3. CLOUDY BEACH (Lần thứ 44)──Ngày thứ ba
Chuyện xảy ra không lâu trước "CLOUDY BEACH".
Trong căn phòng tối tăm kéo rèm, không bật đèn, chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng. Trước màn hình có một thiếu nữ đang ngồi, gần như muốn nhìn xuyên qua nó.
Trên màn hình là một đoạn video ghi lại cảnh tượng như địa ngục trần gian, mạng người lần lượt mất đi. Giống như cái gọi là phim tài liệu về các vụ giết người.
Đó là video của "CANDLE WOODS".
Trong giới của thiếu nữ, trò chơi này đã trở thành huyền thoại. Mấy ngày trước, cô đã thành công có được đoạn video này, khiến cô từ một người chơi trở thành một người xem.
Trò chơi dần đi đến hồi kết.
"──Sẽ không thua loại hạ đẳng như ngươi đâu!"
Trong video, có một cô gái hét lớn như vậy.
Mang lại cảm giác như một nữ quỷ, mặc trang phục thỏ ngọc. Tên người chơi là Yuki, là đồ đệ của cao thủ Hakushi, kế thừa tham vọng vượt qua chín mươi chín màn của bà. Trong cảnh này, cô đang lớn tiếng quát mắng kẻ sát nhân cuồng Kiara đang tàn sát bừa bãi trong "CANDLE WOODS".
Khi màn hình chiếu đến đoạn này, biểu cảm của thiếu nữ trở nên đằng đằng sát khí.
Chính là cô ta. Sớm muộn gì ta cũng phải quyết một trận sống chết với cô ta──
Mitsuba đã bị phân xác trong phòng của mình.
Đại khái thì, tình hình cũng giống như Essay.
Tay chân bị chặt đứt, phần thân đặt trên bàn, nội tạng vương vãi xung quanh. Người bình thường rất khó nhìn thấy loại thi thể này, nhưng Yuki đã thấy qua mấy lần rồi.
Cô gái này hôm qua còn suýt nữa dìm chết Yuki. Nhưng Yuki không những không có ý nghĩ mong cô ta chết sớm đi, ngược lại còn thấy thương hại cô ta. Nhìn thấy người bắt đầu có chút quen biết với mình chết thảm như vậy, thực sự khiến người ta khó chịu. Yuki tự nhắc nhở mình, đừng để lộ cảm xúc ra ngoài.
Không chỉ Yuki, sáu người chơi còn sống sót hiện tại đều đã đến nhà gỗ của Mitsuba. Thấy cô ta mãi không đến tập trung, cũng giống như hôm qua đi tìm Essay, họ đã qua gọi cô ta.
Kết quả──số phận của cô ta cũng giống như Essay.
"Hôm nay chúng ta sẽ──"
Người lên tiếng là Koyomi.
"Cùng với chuyện này, hãy nói chuyện rõ ràng một chút."
Koyomi nói xong định rời đi. Chắc là định về nhà gỗ của mình giống như hôm qua.
"Xin đợi một chút."
Yuki gọi cô ấy lại: "Hôm nay chúng ta họp ở đây luôn đi."
"──Tại sao?"
Koyomi nhìn Yuki, rồi lại nhìn Mitsuba trên bàn.
"Định nói trước linh cữu cô ấy sao?"
"Đúng vậy. Nếu không lại giống như hôm qua thi thể biến mất thì không hay."
Câu nói này của Yuki, khiến một người chơi nào đó lộ vẻ nghi hoặc.
Đó chính là Maguma. Hôm qua cô ấy toàn hành động một mình, tự nhiên không biết chuyện thi thể của Essay biến mất một cách bí ẩn.
"Thi thể của Essay không thấy đâu nữa."
Yuki giải thích cho cô ấy: "Hôm qua sau khi giải tán, tôi đến thẳng chỗ Essay, kết quả là đã không thấy đâu nữa."
"Vậy à... Thì ra không phải các cậu dọn đi sao?"
Maguma nói vậy. Xem ra hôm qua cô ấy cũng đã đến hiện trường vụ án.
"Đúng là nên để ý một chút thì tốt hơn." Koyomi nói: "Mọi người, có được không?"
Thấy những người khác đều không có ý kiến, bèn quyết định họp ở đây.
Các người chơi bắt đầu từ việc dọn dẹp phòng. Ít nhất cũng đặt lại những mảnh thi thể vương vãi của Mitsuba về vị trí bình thường, sau đó đắp chăn lên, vài người chắp tay vái lạy cô ấy. Máu đã biến thành bông gòn cũng được dọn dẹp đại khái, sáu người ngồi quanh chiếc bàn trước đó còn đặt phần thân của Mitsuba.
Maguma ngồi đối diện Yuki, vẫn mặc đồ bơi như hôm qua, nhưng diện tích vải đã nhiều hơn, tay chân và những chỗ khác đều được quấn vải.
"Maguma, đó là thứ gì vậy?"
"Hửm?" Maguma nhìn miếng vải buộc ở chỗ hơi thấp hơn khuỷu tay trái. "Đây là áo choàng tắm Essay mặc, hôm qua tôi đến phòng cô ấy mượn."
"Ờ, cái này tôi nhìn ra được... Ý tôi là tại sao lại quấn?"
"Hôm qua bị thương một chút, lấy dùng làm băng gạc thôi."
Yuki nhíu mày.
Bị thương? Người có thân hình thép này ư?
Yuki còn định hỏi thêm về thời gian và địa điểm, thì bị Koyomi ngắt lời: "Vậy, chúng ta bắt đầu thôi." nên đành tạm dừng.
"Đầu tiên, mời mỗi người báo cáo xem hôm qua mình đã làm gì."
Koyomi quét mắt nhìn tất cả người chơi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Airi.
"Nếu không phiền, có thể bắt đầu từ cậu được không? Kể cho hai người kia nghe chuyện xảy ra hôm qua đi."
Hai người đó──ý chỉ Maguma và Hizumi.
"A, được. Cái đó..."
Airi kể lại chuyện xảy ra hôm qua. Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, họ ở lại nhà gỗ của Koyomi nói chuyện vài câu, sau đó đến phòng Mitsuba đòi lại thức ăn, rồi đến nhà gỗ của Essay──phát hiện thi thể đã không cánh mà bay.
Năm người đi cùng cô ấy, Yuki, Airi, Koyomi, Mozuku, Mitsuba, đều có bằng chứng ngoại phạm. Nói cách khác, người có thể giấu thi thể là...
"Người đáng nghi chỉ có hai người các cậu thôi." Koyomi nói.
Ánh mắt của các người chơi tập trung vào Maguma và Hizumi, những người rời đi sớm nhất hôm qua.
"Không liên quan đến tôi."
Maguma trả lời. Hizumi tuy không lên tiếng, nhưng cũng lắc đầu.
"Vậy à. Nói vậy thì, hung thủ không ở trong số chúng ta rồi."
Yuki nhìn Maguma, lại để ý đến những miếng vải quấn quanh người cô ấy.
"Maguma, cậu bị thương ở đâu vậy?" Yuki hỏi.
"Hả?"
