Dịch: Lolyne.
______
Suho củng Baek Miho và Lim Taegyu lao vút qua cơn mưa tên, xông vào bên trong tổ ong. Ngay khoảnh khắc họ chạm vào cánh cửa – Rầm! Suho và Miho lao lên như tia chớp, anh vung kiếm, chém thẳng vào cổ những cung thủ đang bắn tên về phía mình.
Xoẹt!
"Aaaack!" –
[Bạn đã tiêu diệt một Ghoul bị ô nhiễm.]
[Bạn đã tiêu diệt một Ghoul bị ô nhiễm.]
Chúng không khác gì những tên dị thể ở dưới mặt đất.
“Khốn thật... bọn họ đều là người trong hội chúng ta.”
Lim Taegyu nhận ra những gương mặt quen thuộc đó, ông nghiến chặt răng. Dù đã bị biến dị, hình bóng của con người trước kia vẫn còn vương lại chút ít.
“Đây là toàn bộ thành viên mà hắn đã mang theo sao?”
Baek Miho lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Không hiểu sao tất cả các thợ săn khác đều bị giết, chỉ riêng thành viên của hội Tử Thần là bị bắt cóc…”
‘Chẳng lẽ Lee Minseong muốn trở thành hội trưởng?’
“Dù sao thì, giờ chúng ta đã vào bên trong tổ ong, trước hết cứ tìm ra kẻ đang chiếm giữ nơi này. đã Beru, dẫn đường cho tôi.”
[Đã rõ, Thiếu quân vương. Xin hãy đi theo tôi.]
Beru dẫn đầu, đôi râu trên đầu rung nhẹ.
Một trong hai thanh song kiếm của Suho – Nanh Rakan – lên tiếng.
– Cẩn thận đấy nhóc, tổ ong này giờ đã trở thành một thánh tích.
“Thánh tích?”
Suho nhìn vào Kiếm của Rakan, hỏi lại để xác nhận.
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, khẳng định nơi này không thuộc về ngài ấy.]
“Vậy thì đây chắc chắn là thánh tích của Querehsha rồi.”
– Khéo là như thế thật.
“Ủa mà thánh tích tự nhiên xuất hiện như này được luôn hả?”
– Không. Thánh tích, suy cho cùng, là lãnh địa của các Quân vương. Giờ khi tất cả Quân vương đều đã chết, nơi này đã trở thành nơi để tiến hành tế lễ cho họ.
Thánh tích.
Suho nhớ lại thánh tích của Rakan mà anh từng đặt chân đến.
“Nghĩa là ở đây có di vật?”
– Chịu chết, có thể có di vật, hậu duệ… hoặc cả Giáo hoàng.
“Chà, nếu gặp được Lee Minseong thì mọi chuyện sẽ rõ.”
Bên ngoài nhìn giống như một tổ ong khổng lồ, nhưng khi họ bước vào trong, không gian trước mắt đã hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Một bầu trời u ám, những đám mây dày cuồn cuộn như thể một cơn bão lớn sắp đổ xuống. Không khí vẩn đục bởi nỗi sợ hãi, mang theo mùi xác thối đang phân hủy.
“Cảm giác cứ như bước vào hầm ngục vậy? Đây là hầm ngục mới à?” Lim Taegyu lẩm bẩm khi đảo mắt quan sát xung quanh.
Suho đáp lại:
“Cảm giác có chút khác với hầm ngục thì phải.”
Nói chính xác hơn, đây là một thánh tích. Tuy nhiên, khi nghe những lời đó, Lim Taegyu cảm thấy bất an.
“Khác với hầm ngục? Cậu biết gì mà nói?”
Lim Taegyu, người đang dùng mana để áp chế độc tính của Sữa ong chúa, bắt đầu bồn chồn. Là hội trưởng của hội Tử Thần, ông phải gánh toàn bộ trách nhiệm cho vụ việc lần này.
