Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 9: Cánh Chym Bay Lượn Trên Bầu Trời Đỏ Thẫm - Chương 7

Hai đứa trẻ trùm chiếu cói đứng bên căn nhà nhỏ cũ kỹ.

"Anh ơi, đi thôi."

Thằng em nhỏ níu vạt áo anh, nhưng anh vẫn đứng bất động.

Anh nhìn căn nhà nhỏ đứng trơ trọi trong mưa, nơi mẹ của hai anh em đang ở.

Mẹ chúng nói rằng không hề quen biết hai đứa trẻ này.

Trước mắt bỗng nhiên nhòe đi, anh vội dụi mắt. Nếu mình khóc, thằng bé cũng sẽ khóc theo mất.

"Anh ơi..."

Thấy gương mặt em trai sắp bật khóc, anh cố gắng nặn ra một nụ cười.

"À, đúng rồi. Chúng ta phải nấu cơm chờ cha về chứ."

Anh chợt nhận ra quần áo của thằng bé đã rách toạc một mảng lớn. Anh đưa tay sờ vào đó, chỉ thấy thằng bé ngượng ngùng gãi đầu.

"Lúc chơi bị cành cây mắc vào... mẹ nói sẽ vá cho em..."

Thằng bé không nói tiếp nữa mà òa lên khóc nức nở. Nước mưa hòa cùng nước mắt chảy dài trên má.

Anh ôm đầu thằng bé, cuối cùng cũng cất bước.

Những người như mẹ của hai anh em, quên đi người thân của mình, ngày một nhiều. Họ thường được phát hiện ngất xỉu ở đâu đó.

Khi tỉnh lại, họ đã quên sạch người thân, cứ như thời gian đã quay ngược.

Nhưng cũng có người nghĩ, chỉ cần họ còn sống là đủ rồi. Bởi vì vẫn còn có những người đột nhiên mất tích, sau đó được tìm thấy nổi lềnh bềnh trên biển, chẳng thể trở về nữa.

Anh siết chặt nắm đấm.

Ngôi đền thờ đó.

Anh từng nghe các trưởng lão trong làng kể, trong ngôi đền thờ đó phong ấn một thứ kinh khủng. Rất, rất lâu về trước, một con quái vật cưỡi gió đến gây họa khắp nơi, cuối cùng bị một vị thần tiên áo trắng phong ấn lại. Xuất Vân có rất nhiều thần tiên, nên chắc chắn là một vị thần tiên tốt bụng nào đó đã ra tay giúp đỡ vì thấy người dân sống quá khốn khổ.

Nhưng anh cũng nghĩ, tại sao thần tiên ngày đó không dứt khoát giết chết nó đi, nếu không thì mẹ sẽ không ra nông nỗi này, cô bé kia cũng sẽ không cả ngày cứ ngây ngô bất động như thế.

Tôi sẽ không tin thần nữa. Nếu thật sự có thần, tại sao bây giờ lại không đến giúp chúng tôi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Đến chạng vạng, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh dần.

Người ta bảo Sơn Âm là một vùng đất nhiều mưa. Vậy mà, từ ngày đầu tiên Xương Hạo đặt chân lên mảnh đất này, cậu chưa từng gặp một ngày nắng ráo.

Vì trời quá lạnh, Xương Hạo và Thành Thân cứ ôm nhau sưởi ấm bên bếp lửa. Trên bếp, một nồi canh hầm thịt lợn rừng do Thái Âm mang về và rau dại đang sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt khắp căn nhà.

Thành Thân đặt đũa và chiếc bát không xuống, nói đầy ngưỡng mộ.

"Ngày nào cậu cũng ăn những món ngon thế này à. Tôi thì ngày nào cũng chỉ có cơm nắm khô."

Cậu ta khuấy thức ăn trong nồi, rồi lại nhìn quanh căn nhà nhỏ.

Tuy cũ kỹ, nhưng may mắn là có nồi có bếp, tường cũng không bị gió lùa. Chắc hẳn có ai đó ở làng gần đây định kỳ đến đây ở một thời gian, thật phải cảm ơn họ nhiều, lúc đi nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ mới được.

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Xương Hạo, Thành Thân đậy nắp nồi lại nói.

"Cậu chưa nghe ông nội nói à? Ông bảo tôi đi Sơn Đại. Chuyện của cái giáo phái đó nói là giao cho cậu xử lý rồi."

"Làng Sơn Đại?"

Xương Hạo nhắc lại cái tên đó như muốn xác nhận điều gì. Thành Thân lục tìm trong áo, cuối cùng lấy ra một tờ giấy.

"May mà vẫn còn mang theo bản đồ. Này, chính là chỗ này, phía tây cửa biển."

Trên tờ giấy được ánh lửa chiếu sáng, đánh dấu bản đồ Xuất Vân. Vị trí hiện tại của Xương Hạo nằm ở phía đông cửa biển. Đi đến làng Sơn Đại mất khoảng hai, ba ngày đi bộ. Các thần tướng thì chỉ mất khoảng hai canh giờ là tới, nếu là Thái Âm thì chưa đến nửa canh giờ. Nhưng đây là biện pháp cuối cùng, có thể không dùng thì cố gắng đừng dùng.

"Nghe nói ở đó liên tục xảy ra các vụ việc dân làng mất trí nhớ hoặc mất tích. Dù sao thì việc chúng ta cần làm bây giờ là đến điền trang của Tả Đại Thần, ở lại đó trước, tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi tính tiếp."

Thành Thân vừa nói vừa thay đổi sắc mặt.

