Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 9: Cánh Chym Bay Lượn Trên Bầu Trời Đỏ Thẫm - Chương 8

Kinh đô đón giữa tháng ba, tiết trời đã bắt đầu ấm dần lên.

Seimei đang thảnh thơi sưởi nắng, lật giở những cuốn sách trên hành lang thì chợt nhận ra quỷ sát khí từ phía sau lưng mình, không khỏi ngừng tay lại.

Ông không quay đầu mà hỏi thẳng:

Bạch Hổ đấy à, có chuyện gì sao?

Trong không gian vốn trống không, một vị thần tướng với xác chết hình vạm vỡ xuất hiện. Đó chính là Kim Tướng Bạch Hổ trong Mười Hai Thần Tướng. Giống như Thái Âm, ngài cũng là thần tướng chếtều khiển gió.

Thái Âm phái người gửi tin gió tới.

Ừm.

Được biết họ đã đến thôn Yamashiro, xứ Izumo, và sắp phải giao chiến với các yêu quái. Hình như nguyên nhân chính là do những yêu quái này gây rối, và Narichika cùng Masahiro sẽ bắt đầu hành động ngay hôm nay.

Vừa đến nơi đã bắt tay vào việc rồi sao? Đúng là một thôn toàn những chuyện phiền phức.

Seimei khép sấp cuốn sách, khẽ gật đầu như thể có chếtều gì muốn hét lên. Bạch Hổ tiếp tục báo cáo:

Hơn nữa, Masahiro hình như đã mất Âm Dương Nhãn.

Vai Seimei chợt run lên bần bật.

Mặc dù thằng bé vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sau khi Narichika đến thì nó bắt đầu thả lỏng hơn. Thể lực cũng đã gần như hồi phục hoàn toàn, phần còn lại thì phải xem ý chí của bản xác chết thôi.

Seimei ra lệnh cho Bạch Hổ tạm thời ở lại bên cạnh mình sau khi báo cáo xong, rồi trầm tư tra tấn.

Những gì Wakana hét lên, chính là tài năng Âm Dương Nhãn đó sao? Thì ra là vậy, quả thực đối với Masahiro, đó là thứ quan trọng không thể thay thế.

Tuy nhiên, dù biết sẽ có kết quả như vậy, thì thằng bé vẫn sẽ chọn con đường tương tự. Cháu trai của ông chưa bao giờ thay đổi con đường mà nó đã quyết định.

Bạch Hổ.

Seimei có cách truyền lời cho thần tướng nhanh hơn bất quái bức thư thông thường nào. Ông quay sang vị thần tướng đang chờ bên cạnh mình hét lên:

Truyền một luồng gió đến Thái Âm. Xem ra phải phái sứ giả đến Thánh Địa thôi—

Thời gian đã gần trưa, Narichika và Masahiro đến nhà Shouji.

Sau một đêm nghỉ ngơi, cộng thêm Narichika để lại bùa phù để hai đứa yên tdâm, anh em họ Shouji có vẻ đã ngủ rất ngon. Cả hai đều tươi tỉnh ra chào đón Narichika và mọi người.

A, chú!

Vừa nhìn thấy Narichika, Yosuke đã vui mừng reo lên. Nghe tiếng gầm đó, Masahiro trong lòng bất giác cảm thán: À phải rồi, là chú ấy.

Narichika vốn là cha của ba đứa trẻ nên không quá để tdâm, chỉ cười xoa đầu Yosuke. Anh luôn rất yêu thích trẻ con.

Tiếp đó, Shouji bước ra, miệng hé mở rồi lập tức cúi đầu chào hai người. Đặc biệt là Masahiro đã cứu mạng cậu trong lúc nguy cấp, thái độ của Shouji càng tỏ ra cung kính hơn.

Cha của bọn họ nghe hét lên đã ra đồng làm tình. Vốn dĩ Narichika định chào hỏi và tìm hiểu thêm chi tiết, nhưng giờ đành phải hoãn lại.

Làm phiền ông ấy làm tình cũng không hay lắm.

Narichika nhanh chóng đưa ra quyết định, quay sang nhìn Masahiro.

Anh sẽ chết gặp trưởng lão trong làng trước. Em cứ ở đây chơi với hai đứa nhỏ này chết.

Rồi anh hét lên thêm một câu “Tôi mượn một vị Thập Nhị Thần Tướng nhé,” rồi dắt Huyền Vũ chết. Có lẽ anh nghĩ Huyền Vũ là người dễ sai bảo nhất, và cũng là người dễ hòa đồng nhất trong suốt chuyến chết.

Trong đầu Masahiro hiện lên khuôn mặt của Lục Hợp và Thái Âm – những người lẽ ra phải vô hình ở bên cạnh anh, và cả Cấu Trận, Đằng Xà đang đợi ở nhà ngài Noyoshi, rồi anh bắt đầu tra tấn.

Anh đã đến nhà ngài Noyoshi rồi phải không? Nghe hét lên rất rộng lớn, bên trong thế nào ạ?

Đối với Shouji và Yosuke, Noyoshi Shigeyori gần như là người sống ở một thế giới khác. Họ dường như rất tò mò về những gì bên trong bức tường cao vút đó.

Ở đó có một ngôi nhà chính mái lợp tranh, các công trình phụ trợ, chuồng ngựa, hình như còn có cả một xưởng may nữa, các cô các chị trong làng cũng làm tình ở đó.

Masahiro vừa trả lời, trên mặt Shouji lập tức hiện lên một nỗi buồn. Bên cạnh Shouji đang rụt rè cúi đầu, Yosuke cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Thấy vẻ mặt hai đứa trẻ đột nhiên thay đổi, Masahiro hoảng hốt, chẳng lẽ mình đã hét lên chếtều gì không phải sao?

À ừm, tôi có hét lên gì không phù hợp không?

Shouji theo phản xạ ngẩng mặt lên, dùng sức lắc đầu.

Không phải ạ! Chỉ là, vì mẹ cháu thường đến đó làm tình…

Cậu hét lên càng lúc càng nhỏ. Nhìn Shouji với ánh mắt tổn thương, Masahiro chợt nhớ lại hôm qua khi cậu suýt bị yêu quái kéo xuống nước, đã nhiều lần thều thào gọi mẹ.

Họ sống trong một căn phòng nhỏ độc lập, có thể nhìn thấy bên trong qua kẽ hở của tấm chiếu treo ở cửa. Dĩ nhiên, không có người cha đang làm tình ngoài đồng, cũng không có người trông giống mẹ.

Mẹ các cháu đâu rồi?

Bị hỏi như vậy, hai anh em đều đổi sang vẻ mặt u buồn. Masahiro thấy Yosuke đang nắm tay áo anh trai có một vết rách lớn, liền đưa tay ra, chỉ vào áo hét lên:

Chỗ này bị rách rồi này.

Anh cúi người xuống xoa vạt áo của Yosuke, chiếc áo đã được giặt nhiều lần nên sợi vải trở nên cứng đờ. Nhìn kỹ, cả chiếc áo đều chi chít những vết rách, nhưng đều được may vá rất cẩn thận.

Mẹ hét lên mẹ sẽ giúp cháu vá lại...

Yosuke im lặng, Shouji mở lời hét lên:

Mẹ cháu sống ở ngoại ô làng... nhưng, mẹ đã quên chúng cháu rồi.

À...

Masahiro không khỏi trợn tròn mắt, Shouji nắm tay anh, bắt đầu chết.

Anh ơi, hôm qua anh đã cứu cháu. Anh đến từ kinh đô phải không ạ? Người lớn hét lên, trong kinh đô có những vị quan rất giỏi giang, làm được mọi thứ đó. Anh có phải là người như vậy không ạ?

Đối mặt với Shouji đang ngẩng đầu nhìn mình một cách nghiêm túc, Masahiro hơi do dự một chút, rồi gật đầu hét lên:

Có lẽ vậy.

Hai đứa vừa nghe, mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Vậy, anh có thể chữa khỏi cho mẹ cháu không?

Kayo, Taichi, và cả chị Kozuzu nữa, có thể chữa khỏi không ạ?

Bị hai anh em nắm chặt tay, Masahiro như bị kéo chết đến một nơi nào đó.

Vì ánh mắt của hai đứa trẻ tràn đầy hy vọng, Masahiro căn bản không thể hét lên ra câu “không biết”.

Có lẽ hai anh em đang hét lên về những người mất trí nhớ, hoặc là những người đã biến thành người bù nhìn vô hồn chăng?

Ba người chết đến ngoại ô thôn, dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Đó là một căn nhà mái lợp tranh, không lâu sau, một phụ nữ mảnh mai bước ra từ bên trong.

Hai anh em vội vàng kéo Masahiro trốn vào bụi cây, cẩn thận quan sát hành động của cô. Chỉ thấy người phụ nữ đó cầm một xô nước, chết về phía khu rừng.

Ở đó có một con suối.

Nghe lời Shouji hét lên, Masahiro mới hiểu ra. Một lúc sau, người phụ nữ đó ôm xô nước trở về. Nhìn bóng lưng cô ấy cứ thế bước vào căn nhà nhỏ, Yosuke khẽ lẩm bẩm:

Đó là mẹ của chúng cháu. Nhưng, mẹ đã không còn nhớ chúng cháu nữa rồi...

Chắc chắn là do yêu quái trong miếu đã biến mẹ thành ra thế này.

Nghe Shouji run rẩy vai hét lên đầy bất mãn như vậy, Masahiro liền hỏi lại:

Tinh quái trong miếu?

Cả hai đều mạnh mẽ gật đầu.

Ở ngoại ô thôn có một ngôi miếu đá. Người dân vẫn luôn cho rằng tuyệt đối không được đến gần ngôi miếu đó, nhưng vài ngày trước nó bỗng nhiên sụp đổ.

Trưởng lão hét lên rằng, từ rất lâu trước đây có một vị Thiên thần trắng đã phong ấn yêu quái nghịch ngợm ở đó. Cho nên chúng ta tuyệt đối không được đến gần.

Mẹ và Kayo đã ngã xuống trước ngôi miếu đổ nát, cả hai cũng từ lúc đó mà trở nên bất thường.

Và từ lúc đó, những người bị mất trí nhớ, và những người mất chết lý trí, không thể chết lại cũng bắt đầu liên tục xuất hiện.

Trên đường trở về làng, Shouji chậm rãi hét lên:

Cha cháu cũng đã từng đến những thôn khác nhờ người lớn ở đó giúp đỡ, nhưng lại không tìm thấy người đó. Mọi người đều hét lên ông ta không biết đã chết đâu.

Là một người tên là Tông chủ Chihoko.

Nghe lời của hai anh em, Masahiro nhất thời không hét lên nên lời. Nhắc đến Tông chủ Chihoko, đó chẳng phải là đối thủ mà anh đã đánh bại cách đây không lâu sao?

Đối với Masahiro và những người khác, Tông chủ Chihoko tuy là kẻ thập ác bất xá, nhưng với tư cách là một tồn tại tuyệt đối có thể tạo ra phép màu, ở nơi này ông ta lại nhận được sự tín ngưỡng và theo dõi của rất nhiều người. Những việc làm của tông chủ cho đến nay vẫn là chếtều không thể tha thứ, dù biết có người coi ông ta là trụ cột yêu thần, Masahiro cuối cùng vẫn phải kết thúc ông ta. Nhưng, người đã cướp chết hy vọng của họ, không nghi ngờ gì chính là anh.

(Nghe những lời này, tdâm trạng quả thật là phức tạp.)

Masahiro im lặng gật đầu, bày tỏ sự đồng ý với Thái Âm, rồi khẽ thở ra một hơi.

Cuối cùng chúng ta có cách nào cứu được mẹ của họ và dân làng không? Dù có Narichika ở đây, nhưng cái chứng bệnh tdâm lý đó suy cho cùng nằm ngoài chuyên môn của họ. Những trường hợp như hồ ly hay thần chó nhập vào người thì chỉ cần loại bỏ nguyên nhân gốc rễ là được, nhưng tình huống này lại khác.

Nếu giết diệt yêu quái đó, thì hẳn là sẽ hồi phục lại phải không?

Đối mặt với Shouji đang đầy hy vọng nhìn mình, Masahiro khó xử đáp lại bằng một nụ cười khổ:

Ừm, anh sẽ cố gắng hết sức.

Anh không thể đưa ra lời khẳng định. Ngay cả khi đánh bại yêu quái, cũng không đảm bảo chắc chắn có thể phục hồi như cũ.

Tuy nhiên, cảm giác bị người quan trọng lãng quên, Masahiro lại hiểu rõ hơn bất cứ ai. Vì vậy, anh quyết định làm những gì mình có thể.

Tiêu diệt yêu quái xong, mẹ sẽ nhớ lại chứ ạ?

Nghe Yosuke như xác nhận hỏi thêm, Masahiro chỉ biết cười không hét lên. Anh thậm chí còn muốn khóc.

Mong mẹ nhớ lại. Mong mẹ đừng quên cháu. Masahiro cũng rất muốn hét lên ra mong muốn trong lòng như bọn họ.

Giống như đứa trẻ bị cướp mất mẹ đang tìm kiếm hơi ấm, giống như cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé để cầu cứu.

Nếu có thể làm như vậy, liệu tdâm trạng có nhẹ nhõm hơn một chút không?