"Không phải cậu bị thương hôm qua sao, có thể cho tôi biết là lúc nào và ở đâu không?"
"Cậu nói vậy là có ý gì?"
"Giống như Koyomi đã nói, về mặt giới hạn vật lý, người có thể giấu thi thể chỉ có cậu và Hizumi. Hai người các cậu hôm qua sau khi họp xong nói muốn hành động một mình, rồi đến hôm nay, cậu bị thương──giống như đã đánh nhau với ai đó vậy."
"Cậu muốn nói tôi là 'hung thủ' sao?"
Maguma không có vẻ gì là đe dọa, nhưng Yuki vẫn căng mặt vì áp lực.
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Nếu tôi là 'hung thủ', thì không cần phải đợi trời tối rồi lén lút giết, ở ngay đây cũng có thể giải quyết xong số lượng cần thiết một lần."
"Biết đâu 'hung thủ' có một loại hạn chế nào đó mà chúng ta không biết thì sao. Ví dụ như một đêm chỉ được giết một người, hoặc không được tiết lộ thân phận... Xét đến những điều này, cậu đúng là có hiềm nghi."
".........."
"Có thể phiền cậu nói rõ được không?"
Yuki và Maguma nhìn nhau vài giây.
Cuối cùng Maguma là người dời mắt đi trước, nói:
"Chỉ là bị cành cây cào thôi. Hôm qua tôi đi trong rừng cả ngày, không biết từ lúc nào mà khắp người toàn vết xước. Mặc đồ bơi kiểu này đi lại lung tung, bị thương là chuyện đương nhiên mà phải không?"
Đúng là như vậy, đặc biệt là với người chơi có vóc dáng cao to như Maguma.
"Chuyện không có bẫy mà vẫn bị thương, đối với tôi rất mất mặt, cho nên mới không muốn nói. Có muốn tiện thể xem vết thương không?"
"...Thôi khỏi, tôi tin cậu. Cảm ơn sự hợp tác của cậu."
Sau khi Yuki nói vậy, Maguma cũng nói: "Không có gì."
"Vậy thì tiếp tục thôi." Koyomi nói với Airi: "Kể tiếp chuyện xảy ra sau đó đi. Chúng ta đã điều tra nhà gỗ một lượt... rồi sao nữa?"
Sau đó, cuộc họp diễn ra khá suôn sẻ, mỗi người chơi đều kể lại trải nghiệm của mình ngày hôm qua.
Đầu tiên là Airi. Sau khi điều tra hiện trường vụ án, cô đi vào khu rừng bao quanh bãi cát, suy nghĩ xem nên chuẩn bị trang bị thế nào để đối phó với "hung thủ", đồng thời tìm kiếm địa điểm có thể cắm trại qua đêm. Về chi tiết đã chuẩn bị loại trang bị nào và ngủ ở đâu thì cô không tiết lộ, chỉ nói rằng mình không ngủ qua đêm trong nhà gỗ.
Tiếp theo là Yuki, sau khi điều tra xong hiện trường vụ án, cô đi dạo trên bãi biển, cũng dò xét những chỗ nước sâu, nhưng không có thu hoạch gì. Chuyện đã gặp Mitsuba và có một đoạn đối thoại ngắn cũng đã nói ra. Phần suýt bị cô ta dìm chết thì vì sợ gây hiểu lầm, cộng thêm có chút xấu hổ, nên không nói ra.
Kế đến là Koyomi và Mozuku. Sau khi điều tra hiện trường vụ án, cả hai đều chỉ ở trong nhà gỗ của mình. So với Koyomi, Yuki tò mò hơn về việc Mozuku làm gì trong nhà gỗ, rốt cuộc hôm qua cô ấy đã tỏ ra không muốn người khác lục soát phòng. Tuy nhiên không khí hiện tại không phù hợp để tra hỏi như vậy, đành phải nhịn.
Tiếp theo là Maguma. Cô ấy, cũng giống như Airi, ngủ ngoài trời. Lang thang trong rừng thời gian dài để tìm địa điểm thích hợp, đến nỗi gây ra những vết thương lúc nãy. So với bốn người trước, cô ấy tiết lộ khá ít. Việc chuẩn bị cắm trại không giống như có thể tốn cả một ngày, cho nên Yuki đoán rằng cô ấy còn làm những chuyện khác, và nghi ngờ việc bị thương thực chất là do đó mà ra.
Sau đó là người cuối cùng──Hizumi.
"Tôi không làm gì cả."
Cô ấy chỉ nói một câu như vậy.
"...Ý cậu là cậu ở trong nhà gỗ cả ngày sao?"
Hizumi gật đầu theo câu hỏi của Koyomi. Dù lời khai có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng tra hỏi sâu thêm vẫn quá đột ngột, cho nên cũng đành thôi.
Về chi tiết trò chơi và bộ mặt thật của "hung thủ", đều không có thêm thông tin gì. Không biết là không ai phát hiện, hay là có người cố ý che giấu. Tóm lại cuộc họp kết thúc tại đây, Maguma và Hizumi nhanh chóng rời đi giống như hôm qua.
Điều khác biệt là, tại hiện trường chỉ còn lại bốn người.
Không khí nặng nề.
Nguyên nhân rất rõ ràng, bởi vì thiếu vắng Mitsuba, người chơi tùy hứng hay tự tiện mở tủ lạnh của người khác lấy đồ ăn. Bây giờ mới biết, ảnh hưởng của cô ta đối với không khí lớn đến nhường nào.
Yuki nhìn về phía Mitsuba đang được đắp chăn. Hành vi tùy tiện đó, bây giờ ngược lại khiến người ta lưu luyến, cảm thấy người như vậy chết đi thật đáng tiếc.
"──Tôi hỏi thẳng luôn đây."
Koyomi lên tiếng:
"Các cậu thấy bọn họ thế nào?"
"Bọn họ" là ai, tự nhiên không cần phải nói. Chính là hai người kiên trì hành động một mình, hai người không có ở đây, hai người có hiềm nghi di chuyển thi thể của Essay──Maguma và Hizumi.
"Nghi ngờ thì cũng có nghi ngờ."
Yuki trả lời:
"Nhưng xét về bọn họ thì, vẫn không hợp lý lắm. Thời gian thực sự không đủ để giấu thi thể trước khi chúng ta đến nhà gỗ."
Trừ đi lượng máu đã chảy ra, thi thể của Essay vẫn nặng mấy chục kilôgam. Dù Maguma và Hizumi cơ bắp cuồn cuộn cùng nhau di chuyển, cũng rất khó để dọn dẹp sạch sẽ chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
"...Hơn nữa, tại sao lại phải di chuyển thi thể?" Mozuku hỏi: "Là sợ chúng ta điều tra kỹ lưỡng sẽ phát hiện ra điều gì sao...?"
"Nếu vậy thì, lần này biết đâu sẽ có phát hiện."
Airi nói vậy, rồi nhìn về phía thi thể được đặt ở góc phòng.
Sau đó quay sang Yuki.
"Yuki, cậu đang nghi ngờ Maguma sao?"
