Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 9: Cánh Chym Bay Lượn Trên Bầu Trời Đỏ Thẫm - Chương 11

Cự lang, toàn xác chết cháy xém vì lửa, cuối cùng cũng cố gắng lắm mới thoát được khỏi ngọn lửa khi đang cận kề cái chết, cứu vãn được mạng sống của mình.

Khó khăn lắm nó mới bò được đến bờ bên kia của biển nội địa, trồi lên khỏi mặt nước và cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cái xác chết thể tả tơi cháy xém kia, chỉ cần thêm chút thời gian dưỡng thương và kiếm ít thức ăn, chắc chắn một ngày nào đó sẽ hồi phục thôi.

Chỉ cần ẩn mình nghỉ ngơi một thời gian...

Nhưng xem ra chếtều đó là không thể rồi.

Nghe thấy giọng hét lên ấy, Ngao Lang lập tức cứng đờ toàn xác chết, như thể bị một đôi tay băng giá vô hình siết chặt.

Rồi nó run rẩy ngẩng đầu lên.

Trên tảng đá phía bờ bên kia, một bóng hình đang ngồi, lấy ánh hoàng hôn làm nền. Khuôn mặt người đó vì ngược sáng nên không nhìn rõ, thế nhưng dù không cần nhìn mặt, Ngao Lang cũng đã biết đó là ai rồi.

"Ngươi... ngươi... ngươi là Tinh Hà!"

Kẻ thù đã từng phong ấn Ngao Lang vào sâu trong biển giờ đang ngồi trên tảng đá, nở một nụ cười lạnh lùng.

"Tuy ta không biết là ai đã giải phong ấn cho ngươi, nhưng nếu ban đầu ngươi ngoan ngoãn quay về đất nước phía Tây thì có lẽ vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ bé kia đấy."

Mái tóc trắng bạc phản chiếu ánh hoàng hôn hóa thành màu vàng kim, tung bay trong gió. Đôi mắt yêu xảo như ngọc, có màu xanh xám tựa ánh trăng.

Tinh Hà chầm chậm đứng dậy.

"Ngao Lang, bây giờ ta vô cùng hối hận. Giá như lúc đó ta không ngại phiền phức mà xử lý ngươi triệt để thì tốt rồi."

"Đừng hét lên đùa! Loại trình độ như ngươi mà cũng muốn xử lý lão gia này sao!"

"Ta vốn dĩ vẫn ẩn cư không lộ diện, nhưng giờ lại vì ngươi mà phải xuất hiện. Vậy nên tội của ngươi thật sự không hề nhỏ đâu."

Khuôn mặt ẩn trong ánh ngược sáng lộ ra một nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo.

Y vươn bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng đặt lên người Ngao Lang, rồi bắt đầu truyền bạo lực.

Chỉ đơn giản vậy thôi, xác chết thể trần truồng Ngao Lang đã cảm thấy một luồng quỷ sát khí cường đại.

"Ngươi đang làm gì!?"

Ngao Lang còn chưa hét lên hết câu, xác chết thể khổng lồ của nó đã bắt đầu phát ra những tiếng kêu rắc rắc. Nó sụp đổ. Nó gào thét thảm thiết trong khi lắng nghe những ddâm khủng khiếp của xương thịt nát vụn. Khi ddâm còn chưa hoàn toàn biến mất, xác chết thể Ngao Lang đã cùng với quỷ sát khí tan rã, hóa thành cát bụi chìm xuống đáy biển. (Nàng bướm kia: Sao lại cảm thấy nhân vật này chỉ là để Hồng Liên khôi phục ký ức, rồi sau khi Hồng Liên khôi phục thì có thể giải quyết được nó — /////)

Và yêu quỷ đã giải quyết Ngao Lang một cách nhẹ nhàng, không tốn chút sức lực nào, vung nhẹ tay phải rồi xa xa nhìn về phía bờ bên kia.

Năm trăm năm trước, để phong ấn Ngao Lang, y đã dựng một miếu thờ. Đối phương khiêu sát khích trước, y liền đáp trả. Để giết diệt nó thì quá phiền phức, hơn nữa chỉ cần nó không làm phiền mình nữa là được, nên y đã phong ấn nó. Giá như biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì ngay từ đầu đã nên nhổ cỏ tận gốc.

Một người có tdâm trí bị Ngao Lang hủy hoại thì không thể nào khôi phục như cũ được nữa.

Thế nhưng, yêu quỷ được gọi là thần vào thời chếtểm đó lại nghĩ rằng, dù là việc con người không thể làm được, thì đối với thần, mọi thứ đều có khả năng thực hiện.

