Những ngày tháng như thế này mà gọi là yên bình, tĩnh lặng thì quả là sai lầm.
Tối hôm đó, Xương Hạo tự ý phá giới ăn chay, trèo qua tường phủ đệ rồi biến mất vào màn đêm thăm thẳm của kinh thành.
Mùa đông, đêm luôn về sớm hơn lệ thường. Chưa đến giờ Mùi mà trời đã tối mịt. Xương Hạo trang bị vũ khí đầy đủ, khoác trên người bộ thường phục màu tối, hai tay đeo hộ giáp, trong lòng cất giấu vô số bùa chú, cổ đeo tràng hạt, vai khoác Tiểu Quái, kiên nhẫn ẩn mình chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Ngươi đừng có suốt ngày biến cơ thể người khác thành khăn quàng cổ như vậy được không!
Tiểu Quái kháng nghị bên tai. Xương Hạo khép hờ một bên mắt.
Không có gì quàng cổ thì lạnh chứ sao.
Thế thì ngươi đi tìm một cái khăn quàng vào chứ!
Xương Hạo nhíu mày:
Ta không chịu đâu! Ta đâu phải Chu Tước.
Vị tướng hỏa Chu Tước, một trong Thập Nhị Thần Tướng, thường buộc khăn ở trán. Vốn dĩ khăn như thế dùng để buộc vào cánh tay, nhưng cách dùng của Chu Tước có vẻ không mấy chính thống.
Việc của tên đó thì ngươi đừng có xen vào.
Tiểu Quái nói xong bằng giọng cục cằn, khẽ thở dài:
Nếu ngươi nói với hắn, e rằng sẽ gây ra chuyện lớn đấy. Tên đó từ xưa đã vậy, chỉ cần dính dáng tới chuyện của Thiên Nhất là y như rằng trở thành một người khác.
Đúng đúng. Xương Hạo, người từng trải qua kinh nghiệm "đụng tường", gật đầu lia lịa. Không đụng tới Chu Tước thì khỏi lo bị nguyền rủa.
Qua Tết là tới mùa xuân rồi nhưng trời vẫn lạnh quá.
Chỉ cần hà hơi vào đầu ngón tay tê cóng, hơi nước sẽ ngay lập tức ngưng tụ thành màn sương trắng.
Có lẽ do không ai muốn du ngoạn vào buổi đêm lạnh giá như thế này, nên trên đường chẳng gặp chiếc xe bò nào. Nếu là mùa xuân, hạ, thu thì xe bò sẽ thường xuyên qua lại, buộc cậu phải nấp vào một góc.
Cái lạnh này dường như khiến tận đáy lòng cũng hóa băng. Bầu trời bị một mảng mây đen rộng lớn che khuất. Nếu là ngày trời trong, thế gian có lẽ sẽ được chiêm ngưỡng cảnh đẹp một vầng trăng lạnh lẽo đổ ánh sáng bạc xuống phía Tây giữa cơn gió buốt giá.
Cuối tháng Mười một từng có một trận tuyết, tuy phủ một lớp dày nhưng cũng tan hết trong vài ngày. Tuyết ở kinh thành thường không đọng thành băng như ở các nước phương Bắc, mà tan rất nhanh. Ngay cả khi trời nắng, gió vẫn có thể cuốn tuyết bay lất phất, nhưng không đến mức đóng thành lớp.
Nghe nói bên Quý Phun đã chìm trong băng tuyết rồi đó.
Tiểu Quái tự lẩm bẩm.
Xương Hạo dừng bước. Tiểu Quái vừa nói "nghe nói", nghe ai nói vậy?
Tiểu Quái, ngươi nghe ai nói vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là...
Ồ, Cao Ước Thần à… Xương Hạo, ngươi đừng nghĩ phức tạp quá. Hay đúng hơn là, phiền não vì chuyện này căn bản chỉ phí công mà thôi.
Tiểu Quái ngẩng đầu nhìn Xương Hạo, người ngay cả trong bóng tối cũng hiện rõ vẻ mặt tái nhợt, rồi thở dài nói. Tuy nhiên, dù bị nói vậy, tâm trạng của người trong cuộc cũng không thể ngay lập tức trấn tĩnh được.
Thế mà mình lại không chào hỏi tử tế. A a, giờ phải làm sao đây, Xương Hạo không khỏi ôm đầu phiền não.
Cậu ta lúc nào cũng thích tự làm khó mình ở những chỗ kỳ lạ.
Xương Hạo đang đan các ngón tay vào nhau và xoa liên tục thì bỗng nhiên dừng phắt lại.
Gió đổi hướng.
Tiểu Quái cũng nhận ra điều này.
Nó nhẹ nhàng nhảy từ vai Xương Hạo xuống đất, đôi mắt ánh lên ráng chiều lấp lánh.
Đây chính là cái mà lũ tạp yêu gọi là "bách quỷ dạ hành dị thường" đó.
Hình dạng khác biệt với yêu quái thông thường, dường như hình thù không rõ ràng. Giống như một cái túi da lớn đựng đầy nước bị đổ xuống, mềm oặt, không có hình dáng nhất định.
Địa điểm là phía Nam tả kinh, đối diện Đại lộ Chu Tước.
Giữa cái lạnh gần như xuyên thấu da thịt, một làn gió lạ thổi qua. Hơn nữa, làn gió đó dường như đang từ từ tiếp cận Xương Hạo và Tiểu Quái.
Tiểu Quái lập tức vào thế thủ. Khoảng cách đã rất gần.
Xương Hạo cũng điều hòa hơi thở, cậu cảm giác như có ai đó đang gọi mình, liền quay đầu nhìn xem sao.
Bóng tối như một hố không đáy lan rộng phía trước. Tuy đã dùng thuật nhìn đêm để nhìn rõ xung quanh như ban ngày, nhưng bóng tối vẫn là bóng tối.
Rõ ràng có một thứ gì đó tồn tại trong màn đêm này.
Xương Hạo trợn tròn mắt. Còn Tiểu Quái dưới chân cậu cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước. Nhờ vậy Xương Hạo mới có thể tập trung quan sát thứ đang lấp ló phía sau.
Yếu ớt một cách bất ngờ. Mỏng manh đến mức dường như sẽ bị làn gió lạ kia thổi bay mất. Thứ đó lềnh bềnh, từng chút một di chuyển về phía này.
Vẻ mặt Xương Hạo bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Vì hơi thở quá yếu ớt nên rất khó nhận ra sự tồn tại của nó. Chẳng lẽ phải dùng pháp thuật để hiển hiện nó ra sao?
Tiếng động yếu ớt làm rung màng nhĩ. Ngay cả âm thanh này cũng nhỏ đến mức gần như bị tiếng gió che lấp.
Ánh mắt Xương Hạo không ngừng dõi theo cái bóng đó, nhưng khi gió đổi hướng thì cái bóng cũng biến mất. Có vẻ chỉ dùng mắt thường rất khó nhìn thấy. Thật quá yếu ớt. Đây là ý niệm của người đã khuất.
Đây chắc hẳn là ý niệm của một người nào đó không đủ mạnh để gọi là tử linh, nhưng cũng không thể hoàn toàn tiêu biến, vẫn cứ lang thang quanh sự kiện này.
