Sói và Gia vị: Spring Log

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 139

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 7

Volume 18: Spring Log I - Bên Lề Cuộc Hành Trình (3)

Tối đó là ngày tổ chức cuộc họp thường kỳ hàng tháng của thị trấn. Dưới ánh trăng mờ, Lawrence vừa run rẩy vừa xách theo thức ăn và thức uống đi dọc con đường. Khi anh lần đầu đến ngôi làng này, anh đã không thể chịu nổi cái cảm giác rùng rợn mà màn đêm trên vùng núi xa xôi này đem lại, nhưng giờ đây anh đã hoàn toàn trở nên quen thuộc rồi.

Và trong mùa cao điểm đông khách này, những ánh lửa gọi mời được thắp lên đến tận đêm muộn xuyên suốt ngôi làng, và tiếng cười cùng âm nhạc vang vọng khắp nơi. Khung cảnh ấy mang một vẻ đẹp mơ hồ, huyền ảo, và đôi khi anh lại cùng Holo ra ngoài để ngắm nhìn nó.

Dọc đường, anh đi ngang qua những nghệ sĩ nổi tiếng khi họ đi từ nhà tắm này sang nhà tắm khác và chào hỏi xã giao với họ. Đã hơn mười năm kể từ khi anh và Holo chuyển đến đây, và cảm giác cứ như thể phải đến bây giờ họ mới hòa nhập được vậy.

Song điều đó lại vừa là phúc, vừa là họa.

“Ố ồ! Ngài Lawrence của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi này!”

Ngay khi anh bước vào trung tâm cộng đồng rực sáng ánh đuốc, tiếng hò reo đồng loạt cất lên. 

Lawrence tỏ ra sững sờ, nhưng những ông chủ nhà tắm khác tiến đến chỗ anh với khuôn mặt đỏ gay mà vỗ vai anh.

“Tốt lắm, Lawrence à! Cùng nhậu tới bến đến tận sáng đi!”

“Hử? Ơ, được thôi.”

Dù họ đã đến ngôi làng này được hơn mười năm, hầu hết các nhà tắm công cộng đều có tuổi đời chẳng kém gì bản thân Lawrence, thậm chí có nơi còn lâu hơn nữa. Anh phải cư xử phải phép trước mặt các tiền bối, nhưng cùng lúc đó họ cũng là đối thủ kinh doanh của nhau, nên họ sẽ không tỏ ra quá thân thiết với nhau làm gì. hật ra, những người này thỉnh thoảng còn trộm cắp vật liệu hoặc nhu yếu phẩm của nhau, và thường thì họ khá lạnh lùng và xa cách với đồng nghiệp.

Sao đột ngột quá vậy, anh nghĩ, và một người đang cầm ly rượu lên tiếng.

“Lawrence à, tôi biết chuyện này rất khó khăn, nhưng chưa hẳn đã toàn là gian nan đâu!”

“A… Ừm, cơ mà xin lỗi?”

“Không sao, không sao cả! Chúng tôi biết rõ anh đã phải day dứt thế nào khi để cho con gái mình đi mà!”

“Hả? Ừ nhỉ…”

Rốt cuộc Lawrence cũng nhận ra danh tính những người đang cứ mời rượu anh.

Phần lớn trong số họ là những ông bố có con gái.

“Ừm, à thì, cũng không hẳn là tụi nó sẽ về với nhau đâu…”

“Ồ không, bọn tôi biết anh không muốn chấp nhận chuyện đó, bọn tôi biết chứ!”

Một người khác ra sức trấn an Lawrence, còn anh chỉ biết cười nhạt mà đáp lại. Nhưng sâu trong thâm tâm, anh liên tục nhắc lại với chính mình, Tụi nó không bỏ trốn, tụi nó không bỏ trốn đâu!

“Được rồi, thưa các quý ông! Xin lỗi vì đã chen ngang cuộc vui của mọi người, nhưng xin hãy đợi đến sau cuộc hợp này đi.”

Có một tràng tiếng vỗ tay, và như đã tỉnh lại sau khi bị yểm phép, mọi người trở về chỗ ngồi của mình. 

Nhưng vẫn có vài người, sau khi đã an tọa rồi, vẫn nhớ lại hồi họ phải gả con gái đi và khóc nức nở. Lawrence trông thấy họ và thay vì ngạc nhiên, anh lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Tuy họ là đối thủ cạnh tranh, đối đầu nhau không thương tiếc để tranh dành doanh số và việc kinh doanh, họ vẫn là thành viên của chung một cộng đồng.

