Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 5: Ôm Sáu Bông Hoa Ngủ - Chương 7

Một bóng đen sà xuống cành liễu bên đại lộ Chu Tước.

Giữa tiết đông giá rét này, dân chúng kinh thành đã sớm trở về nhà, đóng chặt cửa nẻo, tránh đi gió lạnh hoành hành, quây quần bên bếp than hay lò củi mà sưởi ấm.

Đại lộ Chu Tước rộng lớn vắng bóng người.

Một con quạ bay vút từ cành liễu, đậu xuống gần giữa đại lộ.

Dưới ánh hoàng hôn chỉ còn sót lại chút ráng chiều, cái bóng dài của con quạ hiện rõ hai cái đầu.

Con quạ bên trái há cái mỏ đen kịt ra.

Oán khí ơi oán khí, trỗi dậy đi trỗi dậy đi.

Giữa đại lộ không người, tiếng niệm chú trầm thấp, sâu lắng, tựa hồ vọng lên từ lòng đất, vang vọng.

Cánh cửa này đã mở, con đường này mãi không đóng.

Bề mặt đại lộ vốn trống không giờ đây bắt đầu nhuốm một màu đen khó chịu.

Mau lên, oán khí ơi oán khí, trỗi dậy đi.

Ụp bụp ụp bụp, màu đen dần lan rộng, phát ra âm thanh như có thứ nước sền sệt đang rung động.

Gió tai họa ơi, mau ra đi mau ra đi. Rời khỏi ngọn đồi u tối, thức tỉnh tại nơi này.

Đến đây, câu chú đột ngột dừng lại.

Con quạ hai đầu sải cánh.

Bóng đen không ngừng lan rộng trên đại lộ dần dần dâng lên, phát ra yêu khí tương tự như Bách Quỷ Dạ Hành trước đó, nhưng hình dáng của nó lại là một khối u khổng lồ.

Khối u ấy được phủ một lớp vật chất tựa hồ sơn dầu sền sệt, khiến người ta liên tưởng đến một con cá cóc khổng lồ.

Tuy nhiên, vật thể này lại không có tứ chi, mà tiến lên bằng cách trườn mình dưới bụng, trông nó giống hệt một con sên khổng lồ.

Những xúc tu đen kịt như lông mao bao phủ khắp toàn thân, không ngừng nhúc nhích như thể mỗi cái đều có ý thức riêng.

Vật thể ghê rợn này đưa mắt quét một vòng quanh, sau đó phát hiện ra con quạ đang sải cánh, liền hạ đầu xuống.

Gió Hoàng Tuyền ban cho ngươi nhục thể này, hiểu chưa?

Quái vật im lìm.

Con quạ bên trái hài lòng tiếp lời:

Sẽ có tiểu nhân gây tai họa cho chúng ta. Hãy đuổi theo, đuổi kịp hắn, giết chết. Kẻ nào dám ngăn cản, bất kể là ai, đều ăn hết. Con người thì ngươi muốn ăn bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu. Gây hỗn loạn, mở rộng tai họa, làm như vậy thì…

Con quạ bên phải, nãy giờ vẫn im lặng, khục khục khục khục khẽ kêu:

Cánh cổng sẽ dễ mở hơn.

Con quạ vỗ đôi cánh đen kịt, bay vút lên.

Khi bóng đen khuất dạng trong màn đêm, con quái vật dài khoảng mười trượng kia bắt đầu tách làm đôi.

Một nửa nhanh chóng chìm xuống lòng đất. Nửa còn lại bắt đầu bò đi.

Chướng khí do quái vật phát ra thẳng tắp xông lên tận mây xanh, cuộn xoáy từng trận.

Con quạ nói có thể ăn thịt người. Nhân vật mang hình dáng quạ này đã giúp cái thân xác từng một lần bị hủy diệt của ta khôi phục nguyên trạng, truyền vào ta sinh mệnh mới. Con quái vật không ngừng nhúc nhích tiến về phía trước, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, liền dừng lại.

Một phụ nữ trẻ đang nhìn chằm chằm về phía này với vẻ mặt kinh ngạc.

Đó là Kazane, người chỉ hoạt động trong kinh thành về đêm sau khi mặt trời lặn. Nàng vẫn luôn truy tìm linh thể phòng nhân mà mình đã vô tình triệu hồi trở lại thế giới này, nhưng khí tức của phòng nhân mà nàng theo dõi đã đột ngột biến mất vài ngày trước. Không thể nào bỗng dưng biến mất, cũng không thể bị quái vật ăn thịt, rốt cuộc là vì lý do gì?

Kazane lấy làm lạ, bèn quay lại nơi khí tức của hồn phách biến mất lần đầu tiên, không ngờ lại gặp phải con quái vật này.

Cái thứ này rốt cuộc là gì vậy?

Lời còn chưa dứt, Kazane không khỏi nín thở.

Cái niệm phát ra từ con quái vật có hình dáng đáng sợ kia, mang một cảm giác hơi dị thường.

Đây là chướng khí Hoàng Tuyền.

Không lẽ cánh cổng Hoàng Tuyền đã mở ra rồi sao!?