"Cũng có." Yuki trả lời: "Nhưng cũng chỉ nhiều hơn những người khác một chút thôi, không đến mức nào cả. Thái độ của cô ấy có chút kỳ lạ, nhưng trước đây cô ấy vốn đã như vậy rồi. Coi như là kẻ độc hành đi."
Đã chơi hơn ba mươi lần, người chơi tự nhiên sẽ hình thành phong cách chơi của riêng mình.
Yuki thuộc kiểu "vị tha", bán ân tình cho người chơi, lợi nhuận ít nhưng kết giao rộng rãi bạn bè. Tiểu thư Mishiro từng giao đấu trước đây lại thuộc kiểu "kiểm soát", âm mưu tùy ý thao túng người chơi. Dù chưa vượt qua ba mươi lần, nhưng Koyomi lại có thể tránh được những trận nguy hiểm như "CANDLE WOODS", nói trắng ra là kiểu "nhát gan".
Nói như vậy thì, Maguma hoàn toàn là kiểu "cô độc kiêu ngạo". Do năng lực cá nhân cao, nên ưu tiên việc sinh tồn. Trong chiến lược sinh tồn của cô ấy không có sự tồn tại của người khác, do đó thỉnh thoảng sẽ xảy ra xung đột với những người chơi khác. Coi như là kiểu tùy hứng trái ngược với Mitsuba.
Trước đây cô ấy cũng từng rơi vào tình trạng bị cô lập không có ai giúp đỡ. Dựa vào thái độ đó mà khẳng định cô ấy chính là "hung thủ", thì có phần quá hấp tấp.
"Nhưng, cô ấy hình như đang che giấu điều gì đó... Chuyện bị rừng cây cào xước, chắc chắn là nói dối."
Maguma cũng không phải là người dễ dàng bị thương. Nếu không phải như Yuki đã nói trước đó, bị thương do đánh nhau với người khác──thì chính là đã xảy ra tình huống bất thường đủ để khiến cô ấy bị thương, ngang ngửa với "bức tường ba mươi".
"Vậy... cái đó..." Mozuku lên tiếng hỏi: "Tôi có một câu hỏi không được lịch sự cho lắm, có thể cho tôi hỏi một chút được không?"
"Sao vậy?" Airi hỏi.
"Hiện tại là một đêm một người mà. Rồi xét theo tỷ lệ sống sót của trò chơi, sẽ có ba người chết phải không, vậy thì... trò chơi chẳng lẽ hôm nay là kết thúc rồi sao?"
"A..."
Không hề bất lịch sự, mà còn rất quan trọng.
Sơ ý một chút là lại hăng hái truy tìm hung thủ rồi. Đây là trò chơi kiểu sinh tồn, không cần phải đoán "hung thủ" cũng không cần phải tìm ra, cứ để hắn giết đủ số lượng cần thiết, trò chơi sẽ kết thúc.
"Rốt cuộc, vẫn không biết đây là đang chơi cái gì nữa."
Koyomi nói: "Nhưng mà, đại khái cũng giống như Yuki nghĩ thôi. Không nói rõ ràng, là vì không sợ người chơi hiểu lầm. Những người chơi ngoài 'hung thủ' ra, chỉ cần sống sót qua một tuần là được. Vấn đề là, 'hung thủ' cần giết mấy người."
Chắc chắn là ít nhất hai người, rốt cuộc đã có hai người bị hại. Nếu chỉ xét khả năng, thì nhiều nhất có thể lên đến bảy người. Xét việc trò chơi kéo dài một tuần, vừa đúng là một đêm chết một người.
Tuy nhiên nếu như vậy, điều kiện chiến thắng của "hung thủ" có phần quá hà khắc. Xét đến tỷ lệ sống sót cố hữu của trò chơi, số lượng cần thiết đáng lẽ không lớn đến vậy.
"Thông thường thì, khoảng ba người."
Yuki nói: "Nhưng phải chú ý, bây giờ vẫn chưa biết trò chơi có được tính là kết thúc hôm nay không. Một đêm giết một người chỉ là phỏng đoán, không phải chắc chắn. 'Hung thủ' cũng có thể sau khi giết hai người, quyết định hôm nay nghỉ ngơi một chút."
"Phần này thực sự khiến người ta rất để tâm." Airi nói: "Essay và Mitsuba đều bị hại vào buổi tối, hơn nữa mỗi ngày một người. Có lý do nào bắt buộc phải làm vậy không?"
Đây là trò chơi kiểu biệt thự trong bão tuyết lấy bối cảnh là một hòn đảo biệt lập trên biển. Nếu thủ đoạn giết người của "hung thủ" có nhiều hạn chế, thực ra cũng không có gì lạ. Ví dụ như chỉ tính giết người vào ban đêm, hoặc bắt buộc phải giết trong nhà gỗ. Việc làm cho thi thể vương vãi khắp nơi, biết đâu cũng là do điều kiện yêu cầu. Yuki không phải là "hung thủ", không thể nào biết được.
Ngoài ra, trò chơi còn rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Hiện tại lượng thông tin quá ít, chỉ biết là có "hung thủ" tồn tại. Có phải là cố ý thiết kế như vậy, để người chơi tự mình suy luận không? Vậy thì điều này rất bất lợi cho Yuki. Bởi vì cô sống sót đến bây giờ chủ yếu dựa vào trực giác, không phải đầu óc.
Để nâng cao tỷ lệ sống sót, rốt cuộc mình nên làm gì đây. Khi Yuki cố gắng động não──
"...Không được, buồn ngủ quá."
Cơn đau đầu và buồn ngủ khiến Yuki nhăn mặt.
Để đề phòng "hung thủ" tấn công, Yuki đã thức trắng một đêm, tổn thương này đang bào mòn cô. Nếu không tìm cơ hội ngủ bù, e rằng sẽ rất nguy hiểm.
"Ăn chút gì đó trước thì sao?"
Koyomi chỉ vào chiếc tủ lạnh đã mất chủ nói.
"Có thể giúp tỉnh táo hơn một chút."
"Vậy được rồi..."
Yuki quỳ gối bò đến bên tủ lạnh, lấy ra một chai nước ngọt, đến nhà bếp tìm thứ gì đó để ấn nắp viên bi.
Sau đó nhìn về phía thùng rác đặt ở góc bồn rửa trong bếp.
Bên trong trống không.
Sau đó, bốn người điều tra hiện trường một lượt.
Trừ việc bông gòn cạnh bàn đã được dọn sạch và thi thể vẫn còn trong nhà, thì gần như giống hệt nhà gỗ của Essay hôm qua. So với việc thi thể bị phân xác nghiêm trọng, căn phòng có thể nói là không bị bất kỳ tổn hại nào. Ngay cả việc gậy gộc làm lõm sàn nhà, hay mặt bàn bị dao cắt xước cũng không có.
Sau khi xong phần căn phòng, họ bắt đầu kiểm tra thi thể. Lật tấm vải liệm ra xem──Mitsuba với cái chết thê thảm ở ngay đó, không hề biến mất giống như Essay. Dù các bộ phận đều được đặt lại vị trí cũ, nhưng không có chỗ nối nào được cắt gọn gàng sạch sẽ, mà bị tháo dỡ một cách hỗn loạn.