“Vậy thì, hôm nay có lẽ sẽ là cuộc họp cuối cùng của mùa đông. Nói cách khác thì, tháng sau tuyết sẽ tan, và khách hàng của chúng ta sẽ lên đường rời đi. Và chúng ta sẽ đối mặt với những ngày đầy rắc rối trước mắt khi phải sửa sang lại cơ sở vật chất cũng như chuẩn bị cho mùa hè, và một lần nữa phân chia việc nhập khẩu.”

Ngồi quanh một chiếc bàn dài, các chủ nhà tắm khẽ gượng cười. Những con đường dẫn đến Nyohhira khá nhỏ, và họ dựa vào duy nhất một thị trấn là Svernel để vận chuyển vật tư và hàng hóa. Mọi thứ luôn kết thúc bằng một cuộc tranh giành hàng hóa.

“Ồ, về chuyện đó, tôi có nghe được một chuyện đáng lo ngại đây.” Một người giơ tay nói. “Tôi nghe nói là sẽ có thêm một ngôi làng suối nước nóng được mở ở bên kia các rặng núi phía tây.”

“À phải đó, tôi cũng nghe như thế luôn.”

“Có thật không vậy?”

“Nếu nó nằm ở bên kia núi, thì nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến lượng khách đây…?”

“Trật tự!”

Lão chủ tịch cắt ngang những tiếng bàn tán đang lớn dần, rồi khung cảnh yên tĩnh trở lại. Lawrence cũng đã nghe được cùng một chuyện từ một nhạc công, rằng năm sau người ta sẽ không đến Nyohhira nữa.

“Tôi cũng đã được kể cho như vậy, và hình như là tin chuẩn đấy,” chủ nhà tắm Sói và Gia vị nói tiếp.

Thế rồi nỗi lo lắng bao trùm lấy họ. Không ai muốn có thêm đối thủ cạnh tranh nữa, nhưng thứ mọi người quan tâm nhất là cái thị trấn mới kia sẽ lấy nguyên vật liệu từ đâu.

“Và có lẽ họ cũng sẽ chọn Svernel làm nhà cung cấp cho mình luôn.”

“Ôi Chúa ơi!” người nào đó hét lên. Hệt như lượng nước giới hạn một dòng sông có thể mang, số lượng hàng mà một người có thể mang sâu vào trong núi đã ít nhiều được cố định rồi.

Và nếu những đối thủ cạnh tranh kia mua hàng từ Svernel, thì có nghĩa là địa điểm mới đó sẽ có một con đường dẫn thẳng đến thị trấn cho khách. 

Hai ngôi làng rồi sẽ phải tranh khách hàng với nhau.

“Nếu là hồi tôi còn trẻ thì chúng ta sẽ gậy gộc đầy đủ xong đến đó rồi, nhưng làm thế sẽ chẳng có tác dụng gì đâu.”

Sau khi lão chủ tịch lên tiếng, nỗi lo của đám đông phá thành một tràng cười. 

“Chúng ta là những công dân đáng tự hào của ngôi làng suối nước nóng Nyohhira nổi tiếng từ lâu đời. Mọi sự xung đột sau khi được ngâm trong nước nóng của chúng ta đều sẽ dần lắng xuống và dịu đi. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài thu hút mọi người bằng sức hấp dẫn vốn có của vùng đất này rồi.”

“Phải đó!” Xuất hiện những tiếng nói đồng tình.

“Nhưng chúng ta nên là gì đây?”

Một người đã hỏi ra câu hỏi hiển nhiên nhất, khiến cho ai nấy đều câm lặng. 

Lão chủ tịch khẽ cười, hắng giọng rồi đột nhiên nhìn về phía Lawrence.

“Thế nên tôi mới yêu cầu chúng ta nghiêm túc cân nhắc đến đề xuất trước đó của Ngài Lawrence đây.”

Lawrence đầy lo lắng khi mọi người đều hướng ánh mắt vào anh, nhưng ngay lập tức anh đã hiểu ra.

“À, là về sự kiện mới cho làng đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”

Vài năm trước, Lawrence đã đề xuất nên tổ chứ gì đó trong mùa thấp điểm xuân và thu. Mùa xuân và mùa thu đầy ắp những lễ hội, chợ phiên và các dịp lễ tôn giáo khắp nơi, nên bình thường chẳng ai lại lặn lội tìm đến một suối nước nóng xa xôi, bất tiện cả.