"Chết rồi!"

"Anh?"

Thành Thân chớp mắt rồi cúi đầu.

"Trong hành lý, còn có cả thư tay của Tả Đại Thần nữa."

"À?!"

Lần này đến lượt Xương Hạo giật mình.

"Nghĩa, nghĩa là, có chuyện lớn rồi?"

Thấy vẻ hoảng hốt của Xương Hạo, vẻ mặt Thành Thân đột nhiên dịu lại.

"Vì cậu đã nghĩ thế rồi, Xương Hạo à."

Khẽ nhếch mép nở nụ cười, trưởng tử nhà Abe dứt khoát khẳng định.

"Vậy thì, tệ hại vô cùng rồi."

Xương Hạo không biết nên nói gì.

Thành Thân ôm cánh tay, thỉnh thoảng lẩm bẩm điều gì đó, những câu khó hiểu như "đến nước này thì phải làm sao đây". Có vẻ như cậu ta đang suy nghĩ đối sách.

Nhìn lời nói và hành động của anh trai, Xương Hạo không khỏi cảm thấy, người này chắc chắn là cháu của ông nội. Người giống ông nội ít nhất là anh hai Xương Thân, nhưng cái sự táo bạo bất ngờ của anh ấy, nhìn kiểu gì cũng là thừa hưởng từ Abe no Seimei.

Một cơn gió bất chợt đập vào tường. Căn nhà rung chuyển, cánh cửa cũng run rẩy. Ngay sau đó, Thái Âm hùng hổ xông vào.

"Xảy ra chuyện rồi!"

Thành Thân nhận ra Thái Âm và Huyền Vũ phía sau cô, lập tức đứng bật dậy. Chỉ thấy sắc mặt Thái Âm đã thay đổi.

"Thành Thân, làng Sơn Đại! Nghe tôi nói này!"

Chỉ thấy Thành Thân phớt lờ Thái Âm, đi thẳng sang một bên, nhận lấy hành lý từ tay Huyền Vũ rồi mở ra.

Huyền Vũ cẩn thận quan sát hành động của cậu ta, không khỏi nghiêng đầu hỏi.

"Không thiếu gì chứ?"

"Ừm, tìm lại hết rồi. Tốt quá tốt quá, thế này thì có thể yên tâm thực hiện nhiệm vụ rồi."

Thấy cậu ta cười tươi, Thái Âm chọc vào lưng cậu ta, bảo cậu ta nhìn mình.

"Đau!"

"Tôi bảo anh nghe tôi nói mà! Làng Sơn Đại xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Biết rồi."

Thành Thân quay người, lấy ra một bọc giấy dầu từ hành lý. Có vẻ đây là một thứ khá quan trọng, nếu là bùa chú thì không sợ mưa ướt, vẽ lại là được.

Thành Thân nhìn hành lý, rồi quay sang Xương Hạo nói.

"Xem ra không cần lo lắng nữa, nhưng tôi cũng phải lên đường nhanh thôi. Cậu thì sao? Ở lại đây yên tâm dưỡng bệnh à?"

Xương Hạo trợn tròn mắt. Ý của cậu ta là muốn nói với mình, nếu cậu chưa khỏe thì mọi chuyện này sẽ giao cho một mình cậu ta giải quyết.

"Không, không vấn đề gì! Tôi đã khỏe rồi!"

Xương Hạo hít một hơi thật sâu nói. Quan trọng nhất là vết thương lòng. Chính vì lòng không yên nên ăn không ngon ngủ không yên.

Thấy ánh mắt Xương Hạo đã lấy lại vẻ tinh anh như trước, Thành Thân mạnh mẽ gật đầu.

"Vậy à. Thế thì lập tức xuất phát."

Một cặp anh em thơ bé đang đi bộ về một ngôi làng nào đó.

Nhà của họ ở gần cửa biển, là một túp lều tranh nhỏ. Dù chỉ có một căn nhà đơn sơ như vậy, mùa đông rất lạnh, nhưng cả nhà sống rất hạnh phúc.

Chỉ cần đi thêm vài bước là có thể ra đến biển, có thể nhìn rõ những hòn đảo nhỏ trên biển. Mùa hè, chúng thường chơi đùa trong nước biển, nếu may mắn bắt được vài con cá mang về, mẹ sẽ rất vui.

Mưa càng lúc càng nhỏ dần, có vẻ sắp tạnh hẳn.

Cậu bé dừng bước, thằng em đi bên cạnh ngạc nhiên quay đầu nhìn anh. Tiếng mưa trên chiếu cói cũng nhỏ dần, những hạt mưa rơi xuống dưới chân nhảy nhót.

"Anh?"

Anh trai cậu đang nhìn ra biển, sau đó, như đã hạ quyết tâm, quay đầu nhìn em.

"Di Trợ, em về trước đi."

"À? Tại sao? Cùng về mà anh."

"Anh có việc cần làm, nên em về trước đi. Nếu không có ai ở nhà, cha sẽ lo lắng đấy."

"Sao lại thế..."

Cuối cùng, thằng em Di Trợ một mình trùm chiếu cói đi về nhà. Cậu bé nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của em đi khuất, rồi lao vào mưa chạy thẳng ra biển.

"Anh sẽ không gặp chuyện gì chứ?"

Anh đã nhường chiếu cói chắn mưa cho mình. Nó nhớ mẹ luôn lo lắng cho hai anh em, sợ chúng bị ướt sẽ cảm lạnh. Bây giờ vẫn còn kịp, nó quay người định đuổi theo anh, nhưng lại sợ bị anh mắng nên đành bỏ ý định đó.