Con cứ quên chết—quả thật đó là những lời anh đã hét lên. Từ tận đáy lòng mong muốn anh ấy quên chết tất cả những ký ức không vui, đó là sự thật.

Nhưng, sâu thẳm trong tim lại cầu nguyện "đừng quên tôi"—đó cũng là sự thật.

Narichika vừa đến, trưởng lão trong làng đã dùng ánh mắt nghi ngờ săm soi anh một lúc, rồi hét lên một câu “Mời vào”.

Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.

Narichika nhẹ nhàng chết theo sau trưởng lão, xuyên qua tấm màn cửa, rồi ngồi xuống đất.

Trong căn nhà chật hẹp chỉ có vài món đồ nội thất và hòm gỗ, có lẽ bên trong đựng đồ dùng hàng ngày. Bên tường cũng chất vài tấm chiếu cuộn lại, chắc là để ngủ. Có vẻ như dân thường địa phương đến bây giờ vẫn sống trong những căn nhà không có sàn.

Mùa đông chắc sẽ lạnh lắm – khi Narichika đang tự nhủ trong lòng, trưởng lão liền rót nước lạnh từ bình ra, rồi tiện tay đưa chiếc bát gỗ cho anh.

A, cảm ơn.

Narichika vừa hét lên cảm ơn vừa nhận lấy, rồi uống một ngụm. Cảm giác mát lạnh thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, vô cùng thoải mái.

Anh muốn hỏi gì?

Với mái tóc bạc và bộ râu trắng, ông lão trông có vẻ đã rất cao tuổi. Narichika thử hỏi tuổi của ông, nhưng không ngờ ông lại còn trẻ hơn cả ông nội mình.

Nhớ đến ông nội tuy đã gần tám mươi mà vẫn cường tráng như rồng, Narichika không khỏi nở nụ cười gượng gạo. Cái sức sống mãnh liệt như yêu quái đó, quả nhiên là đến từ dòng máu hồ ly của mẹ ông sao?

Nói như vậy, trong người mình cũng phải chảy dòng máu ấy mới đúng. Nhưng Narichika không tiếp tục nghĩ những chuyện như vậy, mà chết thẳng vào vấn đề.

Gần đây, nghe hét lên liên tục xuất hiện những người mất trí và mất trí nhớ, xin hỏi ông có biết chút manh mối nào không?

Trưởng lão nhíu mày.

Còn manh mối hay không manh mối gì nữa, ai nhìn cũng biết là do nguyên nhân gì rồi.

Trưởng lão đưa bàn tay gầy gò ra, giọng chếtệu nặng nề khẳng định:

Là vì miếu bị sụp đổ, yêu quái bị phong ấn bên trong đã thoát ra. Thật là, tôi đã dặn chết dặn lại là không được đến gần đó rồi mà!

Đây đã là câu trả lời trúng trọng tdâm. Narichika hoàn toàn không ngờ lại nhanh chóng có được kết luận như vậy nên không khỏi á khẩu. Anh tiếp lời:

Về ngôi miếu đó, tôi mong ông có thể giải thích chi tiết, để chúng tôi có thể xem xét đối sách tiếp theo.

Ngài là ai?

Tôi được lãnh chúa, chủ sở hữu của khu vực này, phái đến đây để xử lý chuyện này, là một Pháp sư.

Là hòa thượng sao?

Không, là âm dương sư.

Cũng không giống với thần chủ sao?

Vâng, chúng tôi là âm dương sư.

Cũng khác với Tông chủ Chihoko và những người tương tự chứ?

Không giống, hoàn toàn khác. Hoàn toàn không liên quan.

Sau một hồi đối thoại, trưởng lão liếc nhìn Narichika, hét lên:

Vậy cái gọi là âm dương sư đó, rốt cuộc có thể làm gì?

Ừm, hét lên tóm lại, thì chỉ là bói toán, lập lịch, dự báo thời tiết, xua đuổi bệnh tật, cầu nguyện chữa bệnh… từ việc tác hợp lương duyên đến chúc phúc cho sự nghiệp, cầu nguyện cho những chếtều kiêng kỵ và ô uế, còn phụ trách nhiều mặt khác nữa, lần này chắc là trừng trị yêu quái chết.

Là vậy sao. Dù là "chắc là" hay "xem như", miễn là có thể giải quyết vấn đề thì được rồi. Ngươi hãy nghĩ cách giải quyết nó chết.

Trưởng lão dường như rất hài lòng với câu trả lời mà Narichika vừa kể ra một mạch, không ngừng gật đầu hét lên.

Vâng, nếu có thể tôi nhất định sẽ tìm cách giải quyết. Vậy thì, đó là ngôi miếu phải không? Còn quá trình yêu quái bị phong ấn nữa, nếu ông biết, xin hãy kể chi tiết cho tôi nghe được không?

Trưởng lão khoanh tay, trầm tư một lát. Ông nhắm mắt lại như đang tìm kiếm chếtều gì đó trong ký ức xa xôi.

Sau đó, ông lão từ từ mở mắt, bắt đầu kể chuyện.

Thực ra tôi cũng không biết rõ lắm. Chỉ là từ khi còn nhỏ tôi đã nghe ông tôi hét lên rằng trong ngôi miếu đó có phong ấn yêu quái và tùy tùng của nó, tuyệt đối không được đến gần.

Ai đã xây ngôi miếu? Ai đã phong ấn yêu quái? Về chuyện này, ông chưa bao giờ nghĩ đến.

Narichika nhíu mày hét lên:

Tinh quái và tùy tùng của nó? Nghĩa là không chỉ có một con sao?

Những chuyện cụ thể thì tôi không biết. Tóm lại hồi đó ông tôi hét lên vậy. Ông còn hét lên nếu yêu quái thoát ra thì sẽ rất tệ. Thực tế, từ khi ngôi miếu đó sụp đổ, người thì mất tích, người thì phát bệnh, quả thật là tai ương liên miên.

Những người đàn ông mất tích thì trôi dạt trên biển nội địa. Còn những cô gái thì tdâm trí trở nên bất thường.

Thật là... ông lão thở dài đau khổ.

Không ngờ người gặp phải chuyện này lại không phải là ông già như tôi, mà là những đứa trẻ nhỏ, và những người mẹ nuôi con. Ông trời rốt cuộc đang làm gì vậy?

Izumo là thánh địa, nếu thật sự có thần, sao thấy cảnh thảm thương này lại thờ ơ? Chẳng lẽ loài người chỉ là những tồn tại không đáng kể?

Nghe lời ông lão hét lên, Narichika cũng đồng ý từ tận đáy lòng.

Thật là, nếu thật sự có thần, sao cứ mãi làm ngơ trước chuyện này?

Gió bắt đầu trở nên mạnh hơn. Đây không phải do Thái Âm làm gì, mà là không sát khí tự nhiên lưu chuyển.

Ngước nhìn bầu trời, chỉ thấy những đám mây đang chầm chậm trôi. Có lẽ ngày mai sẽ nhìn thấy một ngày nắng đẹp đã lâu không gặp.

Trông có vẻ còn nhỏ hơn cả Huyền Vũ và Thái Âm, Yosuke hiện đang nắm tay trái của Masahiro bước chết. Shouji trông cũng tầm tuổi Thái Âm, khoảng tám tuổi.

Người con trưởng của Tả Đại Thần mà Masahiro gặp hồi Tết năm ngoái thì chín tuổi, nhưng Shouji lại hiểu chuyện và nhân hậu hơn cậu ta. Vị thiếu gia trẻ tuổi kia cũng có em trai và em gái, vậy sự khác biệt này rốt cuộc là do đâu?

Chẳng lẽ là do môi trường sống khác biệt gây ra?

Đối mặt với Masahiro vô ý tự lẩm bẩm, Shouji quay người lại, dùng ngón tay chỉ về phía trước hét lên:

Anh xem, đó chính là miếu. Dù đã đổ nát, nhưng đá vẫn còn ở đó.

Masahiro nhờ hai anh em dẫn mình đến ngôi miếu đó. Mặc dù Âm Dương Nhãn không thể nhìn thấy gì. Nhưng Masahiro luôn có thể cảm nhận được dấu vết của sát khí tức và bạo lực. So với việc không có bất quái manh mối nào, làm chút gì đó trong khả năng vẫn tốt hơn. Dù Masahiro cũng cảm thấy bất an vì không nhìn thấy gì, nhưng dù sao Lục Hợp và Thái Âm vẫn ở bên cạnh, dù có xảy ra chuyện gì bất ngờ thì cũng có thể ứng phó được.

Anh ơi, anh muốn đến đó sao? Cả chúng cháu nữa ạ?

Masahiro buông tay Yosuke đang đầy lo lắng, vừa xoa đầu cậu bé vừa lắc đầu:

Không, hai đứa cứ đợi ở đây là được. Anh tự mình chết xem.

Nhưng, ở đó nguy hiểm lắm! Nếu cả anh cũng biến thành như mẹ và những người khác thì sao ạ?

Masahiro đặt bàn tay của Yosuke đang sắp khóc vào tay Shouji, cười hét lên:

Không sao đâu, anh xem một chút rồi về ngay. Hai đứa cứ ở đây đợi cùng anh trai nhé.

Ra hiệu cho Lục Hợp ở lại bên cạnh bọn trẻ, Masahiro liền dẫn Thái Âm, chết về phía tàn tích của ngôi miếu.

Khi Xương Hạo từng bước tiến lại gần, cậu cảm nhận được nơi đó vẫn còn vương vấn một luồng khí tức đậm đặc. Đó là yêu khí làm da thịt tê buốt. Rõ ràng miếu thờ đã sụp đổ hơn một tháng rồi, mà không ngờ dư vị tàn độc vẫn còn mãnh liệt đến vậy.

Kẻ bị phong ấn chắc chắn phải là một yêu quái có yêu lực cực mạnh. Yêu quái hôm qua còn chưa đến mức độ này.

Thái Âm lơ lửng trên không trung, dõi mắt nhìn tàn tích miếu thờ từ phía sau Xương Hạo. Cô tăng cường Thần khí đến mức chỉ có Xương Hạo mới thấy được, nên hai anh em Chiêu Cát và Di Trợ hẳn là không thể nhìn thấy cô. Về điểm này, Thập Nhị Thần Tướng quả thực rất linh hoạt, Xương Hạo cũng thường xuyên thầm cảm phục.

Gạt những viên gạch vỡ sang một bên, Xương Hạo phát hiện một phiến đá trắng tinh gãy làm đôi. Bên dưới có một cái lỗ nhỏ hơn rất nhiều so với chu vi phiến đá, dù có cúi mình nhìn vào cũng không thấy đáy. Xương Hạo ném một viên sỏi nhỏ xuống, rồi tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng lại chẳng hề nghe thấy bất kỳ âm thanh va chạm nào.

“Sâu quá…”

Xương Hạo đặt bàn tay lên trên cái lỗ nhỏ, nhắm mắt lại. Để xác nhận xem có manh mối nào còn sót lại đây không, cậu tăng cường độ nhạy cảm ứng của mình lên mức tối đa.

Sóng rung động từ phiến đá truyền qua lòng bàn tay cậu. Phiến đá trắng tinh gãy làm đôi. Phiến đá trơn nhẵn và nặng trịch ấy, e rằng chính là phong ấn thạch. Một luồng sức mạnh yếu ớt vẫn còn vương trên đá, mạch đập của nó cũng truyền đến lòng bàn tay.

Bỗng nhiên, một tia sáng trắng chợt lóe lên trong mí mắt đang nhắm nghiền.

Trong ánh chớp huyền ảo đó, yêu quái hôm qua và một thứ gì đó khác đang rục rịch, giằng co.

“Khốn kiếp!”

Yêu quái gầm lên dữ tợn, yêu lực nó sở hữu mạnh mẽ và nặng nề, tựa như Xương Hạo sắp sửa bị thứ sức mạnh đó nghiền nát ngay lập tức. Yêu quái mặt người bay lượn xung quanh, rồi đồng loạt lao về phía một vật thể nào đó.

Vật đang đối đầu với yêu quái đó. Ngay khi vừa nhìn thấy cảnh này, một tiếng rên rỉ nào đó phát ra từ sâu thẳm cơ thể Xương Hạo. Mạch đập xuyên thấu toàn thân cậu, hơi thở nhất thời tắc nghẽn, đến cả chân cũng đứng không vững nữa.

“Xương Hạo!?”

Thái Âm túm lấy tay Xương Hạo đang lảo đảo, kéo cậu lại. Cô đỡ lấy Xương Hạo, người có thể ngã gục bất cứ lúc nào, rồi nhìn vào mặt cậu, nói:

“Này, này, sao vậy? Xương Hạo, mau trả lời đi! Xương Hạo!”

Xương Hạo quỳ một gối trên đống gạch đổ nát, tay chạm vào phiến đá trắng, hoàn toàn bất động. Ánh sáng tụ trong đôi mắt đóng băng bắt đầu lan tỏa, như thể bị giam cầm, vẻ mặt hoàn toàn bị xóa nhòa.

Tại nơi sâu hơn cả tâm khảm, thậm chí có thể gọi là đáy linh hồn, một ngọn lửa bất ổn đang khẽ lung lay. Đó là một ngọn lửa trắng sáng, lạnh lẽo như băng…

“Xương Hạo, này, này!”