"Làm cho vương vãi khắp nơi cũng là cố ý sao?" Koyomi hỏi.
Yuki không có câu trả lời. Có thể là vì những lý do thực tế như che giấu nguyên nhân cái chết, cũng có thể đối phương chính là thích như vậy. Mà theo Yuki thấy, khả năng sau cũng không hề thấp.
"Mặt cắt không được ngay ngắn cho lắm."
Airi nhìn mặt cắt cánh tay phải nói.
"Không phải kiểu bị vũ khí sắc bén cắt một nhát đứt lìa, mà là cảm giác như bị chặt nhiều lần vào một chỗ rồi mới cuối cùng đứt ra."
"Nói cách khác... 'hung thủ' không giỏi dùng dao sao?" Yuki hỏi.
"Có thể là vậy, cũng có thể là cố ý. Việc làm cho thi thể vương vãi khắp nơi, và việc cắt tay chân một cách hỗn loạn, về bản chất là giống nhau."
Airi lộ vẻ khó xử suy nghĩ. Yuki cũng bắt chước biểu cảm của cô ấy, nhưng không có thu hoạch gì.
Sau khi xem xét xong thi thể, bốn người từ đó giải tán. Airi nói cô đột nhiên có chuyện muốn điều tra cho rõ, bèn đi về phía nhà gỗ của Essay. Còn Koyomi và Mozuku thì mỗi người trở về nhà gỗ của mình, có vẻ định ở đó cả ngày giống như hôm qua.
Yuki nhìn ba người rời đi, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm gì.
Trò chơi này chín mươi chín phần trăm là kiểu sinh tồn, chỉ cần không bị "hung thủ" nhắm trúng, về cơ bản là nằm không cũng qua. Suy nghĩ từ góc độ của "hung thủ", dễ dàng nhất hẳn là giết từ người yếu nhất trước, nhưng thực tế hoàn toàn không phải vậy. Nạn nhân đầu tiên là cao thủ Essay đã đạt đến mốc năm mươi, người thứ hai cũng là người tự do Mitsuba ở mốc ba mươi. Đừng nói là giết từ người yếu, mà hoàn toàn là bắt đầu từ người mạnh. Khả năng mục tiêu thứ ba sẽ là Yuki rất cao.
Điều kỳ lạ là, không chỉ Essay, mà ngay cả Mitsuba cũng chết dễ dàng như vậy. Cô gái hôm qua đã đùa giỡn Yuki trong lòng bàn tay trên bãi biển, liệu có khả năng chết một cách hoàn toàn không thể chống cự trong tình trạng đã nhận thức được sự tồn tại của "hung thủ" không? Nếu thật sự là như vậy, liệu có phải trò chơi này có bí mật gì đó, ẩn chứa cạm bẫy khiến cả Essay và Mitsuba cũng phải bỏ mạng không.
Nói đến che giấu, Maguma cũng vậy. Những vết xước vô số được cho là do cỏ cây gây ra đó, rốt cuộc từ đâu mà có? Nếu đó không phải là để che giấu thân phận "hung thủ", liệu có phải là vì cô ấy đã phát hiện ra cơ chế của trò chơi này, thông tin quan trọng nhất liên quan đến việc có thể sống sót hay không? Có phải vì nắm giữ thông tin này trong tay, nên mới không ngần ngại mang tiếng là "hung thủ" cũng phải che giấu đến cùng không?
Hay là đi tìm cô ấy hỏi thử xem sao.
Yuki từ đó đi vào rừng.
Vận may không tệ, rất nhanh đã tìm thấy Maguma.
Nên nói là thứ cho thấy cô ấy có thể ở ngay phía trước. Trong khu rừng đã cùng các người chơi tuần tra hôm kia, xuất hiện thêm những cái bẫy mà lúc đó không có.
Cấu tạo rất đơn giản, chỉ là vài cành tre được vót nhọn cắm xuống đất mà thôi.
Nhưng bẫy vẫn là bẫy, rõ ràng là vật nhân tạo, Yuki rất chắc chắn đây là tác phẩm của Maguma. Dù Airi cũng cắm trại trong rừng, nhưng không có khả năng là do cô ấy đặt. Việc có thể gây tổn thương cho những người chơi không phải là "hung thủ"──gây ra sự bất hòa với những người chơi khác, chỉ có người theo chủ nghĩa cá nhân như Maguma mới làm.
Hang ổ của Maguma ở ngay phía trước.
Đặt bẫy, chính là để ngăn cản kẻ xâm nhập, mà "bí mật" cô ấy nắm giữ phần lớn cũng ở đó. Trên đường cần phải vượt qua nhiều lớp bẫy, nguy hiểm không nhỏ, nhưng rủi ro của việc không làm gì cả cũng không thấp. Nếu "hung thủ" chọn Yuki làm mục tiêu thứ ba, cô không hề dám đảm bảo mình có thể sống sót. Để nâng cao tỷ lệ sống sót, tất cả những gì có thể làm đều phải làm.
Thế là Yuki tiếp tục tiến về phía trước.
Airi trở về nhà gỗ của mình.
Sau khi bốn người giải tán, Airi đi đến nhà gỗ của Essay. Cô chỉ nói với những người chơi khác là "có chuyện muốn điều tra cho rõ", nhưng không tiết lộ sự thật. Dù không nói dối, nhưng cố ý dùng cách nói dễ gây hiểu lầm. Cô không phải vì "có chuyện muốn điều tra cho rõ" mà qua đó điều tra, chỉ đơn giản là đến nhà gỗ của Essay để lấy những vật dụng cần thiết.
Cụ thể thì, thứ cần là trang phục của cô ấy.
Trong tủ của cô ấy vẫn còn những chiếc áo choàng tắm khiến người ta liên tưởng đến áo choàng phòng thí nghiệm, xem ra Maguma không lấy đi hết.
Airi mang áo choàng tắm về nhà gỗ của mình, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng khắp phòng, chắc chắn không có người chơi nào lẻn vào rồi, cô ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu nhìn cánh tay trái của mình, cẩn thận ấn vào vị trí tay của Mitsuba bị chặt đứt──chỗ hơi cao hơn khuỷu tay một chút.
Cảm giác có dị vật khiến cô dừng động tác.
Bị cô đoán trúng rồi.
Dưới da được cấy vào một vật thể có kích thước bằng viên thuốc. Một trong một ngoài mỗi bên một cái, vị trí vừa đúng đối diện nhau. Da xung quanh không có dấu vết bị rạch, duỗi thẳng tay cũng không cảm nhận được. Trừ khi nghi ngờ mãnh liệt như thế này rồi đặc biệt đi kiểm tra, về cơ bản sẽ không phát hiện ra. Giống như Airi trong ba ngày từ khi trò chơi bắt đầu đến nay, không hề có chút cảm giác nào về nó, những người chơi khác chắc cũng vậy. Người biết được phần lớn chỉ có "hung thủ", Airi và Maguma.