Dư luận vốn đã không đứng về phía họ, dù lần này có giải quyết ổn thỏa, ông cũng không biết phải làm sao để xoa dịu tình hình. Ông chẳng rõ Lee Minseong đã làm gì, nhưng việc một kẻ giữ chức Hội phó của hội Tử Thần lại ngang nhiên mở ra một hầm ngục giữa lòng thành phố... điều đó chắc chắn sẽ giáng một đòn chí mạng vào danh tiếng của hội.
Chưa kể, khoản bồi thường dành cho những người thiệt mạng hôm nay cũng sẽ là con số khổng lồ.
Thế nhưng, điều khiến Lim Taegyu thực sự ngỡ ngàng lại là Suho – một người nhìn qua cũng chỉ sở hữu mama hạng C – lại bất ngờ thốt ra những lời kỳ lạ đến vậy.
Một thợ săn hạng C thì biết gì mà dám buông lời như thế với một thợ săn hạng S?
“Nếu không phải hầm ngục, thì là cái gì chứ?”
Baek Miho vội chen vào giữa hai người, cắt ngang bầu không khí căng thẳng.
“Không phải lúc để tranh cãi đâu. Hội trưởng Lim Taegyu, bây giờ chú không thể sử dụng mana à?”
“…”
Lim Taegyu khẽ giật mình, im lặng khi bị hỏi trúng tim đen.
“… Đúng vậy. Độc đang lan ra khắp cơ thể chú, nên chú phải dồn mana để áp chế nó.”
“Chú chưa được chữa trị à?”
“‘Heal’ không có tác dụng. Chú nghĩ phải cần một healer cấp cao hơn mới giải quyết được, nhưng hiện tại quanh đây chẳng có ai đủ khả năng cả…”
“Ủa thế chú đi theo tụi cháu làm gì?”
“… Dù không thể dùng ma thuật, sức mạnh thể chất của chú vẫn đủ để chiến đấu mà.”
Năng lực thể chất vượt trội của một thợ săn hạng S vốn đã là một sức mạnh khủng khiếp.
“À, ít ra cũng có thể dùng làm bia chắn. Vậy là còn may mắn chán.”
“…”
[Dừng lại đi. Ông ấy sắp khóc rồi đấy.]
Beru không chịu nổi nữa, đành phải lên tiếng.
‘Các người đùa tôi à?’
Lim Taegyu nghẹn họng, không biết phải đáp trả thế nào.
Một con kiến nhỏ đang lơ lửng bên cạnh Suho... đang nhìn ông bằng ánh mắt đầy thương cảm chân thành.
Nhưng… tại sao?
Lim Taegyu chạm mắt với Beru, và ngay lập tức, một cảm giác phản kháng trỗi dậy theo bản năng.
Miễn cưỡng? Không, cảm giác này còn hơn thế… một luồng ớn lạnh.
‘Mình đang sợ? Tại sao chứ?’
Beru nhìn khuôn mặt của Lim Taegyu với biểu cảm kỳ lạ.
[Hmm. Ngươi cũng khá già rồi nhỉ.]
“…?”
Lim Taegyu cảm thấy bối rối với cách nói của Beru, như thể nó đã biết ông từ trước. Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu.
“Chúng ta chuẩn bị chiến đấu đi.”
Suho tập trung mọi giác quan, nhìn xung quanh và ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Rầm rầm!
Một đàn ong đen kịt đang bay lượn như những đám mây đen u ám đang cuộn xoáy. Bây giờ thì nhìn kỹ, nó không phải là mây.
“Điên thế?”
Lim Taegyu bỗng thấy thật vô lý.
“Chẳng lẽ tất cả những đám mây đó đều là ong?”
[Thật sự thì đây giống hệt như một tổ ong. Ta đã thu thập được rất nhiều thông tin rồi.]
Beru khẽ rung râu của mình.
[Nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất đang tỏa ra từ phía bên kia những đám mây.]
“Lại phải bay thôi!”
Họ vừa vượt qua cơn mưa tên, giờ lại phải bay qua đàn ong khổng lồ đó.
Ting!
[Thánh tích Côn trùng đã được kích hoạt.]
“…!”