Nhà của chúng nằm ở cuối làng, gần với lối ra vào. Đi tiếp một đoạn nữa có một căn nhà lớn, mẹ thường đến đó làm thuê. Mẹ rất giỏi vá quần áo, nấu ăn cũng rất ngon, hơn nữa mẹ luôn cười dịu dàng. Daika, bạn cùng tuổi với Di Trợ, cũng vậy. Ngày xưa cô bé không chỉ ngồi yên ngây ngô, mà còn cười đùa chơi với nó giống như mẹ.

Không biết từ lúc nào, đôi mắt lại ngấn lệ.

Di Trợ dụi mắt.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh ập đến. Tấm chiếu cói trên người Di Trợ bị thổi bay, nó vội vàng đưa tay muốn tóm lấy, chỉ thấy hai bóng người "ùm" một tiếng rơi xuống.

"Oa!"

"Lại nữa!"

Hai bóng người rơi vào một vũng nước, nước bắn tung tóe cùng với tiếng kêu thất thanh. Di Trợ đứng tại chỗ, ngây người nhìn.

"Ủa?"

Thành Thân và Xương Hạo mất thăng bằng vì cơn gió của Thái Âm đột ngột đổi hướng, khiến họ rơi xuống vũng nước.

Các thần tướng thì đều hạ cánh an toàn, chỉ có Huyền Vũ nhỏ con có vẻ hơi loạng choạng.

Nhìn Xương Hạo và Thành Thân người đầy bùn, các thần tướng đồng loạt nhìn chằm chằm Thái Âm. Cô bé méo mặt, bất lực biện minh.

"Vì, vì..."

Đằng Xà trên vai Câu Trận đột nhiên trừng mắt nhìn tôi. Sau đó, Thái Âm không nói thêm lời nào.

Đằng Xà vẫn giữ nguyên hình dáng tiểu quái. Câu Trận nghĩ, nếu không hài lòng thì biến về hình dạng ban đầu là được, nhưng vì bản thân nó không đề xuất, mình cũng không tiện nói thêm gì.

Đằng Xà nhảy từ vai Câu Trận xuống, mặt lạnh tanh vẫy đuôi. Nó đã rất cẩn thận rồi, nó biết chỉ cần nó ở gần là Thái Âm sẽ mất tập trung, mà là mất tập trung một cách đột ngột không báo trước. Cô bé này gây rắc rối không ít người chịu nổi, nên khi hành động, nó luôn để Câu Trận hoặc Lục Hợp che chắn cho mình, cũng là để tránh ánh mắt Thái Âm vô tình chạm phải ánh mắt của nó.

Thành Thân và Xương Hạo vốn đang mừng vì không bị dính mưa, giờ lại ướt từ trong ra ngoài, lại còn thêm cả bùn đất. Tuy có mang theo quần áo để thay, nhưng giờ cũng bị ngấm bùn nước hết rồi. Thế này thì phiền phức thật.

Hai người ngây người ngồi một lúc, thấy cứ thế này cũng không phải cách, liền đứng dậy, bắt đầu vắt tay áo. Nước bùn chảy ào xuống đất.

"Trời ạ!"

Thành Thân vừa đội lại ô sa vừa càu nhàu. Bỗng nhiên, cậu ta thấy một cậu bé đang đứng trước mặt mình.

Di Trợ ngạc nhiên nhìn hai người này, lúc này cậu bé chợt mở to mắt, há miệng, dường như sắp kêu lên. Nhưng lại không có tiếng.

Người cao hơn bước tới. Lần này Di Trợ thật sự định kêu lên rồi.

"Xin lỗi đã làm em sợ nhé. Nhưng mà ở Kinh Đô bây giờ đang rất thịnh hành kiểu chào sân này đấy."

Di Trợ đang muốn bỏ chạy, nhưng lại tò mò về một từ ngữ chưa từng nghe.

"Kinh Đô?"

"Đúng đúng, bọn anh đều đến từ Kinh Đô, em có biết nhà của ông Noriyo không?"

Nhìn người thanh niên người đầy bùn đất, từ trên trời rơi xuống này, Di Trợ không hiểu sao lại gạt bỏ mọi lo lắng, mỉm cười với cậu ta.

"Dạ, dạ. Em biết ạ."

Thấy đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu, Thành Thân cười nói tiếp.

"Vậy à? Thế em có thể chỉ cho anh được không? Sắp tối rồi, em nhờ cha hoặc mẹ chỉ giúp anh cũng được."

Xương Hạo và những người khác nhìn biểu hiện của Thành Thân, đều thán phục tài khéo léo của cậu ta. Quả không hổ là cha của ba đứa trẻ.

"Giỏi thật đấy, tôi nể phục quá."

Chắc là lời khen thật lòng, giọng điệu Thái Âm không có chút nào khách sáo. Huyền Vũ bên cạnh gật đầu lia lịa.

Xương Hạo, cũng lấm lem bùn nước như Thành Thân, sau khi ra khỏi vũng nước liền hít một hơi. Dù hiện giờ quan trọng nhất là bức thư kia, nhưng nhìn cả hai người dính đầy bùn thế này, thì không tắm rửa sạch sẽ tuyệt đối không ổn.

Vô tình, ánh mắt Xương Hạo chạm phải ánh mắt của tiểu quái. Dù nó vẫn vẻ mặt không quan tâm, lập tức rời mắt đi, nhưng Xương Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào nó.