Cảm giác chạm vào dị vật khiến Airi lập tức hiểu ra lý do của việc phân xác, chính là để che giấu thứ này. Essay và Mitsuba không hề chống cự, cũng là vì nó. Sáng nay tại sao Maguma lại quấn vải trắng khắp người, chính là để che giấu dấu vết gỡ bỏ dị vật.
Đây chính là cạm bẫy mà trò chơi đã đặt ra cho họ.
Thiết bị cấy ghép.
Vào lúc trò chơi bắt đầu, phía tổ chức đã cấy loại thiết bị này vào khắp người người chơi, chín phần mười là để tạo lợi thế cho "hung thủ". Chức năng đầu tiên có thể nghĩ đến là máy phát tín hiệu, sẽ truyền vị trí của người chơi cho "hung thủ" bất cứ lúc nào. Trên hòn đảo này có rất nhiều chỗ để trốn, có thứ như vậy cũng không có gì lạ. Ban đầu Airi đoán rằng "hung thủ" có lẽ chia sẻ màn hình với "khán giả", nhưng không đơn giản như vậy, mà trực tiếp cho cô ta biết vị trí luôn. Nếu đã như vậy, mức độ an toàn của việc ngủ trong nhà gỗ hay ngủ ngoài trời cũng không có gì khác biệt.
Sau đó, xét từ cái chết của Essay và Mitsuba, thiết bị đó hẳn còn có những chức năng khác, rất có thể là điện giật. Sau khi kiểm tra kỹ hơn toàn thân, cô phát hiện tay phải cũng có hai cái, mỗi chân có bốn cái, tổng cộng mười hai cái. Nếu đoán không sai, người chơi sẽ bị tê liệt toàn thân không thể cử động khi thiết bị được kích hoạt. Nếu "hung thủ" còn có điều khiển từ xa để kiểm soát thiết bị này thì sao? Nếu cô ta kích hoạt nó trước mặt Airi thì sao? Chắc chắn sẽ không chịu nổi một đòn, "hung thủ" muốn chém thế nào cũng được, ngay cả cao thủ như Essay hay Mitsuba cũng bó tay.
Chỉ cần thứ này còn trong người, Airi sẽ không có chút an toàn nào.
"...Nhất định phải mau chóng gỡ bỏ nó."
Airi lẩm bẩm nói.
Dù chưa chắc có chức năng điện giật hay không, cho dù có cũng không thể không có giới hạn sử dụng. Xét việc hiện tại một đêm chết một người, rất có thể là một ngày giới hạn một lần, hơn nữa phải là ban đêm. Nhưng dù có giới hạn gì đi nữa, uy lực này vẫn thừa sức bù đắp. Nếu đã biết đến sự tồn tại của nó, thì không thể ngồi yên không làm gì.
Phải mau chóng gỡ bỏ mới được.
Airi đưa tay vào trong bộ đồ bơi trễ vai.
Lấy ra con dao làm bằng thủy tinh.
Đó là thứ cô đã làm ra hôm qua bằng cách đập vỡ cửa sổ nhà gỗ của Essay rồi gia công lại. Dù không sắc bén lắm, giấu dưới đồ bơi cũng không có vấn đề gì, nhưng ít nhất vẫn có thể rạch da, lấy dị vật bên dưới ra.
Airi đứng trong nhà bếp.
Dùng mũi dao gõ gõ vào vị trí cấy ghép thiết bị. Vừa nghĩ đến việc sắp làm, cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô tự nhủ mình không thể không làm. Có lẽ có thể tìm được dụng cụ tốt hơn, không cần dùng loại dao cùn này, ví dụ như tháo dỡ lò vi sóng để lấy linh kiện kim loại, hoặc rút xương của Mitsuba ra vót nhọn. Như vậy có lẽ sẽ hiệu quả hơn, nhưng những thứ đó cũng chỉ là dụng cụ làm vội, không thể xóa đi nghi ngờ "có lẽ vẫn còn lựa chọn tốt hơn". Quá cầu toàn, chắc chắn sẽ sa lầy, phải sớm thỏa hiệp, chặt đứt gốc rễ của sự mơ hồ.
Thế là Airi ấn mạnh con dao vào da.
Cô không hề rời mắt. Cô vốn dĩ không phải là cô gái nhút nhát, hồi nhỏ tiêm phòng dĩ nhiên cũng nhìn chằm chằm vào mũi kim. Khi mẹ nói tình hình gia đình không thể cho cô học tiếp cao trung, cô cũng rất hiểu chuyện mà từ bỏ ý định. Trong "CANDLE WOODS" khi người ta đưa dao bắt cô giết người, cô cũng không trốn vào chiếc lồng trốn tránh hiện thực. Trong trò chơi thứ ba mươi bị kẹt trên núi tuyết, cũng không hoảng loạn oán trách như những người chơi khác, mà rất đơn thuần chấp nhận hiện thực.
Nghe nói người ta muốn sống hạnh phúc, thì phải đeo lên lăng kính lạc quan.
Vậy thì Airi cho rằng, bản thân mình e rằng cả đời cũng không thể hạnh phúc.
Nếu không phải phát hiện ra thứ này, cô cũng sẽ không tự mình xuống tay với bản thân, cũng sẽ không nếm trải nỗi đau khiến tim đập nhanh gấp đôi. Dù đây không phải lần đầu tiên tay cô bị thương, nhưng đau vẫn cứ là đau. Cảm thấy kêu thành tiếng sẽ hỏng việc, nên cô đã cắn chặt chiếc áo choàng tắm lấy được từ chỗ Essay. Vốn dĩ là làm trong bếp để không cho bông gòn từ vết thương chảy ra rơi xuống đất, kết quả hoàn toàn không có thời gian dư dả như vậy. Đợi đến khi đào được thiết bị có kích thước bằng viên thuốc như ý muốn, cô đã nằm trên giường thở không ra hơi rồi.
Mồ hôi của Airi chảy ròng ròng như trong truyện tranh, cô nhặt thiết bị lên ném vào thùng rác ở bồn rửa trong bếp. Tiếp đó cố gắng cử động cánh tay trái chỉ cần động nhẹ đã rất đau, dùng tay phải chạm vào vị trí cấy ghép thiết bị bên ngoài. Lý trí kiên cường như thường lệ của Airi, cực kỳ bình tĩnh nói ra con số đó.
Còn mười một lần nữa.
Thời gian chắc chưa đến ba mươi phút.
Nhưng đối với Airi mà nói, lại dài đằng đẵng như thể đã trải qua một lần luân hồi địa ngục. Sau khi gỡ bỏ toàn bộ mười hai cái, Airi lại cẩn thận kiểm tra toàn thân một lượt, để phòng có con cá nào lọt lưới. Trong phạm vi cô có thể tìm được, không tìm thấy một cái nào. Biết đâu còn có cái thứ mười ba được cấy vào cạnh tim, những nỗ lực trước đó đều uổng phí, nhưng Airi vẫn không hề mất bình tĩnh, biết rằng đến lúc đó cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Tiếp đó Airi quấn những dải vải cắt từ áo choàng tắm để che đi vết thương, trở nên giống hệt Maguma sáng nay. Xét việc những người chơi khác đều không như vậy, người phát hiện ra sự tồn tại của thiết bị chỉ có Airi và Maguma mà thôi. Trong tình huống lợi thế của "hung thủ" đã giảm đi một nửa, Airi không có khả năng sẽ trở thành mục tiêu thứ ba sau Essay và Mitsuba.