Suho bỗng nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác này giống hệt như lúc đó, khi anh bước vào Thánh tích Dã thú…
Ting!
[Kỹ năng bị động ‘(Không xác định)’ đã được kích hoạt.]
Vù-!
Chỉ trong nháy mắt, bóng tối của Suho lan tỏa ra mọi hướng và nhuộm đen toàn bộ thế giới.
Thời gian dường như đã dừng lại, không, mọi thứ đều đã ngừng lại.
***
‘… Lại là chỗ này?’
Một lần nữa, Suho lại đứng một mình ở rìa của chân trời trống rỗng, một thế giới hoàn toàn trống trải.
‘Đây là… Cõi vĩnh hằng…’
Tuy nhiên, cảm giác mà anh cảm nhận ở đây hoàn toàn khác biệt so với khi gặp Rakan, Quân vương Nanh vuốt.
‘Lỗi hệ thống chăng…?’
Suho nhìn xuống mặt đất nơi mình đang đứng. Cả vùng đất này, không, toàn bộ thế giới trắng xóa này được hình thành từ những con côn trùng trắng tinh, tụ lại thành từng đám.
Suho ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước, ở cuối chân trời trống rỗng đó, một người phụ nữ ngồi khoanh chân, nhìn xuống anh với vẻ tự mãn. Suho ngay lập tức nhận ra danh tính thực sự của cô ta.
‘Bà là Querehsha sao?’
Khi nghe câu hỏi, khóe môi của người phụ nữ cong lên một cách độc ác.
[Đúng vậy, tên của ta là Querehsha. Linh hồn ở Cõi vĩnh hằng đã bị giết bởi cha ngươi.]
Ngay lập tức, hệ thống hiện lên một thông báo khẩn cấp trước mắt Suho.
[Nữ hoàng Côn trùng, Quân vương Dịch hạch, Querehsha, đang theo dõi bạn.]
…!
Ngay lúc đó, sự hiện diện của người phụ nữ bắt đầu tăng lên một cách khủng khiếp, đó không chỉ là một cơn sóng năng lượng.
“Krrrk! Krrrk!”
“Kyaaaagh!”
Những con giòi trắng tinh tạo thành mặt đất Suho đang đứng, dần dần hợp lại thành một khối, và kích thước của người phụ nữ bỗng chốc hóa khổng lồ.
[…Từng có thời điểm.] Sau đó, bà ta nhìn xuống Suho, người giờ đây đã trở nên nhỏ bé hơn, liếm môi. [Ta muốn nếm thử vị của một Quân vương giống như ngươi.]
Nữ hoàng côn trùng khổng lồ cười khúc khích và nhếch mép.
[Nhưng cuối cùng, lại chính ta là người bị nuốt chửng.]
Vào khoảnh khắc đó, mặt đất nơi Suho đang đứng biến thành một bàn tay khổng lồ, túm lấy cơ thể anh, từ từ nâng Suho lên gần mặt Querehsha.
Querehsha từ từ quét mắt nhìn thân hình của Suho và nhớ lại thời khắc đó.
[Ngươi có biết không? Cha ngươi là một loại độc tố tồi tệ hơn bất kỳ loài côn trùng nào mà ta từng gặp.]
Dường như bà ta đang cố tìm bóng dáng của Sung Jinwoo, người đã hóa kiếp bà, trên gương mặt Suho.
[Ngươi giống hắn. Rất giống.]
‘Thật à? Tôi nghe nhiều người nói là tôi giống mẹ hơn đấy.’
Khi Suho trả lời, ánh mắt của Querehsha thoáng lên một tia tinh quái.
[Không biết nếu ta ăn ngươi ngay bây giờ thì sẽ thế nào nhỉ? Liệu hương vị của ngươi có giống với cha ngươi không?]
Gương mặt bà ta ánh lên vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ, giống như một đứa nhỏ vô tình nghiền nát côn trùng trong tay mà chẳng hề biết sợ hay tiếc nuối.
Trong tình thế bị đảo ngược ấy, Suho trông nhỏ bé hơn hẳn so với Nữ hoàng Côn trùng khổng lồ trước mặt.