Giọng Thái Âm đầy vẻ sốt ruột. Lạ thật, cái dáng vẻ cứng đờ này chắc chắn là bất thường, dù có gọi hay lay cậu thế nào cũng chẳng có phản ứng. Mắt Xương Hạo không nhìn về phía gần, cậu chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ mở to mí mắt, nhưng lại hoàn toàn mất đi ý thức.

“Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?”

“Lục Hợp!”

Lục Hợp đang canh chừng lũ trẻ từ xa nghe thấy tiếng gọi căng thẳng đó, khẽ cau mày. Anh liếc nhìn hai anh em rồi đưa mắt về phía Thái Âm.

“Xương Hạo lạ lắm!”

Dù hẳn là có thể nghe thấy tiếng kêu của thiếu nữ, nhưng Xương Hạo vẫn bất động. Cậu giữ nguyên tư thế quỳ một gối, hoàn toàn không phản ứng.

Trong không gian trắng xóa mà năm giác quan đều bị ngăn cách, Xương Hạo chỉ đờ đẫn nhìn.

Các yêu quái dễ dàng bị đánh bại, tuy nhiên không bị giáng đòn chí mạng mà bị phong ấn. Do ngược hướng ánh sáng, không thể phân rõ dung mạo kẻ đã phong ấn chúng.

Nhưng sâu thẳm trong bản năng lại có sự cộng hưởng, ngọn lửa trắng nằm sâu trong trái tim bỗng bùng cháy.

*Thịch!*

Trái tim bắt đầu đập mạnh.

Tiểu Quái đang ngủ trên mái nhà chính của gia đình Yodai, bỗng giật mình chuyển động.

Ở phía đông căn nhà lớn này, xa hơn làng mạc của dân thường.

“Chuyện gì thế này?”

Đó không phải là yêu khí của yêu quái, cũng không giống khí tức của yêu quái, e rằng cũng không phải tiểu yêu quái sống gần đây, càng không giống linh lực của con người.

Đó là một sức mạnh mà nó chưa từng cảm nhận được cho đến bây giờ. Dù rất yếu ớt, nhưng thực sự có cảm giác tê buốt da thịt.

Cùng lúc đó, trên mặt biển nội địa có thể nhìn thấy từ mái nhà, mặt nước bỗng nhiên dao động dữ dội.

“Đằng Xà.”

Câu Trận xuất hiện bên cạnh Tiểu Quái. Tiểu Quái liếc nhìn cô, rồi lại đưa mắt về phía mặt biển, nói:

“Yêu quái hôm qua hình như đã đi nơi khác rồi.”

Câu Trận gật đầu. Sau khi theo dõi quỹ đạo yêu khí, cô khẽ mở to mắt.

“Thần khí… là phía Xương Hạo sao?”

Bắt được khí tức của đồng bào, Câu Trận lập tức quay người đi. Tiễn bước Câu Trận, người không nói gì đã rời đi, Tiểu Quái bực bội thở hắt ra, nhảy xuống từ mái nhà.

Tiểu Quái vừa theo dõi dấu vết của yêu quái, vừa ngạc nhiên nhìn ra mặt biển.

Những yêu quái đó chẳng lẽ có khả năng thay đổi tâm trí con người ư? Vậy tại sao mấy hôm trước khi bị lửa thiêu chết, nó lại không sử dụng chiêu đó với mình?

Thành Thân cùng với người em trai, nghe nói đã đến đây để giải quyết một loạt sự kiện. Mình đã đồng hành với họ, thì phải giúp đỡ họ một tay. Khoan nói đến Thành Thân, người em trai kia dường như chỉ có sức mạnh nửa vời, nên Seimei mới phái Thập Nhị Thần Tướng đến. Đại khái là vậy đó.

Cảnh bị yêu quái tấn công mấy hôm trước thoáng qua trong tâm trí nó. Đứa trẻ không làm được gì, chỉ bị đùa giỡn tới tấp dưới sự bảo vệ của Câu Trận và Lục Hợp. Dù luôn tỏ vẻ muốn nói gì đó, nhưng một khi đối mắt thì lại ngậm miệng, căng thẳng khuôn mặt như thể rất sợ hãi.

“Nếu đã tỏ ra vẻ mặt đó, chi bằng cứ thành thật nói ‘con về đi’ chẳng phải tốt hơn sao?”

Câu Trận và Thái Âm đều dùng cái tên đó để gọi đứa trẻ ấy. Nó đã nghe cái tên đó rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao, cái tên này cứ không thể đọng lại trong lòng Đằng Xà. Cứ như gió thoảng bên tai, khi định thần lại thì đã quên mất tên là gì rồi.

An Bội Tình Minh lúc còn trẻ đã từng nói, cái tên chính là câu thần chú ngắn nhất. Chẳng lẽ câu thần chú này lại mong manh đến mức dễ dàng bị quên lãng như vậy sao?

Điều này có nghĩa là đứa trẻ đó chỉ sở hữu sức mạnh đến mức đó thôi sao?

Hình dáng của Seimei và Thành Thân rõ ràng có thể nhớ rõ, nhưng nếu không thực sự nhìn thấy, nó lại không thể nhớ nổi dung mạo đứa trẻ kia.

Cứ như bị yểm phép gì đó, chỉ riêng cậu ta là như vậy.

Và, việc nó hoàn toàn không suy nghĩ đến rốt cuộc đó là chuyện gì, điều này cũng quá không tự nhiên.

Đằng Xà thậm chí còn không nhận ra điều đó.

Thấy Xương Hạo bất động như ngừng lại, Thái Âm không khỏi xao động.

“Gì… gì thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xương Hạo, Xương Hạo! Mau trả lời đi!”

Dù trong lòng cũng muốn thử tát cậu một cái, nhưng nghĩ đến quy tắc của Thập Nhị Thần Tướng, cô lại không khỏi do dự. Cô không biết hành vi như thế nào là được phép. Nghe nói trước đây Chu Tước từng đánh ngất Fujiwara Toshiyuki, một quan chức của Âm Dương Liêu. Chẳng lẽ mức độ đó thì sẽ không vi phạm quy tắc sao?

Nếu vậy, thì tát một cái chắc cũng không sao. Được rồi, cứ thử xem!

Thái Âm điều hòa nhịp thở, nhắm mắt giơ bàn tay lên.

Ngay khi sắp tát vào mặt Xương Hạo, tay Thái Âm đột ngột dừng lại. Hóa ra là một luồng yêu khí đột nhiên xuất hiện đã khiến cô phải dừng tay.

Thái Âm đột ngột quay đầu lại, phát hiện từ phía biển nội địa, một luồng gió mang theo yêu khí đang thổi tới.

Lục Hợp đứng cạnh lũ trẻ lập tức căng thẳng toàn thân. Yêu khí tiếp cận rất nhanh, có thể cảm nhận được, nguồn gốc yêu lực đó không chỉ có một, mà rất nhiều yêu quái đang gầm gừ lao tới.

“Thái Âm, đưa bọn trẻ đi.”

Trên tay Lục Hợp xuất hiện một cây giáo bạc. Đối mặt với Lục Hợp đang nhìn chằm chằm về hướng gió biển, Thái Âm lắc đầu.

“Không được, Xương Hạo cậu ấy không cử động được!”

“Vậy thì, cả ba…”

Nói đến đây, Lục Hợp vô thức vung giáo chém vào một bóng đen lướt qua tầm mắt.

Con yêu quái lao tới tấn công Chiêu Cát và Di Trợ từ bên cạnh, bị ngọn giáo bạc đánh trúng, lộn một vòng. Lúc này, một con yêu quái khác nhảy qua người đồng bọn bị đánh bay mà lao tới. Nó vừa phát ra tiếng kêu chói tai, vừa nhe hàm răng sắc nhọn. Lục Hợp vung giáo đâm vào mặt nó, ngay khi cảm thấy lưỡi giáo chạm vào địch thủ thì hất lên, rồi chém ngang vào con yêu quái bốn chân đang bị hất lên không trung.

Hai đứa trẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi ôm chặt lấy nhau. Thấy yêu quái lao tới, chúng hoảng sợ kêu lên những tiếng không thành lời, nhưng con yêu quái dường như bị thứ gì đó hất ra. Chưa kịp thở phào, con yêu quái tiếp theo lại nhảy ra, gầm thét. Hai đứa trẻ không nói nên lời, chỉ biết nhắm chặt mắt.

“Chết tiệt!”

Thái Âm vội vàng túm lấy gáy áo Xương Hạo.

“Này, này, mau tỉnh lại đi, Xương Hạo!”

Sâu thẳm trong nội tâm khép kín, Xương Hạo đang nghe thấy một giọng nói kinh hoàng.

“Tên khốn kiếp này… Ta nhất định…”

Tiếng rên rỉ nặng nề như lời nguyền vang vọng bên tai. Người đó liếc nhìn năm con yêu quái thoi thóp nằm la liệt bên cạnh với vẻ khinh thường. Trong ánh ngược sáng, nghe thấy tiếng rên rỉ của yêu quái, khóe miệng người đó khẽ nhếch lên.

*Thịch!* Trái tim đập mạnh một cái. Ngọn lửa trắng sáng hơn, lay động trong đôi mắt mở to.

Bị bầu không khí dị thường bao trùm lấy Xương Hạo áp đảo, Thái Âm không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Cái gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Xương Hạo từng một lần tuyệt mạng ở Thánh địa Đạo Phản, chẳng lẽ có liên quan gì đến chuyện đó? Nhưng tại sao lại cứ đúng vào lúc này…

Thái Âm vừa cắn chặt môi, vừa đưa mắt nhìn quanh. Số yêu quái tấn công chỉ có bốn con, trong đó một con thiếu mất một chân trước. Không nghi ngờ gì, chính là con hôm qua.

Động tác của yêu quái cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ riêng việc bắt kịp chuyển động và đỡ đòn đã là giới hạn rồi, hoàn toàn không có chỗ để phản công, một mình Lục Hợp khó mà chống đỡ. Hơn nữa, Lục Hợp còn phải bảo vệ hai đứa trẻ yếu ớt phía sau, điều đó đã trở thành gánh nặng của anh ấy rồi, phải nghĩ cách giải quyết mới được. Có nên như anh ấy vừa nói, dùng lốc xoáy hất cả ba lên trời không?

Móng vuốt sắc nhọn xuyên qua đòn chém của Lục Hợp, tấn công về phía những đứa trẻ nhỏ.

Một tiếng thét chói tai vang lên, Lục Hợp không khỏi hít một hơi lạnh. Thái Âm phản xạ sử dụng phong nhận tấn công, nhưng không chạm tới được.

Phong nhận của Thái Âm lướt qua mặt đất, cuốn lên một trận bụi. Xuyên qua những mảnh đất rơi xuống, ngay trước khi lũ yêu quái kịp chạm đất, một bóng trắng đã cướp đi những đứa trẻ.

Những móng vuốt xé rách hư không, cùng với chính chi thể của nó, bị một lưỡi dao sắc bén chém rụng. Từ mặt cắt của cánh tay bị chém đứt, một chất dịch đen kịt văng tung tóe, ngay trước khi rơi trúng những đứa trẻ, đã bị một dải vải đen dài chặn lại. Nghe thấy tiếng vải dài bay phần phật bên tai, Di Trợ không khỏi giật mình.

Nhắm vào con yêu quái mất cánh tay, một luồng thần thông lực bùng nổ tấn công tới. Thân thể yêu quái lập tức bị đánh tan nát. Dư chấn của cú sốc lướt qua người lũ trẻ, khiến chúng rụt lại càng chặt hơn.

Người đã cứu Chiêu Cát thoát hiểm trong gang tấc, chính là Tiểu Quái và Câu Trận vừa kịp đến.

Tiểu Quái cắn gáy áo Chiêu Cát, buông lũ trẻ ra rồi nói nghiêm nghị:

“Hai đứa đang làm gì thế?”

Lục Hợp bình tĩnh đón nhận giọng nói lạnh lùng của nó, dùng ánh mắt chỉ về phía Xương Hạo.

“Cậu ấy có vẻ bất thường, yêu quái cũng xuất hiện cùng lúc.”

“Xương Hạo?”

Đôi mắt đen láy lộ vẻ ngạc nhiên của Câu Trận, chuyển sang nhìn Xương Hạo hoàn toàn không phản ứng. Nghe cô nói vậy, Tiểu Quái cứ như lần đầu nghe thấy cái tên này, thầm nghĩ: À à, ra là gọi Xương Hạo sao.

Nhưng, nó chỉ bận tâm trong chốc lát, sau một hơi thở, cái tên đó đã tan biến khỏi tâm trí nó. Dù sao thì, nó cũng giống như nước chảy qua kẽ tay, không còn sót lại một giọt nào.

Lúc này, một tiếng gầm thét vang trời. Ba con yêu quái còn lại đồng loạt nhe nanh sắc nhọn. Chúng chuyển mục tiêu sang Xương Hạo, trong một khoảnh khắc xuyên qua tử góc của Thần Tướng, hóa thành một luồng gió lốc.