Vốn dĩ, bất kể ai đã giải phong ấn Ngao Lang khi ấy, thì mình cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây mới phải.

Nhưng làm thế thì quả thật quá thiếu trách nhiệm.

Làm vậy thì mình cũng thật quá thiếu nhân tính, dù sao cũng chính vì bản xác chết trong quá khứ quá sợ phiền phức, mới gây ra bi kịch ngày hôm nay.

Dù vậy...

Ánh mắt Tinh Hà vẫn dừng lại ở bờ bên kia, rồi y thở dài một tiếng thật sâu.

"Thật là đau đầu mà... Xem ra tình hình đã trở nên phiền phức rồi."

Trở về trạch viện, Thành Thân sau khi báo cáo tình hình cho Dã Đại Trọng Lại xong liền về thẳng căn phòng được phân cho mình, nhưng Xương Hạo vẫn chưa tỉnh lại.

Hơi thở của cậu đã ổn định hơn nhiều, xem ra không có gì đáng ngại, nhịp thở cũng đã trở lại bình thường, phần còn lại chỉ là chờ cậu ấy hồi phục ý thức.

Tuy nhiên, chắc là không có gì cần phải lo lắng đâu.

Thành Thân ngồi bên cạnh Xương Hạo, thở dài một tiếng, cảm nhận được hơi thở phía sau lưng, liền quay đầu lại.

Trong góc phòng, Tiểu Quái toàn xác chết trắng như tuyết đang đứng đó. Thấy nó cúi đầu thật thấp, cứ cảm giác có khi nó sẽ biến mất ngay lập tức, chạy tới một nơi nào đó không ai biết.

Thành Thân chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt khó tả. Tuy có nhiều lời muốn hét lên, nhưng vào lúc này nếu mình còn "đổ thêm dầu vào lửa" thì đối phương thật sự quá đáng thương rồi.

Thế nên, chếtều anh hét lên ra lại là một chuyện khác:

"Đừng đứng ở đó nữa, lại gần đây chút chết."

Lưng Tiểu Quái đột nhiên run lên một cái. Bốn chi trắng muốt chầm chậm di chuyển, cứ chết một đoạn rồi lại dừng, như muốn trốn vào bóng của Thành Thân vậy.

Thành Thân chợt nhớ Xương Hạo đã nửa đùa nửa thật mà gọi cái dáng vẻ này của nó là Tiểu Quái. Nhưng dù Thành Thân có gọi như vậy, Đằng Xà nếu không phớt lờ thì cũng liếc mắt trừng mình một cái thật dữ tợn.

Thật lòng mà hét lên, anh vẫn luôn mang trong lòng một tia sợ hãi đối với Đằng Xà, cho đến giờ chếtều này vẫn không hề thay đổi. Tuy nhiên, lúc này anh lại cảm nhận được một thứ khác từ Đằng Xà, đây cũng là một sự thật.

Đằng Xà mà anh biết, và Đằng Xà mà Xương Hạo quen thuộc, tuy là cùng một người, nhưng cũng có thể hoàn toàn khác biệt.

Cơ thể Xương Hạo khẽ cựa quậy một chút. Thành Thân vội vàng nhìn cậu, chỉ thấy mí mắt trắng nõn của cậu run rẩy mở ra, nhìn chằm chằm lên mái nhà lợp tranh, rồi chầm chậm di chuyển ánh mắt, phát hiện ra Thành Thân đang ở ngay bên cạnh mình.

"À... huynh trưởng..."

"Thấy sao rồi?"

Xương Hạo khẽ nở nụ cười nhạt.

"Không sao ạ... Em đã nằm mơ."

Xương Hạo hét lên. Giọng chếtệu của cậu giống như một đứa trẻ đang vừa cố gắng nghĩ chếtều gì đó vừa tự lẩm bẩm. Thành Thân nheo mắt lại, khẽ gật đầu.

"Vậy sao? Là một giấc mơ đẹp phải không?"

Nghe hỏi vậy, Xương Hạo vô cùng vui vẻ, cười càng rạng rỡ hơn.

"Là một giấc mơ rất hạnh phúc... Dù chỉ là mơ, em vẫn luôn muốn gặp lại người đó một lần nữa."

"Vậy thì tốt rồi."

Thành Thân vươn tay sờ trán Xương Hạo. Xương Hạo cũng nửa nhắm mắt, gật đầu.

