“Vậy? Tối qua sao rồi em?” Lawrence hỏi Holo khi họ rời khỏi phòng, vòng tay ôm lấy cô đầy trân trọng như đang hộ tống một nàng công chúa.
“Dạo này anh cứ vừa nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay luôn ấy.”
Holo khẽ húc vai anh để phàn nàn.
Anh khẽ tránh cú húc đó rồi hắng giọng. “Chẳng phải câu đó nên dành cho em sao?” Và anh thêm vào, “Chuyện đó, à thì… Đó là thứ anh đang muốn cải thiện mà…”
“He-he. Vì hiện tại đang vào mùa cao điểm nhỉ?”
Dù anh cảm thấy hơi chột dạ trước việc anh lộ ra hàm ý rằng anh có thể đang hứa hẹn gì đó với cô, anh vẫn trao cô một cái ôm dịu dàng.
“Về tình hình trên núi tối qua thì mọi thứ đã ổn rồi. Em đã dọn tuyết khỏi những khu vực nguy hiểm.”
“Anh biết rồi. Cảm ơn em nhé.”
Gần đây đang có tuyết rơi không ngừng, còn ánh mặt trời thì dần chói chang hơn khi mùa xuân đến gần, nên nguy cơ xảy ra tuyết lở khá cao.
Người dân đang vận chuyển ngày càng nhiều hàng hóa hơn xuống những con đường mòn trên núi. Nên là mấy ngày vừa qua, Holo đã hóa trở về dạng sói vào ban đêm để kiểm tra những khu vực nguy hiểm.
Lawrence đành phải bó tay trước chuyện này, nên anh rất áy náy khi phải để Holo làm thế. Sự an tâm nhỏ bé duy nhất anh có là Holo vẫn là chính mình, dường như cô rất thích dạo quanh những ngọn núi trong hình dạng sói. Và cô cũng đang tận hưởng việc trở về nhà lúc sáng tinh mơ và ngâm cơ thể lạnh buốt của mình vào bồn tắm khi không có ai ở quanh.
“Cho đến khi khách hàng về nhà hết thì tối nay sẽ rất bận bịu đó, nên anh biết ơn em lắm.”
“Em không bận tâm đâu. Nụ cười luôn nở trên miệng khách khi họ đến và rời đi luôn là điểm ăn tiền của nhà tắm ta mà?”
Vận hành một nhà tắm rất khác so với việc tự mình làm mọi thứ như một thương nhân. Có những thời điểm rắc rối ập đến, nhưng có được một người sánh vai đồng hành đã giải quyết rắc rối ấy và thay thế nó bằng niềm hạnh phúc. Lawrence đáp lời vợ mình bằng vẻ mặt hài lòng và một cái gật đầu, còn Holo nở nụ cười thật tươi như một nàng thiếu nữ.
Ngay khi họ xuống tới tầng một, Holo vội vàng kéo chiếc áo choàng mỏng lên che đầu. Đôi khi cô cảm thấy ổn khi không che đầu vì khách hàng của họ lúc nào cũng say khướt, nhưng cô vẫn không thể để ai nhìn rõ được đôi tai mình. Những người biết được danh tính thật của cô ở Nyohhira này chỉ có người làm việc trong nhà tắm này mà thôi.
Bước vào trong phòng ăn, Hanna liền đem thức ăn đến cho Holo, như thể cô ấy đang theo dõi tiếng bước chân họ. Phần ăn không quá nhiều, nhưng tỉ lệ giữa đậu và thịt lần này lại nghiêng nhiều về thịt hơn so với phần của Lawrence. Anh thấy thế chỉ biết cười gượng. Trong khi nhận ra rằng cô vẫn còn trẻ, thấy được Holo ăn nhiều thịt đến mức này khi vừa mới dậy lại khiến anh lo lắng.
Anh hiểu và đã chuẩn bị cho sự khác biệt to lớn giữa tuổi thọ của anh và Holo, hóa thân của con sói trú ngụ trong lúa mì. Nhưng dần dần anh đã được trải qua thêm ngày càng nhiều những khoảnh khắc xóa nhòa đi thực tại ấy.
Hiểu được điều ấy bằng lý trí thì lại khác biệt so với việc tận mắt trông thấy điều đó trong cuộc sống thường ngày.
Mỗi khi anh một lần nữa nhận ra, anh nghĩ về cái cách bản thân muốn trân trọng từng ngày một.
“Ô.”
“Hửm?”