Phản hồn thuật Xà Huyết mà nàng từng thực hiện là pháp thuật triệu hồi linh hồn người chết từ khe hở giữa cánh cổng ngăn cách Hoàng Tuyền và nhân thế trở về. Nhưng pháp thuật đó nhiều nhất cũng chỉ có thể triệu hồi linh hồn mà thôi, chứ không phải pháp thuật có thể kéo theo chướng khí.

Chướng huyệt Hoàng Tuyền từng một lần hơi mở ra do phản hồn thuật, đáng lẽ đã phải khép lại rồi. Chẳng lẽ thực ra nó chưa khép hẳn sao?

Phản hồn thuật, sao có thể thất bại như vậy được?

Vẻ mặt hoảng hốt dần biến mất trên khuôn mặt Kazane.

Tuyệt đối không thể cứ để con quái vật này ở đây mà không quan tâm. Hơn nữa, nàng vẫn chưa tìm thấy linh hồn của phòng nhân cùng với Morohisa được triệu hồi về.

Những chuyện này ta phải nói với Tông chủ đại nhân như thế nào đây?

Kazane cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Mặt khác, con quái vật toàn thân bao phủ bởi lông mao cũng nhìn chằm chằm vào Kazane, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Con quạ đã phục sinh ta, kẻ từng biến mất, tại đây, có nói rằng gặp kẻ nào cản đường mình thì phải giết hết.

Bất kể là ai, chỉ cần cản trở mình, đều phải ăn hết.

Đây hẳn là người muốn cản trở ta.

Vậy thì, tức là kẻ thù. Hơn nữa, nhìn qua thì nàng còn có một cơ thể vô cùng ngon lành, và cả sức mạnh nữa.

Quái vật "hoa" một tiếng há miệng, lao thẳng về phía Kazane. Kazane đưa hai tay ra, chĩa vào cái miệng khổng lồ của nó.

Phá!

Một đoàn linh khí sắc bén bắn về phía quái vật. Thế nhưng sức mạnh của Kazane đã bị những xúc tu nhúc nhích kia chặn lại hoàn toàn.

Cái gì!?

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, quái vật đã lao tới tấn công Kazane đang kinh ngạc tột độ.

Những xúc tu đen kịt vươn dài tóm lấy nàng. Những xúc tu mềm mại quấn lấy thân thể nàng.

Con quái vật này!

Kazane muốn đưa tay ra sau lưng lấy con dao găm giấu ở đó, nhưng cơ thể nàng hoàn toàn không nghe lời.

Bỗng nhiên, có thứ gì đó lạnh buốt trượt xuống lưng. Máu chợt dồn xuống chân, trước mắt nàng bắt đầu choáng váng. Nàng lập tức biết quái vật đã bắt đầu hút linh lực của mình từ những chỗ xúc tu chạm vào.

Nàng không khỏi rùng mình.

Đối với con quái vật này, người sống đều là thức ăn. Hoàng Tuyền là quốc gia của người chết. Người chết sẽ thèm khát ánh sáng và sinh lực của người sống.

Yêu vật từng ăn thịt người, nếu bị chướng khí Hoàng Tuyền quấn lấy, sẽ chuyển sinh thành ma vật hoàn toàn không thể đối phó.

Cái này sao!

Mình vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu không nhanh chóng lấy được thủ cấp của Abe Seimei, mình sẽ bị Tông chủ đại nhân bỏ rơi mất. Chủ nhân của nàng là một người lạnh lùng vô tình. Nếu bị đóng dấu là kẻ vô năng thì xem như xong đời.

Ta tuyệt đối không thể chết ở nơi này.

Thế nhưng dù nàng có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra, sức lực dần dần cạn kiệt. Yêu khí do quái vật phát ra xâm chiếm phổi nàng, hô hấp ngày càng khó khăn, cảm giác buồn nôn tràn ngập.

Kazane khó nhịn nhắm chặt hai mắt. Đúng lúc này...

Namoh Ma Kasa Oh Ma Tap Pat Sa Rata Oh, Seh Ma Tap Ka Lo Sa Tap Sô Wa Tap Da Wa Ooh, Ta Rala Kan Ma Ooh!

Một tiếng chân ngôn sắc bén xé tan chướng khí.

Những xúc tu đang quấn lấy Kazane bị bắn văng ra. Thân thể nàng mất đi chỗ dựa, ngã nhào xuống đất. Cùng lúc được giải thoát, không khí trong lành tràn vào phổi.

Một bóng đen chạy đến bên cạnh Kazane đang ho sặc sụa không ngừng.

Xin hỏi cô không sao chứ?!

Kazane ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đang đưa tay đỡ mình dậy, không khỏi kinh ngạc tột độ.

Đó là một thiếu niên, gương mặt vẫn còn vương nét trẻ thơ, tuổi chừng mười hai, mười ba.

Bên cạnh đứng một con vật dị hình, và điều đáng ngạc nhiên nhất là sức mạnh mà thiếu niên đó tỏa ra.

Mokkun, cậu giúp tôi trông chừng người này!

Masahiro nói vậy, chắn trước con quái vật kỳ lạ kia.

Cái thứ này rốt cuộc là gì vậy!

Yêu khí do quái vật phát ra khiến da thịt bỏng rát. Cứ như thể muốn xâm nhập vào cơ thể qua từng lỗ chân lông. Cảm giác ghê tởm ấy khiến tóc gáy dựng đứng.