Thế nên việc kinh doanh trở nên chậm như rùa bò và sẽ rất tốn kém khi bao ăn ở cho các người làm được thuê vào mùa đông, nhưng nếu cho họ thôi việc, sẽ chẳng có cách nào để biết liệu họ có thể trở lại làm việc vào mùa hè hay không—sự thay đổi rõ rệt trong lượng khách hàng xuyên suốt các mùa gây ra quá nhiều sự lãng phí.

Kế hoạch là nếu có sự kiện hấp dẫn nào được tổ chức ở đây vào mùa xuân và thu, thì họ sẽ có thêm khách hàng mới.

“Nhưng sao lần trước chúng ta lại bỏ ngỏ nó?” Một người lớn tiếng hỏi.

“Tôi nghĩ là có lẽ có quá nhiều việc cần làm. Ít nhất thì tôi muốn được nghỉ ngơi vào mùa xuân và thu hơn.” Cùng lúc đó, Lawrence từng cho rằng những tay chủ này đã trở nên tự mãn, nhưng gần đây anh dần hiểu ra tâm tư của họ. Làm một thương nhân, được thúc đẩy tiến lên phía trước nhờ những phần lợi nhuận có thể bị mất đi, khác hẳn với việc làm chủ một nhà tắm—khi phải sống ở cùng một nơi và làm cùng một việc suốt nhiều năm liền.

“Trong khi chúng ta cứ ngồi đây, thì e rằng sẽ bị quật ngã bất cứ lúc nào đấy. Hệt như Giáo hội vậy,” lão chủ tích nghiêm trọng thông báo, và những người chủ nhà tắm khoanh tay lại mà càu nhàu.

Lawrence không biết chi tiết lắ,. nhưng hình như ở dưới chân núi, Giáo hội đã có một bước chuyển mình lớn. Họ đã chứng thức ngưng chiến với những người ngoại đạo, những người mà mười năm trước vốn chỉ còn là những cái bóng không hơn của chính mình. Nhưng ngay khi họ nghĩ rằng hòa bình cuối cùng đã được lập lại, một kẻ thù khác đã xuất hiện từ chính hàng ngũ của họ. Col đã nghe được điều ấy từ một vị khách và không thể ngồi yên được. “Con cần đối diện với khoảnh khắc lịch sử đầy hệ trọng này, nếu không con sẽ phải hối hận suốt đời,” cậu nhóc đã khẳng định như vậy.

“Như các vị đã biết, cuộc chiến với những kẻ ngoại đạo giờ đã chấm dứt, và vì thế mà Nyohhira đã mất đi danh tiếng của một nơi chưa được khai phá đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy mê hoặc. Chúng ta phải hành động nhanh lên.”

Lão chủ tịch là hậu duệ của ngôi làng này, nhưng khi ông còn trẻ từng là thực tập sinh tại một thương hội lớn ở phía nam, nên suy nghĩ của ông cũng phản ánh cái nhìn của người phương nam về vùng đất này.

Vì những gì ông ấy nói là đúng, hầu như không ai lên tiếng phản đối và những người tham gia đã đồng tình bằng một tràng pháo tay.

Nhưng rõ ràng là có lý do cho sự ngập ngừng trong tiếng vỗ tay ấy.

“Vậy thì, chúng ta cần làm gì đây?”

Lão chủ tịch vươn người tới, cầm lấy cái bình rượu được đặt trên cái bàn dài.

“Chúng ta sẽ suy nghĩ cùng nhau.”

Bầu không khí căng thẳng bao trùm, nhưng đã không có kế hoạch nào. Nếu mọi người cùng nhau suy nghĩ, những rắc rối thực tế sẽ dường như vô tận và họ sẽ chẳng bao giờ đi đến được kết luận, nhưng nếu một người đưa ra ý tưởng, cá nhân đó sẽ phải kiêm luôn vai trò điều phối.

Và thế nên họ không hề đáng trách khi biến một cuộc họp thành một buổi nhậu nhẹt khi họ hối thúc nhau phải mau nghĩ cách. Cuộc họp thường kỳ này cũng đóng vai trò là một quãng nghỉ để giúp mọi người ổn định lại và giải tỏa đi những căng thẳng từ mùa bận bịu nhất trong năm.

Lawrence cũng đang trong nhóm những người cha có con gái, tất cả đều đã nghe chuyện Myuri và Col “bỏ trốn,” nên rốt cuộc thì hết ngày vẫn chưa xong được việc gì cả.