Hừ!
Xương Hạo nghe thấy tiếng rên khẽ của Tiểu Quái, liền nhìn về phía nó.
Tiểu Quái, sao vậy?
Có một tên không muốn gặp lắm ở đây. Xương Hạo, mau trốn đi.
Tiểu Quái vốn đang trong tư thế phòng thủ, bỗng đứng phắt dậy, vọt ra phía sau Xương Hạo, đẩy cậu vào bóng râm của bức tường.
Ể? Sao vậy?
Xương Hạo quay đầu lại, lập tức kêu lên một tiếng kinh ngạc giống hệt Tiểu Quái vừa nãy.
A!
Xương Hạo, người đã sử dụng thuật nhìn đêm để thấy rõ cảnh vật trong bóng tối, nhìn thấy Đằng Nguyên Mẫn Thứ đang cầm bó đuốc tùng đi tới từ phía trên gió.
Hiện tại Xương Hạo đang lén lút ra ngoài tuần đêm, nhưng đáng lý ra cậu phải ở trong giai đoạn ăn chay và không được phép tự ý ra ngoài. Vốn dĩ, Âm Dương Liêu đã bận rộn không ngừng vì Tết sắp đến và vô số công việc lặt vặt. Chắc hẳn anh ta phải làm thêm giờ đến tận bây giờ mới về nhà. Mà nói đến, chỗ ở của anh ta hình như gần đây thì phải.
Bị anh ta nhìn thấy thì hỏng bét!
Đúng vậy, tuyệt đối không thể để anh ta thấy. Mà nói đến, lần trước cái nghi vấn về "người yêu" của mình còn chưa được làm rõ nữa mà.
Xương Hạo ôm lấy Tiểu Quái, luống cuống núp vào bóng râm của bức tường, chờ Mẫn Thứ đi qua.
Thế nhưng…
Cả hai không khỏi nhìn nhau.
Từ con đường Mẫn Thứ đang đi tới, một làn gió dị thường thổi đến, hơn nữa, khí tức đó còn mạnh mẽ hơn lúc nãy rất nhiều.
Không sao chứ?
Không sao đâu, Mẫn Thứ ở trong số các Âm Dương Sinh cũng là người xuất sắc nhất. Ta nghĩ chỉ cần đối thủ không quá lợi hại thì chỉ cần mấy chiêu là có thể xua đuổi rồi.
Xương Hạo nói với Tiểu Quái đang nhíu mày bằng giọng lạc quan. Còn Tiểu Quái, người biết rõ sự khác biệt giữa kiến thức trong sách và thực chiến lớn đến mức nào, thì khép một bên mắt lầm bầm.
Chuyện này rốt cuộc nghiêm trọng đến mức lũ tạp yêu còn phải đặc biệt chạy đến báo cáo. Đối thủ có thể mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều. Khả năng này cao hơn.
Để đề phòng, chúng ta đi theo xem sao. Đi thôi, Xương Hạo.
Ừm.
※※※※※
Mẫn Thứ bị cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt làm co rúm cổ lại.
Lạnh quá ~~
Tuy biết rằng nói ra như vậy sẽ càng thấy lạnh hơn nên anh ta vẫn cố nhịn, nhưng đây thật sự không phải cái lạnh bình thường.
Bình thường Xương Hạo, người cùng anh ta phụ trách tuần đêm, đang trong giai đoạn ăn chay nên bị cấm ra ngoài, vì thế công việc vặt chất đống. Mặc dù vào mùa hè và mùa thu, Xương Hạo thường xuyên xin nghỉ, nhưng không biết có phải là vì dạo gần đây cậu đã bắt đầu chú ý hơn đến sức khỏe cá nhân hay không, cậu ta đã ít làm thế hơn hẳn.
Chỉ cần quyết tâm làm nghiêm túc, dù là công việc lặt vặt đến mấy, Xương Hạo cũng sẽ nhận và làm tử tế. Tuy đôi khi cũng thất bại, nhưng nếu phát hiện lỗi sai ở mình, cậu ấy nhất định sẽ thành thật xin lỗi.
Sở dĩ phải muộn như vậy mới tổ chức xong nghi lễ trưởng thành, có lẽ cũng vì mắc bệnh nên không làm được phải không?
Mẫn Thứ nghĩ đến đây, nhíu mày dừng bước.
Gió có chút kỳ lạ. Cảm giác đặc biệt nặng nề. Cái lạnh cắt da thịt lúc nãy đã yếu đi, như bị thứ gì đó pha loãng.
Sau lưng anh ta đột nhiên rợn một trận ớn lạnh.
Có một thứ gì đó tồn tại ở phía bên kia bóng tối. Tuy không thể phân biệt hình dạng của nó, nhưng rõ ràng cảm nhận được nó đang tiếp cận mình. Mắt không nhìn thấy được bóng dáng nó, điều này có nghĩa đây là vật thể dị hình.
Mẫn Thứ cũng biết năng lực cảm nhận của mình không mạnh, nhưng giờ đây cả người anh ta đều cảm nhận được luồng yêu khí đó. Dù có chạy trốn lúc này, đôi chân con người cũng không thể nhanh hơn tốc độ của linh thể dị hình được.
Dạo gần đây, cuộc sống có thể nói là vô cùng yên bình. Tuy nhiên, nhìn tình hình hiện tại, những dị hình trú ngụ trong kinh thành này e rằng chỉ tạm thời ngừng hoạt động mà thôi.
Gặp phải dị hình vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, hiện tại trên tay anh ta căn bản không có công cụ nào có thể trừ ma trị yêu. Rất có thể một khi đối mặt, bản thân chưa kịp làm gì đã bị nó hút mất hồn phách, bỏ mạng nơi đây.
Đừng có đùa kiểu đó chứ!
Mẫn Thứ ấn chặt trái tim đang đập thình thịch của mình, điều hòa hơi thở. Rồi vội vàng dập tắt bó đuốc tùng, hai tay bắt đầu kết ấn.
Trước đây anh ta từng được một thiên nữ cứu mạng. Lúc đó anh ta bị oán linh bao vây, tay chân luống cuống, chính nàng đã đứng ra cứu giúp. Trước khi được gặp lại nàng lần nữa, bản thân dù thế nào cũng phải sống sót.
Mẫn Thứ bắt đầu niệm chú trong miệng.
Mấy chục năm trước, khi đại Âm Dương Sư Abe no Seimei còn nhỏ, một lần cùng sư phụ Kamo no Tadayuki ra ngoài gặp phải bách quỷ dạ hành. Tadayuki không chút do dự thi triển thuật ẩn thân, nhờ đó hai người mới không bị quỷ quái phát hiện, thoát hiểm một phen.
Yêu khí lẫn trong gió, đột nhiên mạnh mẽ gấp mấy lần.
Đồng thời, bóng dáng Mẫn Thứ cũng bắt đầu hòa vào bóng tối, biến mất tăm.
Tiểu Quái đang ẩn mình trong bóng tối nhìn thấy tất cả, nhíu mày.