Đó thật sự là một giấc mơ vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khi hồi tưởng lại cũng không kìm được nước mắt. Thậm chí cậu còn cảm thấy, có giấc mơ này là quá đủ rồi.

"Xương Hạo, huynh trưởng chết xem tình hình trong làng, em cứ ở đây nghỉ ngơi ngoan ngoãn, biết không?"

"Vâng." Xương Hạo gật đầu, thở ra một hơi thật sâu. Toàn xác chết nặng trĩu như bị đổ chì.

Sau khi Thành Thân bước ra, sự tĩnh lặng bắt đầu tràn ngập căn phòng.

Bây giờ rốt cuộc là giờ nào? Mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi?

Xương Hạo chầm chậm ngẩng cổ lên, muốn nhìn bầu trời bên ngoài hành lang để phán đoán thời gian. Đột nhiên, cậu chợt sững người.

Tiểu Quái đang lặng lẽ đứng đó.

Nó rúc mình vào góc, cúi đầu, bất động.

Rốt cuộc nó ở đó từ lúc nào? Mình hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của nó.

Xương Hạo vội vàng nuốt hai chữ "Tiểu Quái" sắp thốt ra, rồi tự trấn tĩnh lại và cất tiếng gầm:

"Đằng Xà... làm sao vậy?"

Thân thể Tiểu Quái run lên bần bật. Nó vẫn cúi đầu, một giọng hét lên lạnh lẽo và yếu ớt bay vào tai Xương Hạo.

"Liên..."

"Ưm?"

Xương Hạo nghe không rõ.

Tiểu Quái một lần nữa, dùng giọng hét lên mạnh mẽ hơn vừa nãy, lặp lại.

"Gọi ta là Hồng Liên." (Nàng bướm kia: Nghe bản kịch truyền thanh là từ đoạn này bắt đầu khóc T_T)

"Phụp!" Tim Xương Hạo đột nhiên đập mạnh.

"Chẳng phải ta đã hét lên rồi sao, rằng ngươi có thể gọi tên ta."

Tiểu Quái cúi đầu, cố gắng lắm mới thốt ra được câu hét lên đó. Sau đó nó im lặng, toàn xác chết run rẩy chờ đợi câu trả lời của Xương Hạo.

Xương Hạo nhìn lên mái nhà.

Đây, vẫn là một giấc mơ.

Giấc mơ này thật quá đỗi hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức, sâu thẳm trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh giấc.

Sự tĩnh lặng giáng xuống căn phòng đè nặng trong lòng. Tiểu Quái thật sự không thể chịu đựng thêm nữa, lại một lần nữa thốt ra giọng run rẩy.

"Ta..."

Nhưng nó không thể hét lên tiếp được nữa. Có quá nhiều chếtều để hét lên. Có quá nhiều chuyện để kể cho cậu.

Thế nhưng, mình lại dùng chính đôi tay này để làm ra chuyện như vậy với cậu ấy. Rõ ràng đã lập lời thề, hét lên rằng sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa.

Ánh dương kết thúc bóng tối. Khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi ánh sáng chiếu rọi vào bóng tối, được gọi là bình minh. Trước khi gặp Xương Hạo, nó vẫn luôn sống trong bóng tối, chính đứa trẻ trước mắt này đã kết thúc đêm dài vô tận của nó. Bình minh mà nó luôn nghĩ sẽ không bao giờ tới, cuối cùng cũng đã đến.

Suốt mười ba năm kể từ khi đứa trẻ này ra đời, tất cả bóng tối đã trải qua trước đó đều được xóa sạch, còn lại vô vàn ánh sáng. Tuy nhiên...

Đột nhiên, một ddâm khe khẽ phá vỡ sự tĩnh lặng.

"Em..."

Tiểu Quái nín thở đầy lo sợ. Dù Xương Hạo hét lên gì, nó cũng không có quyền phản bác. Bởi vì nó đã phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ.

"Em bây giờ không còn nhìn thấy yêu quỷ, yêu quái, quái vật các thứ nữa rồi..."

Mí mắt của Tiểu Quái đang cúi đầu đột nhiên cứng đờ.

Nó chầm chậm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Xương Hạo đang nhìn thẳng vào mình.

"Không nhìn thấy!?"

Xương Hạo gật đầu với Tiểu Quái đang kinh ngạc, rồi tiếp tục hét lên:

"Lục Hợp và Thái Âm họ vì chăm sóc em nên cố ý để em có thể nhìn thấy họ. Nhưng yêu quỷ, yêu quái, quái vật thì không nhìn thấy. Thế này thì phiền phức rồi. Bởi vì, em muốn trở thành một âm dương sư mà..."