Dù con quái vật trước mắt có khí tức hơi tương tự với Bách Quỷ Dạ Hành lần trước, nhưng cấp độ hoàn toàn khác, cái này mạnh hơn nhiều.

Hơn nữa, ngoài yêu khí ra, còn cảm nhận được một loại sức mạnh khác. Đây không phải là sức mạnh mà yêu quái nên có, mà hơi giống với linh lực mà con người sở hữu.

Nhưng rất khó tưởng tượng nó lại có linh lực như vậy, trong đó còn pha lẫn cảm giác thối rữa, vô cùng khó chịu.

Masahiro kết ấn "Đao Ấn", nhìn chằm chằm vào quái vật.

Lâm Binh Đấu Giả, Giai Trận Liệt Tại Tiền!

Chàng quát lớn một tiếng, phóng "Đao Ấn". "Đao Ấn" mang theo khí thế xé rách màng trời, đánh thẳng vào trung tâm con quái vật. Cùng với luồng sức mạnh sắc bén xuyên qua, thân thể quái vật bị chém làm đôi.

Quái vật phát ra một tiếng gào thét kinh hoàng, lắc lư toàn thân bao phủ bởi lông mao, trông có vẻ vô cùng đau đớn, sau đó bắt đầu biến mất với tiếng "xào xạc" như đụn cát sụp đổ.

Kazane chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy. Tinh khí và linh khí đều bị hút cạn, giờ đây nàng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ý thức của mình.

Mokkun, người nãy giờ vẫn đứng cạnh Masahiro, định bụng nếu có bất trắc gì sẽ lập tức xông lên giúp đỡ, cuối cùng cũng yên tâm quay đầu lại.

Này...

Ngay khoảnh khắc này, Mokkun ngây người ra, cứ như quên cả chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kazane.

Người phụ nữ này mình hình như đã từng gặp. Trong số những người mình quen biết, có người rất giống cô gái này.

Kazane kinh ngạc nhìn Mokkun đang đứng yên như tượng đá, nhìn chằm chằm vào mình, sau đó thấy Masahiro chạy lại, cơ thể nàng lập tức cứng đờ.

Mắt nàng tràn ngập sự dao động.

Linh lực mạnh mẽ đến vậy...

Đứa bé nhà Abe...

Tuyệt đối không sai, đứa bé này chắc chắn có huyết thống của Seimei. Cậu không sao chứ? Có bị thương không?

Masahiro quỳ xuống, đưa tay muốn đỡ Kazane dậy, nhưng bị nàng gạt phăng ra. Nàng lảo đảo đứng lên, lùi lại một bước.

Tại sao...

Kazane hét lên với giọng như tiếng bi ai:

Tại sao, ngươi còn sống!?

Hả?

Masahiro trong khoảnh khắc không hiểu đối phương đang nói gì.

Masahiro chớp mắt mấy cái, đứng dậy, cố gắng tìm kiếm những từ ngữ thích hợp.

Cái, cái đó... là, ý gì...

Chàng không hề quen biết người này. Trông nàng chừng hai mươi tuổi, hoặc lớn hơn một chút. Thiên Hậu trong Thập Nhị Thần Tướng trông cũng tầm tuổi này.

Rất đẹp. Mái tóc đen dài ngang eo được búi thành đuôi ngựa sau gáy, sau đó lại được chia ra và buộc lại, hẳn là để dù có di chuyển thế nào cũng không bị xù.

Nếu nhìn kỹ, thấy trang phục của nàng rất kỳ lạ – vai trần, váy ngắn đến đầu gối. Người trong kinh thành sẽ không mặc trang phục kiểu này.

Trong lúc hỗn loạn, đầu óc càng nghĩ nhiều, càng khó sắp xếp, Masahiro bèn tìm kiếm người có thể giúp mình, gọi tên Mokkun:

Mokkun, vừa rồi cô ấy nói...

Thế nhưng Mokkun lại không quay đầu lại. Đôi mắt màu hoàng hôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người phụ nữ, mở to bất động.

Sao có thể...

Mokkun ngây người thì thầm.

Người phụ nữ mở miệng:

Không thể nào! Bởi vì ta đáng lẽ đã giết chết ngươi từ mười năm trước rồi!

Mokkun trầm giọng nói với giọng khô khốc: Ngươi nói gì!? Mười năm trước, Masahiro ba tuổi.

Mokkun, Guren, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện lúc đó.

Phủ Abe nằm trong sự bảo vệ kiên cố như thành đồng của Seimei. Bất cứ ai, đều không thể ra tay với người bên trong. Hơn nữa, Masahiro trước khi chịu lễ phục vẫn chưa từng bước chân ra khỏi cổng phủ. Ngay cả khi thực sự phải ra ngoài, cũng nhất định có Seimei hoặc Yoshimasa ở bên cạnh trông chừng, vậy thì, lẽ ra không có chuyện rơi vào nguy hiểm cận kề cái chết như vậy mới phải.

Vậy thì, là chuyện trước khi phủ Abe được bao phủ bởi kết giới của Seimei sao?

Mokkun nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt, bắt đầu đề phòng. Nếu đối phương dám có bất kỳ hành động khinh suất nào, thì phải lập tức ra tay.