Lawrence quay sang nhìn cô nàng cá tính Holo, người đang nuốt lấy miếng thịt một cách ngon lành rồi chậm rãi nói.
“Anh đang ôm đồm hết tất cả những rắc rối cho mình đấy. Từ khi mất đi hai nhân lực kia thì anh đã không nghỉ chút nào rồi.”
“Phải rồi, cơ mà không sao đâu. Sẽ chỉ bận rộn thêm một chút nữa thôi, và thực sự là anh đã dễ dãi với Col quá rồi. Thằng bé nói là muốn đi du hành, nhưng anh lại không thể ngăn được nó.”
Hơn mười năm trước, khi anh gặp được Holo và cùng nhau lên đường đi khắp nơi, trải qua muôn vàn cuộc phiêu lưu, họ đã gặp một cậu bé—Col. Lúc đó cậu vẫn chỉ là một học sinh lang thang muốn được tìm hiểu về thần học và còn trông nhỏ tuổi hơn một Holo trẻ trung nữa.
Còn giờ đây cậu đã trở thành một chàng thanh niên bằng tuổi Lawrence hồi ấy, và suy nghĩ ấy khiến ông già trung niên như anh lo sợ trước sự vô tình của thời gian.
Cùng lúc đó, mặc cho bao thăng trầm, anh cảm thấy thật có lỗi khi cứ giữ Col làm việc trong nhà tắm mãi trong khi ước mơ của cậu đã luôn là được trở thành một giáo sĩ.
Nên là một ngày nọ, sau khi nghe được câu chuyện từ một vị khách, Col không thể đợi được nữa và cuối cùng đã lên tiếng xin được phép bắt đầu chuyến đi; Lawrence đã không còn lựa chọn khác ngoài ủng hộ cậu.
“Nhưng thực sự là anh cũng nghĩ rằng lẽ ra mình nên để cậu nhóc đợi đến khi xuân sang.”
“Hừm. Măm, măm… ực. À thì, nhóc Col đó siêng năng đến lạ luôn mà. Nếu nhóc ấy để vụt mất cơ hội đó thì ai biết sẽ phải dậm chân tại chỗ thêm bao lâu nữa đây. Em không cảm thấy anh sai khi đã để cậu nhóc rời đi như vậy đâu.”
“Anh cảm thấy ổn hơn rồi. Anh cũng không muốn làm chướng ngại vật trên con đường tương lai rộng mở của một cậu trai đâu.”
Lawrence rót cho mình một ít rượu vào cái ly thiếc, và Holo khẽ cười trước cách nói như một ông lão của anh.
“Chính xác, nhưng em chưa từng nghĩ đó lại là cái cớ để nó bỏ đi đấy.”
Cộc! Chiếc ly thiếc đổ xuống, bình rượu nghiêng sang bên, và chỗ rượu bị đổ ra từ từ lan ra khắp chiếc bàn dài.
Lawrence tuyệt vọng che lấp đi sự kích động của mình, thứ cũng đang tràn ra y như rượu bằng cách với lấy chiếc ly và bình rượu, nhưng chẳng có mấy tác dụng. Hanna nghe thấy tiếng động và mang khăn tới, còn Holo thì chỉ ngồi đó cười nắc nẻ.
“He-he. Anh đúng là cái đồ đần thối mà! Sao không chịu chấp nhận đi chứ?”
“E-Em đang nói gì thế?”
Lawrence dùng tông giọng cứng rắn nói trong khi giúp Hanna một tay. Ánh mắt của Hanna như đang khẽ mỉm cười. Sau khi họ đã lau đi chỗ rượu đổ, Lawrence ngồi lại vào ghế và Holo chĩa mũi dao về phía anh.
“Col là một con đực tốt mà, nhỉ? Anh không cho rằng cậu nhóc xứng đáng kế thừa anh sao?”
“Gừ…”
Lý lẽ của Holo đúng quá không cãi được, và đó chắc chắn là cảm giác của anh. Nhưng dùng lý trí để chấp nhận là một chuyện hoàn toàn khác với việc thực sự đối diện trực tiếp với nó. Ngày nào Lawrence cũng quan ngại sâu sắc về vấn đề này.
Và nếu cuộc trò chuyện này chuyển sang chủ đề liên quan đến con gái họ, có lẽ anh sẽ không thể chịu nổi nữa.