Tại sao nó vẫn giữ hình dạng này, đây đâu phải là ý nguyện thật sự của Đằng Xà. Ngay cả khi Tình Minh có ra lệnh, thì cũng không có sức ràng buộc tuyệt đối đến vậy.

Nếu mình hỏi nó, liệu nó có trả lời không?

Xương Hạo vừa định mở lời, chỉ cảm thấy một luồng hơi nước hoàn toàn khác với nước mưa bay đến, cậu không khỏi chớp mắt.

Cửa biển chắc hẳn ở gần đây. Nghe nói biển đó không chỉ có nước mặn mà còn có cả nước ngọt, là một kho tàng lớn chứa đầy cá tôm.

Gió thổi từ hướng đó. Mưa đã tạnh hẳn, bầu trời sáng hơn lúc nãy một chút.

Xương Hạo chỉ cảm thấy lồng ngực có một sự bất an đang lay động.

Hướng biển. Trong làn gió thổi từ đó, ngoài hơi nước ra, còn có...

Kẹp theo tiếng la hét của trẻ con.

Một cảm giác quen thuộc khiến Xương Hạo rùng mình. Theo gió bay đến là tiếng kêu thảm thiết, và cả yêu khí quen thuộc.

Xương Hạo phóng nhanh chân chạy đi, Lục Hợp và Câu Trận lập tức theo sau.

"Này, này, Xương Hạo!"

Thấy Xương Hạo đột nhiên bỏ chạy, Thành Thân lớn tiếng hỏi. Trả lời cậu ta là Huyền Vũ.

"Trong biển có yêu khí."

Sau câu trả lời ngắn gọn, Huyền Vũ cũng đuổi theo. Hai người còn lại thấy vậy, Thành Thân lập tức nghiêm túc nói với Di Trợ.

"Nhanh về nhà, tuyệt đối đừng ra ngoài, biết không?"

Di Trợ gật đầu, chợt nó mở to mắt.

"Anh ấy..."

Xương Hạo, cũng lấm lem bùn nước như Thành Thân, bước ra khỏi vũng nước, thở dài một hơi. Dù bộ đồ đang mặc là bộ đồ màu mực đen khi rời kinh đô, nhưng thế này thì nhất định phải giặt rồi.

Vô tình, ánh mắt chạm phải ánh mắt của tiểu quái. Tiểu quái làm bộ chẳng quan tâm mà dời ánh mắt đi. (Một con bướm nhỏ: Đằng Xà, ngươi có phải muốn ăn đấm hay ngứa da? Nếu không ngại thì ta giúp ngươi xử lý chút nhé? [Mài dao] Đám đông: Cẩn thận nó hầm đỏ ngươi đó.) Nhưng Xương Hạo vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nó.

Tại sao nó vẫn giữ hình dáng này? Đối với Đằng Xà, điều này hẳn không phải xuất phát từ ý nguyện thật sự của hắn. Ngay cả khi hắn cho rằng đây là mệnh lệnh của Tình Minh, trên thực tế cũng không có bất kỳ sức ràng buộc tuyệt đối nào.

Nếu mình hỏi nó, liệu nó có chịu mở lời không?

Xương Hạo vừa định nói, cảm thấy một luồng hơi nước khác hẳn với nước mưa bay đến, không khỏi chớp mắt.

Nghe nói biển nội địa nằm gần đây, do nước biển và thủy triều hòa lẫn vào nhau, là một kho tàng cá tôm tự nhiên khổng lồ...

Biển nội địa là vùng biển nông, nước sâu chưa đến hai trượng. Trong nước có rất nhiều loại cá sinh sống, dưới đáy cát còn ẩn chứa vô số loài sò ốc.

Chiêu Cát cởi giày rơm trên bờ, từ từ đi vào biển. Nước biển lạnh ngắt vừa ngập đến đầu gối, cậu bé bắt đầu di chuyển đôi chân trong dòng nước này, dựa vào cảm giác lòng bàn chân để tìm sò ốc.

"Có rồi."

Để không làm ướt quần áo, cậu xắn tay áo lên, đưa tay vào nước, gạt cát sang một bên rồi túm lấy sò ốc. Không mất nhiều thời gian, cậu đã bắt được đầy một tay sò ốc.

Mẹ rất thích ăn sò ốc. Mẹ nấu những con sò ốc Chiêu Cát bắt về thành món canh, uống thật sự rất ngon. Vì vậy, nếu bắt sò ốc về, có lẽ mẹ sẽ nhớ ra điều gì đó. Cậu bé nghĩ vậy.

Cậu bé không bận tâm đến bộ quần áo ướt, dùng tay nâng đống sò ốc đó lên, rồi tiếp tục bắt. Vẫn còn thiếu một chút nữa.

Đúng lúc đó, chân ngâm trong nước đột nhiên chạm phải một vật gì đó. Cậu bé theo phản xạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt đen kịt đang đối mặt với mình.

"Ô, ô òa a a a!"

Những con sò ốc vừa bắt được đều tuột khỏi tay. Từng con rơi xuống mặt nước "loảng xoảng", bắn lên những vệt nước nhỏ. Chiêu Cát sợ đến mức chân mềm nhũn, không khỏi ngã phịch xuống.

Kèm theo tiếng nước "loảng xoảng", con yêu quái từ dưới nước chui lên. Đó là một con yêu quái bốn chân toàn thân phủ đầy lông đen dài.

Nó đang từ từ tiến về phía mình.

