Sói và Gia vị: Spring Log

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 139

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 7

Volume 18: Spring Log I - Bên Lề Cuộc Hành Trình (1)

Hàng cây thường xanh phủ đầy tuyết, đứng lặng lẽ như những chiến binh. Xung quanh hầu như tĩnh lặng, và rồi một tiếng chim hót xa xăm, trong trẻo phá vỡ đi sự im ắng ấy.

Nếu trên bầu trời có ít nhất một đám mây, người đàn ông có lẽ đã thả hồn theo nó, nhưng hôm nay trời cao lại xanh thẳm như mặt biển. Không biết phải làm gì nữa, rốt cuộc người ấy chỉ đơn giản là cúi xuống nhìn đôi chân mình.

“Được rồi, đi thôi nào.”

Người đàn ông nghe thấy một giọng nói, và khi anh ngước lên, mọi thứ đã sẵn sàng.

Với vẻ mặt ảm đạm, vị linh mục chủ tế cúi đầu. Phía sau ông, hai người cầm hai cây gậy cao cỡ đầu người, được trang trí bởi những biểu tượng nặng nề bằng kim loại. Hai phía bên cạnh họ còn có thêm sáu người nữa, đang vác theo một cỗ quan tài trên lưng.

“Nguyện xin Chúa và Thánh Thần Ngài ban phép bảo hộ cho chúng ta.”

Vị linh mục cất tiếng ca tụng đầy trang trọng rồi nhóm người chậm rãi di chuyển. Trên đường họ đi, người dân ngập ngừng đi ra dưới những hàng cây thường xanh hai bên đường.

Có vài người đã sửa soạn trang phục cho sự kiện này, trong khi những người khác dường như chỉ mới đi làm về. Họ đang rất thắc mắc, tựa như hươu nai bắt gặp con người trong rừng. Nhưng được vị linh mục động viên, họ tiến đến gần cỗ quan tài và từng người thì thầm nói những lời tiễn biệt. Tuy những lời ấy ngắn gọn thôi, người đàn ông có thể thấy rằng họ đã lựa lời để nói rất kỹ và chúng ngập tràn những cung bậc cảm xúc. Anh vừa nghe, vừa dần cảm thấy như thể những lời ấy là dành cho mình, và anh khẽ gúi gằm đầu xuống.

Không, mình không nên hiểu theo nghĩa đó—anh làm trống đầu óc mình khỏi những suy nghĩ đó khi họ đến gần một khúc cua và rẽ sang đoạn đường khác. 

Ở đó chỉ có một tòa nhà duy nhất. Dù ngườii ta có thể thoáng nhận ra chút sức sống từ thời nó mới được xây nên, nhưng thời gian đã trôi qua nhiều, kiến trúc đã thay đổi và giờ đây hòa mình vào môi trường xung quanh. Mặc cho tất cả những sự giúp đỡ đã nhận, rốt cuộc những người bảo vệ nơi đây không còn ai ngoài anh và những người đồng hành. Lẽ ra nên lấy đó làm tự hào mới phải

Dường như mang theo chung một nỗi lòng, những người mang theo biểu tượng đi đầu đoàn rước giơ gậy của mình lên cao hơn nữa. Hình dấu ấy lấp lánh yếu ớt dưới ánh nắng của mùa đông.

Khắc lên trên đó là hình ảnh một con sói cô độc.

“Dưới sự bảo hộ của Chúa, chúng ta đã an toàn trở về nhà. Cầu cho linh hồn bạn hữu chúng ta được an nghỉ nơi đây.”

Vị linh mục lên tiếng công bố trước một căn nhà kho—một nơi sâu thẳm trong núi đã được trang trí vội vã thành một ngôi nhà thờ—và mọi người đều cung kính cúi đầu. Vị linh mục gật đầu, rồi những người kia khiêng quan tài vào trong nhà kho. Người đàn ông đợi một lúc, sau đó cũng đi theo họ vào bên trong và thấy nó đã được đặt trên gian cung thánh. Như đang chừa lối đi cho anh, họ đứng nép sang hai bên rồi rời đi. Vì sự tế nhị mà họ cũng đã đóng cửa lại.

Anh chậm rãi tiến lại gần cỗ quan tài và ngồi xuống bên cạnh nó.

Anh bỏ tấm khăn khỏi khuôn mặt được đặt nằm giữa những bông hoa, và cảm giác cứ như đến giờ anh vẫn còn nghe thấy được những tiếng khịt mũi đầy buồn cười.