Bốn mươi điểm thôi. Phát hiện quá muộn, mà lại mất quá nhiều thời gian để thi triển pháp thuật. Nếu là Seimei thì chớp mắt đã ẩn thân rồi.
So với ông nội thì ai cũng kém một bậc cả thôi.
Xương Hạo cười khổ nói. Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười biến mất, Xương Hạo lộ vẻ mặt căng thẳng.
Gần lắm rồi. Từ phía bên kia bóng tối truyền đến một âm thanh kỳ lạ, như tiếng thứ gì đó nhầy nhụa đang kéo lê.
“Hù” một tiếng, Xương Hạo nghe thấy một âm thanh yếu ớt như tiếng gió bên tai. Cậu quay đầu lại, nheo mắt nhìn, chỉ thấy cái bóng lúc nãy đang lấp ló trôi dạt ở đó.
Ngươi bị lạc đường sao?
Cái bóng có vẻ đang phân vân không biết mình nên đi đâu, cứ lửng lơ trong không trung, vừa bay vừa lầm bầm điều gì đó bằng giọng gần như không nghe thấy.
Đến rồi!
Xương Hạo bị tiếng kêu chói tai của Tiểu Quái làm giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Dạ hành quỷ?
Cậu kinh ngạc thì thầm, nheo mắt lại.
Cảnh tượng trước mắt, quả thật giống bách quỷ dạ hành.
Tuy nhiên, nó khác biệt rõ rệt so với những lần bách quỷ dạ hành Xương Hạo từng gặp trước đây.
Trông thì giống như một tập đoàn gồm nhiều thứ tụ tập lại. Thế nhưng, vì toàn bộ đều như bị bao phủ bởi một lớp màng đen nhớt dính, nên trông giống như một khối vật chất dạng hồ đặc quánh. Bên trong rốt cuộc ẩn chứa quái vật nào, số lượng ra sao, những thông tin mà bình thường có thể nhận biết bằng mắt thường giờ đây đều không thể phân biệt được.
Rốt cuộc đó là thứ gì vậy?
Bóng đen khổng lồ áp sát mặt đất bò tới, dáng vẻ như một con rắn đen lớn – đại xà.
Xương Hạo không khỏi há hốc mồm, nhớ lại con đại xà từng xuất hiện cách đây không lâu. Mặc dù nguyên nhân và các khía cạnh khác không tương đồng, nhưng không hiểu sao ấn tượng đó vẫn cứ ám ảnh cậu. Trực giác gần đây của cậu, ngay cả khi không có bất kỳ thông tin nào, cũng có độ chính xác khá cao, điều này đã được chứng minh từ trước. Chẳng lẽ hai chuyện này thật sự có liên quan gì sao?
Tên Mẫn Thứ này. Trốn cũng thật kỹ lưỡng. Xem ra không cần lo lắng cho hắn nữa.
Tiểu Quái thì thầm nói. Thực ra nó rất ghét Mẫn Thứ, nhưng cũng không thể vì ghét mà vui vẻ để hắn trở thành bữa khuya của con quái vật trước mắt. Bản chất của Tiểu Quái là thần tướng, tồn tại để bảo vệ con người. Còn việc yêu ghét cá nhân và cảm xúc thì lại là chuyện khác.
Xương Hạo gật đầu. Tuy nhiên, con quái vật giống rắn kia đột nhiên ngừng hoạt động khiến cậu không khỏi căng thẳng.
Con quái vật đen ấy như đang tìm kiếm thứ gì đó, phần đầu không ngừng vặn vẹo.
Đúng lúc này, cái bóng lảng vảng phía sau Xương Hạo từ từ xoay người bắt đầu di chuyển, khí tức dần yếu đi.
Đồng thời, con quái vật dị thường kia cũng bắt đầu vặn vẹo dữ dội, đột ngột thay đổi hướng tiến tới, vừa tản ra yêu khí nồng nặc, vừa rướn người bò về phía Xương Hạo và Tiểu Quái.
Bị phát hiện rồi sao?
Xương Hạo và Tiểu Quái toàn thân căng thẳng. Tuy vẻ ngoài của con quái vật đen này giống như đại xà, nhưng yêu khí phát ra từ toàn thân lại như tập trung vô số yêu quái, bao vây mấy chục lớp. Bên dưới lớp màng nhầy nhụa đó, ẩn chứa vô số dị hình. Nhưng có lẽ hình dạng của mỗi con đã tan rã hết rồi.
Cái bóng yếu ớt vô lực kia biến mất theo gió. Đầu của dạ hành quỷ duỗi thẳng về phía trước, vươn tới nơi mà cái bóng vừa nán lại, còn sót lại một chút khí tức. Dạ hành quỷ như một mũi thương có sinh mệnh đâm thẳng tới, nhưng lại hụt mục tiêu, phát ra tiếng rên rỉ nặng nề rồi quay đầu bò trở lại. Nó chẳng thèm để ý đến Xương Hạo và Tiểu Quái đang ẩn mình bên cạnh.
Xương Hạo nheo mắt.
Ra là nó tìm cái bóng đó sao?
Xem ra là vậy, nhưng mà…
Tiểu Quái vừa nói vừa dựng tai.
Ta thấy cái bóng đó có ăn vào cũng chẳng ngon lành gì đâu…
Có vài loại quái vật sẽ ăn xác thịt con người, nghe nói huyết nhục và nội tạng con người là món ăn thượng hạng đối với chúng. Nhưng cũng có những quái vật coi thường thân thể, ngược lại thích hồn phách con người. Mặc dù Tiểu Quái cũng không rõ hồn phách có vị như thế nào, nhưng đối với những thứ mà nó thích, đó hẳn là mỹ vị vô thượng.
Cái bóng vừa nãy, nói là linh thì không bằng nói nó gần với hồn phách hơn.
Sự tồn tại của linh thể giống như cái vỏ bọc lấy hồn phách vậy. Ma quỷ mà người ta thường nói chính là như thế. Xương Hạo có thể nhìn thấy ma quỷ, nhưng không có năng lực nhìn thấy hồn phách.
Đoàn dạ hành quỷ dị thường tiếp tục bò lê lết truy đuổi cái bóng, rồi nhanh chóng đột ngột biến mất.
Chẳng lẽ nó vì bị dạ hành quỷ truy đuổi mà trốn chạy khắp nơi sao?
Xương Hạo trăm mối tơ vò không hiểu. Tiểu Quái lắc đầu.
Cái này ta không biết. Đúng rồi, Xương Hạo, giờ thì không ổn rồi.
A? Có gì không ổn chứ?
Tên Mẫn Thứ đã ngã khuỵu ra đó, giờ phải làm sao?
Tiểu Quái dùng mũi hất về phía Xương Hạo. Chỉ thấy phía trước, Mẫn Thứ đã cạn kiệt toàn bộ linh lực, quỳ rạp trên mặt đất, mặt tái mét thở hổn hển.
Ngày hôm sau, Xương Hạo tiếp tục ăn chay, ngoan ngoãn ở trong phủ đệ sắp xếp sách vở, nhưng lại bị Cát Xương gọi ra ngoài.
Vậy nên, các Âm Dương Sinh đã đệ trình đơn xin hàng phục.