Thế nhưng, anh vẫn giữ vững lập trường.
‘Bà là một hồn ma đã chết từ lâu rồi mà vẫn khệnh khạng thế à…’
[… Cái cách nói năng hỗn xược ấy, đúng là giống hệt cha ngươi.]
Querehsha trừng mắt nhìn Suho, ánh nhìn đầy sát khí, rồi từ từ đặt cơ thể của anh xuống mặt đất.
[Đúng vậy, ngươi nói không sai. Ta đã chết từ lâu… Nhưng – ]
Ting!
Một thông báo hệ thống u ám bất ngờ hiện ra trước mắt Suho.
[Nhiệm vụ khẩn cấp đã đến.]
Trước khi Suho kịp đọc nội dung, nụ cười trên môi Querehsha đã biến thành một nụ cười độc ác.
[Ta vốn là một cá thể... và cũng là một quần thể.]
Querehsha được sinh ra như một con côn trùng nhỏ bé, rồi dần dần trở thành Nữ hoàng Côn trùng, lớn mạnh lên bằng cách nuốt chửng vô số đồng loại. Tất cả những con côn trùng mà bà đã nuốt, từng con một, đã kết hợp lại để tạo nên cơ thể của Querehsha.
Thế giới tràn ngập côn trùng mà Suho đang đứng – chính là thi thể và linh hồn của Querehsha.
[Kể từ khoảnh khắc ngươi đặt chân vào thế giới này, ngươi đã bị ta nuốt trọn rồi.]
Một luồng độc khí mờ đục lan ra từ khắp nơi, dần dần bao trùm lên thế giới trắng tinh ấy. Không, cả thế giới bắt đầu bài xích Suho.
Cửa sổ nhiệm vụ tự động hiện lên trước mặt Suho.
[Nhiệm vụ khẩn cấp: Sự cô đơn của Querehsha.]
Nữ hoàng Côn trùng, Quân vương Dịch hạch, Querehsha đã kéo bạn vào ‘sự cô đơn’.
Tất cả những con côn trùng tạo thành Querehsha đều là kẻ thù. Hãy chứng minh tư cách bằng cách sống sót qua thời gian yêu cầu.
– Thời gian nhiệm vụ: 4 giờ.
– Thời gian còn lại: 4 giờ 0 phút 0 giây.
Một nụ cười đầy kiêu ngạo hiện lên trên môi Querehsha khi bà nhìn xuống Suho từ trên cao xuống.
[Hãy vùng vẫy đi. Như một con sâu bọ, giống như ta đã từng vùng vẫy trước mặt cha ngươi!]
Cùng lúc đó, toàn bộ những con côn trùng hợp thành thế giới trắng ấy bắt đầu lao vào tấn công Suho.
“Kyaaaaagh!”
“Kyaaaaaaa!”
‘…’
Nhưng – Querehsha chợt cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Dù bị bao vây bởi vô số côn trùng không ngừng gào thét lao tới, gương mặt của Suho vẫn không hề biến sắc. Không một chút hoảng loạn, không một tia lo lắng. Dù cho nơi đây là ‘Cõi vĩnh hằng’ – một thế giới mà thậm chí lính bóng tối của Suho cũng không thể triệu hồi, anh vẫn bình thản đứng đó.
[Ch-Chờ đã.]
Trái lại, chính Querehsha mới là kẻ bối rối.
[Đó… đó là nguồn sức mạnh gì vậy? Không thể nào…]
Một luồng hắc khí u ám đang quấn chặt lấy cánh tay của Suho. Nhưng năng lượng đó – không chỉ có một loại.
Swoosh!
Một cơn gió thần thánh thổi đến từ nơi nào đó, làm mái tóc của Suho dần chuyển sang màu bạc trắng.
Querehsha, người từng thấu hiểu rõ những loại năng lượng ấy hơn bất kỳ ai, không thể không hoảng hốt.
[Ngươi… rốt cuộc đã kế thừa sức mạnh từ bao nhiêu Quân vương rồi hả?!]