“Anh chưa từng nghĩ mình sẽ là người chủ trì lễ tang cho em.”

Lawrence vừa nói, anh chạm khẽ lên khuôn mặt được trang điểm nhẹ đang nằm trong quan tài.

“Holo à.”

Từ phía bên kia cánh cửa, anh có thể nghe thấy một tiếng chuông trầm thấp đầy ảm đạm.

Chuyện xảy ra vào một ngày mùa đông đầy nắng nọ… 

◇◇

Mùi thơm từ bữa trưa vẫn còn vương vấn bên trong căn nhà ăn, và tiếng đàn luýt du dương vang vọng tới từ trong những bồn tắm. 

Anh đã làm việc không ngừng nghỉ từ lúc bình minh, và khi anh cuối cùng cũng có được quãng nghỉ, thì đã xế chiều luôn rồi. 

“Đây là Vùng đất của những Dòng nước Ẩn giấu, Nyohhira. Nhưng mà chỉ có mỗi khách hàng là được thư giãn thôi nhỉ?”

Lawrence, chủ nhân của nhà tắm Sói và Gia vị, xoay đầu và bẻ cổ rôm rốp. Có kha khá lý do dẫn đến những rắc rối anh đang gặp phải.

Chẳng hạn như nhiều khách hàng của anh là những giáo sĩ cấp cao, và họ thường đưa ra những yêu cầu oái oăm. Khi họ đòi phải được cầu nguyện vào sáng sớm, Lawrence chẳng có cách nào ngoài chiều theo, Vì thế mà anh phải ôm đồm cả đống việc, như là chuẩn bị bài đọc, cắt nến cho cao bằng nhau trước khi thắp và trải thảm lông ra để họ có thể thoải mái quỳ.

Trong khi họ cầu nguyện lên Chúa mà quên đi sự cực nhọc của anh, Lawrence chuyển sang lau rửa khu bồn tắm. Sau đó thì anh dọn dẹp đống dụng cụ ăn uống mà những khách hàng đêm qua để lại sau bữa tối, vớt lá rụng khỏi suối nước nóng, và tạt nước nóng để làm tan băng trên con đường từ nhà chính dẫn ra khu bồn tắm. Đôi khi anh còn phải đuổi đi mấy con vật trốn ở trong nước nữa. 

Đang khi anh làm toàn bộ những thứ ấy, khói bắt đầu bốc lên từ ống khói nhà bếp, và một cuộc chiến mới bắt đầu—chuẩn bị bữa sáng. Ý tưởng cho rằng bữa sáng của một giáo sĩ chỉ cần đơn giản và dễ làm hầu như không tồn tại. Khách hàng cứ ăn và uống cho đến khi đi ngủ thì thôi, và dĩ nhiên là họ đã yêu cầu rất nhiều bữa sáng. 

Lawrence nghiêm túc làm việc dọn dẹp bên cạnh cô đầu bếp Hanna, người đang tự mình làm phần việc của cả ba người một cách khéo léo. Thường thì người chủ thì không phải làm mấy việc như rửa bát đâu. Nhưng sau khi mất đi hai nguồn nhân lực với nhiệm vụ chuyên thực hiện những việc vặt này, một chút hy sinh là không thể tránh khỏi.

Tiếp theo thì anh còn phải lo cho những vị khách đang ùn ùn kéo đến để thưởng thức bữa sáng, chuẩn bị khăn tắm và áo choàng cho ai muốn đến nhà tắm, và vào vai một người quản lý khi các nhạc sĩ và vũ công đến. Những bồn tắm có đa dạng kích cỡ, và thu nhập của những người biểu diễn tùy vào nơi họ đến—dưới tư cách là chủ thì Lawrence sẽ phải quyết định xem ai sẽ được biểu diễn ở đâu làm sao để không làm mất lòng những nhạc sĩ và vũ công này.

Và để chắc chắn rằng màn trình diễn của họ làm sôi động lên những bồn tắm, anh lại phải chuẩn bị những đạo cụ như cành cây hay hoa vẫn còn lá xanh hoặc những căn lều được thêu hình. Nếu anh không muốn chi cho chúng, thì tiền boa sẽ giảm, và tiền boa giảm có nghĩa là những nhạc công sẽ bỏ sang các nhà tắm khác. Nếu thiếu đi ca hát và nhảy múa, thì nhà tắm sẽ trở buồn bã biết bao. Dĩ nhiên là anh cũng không thể để cho các vũ công nhảy múa trên sàn đá ướt, lạnh rồi, nên anh cẩn thận lót sàn đá bằng chỗ len đã được anh hong khô trên lửa ngày hôm trước.

