Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

214 4664

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

14 54

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

155 1596

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

464 12945

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

346 10932

Web Novel - Chương 04 - Mancheon Thỉnh Giáo Sư Phụ (4)

Lão ấy đang châm biếm tôi đấy à? Ý nói tôi luyện Đả Cẩu Bổng Pháp mà trông thảm hại đến vậy sao? …Chắc không phải.

Tôi vẫn chưa hiểu rõ gì mấy về sư phụ mình, nhưng dựa vào hành xử từ trước đến giờ thì lão không phải loại người nói vòng vo. Nghĩa là… lời khen vừa rồi, thật sự là lời khen.

Nhưng mà… tại sao? Tôi không hiểu nổi. Làm sao có thể gọi là làm tốt khi chính bản thân tôi còn chẳng hiểu mình đang làm gì? Lòng tự trọng không cho phép tôi chấp nhận kiểu “vô thức mà giỏi” như vậy.

Nhìn thấy tôi mặt mày chán nản, chưa tin lời, sư phụ chỉ cười “hừ hừ” rồi đứng dậy. Lão là người ít nói, nhưng lại rất thích dùng cái điệu cười “hừ hừ” ấy.

Lão dang chân, đưa tay trái ra trước, tay phải ra sau. Đột nhiên trợn mắt, lăn mạnh sang một bên.

Trái, phải, lăn lông lốc, chẳng màng chút thể diện. Cả chòm râu dài vướng bụi, dính đầy đất cát.

Sau đó, lão bật dậy, vung tay đánh như đang đỡ đòn tấn công. Động tác bén ngót, chuẩn xác. Nhưng chẳng kéo dài được bao lâu, lão bắt đầu đổ mồ hôi, di chuyển loạng choạng như thể đang bị ép lùi, né tránh từng cú đánh vô hình.

Đúng lúc đó, tôi hiểu.

Sư phụ đang giao đấu. Giao đấu với một kẻ địch vô hình.

Không phải tôi giỏi đến mức nhìn được đối thủ ảo ảnh. Mà là – từng động tác của sư phụ cho tôi thấy rõ ràng đối thủ trông như thế nào.

Giống như diễn viên kịch câm có thể diễn ra một bức tường vô hình, một cao thủ thực thụ có thể khiến người xem “thấy” cả một kẻ địch tưởng tượng.

Đối thủ kia thấp hơn sư phụ. Vũ khí… kiếm? Không. Hơi dài hơn. Gậy? Không, là thương! Một kẻ dùng thương liên tục tấn công, áp đảo bằng kỹ pháp hung hãn.

Tôi đâu biết gì về thương pháp, nhưng đến cả tôi cũng cảm nhận được – đó là một cao thủ thương. Sáu chiêu hoàn toàn bất quy tắc nhưng đan cài kín kẽ, khiến sư phụ không thể phản kích.

Sư phụ dùng tay không đỡ thương, nhưng khi đối thủ bắt đầu xoay tròn đầu thương như quét vòng, lão bị ép phải lùi lại. Tâm trí bị cuốn vào đầu mũi thương, tay lão dần ra khỏi phạm vi phòng thủ an toàn.

Đó là một cái bẫy. Khi bị cuốn theo vòng xoay, lão đã để trống ngực.

Đối thủ rút thương về, rồi đâm tới thẳng vào tim sư phụ – như một độc long từ đáy hồ chui lên, mở rộng miệng, lao ra trong làn nước đục.

Liệu có tránh kịp không?

Trái tim để trống, đường lui không còn, thời gian không đủ. Chiêu tất sát.

Tôi nghĩ xong rồi.

Nhưng sư phụ – vẫn còn một đường lui.

Lão ném cả cơ thể mình ngã ngửa ra sau, tránh đòn thương trong gang tấc. Chỉ cần chậm một tích tắc, đầu mũi thương đã xuyên từ cằm lên đỉnh đầu.

Lão tránh được, thật đáng nể. Nhưng… thật sự quá mất mặt.