Nhưng những gì Holo nói vào sáng hôm ấy vẫn còn kẹt lại trong tâm trí Lawrence.

“Mọi thứ rồi sẽ phai dần đi theo thời gian.”

Hãy làm gì những gì cần phải làm khi đến lúc—bằng không sẽ phải hối tiếc.

Nếu nghĩ theo cách đó, có lẽ đó là lý do vì sao Myuri lại cố gắng hết sức đến vậy.

Lawrence vừa nghĩ, vừa tìm đến rượu để xua tan đi nỗi niềm ấy.

~~~

Giải tỏa được căng thẳng bằng việc cuộc nhậu đêm khuya trong cuộc họp và chịu những cơn say sau đó, Lawrence bằng cách nào đó đã vượt qua được những công hằng ngày mà lúc nào luôn cũng đe dọa sẽ làm anh choáng ngợp và cứ thế tiếp tục.

Nhưng khi khách khứa đã rời đi, anh chợt cảm thấy nhà tắm thật trống vắng.

Nhờ có Holo, không có ai bị tai nạn liên quan đến tuyết nữa, và xem ra Nyohhira đã an toàn vượt qua mùa đông để sang xuân. 

“Ưm… Ngâm mình dưới ánh bình minh là tuyệt nhất đấy.”

Hôm đó, sau khi nhưng vị khách lưỡng lự bị những người trông coi đến kéo về, Holo liền nhảy vào trong bồn tắm như thể đã chờ đợi từ lâu. Các nhạc sĩ và vũ công cũng đã xuống núi để tìm một nguồn thu nhập khác từ những lễ hội mùa xuân, nên lúc này đã có thể nghỉ ngơi mà chẳng cần bận tâm đến ánh mắt của người khác nữa. 

“Sao anh không vào cùng em đi? Để mà rửa trôi đi sự mệt mỏi của mùa đông chứ.”

“Hửm? Ừm…”

Lawrence vu vơ đáp lại và đặt chai bia đã được ướp lạnh riêng cho cô cùng phần sườn heo và món yêu thích gần đây của cô—phô mai phủ mật ong mà cô học được từ thứ cô học được từ một lữ khách—bên cạnh bồn tắm.

Anh đang không ngắm nhìn cơ thể trần trụi tuyệt đẹp của cô, mà thay vào đó là tập trung vào một thứ hoàn toàn khác.

“Cái đồ đần thối này!”

“Hả?!”

Cô đột nhiên tạt nước nóng vào Lawrence, làm cho anh phải nhảy về sau. Trong khi anh cố đảm bảo an toàn cho lá thư, Holo, không biết từ lúc nào đã lên khỏi bồn tắm, giật nó khỏi tay anh.

“Anh định cắm đầu vào cái này thêm bao lâu nữa đây? Bọn nó ổn mà, và anh phải biết bọn nó sẽ ổn mặc cho có chuyện gì xảy ra!”

“Ơ, a, ừm…”

Lawrence trưng ra vẻ mặt hệt một chú chó chăn cừu bị dành mất đồ ăn vặt và đưa mắt nhìn theo lá thư trong tay cô. Nó được gửi đến từ Col mà Myuri. Col viết nửa đầu còn của Myuri là nửa sau; trang sau là dành để viết những gì chúng đã trải qua cùng nhau.

Phần trên cùng viết về cách thế giới đang thay đổi rõ rệt hơn những gì cặp đôi đã nghĩ khi chúng xuống núi, thế nên có rất nhiều thứ cần học hỏi. Phần sau kể về việc ở phương nam có rất nhiều người và cảnh vật thì thật sống động, đồng thời có vô số những món ngon và điều thú vị—có đầy những lỗi chính tả trong đó.

Lúc Lawrence đọc tới phần Myuri viết, anh cứ cười toe toét suốt, nhưng khi chuyển sang trang hai, nét mặt anh cứng lại.

Ở đó là ghi chép chi tiết và những rắc rối mà chúng vấp phải. Trong khi Col cố để viết thật đàng hoàng, Myuri cứ chen vào bằng những chuyện không đâu. Có vài điểm cho thấy dường như Col đang vì nghĩ tới Lawrence mà diễn giải câu chuyện thật nhẹ nhàng, còn Myuri lại đi viết lại bằng cách thêm mắm dặm muối.