Chiêu Cát cố sức quẫy đạp tay chân, giãy giụa bò về phía bờ. Tiếng nước phía sau dần dần kề cận, dường như muốn dồn con mồi vào bước đường cùng, từng bước từng bước lại gần.

Chính nó. Chính nó là thứ bị phong ấn trong đền thờ, chính nó đã khiến mẹ...

Một cơn giận vô cớ đột ngột dâng lên trong lòng. Chiêu Cát vừa rơi lệ, vừa nắm lấy một viên đá bên cạnh, quay người ném về phía yêu quái.

Viên đá trúng đích vào mặt con yêu quái hoàn toàn không ngờ sẽ bị phản công. Kèm theo tiếng nước "loảng xoảng" và một làn nước bắn lên, viên đá chìm xuống nước. Khuôn mặt yêu quái lõm vào.

Tuy nhiên, yêu quái lại nhe răng cười một cách dữ tợn.

Mặt biển lập tức biến dạng, hình thành những con sóng lớn. Biển nội địa vốn yên bình, giờ lại trở nên cuộn trào.

Chiêu Cát khó khăn lắm mới bò được lên bờ, nhưng mắt cá chân lại bị thứ gì đó thô ráp túm chặt. Cậu bé hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn lại, hóa ra là chiếc lưỡi lớn vươn ra từ cái miệng rộng của yêu quái, đang quấn quanh chân mình.

Cậu bé lập tức mất thăng bằng. Mặt nước bắn tung tóe, nửa thân dưới của cậu đã bị kéo xuống biển. Dù cậu cố sức giãy giụa dùng ngón tay bám vào đất nền, nhưng điều đó hoàn toàn vô nghĩa.

"Cứu, cứu với!"

Cậu bé vừa cố sức giãy giụa, vừa hoảng loạn đánh loạn xạ vào dòng nước xung quanh. Nửa thân trên của cậu đã bị kéo xuống nước.

"Mẹ ơi, mẹ ơi!"

Con chỉ đến bắt sò ốc thôi mà. Con chỉ muốn thấy mẹ vui vẻ thôi nên mới... (Một con bướm nhỏ: Dù chỉ là vai phụ của vai phụ, nhưng ta vẫn phải nói một câu: Đứa trẻ đáng thương quá!)

"Con không muốn!"

Mặt cậu cũng sắp chìm vào nước. Đúng vào khoảnh khắc đó...

[Lời chú] (Một con bướm nhỏ: Giải thích một chút, đây là Xương Hạo đang niệm chú, vì trong cuốn sách này những lời chú được dịch khá lạ, hình như là dịch theo phiên âm nên thấy rất khó chịu, ta sẽ không đánh ra, nhưng có một vài lời chú vẫn dịch được.)

Một âm thanh lạ lùng, khó tin vọng vào tai cậu.

Nước bắn tung tóe quanh Chiêu Cát, cái sức mạnh siết chặt chân cậu cũng đột ngột biến mất. Dưới tác động của phản lực, Chiêu Cát bật mạnh, lăn người về phía bờ. Đúng lúc đó, một bóng người vội vã chạy đến bên cậu.

“Cậu bé không sao chứ!”

Chiêu Cát vừa ho khù khụ vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu là một khuôn mặt lấm lem bùn đất. Đó là một thiếu niên lớn hơn Chiêu Cát vài tuổi.

Phía sau, mặt nước bị cuốn lên dữ dội. Quay người nhìn lại, con yêu quái đen ngòm kia đã nổi lên trên mặt nước. Từ trong nước nhảy vọt lên, nó đang nhe những chiếc nanh sắc nhọn về phía Chiêu Cát và người kia.

Thiếu niên vội đưa Chiêu Cát đang mặt mày sợ hãi ra sau lưng mình, rồi lớn tiếng gọi:

“Cúm!”

Con yêu quái lập tức bị hất văng ra xa. Nó vẽ một đường vòng cung lớn trên không trung rồi rơi tõm xuống biển, mãi một lúc sau vẫn không thấy ngoi lên. Nước bắn tung tóe lên cao, Chiêu Cát run rẩy toàn thân, căng mắt nhìn chằm chằm mặt biển.

Mặt biển từ từ nhô lên, rồi một trận nước bắn tung tóe nữa. Nhưng không hiểu sao, lần này lại không thấy bóng dáng con yêu quái nào nhảy vọt ra.

Gió rít bên tai, quả nhiên có một luồng khí tức ào đến nhanh như vũ bão.

Xương Hạo trừng lớn mắt. Không đúng, con yêu quái đó chỉ không xuất hiện trong tầm nhìn của Xương Hạo mà thôi. Chiêu Cát mặt mày sợ hãi nhìn quanh quất, nhưng lại chẳng tìm thấy bóng dáng yêu quái đâu.

(Xương Hạo, bên phải kìa!)

Một giọng nói sắc lẹm vang lên bên tai. Chậm mất một thoáng, Xương Hạo lập tức đánh ra thủ ấn.

“Trảm!”

Tuy nhiên, sức mạnh được giải phóng dường như đã đánh chệch mục tiêu. Mặc dù cát ở bờ biển bị đánh bắn tung tóe, tạo thành một vết nứt, nhưng không có dấu hiệu trúng đích nào…

Xương Hạo không khỏi cắn chặt môi. Chỉ dựa vào âm thanh và khí tức, quả nhiên vẫn không thể bắt kịp kẻ địch. Do phản ứng chậm trễ, cậu không thể tung ra đòn tấn công quyết định.