Tuy nhiên, bên cạnh Xương Hạo có Thập Nhị Thần Tướng Thái Âm. Nếu không cần lo lắng đến an toàn của lũ trẻ, cô có thể toàn lực chiến đấu, phát huy tối đa sức phá hoại mạnh mẽ của mình.

“Đừng có coi thường ta!”

Một ngọn giáo gió sắc lẹm đâm thẳng vào mặt con yêu quái đang xông tới. Một con yêu quái bị trúng đòn trực diện, thân thể từ miệng bắt đầu nứt ra phía sau, yếu ớt đổ rạp xuống đất. Hai con còn lại thấy vậy không khỏi do dự, nhưng Thập Nhị Thần Tướng không có lòng nhân từ đến mức nhân nhượng vào lúc này.

“Đừng hòng chạy thoát!”

Dưới tiếng quát giận dữ, lốc xoáy của Thái Âm lập tức cuốn lấy yêu quái, ném chúng lên không trung. Các yêu quái điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi cơn gió tử thần.

Dù toàn thân bị vô số vết thương, nhưng yêu quái vẫn dựa vào tốc độ vượt trội so với Thập Nhị Thần Tướng, như một trận cuồng phong mà thoát khỏi hiện trường.

Thái Âm bị yêu quái thoát đi, tức giận dậm chân. Tuy nhiên, mục đích của các yêu quái rất rõ ràng. Dù không thể tiêu diệt chúng ngay tại chỗ, nhưng trước khi truy đuổi vào biển nội địa, vẫn còn việc quan trọng hơn cần làm.

“Xương Hạo, này, Xương Hạo!”

Câu Trận khẽ vỗ vào má Xương Hạo. Xương Hạo dù vẫn vẻ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn từ từ ngẩng đầu lên.

Tiêu điểm mắt cậu chập chờn, cứ như nhìn về nơi xa xăm, ánh sáng trong đồng tử lan tỏa.

Trong cơ thể Xương Hạo lại xuất hiện một đợt mạch đập dữ dội. Câu Trận nhìn thấy, sâu thẳm trong đôi mắt cậu, thoảng qua trong chốc lát một ngọn lửa trắng.

Đột nhiên, mí mắt cậu sụp xuống.

Xương Hạo ngã xuống như một con rối đứt dây.

Có người đang theo dõi cảnh tượng này.

Người đó đang quan sát trận chiến giữa họ và yêu quái, phát hiện từ thân thể thiếu niên đổ gục đó, lờ mờ dâng lên một luồng bóng lửa xanh trắng. Điều này, ngay cả Thập Nhị Thần Tướng cũng không hề nhận ra.

Đôi mắt dưới mái tóc đen lóe lên tinh quang.

“Đó là…”

Đôi môi tái nhợt từ từ hé mở, một tiếng thì thầm hòa lẫn với tiếng gió lọt ra:

“Đây quả là một món lợi ngoài mong đợi…”

Trong cổ họng, y cười khẩy vài tiếng, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười chế giễu.

“Kẻ đó hẳn là thuật sĩ đến từ đô thành.”

“Đúng vậy, đến từ đô thành…”

Người đàn ông dường như rất vui vẻ, nheo mắt lại, khẽ nhún người một cách nhẹ nhàng, rồi đột nhiên biến mất không dấu vết.

Gió bắt đầu mạnh dần. Đây không phải là do Thái Âm làm gì, mà là không khí tự nhiên lưu chuyển.

Ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy những đám mây đang chầm chậm trôi. Có lẽ ngày mai sẽ nhìn thấy một ngày nắng đẹp đã lâu không gặp.

Dường như Di Trợ trông còn nhỏ hơn cả ngoại hình của Huyền Vũ và Thái Âm, giờ đang nắm tay trái Xương Hạo mà bước đi. Chiêu Cát trông cỡ Thái Âm, chắc khoảng tám tuổi.

Đứa con trai trưởng của Tả Đại Thần mà Xương Hạo gặp dịp Tết năm đó là chín tuổi, nhưng Chiêu Cát lại hiểu chuyện hơn và tốt bụng hơn hắn ta. Vị thiếu gia trẻ tuổi đó cũng có em trai và em gái, vậy sự khác biệt này rốt cuộc là do đâu?

Quả nhiên là do môi trường khác nhau sao?

Trước câu tự lẩm bẩm bất chợt của Xương Hạo, Chiêu Cát quay người lại, dùng ngón tay chỉ về phía trước nói:

“Anh xem, đó chính là miếu thờ. Dù đã bị đổ nát không còn nguyên vẹn, nhưng phiến đá vẫn còn đó.”

Xương Hạo đã nhờ hai anh em đưa mình đến miếu thờ. Dù Âm Dương Nhãn chẳng nhìn thấy gì, nhưng cậu luôn cảm nhận được khí tức và dấu vết của sức mạnh. So với việc không có bất kỳ manh mối nào, làm được chút gì trong khả năng luôn tốt hơn. Dù cũng lo lắng vì mình không nhìn thấy, nhưng dù sao Lục Hợp và Thái Âm đang ở bên cạnh, dù có xảy ra bất ngờ gì cũng có thể ứng phó được.

“Anh ơi, anh muốn đến đó sao? Chúng em cũng đi hả?”

Xương Hạo buông tay Di Trợ với vẻ mặt đầy bất an, vừa xoa đầu cậu bé vừa lắc đầu:

“Không, hai đứa cứ đợi ở đây là được. Anh tự mình đi xem.”

“Nhưng, ở đó nguy hiểm lắm! Nếu cả anh cũng giống mẹ với họ thì sao?”

Xương Hạo đặt tay Di Trợ đang sắp khóc vào tay Chiêu Cát, cười nói:

“Không sao đâu, anh xem một chút rồi sẽ quay lại ngay. Hai đứa cứ ở đây đợi cùng anh trai nhé.”

Sau khi ra hiệu cho Lục Hợp ở lại cạnh lũ trẻ, Xương Hạo liền cùng Thái Âm, đi về phía tàn tích của miếu thờ.

Càng lúc càng bước lại gần, Xương Hạo cảm nhận được nơi đó vẫn còn vương lại một luồng khí nồng đậm. Đó là yêu khí bén nhọn, như muốn cứa vào da thịt. Rõ ràng miếu thờ đã sụp đổ hơn một tháng trời, vậy mà tàn dư khí tức vẫn còn mãnh liệt đến vậy.

Kẻ bị phong ấn chắc chắn là một yêu quái có yêu lực cực mạnh. Yêu quái hôm qua còn chưa đạt đến mức độ này.

Thái Âm lơ lửng giữa không trung, từ phía sau Xương Hạo lặng lẽ nhìn tàn tích miếu thờ. Bởi cô đã tăng cường thần khí đến mức chỉ Xương Hạo mới có thể nhìn thấy, nên hai huynh đệ kia chắc hẳn không thể nhìn thấy cô. Về điểm này, Mười Hai Thần Tướng quả thật rất khéo léo, Xương Hạo cũng thường xuyên thán phục điều đó.

Gạt những viên gạch vỡ sang một bên, Xương Hạo phát hiện một khối đá trắng bị gãy làm đôi. Bên dưới có một cái hố nhỏ hơn chu vi của khối đá nhiều, dù cúi người nhìn vào cũng không thấy đáy. Xương Hạo thử ném một viên đá nhỏ vào trong, rồi tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của vật chạm đất.

Sâu thật đấy…

Xương Hạo đặt bàn tay lên trên cái hố nhỏ, nhắm mắt lại. Để xác nhận liệu có manh mối nào còn sót lại ở đây không, cậu tăng độ nhạy cảm ứng của mình lên mức tối đa.

Sóng rung từ khối đá truyền qua lòng bàn tay. Khối đá trắng bị gãy làm đôi. Khối đá trơn nhẵn và nặng trịch kia, e rằng chính là phong ấn thạch. Một luồng lực yếu ớt vẫn còn sót lại trên khối đá, mạch đập của nó cũng truyền đến lòng bàn tay cậu.

Đột nhiên, một vệt sáng trắng bùng lên trong đôi mi khép chặt.

Giữa luồng sáng chớp nhoáng, yêu quái hôm qua và một thứ gì đó khác đang lấp ló, ẩn hiện.

Khốn kiếp!

Con yêu quái gầm lên tiếng rống gớm ghiếc, yêu lực của nó vừa mạnh mẽ vừa nặng nề, tựa hồ chính cậu sắp bị luồng sức mạnh đó nghiền nát đến nơi. Những con yêu quái hình người bay lượn xung quanh, rồi đồng loạt lao về phía một thứ gì đó!

Thứ đang đối đầu với yêu quái. Ngay khoảnh khắc vừa nhìn thấy cảnh này, một tiếng rên rỉ kỳ lạ trỗi lên từ sâu thẳm cơ thể Xương Hạo. Một luồng chấn động xuyên thấu toàn thân cậu, hơi thở nhất thời bị tắc nghẽn, đến cả chân cũng đứng không vững.

Xương Hạo?!

Thái Âm tóm lấy cánh tay Xương Hạo đang chao đảo, kéo cậu lại. Cô đỡ lấy Xương Hạo, người có thể đổ gục bất cứ lúc nào, rồi quan sát khuôn mặt cậu và nói:

Này này, sao thế? Xương Hạo, mau trả lời đi! Xương Hạo!

Quỳ một gối trên đống gạch vỡ, tay chạm vào khối đá trắng, Xương Hạo hoàn toàn bất động. Ánh sáng tụ trong đôi mắt đóng băng bắt đầu lan tỏa, như thể bị giam cầm, biểu cảm trên gương mặt hoàn toàn biến mất.

Ở một nơi sâu thẳm hơn cả trái tim, một nơi thậm chí có thể gọi là đáy linh hồn, một ngọn lửa bất ổn đang nhẹ nhàng lay động. Đó là một ngọn lửa trắng sáng, lạnh như băng...

Xương Hạo, này!

Giọng Thái Âm tràn đầy sự lo lắng. Thật quá kỳ lạ, cái dáng vẻ cứng đờ toàn thân thế này chắc chắn là trạng thái bất thường, cho dù cô gọi cậu, lắc cậu thế nào cũng không có phản ứng. Mắt Xương Hạo không nhìn gần, cậu chẳng nhìn gì cả, chỉ mở to mi mắt nhưng đã đánh mất bản thân.

Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Lục Hợp!

Từ xa canh giữ những đứa trẻ, Lục Hợp nghe thấy tiếng gọi căng thẳng ấy, khẽ nhíu mày. Anh thoáng nhìn hai huynh đệ, rồi đưa mắt về phía Thái Âm.

Xương Hạo lạ lắm!

Rõ ràng lẽ ra có thể nghe thấy tiếng la của thiếu nữ, nhưng Xương Hạo vẫn bất động. Cậu giữ nguyên tư thế quỳ một gối, hoàn toàn không phản ứng.

Trong không gian trắng xóa mà năm giác quan đều bị ngăn cách, Xương Hạo chỉ đờ đẫn nhìn.

Những con yêu quái bị đánh bại dễ dàng, tuy nhiên lại không bị giáng đòn chí mạng mà bị phong ấn lại. Do ngược sáng, không thể phân biệt được hình dáng của chúng.

Thế nhưng, sâu thẳm trong bản năng, một sự cộng hưởng đã xảy ra, ngọn lửa trắng nằm sâu trong trái tim đã bùng cháy.

Thịch…!

Tim bắt đầu đập loạn.

Tiểu Quái đang ngủ trên mái nhà chính của gia đình Noda, bỗng giật bắn mình như bị co giật.

Ở phía đông của ngôi nhà lớn này, xa hơn khu dân cư của dân làng.

Chuyện gì thế?

Đó không phải yêu khí của yêu quái, cũng không giống khí tức của yêu quái, e rằng cũng không phải yêu nhỏ trú ngụ gần đây, càng không phải linh lực của con người.

Đó là một sức mạnh mà nó từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được. Tuy rất yếu ớt, nhưng quả thật có cảm giác châm chích da thịt.

Cùng lúc đó, trên vùng biển nội địa có thể nhìn thấy từ mái nhà, mặt nước đột nhiên gợn sóng dữ dội.

Đằng Xà.

Câu Trận xuất hiện bên cạnh Tiểu Quái. Tiểu Quái thoáng nhìn cô, rồi lại đưa mắt về phía mặt biển, nói:

Yêu quái hôm qua dường như đã đi nơi khác rồi.

Câu Trận gật đầu. Sau khi truy tìm dấu vết yêu khí, cô khẽ mở to mắt.

Thần khí là từ phía Xương Hạo ư...?

Nắm bắt được khí tức của đồng bào, Câu Trận lập tức quay người đi. Tiễn Câu Trận không nói một lời mà rời đi, Tiểu Quái khó chịu thở dài một tiếng, rồi nhảy khỏi mái nhà.

Tiểu Quái vừa truy tìm dấu vết yêu quái, vừa kinh ngạc nhìn ra mặt biển.

Những con yêu quái đó lẽ nào có sức mạnh thay đổi tâm trí con người ư? Vậy thì mấy hôm trước khi bị lửa thiêu chết, tại sao nó lại không dùng chiêu đó với mình?

Đệ đệ của Thành Thân, được cho là đến nơi này để giải quyết một chuỗi sự kiện. Vì mình cùng họ đồng hành, nên phải giúp đỡ họ một tay. Khoan nói đến Thành Thân, đệ đệ kia dường như chỉ có sức mạnh nửa vời, nên Tình Minh mới phái Mười Hai Thần Tướng đến. Chắc là vậy.