Bây giờ, Airi rất đau đầu không biết nên xử lý thế nào với việc "hung thủ" có thể dùng điện giật làm tê liệt "nạn nhân". Phong cách chơi của cô giống như Yuki, sẽ hỗ trợ người khác chơi game trong phạm vi hợp lý, nhưng việc tiết lộ chuyện này, đối với cô đã vượt quá "phạm vi hợp lý". Nếu tất cả mọi người đều gỡ bỏ thiết bị, vậy thì Airi lại phải đối mặt với nguy cơ trở thành mục tiêu, "hung thủ" cũng có thể vì Airi công bố chuyện này mà trả thù cô vì đã làm mất lợi thế của mình. Việc có nên công bố hay không khiến Airi do dự rất lâu, cuối cùng quyết định tạm thời giữ lại, để cuộc họp ngày mai rồi quyết định.
Tóm lại, việc phòng ngự đã xong.
Tiếp theo──là tấn công.
Sự tồn tại của thiết bị, đã cho Airi một manh mối. Về mặt lý thuyết, những người chơi ngoài "hung thủ" ra, trên người đều còn thiết bị, nói cách khác chỉ cần khám người họ là có thể dễ dàng nhận diện "hung thủ". Dù "hung thủ" có lẽ sẽ giống như trong "CANDLE WOODS", trên người được cấy ghép những thiết bị khác hoặc thiết bị ngụy trang, nhưng cũng rất có khả năng hoàn toàn không có chuyện đó. Đến nay cô đối với "hung thủ" đều không có chút manh mối nào, bị buộc phải một mực phòng ngự, bây giờ cuối cùng cũng có được phương tiện tấn công, lẽ nào lại không tận dụng triệt để.
Đây là trò chơi kiểu sinh tồn. Người chơi chỉ cần sống sót qua một tuần, hoàn toàn không cần phải đoán thân phận hung thủ. Tuy nhiên──Airi rất nghi ngờ trò chơi sẽ kết thúc theo như dự tính. Giả sử cô ta là "hung thủ", cô ta chính là người mà Airi đoán, vậy thì ba nạn nhân được dự đoán hiện tại, có lẽ không thể thỏa mãn được cô ta. Mọi chuyện có thể sẽ giống như trò chơi khó quên suốt đời đó──"CANDLE WOODS"──xuất hiện số người chết vượt xa yêu cầu thiết kế của trò chơi.
Có sự cần thiết phải làm rõ.
Biết đâu, còn cần phải suy nghĩ xem nên đối phó với cô ta như thế nào.
Airi từ đó đi đến nhà gỗ của Hizumi.
Hizumi.
Giống như một đám mây, người chơi khó mà nắm bắt.
Nói thẳng ra, Airi cho rằng cô ta rất nguy hiểm. Hôm qua, Airi đã nói với Yuki về chuyện này, đồ đệ của Kiara có thể đã tham gia trò chơi này, và cô mãnh liệt nghi ngờ đó chính là Hizumi.
Thi thể của Essay và Mitsuba đều bị phân xác nghiêm trọng. Nếu là để lấy thiết bị ra, che giấu sự tồn tại của nó, thì cũng có lý, nhưng Airi không cho rằng đó là mục đích duy nhất. Thực tế, Airi đã từ mặt cắt không tự nhiên của thi thể mà suy luận ra bên trong có thể có vật cấy ghép, hoàn toàn không đạt được hiệu quả che giấu. Chỉ có thể suy nghĩ theo hướng có mục đích khác.
Khi suy nghĩ đó là gì, thứ cô liên tưởng đến tự nhiên là kẻ sát nhân cuồng đó. Đại ác ma Kiara đã giết hại hơn ba trăm người chơi, đẩy cả ngành vào tình trạng hấp hối. Xét đến việc những người sống sót của "CANDLE WOODS" là Airi và Yuki đều ở trong cùng một trò chơi, vậy thì câu trả lời cho hành động của cô ta chỉ có một──đó chính là truyền tải thông điệp. Tuyên bố đồ đệ của Kiara đã lẻn vào trò chơi này, muốn tái hiện "CANDLE WOODS". Đừng nói là hai người họ đã tiễn Kiara xuống địa ngục, những người chơi khác cũng sẽ bị cô ta xé thành từng mảnh thịt. Nếu nghĩ như vậy, mọi chuyện sẽ có lời giải thích hoàn hảo.
Sau đó.
Người chơi có khả năng nhất là đồ đệ đó──chính là Hizumi.
".........."
Lý trí của Airi nói với cô, cậu đúng là làm bậy.
Hoàn toàn là chứng hoang tưởng. Toàn bộ đều là suy đoán chồng chất suy đoán, chẳng khác nào lâu đài trên không. Chính Airi cũng biết, điều này tương đương với việc ép tội. Cấu trúc tinh thần của cô không đơn giản đến mức bị hoang tưởng mê hoặc.
Nhưng──thi thể như vậy thực sự quá kỳ dị, ngay cả trong thế giới cược mạng này cũng khó mà thấy được, khiến cô không thể không nghĩ đến liên quan với Kiara. Trớ trêu thay, chính Airi cũng sợ lại gặp phải chuyện như "CANDLE WOODS" tái diễn. Dù căn cứ yếu ớt, cô cũng không thể bỏ qua mối nghi ngờ này.
Nếu đã không thể bỏ qua, thì nhất định phải làm rõ.
Nếu là hiểu lầm, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Airi gõ cửa nhà gỗ của Hizumi. Đợi một lát, cửa lặng lẽ mở ra, Hizumi xuất hiện. Dùng đôi mắt tam bạch──thậm chí là tứ bạch──của mình nhìn chằm chằm Airi.
"Sao vậy?" Còn hỏi như vậy.
"Có chuyện tôi muốn nhờ cậu..." Dù bị bầu không khí kỳ lạ đó làm choáng váng, Airi vẫn nói ra lời.
"Sao vậy?"
"Có thể cho tôi khám người cậu một chút được không?"
"Tại sao?"
Chỉ có thể nói với cô ta thôi. Airi lên tiếng:
"Tôi phát hiện ra trong cơ thể người chơi bị cấy ghép một loại thiết bị nào đó."
Cô vừa xoa miếng vải quấn trên tay trái, Hizumi cũng nhìn về vị trí tương tự trên người mình.
"Đó có thể là thiết bị điện giật có chức năng định vị. Những cao thủ như Essay và Mitsuba cũng bị giết dễ dàng, rất có thể là vì những thứ đó. Tôi cũng mới phát hiện ra cách đây không lâu, liền vội vàng đào hết ra rồi."
Hizumi sờ lên cánh tay mình, chắc là đang xác nhận thật giả. Đây không giống việc "hung thủ" sẽ làm, nhưng không thể loại trừ khả năng đang diễn kịch.
"Có thể để tôi kiểm tra một chút được không?"