"Tuy nhiên..." Xương Hạo khẽ mỉm cười.

"Không biết vì sao, nhưng em lại có thể nhìn thấy Tiểu Quái đấy. Từ trước đến nay, vẫn luôn như vậy."

Năng lực Âm Dương Nhãn của Xương Hạo đã bị ông nội Abe no Seimei phong ấn cho đến năm mười ba tuổi.

Khi Tiểu Quái rơi từ trên cây xuống, vốn dĩ trong mắt Xương Hạo cũng không nên nhìn thấy hình bóng nó mới đúng.

Thế nhưng cậu lại nhìn thấy rất rõ ràng. Nó khó chịu quay đầu nhìn lại cậu, cau mày.

"Cho dù ngươi đã không còn nhớ ta, vẫn cứ lấy dáng vẻ này mà xuất hiện trước mặt ta. Chỉ có ngươi, Tiểu Quái, ta vẫn luôn nhìn thấy..."

Khi hét lên ra lời này, cổ họng cậu không khỏi run rẩy.

Đôi mắt của Tiểu Quái. Đôi mắt màu hoàng hôn. Đôi mắt đỏ rực đầy dịu dàng. Giống như ráng chiều hoàng hôn ấy, tràn ngập sự dịu dàng.

Xương Hạo muốn nhìn rõ đôi mắt ấy, nhưng thế giới như bị phủ một tấm màn mỏng, làm sao cũng không nhìn rõ được.

"Em nhất định sẽ trở thành âm dương sư. Tuy không nhìn thấy yêu quỷ, quái vật sẽ có chút bất tiện, nhưng em nhất định sẽ làm được. Bởi vì em đã hứa với Hồng Liên rồi, nhất định sẽ cố gắng hết sức. Cho nên..."

Xương Hạo nheo mắt lại, một giọt lệ trượt khỏi khóe mắt cậu.

"Tiểu Quái, ngươi hãy làm đôi mắt của ta chết."

Một giọng hét lên quen thuộc vang vọng trong tai Tiểu Quái đang nín thở.

"Ngươi hãy làm đôi mắt của ta chết."

Một năm trước, khi mùa xuân sắp kết thúc, Xương Hạo đã hét lên như vậy.

Bây giờ, mùa xuân cũng sắp kết thúc.

Nhiều chuyện đã xảy ra, nhiều cảm xúc đã được trải nghiệm.

Đau khổ, cay đắng, buồn bã, giận dữ.

Sau khi trải qua vô vàn cảm xúc như vậy, Xương Hạo lại lặp lại những lời y hệt như thuở ban đầu.

"Chúng ta cùng về chết. Chương Tử vẫn đang đợi chúng ta đấy. Cô ấy luôn hỏi em, khi nào Tiểu Quái mới về. Nên nếu em không đưa ngươi về, cô ấy nhất định sẽ giận đó."

Tiểu Quái lắng nghe, rồi nhắm mắt lại. Xương Hạo tiếp tục hét lên:

"Chúng ta cùng về chết. Em không thể thiếu Tiểu Quái mà —"

Trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực của Tiểu Quái lấp lánh ánh sáng.

Bóng hình của đứa trẻ sơ sinh ngày xưa, chồng lên khuôn mặt Xương Hạo đã quá mệt mỏi mà lại thiếp ngủ.

Tiểu Quái chớp mắt.

"Tiểu Quái, vì sao ngươi lại có hình dạng của một quái vật?"

Đó là câu hỏi đã từ rất lâu rồi cậu từng hỏi nó.

Hồng Liên hiện ra với dáng vẻ dị dạng.

Nó có xác chết hình to như mèo. Toàn xác chết phủ lông trắng muốt, đầu mút bốn chi mọc năm cái vuốt. Trên trán có vết đỏ như một đóa hoa. Đôi tai dài, rũ xuống phía sau, quanh cổ có một vòng nhô lên, giống như một chuỗi hạt Câu Ngọc.

Và, đôi mắt to lớn ấy đỏ rực như màu ráng chiều trong suốt.

Dù có chuyện gì xảy ra, dù cậu đã không còn nhớ mình, Xương Hạo vẫn có thể nhìn thấy hình bóng này của nó.

"Nếu không nhìn thấy, thì chẳng còn gì thú vị nữa sao."

Sở dĩ toàn xác chết trắng muốt, là vì mong muốn được những đứa trẻ thuần khiết vô ngần yêu thích.

Thân hình nhỏ bé ấy, là để đứa trẻ không cảm thấy sợ hãi.