Cảnh tượng bị yêu quái tấn công mấy hôm trước lướt qua tâm trí nó. Đứa trẻ dưới sự bảo vệ của Câu Trận và Lục Hợp, không làm được gì, liên tục bị xoay như chong chóng. Dù luôn lộ vẻ mặt muốn nói gì đó, nhưng một khi chạm mắt lại im bặt, như sợ hãi mà căng thẳng nét mặt.

Nếu đã lộ ra vẻ mặt đó, chi bằng cứ thành thật nói một câu "ngươi quay về đi" chẳng phải xong sao?

Câu Trận và Thái Âm đều dùng cái tên đó để gọi đứa trẻ ấy. Mình rõ ràng đã nghe cái tên đó nhiều lần, nhưng không hiểu sao, cái tên này cứ không đọng lại trong tâm trí Đằng Xà. Nó cứ như gió thoảng bên tai, khi định thần lại đã quên mất đó là tên gì rồi. (Bướm nào đó: [Ánh mắt khinh bỉ] Ngài thật giỏi quá đi ~)

An Bội Tình Minh khi còn trẻ đã từng nói, cái gọi là tên chính là chú ngữ ngắn nhất. Lẽ nào chú ngữ này lại yếu ớt đến mức dễ dàng bị lãng quên như vậy ư?

Điều này có nghĩa là, đứa trẻ đó chỉ có sức mạnh ở mức độ đó thôi ư?

Diện mạo của Tình Minh và Thành Thân rõ ràng có thể nhớ rõ, nhưng nếu không thực sự nhìn thấy, mình lại không thể nhớ ra diện mạo của đứa trẻ đó.

Cứ như bị yểm bùa gì đó, chỉ mình nó là như vậy.

Và nó hoàn toàn không có ý niệm suy nghĩ rốt cuộc đó là chuyện gì, điều này cũng quá bất thường.

Đằng Xà thậm chí còn không nhận ra điều đó.

Thấy Xương Hạo đứng im bất động như bị dừng lại, Thái Âm không khỏi hoang mang.

S… sao thế? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Xương Hạo, Xương Hạo! Mau trả lời đi!

Trong lòng cô cũng từng nghĩ đến việc thử tát cậu một cái, (Bướm nào đó: Thái Âm, cô đúng là dữ dội thật — d) nhưng khi nghĩ đến quy tắc của Mười Hai Thần Tướng, cô lại không khỏi do dự. Cô không biết hành vi như thế nào nằm trong giới hạn cho phép. Nghe nói trước đây Chu Tước đã từng đánh ngất Fujiwara Toshitsugu, một quan chức của Âm Dương Liêu. Phải chăng ở mức độ đó sẽ không vi phạm quy tắc?

Nếu vậy, tát một cái chắc cũng không sao đâu nhỉ. Được rồi, thử xem!

Thái Âm điều hòa nhịp thở, nhắm mắt lại và giơ bàn tay lên.

Ngay khoảnh khắc chuẩn bị tát vào mặt Xương Hạo, tay Thái Âm đột ngột dừng lại. Hóa ra là một luồng yêu khí bất ngờ xuất hiện đã khiến cô dừng tay.

Thái Âm giật mình quay đầu lại, phát hiện từ phía biển nội địa, một làn gió mang theo yêu khí đang thổi tới.

Đứng bên cạnh những đứa trẻ, Lục Hợp lập tức căng thẳng toàn thân. Yêu khí tiếp cận với tốc độ cực nhanh, có thể cảm nhận được rằng nguồn yêu lực đó không chỉ có một, mà có nhiều con yêu quái đang gầm thét lao tới.

Thái Âm, đưa bọn trẻ đi.

Trên tay Lục Hợp xuất hiện một cây giáo bạc. Đối mặt với Lục Hợp đang chăm chú nhìn về phía gió biển, Thái Âm lắc đầu.

Không được, Xương Hạo không cử động được!

Vậy thì, cả ba cùng…

Nói đến đây, Lục Hợp vô thức vung giáo chém vào bóng đen lướt qua tầm nhìn.

Con yêu quái lao đến Chiêu Cát và Di Trợ từ bên cạnh, bị giáo bạc đánh trúng, lộn một vòng. Lúc này, một con yêu quái khác nhảy qua người đồng bọn bị đánh bay mà lao tới. Nó vừa phát ra tiếng kêu chói tai, vừa nhe hàm răng sắc nhọn. Lục Hợp vung giáo đâm vào mặt nó, ngay khi cảm thấy lưỡi giáo chạm vào kẻ địch liền hất lên, rồi nhắm vào con yêu quái bốn chân bị hất tung lên không mà quét ngang.

Hai đứa trẻ không biết chuyện gì đang xảy ra sợ hãi ôm chặt lấy nhau. Thấy yêu quái lao tới, chúng hoảng sợ kêu lên tiếng thét thất thanh, nhưng con yêu quái đó dường như bị thứ gì đó gạt ra. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, con yêu quái tiếp theo đã nhảy ra, gầm lên. Cả hai không nói được gì, chỉ biết nhắm chặt mắt.

Chết tiệt!

Thái Âm vội vàng tóm lấy cổ áo sau của Xương Hạo.

Này này, mau tỉnh lại đi, Xương Hạo!

Sâu thẳm trong lòng mình, Xương Hạo đang nghe thấy một giọng nói đáng sợ.

Mày tên khốn này, tao nhất định…!

Tiếng rên rỉ nặng nề như lời nguyền văng vẳng bên tai. Người đó với thái độ khinh miệt thoáng nhìn năm con yêu quái thoi thóp nằm bên cạnh. Trong ánh ngược sáng, người đó, nghe thấy tiếng rên rỉ của yêu quái, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thịch! Tim đập dữ dội một nhịp. Ngọn lửa trắng sáng tăng cường, lay động sâu trong đôi mắt mở.

Bị không khí kỳ lạ bao trùm Xương Hạo áp đảo, Thái Âm không khỏi nuốt khan một tiếng. Cái gì thế này? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Xương Hạo từng một lần chết đi sống lại ở Thánh địa Đạo Phản, lẽ nào có liên quan đến chuyện đó? Nhưng tại sao lại đúng vào lúc này…

Thái Âm vừa cắn chặt môi, vừa đưa mắt nhìn quanh. Chỉ có bốn con yêu quái tấn công, trong đó một con thiếu một chân trước. Không nghi ngờ gì nữa, chính là con hôm qua.

Chuyển động của yêu quái cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ riêng việc nắm bắt hành động và đỡ đòn tấn công đã là giới hạn rồi, hoàn toàn không có chỗ để phản công. Chỉ mình Lục Hợp khó mà chống đỡ được. Hơn nữa, Lục Hợp còn phải bảo vệ hai đứa trẻ yếu ớt phía sau, đó đã trở thành gánh nặng của anh ấy, cần phải tìm cách giải quyết. Chẳng lẽ phải làm như anh ấy vừa nói, dùng lốc xoáy hất cả ba lên trời sao?

Vuốt sắc xuyên qua nhát chém của Lục Hợp, tấn công về phía những đứa trẻ nhỏ.

Một tiếng thét chói tai vang lên, Lục Hợp hít một hơi lạnh. Thái Âm phản xạ ra đòn gió, nhưng lại không tới.

Đòn gió của Thái Âm lướt qua mặt đất, cuốn lên một trận bụi. Xuyên qua những mảnh đất rơi xuống, ngay khoảnh khắc trước khi yêu quái chạm đất, một bóng trắng đã giành lấy những đứa trẻ.

Những chiếc vuốt xé nát hư không, cùng với chính chi thể của nó, bị một lưỡi kiếm sắc bén chém đứt. Từ mặt cắt của cánh tay bị chém đứt, một chất lỏng đen kịt bắn ra, ngay khoảnh khắc trước khi rơi xuống người những đứa trẻ, đã bị một mảnh vải đen tuyền chặn lại. Nghe thấy tiếng vải dài phất phơ bên tai, Di Trợ không khỏi giật mình.

Nhắm vào con yêu quái mất cánh tay, một luồng thần thông lực bùng nổ mạnh mẽ tấn công. Thân thể yêu quái lập tức bị đánh tan tành. Sóng xung kích lướt qua người những đứa trẻ, chúng co rúm lại càng chặt hơn.

Người đã cứu Chiêu Cát trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chính là Tiểu Quái và Câu Trận vừa đến kịp lúc.

Tiểu Quái cắn vào cổ áo Chiêu Cát, buông lũ trẻ ra rồi nghiêm nghị nói:

Các ngươi đang làm gì vậy?

Lục Hợp bình tĩnh đón nhận giọng nói lạnh lùng của nó, dùng ánh mắt ra hiệu về phía Xương Hạo.

Cậu ấy rất bất thường, yêu quái cũng đồng thời xuất hiện.

Xương Hạo?

Đôi mắt đen tuyền lộ vẻ ngạc nhiên của Câu Trận, chuyển sang nhìn Xương Hạo hoàn toàn không phản ứng. Nghe cô nói vậy, Tiểu Quái cứ như lần đầu nghe cái tên đó, thầm nghĩ: À, hóa ra tên là Xương Hạo sao.

Thế nhưng, sự để tâm đó cũng chỉ trong chốc lát, sau một hơi thở, cái tên đó đã tan biến khỏi tâm trí nó. Dù sao thì, nó cứ như nước chảy qua kẽ tay, chẳng còn sót lại một giọt nào. (Bướm nào đó: Vẫn câu đó: muốn uống canh ~)

Lúc này, một tiếng gầm vang trời đất vang lên. Ba con yêu quái còn lại đồng loạt nhe nanh sắc bén. Chúng đổi mục tiêu sang Xương Hạo, xuyên qua tử góc của các Thần Tướng trong chớp mắt, biến thành một luồng gió dữ.

Tuy nhiên, bên cạnh Xương Hạo có Mười Hai Thần Tướng Thái Âm. Nếu không cần bận tâm đến sự an toàn của lũ trẻ, cô ấy có thể toàn lực chiến đấu, phát huy tối đa sức mạnh phá hoại kinh hoàng của mình.

Đừng coi thường ta!

Chĩa thẳng vào mặt con yêu quái đang xông tới, mũi giáo gió đâm thẳng. Một con yêu quái bị đánh trúng trực diện, thân thể từ miệng bắt đầu nứt ra phía sau, rồi vô lực đổ gục xuống đất. Hai con còn lại thấy vậy không khỏi do dự, nhưng Mười Hai Thần Tướng đâu có nhân từ đến mức sẽ nương tay vào lúc này.

Đừng hòng trốn thoát!

Dưới tiếng quát giận dữ, lốc xoáy của Thái Âm lập tức cuốn lấy yêu quái, ném chúng lên không trung. Những con yêu quái điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi cơn gió chết chóc.

Dù toàn thân bị vô số vết thương, nhưng yêu quái vẫn dựa vào tốc độ vượt trội Mười Hai Thần Tướng, như một trận gió lốc mà thoát khỏi hiện trường.

Thái Âm tức giận giậm chân vì để yêu quái trốn thoát, nhưng mục đích của yêu quái lại rất rõ ràng. Tuy không thể tiêu diệt chúng ngay tại chỗ, nhưng trước khi truy đuổi ra biển nội địa, còn có việc quan trọng hơn cần làm.

Xương Hạo, này, Xương Hạo!

Câu Trận khẽ vỗ vào má Xương Hạo. Xương Hạo dù vẫn đờ đẫn, nhưng từ từ ngẩng đầu lên.

Tiêu cự đôi mắt cậu lay động bất định, cứ như đang nhìn về phía xa xăm, ánh sáng trong đồng tử lan tỏa.

Trong cơ thể Xương Hạo lại xuất hiện một luồng mạch đập dữ dội. Câu Trận nhìn thấy, sâu thẳm trong đôi mắt cậu, thoảng qua trong khoảnh khắc một ngọn lửa trắng.

Đột nhiên, mí mắt cậu cụp xuống.

Xương Hạo đổ gục xuống như một con rối đứt dây.

Thời gian đã gần trưa, Thành Thân và Xương Hạo đã đến nhà của Chiêu Cát và các em.

Sau một đêm nghỉ ngơi, cộng thêm việc Thành Thân để lại bùa chú để trấn an, hai huynh đệ trông có vẻ đã ngủ rất ngon. Cả hai đều tươi tỉnh ra đón Thành Thân và mọi người.

A, chú!

Vừa nhìn thấy Thành Thân, Di Trợ đã vui vẻ gọi. Nghe cậu bé gọi vậy, Xương Hạo không hiểu sao lại cảm thán trong lòng: "Phải rồi, là chú."

Thành Thân vốn là cha của ba đứa trẻ, nên cũng không bận tâm lắm, chỉ cười xoa đầu Di Trợ. Anh vốn dĩ rất yêu trẻ con.

Chiêu Cát tiếp đó bước ra, há hốc miệng, rồi lập tức cúi đầu chào hai người. Đặc biệt là Xương Hạo đã cứu mạng mình trong lúc nguy hiểm, thái độ của cậu bé càng thêm cung kính.