Biểu cảm của người phụ nữ trở nên méo mó.

Tại sao!? Đứa bé sở hữu sức mạnh mạnh mẽ đến vậy, khí tức đã biến mất từ lâu rồi mà!

Mokkun không khỏi kinh ngạc.

Ngoài kết giới của Seimei, còn một chuyện nữa. Khi Masahiro chịu lễ phục, Seimei từng phong ấn sức mạnh của Masahiro.

Lúc đó Seimei nói rằng phô bày quá mức thì không tốt. Mười năm sau đó, dù trong cơ thể Masahiro ẩn chứa linh lực khổng lồ, nhưng cuối cùng vẫn bị phong ấn trong cơ thể mà không thể phát huy.

Chẳng lẽ nói...

Mokkun cố gắng hết sức nặn ra lời nói bị nghẹn trong cổ họng.

Chẳng lẽ kẻ đã phóng yêu quái mười năm trước, đẩy tên nhóc này xuống ao nước chính là ngươi sao!?

Lời nói của Mokkun đột ngột vang vọng trong tai Masahiro.

Masahiro vẫn còn nhớ, có lần mình suýt chút nữa đã ngã xuống ao nước. Mokkun nói là do vài con yêu quái nghịch ngợm đẩy xuống.

Đúng vậy, sau đó Seimei liền lập tức giăng kết giới quanh phủ đệ. Cho đến lúc đó, những yêu quái tạp nham vẫn có thể tùy tiện ra vào, sau này chỉ có thể đứng nhìn từ trên tường.

Để không cho những yêu quái mang ác ý tiến vào, ngoài ra...

Còn để không cho sức mạnh của Masahiro, truyền ra ngoài...

Các loại chuyện khác nhau đột nhiên hiện lên trong đầu, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn. Hoàn toàn không thể lý giải nổi.

Tuy nhiên chỉ có một điều có thể nói, đó là nếu lời của người phụ nữ trước mắt là sự thật, thì mười năm trước mình suýt chút nữa đã bị giết chết. Suýt chút nữa đã bị người phụ nữ này giết chết.

Sát khí đỏ thẫm từ toàn thân Mokkun tuôn trào.

Ngươi rốt cuộc là ai!?

Gió nóng xoáy mạnh lướt qua má. Người phụ nữ khẽ cong khóe môi cười nói: Đấu khí nóng bỏng ư? Thì ra ngươi chính là, đấu tướng nhuộm máu Tōda sao!

Vai Mokkun chợt run lên. Đôi mắt màu hoàng hôn kịch liệt run rẩy. Đấu khí vừa trào ra trong chốc lát đã biến mất không còn dấu vết.

Masahiro chạy lạch bạch đến, chắn trước Mokkun.

Ngươi rốt cuộc là ai!?

Người phụ nữ đáp bằng giọng trầm thấp:

Nếu ta nói là Kazane, chắc hẳn ngươi đã nghe qua rồi phải không? Cháu trai của Abe Seimei, ngươi đối với chúng ta là trở ngại lớn nhất!

Kazane một tay rút con dao găm giắt sau lưng, chĩa lưỡi dao vào Masahiro.

Ngay cả bây giờ cũng chưa muộn, ngươi hãy chết tại đây đi!

Masahiro hít một hơi lạnh lùi lại một bước. Cái tên này mình từng nghe Rikugo nhắc đến. Anh ấy nói có người muốn lấy mạng Seimei. Nghe nói trong con dao găm của nàng có chứa cổ độc mật chú, không chỉ có hiệu quả với yêu ma, mà ngay cả thần linh cũng có thể ám sát.

Seiryu và Genbu đều bị đánh bại, cuối cùng là Rikugo đã cứu Seimei trong lúc nguy cấp.

Kẻ theo đuổi Seimei chính là người phụ nữ nhỏ bé, trông có vẻ lanh lợi này sao?

Đối thủ là con người thì không được dùng pháp thuật.

Masahiro từ thuở ấu thơ đã được Seimei dạy dỗ như vậy. Pháp thuật do người sở hữu linh lực khổng lồ phóng ra, có thể dễ dàng lấy mạng người.

Làm tổn thương người khác cũng rất dễ.

Nếu làm tổn thương ai đó, thì lòng mình cũng chắc chắn phải chịu đựng nỗi đau tương tự. Vì vậy, phải có sự giác ngộ có thể chịu đựng nỗi đau này.

Thế nhưng, Kazane tuyệt đối sẽ không nương tay với mình đâu. Trong mắt nàng không hề có chút do dự. Nếu cứ tuân theo lời dạy của Seimei, mình sẽ chết chắc...

Hồi mùa hè, ở Kibune, mình từng hạ quyết tâm một lần, nhưng đối phương là một dị tộc yêu quái khoác da người.

Masahiro chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với người.

Chần chừ khiến động tác chậm lại. Cơ thể Kazane đã vô thanh vô tức tiến đến gần, con dao găm trong tay lóe lên ánh lạnh.

Ngươi muốn oán trách thì đợi xuống địa ngục mà nói với ông nội ngươi!

Nhìn mũi dao đang vung về phía mình, Masahiro gần như vô thức lùi lại một bước.

Chỉ nghe Kazane "chậc" một tiếng, sau đó, một tiếng chú ngữ sắc bén xé tai.