Nói tóm lại, chúng đã đưa bản thân vào những tình thế oái oăm, nhưng về sau thì bằng cách nào đó đã khắc phục được. Col thì lo lắng đến mức phát ngán đến tận cổ còn Myuri lại tỏ ra cực kỳ hưởng thụ. Trong khi Lawrence bày tỏ sự cảm thông với thanh niên nghiêm túc Col, anh cùng mừng vì Myuri được vui vẻ, và anh đã không thể không cười toe toét. Nếu chuyện khó tin ấy không xảy ra, anh hẳn đã còn lo lắng hơn nữa.

Đây giống như những chuyến đi liều mạng mà anh cùng Holo đã từng trải qua, song anh cũng đang rầu vì một lý do khác nữa.

“Anh thấy chưa, chúng nó vẫn ổn chán, phải không nào?” Holo vừa liếc nhìn lá thư vừa khúc khích. Nội dung thư đã cho thấy rõ hai đứa thân thiết với nhau đến mức nào.

Ở chung một lữ quán, nép sát lại gần nhau dưới ánh nến mập mờ, vai kề vai, tay trong tay…

“Col là, ừm, phải rồi, một người anh trai tốt.” Lawrence hắng giọng rồi nói, nói ra những lời mà gần đây anh nhận ra là đã khiến mình an tâm hơn. “Chúng nó vẫn luôn thân thiết như là anh trai và em gái vậy, thậm chí còn hơn cả ruột thịt ấy nhỉ?”

“...”

Lawrence khẳng định, còn Holo đáp lại bằng cách nhìn anh đầy kinh ngạc.

“Cũng đúng, nếu anh muốn tin là vậy.”

Con đực này lúc nào cũng thật ngốc nghếch, cô muốn nói như vậy, nhưng giữa chừng lại hắt hơi một cái.

Cô run rẩy đưa lại cho Lawrence lá thư, cầm lấy một miếng thịt muối rồi nhảy trở lại vào trong bồn tắm. Vuốt phẳng đi những nếp nhăn mà tay Holo để lại trên giấy, anh mỉm cười trước nét chữ nguệch ngoạc của Myuri, nhưng những chi tiết trong đó lại khiến anh nhăn mặt như đang chịu đựng một cơn đau đầu.

Vậy nhưng lá thư này vẫn là thứ đầu tiên con gái từng gửi cho anh, nên khi nghe thấy giọng Holo, anh cẩn thận gấp nó lại.

“Ô, mà anh có định làm gì đó thú vị trong mùa xuân không?”

“Ừm.”

“Chúng ta đang phải lên kế hoạch cho một thứ thật đặc biệt để những kẻ mới đến bên kia ngon núi không giành mất khách của ta, đúng không nhỉ?”

Đó là những điều họ đã thảo luận trong buổi họp mặt, nhưng khuôn mặt Lawrence vẫn còn đăm chiêu lắm.

“À thì… bọn anh vẫn chưa thể nghĩ ra cái gì ra hồn cả.”

“Hàng năm vẫn có lễ kính các vị thánh và lễ tương tự như vậy mà.”

Với mọi thị trấn, làng mạc và công việc, đều có riêng một vị thánh bảo hộ, và trong năm họ sẽ tổ chức lễ hội kính cách vị thánh ấy bằng cách này hay cách khác. Ở Nyohhira thì được tổ chức vào mùa xuân, và nó là một buổi lễ riêng tư nhằm tưởng thưởng cho sự vất vả suốt mùa đông.

“Nhưng dù vậy chúng lại không hề quá lạ lẫm hay mới mẻ.”

“Nếu đã thế, sao không tổ chức lễ cúng tế thức ăn ngon cho một con sói khổng lồ. Em không ngại vào vai đâu.”

Holo ra đề xuất, tựa đầu và hai khuỷu tay lên thành bồn tắm và dùng chân đạp, quẫy nước. Nhờ mái tóc dài ướt nhẹp được túm lại theo kiểu cách không hề quý cô chút nào, trông cô giống hệt như Myuri. 

“Nếu bọn anh dâng lên nhiều hơn thế này, em sẽ chẳng ăn hết nổi đâu.”

Những món ăn đắt tiền như phô mai phủ mật ong là quá đủ rồi. Lawrence cầm lên một miếng, và Holo nhe nanh ra, có vẻ như chỉ muốn dọa thôi.

“Hừm. Được rồi, anh đã từng làm thương nhân và đi du hành đó đây nhỉ? Hẳn là phải có một hay hai thứ gì thú vị trên đường chứ. Sao không tham khảo một trong số chúng đi?”