Airi nói tiếp: "Chắc là có thể dùng việc có hay không có thứ này để phân biệt có phải là 'hung thủ' không, cứ để tôi xem trên người cậu có không nhé. Rất nhanh thôi, làm ơn..."
Vừa nói, Airi vừa tiến lên một bước.
Nhưng Hizumi cũng lùi lại một khoảng tương tự.
"──Không được."
Cô ta nói.
"Đừng qua đây."
"...Tại sao?"
"Đừng đến gần tôi."
Là đang lo lắng Airi sẽ là "hung thủ" sao──hay là giả vờ.
Nghĩ vậy, Airi dang hai tay ra nói: "Tôi không mang vũ khí."
"Nói dối, giấu trong đồ bơi."
Airi nhìn lại bộ đồ bơi trễ vai của mình. Bên trong đúng là có khả năng giấu đồ, cho đến vừa rồi vẫn là như vậy.
"Tôi không có giấu."
Airi nói: "Nếu cậu khăng khăng, tôi có thể cởi ra. Hơi xấu hổ một chút thôi..."
"Đi ra!"
Airi rất kinh ngạc. Bởi vì Hizumi đột nhiên hét lớn với cô, đây là lần đầu tiên nghe thấy Hizumi hét lớn.
Hizumi đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cái gọi là cảm giác căng như dây đàn. Airi cố gắng suy nghĩ xem nên giải thích thái độ này như thế nào. Là hoàn toàn cảnh giác, hay cô ta chính là "hung thủ", muốn trốn tránh điều tra? Dù thế nào đi nữa, như vậy rất khó xác nhận cô ta có thiết bị hay không.
"Vậy được rồi."
Airi nói: "Tôi sẽ không khám người nữa, chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi thôi."
"...Câu hỏi gì?"
"Cậu từng nghe qua một người chơi tên Kiara chưa?"
Hizumi mở to mắt. Xem ra đôi mắt tứ bạch đó vẫn chưa hoàn toàn mở hết.
"Cô ta đúng như tên gọi, có mái tóc màu Kiara (caramel). Nếu cậu biết gì đó──"
Lời của Airi dừng lại ở đây.
Bởi vì Hizumi đã tung một cú chặt tay tấn công cô.
Người chơi bị cấm mang vũ khí vào trò chơi.
Bởi vì nếu trong trò chơi xuất hiện vũ khí ngoài dự tính của bên tổ chức, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiến trình trò chơi. Thứ có thể mang vào trò chơi, chỉ có cơ thể của chính mình, trang phục chỉ định, và một số ít ngoại lệ như phụ kiện tóc, kính mắt.
Nhưng ngược lại, nếu cải tạo một phần cơ thể thành vũ khí thì không nằm trong giới hạn này. Trong thế giới mà một khác biệt nhỏ cũng có thể quyết định sự sống chết này, có rất nhiều người chơi đang tìm tòi con đường này.
Ví dụ phổ biến nhất, là móng tay.
Dù không sắc bén bằng vũ khí có lưỡi, nhưng ít nhất có thể mài nhọn. Chỉ cần đánh trúng những yếu huyệt như nhãn cầu hoặc cổ họng, vẫn có thể gây ra vết thương chí mạng.
Cú chặt tay của Hizumi trong nháy mắt đã đến vị trí thậm chí không thể lấy nét kịp.
Airi nhảy lùi lại.
Lùi nhanh hơn cả lúc Hizumi bước tới. Trong lúc vội vàng, cô không kịp để ý đến tư thế mà ngã ngửa ra sau, rơi xuống vùng nước cạn xung quanh nhà gỗ.
Lúc định đứng dậy, Hizumi cũng với ánh mắt hung tợn áp sát đến.
Hai tay Airi nắm lấy hai tay đang chộp tới của cô ta, với tư thế Hizumi ở trên, Airi ở dưới, hai tay không rảnh làm gì khác mà đọ sức.
"──Cậu quen cô ta sao?"
Airi nói:
"Cậu từng gặp Kiara chưa? Cô ta có quan hệ gì với cậu không?"
"Có thì sao?"
Hizumi dùng sức đến mức mắt như muốn lồi cả ra.
"Quen cô ta thì sao? Là đồ đệ của cô ta thì sao? Định nói tôi rất rành phân xác à? Định nói tôi nhất định sẽ nổi điên như Sư phụ sao?"
Những từ như Sư phụ, đồ đệ Airi đều không hề nhắc đến, tất cả đều do cô ta tự nói ra.
"Ai cũng vậy hết! Dùng định kiến để nhìn người khác! Tôi là chính tôi! Là một cá thể độc lập có ý thức tự do và thân thể! Đừng có tùy tiện dán nhãn cho tôi!"
Có lẽ là không quen hét lớn, cô ta vừa nói vừa điều chỉnh âm lượng.
"Nghe cho rõ đây! Bây giờ tôi chỉ đang hòa bình với các người thôi! Sớm muộn gì cũng sẽ giết hết các người! Đến xương cũng không còn! Dù các người có chết hết, tôi cũng sẽ sống sót!"
Đúng là nói năng vớ vẩn. Airi thầm nghĩ, mỗi đoạn nhỏ của cô ta nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng ghép lại thì lại trước sau mâu thuẫn. Điều hiểu được chỉ có một, đó là nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị cô ta giết chết.
Bất đắc dĩ, Airi đành phải nhẫn tâm.
Dùng đầu gối tấn công vào bụng Hizumi.
Bắt đầu phản công.
Điều này khiến Hizumi không khỏi nôn ọe một tiếng rồi tạm thời lùi lại, Airi nhân cơ hội thoát thân, bì bõm lội nước bỏ chạy.
"Đứng lại!"
Hizumi tuy nói vậy, nhưng lúc cô ta đứng dậy thì khoảng cách đã quá xa. Thêm vào đó là sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, không thể nào đuổi kịp.
Airi lên đến đất liền liền băng qua bãi cát, lao thẳng vào rừng.
Đồng thời duy trì tốc độ suy nghĩ.
Cô không thể khẳng định, cũng không thể bỏ qua sự nghi ngờ. Điều có thể chắc chắn là Hizumi phản ứng rất bất thường với tên của kẻ sát nhân cuồng, đủ để gián tiếp chứng minh cô ta là đồ đệ của Kiara.
Thực sự chính là cô ta sao?
Yuki rút lui.
Càng tiến về phía trước──càng đến gần nơi ở của Maguma──bẫy càng trở nên hung hãn, cũng càng khó phát hiện. Dù có sự tự tin tuyệt đối vào việc tránh bẫy, cô vẫn bị đối phương lừa, rơi xuống hố bẫy. May mắn thay, cô đã thành công tránh được những cọc tre nhọn cắm dưới đáy hố, không bị xiên thành tổ ong, chỉ bị xây xát nhẹ. Đến lúc này, cô cho rằng tiếp tục đi nữa sẽ quá nguy hiểm.
Phải rút lui. Mang theo sự bực bội vì lần này toàn làm chuyện vô ích, cô đi qua khu rừng.
"...A." "A."
Không lâu sau, gặp được Airi.
"...Lâu rồi không gặp." "Lâu rồi không gặp."