Thân hình hơn hai mét nằm thẳng ra như con ếch bị đập, rồi lập tức lăn cuộn lại như con lừa, vừa lăn vừa né từng cú đâm của đối phương tưởng tượng.

“Khụ… Khụ ha ha… Pff!”

Tôi biết là không nên, nhưng không chịu nổi nữa.

Cảnh một gã khổng lồ lăn như con lừa giữa đất… tôi bật cười thành tiếng.

“Hừ hừ. Nhìn sư phụ người lăn lộn thấy vui đến thế sao, tiểu tử?”

Tiếng cười của tôi chấm dứt trận đấu vô hình ấy. Sư phụ phủi bụi áo, rồi vẫn bằng giọng quen thuộc – hiền hòa mà nghiêm nghị – nói:

“Thứ vừa rồi gọi là Lười lừa Lăn Tròn (Lazy Donkey Roll). Là kỹ pháp né tránh – khi không còn cách chắn hay né thông thường, thì lăn như lừa để thoát đòn.”

Nhìn thì thảm thật, nhưng tính hiệu quả thì… quá rõ. Game thủ chơi Souls series mà thấy chắc gật đầu lia lịa. Cú lăn né đòn là kỹ năng sống còn. …Nhưng tại sao sư phụ lại cho tôi xem cái này? Để khoe kỹ năng à?

“Ta cho ngươi xem là vì chiêu này có điểm tương đồng với Ác Khuyển Lan Lộ. Ngươi thử đoán xem?”

Tương đồng? Một bên là bổng pháp. Một bên là kỹ pháp né tránh. Tưởng chẳng liên quan gì. Nhưng… khoan đã.

Sư phụ không nói dư thừa. Lời này là ẩn ý. Là bài kiểm tra. Là niềm tin rằng tôi đủ sức tìm ra câu trả lời.

Và tôi sẽ tìm ra. Vì tôi là Sima Mancheon – thiên tài lừa gạt cả thiên đạo. Chứ đâu phải con hamster nhai mầm lúa.

Ác Khuyển Lan Lộ – khi bị chó dữ chặn đường, hãy tìm cách xử lý.Lười Lăn Tránh – khi không còn cách né, lăn như con lừa để thoát.

Nếu tách nghĩa, điểm chung trở nên rõ ràng.

“Điểm chung giữa Ác Khuyển Lan Lộ và Lười Lăn Tránh là… ứng biến.”

Sư phụ gật đầu đầy hài lòng.

“Đúng vậy. Ác Khuyển Lan Lộ – là khi bị chó dữ chắn đường, tự mình nghĩ cách vượt qua.”

Sư phụ mượn gậy của tôi, diễn lại cảnh tượng tưởng tượng – lần này, là đánh chó thật.

“Nhóc biết kẻ địch đáng sợ nhất của kẻ ăn mày phiêu bạt là gì không? Chó hoang.”

Chó hoang chưa bị con người thuần hóa – chẳng khác gì sói. Với chúng, một tên ăn mày tay không, chẳng khác gì con mồi.

“Cướp bóc thì không cướp người trắng tay. Nhưng chó hoang… thấy là cắn.”

Dù không thật sự hiện hình, nhưng tôi có thể tưởng tượng được một con khuyển hoang to lớn đang chực chồm lên sư phụ.

Vút!

Lão ra tay trước. Đâm gậy thẳng vào mũi chó, rồi liên tục giáng xuống, không cho nó kịp phản ứng.

Thoạt nhìn như loạn đả, nhưng từng đòn đều trúng huyệt, đánh vào đúng điểm mất thăng bằng.

Con chó lảo đảo tính chạy, sư phụ vung gậy quét chân. Nó ngã. Cơn mưa gậy trút xuống như thác đổ.

Tôi vốn ghét chó, nhưng nhìn cảnh này… cũng hơi thấy tội nghiệp.

Con khuyển hoang đáng sợ khi nãy, giờ chẳng khác gì đống lông rối nằm thoi thóp dưới đất.