A, lần này đúng là phiền phức thật…
Xương Hạo giả vờ tỏ ra đồng cảm, nhìn Cát Xương.
Tiểu Quái, Xương Hạo và Cát Xương lúc này đang quây quần bên lò sưởi. Đây là phòng của Cát Xương và Lộ Thụ, cũng như phòng của Xương Hạo, một góc chất đầy sách.
Vừa đến Âm Dương Liêu, Cát Xương đã bị các Âm Dương Sinh, dẫn đầu là Mẫn Thứ, vây lấy từ sáng sớm, yêu cầu Âm Dương Đầu giải quyết dạ hành quỷ.
Vốn dĩ trong kinh đô Bình An đã tập trung không ít dị hình, nhưng nghe nói dạ hành quỷ mà Mẫn Thứ gặp đêm qua vô cùng đáng sợ và kỳ lạ, không thể làm ngơ.
Ngoài lời khai của Mẫn Thứ, còn có mấy vị đại thần cũng tuyên bố mình nhìn thấy bóng đen đáng sợ. Thế là Âm Dương Liêu bắt đầu chính thức đưa việc tìm kiếm và hàng phục dạ hành quỷ vào chương trình nghị sự.
Nhìn bộ dạng hắn tối qua, ta đã biết sớm muộn gì cũng sẽ thành ra thế này mà. Nhưng mà, tên Mẫn Thứ đó làm việc cũng nhanh thật đấy. Đúng là theo lý mà hành xử mà.
Tiểu Quái hơi ngạc nhiên nói. Cát Xương gật đầu.
Hắn là người làm việc nghiêm túc. Mà này, Đằng Xà Đại Nhân, ngài vừa nói chuyện tối qua là sao?
Tiểu Quái nhận ra mình đã lỡ lời, liền vươn vai. Cát Xương đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Xương Hạo, cậu con trai út của ông đã cứng đờ cả người.
Thực tế, nếu con dạ hành quỷ dị thường trong đơn xin thật sự hoành hành ngang ngược trong kinh thành, thì chúng ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Theo lời Mẫn Thứ, yêu khí của con dạ hành quỷ đi ngang qua anh ta mạnh mẽ và đáng sợ đến mức nếu là người thường thì đã vì chấn động mà tim ngừng đập rồi. Bản thân anh ta đã dùng thuật ẩn thân mới thoát được một kiếp, nhưng người bình thường không thể sử dụng loại pháp thuật này, nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm.
Đằng Nguyên Mẫn Thứ trong số các Âm Dương Sinh sở hữu thực lực xuất sắc, vừa được đồng nghiệp kính trọng, vừa được cấp trên trọng dụng.
Cát Xương cũng nhìn anh ta bằng con mắt khác vì sự khổ luyện không ngừng để nắm giữ sức mạnh trừ ma.
Cát Xương nghĩ đến đó, liếc nhìn đứa con trai út của mình một cái.
Xem ra người vốn dĩ phải kiêng khem không được ra ngoài trong ngày trai giới, cũng đã gặp phải con yêu quỷ màn đêm đáng sợ kia rồi. Tuy không thể nói to, nhưng đã thu thập được nhiều thông tin đến vậy, chúng ta không thể không xem xét nghiêm túc chuyện này được.
Quái-kun và Xương Hạo đồng loạt đưa mắt nhìn lên không trung, ánh mắt lảng tránh.
Cát Xương khẽ cười khổ, rồi khoanh tay trước ngực nói:
Trước hết phải tìm hiểu xem liệu nó có xuất hiện mỗi đêm hay không đã. Vì vậy, người của Âm Dương Liêu đã quyết định lịch phân ca, sẽ cùng nhân viên Kinh Chức và Kiểm Phi Vi Sứ tiến hành tuần tra ban đêm.
Quái-kun và Xương Hạo cố tình tỏ ra kinh ngạc.
“Chà, y như việc của ai đó làm ấy nhỉ.”
“Đúng thế, đúng là việc của ai đó mà, à ha ha ha.”
“Quả thật. Hy vọng ‘ai đó’ hãy cẩn thận một chút, đừng để người của Âm Dương Liêu tóm được tại trận mà mang tiếng xấu nào đó nhé. Tuy tôi sẽ không nói là ai đâu.”
Cát Xương nhìn Quái-kun, với vẻ mặt thờ ơ nói. Xương Hạo nhìn khuôn mặt nghiêng của cha mình, không khỏi nghĩ, có người cha như vậy thì mới có người con như mình.
“A~~~ hôm nay lạnh thật đó~~~” Quái-kun kiếm chuyện nói, đưa tay sát vào lò sưởi. “Đúng thật~~~” Xương Hạo vội vã phụ họa, cũng đưa tay vào. “Ừm, quả thật rất lạnh. Khi ra ngoài phải cẩn thận đừng để bị cảm lạnh đấy.” Cát Xương nói, đưa tay vào trong áo. Nếu nhìn thoáng qua, khung cảnh hiện tại có thể nói là một bức tranh cha con ấm cúng bên nhau sưởi ấm.
Đúng lúc này, Akiko bước vào.
“Thưa ngài Cát Xương, Xương Hạo, Quái-kun, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Mọi người quay đầu lại, Cát Xương đáp:
“Vậy sao? Chúng ta sẽ qua đó ngay.”
Cát Xương đối với Akiko, người có thể là con gái mình, luôn giữ thái độ cung kính. Bởi vì ông biết thân phận thật sự của Akiko.
Thế nhưng, dù không biết, có lẽ ông cũng sẽ đối xử cung kính. Cát Xương chính là người có tính cách như vậy.
Xương Hạo nhìn theo bóng lưng Cát Xương, người đã đứng dậy và rời phòng trước, rồi không khỏi nhìn Quái-kun. Sớm đã nghĩ sẽ bị lộ, vậy bây giờ đã bị lộ rồi, sau này có nên thành thật báo cáo với cha không?
Tuy nhiên, nếu Cát Xương biết mình lén lút ra ngoài vào ban đêm mà không ngăn cản, có lẽ sẽ gây rắc rối cho ông ấy. Rốt cuộc, việc Xương Hạo tự tiện ra ngoài tuần tra ban đêm mà không thông báo cho ai, xét về mặt chính thức, không phải là điều đáng khen ngợi.
Trong kinh đô có các cơ quan chính thức bảo vệ người dân, ngăn chặn tội phạm, đó là Kinh Chức và Kiểm Phi Vi Sứ. Còn về mặt bùa chú thì có Âm Dương Liêu đảm nhiệm.
“Sao vậy?”
Akiko nhìn Xương Hạo với ánh mắt khó hiểu, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Xương Hạo, đang đặt tay gần lò sưởi, gật đầu.
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ không thể phá vỡ trật tự nhưng…”
Xương Hạo thở dài, mặt lộ vẻ buồn bã.
Xương Hạo trong Âm Dương Liêu là chức vụ gác đêm cấp thấp nhất. Công việc đều là những việc vặt vãnh, công việc của một Âm Dương Sư về cơ bản sẽ không được giao cho cậu. Vì vậy, nếu mình lỡ lời nói ra những điều không nên, thì rốt cuộc cũng không ổn chút nào.