Cái dáng vẻ dị dạng, tựa như một gông cùm phong ấn quỷ sát khí mạnh mẽ, đáng sợ của bản thể, tất cả đều là vì đứa trẻ.

Thế nhưng.

Đôi mắt lại đỏ rực như máu. Đó là sắc tình tội lỗi của Đằng Xà. Là bằng chứng cho tội lỗi vĩnh viễn không thể xóa nhòa mà nó đã phạm phải.

Vốn dĩ là phải như vậy, nhưng đứa trẻ này lại hét lên:

"Màu mắt của Tiểu Quái trông giống hoàng hôn nhỉ."

Rồi thấy Tiểu Quái ngạc nhiên, cậu cười đáp:

"Thật đó, giống như cắt một mảnh hoàng hôn ra vậy." (Nàng bướm kia: Xem Xương Hạo nhà chúng ta, thật trong sáng làm sao~)

Xương Hạo hét lên, sở dĩ hoàng hôn có màu đỏ, sở dĩ nó nhuộm đỏ ráng chiều lúc chạng vạng, là vì mặt trời vốn dĩ rất dịu dàng.

Vì con người, nó chiếu rọi khắp mặt đất suốt cả ngày, khi có ý định sắp sửa ẩn mình chết, nó liền thư giãn bản xác chết vào khoảnh khắc cuối cùng. Vì vậy mà hoàng hôn mới đỏ rực như thế, bầu trời mới rực rỡ đến vậy.

Màu sắc dịu dàng. Đứa trẻ này hét lên, đôi mắt này là màu của ráng chiều.

Hoàng hôn dịu dàng, vậy nên, phản chiếu trong đôi mắt này, cũng là sự dịu dàng. Đứa trẻ cười hét lên như thế.

Một câu hét lên này gần như khiến nó có cảm giác sai lầm, rằng tội lỗi vĩnh viễn không thể biến mất của mình, trong khoảnh khắc ấy đã được tha thứ.

"Ngươi hãy làm đôi mắt của ta chết."

Tội lỗi của mình quá đỗi sâu nặng. Mang theo tất cả gánh nặng này đè nén trong lòng, vết thương vĩnh viễn không lành hóa mủ chảy dịch, thỉnh thoảng lại khiến nó cảm thấy đau đớn. Vốn dĩ với xác chết mình đầy tội lỗi dơ bẩn này, nó căn bản không được phép ở lại bên cạnh con người. Thế nhưng...

Chỉ cần ngươi mong muốn, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.

Chỉ cần như vậy, có thể khiến ngươi cảm thấy dù chỉ một chút hạnh phúc.

Cho dù ta có lại phạm tội, ngươi cũng sẽ soi sáng bóng tối bao phủ lấy ta.

Ta tin tưởng và cầu nguyện như vậy —

Thành Thân cầm ngọn đuốc, chết về phía làng.

Tuy yêu quỷ gây họa đã bị Đằng Xà giải quyết, nhưng những người đã hy sinh cũng không thể nào hồi phục lại như cũ. Con yêu quỷ đó e rằng đã hủy hoại trái tim và cắt đứt ký ức của con người rồi.

Nên hét lên gì với Chiêu Cát và Di Trợ đây? Dù mình có hét lên thế nào chết chăng nữa, cũng có thể dự đoán được hai bóng hình nhỏ bé ấy chắc chắn sẽ không ngừng khóc lóc.

Thành Thân không khỏi cảm thấy ghê tởm vì sự vô năng của bản xác chết. Dù có tu hành đến mức nào, những việc không thể làm được vẫn luôn áp đảo về mặt số lượng.

"Nên ta mới chọn con đường làm tình đơn giản."

Nói xong với một tiếng thở dài, Thành Thân tiếp tục bước chết. Đến nơi Chiêu Cát và các em sống, ngôi nhà vốn không có lân hỏa cho đến tận hôm qua lại truyền ra những trận cười hét lên rộn ràng.

Thành Thân không khỏi sững sờ.

Chuyện gì vậy?

Lũ trẻ để ý thấy lân hỏa đuốc bên ngoài, liền thò đầu ra, khi nhìn thấy mặt Thành Thân, đôi mắt chúng chợt sáng lên.

"A, chú ơi!"

"Anh lớn kia đâu rồi? Anh ấy đã khỏi chưa?"

Thành Thân nhất thời không phản ứng kịp, gương mặt khó hiểu chầm chậm gật đầu.

Đằng sau lũ trẻ xuất hiện một người phụ nữ.

"Có chuyện gì thế?"