Phong phược!

Không khí lởn vởn quanh Masahiro như biến thành gông xiềng vô hình, niệm chú đáng sợ quấn lấy tứ chi. Thứ bò lên cơ thể là linh khí lạnh lẽo mang theo sát khí thuần túy.

Màu mắt Masahiro thay đổi.

Nếu cứ tiếp tục không chống cự như thế này, mình tuyệt đối sẽ bị giết chết.

Toái!

Masahiro quát một tiếng phá chú phá tan niệm chú phong phược. Cơ thể chàng chợt trượt xuống. Bên tai nghe tiếng gió gào thét, khí tức đáng sợ quấn quanh cổ họng trong chốc lát ngưng kết rồi tan biến.

Hô hấp bắt đầu rối loạn, thậm chí còn cảm thấy hồn phách của phòng nhân trú ngụ trong cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

Masahiro kết ấn, nếu không phong tỏa hành động của đối phương, mình cũng không thể phản công.

Um A Pị La Ooh Um Ka La La Koo Ta Ta Um Ma Ta Pat Sa La Ta Um!

Dường như nghe thấy hơi thở hoảng hốt của đối phương.

Khí tai họa từ mũi dao phát ra thẳng vào sâu trong cổ họng, quấn lấy dây thanh quản của Masahiro.

Toàn thân Mokkun cũng đồng thời bắt đầu tỏa ra đấu khí đỏ thẫm. Masahiro chưa bao giờ cảm nhận được thần khí mạnh mẽ đến thế, gần tương đương với sát khí. Thế nhưng, Mokkun lại không hiện ra nguyên hình. Vẫn là hình thái Mokkun. Thần tướng không được làm hại người. Nếu hiện ra nguyên hình, đấu khí của Guren e rằng sẽ lập tức làm hại nàng mất. Phải chăng vì lý do này nên mới giữ nguyên trạng thái?

Động tác của Kazane có một thoáng chậm lại. Rikugo không bỏ qua sơ hở này của nàng.

Phược phược phược, Bất Động Phược!

Lời chú đã ghim chặt đôi chân Phong Âm xuống đất. Cô ta mất thăng bằng ngay lập tức, quỳ khuỵu một gối.

Xương Hạo hét lớn: Nhật Nguyệt Ngũ Tinh, Nhị Thập Bát Tú, Thiên Thần Địa Kì!

Linh lực lập tức lan tỏa, bao trùm lấy thân thể Phong Âm.

Mắt Phong Âm lóe lên một tia sáng mờ ám. Một tay cô ta cắm đoản kiếm Cổ Độc xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm Xương Hạo, kẻ đang niệm chú.

Thiên Họa Chiêu Hồn Phong Sát!

Con dao bị yểm Cổ Độc giải phóng ra yêu khí đáng sợ. Từ đó, những lưỡi dao yêu lực kịch liệt trào ra, xuyên qua mặt đất, trồi lên ngay chỗ Tiểu Quái và Xương Hạo đang đứng. Vô số vết cắt từ những lưỡi dao sắc bén xé rách da thịt, tạo ra từng đợt đau nhức nóng bỏng!

Xương Hạo phát ra một tiếng kêu thét câm lặng. Rõ ràng là cậu đã thi triển Bất Động Phược, vậy mà không ngờ đối phương lại có thể phá giải chú thuật của mình, thậm chí còn khiến cậu bị thương đến nông nỗi này. Điều đó Xương Hạo chưa từng nghĩ đến. Cái thân thể nhỏ bé màu trắng của Tiểu Quái bị hất văng đi. Xương Hạo nằm vật ra đất, cố hết sức ngẩng đầu lên.

Tiểu Quái!

Trong tầm mắt, nơi đâu cũng lấp lóe ánh đao. Xương Hạo chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Quái, rồi hình như có thứ gì đó "bụp" một tiếng rơi xuống đất, rên rỉ vài tiếng rồi im bặt, chỉ còn lại một chút hơi thở yếu ớt.

Xương Hạo cố gắng giãy giụa đứng lên. Thế nhưng, những sợi dây linh khí lạnh lẽo trong gió đã trói chặt toàn thân cậu, khiến cậu ngã sụp xuống đất. Xương Hạo ngửa người đổ vật ra, lưng va mạnh xuống đất, không kìm được thốt lên một tiếng thét đau đớn.

Da thịt bị những sợi dây vô hình siết chặt, huyết quản trên cổ cũng bị linh phược quấn lấy, ép bức. Xương Hạo ra sức tìm kiếm bóng dáng Tiểu Quái. Bị yêu lực chi nhận trọng thương hất văng đi, rốt cuộc nó đã rơi xuống đâu rồi?

Ngươi vậy mà còn có thể nhìn đông nhìn tây ư? Quả nhiên là còn rất dư dả thời gian đấy nhỉ.

Theo một tiếng giễu cợt bình thản, một ánh sáng lạnh lẽo từ mũi đao lướt qua tầm nhìn của Xương Hạo. Nơi động mạch cổ chảy qua cảm thấy một luồng lạnh buốt.

Xương Hạo không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo của Phong Âm đang cúi nhìn mình.

Cô ta đang nhìn Xương Hạo với một gương mặt vô cảm. Rồi đột nhiên cô ta "à" một tiếng, chớp mắt.