“Đây chính là người ta thường nói, nói chuyện phải đúng thân phận đấy. Đối với những Âm Dương Sinh như Minatsugu thì, dù sao cũng có chút thành tích, nên lời nói cũng có trọng lượng hơn. Tất cả những gì cần thiết là những thành tích được ghi lại chính thức mà.”
Quái-kun nhàn nhạt bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Vì vậy, lời nói của Xương Hạo sẽ chẳng ai coi trọng đâu.”
Xương Hạo nhìn Akiko vẫn đang ngơ ngác, dùng vẻ mặt hơi khó xử nói:
“Quan trọng là phải có thành tích để người khác thấy sao. Theo ý đó, cách làm của Minatsugu là đúng đắn.”
Dù Xương Hạo có cố gắng thế nào, đã đối mặt với bao nhiêu hiểm nguy ngàn cân treo sợi tóc để tiêu diệt, trấn áp yêu quái dị thường, những điều đó đều không một ai biết đến.
Quái-kun thở dài.
“Thuyền to thì sóng lớn. Vì chính mình, cậu vẫn nên nói ít những lời không cần thiết thì tốt hơn. Tuy nhiên, cậu cũng không phải loại người vì bảo thân mà bỏ mặc tình hình này. Cát Xương biết chuyện này mà không truy cứu, chỉ nói bảo cậu chú ý đừng để bị nghi ngờ, thì cũng có nghĩa là tùy cậu muốn làm gì thì làm thôi.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Xương Hạo chợt hiểu ra, lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng. Tức là, chỉ cần không làm những chuyện khiến cha lo lắng là được rồi.
“Lại có chuyện gì sao? Có sao không?”
Akiko lo lắng hỏi, Xương Hạo chỉ cười lắc đầu.
“Không có gì, không có gì đâu. Tôi chỉ đang nghĩ, tôi vẫn nên cố gắng để thăng tiến thì tốt hơn thôi.”
Mặc dù cậu cảm thấy, với cái kiểu tùy tiện này thì e rằng cũng khó mà thăng tiến được.
Nhưng nếu muốn làm những điều mình cho là đúng theo ý mình, xem ra phải leo lên cao hơn mới được.
“Có vẻ khó khăn lắm đây.”
Xương Hạo vừa gãi gáy, vừa thở dài thườn thượt.
Rồi, cậu chợt nhận ra một điều.
“Vì vậy mà Abe no Seimei mới có được địa vị như thế.”
Là Âm Dương Sư của Tàng Nhân Sở, ông ấy tự nhiên không cần phải chạy đến Âm Dương Liêu để thể hiện thực lực, nhưng vẫn cố gắng duy trì sức ảnh hưởng và sự hiện diện vững chắc.
Akiko, người đã im lặng lắng nghe cậu nói, chống tay lên má suy nghĩ rồi nói:
“Đúng vậy. Sau khi thăng tiến, địa vị được nâng cao, mặc dù trách nhiệm cũng sẽ tăng lên, nhưng những lo lắng có thể tự mình kiểm soát cũng sẽ nhiều hơn. Nếu xét về lâu dài, làm như vậy sẽ tốt hơn.”
“Đúng là như vậy thật đó, nếu thật sự nghĩ đến tương lai, thì vẫn muốn Xương Hạo có một địa vị môn đăng hộ đối hơn.”
Quái-kun nói một cách đầy ẩn ý, rồi tự mình cười khẩy. Xương Hạo và Akiko nhìn Quái-kun một cách khó hiểu, nhìn nhau rồi vẫn không thể hiểu được.
“Nghĩ đến tương lai?”
“Địa vị môn đăng hộ đối?”
Nhưng Quái-kun chỉ mãi cười, không nói thêm gì nữa, đôi mắt trong veo như ráng chiều lóe lên một tia sáng đầy hứng thú.
Tối hôm đó, Xương Hạo và Quái-kun như mọi khi, leo qua bức tường bao quanh dinh thự và ra ngoài.
“Thật ra chúng ta có thể đường hoàng đi ra từ cổng chính mà.”
“Ừm… nhưng mà nói sao đây, thành thói quen rồi.”
“Chưa quen thay đổi phải không?”
“A, đúng vậy.”
Xương Hạo vừa đi về phía đại lộ Suzaku, nơi đêm qua gặp yêu quỷ màn đêm, vừa nhớ lại cái bóng bất thường đó.
Cái linh hồn luôn lảng vảng, như đang tìm kiếm điều gì đó, cứ mãi bơ vơ. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, đến cả ý chí tồn tại cũng sẽ biến mất, tan biến như khói mây.
Xương Hạo hơi tò mò không biết nó rốt cuộc đang tìm kiếm điều gì, cái giọng nói thê lương như muốn tâm sự điều gì đó. Nếu khả năng nhìn thấy linh hồn của mình mạnh mẽ hơn chút nữa, có lẽ cậu đã có thể nghe nó kể.
Xương Hạo cảm thấy mình thật sự cần phải tu luyện thêm nữa.
Không thể cứ mãi như bây giờ, đến khi cần dùng đến lại hối hận vì mình đã không học kỹ.
Xét theo ý nghĩa này, Minatsugu quả thực là một người đàn ông đáng kính.
Thật ra tâm địa anh ta cũng không xấu, chỉ là suy nghĩ có chút cố chấp thôi.
Gió lạnh thổi qua. Xương Hạo vừa co ro người, vừa liếc nhìn Quái-kun đang đi bằng mũi chân bên cạnh mình. Quái-kun nhận ra ánh mắt của cậu, không phải là phát hiện điều gì, mà là giữ khoảng cách với Xương Hạo một chút.
“A, sao vậy hả, Quái-kun~~ Thái độ gì thế này.”
“Ồn ào quá! Lắm lời! Ta đã đoán được cậu đang toan tính gì trong lòng rồi, cháu trai của Seimei!”
“Đừng có gọi tôi là cháu trai! Có liên quan gì đâu mà~~ Quái-kun, bộ lông của cậu đâu phải để ngắm đâu.”
“Ta biến thành hình dáng này không phải để cậu dùng vào việc đó!”
Trên con đường Gojō yên tĩnh lúc nửa đêm, một con tiểu yêu trông không giống người và một thiếu niên lẽ ra phải ở trong dinh thự trải qua ngày trai giới, đang líu lo cãi vã không ngừng.
Còn Lục Hợp, một trong Mười Hai Thần Tướng, người đang ẩn mình gần đó, lại nghĩ thầm: hai tên này có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, thờ ơ đứng ngoài cuộc nhìn kịch hay của hai người.
Và khi cả hai cuối cùng đã dừng bước và chính thức bắt đầu "đại chiến", Lục Hợp đã có chút chán nản, lộ ra vẻ mặt lười biếng nhìn quanh. Có lẽ không chỉ mình Lục Hợp cảm thấy những cuộc cãi vã, hay nói đúng hơn là những trận gây lộn giữa họ, chẳng có chút tiến bộ nào.
Mặc dù nói thật là thấy khá phiền toái với những cuộc tranh cãi không mệt mỏi của họ, nhưng có lẽ đối với Xương Hạo và Quái-kun, đó là con đường cần thiết để giao tiếp và giải tỏa cảm xúc, nên Lục Hợp mặc kệ họ.