Thế rồi, khi chiếc đĩa dùng bữa sáng cuối cùng đã được dọn đi, anh phải chuẩn bị bữa trưa cho những người đến sớm.

Đôi khi Lawrence cảm giác như những gì mình làm là giã tràng xe cát, hay như hứng trọn cơn mưa lớn chỉ bằng một cái xô duy nhất vậy. Nhưng miễn là anh còn làm việc hết mình, thì công việc sẽ kết thúc vào một ngày nào đó thôi.

Và tất cả những sự hào hứng ấy chỉ như một bài kiểm tra nhỏ về lòng kiên nhẫn.

“Hôm nay ông chủ làm tốt lắm.”

Lawrence ngồi xuống trong góc căn nhà ăn lúc này đã vắng người để nghỉ xả hơi, và Hanna, người mang ngoại hình mà nếu gọi là một cô gái trẻ thì có hơi thô lỗ, tiến đến. Dù cho bên ngoài cô ấy không tỏ ra nghiêm túc chút nào, Hanna lại mang một khí chất đầy quyền uy và không tỏ ra một chút xíu mệt mỏi nào từ vụ huyên náo sáng nay. Nếu có ai nói với anh rằng cô ấy đã tự tay nuôi lớn mười đứa trẻ, thì chắc anh cũng tin luôn quá.

Trên cái khay cô ấy đang mang là một tô đầy những đậu bỏ lò, thịt xông khói cắt lát dày và rượu. Tỏi và mù tạt trang trí lên miếng thịt, phần mỡ vẫn còn nóng hôi hổi, và mùi thơm của nó thật đầy tội lỗi. Lawrence chợt nhớ ra mình đã chưa ăn gì từ sáng sớm và nuốt nước bọt.

“Cô cũng thế, Hanna.”

Tuy rằng anh là chủ, anh vẫn không quên cảm ơn trước khi ngấu nghiến phần ăn. Hanna có lẽ đã hoặc không để ý đến sự tinh ý của anh khi cô ấy đem dao nĩa ra và rót rượu vào trong ly cho anh. Anh ăn lấy một thìa đầy đậu bỏ lò, và cơ thể đang thiếu muối của anh ngập tràn hạnh phúc.

“Tôi không thấy phiền đâu khi mà chúng ta lại mất đi hai người làm sớm như vậy, nhưng nếu ông chủ mà ngất đi là chúng ta sẽ mất tất cả đấy.”

Run rẩy trước sự sung sướng khi dùng rượu uống trôi đi phần thức ăn mặn, anh cắt cho mình thêm một lát thịt được tẩm ướp kỹ càng nữa và cho vào miệng.

Rốt cuộc thì anh cũng đã dần quen với việc bị gọi là “ông chủ”.

“Dĩ nhiên rồi, tôi đang định thuê thêm nhân công đây, nhưng tôi không nghĩ sự náo nhiệt này sẽ tồn tại thêm lâu nữa đâu. Ở dưới chân núi đã là gần sang xuân rồi.”

“Ôi, đã sắp tới lúc đó rồi sao? Ở trên núi này mùa đông kéo dài đến mức quên hết về các mùa khác luôn.”

“Cô không háo hức khi thấy xuân đến sao, Hanna?”

Cụm từ mùa đông mang cùng ý nghĩa với cụm kiên trì đối với những ai sống tại vùng cao nguyên, nơi tuyết chất thành đống. Mọi thứ—bao gồm con người, thú vật và cây cối—đều rút lui, mơ về sự giải phóng mà mùa xuân mang lại. 

“Cũng không hẳn vậy, ông chủ à. Nhưng khi mùa đông qua đi, mọi người sẽ đi xuống núi hết và nhà tắm sẽ vắng lặng cho đến tận mùa hè. Điều đó làm thôi thấy khá buồn.”