Thì ra Phòng Nhân ở đây. Chẳng trách ta không tìm thấy khí tức của hắn.

Đôi mắt u tối của Phong Âm, trong đêm tối tựa như được thấm ướt mà lấp lánh ánh sáng.

Thật tình, dù là ngươi hay Tình Minh, cũng chỉ biết cản trở ta.

Xương Hạo nuốt khan một tiếng.

Khi cái tên Tình Minh được thốt ra, mắt Phong Âm lóe lên một tia sáng giống như lửa.

Chỉ cần giết chết ngươi, là sẽ khiến ta biến mất rồi chứ. Vĩnh biệt, hậu duệ của Tình Minh.

Phong Âm giơ cao con dao, sắp sửa cắt ngang cổ họng Xương Hạo. Nhưng theo một tiếng thét đau đớn đầy bi thương, tay cô ta chợt dừng lại.

Dừng tay!

Xương Hạo bất giác nhắm mắt lại. Đó là một giọng nói chứa đựng nỗi đau khổ tột cùng. Rồi bên tai truyền đến tiếng sột soạt, hình như có thứ gì đó đang lê lết trên mặt đất.

Tiểu Quái, Tiểu Quái, thôi rồi, đừng gắng sức nữa.

Xương Hạo muốn nói vậy, nhưng sợi dây vô hình đang trói cổ đã phong bế cả lời nói. Linh phược trói buộc toàn thân, đồng thời phong bế cả linh lực trong cơ thể Xương Hạo.

Phong Âm một tay vẫn kề dao vào cổ Xương Hạo, tay còn lại "bụp" một tiếng gõ xuống đất.

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng kêu thảm của Tiểu Quái truyền vào tai Xương Hạo. Sức mạnh mà Phong Âm truyền xuống đất ngay lập tức biến thành lưỡi đao sắc bén lao tới Tiểu Quái, những lưỡi đao đó tựa như chiếc rìu được mài sắc mà chém vào tứ chi Tiểu Quái.

Dừng tay!

Xương Hạo ra sức gào lên. Phong Âm liếc nhìn Xương Hạo một cái, rồi vươn tay vỗ mạnh vào ngực cậu.

Bách Quỷ Phá Nhận! Chú ngữ của Phong Âm vang vọng đầy mạnh mẽ.

Cơn đau nhói kinh khủng xuyên thẳng vào ngực, ý thức lập tức trở nên hỗn loạn. Giây tiếp theo, đôi môi Xương Hạo bật ra tiếng thét câm lặng.

Thôi được rồi, đến đây là kết thúc đi. Ta còn phải sớm về thỉnh tội nữa.

Gân chân sau của Tiểu Quái đã bị lưỡi đao Cổ Độc chém đứt, độc tố xâm nhập vào cơ thể cuộn trào từng đợt đau nhức kinh hoàng, nó cuộn tròn thân mình, gắng gượng mở mắt ra.

Thỉnh tội? Thỉnh tội với ai?

Tiểu Quái liều mạng giãy giụa chống đỡ cơ thể, dùng đôi chân trước gần như đã đứt lìa mà bò đi.

Lưỡi đao của Phong Âm vẫn thẳng tắp kề vào cổ Xương Hạo.

Ánh mắt Tiểu Quái cứng đờ. Tim đập điên cuồng. Tầm nhìn nhuộm một màu đỏ tươi, tất cả âm thanh đều biến mất.

Đấu khí của Hồng Liên bùng phát từ cơ thể Tiểu Quái.

Không hóa thành nguyên hình, mà chỉ với bộ dạng hiện tại lại có thể phát huy sức mạnh đến mức độ này, Tiểu Quái cho đến nay chưa từng có tình huống nào như vậy.

Trong khoảnh khắc này, Xương Hạo trong một góc ý thức cảm nhận được một tiếng động yếu ớt của thứ gì đó cứng cáp vỡ vụn.

Sức mạnh tuyệt luân lao thẳng vào Phong Âm.

Cái gì!

Thân hình gầy gò của Phong Âm bị cơn bão linh lực hất văng đi ngay lập tức.

Tiếng thét cũng đã bị tiếng gió che lấp.

Cô ta đổ vật xuống đất, cố gắng dùng dao chống đỡ cơ thể để đứng dậy, đồng thời trừng mắt nhìn Tiểu Quái.

Thần Tướng Đằng Xà!

Phong Âm cắn chặt răng đứng lên. Vai cô ta run rẩy dữ dội, hai tay nắm chặt đoản kiếm. Sức mạnh của Tiểu Quái đã làm tiêu hao quá nửa thể lực, khí lực và linh lực của Phong Âm. Cô ta dùng ánh mắt như sắp bốc cháy nhìn chằm chằm Tiểu Quái, mỉa mai nhếch môi.

Quả nhiên không hổ là ngươi, người mang vận mệnh khác biệt với mười hai Thần Tướng khác.

Tiểu Quái cứng đờ trong chốc lát. Khí tức sắc bén thường ngày không thấy được, lúc này đang bao trùm lấy thân hình nhỏ bé của nó.

Đôi mắt màu hoàng hôn tựa như ngọn lửa đang bốc cháy.

Xương Hạo lặng lẽ nhìn Tiểu Quái như vậy.