Vì Lục Hợp đã ẩn mình nên người thường không thể nhìn thấy thân ảnh của anh. Nếu có khả năng thấu thị linh hồn như Akiko thì có lẽ sẽ bị nhìn thấu, nhưng người bình thường thì không có khả năng này. Ngay cả Cát Xương, con trai của Seimei, cũng không thể nhìn thấy thần tướng đang ẩn mình.
Đại lộ Gojō rộng khoảng hơn hai mét rào. Xương Hạo và họ đang ở ngay giữa đường.
Lục Hợp từ từ nheo mắt lại. Hướng gió bắt đầu thay đổi.
Và Xương Hạo cùng Quái-kun, những người vẫn đang tiếp tục tranh cãi vô nghĩa, cũng nhận ra sự thay đổi này.
“Đại lộ Suzaku ư?”
Xương Hạo khẽ nói xong, nhanh chóng chạy đi. Quái-kun cũng theo sau, phóng đi như một mũi tên.
Lục Hợp định đuổi theo, nhưng đôi chân lại như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích.
Đó là một luồng khí tức.
Lục Hợp có ấn tượng về luồng khí tức này. Một linh khí trong trẻo và lạnh lẽo.
Lục Hợp theo phản xạ quay người lại.
Trên bức tường đất cách anh khoảng mười sáu mét, đứng một bóng trắng.
(!!)
Lục Hợp tiếp tục giữ trạng thái ẩn thân, quan sát động thái của đối phương. Người phụ nữ trước mắt này, liệu có ánh mắt đủ tinh tường để nhìn thấu thuật ẩn thân của mình không?
Người có ánh mắt như Akiko không nhiều. Nếu chỉ dựa vào mắt thường, có lẽ Akiko là người duy nhất sở hữu khả năng này. Cô ấy thậm chí còn có thể nắm bắt chính xác một tia thần khí mơ hồ.
Phong Âm đứng trên bức tường đất, nhìn quanh rồi khẽ thở dài. Có vẻ như đang tìm kiếm gì đó, và cũng dường như hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của Lục Hợp.
Bỗng có tiếng đập cánh chim truyền đến. Phong Âm đưa cánh tay ra, một cái bóng đen kịt bay xuống, đậu trên đó. Đó là một con quạ hai đầu, đang phát ra tiếng kêu gù gù trầm thấp. Rồi con quạ há miệng, Phong Âm rõ ràng sợ hãi rụt cánh tay lại.
“…hiểu rõ chưa!”
Từ miệng con quạ phát ra, không phải tiếng chim. Mặc dù đứt quãng và nghe không rõ, nhưng đó đúng thật là giọng nói của một người đàn ông.
Phong Âm hơi buồn bã cúi đầu. Con quạ ngậm miệng lại, bay sang đậu trên vai Phong Âm. Cái đầu bên phải không phát ra giọng đàn ông như muốn an ủi cô, dùng mỏ cọ vào má cô.
Con quạ khẽ kêu lên, khác với tiếng quạ thông thường, như một tiếng rên rỉ trầm thấp. Phong Âm khẽ cười, nhảy nhẹ nhàng như chim én, biến mất vào bóng tối.
Lục Hợp vẫn đứng yên không động đậy.
Vừa nãy cô ta lộ ra đầy sơ hở, nếu mình đột ngột tấn công thì hẳn có thể dễ dàng đánh bại cô ta. Phong Âm lại là kẻ muốn lấy mạng chủ nhân của mình, Abe no Seimei. Tuy nhiên, thần tướng không được phép làm hại con người. Ngay cả khi có làm gì, thì cũng chỉ có thể là hạn chế hoạt động mà thôi.
Thế nhưng giờ đây Lục Hợp ngay cả điều đó cũng không thể làm được. Anh như bị một câu chú ràng buộc, toàn thân cứng đờ.
Tiếng phát ra từ cái miệng của cái đầu bên trái con quạ…
Giọng nói đó anh tuyệt đối không thể quên. Đó là…
Người đàn ông đó, lại dám sao!?
Trong đôi mắt màu hổ phách thường ngày không biểu lộ cảm xúc của Lục Hợp, hiện lên một tia dao động.
Đón gió chạy, Xương Hạo và Quái-kun lao ra khỏi đại lộ Suzaku, ngay lập tức phanh gấp, nhảy vào cái bóng bên đường.
Tim đập loạn xạ, nhưng lý do không chỉ đơn giản là vì chạy vừa rồi. Xương Hạo vừa cố gắng giữ chặt lồng ngực trái đang đập thình thịch, vừa bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.
Nhờ thuật nhìn đêm, tầm nhìn rất rõ ràng. Mặc dù nơi ẩn nấp cách xa phía bên kia đại lộ, nhưng vì Xương Hạo có sức khỏe tốt và thị lực vượt trội, nên cậu có thể nhìn rõ một nhóm người cầm đuốc đang đứng ở đó. Quái-kun, người không suy nghĩ nhảy theo Xương Hạo vào bóng tối, nhíu mày khó hiểu nói:
“Ừm? Nghĩ kỹ lại thì, người thường không nhìn thấy ta, ta núp cùng cậu làm gì chứ?”
“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Vậy Quái-kun, vì họ không nhìn thấy cậu, phiền cậu theo dõi nghe xem nhóm người đó đang nói gì nhé.”
Quái-kun ngẩng đầu nhìn Xương Hạo. Tiện thể bổ sung, hiện tại Quái-kun đang ngồi xổm trước mặt Xương Hạo.
“A~~~ Phiền phức quá! Xương Hạo, cậu cứ như tối qua Minatsugu ấy, dùng thuật ẩn thân tự mình đi thu thập thông tin xem sao?”
“Nếu có Âm Dương Sinh ở đó thì rất có thể sẽ bị lộ đó. Hơn nữa, lần này tôi lại hành động bí mật, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ gây rắc rối cho cha mất. Nguyên tắc là không để lại bất kỳ bằng chứng nào, mọi thứ đều phải diễn ra trong im lặng, không ai hay biết.”
“Ừm… nghe sao cứ như đang làm chuyện xấu vậy.”
Quái-kun nheo mắt khẽ nói. Xương Hạo mạnh mẽ gật đầu, quả đúng như vậy.
Đại lộ Suzaku rộng khoảng sáu mươi sáu mét. Ngay cả với thị lực của Xương Hạo, cũng không thể nhìn rõ mặt từng người đang đứng ở đó. Có ba bóng người cầm đuốc, cộng với những người không cầm đuốc thì khoảng bảy người, tất cả đều đứng yên không nhúc nhích. Những người cầm đuốc dường như đều trang bị đầy đủ. Xem ra, đó hẳn là Kinh Chức hoặc Kiểm Phi Vi Sứ. Vậy thì, số còn lại là nhân viên của Âm Dương Liêu chăng?
Quái-kun từ trong bóng tối chạy ra, đứng thẳng dậy, gác chân trước lên trán nhìn. Vừa nhìn vừa “ừm~~” khẽ rên rỉ, trợn tròn mắt, cau mày.