Cha của bọn trẻ được biết là đã ra đồng làm việc. Vốn định chào hỏi ông ấy rồi tìm hiểu thêm chi tiết, nhưng giờ đành phải hoãn lại.

Làm phiền ông ấy làm việc cũng không hay lắm.

Thành Thân nhanh chóng đưa ra quyết định, quay lại nhìn Xương Hạo.

Ta đi gặp trưởng lão của làng trước. Con ở đây bầu bạn với hai đứa bé này nhé.

Rồi, anh nói thêm một câu "ta mượn một Thần Tướng nhé", và dẫn Huyền Vũ rời đi. Chắc là anh nghĩ Huyền Vũ là người dễ sai bảo nhất, hơn nữa trong quá trình đồng hành, anh ấy cũng là người dễ chịu nhất.

Hình ảnh Lục Hợp và Thái Âm lẽ ra phải ẩn mình đi theo hiện lên trong tâm trí, Xương Hạo suy nghĩ. Câu Trận và Đằng Xà đều đang túc trực ở nhà đại nhân Noda.

Con từng đến nhà đại nhân Noda rồi đúng không? Nghe nói rộng lắm, bên trong thế nào ạ?

Đối với Chiêu Cát và các em, Noda Shigerai gần như là một người sống ở thế giới khác. Bên trong bức tường cao vút đó rốt cuộc là gì? Chúng dường như rất tò mò.

Ở đó có nhà chính lợp mái tranh, các công trình phụ trợ, rồi chuồng ngựa, hình như còn có cả một nơi giống xưởng may, các phụ nữ trong làng cũng làm việc ở đó nữa.

Xương Hạo vừa trả lời, trên mặt Chiêu Cát lập tức phủ một tầng bóng tối. Bên cạnh Chiêu Cát đang cúi mặt và rụt vai xuống, Di Trợ em trai cũng lộ vẻ mặt phức tạp.

Thấy vẻ mặt hai đứa trẻ đột nhiên thay đổi, Xương Hạo bối rối luống cuống, chẳng lẽ mình đã nói gì không phải chăng?

Cái đó, con có nói gì không thích hợp sao?

Chiêu Cát phản xạ ngẩng mặt lên, dùng sức lắc đầu.

Không phải ạ! Chỉ là, vì mẹ con thường xuyên đến đó làm việc…

Cậu bé nói càng lúc càng nhỏ. Nhìn Chiêu Cát với ánh mắt tổn thương, Xương Hạo liền nhớ lại hôm qua khi cậu bé suýt bị yêu quái kéo xuống nước, cũng đã mấy lần khản tiếng gọi mẹ.

Căn phòng họ ở chỉ là một buồng nhỏ. Từ khe hở của tấm chiếu treo lơ lửng trước cửa, có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Đương nhiên, bên trong không có bóng dáng người cha đang đi làm đồng, và cũng chẳng thấy ai trông giống người mẹ.

“Mẹ các em đâu rồi?”

Bị hắn hỏi như thế, hai anh em đều thoáng nét mặt héo úa. Xương Hạo nhận thấy trên chiếc áo của Di Trợ đang túm lấy ống tay áo của anh trai mình, có một vết rách lớn liền vươn tay chỉ vào chiếc áo mà nói:

“Chỗ này bị rách rồi này.”

Hắn cúi người xuống, xoa xoa vạt áo của Di Trợ. Sợi vải đã cứng lại sau nhiều lần giặt. Nhìn kỹ, cả chiếc áo đều chằng chịt những vết rách vá cẩn thận.

“Mẹ bảo mẹ sẽ giúp em vá mà.”

Di Trợ im lặng không nói, Chiêu Cát mở miệng:

“Mẹ chúng em sống ở ngoại ô làng… nhưng, mẹ đã quên mất chúng em rồi.”

“À…”

Xương Hạo không kìm được mà trừng mắt kinh ngạc, Chiêu Cát nắm tay hắn, bước đi.

“Anh ơi, hôm qua anh đã cứu em đấy. Anh đến từ kinh đô đúng không? Người lớn bảo trong kinh đô có những vị quan rất giỏi, có thể làm mọi thứ đấy. Anh có phải là người như vậy không?”

Đối mặt với Chiêu Cát đang nghiêm túc ngẩng đầu nhìn mình, Xương Hạo do dự một chút rồi gật đầu nói:

“Chắc là thế.”

Hai đứa trẻ nghe vậy, lập tức lộ vẻ mặt vui mừng.

“Vậy thì, có thể chữa khỏi cho mẹ không?”

“Chị Kayu, Taichi và cả chị Suzuko nữa, có chữa khỏi được không ạ?”

Bị hai anh em nắm chặt tay, Xương Hạo như thể bị kéo đi, bị dẫn đến một nơi nào đó.

Vì ánh mắt của hai đứa trẻ tràn đầy hy vọng, Xương Hạo không thể nào nói ra câu “anh không biết” được.

Có lẽ hai anh em đang nói đến những người đã bị đưa về quá khứ mất đi ký ức? Hay là những người đã biến thành người nhân ngẫu sống không cảm xúc?

Ba người đi đến ngoại ô làng, dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Đó là một căn nhà mái tranh. Không lâu sau, một người phụ nữ mảnh mai bước ra từ bên trong.

Hai anh em vội vàng kéo Xương Hạo nấp vào bụi cây, cẩn thận quan sát hành động của cô. Người phụ nữ đó cầm một cái xô, đi vào trong rừng.

“Ở đó có suối đấy.”

Nghe Chiêu Cát nói, Xương Hạo mới hiểu ra. Một lát sau, người phụ nữ trở về, hai tay ôm cái xô. Nhìn bóng lưng cô cứ thế đi vào căn nhà nhỏ, Di Trợ khẽ thì thầm:

“Đó là mẹ của chúng em. Nhưng, mẹ đã không còn nhớ chúng em nữa rồi…”

“Chắc chắn là do yêu quái trong đền thờ đã biến mẹ thành như vậy.”

Nghe Chiêu Cát nói với giọng run rẩy như rất bất cam, Xương Hạo hỏi lại:

“Yêu quái trong đền thờ?”

Cả hai đều gật đầu mạnh.

“Ở ngoại ô làng có một ngôi đền đá. Mọi người vẫn luôn cho rằng tuyệt đối không được đến gần ngôi đền đó, nhưng mấy hôm trước nó đột nhiên đổ sập.”

“Trưởng lão nói, từ rất lâu rồi có một Thiên thần trắng đã phong ấn yêu quái chuyên gây trò phá hoại ở đó. Nên chúng ta tuyệt đối không được lại gần.”

“Mẹ và Kayu ngã xuống trước ngôi đền bị đổ nát, hai người họ bắt đầu trở nên không bình thường từ lúc đó.”

“Và, từ lúc đó, những người bị mất trí nhớ, và những người mất đi tâm trí trở nên không thể đi lại cũng bắt đầu xuất hiện liên tiếp…”

Trên đường trở về làng, Chiêu Cát chậm rãi nói:

“Cha cũng đến nhờ người lớn ở làng khác giúp đỡ, nhưng lại không tìm thấy người đó. Mọi người nói ông ấy không biết đã đi đâu rồi.”

“Là một người tên là Trí Phô Tông chủ.”

Nghe hai anh em nói, Xương Hạo nhất thời không nói nên lời. Nhắc đến Trí Phô Tông chủ, đó chẳng phải là đối thủ mà hắn đã đánh bại cách đây không lâu sao?

Đối với Xương Hạo và những người khác, Trí Phô Tông chủ tuy là một kẻ tàn ác vô nhân đạo, nhưng ông ta lại được rất nhiều người ở nơi này tin tưởng và theo sau như một sự tồn tại tuyệt đối, một người có thể tạo ra kỳ tích. Những việc làm của Trí Phô Tông chủ cho đến bây giờ vẫn là không thể tha thứ, dù biết có người coi ông ta là chỗ dựa tinh thần, mình cuối cùng cũng vẫn sẽ phải kết thúc mọi chuyện với ông ta. Thế nhưng, người đã cướp đi hy vọng của họ, lại không nghi ngờ gì chính là mình.

(*Nghe những lời này, đúng là tâm trạng phức tạp thật đấy.*)

Xương Hạo im lặng gật đầu, đồng ý với lời Thái Âm nói, rồi khẽ thở ra một hơi.

Rốt cuộc chúng ta có cách nào cứu được mẹ của họ và những người dân làng không? Dù Thành Thân có ở đây, nhưng những bệnh về tâm trí như vậy dù sao cũng là ngoài chuyên môn, những trường hợp như hồ ly hay thần chó nhập thì chỉ cần loại bỏ nguyên nhân gốc rễ là được, nhưng tình huống này lại khác.

“Nếu tiêu diệt con yêu quái đó thì có lẽ sẽ hồi phục lại đúng không?”

Đối mặt với Chiêu Cát đang nhìn Xương Hạo đầy hy vọng, Xương Hạo lúng túng đáp lại bằng một nụ cười khổ:

“Ừm, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Hắn không thể đưa ra lời khẳng định. Dù đánh bại yêu quái, cũng không đảm bảo nhất định sẽ khôi phục lại như cũ.

Thế nhưng, cảm giác bị người quan trọng quên lãng, Xương Hạo lại hiểu rõ hơn bất cứ ai. Bởi vậy hắn quyết định làm những việc mình có thể làm.

“Tiêu diệt yêu quái xong, mẹ sẽ nhớ lại phải không ạ?”

Nghe Di Trợ hỏi lại như để xác nhận, Xương Hạo chỉ biết cười im lặng. Hắn thậm chí còn muốn khóc.

*Mong con sẽ nhớ lại. Mong con đừng quên ta.* Xương Hạo cũng rất muốn nói ra mong muốn trong lòng mình như bọn trẻ.

Giống như đứa trẻ bị mất mẹ đang tìm kiếm hơi ấm, giống như cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé ra cầu cứu.

Nếu có thể như vậy, liệu tâm trạng có thoải mái hơn một chút không?

*Con hãy quên đi.* Đó đích thực là lời mình đã nói. Từ tận đáy lòng mong hắn quên đi tất cả những ký ức không vui, đó là sự thật.

Nhưng, sâu thẳm trong nội tâm lại đang cầu nguyện *đừng quên ta*, điều này cũng là sự thật.

Thành Thân vừa đến, trưởng lão trong làng đã nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt nghi ngờ một lúc, rồi nói một câu “Mời vào”.

“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.”

Thành Thân nhẹ nhàng đi theo trưởng lão qua tấm màn cửa, rồi ngồi xuống sàn.

Trong căn nhà chật hẹp chỉ có vài món đồ nội thất và những cái hộp gỗ, có lẽ bên trong đựng đồ dùng hàng ngày. Bên tường cũng chất vài tấm chiếu cuộn lại, chắc là để ngủ. Xem ra người dân địa phương cho đến giờ vẫn sống trong những căn nhà không có sàn.

*Mùa đông chắc sẽ lạnh lắm đây.* Đang lúc Thành Thân tự nhủ trong lòng thì trưởng lão đổ nước lạnh từ trong bình ra, rồi tiện tay đưa chiếc bát gỗ cho hắn.

“À, cảm ơn.”

Thành Thân vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy, rồi uống một ngụm. Cảm giác mát lạnh thấm vào ngũ tạng, vô cùng sảng khoái.

“Ngươi muốn hỏi gì?”

Tóc bạc và râu bạc, trông có vẻ là một ông lão rất cao tuổi. Thành Thân thử hỏi tuổi của ông, nhưng không ngờ lại còn trẻ hơn cả ông nội mình.

Nhớ đến ông nội mình, người đã gần tám mươi mà vẫn còn sống động như rồng như hổ, Thành Thân không khỏi nở một nụ cười gượng gạo. Cái sức sống quái dị đó quả nhiên là đến từ dòng máu hồ ly của mẹ sao?

Nói như vậy thì trong người mình cũng phải chảy dòng máu đó chứ. Nhưng Thành Thân không tiếp tục nghĩ những chuyện như vậy, mà đi thẳng vào vấn đề.

“Gần đây, nghe nói liên tục xuất hiện những người mất trí nhớ và mất đi tâm trí, xin hỏi ngài có biết chút manh mối nào không?”

Trưởng lão nhíu mày.

“Manh mối gì mà manh mối, ai nhìn cũng biết nguyên nhân là gì rồi.”

Trưởng lão duỗi bàn tay xương xẩu, khẳng định bằng giọng trầm trọng:

“Là do đền thờ đổ sập, yêu quái bị phong ấn trong đó đã thoát ra ngoài. Thật là, ta đã dặn dò không được lại gần đó rồi mà!”

Đây đã là câu trả lời trúng phóc vào trọng tâm. Thành Thân hoàn toàn không ngờ lại nhanh chóng có được kết luận như vậy nên không khỏi ngẩn người. Hắn tiếp tục nói:

“Về ngôi đền thờ đó, tôi hy vọng ngài có thể giải thích chi tiết để chúng tôi tiện suy nghĩ đối sách.”

“Ngươi là ai?”

“Tôi là âm dương sư được phái đến đây để xử lý chuyện này theo lệnh của Lĩnh Chủ, chủ nhân của vùng này.”

“Là hòa thượng à?” (Chichiy: Cạn lời ——////)

“Không, là âm dương sư.”