“Ờm… Như là lễ hội đuổi bò nhỉ, anh thích nó lắm đấy.”

“Ồ?”

“Người ta đóng hết các ngõ hẻm trong phố lại rồi đuổi theo một con bò đực. Nó trở nên điên loạn, chạy dọc hết các con phố, nhưng họ nói may mắn sẽ đến với ai chạm được vào đuôi nó—hấp dẫn lắm. Sau cũng thì họ nướng con bò lên và mọi người chia nhau ăn…”

“Vậy sao không chọn đi?”

“Năm nào cũng có người bị thương, và nhà cửa cũng chịu tổn thất lớn khi con bò tông vào chúng.”

Là một lữ khách, được đứng tại một nơi hỗn loạn, gần với nguy hiểm đến thế là một trải nghiệm đầy giật gân. Tuy vậy, Holo hiểu những rắc rối trong việc chuẩn bị nhà cửa cho một sự kiện như thế, cũng như phải đảm bảo sao cho mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Cô nhíu mày như đang tưởng tượng về đống hỗn độn mà một con bò điên có thể gây ra,

“Cái đó… không ổn rồi.”

“Đúng nhỉ?”

“Còn gì khác không?”

“Còn… cái này. Có một lễ hội nơi mỗi giáo xứ trong một thị trấn lập ra một đội của riêng mình, diễu hành quanh trấn vừa đá một quả bóng da.” 

“Nghe hấp dẫn đấy.”

“Nhưng bọn họ lập tức mất bình tĩnh khi đoạt bóng từ nhau. Nếu chỉ có mỗi vấn đề đó thôi thì không sao, nhưng trong thị trấn này lại chẳng còn mấy người trẻ. Mọi người sẽ bỏ cuộc ngay khi bắt đầu thôi.”

Đôi tai của Holo cụp xuống đầy chán ghét, dường như đã hiểu ra sau khi tưởng tượng đến cảnh những chủ nhà tắm khác tham gia với cái bụng phình ra. 

“Anh nữa đấy, dạo này anh phệ lắm rồi.”

“Ơ… ahem! Thế thì xem ra chỉ còn nước mặc lên trang phục hóa trang rồi cử hành lễ hội theo cách đó thôi. Có những lễ hội như thế ở nhiều nơi mà.”

“Khó làm lắm.”

Holo lại đạp nước rồi rời khỏi thành bồn tắm, lờ đờ lướt đi bằng động tác trông như bơi chó. Trông có vẻ như cô tỏ ra vô lo hơn thực tế khi tóc và lông đuôi cô xõa ra trong nước. Nếu cô thực sự không bận tâm thì đã đơn giản là không muốn bàn đến rồi.

Holo lo lắng cho nhà tắm và ngôi làng này theo cách của riêng mình. Nếu không, có lẽ cô sẽ chẳng chịu khó ra ngoài mỗi đêm để vào sâu trong núi hoặc lặng lẽ lo hết việc may vá đâu.

“Hừm.”

Đang khi Lawrence cân nhắc những ý tưởng trong đầu mình, Holo đã leo lên tảng đá trung tâm và vắt khô tóc, còn chiếc đuôi vẫy qua lại.

“Anh vào đi!”

Cô lên tiếng gọi anh, trưng ra một nụ cười còn ngây thơ hơn cả Myuri.

Lawrence vẫn còn việc phải làm nên đã xua tay, nhưng khi Holo phóng cho anh ánh nhìn thất vọng, anh đành chịu thua mà trút bỏ quần áo.

Vợ mời gọi như vậy rồi mà còn cố tỏ ra thanh niên cứng làm gì :)) Khổ nhóc Col, ở cạnh con bé cuồng anh trai đang tuổi thiếu nữ phổng phao lúc nào cũng dính như sam thì tâm phải tịnh lắm, nếu ko có mục tiêu trở thành giáo sĩ thì chắc đã... Còn máu kinh doanh phết, thành ra vợ đẹp tắm tiên ngay cạnh cũng chả làm anh dao động :)) Xét theo timeline này thì có khi là đang tương đương vol 2 bộ Sói và Giấy da Ý là bỏ trốn gia đình để tự do yêu nhau cưới nhau ấy Từ gốc là diocese - giáo phận, nhưng 1 thị trấn mà có nhiều giáo phận thì hơi sai logic nên đổi lại thành giáo xứ Biết "nhạc phụ" lo sốt vó cho con gái rượu nên lựa lời mà kể, xong con báo con nó nói toẹt ra hết :))