“A, ta nhìn thấy Minatsugu rồi. Tên đó mấy ngày nay đúng là vất vả thật. Sao mà tinh thần thế không biết.”
Có vẻ như anh ta cứ nhất quyết nói rằng vì mình là người đầu tiên nhìn thấy con yêu quỷ màn đêm này, nên phải là người đi đầu tham gia tuần tra. Mặc dù thừa nhận anh ta là người nghiêm túc, cũng rất nhiệt tình với công việc, nhưng cố gắng đến mức này không biết có thấy mệt không nhỉ?
“Bây giờ mà làm việc hăng say như thế này thì về già sẽ khổ đấy!”
“Minatsugu thật sự rất giỏi. Tôi thật sự thấy anh ấy rất đáng nể.”
Xương Hạo ló đầu ra khỏi bóng tối, đặt tay lên trán nhìn ngắm rồi nói. Nhưng Quái-kun bên cạnh, khi nghe cậu nói vậy, lại lộ ra nụ cười khổ ở nơi mà Xương Hạo không nhìn thấy.
Nó thầm phản bác trong lòng: "Không, anh ta có giỏi đến mấy cũng không bằng cậu cố gắng hết mình ở những nơi không ai thấy, chưa từng khoe khoang với ai, cũng chưa từng khóc than hay oán trách."
Nhưng nó không nói ra. Bởi vì một khi nói ra, thì những gì Xương Hạo đã làm cho đến bây giờ đều sẽ mang một sắc thái rẻ tiền.
Từ hướng ngược lại với nhóm người đang chuẩn bị tuần tra, một cơn gió lạnh ùa đến.
Đó là phía nam đại lộ Suzaku, bên kia La Thành Môn. Từ góc cổng thành không thể nhìn thấy ở đây, một luồng yêu khí nồng nặc bay đến.
Một trận ớn lạnh kèm theo căng thẳng chạy dọc sống lưng. Tất cả lông tơ dựng ngược. Tiếng tim đập mạnh vang vọng trong tai.
“Đến rồi!”
※※※※※
Fujiwara Minatsugu đang đi theo sau một vị Kiểm Phi Vi Sứ trung niên, tay trái siết chặt tràng hạt quấn quanh cổ tay.
Hôm qua vì trên người không có bất kỳ công cụ nào, gặp phải bách quỷ dạ hành, nên chỉ có thể miễn cưỡng tránh được một kiếp nhờ thuật ẩn thân. Nhưng, hôm nay thì khác. Vừa có Âm Dương Sinh đồng nghiệp cùng đi, lại có Kiểm Phi Vi Sứ đeo thanh thái đao bên hông đi cùng.
Ngay cả vì sự an toàn của cư dân trong kinh đô, cũng phải mau chóng hàng phục con yêu quỷ màn đêm đáng sợ này trong mấy ngày tới.
Vị Nữ Ngự mới nhập cung chưa đầy một tháng. Fujitsubo Nữ Ngự còn trẻ, hay nói đúng hơn là còn nhỏ tuổi thì đúng hơn, năm nay mới mười hai tuổi.
Và vị Nữ Ngự đó nghe tin về sự xuất hiện của yêu quỷ màn đêm, nghe nói rất bất an. Chuyện này Minatsugu nghe được từ Akazome Emon. Akazome Emon là tri kỷ của cha anh. Vì người phụ nữ anh quen vừa hay đang hầu cận bên Fujitsubo Nữ Ngự, khiến Minatsugu cảm thấy mình thân thiết với Nữ Ngự hơn cả các nữ quan trong cung. Mặc dù nói thân thiết ra có lẽ sẽ gây ra nhiều rắc rối, nhưng Minatsugu thực sự không tìm được cách diễn đạt nào khác, nên đành phải giấu kỹ câu nói này trong lòng.
“Ngài Fujiwara, xin hỏi nơi ngài nói gặp yêu quỷ màn đêm, chính là chỗ này sao?”
Vị Kiểm Phi Vi Sứ đi phía trước quay đầu hỏi. Minatsugu gật đầu, rồi tập trung tinh thần quan sát xung quanh.
“Vâng, thời gian cũng vào khoảng lúc này. Để đề phòng vạn nhất, ban ngày tôi còn đặc biệt gieo quẻ bói toán, và kết quả cho thấy khả năng nó sẽ xuất hiện hôm nay rất cao. Xin quý vị nhất định phải hết sức cẩn thận.”
Minatsugu còn chưa nói dứt lời, Âm Dương Sinh đi bên cạnh anh đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Đó là!!”
Anh ta dùng ngón tay chỉ về phía trước, Minatsugu thuận theo hướng đó nhìn lại, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Là Yêu Linh Dạ Hành của đêm qua. Vì toàn xác chết bị bao bọc bởi lớp màng nhầy nhụa nên không thể nhìn rõ toàn bộ hình dạng, nhưng có thể khẳng định chính xác đó là Yêu Linh Dạ Hành tối hôm trước.
Chính là nó! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao!
Cái gì? Ở đâu!? Đám quái vật đó thật sự xuất hiện rồi sao? Ở đâu thế?
Các cảnh binh Kebiishi đồng loạt dồn dập hỏi. Toshitsugu rút từ trong ngực ra mấy tờ bùa chú phù đưa cho họ.
Xin hãy cầm lấy thứ này. Đây là bùa chú của thầy tu Hoki, chỉ cần có nó thì dù bị tà sát khí bao vây cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Toshitsugu dặn dò đồng nghiệp phụ trách bảo vệ an toàn cho các cảnh binh Kebiishi và yểm trợ cho mình, sau đó anh tự mình nhảy đến phía trước Yêu Linh Dạ Hành.
Đám Yêu Linh Dạ Hành trăm hồn ấy như đang tìm kiếm thứ gì đó mà co duỗi trên mặt đất rồi bò trườn. Chỉ thấy nó vừa quan sát xung quanh vừa như mọc ra xúc tu mà kéo dài màng nhầy, tựa hồ đang dùng xúc giác đó để nhận biết đường chết.
Một trong vài xúc tu khổng lồ đột nhiên quẫy mạnh dữ dội. Không biết có phải đã tìm thấy mục giết chưa, Yêu Linh Dạ Hành ngừng chuyển động, một lúc lâu sau mới như cuối cùng đã xác định được mục giết mà đổi hướng.
Hình dáng đó, đơn giản giống như một con ốc sên không vỏ đang bò trườn trên đất. Toshitsugu trụ vững chân, kết ấn phát chú.
"Yêu quái, hãy tiếp nhận chết!"
"Trông giống một con sên lớn quá nhỉ!"
"Cậu không thể hét lên là ốc sên được sao? Tớ sẽ tưởng tượng đấy!"
Kouki phản đối cảm nhận trực tiếp đơn giản của Masahiro, rồi nó như đã phát hiện ra mục giết mà Yêu Linh Dạ Hành khóa chặt nên ánh mắt đã dính chặt vào một chếtểm. Masahiro theo hướng ánh mắt của Kouki nhìn qua, sau khi nhìn thấy thứ đó không khỏi sững sờ.