Cô ấy khoanh tay lại và chạm tay lên má, đôi mắt hướng về nơi xa xăm, và Lawrence chỉ còn biết cười gượng. Lẽ ra anh nên cảm thấy giống vậy—mục đích sống của anh nên là làm việc chăm chỉ và luôn bận rộn—nhưng Hanna lại là trường hợp đặc biệt. Dưới vai trò là một người giúp việc, không ai tạo cảm giác yên tâm hơn cô ấy. Nhưng Lawrence cũng trông chờ mùa xuân đến nhiều như bất kỳ ai. Mùa xuân cho anh dịp để có thể nghỉ ngơi, bởi cơ thể anh không còn lao động được nhiều như trước nữa. Xét theo những điều ấy, lời nói của Hanna làm anh hơi nhói lòng.

Mặt khác, là một thương nhân lưu động vốn không thể chịu đựng sự lãng phí vô nghĩa, quãng thời gian nằm giữa mùa xuân làm phiền anh như hạt sỏi kẹt trong giày vậy. Nếu anh có khách đến vào lúc đó, thì anh có thể vừa làm nghỉ vừa làm việc vừa kiếm tiền cùng một lúc, song kế hoạch cho việc đó vẫn chưa có mấy tiến triển.

“À mà, chị nhà vẫn còn ngủ sao?”

Giờ đã quá trưa rồi, nhưng vẫn chẳng thấy nàng phu nhân của nhà tắm đâu.

Lawrence ăn thêm một miếng đậu bỏ lò rồi tự thưởng cho bản thân bằng thứ rượu nhập khẩu hảo hạng trước khi cắn ngập miếng thịt được phết đầy mù tạt. Rồi anh đáp.

“Em ấy là kiểu người không đợi được để đến mùa xuân mà.”

“Ôi.”

Hanna khẽ mỉm cười. “Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối vậy.”. Rồi cô ấy trở lại vào trong bếp.

Lawrence vẫn tập trung vào ăn, và khi dùng bữa xong, anh tự mình rửa bát đĩa. Sau đó anh liền rót rượu vào trong một chiếc bình thủy tinh nhỏ và hướng tới phòng ngủ trên tầng hai của khu nhà tắm.

Hầu hết khách hàng đều đang ở trong các bồn tắm vào ban ngày, nên trong nhà rất yên ắng. Khi anh mở cửa vào tiến vào trong phòng ngủ, anh có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ồn phát ra từ bồn tắm thông qua cánh cửa sổ mở.

“Nào, em định ngủ thêm bao lâu nữa đây?” Anh lên tiếng gọi cái cục lười trên giường, nhưng không có lời đáp trả nào. Đống chăn cuộn chặt ấy dường như cho rằng mình không nên phí công đi đóng cửa sổ làm gì. 

Cảm thấy chút khó chịu, Lawrence thở dài rồi đặt bình rượu lên bàn nơi có bút lông và hàng đống cuộn giấy. Vẫn không có câu trả lời nào, và anh dần cảm thấy có chút lo.

“Holo?”

Anh gọi, song lại không có động tĩnh gì. Anh lại gần giường rồi nhẹ nhàng lật mấy tấm chăn lên. Ở bên dưới là gương mặt ngái ngủ của một thiếu nữ. Thường thì cô sẽ làm tóc là lựa chọn trang phục để trông bớt con gái đi, nhưng nhìn thấy cô lúc này, anh có thể thấy rõ được sự trẻ trung. Cô sở hữu mái tóc dài như quý tộc, còn nước da trắng sáng như ngọc không hề trông giống như một người từng phải trải qua lao động nặng nhọc trong đời . Cái cách cô lặng lẽ nằm đó—mắt nhắm nghiền, không cử động—cứ như thể đã được giải thoát khỏi mọi nỗi đau khổ vậy. Gương mặt thanh thản của cô suýt nữa đã khiến anh nghĩ, Nếu mình chết, mình muốn được chết thế này.

Bị ngón tay Lawrence chọc vào má, đôi tai của thiếu nữ khẽ giật. Chúng nằm trên đỉnh đầu cô, lớn và ngọn. Chúng có hình tam giác và tối màu hơn mái tóc vàng rơm của cô. Nói ngắn gọn thì chúng chính là tai của động vật và đang nhô ra phía trước. Không chỉ có thế, một chiếc đuôi bao phủ bởi lớp lông óng mượt mọc ra từ phần lưng dưới của cô. Holo không phải là một thiếu nữ đơn thuần như vẻ bề ngoài, hình dạng thật của cô là một con sói có thể nuốt gọn một người chỉ trong một cú cắn, một linh hồn đã trú ngụ hàng trăm năm trong hạt lúa mì.

