi trông như thể sẽ chỉ được nhìn thấy qua những bộ phim đen trắng.
Trưởng Chi nhánh điều khiển nó một cách thuần thục.
-Ahh…
-Gư…
Một âm thanh giống như tiếng thét của con người phát ra từ phía sau cỗ máy.
“...”
Cơ thể của Song Ahrin đông cứng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Thứ ở bên trong cỗ máy đó là gì?”
Song Ahrin nhìn Trưởng Chi nhánh và chỉ vào cỗ máy.
Trưởng Chi nhánh quay sang nhìn Song Ahrin.
“...Một linh hồn cao thượng, một ý chí phục vụ đại sự”
“...Đúng là điên rồ”
Biểu cảm của cô ấy trở nên sửng sốt, và Trưởng Chi nhánh vận hành cỗ máy với vẻ mặt đắng cay.
Âm thanh giống như tiếng hét dừng lại.
-Ào…
Âm thanh thứ gì đó đang dâng lên phát ra từ bên trong cái thúng.
“Bây giờ chúng ta cần phải bắn cái này vào thứ kia”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nhìn lên.
-Phì…
Tiếng thở đã trở nên lớn hơn.
“Sau khi thứ này được phun ra, mấy người sẽ bắt đầu nhìn thấy ảo giác hoặc nghe được ảo thanh”
Trưởng Chi nhánh nhìn chúng tôi.
“Nếu bị áp đảo bởi cảm xúc này, mọi người sẽ muốn chết, và sau cùng sẽ chết. Mọi người có thể sẽ tìm mọi cách để tự tử”
Cô ấy nhìn chúng tôi.
“Đây không phải là mức độ để có thể kiểm soát được. Mọi người sẽ phải tự lừa dối chính bản thân, hoặc là có khả năng kiểm soát hơn người”
“...”
“Nhưng điều ta muốn nói là đây”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nhìn vào khoảng không.
“Nếu muốn chết thì hãy cứ chết đi”
“Hả?”
Cô ấy đang nói cái gì vậy?
“Thay vì phát điên, hãy cứ chết đi. Như vậy thì việc quay trở lại sẽ dễ dàng hơn nhiều”
Chúng tôi, ngoại trừ Trưởng Chi nhánh, trao đổi ánh mắt với nhau.
“Không còn thời gian nữa rồi, nên là ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ”
Cô ấy nhấn một cái nút nào đó.
-Xì…!
Hơi nước bắt đầu được phun ra.
- - -
Một âm thanh vang lên.
Đó là tiếng khóc của một đứa trẻ.
Không, đó là tiếng hót của chim sẻ.
Cũng không phải.
Đây là tiếng gào thét cuối cùng của một con người đã đi chạm đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Không.
Tất cả đều không phải.
Đó chỉ là một tiếng hét vang lên để dày vò chúng tôi.
Không, đó có phải là âm thanh không?
“Hự…!”
Nếu một thứ như linh hồn tồn tại, vậy thì âm thanh vừa rồi chắc hẳn đã khiến linh hồn của tôi nứt vỡ.
“...Gư…!”
Tôi không thở được.
Tôi cố giữ tỉnh táo bằng cách ép bản thân nín thở.
Giữa nỗi sợ kinh hoàng đang đè chặt lên người, tôi còn không thể khuỵu chân xuống, nên thay vào đó, tôi dựa tay vào tường và không ngừng hít vào thở ra.
-Bằng!
Một tiếng súng vang lên ở đâu đó.
-Thụp!
Một thứ gì đó rơi xuống bên cạnh tôi.
Aileen đang nằm đó với một cái lỗ trên thái dương.
“...Hà…hà…!”
Giữ bình tĩnh.
Chỉ cần tập trung hít vào thở ra.
Chỉ cần tập trung vào sống sót.
Đừng lo về những thức khá—
“Tỉnh táo lại đi”
Bộp, một ai đó ôm lấy tôi từ phía sau.
-Thịch…thịch…
Tôi cảm nhận được một nhịp đập ở lưng mình.
Song Ahrin thì thầm trong khi ôm chặt lấy tôi.
“Anh có thể làm được mà”
“Hà…!”
“Hít vào, thở ra. Đừng đánh mất bản thân. Anh vẫn là anh”
Cô ấy lẩm bẩm với giọng điềm tĩnh, siết chặt vòng tay đang ôm lấy tôi.
-Thịch…thịch…
Nhịp tim của cô ấy dần hòa lẫn với nhịp thở của tôi.
“...Phù…”
Tôi bằng cách nào đó đã lấy lại được tỉnh táo.
“...Anh ổn chứ?”
Song Ahrin thì thầm trong khi ôm lấy tôi từ phía sau.
“...Tôi ổn”
“Vậy thì tốt”
Bụp, cô ấy tựa trán lên lưng tôi một cái rồi tách ra.
“...Cô Ahrin, làm sao cô có thể lấy lại được tỉnh táo nhanh vậy…”
“Đó là bí mật”
Cô ấy lẩm bẩm và nhìn về trước.
Trưởng Chi nhánh đang đứng đó.
Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào thứ hơi nước đang được phun ra.
-Phụt…
Thứ hơi nước được phả vào khoảng không tối đen rồi dừng lại.
Tĩnh lặng.
Thành công rồi sao?
Như này là đã ru nó ngủ rồi à?
Vậy thì bây giờ cần phải làm gì để quay trở lạ—
- - -
Môt âm thanh vang vào tai tôi.
Nó giống như tiếng khóc của một đứa trẻ.
“...Cậu Kim Jaehun. Cô Song Ahrin”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nhìn hai người chúng tôi.
“Chúng ta sẽ chuyển sang kế hoạch B”
“...Cái gì?”
“Cậu Kim Jaehun. Xin hãy nhìn vào thứ đó ngay bây giờ”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng ngơ ngác, và Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“...”
Tôi hướng ánh mắt của mình lên trên và nhìn thứ đó.
Đó là một con côn trùng.
Chỉ là, có mỗi phần thân của nó ở đó.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Mặt trăng]
[Tuổi: Được tạo ra vào năm xdefkd }
[Đặc trưng: -]
[Khả năng: -]
[Tiểu sử: Hãy chứng kiến. Sự chào đời của một sinh mệnh mới!]
[Điểm yếu: Hãy ru nó ngủ. Ngay lập tức]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Lách tách!
Cửa sổ trong suốt biến mất, và máu trào ra từ mắt tôi.
“...”
Mắt phải của tôi đã không còn nhìn được nữa.
“Mắt, mắt của anh…!”
Song Ahrin làm vẻ mặt hoảng sợ.
“...Hãy ru nó ngủ”
Nhưng tôi vẫn nhìn Trưởng Chi nhánh mà không để tâm gì đến điều đó và cất lời.
“...Được rồi”
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Hãy ru nó ngủ nào”
- - -
Tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng khắp khoảng trống.