"Mẹ ơi, chú này là đại nhân từ kinh thành đến đấy ạ!"

"Chính là chú này và một anh lớn đã giải quyết con yêu quỷ, nên mẹ mới có thể trở lại như cũ đó ạ!"

Lũ trẻ hào hứng vây quanh mẹ mình, líu lo kể.

"A, hóa ra là như vậy ạ... Thật sự cảm ơn ngài."

"Không, không..."

Anh hoàn toàn không ngờ đến việc họ từ chối lời giữ lại của mình và đã ghé thăm từng nhà nạn nhân trong làng.

Mọi người đều như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, đã trở lại như cũ. Ai cũng biết Thành Thân là âm dương sư đến từ kinh thành, nên nhà nào cũng cảm kích anh rơi nước mắt, chếtều này khiến Thành Thân cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Cuối cùng là đến chỗ Giai Đại, kẻ đã gây ra mọi chuyện khi giải phong ấn miếu thờ.

Giai Đại vẫn nằm trên giường, nhưng hướng về Thành Thân nở nụ cười. Khuôn mặt vốn cứng đờ như búp bê đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là biểu cảm hoạt bát, vô cùng đáng yêu.

"À, tuy là bí mật, nhưng, có thần tiên đến chỗ con đấy ạ."

Giai Đại thì thầm vào tai Thành Thân, cẩn thận không để cha mẹ nghe thấy.

"Người đó hét lên không được kể cho ai hết. Nhưng chú là ân nhân đã cứu Giai Đại, nên thần tiên hét lên có thể kể với chú đó ạ."

Nghe hét lên khi Giai Đại hồi phục ý thức đã thấy một vị thần tiên màu trắng đứng trước mặt, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé rồi mỉm cười hét lên:

"Ta thật sự có lỗi với con."

"Thần tiên là người đã cứu Giai Đại, thật ra đâu cần phải xin lỗi đâu ạ."

Cô bé hét lên rồi khúc sát khích cười.

Thành Thân rời làng, trên đường quay về trạch viện của Dã Đại, anh ôm đầu trong sự hoang mang.

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy —"

Trên mái nhà chính, Mười Hai Thần Tướng đang tập trung ở đó giết thời gian.

Lúc này mà đến gần Đằng Xà và Xương Hạo thì thật không ổn, có khi sẽ bị Đằng Xà đốt cháy ra tro mất. (Nàng bướm kia: Người không hiểu còn tưởng họ đang... /////)

"Quả nhiên Đằng Xà bây giờ chẳng đáng sợ chút nào nhỉ ~"

Thái Âm hét lên.

Huyền Vũ cũng bày tỏ sự đồng ý với vẻ mặt không biểu cảm.

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy."

"Vậy thì, rốt cuộc là khác biệt ở đâu?"

Cẩu Trận đang ngồi khoanh chân, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thái Âm thì khẽ mỉm cười. Trên mặt và cơ thể cô vẫn còn vương những vết thương, có vẻ sẽ cần một thời gian nữa mới lành hẳn. Thế nhưng, bị lửa của Đằng Xà thiêu đốt mà chỉ bị chút vết thương nhỏ thế này đã là may mắn lắm rồi. Nếu không cẩn thận, toàn thân có thể bị bỏng diện rộng, thậm chí mất mạng dưới biển lửa cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Lục Hợp vẫn giữ im lặng như thường lệ. Trên ngực hắn đeo một viên câu ngọc màu đỏ. Cẩu Trận nhìn thấy thì thú vị nheo mắt lại.

Cô nhớ rằng khi đối đầu với yêu quái, hắn vẫn chưa đeo gì cả.

À ra là vẫn luôn cất trong người sao. Phải rồi.

Cô lẩm bẩm khẽ. Lục Hợp dường như phát giác ra điều gì nên liếc nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Thái Âm, sau một hồi trao đổi ý kiến liên tục với Huyền Vũ, bỗng nhiên im bặt.

Thái Âm?

Thái Âm khẽ "suỵt" một tiếng, đặt ngón tay lên môi Huyền Vũ, rồi nghiêng tai như đang lắng nghe điều gì đó.

Một lúc sau, cô gật đầu khẳng định, rồi quay sang Lục Hợp.

Lục Hợp, Tình Minh có lời muốn nhắn.

Đôi mắt màu vàng nâu của Lục Hợp khẽ rung động.

Cậu ấy nói muốn nhờ ngươi chuyển lời giúp đến Thánh vực Michigaeshi. Nội dung cụ thể sẽ dùng Thủy Kính của Huyền Vũ để nói với ngươi.