Quả vậy, lý do khiến cho gần đây việc quản lý nhà tắm trở nên rối rắm đến quay cuồng không chỉ là vì họ may mắn có được những khách hàng có tâm. Mà cũng là vì Lawrence đang làm thay cho phần hai phụ tá trẻ sau khi chúng rời đi. Một trong số đó là Col người vừa được nhắc đén. Người còn lại đã có một sự rời đi đột ngột chính là con gái duy nhất của Lawrence và Holo, Myuri.
Ngay khi Col vừa lên đường cho chuyến đi của mình, đột nhiên con gái họ cũng liền bỏ nhà tắm mà đi theo cậu.
Hiển nhiên là đã có vài câu trả lời cho câu hỏi Vì sao?, nhưng rõ ràng là có một vấn đề đặc biệt đã chiếm vị trí trung tâm trong tất cả chuyện này. Ngôi làng này nhỏ, và nhà tắm thì càng nhỏ hơn. Chuyện ai thích ai đã khá hiển nhiên rồi.
“Vẫn còn quá sớm để con bé kết hôn mà.”
Tuy anh cho rằng mình đã cố đưa ra một lời phản đối hợp lý, cả Holo lẫn Hanna đều phá ra cười. Đó là tiếng cười chung giữa hai người phụ nữ đang xác nhận với nhau rằng đàn ông, không cần biết tuổi tác thế nào, vẫn luôn là đồ ngốc.
“Vậy phải thế nào mới là không quá sớm đây?”
“Ừm… mmm…”
“Ông chủ à, đừng làm khó bản thân quá.”
Đau đớn trước lời khiển trách của Holo và câu nói Hanna, là những lời vừa mang ý an ủi và trêu chọc, rốt cuộc Lawrence cũng phải bịt tai lại. Lý trí không còn giúp nhiều được cho anh nữa rồi. Anh biết. Anh biết chứ! Từ tận cái ngày con gái anh chào đời, anh đã chuẩn bị cho giây phút này rồi.
“He-he. Thế thì cũng may khi con bé chọn bỏ trốn đi cùng Col.”
“Đó không phải là bỏ trốn!”
Nhưng xem ra dù có nói gì đi nữa, Lawrence vẫn tìm cách phản đối. Holo và Hanna chỉ biết cùng nhau cười khanh khách đầy khoái chí. Anh ước gì mình được ngồi uống với các chủ nhà tắm khác.
“Với lại, em không nghĩ là sẽ có ích lợi cho anh khi anh không chịu nói ra những gì muốn nói với những người thân yêu đâu. Thay vào đó, với con gái của em, con bé đang trì hoãn quá lâu rồi.”
Dường như Holo đã ghen tỵ theo cách của riêng mình.
Suy đi tính lại tất cả, Lawrence cho rằng Holo không có quyền nói về những người đã kìm nén cảm xúc, hồi tưởng về những kí ức về cuộc hành trình từ hơn mười năm trước. Dĩ nhiên là nếu anh dám nói ra điều đó, thì sẽ biết tay ngay, nên anh đành giữ mồm giữ miệng lần này.
“Anh có nghĩ đó là do ảnh hưởng từ đa số những người trong Giáo hội không?”
“Giáo hội á?”
Lawrence có vẻ không hiểu lắm, còn Holo đang xoay xoay mũi dao như thế đang kéo ra một sợi dây từ trong đầu mình.
“Phải. Họ có một tật xấu là không bao giờ nói ra những chuyện quan trọng cho đến lúc chết thì thôi.”
“Ồ, ý em là lời xưng tội cuối đời của họ nhỉ.”
“Đúng rồi đó.”
Trong lời cầu nguyện để tìm kiếm sự hòa giải với Chúa trong giờ lâm tử, người ta sẽ xưng tội nhiều điều với một linh mục, phần lớn là tội lỗi và những lời trăng trối cuối cùng. Một vài người là những lão già cứng đầu mãi mới chịu chia sẻ những tâm tư thầm kín với gia đình hay bộc lộ ra tình yêu trường tồn—bất cứ thứ gì tưởng tượng ra được cũng sẽ được nói ra trong những dịp này, nên Holo cũng không hẳn là nhầm.
“Thật vô nghĩa làm sao khi không nói ra được những lời quan trọng trong những lúc cần thiết.”
Lawrence đồng ý, nhất là giờ đây anh đã luống tuổi, và run rẩy trước thời gian trôi nhanh như thoi đưa. Tuổi trẻ là phải sống hoang dại và tự do.
Tuy vậy, đang khi Lawrence nghĩ đến việc vẫn còn quá sớm để Myuri biết yêu và kết hôn, Holo chợt lên tiếng.