“Cũng khác với Thần chủ sao?”

“Vâng, chúng tôi là âm dương sư.”

“Cũng khác với Trí Phô Tông chủ gì đó sao?”

“Không giống, hoàn toàn khác. Hoàn toàn không liên quan.”

Sau một hồi đối thoại, trưởng lão liếc nhìn Thành Thân, nói:

“Cái gọi là âm dương sư đó, rốt cuộc có thể làm gì?”

“À… nói tóm lại, chỉ là xem sao, lập lịch, dự báo thời tiết, xua đuổi bệnh tật, cầu nguyện chữa bệnh… từ việc kết duyên lành đến chúc tụng lập thân hành đạo, cầu nguyện trừ vật cấm kỵ và uế tạp, còn phụ trách nhiều mặt khác nữa, lần này chắc là trừng trị yêu quái đi.”

“Vậy à. Dù là ‘chắc là’ hay ‘coi như là’, miễn sao có thể giải quyết vấn đề là được. Ngươi cứ nghĩ cách giải quyết đi.”

Trưởng lão dường như rất hài lòng với câu trả lời mà Thành Thân vừa kể một hơi, không ngừng gật đầu nói.

“Ừm, nếu có thể thì tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết. Vậy thì, đó là đền thờ đúng không? Và cả quá trình yêu quái bị phong ấn nữa, nếu ngài biết thì xin hãy kể chi tiết cho tôi được không?”

Trưởng lão khoanh tay, trầm ngâm một lát. Như thể đang lục lọi điều gì đó trong ký ức xa xăm mà nhắm mắt lại.

Rồi, ông lão chậm rãi mở mắt, bắt đầu kể lại.

“Thực ra ta cũng không biết chi tiết lắm. Chỉ là từ khi ta còn nhỏ đã nghe ông nội nói rằng trong ngôi đền thờ đó bị phong ấn yêu quái và tay sai của nó, tuyệt đối không được lại gần đó thôi.”

Ai đã xây đền thờ? Ai đã phong ấn yêu quái? Về chuyện này thì chưa bao giờ nghĩ đến.

Thành Thân nhíu mày nói:

“Yêu quái và tay sai của nó? Tức là không chỉ có một con thôi sao?”

“Chuyện cụ thể thì ta không biết. Tóm lại hồi đó ông nội ta nói vậy. Ông còn nói nếu yêu quái thoát ra ngoài thì sẽ rất tệ hại. Thực tế, từ khi ngôi đền thờ đó đổ sập đến giờ, lại thêm người chết rồi lại thêm bệnh tật, đúng là tai họa liên miên.”

Những người đàn ông mất tích thì trôi dạt trên biển nội địa. Còn những cô gái thì tâm trí trở nên không bình thường.

“Thật là…” Ông lão đau đớn thở dài một hơi.

“Không ngờ những người gặp phải chuyện này lại không phải là những kẻ già nua như ta, mà là những đứa trẻ, và những người mẹ nuôi con. Trời đất rốt cuộc là sao vậy?”

Izumo là vùng đất thánh, nếu thật sự có thần, sao lại thấy cảnh thảm thương này mà thờ ơ? Chẳng lẽ loài người vốn dĩ là những tồn tại không quan trọng sao?

Nghe lời ông lão, Thành Thân cũng từ tận đáy lòng bày tỏ sự đồng tình.

“Thật là, nếu thật sự có thần, sao lại cứ mãi làm ngơ với những chuyện như thế này?”

Gió bắt đầu mạnh dần lên. Đây không phải là do Thái Âm đã làm gì, mà là không khí tự nhiên tự động lưu chuyển.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mây trôi lờ lững. Có lẽ ngày mai sẽ nhìn thấy một ngày trời trong xanh hiếm hoi.

Trông vẻ ngoài có lẽ còn nhỏ tuổi hơn cả Huyền Vũ và Thái Âm, Di Trợ đang kéo tay trái của Xương Hạo mà bước đi. Chiêu Cát trông chừng bằng tuổi Thái Âm, khoảng tám tuổi.

Công tử trưởng của Tả Đại Thần mà hắn gặp dịp Tết năm đó là chín tuổi, nhưng Chiêu Cát lại hiểu chuyện hơn cậu ta, hơn nữa còn rất tốt bụng. Vị thiếu gia trẻ tuổi đó cũng có em trai và em gái, sự khác biệt này rốt cuộc là do đâu?

Quả nhiên là do môi trường sống khác nhau sao?

Đối mặt với Xương Hạo vô tình lẩm bẩm một mình, Chiêu Cát quay người lại, chỉ tay về phía trước nói:

“Anh xem, đó chính là đền thờ. Mặc dù đã tàn tích, nhưng những viên đá vẫn còn ở đó.”

Xương Hạo nhờ hai anh em đưa mình đến ngôi đền thờ. Mặc dù mắt âm dương của hắn không nhìn thấy gì, nhưng luôn có thể cảm nhận được dấu vết của khí tức và sức mạnh. So với việc không có bất kỳ manh mối nào, làm chút gì đó trong khả năng luôn tốt hơn. Mặc dù cũng cảm thấy bất an vì mình không nhìn thấy, nhưng dù sao Lục Hợp và Thái Âm đang ở bên cạnh, dù có xảy ra bất ngờ gì cũng có thể ứng phó được.

“Anh ơi, anh muốn đến đó sao? Cả chúng em cũng vậy à?”

Xương Hạo buông tay Di Trợ đang đầy vẻ bất an, vừa xoa đầu cậu bé vừa lắc đầu:

“Không, các em cứ ở đây đợi là được rồi. Anh sẽ tự mình qua đó xem.”

“Nhưng mà, ở đó nguy hiểm lắm! Nếu cả anh cũng bị biến thành như mẹ và những người khác thì sao…”

Xương Hạo đặt bàn tay của Di Trợ đang sắp khóc vào tay Chiêu Cát, cười nói:

“Không sao đâu, anh xem một chút rồi về ngay. Em cứ ở đây đợi cùng anh trai nhé.”

Sau khi ra hiệu cho Lục Hợp ở lại bên cạnh bọn trẻ, Xương Hạo cùng Thái Âm, đi về phía tàn tích đền thờ.

Càng bước đến gần, Xương Hạo càng cảm thấy một luồng khí tức nồng đậm vẫn còn lưu lại ở đó. Đó là yêu khí刺痛 da thịt. Mặc dù đền thờ đã đổ sập hơn một tháng, không ngờ tàn dư vẫn còn mạnh mẽ đến vậy.

*Kẻ bị phong ấn chắc chắn là một yêu quái có yêu lực rất mạnh… Tên yêu quái hôm qua, còn chưa đạt đến mức độ này.*

Thái Âm đang lơ lửng trên không trung, từ phía sau Xương Hạo nhìn chằm chằm vào tàn tích đền thờ. Vì cô tăng cường thần khí đến mức chỉ Xương Hạo mới có thể nhìn thấy, nên hai anh em chắc là không nhìn thấy cô. Về điểm này, Thập Nhị Thần Tướng cũng khá khéo léo, Xương Hạo cũng thường xuyên cảm thấy bội phục.

Khi gạt đống gạch vụn sang một bên, Xương Hạo phát hiện một khối đá trắng bị gãy làm đôi. Bên dưới có một cái hố nhỏ hơn nhiều so với chu vi của tảng đá, dù cúi người nhìn vào cũng không thấy đáy. Xương Hạo thử ném những viên đá nhỏ vào trong, rồi tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khi chạm đất.

“Sâu thật.”

Xương Hạo đưa lòng bàn tay đặt trên miệng hố, nhắm mắt lại. Để xác nhận liệu có manh mối nào còn sót lại ở đây không, hắn đã nâng độ nhạy cảm ứng của mình lên tối đa.

Sóng rung từ tảng đá truyền qua lòng bàn tay. Tảng đá trắng bị gãy làm đôi. Tảng đá trơn nhẵn và nặng nề đó, có lẽ là đá phong ấn. Trên tảng đá vẫn còn lưu lại một luồng sức mạnh yếu ớt, và nhịp đập của nó cũng truyền đến lòng bàn tay.

Đột nhiên, trong mí mắt đang nhắm lại hiện lên một vệt sáng trắng.

Trong ánh chớp hư ảo đó, con yêu quái hôm qua và một thứ khác đang cuồn cuộn di chuyển.

“Khốn kiếp!”

Yêu quái gầm gừ một cách dữ tợn, yêu lực của nó mạnh mẽ và nặng nề, hắn như thể sắp bị sức mạnh đó đè nát ngay lập tức. Những yêu quái mặt người bay lượn xung quanh, rồi đồng thời lao về phía một thứ gì đó!

Một thứ đang đối đầu với yêu quái. Ngay khi vừa nhìn thấy cảnh này, từ sâu thẳm cơ thể Xương Hạo phát ra một tiếng rên rỉ. Nhịp đập xuyên suốt toàn thân hắn, khí tức nhất thời bị tắc nghẽn, đến cả chân cũng đứng không vững.

“Xương Hạo!?”

Thái Âm nắm lấy tay Xương Hạo đang đứng không vững, kéo hắn lại. Cô đỡ lấy Xương Hạo đang có thể ngã bất cứ lúc nào, quan sát khuôn mặt hắn rồi nói:

“Này, này, sao vậy? Xương Hạo, mau trả lời đi! Xương Hạo!”

Xương Hạo đang quỳ một chân trên đống đổ nát, tay chạm vào tảng đá trắng, hoàn toàn không một chút động tĩnh. Ánh sáng tụ lại trong đôi mắt đóng băng bắt đầu lan tỏa, như thể bị giam cầm, vẻ mặt hoàn toàn bị xóa bỏ.

Ở một nơi sâu hơn cả lồng ngực, nơi có thể gọi là đáy sâu linh hồn, một ngọn lửa không ổn định đang nhẹ nhàng lay động. Đó là một ngọn lửa trắng sáng, lạnh giá như băng.

“Xương Hạo, này, này!”

Giọng Thái Âm tràn đầy sự lo lắng. Thật kỳ lạ, dáng vẻ cứng đờ toàn thân này tuyệt đối là trạng thái bất thường, dù có gọi hắn, lay hắn thế nào cũng không có phản ứng. Đôi mắt Xương Hạo không nhìn về phía gần, hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ mở to mí mắt, nhưng đã mất đi bản thân.

*Đây là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?*

“Lục Hợp!”

Lục Hợp đang chờ đợi bọn trẻ ở đằng xa nghe thấy tiếng gọi khẩn cấp đó, khẽ nhíu mày. Anh liếc nhìn hai anh em, rồi đưa ánh mắt về phía Thái Âm.

“Xương Hạo lạ lắm!”

Rõ ràng là có thể nghe thấy tiếng kêu của cô gái, nhưng Xương Hạo vẫn bất động. Hắn giữ nguyên tư thế quỳ một chân, hoàn toàn không phản ứng.

Trong không gian trắng xóa mà năm giác quan đều bị ngăn cách, Xương Hạo chỉ đờ đẫn nhìn.

Những yêu quái dễ dàng bị đánh bại, nhưng không bị giáng đòn chí mạng mà bị phong ấn lại. Do ngược hướng ánh sáng, không thể phân biệt được dung mạo.

Thế nhưng, sâu hơn bản năng lại xảy ra cộng hưởng, ngọn lửa trắng nằm sâu trong nội tâm bùng cháy lên.

*Thịch!*

Tim hắn bắt đầu đập mạnh.

Tiểu Quái đang ngủ trên mái nhà chính của gia đình Yashire, đột nhiên co giật một cái.

Ở phía đông của căn nhà lớn này, xa hơn làng mạc của người dân.

“Chuyện gì thế?”

Đó không phải là yêu khí của yêu quái, cũng không giống khí tức của yêu quái, có lẽ cũng không phải là tiểu yêu sống gần đây, đương nhiên càng không giống linh lực của con người.

Đó là một sức mạnh mà nó từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được. Tuy rất yếu ớt, nhưng quả thật có cảm giác châm chích da thịt.

Cùng lúc đó, trên biển nội địa có thể nhìn thấy từ mái nhà, mặt nước đột nhiên gợn sóng dữ dội.

“Đằng Xà.”

Câu Trận xuất hiện bên cạnh Tiểu Quái. Tiểu Quái liếc nhìn cô, rồi lại đưa mắt về phía biển, nói:

“Yêu quái hôm qua hình như đã đi nơi khác rồi.”

Câu Trận gật đầu. Sau khi truy tìm quỹ tích yêu khí, cô hơi trợn mắt kinh ngạc.

“Thần khí… là phía Xương Hạo sao?”

Bắt được hơi thở quen thuộc từ đồng bào, Goujin lập tức quay người lại. Tiễn Goujin cứ thế rời đi mà chẳng nói lời nào, Komakko bực bội thở hắt ra một tiếng rồi nhảy xuống khỏi mái nhà.

Komakko vừa dõi theo dấu vết yêu quái, vừa ngạc nhiên nhìn ra mặt biển.

Liệu lũ yêu quái đó có sức mạnh thao túng tâm trí con người chăng? Nếu thế, tại sao lúc cô bé bị thiêu sống bởi ngọn lửa cách đây mấy hôm, chúng lại không dùng sức mạnh đó lên chính cô bé?