Lục Hợp và Câu Trận đã đứng chắn trước Xương Hạo và những người khác. Chiêu Cát không thể nhìn thấy họ, ngay cả Xương Hạo cũng chỉ dựa vào khí tức mà đưa ra phán đoán đó.

Cậu cảm thấy thần khí của họ đang bộc phát cuồn cuộn. Bóng dáng Lục Hợp chợt hiện rõ trong tầm mắt, thần thông lực được tăng cường tạo thành một trận gió, thổi bay mái tóc màu nâu trà và dải vải đen dài của y. Câu Trận đứng bên trái Lục Hợp, thần khí dâng trào như ngọn lửa đang chao đảo, lưỡi dao sắc bén trên cây bút giá xoa bên tay phải y lấp lánh sáng ngời.

Một đòn tấn công chói lòa ánh bạc xé toang mặt biển. Dưới tác động của thần khí, hình dáng yêu quái cũng hiện nguyên hình trong tích tắc. Chân của yêu quái bay lên cùng với bọt nước. Trong mắt Xương Hạo quả đúng là như vậy. Nhưng, Câu Trận, người tung ra đòn tấn công, lại trầm giọng lẩm bẩm:

“Để nó thoát rồi sao.

Trong nước cũng có thể hành động tự do, hơi phiền phức rồi đây.”

Yêu khí lẩn quất xung quanh dần dần tan đi. Mặt nước đang dậy sóng cũng dần dần trở lại bình yên, cuối cùng thì mọi thứ cũng đã tĩnh lặng.

“Xương Hạo!”

Xương Hạo thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Thành Thân đang chạy tới.

“Để nó thoát rồi… Chỉ còn cách biển đúng một bước chân thôi.”

“Đừng nản chí. Chỉ cần đứa bé này không sao, như vậy đã là làm rất tốt rồi.”

Thành Thân vừa xoa đầu Xương Hạo, vừa nhìn Chiêu Cát đang thất thần ngồi sụp dưới đất, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi:

“Không bị thương chứ.”

Đối mặt với Chiêu Cát đang ngơ ngác mất hồn, Di Trợ, đứa bé đi cùng mọi người, vừa khóc vừa gọi:

“Anh ơi, anh ơi!”

Như thể bị tiếng khóc nức nở của Di Trợ lay động, Chiêu Cát vừa rơi nước mắt, vừa ra sức gật đầu.

“Rất nhiều dân làng đã mất tích. Hơn nữa, nghe nói trong số đó có không ít người đã nổi lên trên mặt Biển Nội.”

Thay quần áo lấm lem bùn đất, tiện thể lau sạch mặt mũi và thân thể xong, Xương Hạo thở dài một hơi.

“Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng.”

Sau khi đưa hai anh em Chiêu Cát và Di Trợ về nhà, mặt trời đã lặn. Thành Thân và Xương Hạo đã gõ cửa nhà Trang Quan Dã Đại Trọng Lại vào lúc đó.

Người gia đinh ra mở cửa thấy hai người lấm lem bùn đất thì ban đầu không nói một lời mà đóng sập cửa lại.

Thành Thân nhìn chằm chằm cánh cửa lớn của nhà quan viên đó một lúc, rồi cau mày, khẽ lẩm bẩm:

“Này, Mười Hai Thần Tướng, tìm cách phá cánh cửa này ra đi.”

“Anh ơi!”

Nhìn xuống đứa em trai đang luống cuống tay chân, Thành Thân nheo mắt cười nói:

“Chỉ là nói đùa thôi mà.”

Nghe anh nói vậy, Thái Âm và những người khác thầm nghĩ: ‘Không, vừa nãy chắc chắn anh nói thật mà.’ Nhưng Xương Hạo lại như thể trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực.

Mọi người lại gõ cửa, sau khi nói rằng mình có thư tay của Tả Đại Thần, thái độ của đối phương mới dịu xuống một chút. Họ luồn bọc giấy dầu qua khe cửa, rồi lại đợi thêm một khắc tư nữa.

Đợi lâu đến mức Thái Âm cuối cùng cũng không nhịn được, định thực hiện lời Thành Thân vừa nói. Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa được mở ra, mọi người được mời vào trong.

Ngôi nhà của Trang Quan rất rộng lớn. Trong bức tường bao quanh, có kho bãi, nhà chính và các nhà phụ xếp nối tiếp nhau, nhưng không được nối liền bằng các hành lang có mái che như phủ đệ ở kinh thành. Ngoài ra còn có chuồng ngựa và nhà bếp lớn. Có vẻ như cuộc sống cũng khá xa hoa.

Vì trang phục của họ quá tệ, nên ban đầu họ không được phép vào nhà chính. Dưới bầu trời vẫn còn dày đặc mây sau cơn mưa, họ được sắp xếp ngồi đợi phản hồi ở hiên nhà. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên trông uy nghi hơn gia đinh nhiều lần, vội vã chạy ra nói:

“Thật xin lỗi, bọn gia đinh đã thất lễ với hai vị.”

Người này chính là Trang Quan Dã Đại Trọng Lại, người quản lý trang viên khu vực này. Người phụ nữ đi cùng y nhanh nhẹn chỉ dẫn người hầu chuẩn bị nhanh chóng quần áo thay và phòng tắm, hai người được mời trực tiếp vào nhà chính. Sau khi thay quần áo mượn được nhanh chóng sau bức bình phong, Thành Thân và Trọng Lại chuyển sang một căn phòng khác, còn lại Xương Hạo thì được dẫn đến phòng tắm.