Lục Hợp và Huyền Vũ, người được nhắc tên, đứng dậy đi đến một nơi khác để nghe Tình Minh truyền lời.

Trên mái nhà lúc này chỉ còn Thái Âm và Cẩu Trận. Thái Âm ngồi xuống cạnh Cẩu Trận.

Kể từ khi đến Izumo, hình như đây là lần đầu tiên được ngắm sao.

Cẩu Trận khẽ nói với Thái Âm đang ngẩng đầu nhìn trời:

Ngươi có muốn biết lý do vì sao Đằng Xà hiện giờ không đáng sợ không?

Thái Âm mở to mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn Cẩu Trận.

Ngươi biết ư?!

Chỉ là phỏng đoán thôi.

Phỏng đoán cũng được!

Cẩu Trận gật đầu, nheo mắt lại như thể đang hồi tưởng ký ức.

Đương nhiên những gì ta nghe được không hoàn toàn chính xác đâu…

Xương Hạo, lúc này đã có thể chập chững đi, vịn tay Tình Minh rồi "ha ha" phát ra tiếng cười trong trẻo.

Tình Minh dùng tay khẽ vuốt đầu thằng bé, rồi với vẻ mặt nghiêm nghị giả vờ, nói:

Xương Hạo này, nghe kỹ nhé, ta là ông nội, nào, nói ông nội đi…

Làm gì có chuyện nhanh thế mà đã biết nói!

Đằng Xà, hiếm khi hiện thân bên cạnh Tình Minh, bực mình nói. Thật ra lúc này Cẩu Trận cũng ở đây, nhưng cô thấy không cần thiết nên cũng không hiện thân.

Thần khí của hung tướng, dù có cố gắng kìm nén đến mấy, chỉ cần hiện thân là sẽ tự nhiên tỏa ra. Khi có trẻ con ở trước mặt, cô luôn cân nhắc điều này.

Còn việc Đằng Xà không chút kiêng dè mà hiện thân, Cẩu Trận cũng không định nói gì. Dù sao Tình Minh cũng không nói, có lẽ hoàn toàn không bận tâm.

Chắc chỉ là suy nghĩ khác nhau mà thôi.

Tình Minh quay đầu nhìn Đằng Xà.

Hồng Liên, giáo dục càng sớm càng tốt chứ, vả lại ngươi xem, thằng bé tự nó cũng muốn học mà.

Xương Hạo, lúc này đã có thể chập chững bước đi, đang cố gắng "a ứ a ứ" tập nói.

Đúng rồi, đúng rồi, cứ thế cứ thế, ông nội…

Ưm ưm.

Là ông nội, ông nội.

Ông nội?

Tình Minh nhìn Xương Hạo nghiêng đầu nhìn mình, bất giác bật cười gật đầu.

Ôi, Xương Hạo đúng là thông minh thật. Giỏi quá, học nói còn nhanh hơn Thành Thân, Xương Thân nữa, đứa bé này sau này nhất định sẽ rất lanh lợi.

Tình Minh không ngừng luyên thuyên một mình, những nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu thêm vì nụ cười. Đằng Xà nhìn bóng lưng ông, khẽ nói:

Ông nội ngốc.

Ngươi vừa nói gì à?

Không, không nói gì cả.

Đằng Xà vội vàng đảo mắt sang chỗ khác. Tình Minh trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi cúi miệng xuống cạnh Xương Hạo.

Nghe này, Xương Hạo, đó là Hồng Liên đấy, Hồng Liên.

Này này, ta đã nói rồi mà, giờ nó làm sao biết gọi được chứ!

Ngươi im lặng đi. Hồng Liên, Hồng Liên, là Hồng Liên đấy, Xương Hạo.

Xương Hạo nhìn ông nội, rồi lại nhìn mặt Đằng Xà, bắt đầu chập chững bước đi, tiến về phía Đằng Xà.

À à, đi thế này mà không ngã cũng khó thật. Cẩu Trận tựa vào cột nhà mà nghĩ trong lòng. Chỉ thấy Xương Hạo từng bước từng bước đi tới, rồi đưa tay về phía Đằng Xà.

Ưa!

À, ừ…

Đằng Xà cười khổ đưa tay ra. Xương Hạo nhìn thẳng vào hắn, rồi cười tươi.

Liên!

Tình Minh mở to mắt kinh ngạc.

Ha ha, thấy chưa, thấy chưa, không phải rất thông minh sao?

Tình Minh mỉm cười nói với vẻ cưng chiều.