Narichika, anh trai đã lập gia thất của cậu em, nghe nói là đến đây để giải quyết hàng loạt sự việc. Mình đã đồng hành cùng họ thì nhất định phải giúp một tay. Khoan nói đến Narichika, cậu em đó dường như chỉ sở hữu sức mạnh nửa vời, nên Seimei mới phái Thập Nhị Thần Tướng đến. Chắc là vậy rồi.

Cảnh tượng bị yêu quái tấn công mấy hôm trước lại hiện lên trong tâm trí cậu. Một đứa trẻ không làm được gì, chỉ biết bị xoay như chong chóng dưới sự che chở của Goujin và Rikugou. Mặc dù luôn trưng ra vẻ mặt như muốn nói điều gì đó, nhưng hễ đối mắt thì lại im bặt, căng thẳng cả khuôn mặt như thể đang rất sợ hãi.

Nếu đã trưng ra vẻ mặt đó, chi bằng cứ thành thật nói "Cậu về đi" không phải tốt hơn sao?

Cả Goujin và Taian đều dùng cái tên đó để gọi đứa trẻ ấy. Mình rõ ràng đã nghe cái tên đó nhiều lần rồi, nhưng không hiểu sao, cái tên ấy lại chẳng thể đọng lại trong lòng Toudou. Cứ như gió thoảng qua tai, đến khi sực nhớ ra thì đã quên béng mất tên gì rồi. *(Bướm nào đó: [Ánh mắt khinh bỉ] Ngài cũng ghê gớm thật đấy ~)*

Anbe no Seimei lúc còn trẻ từng nói, cái tên chính là câu chú ngắn nhất. Lẽ nào câu chú này lại yếu ớt đến mức dễ dàng bị lãng quên như vậy sao?

Điều này có nghĩa là, đứa trẻ ấy chỉ sở hữu sức mạnh đến mức đó thôi sao?

Khuôn mặt của Seimei và Narichika mình có thể nhớ rõ ràng, nhưng nếu không tận mắt thấy thì mình lại chẳng tài nào nhớ nổi dung mạo của đứa trẻ đó.

Cứ như thể bị trúng phép thuật gì đó, chỉ có riêng cậu ta là như vậy.

Hơn nữa, cái suy nghĩ rằng cậu ta hoàn toàn không bận tâm đến chuyện đó là sao, điều này cũng quá là bất thường.

Toudou thậm chí còn không nhận ra điều này—

Thấy Masahiro đứng im bất động như bị đứng hình, Taian không khỏi hoang mang.

Chuyệ-chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Masahiro, Masahiro! Mau trả lời đi!

Trong lòng cũng nghĩ đến việc cho cậu ta một cái tát xem sao, *(Bướm nào đó: Taian, chị thật dữ dội—d)* nhưng nghĩ đến quy tắc của Thập Nhị Thần Tướng, cô lại không khỏi chần chừ. Cô không biết hành động trong phạm vi nào là được phép. Nghe nói trước đây Suzaku từng đánh ngất Fujiwara Toshitsugu, một quan chức của Âm Dương Liêu. Phải chăng đến mức đó thì sẽ không vi phạm quy tắc?

Nếu đã vậy, thì một cái tát chắc cũng chẳng vấn đề gì. Được, cứ thử xem!

Taian điều hòa nhịp thở, nhắm mắt giơ bàn tay lên.

Ngay khoảnh khắc chuẩn bị tát vào mặt Masahiro, tay của Taian đột ngột dừng lại. Hóa ra, một luồng yêu khí bất ngờ xuất hiện đã khiến cô khựng lại.

Taian chợt quay đầu lại, phát hiện từ hướng nội hải, một cơn gió mang theo yêu khí đang thổi tới.

Rikugou đứng cạnh lũ trẻ lập tức căng thẳng toàn thân. Yêu khí tiếp cận với tốc độ cực nhanh, có thể cảm nhận được, nguồn gốc của yêu lực không chỉ có một mà là rất nhiều yêu quái đang gào thét lao đến.

Taian, đưa lũ trẻ đi đi.

Trên tay Rikugou xuất hiện cây thương bạc. Đối mặt với Rikugou đang nhìn chằm chằm về phía gió biển, Taian lắc đầu.

Không được, Masahiro không nhúc nhích được!

Vậy thì, cả ba người cùng—

Nói đến đây, Rikugou vô thức vung thương chém về phía bóng đen lướt qua tầm mắt.

Con yêu quái đang từ bên cạnh vồ tới Akikichi và Yasuke bị cây thương bạc đánh trúng, lộn một vòng. Lúc này, một con yêu quái khác nhảy qua người đồng loại bị đánh bay mà lao tới. Nó vừa phát ra tiếng kêu chói tai, vừa nhe hàm răng sắc nhọn. Rikugou vung thương đâm thẳng vào mặt nó, cảm nhận được lưỡi thương chạm vào kẻ địch, lập tức hất lên, rồi nhắm vào con yêu quái bốn chân đang bị hất lên không trung mà quét ngang.

Hai đứa trẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi ôm chặt lấy nhau. Thấy yêu quái vồ tới, chúng phát ra tiếng thét thất thanh, nhưng con yêu quái dường như bị thứ gì đó gạt ra. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, con yêu quái kế tiếp lại nhảy ra, gầm gừ. Cả hai không nói được lời nào, chỉ biết nhắm chặt mắt.

Chết tiệt rồi!

Taian hoảng hốt túm lấy vạt áo sau của Masahiro.

Này này, tỉnh lại mau đi, Masahiro!

Sâu trong nội tâm đóng kín, Masahiro đang nghe thấy một giọng nói đáng sợ.

"Thằng khốn kiếp nhà ngươi, ta nhất định!"

Một tiếng rên rỉ nặng nề như lời nguyền vang vọng bên tai. Người đó khinh thường liếc nhìn năm con yêu quái đang thoi thóp nằm bên cạnh. Trong ánh ngược sáng, người đó, nghe thấy tiếng rên rỉ của yêu quái, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thình thịch! Tim cậu đập mạnh một cái. Ngọn lửa trắng càng sáng rực hơn, lắc lư sâu trong đôi mắt đang mở.

Bị bầu không khí kỳ lạ bao trùm Masahiro làm cho choáng váng, Taian không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt. Cái gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Masahiro đã từng chết một lần ở thánh địa Michikaeri, lẽ nào có liên quan đến chuyện đó sao? Nhưng tại sao lại cứ nhằm đúng lúc này...

Taian cắn chặt môi, đưa mắt nhìn quanh. Chỉ có bốn con yêu quái tấn công, một trong số đó bị thiếu mất một chân trước. Chắc chắn đó là con yêu quái hôm qua.

Yêu quái di chuyển rất nhanh nhẹn, chỉ việc nắm bắt động tác và chống đỡ đòn tấn công đã là giới hạn rồi, hoàn toàn không có cơ hội phản công. Chỉ dựa vào một mình Rikugou thì rất khó cầm cự. Hơn nữa, Rikugou còn phải bảo vệ hai đứa trẻ yếu ớt phía sau, điều đó đã trở thành gông cùm cho anh ấy. Phải tìm cách giải quyết thôi. Lẽ nào nên như anh ấy vừa nói, dùng lốc xoáy hất cả ba lên trời?

Những móng vuốt sắc nhọn xuyên qua nhát chém của Rikugou, tấn công những đứa trẻ nhỏ bé.

Một tiếng kêu thét chói tai vang lên, Rikugou giật mình hít vào một hơi lạnh. Taian theo phản xạ xuất ra chiêu phong nhận, nhưng không tới.

Phong nhận của Taian xẹt qua mặt đất, cuốn lên một trận bụi. Xuyên qua những mảnh đất vụn đang rơi xuống, ngay trước khi lũ yêu quái kịp chạm đất, một bóng trắng đã giành lấy lũ trẻ.

Móng vuốt xé toạc hư không, cùng với chính chi thể của nó, bị một lưỡi dao sắc bén chém đứt. Từ mặt cắt của cánh tay bị chém lìa, một chất lỏng đen kịt bắn ra, nhưng ngay khoảnh khắc trước khi nó rơi xuống lũ trẻ, đã bị một tấm vải đen kịt chặn lại. Nghe thấy tiếng vải dài phất phơ bên tai, Yasuke không khỏi run rẩy.

Nhắm vào con yêu quái mất cánh tay, một luồng thần lực bùng nổ ập tới. Cơ thể yêu quái lập tức bị đánh tan nát. Dư chấn va chạm lướt qua người lũ trẻ, khiến chúng co rúm lại càng chặt hơn.

Người đã cứu Akikichi trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, chính là Komakko và Goujin đã kịp thời赶 tới.

Komakko cắn vào cổ áo Akikichi, sau khi buông lũ trẻ ra, nghiêm giọng nói:

Các cậu đang làm gì vậy?

Rikugou bình tĩnh chịu đựng giọng điệu lạnh lùng của cậu, dùng ánh mắt chỉ về phía Masahiro.

Cậu ấy rất bất thường, và yêu quái cũng xuất hiện cùng lúc.

Masahiro?

Đôi mắt đen láy đầy vẻ ngạc nhiên của Goujin chuyển sang nhìn Masahiro đang hoàn toàn không phản ứng. Nghe cô nói vậy, Komakko như thể lần đầu nghe thấy cái tên này, thầm nghĩ: À à, ra là Masahiro à.

Nhưng, điều đó cũng chỉ là sự chú ý trong chốc lát, sau một hơi thở, cái tên ấy đã tan biến không còn dấu vết trong đầu cậu. Dù thế nào, nó cũng giống như nước chảy qua kẽ tay, chẳng đọng lại một giọt nào. *(Bướm nào đó: Lại câu đó: muốn húp canh ~)*

Lúc này, một tiếng gầm rít vang trời. Ba con yêu quái còn lại đồng loạt nhe nanh sắc bén. Chúng chuyển mục tiêu sang Masahiro, trong khoảnh khắc xuyên qua tử góc của các Thần Tướng, biến thành một luồng gió dữ.

Tuy nhiên, bên cạnh Masahiro có Taian, một trong Thập Nhị Thần Tướng. Nếu không phải bận tâm đến sự an toàn của lũ trẻ, cô ấy có thể dốc toàn lực chiến đấu, phát huy tối đa sức mạnh hủy diệt khủng khiếp của mình.

Đừng có coi thường ta!

Một ngọn giáo gió sắc nhọn đâm thẳng vào mặt con yêu quái đang lao tới. Con yêu quái bị trúng đòn trực diện, cơ thể từ miệng bắt đầu nứt toác ra phía sau, yếu ớt ngã xuống đất. Hai con còn lại thấy vậy không khỏi chần chừ, nhưng các Thập Nhị Thần Tướng đâu có nhân từ đến mức sẽ nương tay vào lúc này.

Đừng hòng chạy thoát!

Dưới một tiếng quát giận dữ, cơn lốc xoáy của Taian lập tức cuốn lấy yêu quái, hất chúng lên không trung. Lũ yêu quái ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi ngọn gió chết chóc.

Mặc dù toàn thân bị vô số vết thương, nhưng yêu quái vẫn凭借 tốc độ vượt trội hơn Thập Nhị Thần Tướng, như một luồng gió lướt đi mất tăm khỏi hiện trường.

Taian tức tối giậm chân không phục vì để yêu quái trốn thoát, nhưng mục đích của lũ yêu quái lại rất rõ ràng. Mặc dù không thể tiêu diệt chúng ngay tại chỗ, nhưng trước khi truy đuổi chúng ra nội hải, còn có việc quan trọng hơn cần làm.

Masahiro, này, Masahiro!

Goujin khẽ vỗ vào má Masahiro. Masahiro mặc dù ngơ ngác, nhưng vẫn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tiêu điểm trong mắt cậu dao động bất định, như thể đang nhìn về nơi xa xăm, ánh sáng trong đồng tử lan tỏa.

Trong cơ thể Masahiro lại xuất hiện một đợt mạch đập dữ dội. Goujin thấy, sâu trong đôi mắt cậu, lờ mờ lóe lên một khoảnh khắc ngọn lửa trắng.

Đột nhiên, mí mắt cậu sụp xuống.

Masahiro đổ sập xuống như một con rối đứt dây—

Có người đang theo dõi cảnh tượng này.

Người đó đang quan sát trận chiến giữa họ và yêu quái, phát hiện từ người thiếu niên đang ngã xuống, lờ mờ hiện lên một bóng ngọn lửa xanh trắng. Điểm này, ngay cả Thập Nhị Thần Tướng cũng không hề hay biết.

Đôi mắt lấp lánh tinh quang dưới mái tóc đen.

"Đó là..."

Đôi môi tái nhợt chậm rãi hé mở, thốt ra những lời thì thầm hòa lẫn vào tiếng gió:

"Đây thật sự là một món hời ngoài mong đợi."

Trong cổ họng, người đó khẽ cười "hế hế hế" mấy tiếng, khóe môi vặn vẹo thành một nụ cười khinh miệt.

"Người đó hẳn là pháp sư đến từ kinh thành."

"Đúng vậy, đến từ kinh thành..."

Người đàn ông dường như rất vui vẻ, híp mắt lại, khẽ lượn mình một cái rồi đột nhiên biến mất không dấu vết.