“Xin mời cứ tự nhiên dùng.”

Mặc dù những người hầu nói vậy, nhưng cậu nhất quyết không chịu dùng trước anh trai mình, nên người hầu đành chuẩn bị trước cho cậu một bộ quần áo thay và một thùng nước. Cậu dùng thùng nước đó để gột rửa bụi bẩn, rồi thay quần áo. (Tiểu Điệp: Muốn xem quá ~ [đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm từ phía sau, quay đầu lại, mặt đầy vạch đen]: Hồng Liên anh làm gì vậy? Thần Tướng đâu có được phép giết người đâu? – d…)

Các thị nữ mang những bộ quần áo bẩn đi, hình như để giặt sạch giúp cậu.

Sau đó, họ còn mang đến trà và bánh ngọt. Đúng lúc Xương Hạo cảm thấy không thoải mái mà đi loanh quanh, thì Thành Thân cuối cùng cũng đến.

Thành Thân vẫy tay về phía Xương Hạo đang thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi xuống hiên nhà. Những người hầu đã chuẩn bị cho hai người một căn phòng nằm ở một đầu của ngôi nhà chính hình chữ nhật, có hiên cả ở phía bắc và phía nam. Nhưng vì hiên nhà không được bao quanh bằng những tấm tre đan, nên có thể đi thẳng từ hiên xuống sân vườn, giữa hiên và nhà chính được ngăn cách bằng cửa lưới chứ không phải vách ngăn. Vào mùa hè, có lẽ những thứ này sẽ được gỡ bỏ và thay bằng rèm.

“Trang Quan đại nhân nói sao ạ?”

Nghe Xương Hạo hỏi vậy, Thành Thân đưa ngón tay lên cằm, nói:

“Có vẻ tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Thảo nào Thái Âm của Mười Hai Thần Tướng cũng biến sắc.”

Lúc này, Thái Âm đương nhiên cũng đang chờ bên cạnh, nhưng cô ấy đã ẩn hình rồi, nên không thể nhìn thấy bóng dáng hay cảm nhận được khí tức của cô ấy, có lẽ cô ấy đã đi xa hơn một chút rồi.

“Những đứa trẻ chúng ta tình cờ cứu được vừa nãy, nghe nói mẹ của chúng cũng mắc bệnh mất trí nhớ. Ngoài ra, nghe nói còn có một ngôi đền thờ kỳ lạ, nhưng giờ đã đổ nát rồi. Chúng ta sẽ bắt đầu từ điểm này.”

Thành Thân lộ vẻ suy tư, ánh mắt nhìn Xương Hạo.

“Xương Hạo, con thực sự không nhìn thấy gì sao?”

“À… vâng, hoàn toàn không thấy gì cả.”

Thành Thân khẽ vỗ vào vai Xương Hạo đang rũ xuống đầy thất vọng, cười nói:

“Anh không trách con, chỉ muốn xác nhận lại thôi.

Mở bọc hành lý mang theo, lấy ra Kim Cương Chử (chú thích: một pháp khí Phật giáo) và chuỗi hạt, Thành Thân liền mang vẻ mặt của một Âm Dương Sư.

“Thật ra, chỉ một mình anh e rằng sẽ rất vất vả. Nếu không có ai giúp thì đúng là không xoay sở nổi. Nếu con chỉ không nhìn thấy, vẫn có thể dùng sức mạnh của anh để bù đắp. Dù sao thì con cũng là một chiến lực, đừng lơ là cảnh giác đấy.”

“Vâng.”

Thành Thân đảm nhiệm chức Lịch Bác Sĩ của Âm Dương Liêu. Mặc dù là một chức vụ liên quan đến nhiều mối quan hệ xã hội, nhưng vì Thành Thân có thực lực và sự trung thực được mọi người công nhận, nên dường như không ai bất mãn với y. Mặc dù y đi theo con đường này vì yêu thích lịch pháp, nhưng đã là người nhà Abe thì tự nhiên sẽ sở hữu sức mạnh đáng kể. Mặc dù hiếm khi ra ngoài, nhưng sức mạnh về trừ yêu hàng phục của y là điều không thể nghi ngờ.

Người anh trai như vậy, lại đưa ra phán đoán rằng có lẽ một mình y không thể đối phó được. Có lẽ đối thủ lần này là một kẻ sở hữu yêu lực khá lớn.

Trong tầm mắt của Xương Hạo đang lấy lại tinh thần, một bóng trắng vụt qua. Nhìn kỹ, Tiểu Quái đang định nhảy xuống hiên, nhận ra ánh mắt của cậu, liền dừng bước quay đầu nhìn về phía này.

Đôi mắt đỏ rực kia đang nhìn chằm chằm Xương Hạo. Giờ đây, cậu vẫn không thể bình tĩnh chịu đựng ánh mắt đó, nhìn thấy ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào thật khó chịu, và lồng ngực cũng âm ỉ đau. Nhưng, nếu vì vậy mà ôm gối co ro lại, thì cậu sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho anh trai mà thôi.

Xương Hạo dời ánh mắt khỏi Tiểu Quái, quay sang nhìn Thành Thân.

“Vậy, con phải làm gì ạ?”

“Cái này… đầu tiên là…”

Thành Thân suy nghĩ một lúc, rồi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:

“Trước hết, anh sẽ dùng phòng tắm đã. Rồi sau đó, hôm nay cứ ngủ một giấc thật ngon, để dưỡng sức cho nhiệm vụ hàng phục ngày mai…”

Quá nửa đêm, xung quanh không còn nhà nào thắp đèn, cả làng đã chìm trong bóng tối.