Mặt khác, Đằng Xà vì quá đỗi ngạc nhiên mà ngẩn người tại chỗ, không biết nói gì. Đây là lần đầu tiên Cẩu Trận thấy khuôn mặt như vậy của hắn. Đằng Xà cũng có lúc ngớ ngẩn thế này sao.

Trong lúc Cẩu Trận đang cảm động, Đằng Xà lộ vẻ mặt phức tạp, nheo mắt lại.

Chuyện gì vậy, Xương Hạo?

Chỉ thấy hắn bế đứa bé vừa vất vả lắm mới lết được đến bên cạnh mình lên, rồi mỉm cười.

Cẩu Trận nhìn nụ cười ấy mà bất giác kinh ngạc đến quên cả thở.

Khuôn mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, hoàn toàn khác hẳn với nụ cười lạnh lẽo tàn khốc khi đối mặt với kẻ thù.

Xương Hạo vô cùng vui vẻ đưa tay muốn chạm vào kim quan trên trán hắn, Đằng Xà vội vàng né tay ra, đẩy thằng bé ra xa một chút. Nhưng đôi tay bé nhỏ của đứa trẻ đang níu chặt kim quan lại vô cùng mạnh mẽ, Đằng Xà bất giác giật mình, nhưng vẫn mỉm cười…

Thái Âm nghe xong há hốc miệng, không thốt nên lời.

Cẩu Trận đã sớm dự liệu được phản ứng này của cô, khẽ nghiêng đầu nói:

Có lẽ trước đây cũng từng có những chuyện như vậy, thế nhưng, đó là lần đầu tiên ta thấy Đằng Xà nở nụ cười rạng rỡ đến thế.

Đứa bé còn bập bẹ tập nói, lần đầu tiên gọi tên hắn.

Và, không phải cái tên thật của hắn là Đằng Xà, mà là biệt danh Hồng Liên do Tình Minh đặt.

Xương Hạo ngay từ đầu, đã gọi Đằng Xà là Hồng Liên rồi.

Lời cửa miệng của Tình Minh không phải là, tên là chú thuật ngắn nhất sao? Cái tên đó là tâm nguyện của Tình Minh, và Xương Hạo đã thực hiện nó. Ta nghĩ là vậy.

Thế là, Đằng Xà đã thay đổi. Thay đổi đến mức kinh ngạc.

Thái Âm mím môi, không nói gì. Chỉ thấy cô ôm lấy đầu gối, úp mặt vào đó, chìm vào suy nghĩ.

Ta rất sợ Đằng Xà, kể từ sau sự việc Michigaeshi cho đến bây giờ, vẫn luôn sợ hãi.

Thái Âm nói xong, ngẩng đầu nhìn Cẩu Trận, vẻ mặt như sắp khóc.

Tình Minh chưa bao giờ đặt biệt danh cho chúng ta, ta cũng biết không có thì tốt hơn nhưng, Cẩu Trận, cái tên Tình Minh đặt, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?

Cẩu Trận nghe câu hỏi ấy, đôi mắt khẽ rung động. Một làn sóng cảm xúc chợt lóe lên trong đôi mắt đen như hắc diện thạch ấy.

Ừm, nếu phải ví von, thì đó là chú thuật mềm mại như tơ lụa vậy.

Không tiếng động, cũng không đau đớn.

Trói buộc một cách nhẹ nhàng, tựa như gông xiềng vô hình.

Thế nhưng, lại dịu dàng và thiện lương đến lạ, khiến người ta không khỏi đắm chìm.

Tuy là một lời giải thích rất trừu tượng, nhưng có vẻ Thái Âm đã hiểu được ý nghĩa sâu xa. Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại ôm lấy đầu gối.

Ta thật sự rất sợ Đằng Xà, nhưng mà, nhưng mà…

Mỗi khi Tình Minh, và cả Xương Hạo nữa, gọi cái tên Hồng Liên ấy…

Ta sẽ cảm thấy một chút, dù chỉ là một chút thôi, cái cảm giác sợ hãi ấy lại nhạt đi.

Những lời nói khẽ của cô theo gió bay đi.

Cẩu Trận lặng lẽ nhắm mắt, đưa tay khẽ vuốt mái tóc đang vùi vào đầu gối của Thái Âm.

Rất rất lâu về trước, một trái tim đóng băng đã được ban cho một cái tên mới.

Tựa như gột rửa nỗi buồn vào lời cầu nguyện…

Tiếng gọi tên ấy, giống như ánh mặt trời rải xuống vùng đất cực hàn, mang theo hơi ấm.