Đó là
Đó là hồn phách suy yếu đã nhìn thấy đêm qua. Trông như sắp biến mất đến nơi, lang thang phiêu bạt, nhìn sóng dao động của nó dường như rất nhanh sẽ tan biến trong làn gió đêm này.
Lẽ nào Yêu Linh Dạ Hành luôn tìm thứ này sao?
Tại sao chứ... Hồn phách đó cũng chẳng ngon lành gì đâu...
Hồn phách ăn vào có vị gì không? Người có thịt chắc sẽ ngon hơn chứ?
Nghe Masahiro buột miệng hỏi vậy, Kouki lộ ra vẻ mặt như đang nhai hoàng liên. Suy nghĩ này quả thật đủ trực quan đấy, mà còn rất rùng rợn.
Sau lưng hai người xuất hiện một luồng sát khí tức. Masahiro quay đầu lại, hỏi người tỏa ra sát khí tức đó:
"Rikugo, chuyện gì xảy ra vậy?"
Rikugo không trả lời. Không biết có phải vì không có chuyện gì để báo cáo nên không mở miệng, hay là phải hét lên quá nhiều, không biết bắt đầu từ đâu nên chọn im lặng, Masahiro không thể biết được.
Quay đầu lại liền thấy Rikugo đã hiện diện ở đó. Nhưng anh ấy vẫn hết sức khống chế thần sát khí của mình. Nếu không có tài năng nhìn thấy quỷ thể, e rằng không thể thấy được hình bóng của anh ấy.
"Cậu làm gì mà mặt dữ thế. Sao vậy?"
Masahiro hỏi lại lần nữa. Rikugo vẫn cúi đầu im lặng nhìn anh, rồi đưa ánh mắt sang Kouki. Kouki quay đầu lại cũng nhìn anh, kinh ngạc đến nhíu mày.
"Sao vậy? Hình như cậu có chếtều muốn hét lên, hét lên chết."
"Touchi, tôi muốn cùng cậu..."
Rikugo vừa hét lên đến đây, liền bị một tiếng thét từ nơi khác vang lên làm gián đoạn.
"Uwaaaaaaaa!"
Masahiro và Kouki cùng nhau đưa ánh mắt nhìn qua.
Đám Yêu Linh Dạ Hành dị thường kia, bị lớp màng nhầy nhụa bao phủ hình thành như bầy quái vật tựa đại xà, đang lan tỏa ra xung quanh và bao vây các cảnh binh Kebiishi, đẩy họ vào đường cùng.
Toshitsugu ở nơi cách xa một chút, đang dùng chú pháp của thầy tu Hoki gắng sức đẩy lùi lớp màng muốn hút anh vào.
Masahiro không khỏi sửng sốt.
"Không tốt rồi, cứ thế này tất cả mọi người sẽ bị ăn thịt mất!"
Masahiro không kịp tra tấn định lao ra, bàn tay của Rikugo từ phía sau vươn ra nắm lấy cổ tay anh. Kouki chạy đến trước mặt Masahiro.
"Khoan đã! Bây giờ cậu lao ra, dù cứu được họ, chắc chắn sẽ bị chất vấn tại sao lại ở đây!"
Một câu hét lên của Kouki khiến Masahiro bừng tỉnh. Anh hít một hơi.
Rõ ràng đang trong quái trai giới, lại tự ý chết lang thang ban đêm. Không chỉ bản xác chết, mà cả Yoshimasa cũng sẽ vì việc này mà gặp rắc rối.
Masahiro đứng tại chỗ, nắm chặt quả đấm, nhìn các dâm dương sinh đang bị Yêu Linh Dạ Hành tấn công.
Cảnh binh Kebiishi rút đao lớn tachi, đang ra sức vung vẩy. Nhưng đao kiếm thông thường đối với Yêu Linh Dạ Hành là không có tác dụng. Chỉ thấy nó vươn xúc tu nhầy nhụa dễ dàng đoạt lấy đao tachi, lưỡi đao vốn trông rất sắc bén trong chốc lát trở nên mềm và cùn.
Các dâm dương sinh tay cầm bùa chú phù, kết pháp ấn, gắng sức niệm chân ngôn. Nhưng đám quái vật đã mất chết hình dạng ban đầu vẫn dần逼近, lớp màng nhầy khổng lồ mở ra, tựa như mở ra chiếc miệng rộng.
"Sẽ bị ăn thịt mất."
Cổ họng vì sợ hãi mà cứng đờ, đã không thể niệm chân ngôn thần chú gì nữa. Mọi người vì khiếp sợ mà co rúm lại. Yêu Linh Dạ Hành vừa thể hiện bạo lực áp đảo, không ngừng phát động tấn công.
Chỉ có mình Toshitsugu vẫn kiên trì chiến đấu, nhưng e rằng bị nuốt chửng chỉ là vấn đề thời gian. Tiếng gầm rú phát ra từ Yêu Linh Dạ Hành không hình dạng đã che lấp thần chú của anh hoàn toàn không nghe thấy.
"Không được! Tôi không thể đứng nhìn được!"
Masahiro sốt ruột hét lên, định giật thoát cánh tay Rikugo đang nắm lấy mình, ngay lúc này, trong tầm mắt lướt qua một bóng đen. Đó là chiếc áo choàng đen như màn đêm đang phấp phới trong gió mà Rikugo khoác trên người.
"Rikugo, chiếc áo choàng đó người thường có nhìn thấy không?? À, bản xác chết nó cũng có quỷ lực, nếu muốn nó như vậy cũng có thể..."
"Cho tôi mượn!"
Chưa dứt lời, Masahiro đã nắm lấy áo choàng của Rikugo, dùng sức giật phăng ra. Rồi trước mặt Rikugo và Kouki đang sững sờ, anh khoác nó lên người, nhân lúc Rikugo chưa kịp phản ứng thuận theo đà giật tay anh ra rồi lao chết.
Kouki cdâm nín nhìn theo bóng lưng Masahiro đang xa dần.
"Tôi cảm thấy hình như đã từng thấy đâu đó có tên cướp cũng cải trang thành dạng này"
Hình như từng thấy có vài tên thổ phỉ dùng một tấm vải lớn che mặt và nửa người trên, cầm đao tachi chết cướp bóc người qua đường.
Kouki bất đắc dĩ chạy ra định đuổi theo Masahiro, nhưng bị Rikugo gọi lại.
"Touchi."
Giọng hét lên của Rikugo mang theo một bạo lực không thể phớt lờ, kiên định mà nghiêm túc.
Kouki quay đầu lại nhìn chằm chằm Rikugo. Chỉ thấy anh quỳ một chân trên đất, lộ ra vẻ mặt rất căng thẳng mở miệng hét lên.
"Risai... vẫn còn sống."
Đôi mắt trong suốt như ánh chiều tà của Kouki lập tức tối sầm lại.
Trong mắt Rikugo không có sự giả dối. Anh cũng không cần tạo ra lời hét lên dối như vậy để lừa mình.
"Sao có thể!"
Kouki trợn mắt, nghẹn giọng lẩm bẩm.
Rikugo dùng giọng không có sự trầm bổng nối tiếp
"Tôi đã nghe thấy giọng hét lên của anh ấy. Đó tuyệt đối là Risai không sai... anh ấy vẫn còn sống."