Lawrence không biết phải cảm ơn thần linh sao cho đủ khi đã cho anh gặp một bước ngoặt của số phận, để rồi cô đã trở thành hiền thê của anh.

Nhưng cuộc đời thì lại không màu hồng như những trang truyện cổ tích.

Lawrence nhận thấy tai cô đang vẫy nhẹ, vốn không giống biểu cảm ngủ say như tượng gỗ của cô, rồi thở dài. “Nếu em muốn ăn thì dậy đi và xuống nhà ăn nào.”

Nghe thế, khuôn mặt say ngủ của cô rốt cuộc cũng có thay đổi. Cô nhắm chặt hơn đôi mắt vốn đã khép kín, cuộn người thành một quả bóng căng phồng, còn đôi tai trên đầu cô cứ đưa qua đưa lại. Bên dưới chăn, hẳn là đuôi cô đang vẫy tít để đáp lại những gì mình vừa nghe.

“Oáááápp… aaaa.”

Cuối cùng Holo cũng ngáp một cái nghe thật buồn cười và mở hé đôi mắt.

“Em không muốn dậy đâu…” Cô nói đầy ích kỷ, nghe cứ như một nàng công chúa yếu đuối được chiều hư. “Anh lúc nào cũng phải bắt em thức tới muộn vậy sao…?”

Cô hướng ánh mắt buộc tội nhìn anh. Thế nhưng cô không hề sai.

“À thì, về chuyện đó… anh biết ơn em lắm,” Lawrence nói rồi cúi sát gần mặt Holo hơn. “Nhưng nàng công chúa ngủ trong rừng sẽ nhờ việc này mà thức dậy, phải không nào?”

Anh đặt một nụ hôn lên má cô. Holo nhắm mắt lại, và đôi tai cô ngọ nguậy như thể đang xấu hổ.

Anh từng nghĩ rằng mình sẽ trở nên chán chường sau khi cùng chung sống hơn mười năm dưới một mái nhà, thế nhưng anh đã không cảm thấy như thế dù chỉ một chút.

Thật hạnh phúc làm sao. Anh mỉm cười với chính mình, và Holo cũng nở nụ cười.

“Thiệt tình, đồ đần thối này.”

“Anh biết là em mệt lắm khi đêm nào cũng phải làm việc, nhưng em thực sự cần phải dậy thôi. Công việc khâu vá đang chất đống rồi.”

Dường như Holo đã đầu hàng khi Lawrence kéo cô trở lại với thực tại. Cô mở miệng ngáp một cú chót thật lớn rồi bò ra từ bên dưới lớp chăn. Nếu bị nhờ làm những việc khác thì cô sẽ càm ràm mãi không thôi, nhưng ngạc nhiên thay, việc khâu vá lại rất hợp với cô, và thành phẩm của cô rất chỉn chu và khéo léo.

“Ôi, lạnh quá đi!”

“Đây, em khoác vào đi.”

Lawrence khoác cho cô vợ đang run rẩy một cái áo choàng len và đưa cô một ly rượu.

“Ít thế.” Cô phàn nàn cứ như con nít.

“Nếu em muốn uống thì đợi sau khi ăn xong nhé. Nếu phu nhân của nhà tắm lại say rượu ngay giữa ban ngày thì sẽ khó coi lắm.”

“Anh vẫn luôn thật cứng nhắc mà.”

Holo buông lời càu nhàu rồi uống một ngụm rượu.

Các phần chương truyện trên đây sẽ được chia theo cách chia hiện đang sử dụng trên chuyển thể manga Có vợ như này mà còn chán dc nữa :v Nghe đến ăn là vợ sáng mắt hẳn lên Tuy trên hình minh họa Holo tóc nâu hạt dẻ nhưng nguyên văn LN vẫn luôn gọi màu tóc đó là flaxen - màu vải lanh hoặc màu rơm nhé, tức là nhạt hơn mấy tông luôn Vợ suốt ngày chỉ ngủ với hốc, thi thoảng đông khách quá mới phải làm phụ việc nhà thôi mà Liên hệ đến sự kiện Col rời nhà đi làm sứ vụ của mình và con bé Myuri trốn nhà theo trong đầu truyện song song Sói và Giấy da (có thể t sẽ nghiên cứu dịch thêm cả bộ này khi mà đã đọc xong vol mới nhất là 11, nên sẽ còn lâu lắm)