“Ác Khuyển Lan Lộ không phải là một bài chiêu cố định. Mà là nguyên lý hành động trong tình huống ngặt nghèo.”

“…Vậy nên khi người nói tôi làm tốt…”

“Là vì nhóc luôn tìm cách vượt qua. Dù còn vụng, nhưng đúng hướng.”

Sư phụ, bằng giọng điềm đạm quen thuộc, lại nói:

“Mancheon. Khi gặp kẻ địch mạnh mẽ và ác ý chắn đường – thứ ngươi cần không phải là võ công cao cường, mà là quyết tâm không lùi bước. Hãy ghi nhớ điều đó.”

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Đầu óc cứ văng vẳng lại từng động tác, từng lời sư phụ giảng.

Tôi trở mình mãi trên giường, rồi không chịu nổi nữa, trốn ra sân sau luyện Ác Khuyển Lan Lộ.

Khi làn gió mát đầu hạ thổi qua lưng áo ướt đẫm mồ hôi, tôi cuối cùng đã lĩnh hội được chiêu thức đó.

…Và cảm lạnh.

Bởi vì, dù gì thì vẫn đang là mùa hè.

**************

Tôi lén mang theo một bát cháo gà nữa — món cháo mẹ tôi nấu bằng gà và các loại dược liệu để bồi bổ cho tôi — rồi lên đường đến gặp sư phụ.

Khi bước vào căn nhà hoang giờ đã quen thuộc, tôi thấy sư phụ đang luyện kiếm pháp với một cành cây dài.

Thân hình cao đến hai mét, sức mạnh bẩm sinh được giải phóng qua từng đường kiếm hùng hồn, mạnh mẽ mà chính xác… nhưng liệu đó là kiếm pháp hay thương pháp? Tôi không chắc. Dù là gì đi nữa, nó cũng thật ấn tượng.

Tôi ngồi lên một tảng đá gần đó, lặng lẽ quan sát cho đến khi ông dừng lại. Nhưng khi một bài thức kết thúc, bài khác lại bắt đầu.

Bài thứ hai mạnh mẽ không kém bài đầu tiên, nhưng mang phong thái hoàn toàn khác. Nếu bài trước như nước lũ tung hoành, thì bài này nặng nề như núi.

Một loại khí thế uy nghi và trầm tĩnh bao phủ không gian, từng chiêu từng thức đều chính xác và tiết chế. Tôi chăm chú dõi theo, nuốt khan trong cổ họng. Rồi một bài thức thứ ba lại bắt đầu.

Lần này thì hoàn toàn khác. Hoàn toàn không giống vẻ ngoài của sư phụ chút nào.

Nó đẹp. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy kiếm pháp lại có thể đẹp đến vậy. Và kỳ lạ thay, tôi ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng. Có lẽ là ảo giác. Làm gì có chuyện múa kiếm mà ra mùi hoa mai?

Nhưng đó không phải ảo giác. Khi kiếm pháp ấy đạt đến đỉnh phong, hoa mai thực sự nở rộ. Trong khoảnh khắc, trước mắt tôi hiện lên một rừng mai ngát hương — nơi có lẽ chỉ thần tiên mới trú ngụ.

Không! Không! Không!

Chỉ là tưởng tượng thôi! Tôi chớp mắt, cảnh tượng rừng mai tan biến, chỉ còn lại căn nhà hoang mục nát. Tôi đang ảo giác mà chẳng cần dùng thuốc. Đúng là hoang đường.

“Ta ngửi thấy mùi cháo gà thơm lừng.”

Sư phụ lên tiếng với nụ cười hiền hậu như mọi khi, nhưng tôi không còn có thể xem ông là người bình thường nữa.

Dù tôi chẳng biết gì về võ lâm, giờ tôi cũng hiểu được — sư phụ không phải chỉ là một cao nhân ẩn cư nơi thôn dã. Giọng tôi run lên khi hỏi:

“Thưa sư phụ… rốt cuộc sư phụ là ai?”