Ngay lúc này...

Này, này, các ngươi đang làm gì ở đó!?

Một tiếng gọi quen thuộc, khiến sát khí mà Tiểu Quái và Phong Âm đang phát ra đột nhiên tan biến.

Từ phía bên kia đường lớn, một bóng người chạy tới.

Phong Âm bất an "chậc" một tiếng, cắm đoản kiếm vào vỏ rồi lật người nhảy lên.

Cô ta nhẹ nhàng lướt đi, bóng dáng biến mất vào màn đêm mờ mịt.

Phép trói buộc biến mất ngay lập tức. Đồng thời, Tiểu Quái cũng thu hồi sát khí của mình.

Xương Hạo hít một hơi thật sâu. Cả người ướt đẫm mồ hôi, giờ đây cơ thể mới bắt đầu run rẩy, lồng ngực lạnh buốt.

Xương Hạo nằm ngửa ra, liên tục hít thở hổn hển. Lúc này, người vừa cất tiếng gọi đã chạy đến trước mặt cậu.

Sao vậy!

Xương Hạo vô lực di chuyển tầm mắt.

Gương mặt xanh xao của Mẫn Thứ đang cúi nhìn cậu.

Mẫn Thứ quỳ gối xuống, ôm lấy Xương Hạo hỏi: Này! Xương Hạo! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!? Lực chấn động mãnh liệt vừa rồi là sao!?

Là chỉ đấu khí của Hồng Liên và linh lực của Phong Âm sao?

Xương Hạo chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, chớp mắt vài cái. Cơn run rẩy vẫn chưa dứt.

Đôi môi tím tái phát ra một âm thanh yếu ớt.

Ta cũng không biết.

Ngoài câu này ra, không tìm được từ nào khác để nói.

Tuy nhiên, Mẫn Thứ lo lắng nắm lấy ngực áo Xương Hạo.

Đừng nói dối! Ta cảm nhận được một luồng sức mạnh kì lạ, liền vội vàng chạy đến xem, nhưng sức mạnh đã biến mất hết, chỉ có ngươi nằm đây! Ngươi sao có thể không biết, loại sức mạnh mãnh liệt đó, nhất định là quái vật!

Xương Hạo ngây người. Cậu ngước mắt nhìn thấy Tiểu Quái đang run rẩy ở một góc tầm nhìn.

Quái vật?

Không, không, ở đây không có quái vật gì hết. Ta không thấy…

Quái vật ở đâu!? Là ngươi ư! Quả nhiên là ngươi đã hàng phục nó sao!?

Xương Hạo không biết phải trả lời thế nào, chỉ lắc đầu.

Không, không! Ta thật sự không biết!

Không biết.

Các loại chuyện cứ xoay vần trong đầu.

Mười năm trước, Phong Âm từng mưu sát Xương Hạo.

Tại sao? Rốt cuộc có mục đích gì?

Cô ta nói Xương Hạo, cháu trai nhỏ của Tình Minh là trở ngại lớn nhất.

Chẳng lẽ không chỉ có một mình cô ta sao? Ngoài cô ta ra, còn có người khác nữa sao? Hơn nữa, chắc chắn không chỉ có một người.

Trong cơ thể, linh hồn của Phòng Nhân đang run rẩy sợ hãi.

Đúng rồi, Phong Âm hình như cũng đang truy tìm linh hồn của Phòng Nhân này.

Và, một chuyện khác nữa.

Xương Hạo nhìn Tiểu Quái.

Mẫn Thứ kích động tiếp tục truy hỏi Xương Hạo. Là ngươi đánh bại quái vật sao? Thuật giả đêm đó quả nhiên là ngươi sao?

Tuy nhiên, những lời đó truyền vào tai Xương Hạo rồi lại lập tức thoát ra.

Nhìn bóng dáng màu trắng của Tiểu Quái, vẫn bất động ở nơi mà Phong Âm đã biến mất vào màn đêm.

Thì ra là ngươi...

Khi Phong Âm nhìn bóng dáng tuyết trắng này từng nói ra câu đó, lúc ấy Tiểu Quái giống như bị cứng đờ mà không thể động đậy. Lời lẩm bẩm như nguyền rủa của Phong Âm vẫn vang vọng bên tai Xương Hạo. Cô ta đã nói với bóng dáng màu trắng này:

Thần Tướng vấy máu, Đằng Xà!

Đấu khí mãnh liệt của Tiểu Quái, từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được, thậm chí có thể sánh ngang với lúc được giải phóng ở Quý Thuyền.

Vừa rồi nghe thấy tiếng động yếu ớt của vật cứng vỡ vụn. Rốt cuộc đó là gì?

Trong lồng ngực Xương Hạo vang lên tiếng băng vỡ.

Có những chuyện, mình vẫn luôn không biết.

Những chuyện Xương Hạo không biết.

Cậu nhớ đến Thanh Long, kẻ cực kì căm ghét Hồng Liên. Mặc dù cảm thấy có lẽ không liên quan, nhưng...

Ít nhất thì mười hai Thần Tướng, đứng đầu là Thanh Long, đều biết một mặt khác của Hồng Liên mà mình không hiểu.

Xương Hạo nhìn bóng lưng Tiểu Quái. Lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.