“Với lại, em cũng nôn được bế cháu lắm rồi đó.”
“Cái gì! Cơ….!”
Lawrence nghẹn cả lời, còn không thể hít vào hay thở ra. Đúng là chúng nhất định sẽ đáng yêu lắm, nhưng Myuri vẫn còn là con nít mà. Chiếu theo chuẩn mực của xã hội thì cô bé đã đến tuổi gả đi rồi, nhưng vẫn là con nhỏ lắm. Rõ ràng là như vậy. Xã hội nghĩ khác, còn trong nhà nghĩ khác cơ mà.
Khi Lawrence cố xua đi thực tế đang ập đến nhanh chóng, Holo chỉ thản nhiên nhâm nhi ly rượu. Sự thong thả này của cô hoặc là đến từ khác biệt tuổi tác giữa anh và cô, hoặc là sự khác biệt trong quan điểm của người cha và người mẹ.
Chuyện xảy ra cũng giống như khi Col nói rằng cậu sẽ rời đi và lúc cậu chuẩn bị cho những khâu cuối trước khi lên đường. Chỉ đến lúc ấy họ mới nhận ra con gái mình, người luôn nói rằng muốn được nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài ngôi làng trong núi, đã bằng cách nào đó lẻn vào trong đống hành lý của Col.
Việc du hành luôn đi kèm với hiểm nguy, và vì lo cho an nguy của cô con gái rượu, Lawrence đã không đủ kiên nhẫn để viết thư, nhưng Holo đã rất khâm phục anh khi anh cố leo lên xe trượt tuyết để đuổi theo chúng.
“Chúng sẽ ổn thôi mà,” cô đã cười nói như vậy.
Có một câu châm ngôn như thế này, “Nếu yêu con, hãy để con bước ra đời.” Dù trên lý thuyết thì anh tỏ ra tán thành, nhưng khi thấy cách Holo hành xử, anh không thể hoàn toàn chấp nhận được.
Holo ngó lơ Lawrence đang than vãn bên cạnh mình, rồi cô thận trọng lên tiếng với đôi mắt nhắm lại, tựa như đang ngâm mình trong bồn tắm.
“Thế cũng tốt mà, chỉ cần con bé tận hưởng chuyến đi đầu tiên của mình là được.”
Tuy tỏ ra vô trách nhiệm, nhưng không phải là cô không cảm thấy lo lắng. Lawrence liếc nhìn Holo, người mà theo anh luôn giành lấy mọi phần tốt nhất của việc làm cha mẹ cho mình.
Holo kéo anh lại gần cô hơn, nở nụ cười nhạt.
“Mọi thứ rồi sẽ phai dần đi theo thời gian. Riêng em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Vốn thấp hơn Lawrence, Holo ngước đôi mắt đẹp lên nhìn anh.
“Như thế thì có gì sai sao?”
Nghe cô nói thế, anh chẳng còn biết phải đáp lại thế nào. Với Holo, người sẽ sống thêm hàng trăm năm nữa, mọi thứ xảy ra trước mắt cô lúc này chỉ là một phân cảnh trong chuyến hành trình ngắn ngủi. Chuyện này là quá sức đối với cô, và cô đã từng một lần cố chấm dứt với anh—vì nghĩ rằng nếu cô là người phải tiễn đưa anh, thì cũng nên là lúc lời vĩnh biệt không còn xót xa nữa. Nhưng cô lại đã lựa chọn lấy hạnh phúc thoáng qua này thay cho nỗi đau của sự chia ly.
Lawrence buông thõng hai vai, tỏ ra chịu thua trước cô.
“Đừng ngốc thế chứ.”
“He-he.”
Cô khẽ bật cười rồi tựa đầu mình lên vai anh. Anh đặt bàn tay mình lên đầu Hiền giả sói Holo, mái đầu tròn của cô nhỏ nhắn đến độ các ngón tay anh có thể nắm trọn lấy.
Chắc chắn đây chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà anh có thể chạm tới bằng chính đôi bàn tay mình.
Và như thế đã là quá đủ rồi.
“Em có muốn thêm chút rượu nữa không?” Lawrence hỏi, và Holo đáp lại, “Chỉ khi anh cũng uống thêm thôi đó.”
Lawrence chỉ biết bật cười. “Anh chẳng thể nào thắng nổi em mà.”
Một cách đầy dịu dàng, anh hôn lên mái đầu cô và đưa bình rượu rỗng cho Hanna đang kinh ngạc đứng đó.