Trên mái nhà lợp rạ, Tiểu Quái nhíu mày.

Trong làn gió lùa vào mũi, xen lẫn một luồng yêu khí đáng ghét. Luồng yêu khí đó bao trùm cả ngôi làng, như thể đang khẳng định đây là địa bàn của mình. Thông thường, ở đây cũng sẽ có tiểu yêu xuất hiện, nhưng giờ đây lại hoàn toàn không thấy bóng dáng nào. Vốn dĩ, đất nước Izumo là nơi gần Thần nhất, nhưng lại hoàn toàn không có khí tức thần linh nào.

Mặc dù con yêu quái gặp phải chiều tối hôm qua cũng hành động nhanh nhẹn, tỏa ra yêu lực mạnh mẽ, nhưng không thể có sức mạnh đủ để gây ảnh hưởng lớn đến một khu vực rộng lớn như vậy.

Nếu đã vậy…

Mấy ngày trước, con yêu quái hình thú mặt người bị lửa của Đằng Xà thiêu thành tro bụi không ngừng phát ra yêu khí chứa hơi nước đó, dường như không chỉ có một con. Ngoài con đã thoát đi đêm qua, chắc hẳn còn có mấy con nữa. Y có trực giác như vậy.

Tiểu Quái đang chìm vào suy tư, bỗng nhớ đến đứa trẻ đang ngủ dưới mái nhà mà y đang đứng.

Vốn dĩ, y nghĩ rằng mặc dù là cháu của Seimei, nhưng lại là một kẻ vô dụng (Tiểu Điệp: Tiểu Quái tôi sẽ mang anh về nhà hầm canh uống) nhưng chiều tối hôm qua lại như biến thành một người khác. Mặc dù có chút sai lệch trong việc nhắm mục tiêu, nhưng dường như cậu ta có sức mạnh hàng phục yêu ma, hơn nữa, đó không phải là một sức mạnh tầm thường.

Tuy nhiên, hình như cậu ta không có Âm Dương Nhãn. Chỉ mỗi điểm này là đáng tiếc. Nếu chỉ xét về sức mạnh, cậu ta đã vượt xa Thành Thân rồi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Quái chớp mắt.

Thành Thân trong ký ức của y, đáng lẽ phải nhỏ hơn một chút. Đó là khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt sau khi vừa hoàn thành lễ thành nhân. Thành Thân, cùng với em trai của y là Xương Thân, cũng luôn e sợ Đằng Xà, chưa bao giờ đến gần y. Đằng Xà đến gần cũng không phải để dọa nạt hay làm chúng khóc, nên y cũng chỉ dừng lại ở mức thỉnh thoảng hiện thân. Seimei hiếm khi triệu hồi Đằng Xà xuống nhân giới, bản tính của y cũng không giống những Thần Tướng khác, tùy tiện hiện thân. Có lẽ chính vì vậy mà cảm giác về thời gian trở nên mơ hồ.

Đối với một Thần Tướng như y, mười năm chỉ là khoảnh khắc chớp mắt. So với số năm kể từ khi sinh ra, đó thật sự là một khoảng thời gian chẳng đáng kể.

Thiếu hụt khoảng thời gian chẳng đáng kể đó, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.

Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, cứ đợi khi về kinh thành rồi hỏi Seimei cho rõ ràng là được.

Sau khi đưa ra kết luận như vậy, Đằng Xà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời đêm đầy mây đen, hiện lên màu xám gần như đen kịt, khiến tâm trạng cũng không được thoải mái. Nếu muốn nhìn bầu trời trong xanh, thì chỉ còn cách nhanh chóng quay về bên cạnh Seimei ở kinh thành mà thôi.

Khi Thành Thân hoàn thành công việc, họ sẽ trở về kinh thành. Nếu đã vậy, dù là vì chính bản thân mình, y cũng nên ra tay giúp đỡ họ một chút.

Trong tâm trí Đằng Xà, lướt qua khuôn mặt của đứa trẻ đã ra đời mà y không hề hay biết.

Mỗi khi đối diện với ánh mắt của Đằng Xà, cậu ta đều cứng đờ toàn thân, mặt mày căng thẳng. Đối mặt với đôi mắt quên cả chớp, lần nào cũng là Đằng Xà là người rời mắt đi trước.

Y rất ghét trẻ con. Nếu sợ hãi thì đừng để ý đến làm gì. Cũng không biết có phải là cậu ta quá nhạy cảm hay không, cho dù Đằng Xà ẩn mình trong bóng tối, cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Tiểu Quái thờ ơ nhìn vào cơ thể mình. Một thân hình trắng muốt, nhỏ bé, hệt như một con vật bình thường.

Thân hình ngụy trang này, không phải là ý định ban đầu của Đằng Xà. Nhưng, y lại thầm nghĩ:

So với việc hiện nguyên hình, một cơ thể nhỏ bé như thế này có lẽ có thể tránh được việc gây áp lực và sợ hãi cho người khác.

Đằng Xà rất ghét trẻ con.

Tương tự, trẻ con cũng sẽ xa lánh Đằng Xà, giống như một vài Thần Tướng khác. Vì vậy, y cũng sẽ không mong đợi có bất kỳ tiếp xúc nào với chúng.

Đồng thời, y cũng cảm thấy rất khó chịu với thần khí của mình, cái thứ thần khí vô nghĩa này lại bị người khác ghét bỏ.