※※※※※

Phong Âm chạy trốn đến vùng ngoại ô hoang vắng của đô thành, cuối cùng vì kiệt sức mà quỳ sụp xuống đất.

Cháu trai nhỏ của An Bội vẫn còn sống.

Cô ta quả thực đã nhận lệnh của Tông chủ để giết hắn mười năm trước.

Thức thần mà cô ta phái đi đã không quay về. Để không để lại bất cứ manh mối nào, lúc đó cô ta đã thi triển pháp thuật, một khi hoàn thành nhiệm vụ thì thức thần sẽ tự động biến mất.

Thức thần không quay về, khí tức cũng biến mất. Vì vậy, cô ta đã nghĩ rằng hắn đã chết.

Cô ta không tự mình xác nhận, bởi vì Tông chủ nói không cần xác nhận.

Phong Âm siết chặt nắm đấm.

Lúc đó, đó là lần đầu tiên ta được Tông chủ khen ngợi.

Tông chủ là một người lạnh lùng, từ khi cô ta còn nhỏ đã hiểu chuyện, chưa bao giờ nghe ông ta nói một lời dịu dàng nào với mình.

Mà lúc đó, ông ta lần đầu tiên khen ngợi cô ta.

Hít thở vài hơi, Phong Âm lảo đảo đứng dậy.

Tuyệt đối không thể cứ để mặc như thế này được. Nhất định phải tự tay đưa cháu trai của An Bội Tình Minh lên tây thiên lần nữa.

Lần trước không thành công, lần này tuyệt đối không được thất bại. Nếu lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, e rằng tính mạng của cô ta cũng khó giữ.

Ngay cả vì để báo đáp Tông chủ, người đã nuôi nấng cô ta từ khi còn nhỏ mất đi cha mẹ, cô ta cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Lúc này, một tiếng vỗ cánh vang lên. Phong Âm nheo mắt, ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Nguy!

Phong Âm vươn dài cánh tay, con quạ hai đầu liền bay xuống.

Con quạ bên phải thấy Phong Âm yếu ớt, như an ủi mà khẽ rên rỉ.

Con quạ bên trái thì im lặng. Phong Âm gọi là Nguy, xem ra là con quạ bên phải.

Cháu trai của An Bội Tình Minh vẫn còn sống...

Phong Âm cắn môi, rồi mắt cô ta dao động. Có vẻ như cô ta đã cố gắng chịu đựng bấy lâu, giờ đây cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.

An Bội Tình Minh biết có kẻ muốn giết cháu trai của mình, nên đã giấu hắn đi. Vậy, liệu ông ta có phải cũng đã biết ý đồ thật sự của chúng rồi không?

Phong Âm lắc đầu.

Không, không! Chuyện này không thể nào...

Cô ta yếu ớt lẩm bẩm, rồi nín thở.

An Bội Tình Minh và cả Đằng Xà...

Mắt Phong Âm lóe lên ánh sáng u tối. Ý niệm oán hận mờ mịt hóa thành ngọn lửa bập bùng trong mắt, tình cảm không thể tan biến từ từ dâng lên như ánh lửa lay động.

Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!

Trong khoảnh khắc, Nguy đang đậu trên tay Phong Âm vỗ đôi cánh đen, phát ra tiếng rên rỉ thấp trong bóng tối.

Nguy? Có chuyện gì vậy?

Phong Âm hít một hơi lạnh. Từ lòng bàn chân dâng lên luồng khí nhớp nháp, cùng với yêu khí nặng nề âm lạnh...

Vừa rồi!

Đã bị theo dõi.

Chẳng lẽ nó chỉ giả vờ bị đứa nhỏ nhà An Bội đánh bại, vẫn luôn bám theo mình đến đây, cái mục tiêu mà nó đã nhắm từ đầu?

Phong Âm phản xạ nhảy tránh, nhưng một cơn choáng váng ập đến. Đôi chân cô ta mềm nhũn quỳ xuống. Cô ta không chút do dự giơ hai tay lên, ném con quạ lên trời.

Nguy mở rộng đôi cánh trên không, nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy con quái vật từ dưới đất vọt lên, há cái miệng rộng như chậu máu, ngay lập tức nuốt chửng Phong Âm còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm.

Nguy phát ra tiếng rên rỉ thấp. Lúc này, một cái bóng đen từ một hướng khác lao tới. Thì ra còn một con yêu quái khác trốn ở chỗ khác. Nguy lập tức bay cao, tránh được đòn tấn công trước khi bị cắn trúng. Nhưng, đối với những chuyện khác thì nó đành chịu. Con quạ chỉ có thể phát ra tiếng kêu "cúc cu" sợ hãi, không ngừng lượn vòng trên đầu quái vật. Con quái vật "bụp" một tiếng rơi trở lại mặt đất. Rồi con quái vật giống như một con kỳ nhông không chân này, bắt đầu dùng những xúc tu ngọ nguậy của nó, không ngừng bò lết trên mặt đất.

Không biết đã bao lâu trôi qua, con quái vật kéo lê thân hình dài hơn mười trượng, một lần nữa chui xuống lòng đất.

Tiếng kêu của Nguy vang vọng trong bóng tối.

So với con quạ bên phải liên tục kêu gào, con quạ bên trái vẫn im lặng.