Airi thấy Yuki toàn thân xây xát bèn hỏi: "Sao cậu lại bị thương?"
"Tôi định đi tìm Maguma... kết quả là trúng bẫy của cô ấy."
"Ồ..."
"Vậy cậu sao cũng bị thương?"
Tay chân Airi đều quấn vải, giống hệt Maguma buổi sáng.
"...Cứ để cậu tự đoán đi."
Phản ứng này cũng giống hệt Maguma buổi sáng, dường như có điều gì đó che giấu. Nhìn kỹ lại, ngay cả vị trí cũng giống Maguma.
".........."
Yuki ấn nhẹ lên cánh tay mình.
Sau khi từ biệt Airi, Yuki đi về phía nhà gỗ.
Không phải của mình, mà là của Essay. Tức là nơi mà lúc kết thúc cuộc họp buổi sáng, Airi nói "có chuyện muốn điều tra cho rõ". Ở đó, Yuki lấy đi chiếc áo choàng tắm từng thuộc về Essay, và từ ô cửa sổ chắc chắn đã vỡ lấy được mảnh kính, rồi trở về nhà gỗ của mình.
Sau đó ngồi xuống ghế sofa sờ tay.
Vẫn như trước, có cảm giác dị vật.
Tay chân Maguma đều quấn vải, Airi cũng xuất hiện với tư thế tương tự. Yuki không ngốc đến mức không hiểu "sự trùng hợp" này có ý nghĩa gì. Trong trò chơi này, tất cả người chơi ngoại trừ "hung thủ" đều bị cấy ghép một loại thiết bị nào đó. Chức năng phần lớn là thứ gì đó có thể phát ra điện giật để ngăn chặn hành động của người chơi, tức là vũ khí đặc biệt dành riêng cho "hung thủ". Biết đâu còn có chức năng định vị, báo cáo dữ liệu sinh lý.
Thi thể Mitsuba được điều tra sáng nay, đáng lẽ không có thứ này. Chắc là hung thủ đã đào đi rồi, việc phân xác chính là để che giấu điều này. Nhưng Airi vẫn chú ý đến điểm này, khiến Yuki không khỏi thán phục.
Nhưng mặt khác, cô cũng bực bội vì mình không để ý. Điều này đáng lẽ không đến mức không nghĩ ra mới phải. Bởi vì trong trò chơi thứ ba mươi "GOLDEN BATH"──dù không phải do trò chơi cung cấp, cuối cùng cũng chỉ là chưa thành──cô cũng từng giấu thiết bị tham gia trò chơi. Có lẽ không nên thức đêm, Yuki tự kiểm điểm rồi đi vào bếp, chuẩn bị dùng mảnh kính để đào thiết bị ra.
Trong những trò chơi trước đây, Yuki thậm chí từng có kinh nghiệm tứ chi đều bị cắt cụt, chuyện này đối với cô không khó. Cô nhớ lại vị trí Airi băng bó, chịu đựng đau đớn gỡ bỏ mười thiết bị──
"...A, may quá."
Cuối cùng ở lòng bàn chân cũng phát hiện ra thiết bị.
Airi mang giày đi biển, cho nên chân không băng bó, nhất thời không nghĩ đến ở đó cũng có thiết bị. Sau khi đào cái ở lòng bàn chân ra, tổng cộng là mười hai cái. Yuki lại kiểm tra kỹ toàn thân một lượt, chắc chắn không bỏ sót cái nào.
Rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù thông tin là do người khác cung cấp có hơi mất mặt, nhưng cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi. Khả năng "hung thủ" tối nay chọn Yuki làm mục tiêu đã giảm xuống cực thấp, dù có bị tấn công cũng có khả năng chống cự.
Lòng vừa yên, cơn buồn ngủ liền kéo đến.
Ngủ một chút thôi. Yuki thầm nghĩ.
Cô từ đó nằm lên giường. Không đến mức kê cao gối ngủ ngon, nhưng bây giờ trên người không có thiết bị, người chết cũng đều xuất hiện vào ban đêm, ngủ bù một chút chắc không sao. Yuki cố gắng níu giữ bên rìa ý thức, để ý thức chìm vào biển sâu.
Sau đó──màn đêm buông xuống.
Nửa đêm.
Maguma bật dậy.
Maguma đang ở trong một chiếc lều tạm bợ dựng bằng ga trải giường.
Dù là Maguma mạnh mẽ không ai bì kịp, việc cắm trại ngoài trời cũng cần có sự chuẩn bị nhất định. Dù đã ngụy trang một chút, lều vẫn là thứ rất dễ thấy, nhưng phát hiện dễ tiếp cận khó. Cô đã đặt rất nhiều bẫy hung dữ không phân biệt địch ta xung quanh, và lỡ như "hung thủ" thật sự có thể vượt qua, sợi dây leo buộc ở cổ tay Maguma cũng sẽ báo động.
Và cái "lỡ như" đó, vừa mới xảy ra.
Maguma chưa đến một giây đã hoàn toàn tỉnh táo, ra khỏi lều xem xét. Không cần tìm cũng thấy, kẻ xâm nhập đứng cách cửa lều vài mét.
Toàn thân quấn băng, trông như một xác ướp.
Maguma liếc mắt đã nhận ra những miếng băng đó được cắt từ áo choàng tắm của Essay, bởi vì hôm qua cô cũng đã làm điều tương tự. Trong đêm tối có thể nhìn rõ dáng vẻ đối phương, là vì tay trái của xác ướp có đèn. Không phải đèn pin hay đèn lồng loại chiếu sáng, mà là ánh sáng phát ra từ màn hình của một thiết bị điện tử cỡ điện thoại. Và Maguma đã đoán ra thiết bị điện tử đó dùng để làm gì.
Đối mặt với xác ướp đang đi thẳng về phía lều──
"──Tôi đã gỡ bỏ nó rồi."
Maguma nói:
"Dùng thứ đó với tôi, không thấy quá lãng phí sao?"
Xác ướp không trả lời.
Thế là Maguma đưa ra bằng chứng, ném những thứ vốn đặt trong lều──dĩ nhiên có chú ý cách điện──xuống đất.
Đó là mười hai thiết bị có kích thước bằng viên thuốc.
"Theo tôi thấy... thiết bị đó một ngày chỉ có thể dùng một lần phải không? Dù có điện giật ai đi nữa, cũng sẽ có thời gian hồi chiêu hai mươi bốn tiếng. Không lập tức giết ba người, mà từ từ mỗi ngày một người là vì lý do này."
Xác ướp không trả lời, Maguma nói tiếp:
"Hơn nữa chức năng không chỉ có điện giật đâu nhỉ. Xét việc tìm được tôi... còn có chức năng định vị phải không? Đã gỡ bỏ hết rồi mà không phát hiện, chứng tỏ nó không có chức năng dò mạch đập thân nhiệt các kiểu, cho nên mới đến không công."
"Sao cô biết được?"
Xác ướp lên tiếng.
Giọng nói đó khiến Maguma rất ngạc nhiên, bởi vì thuộc về một người không ngờ tới.
"Ể... Thì ra là cậu à? Thật không ngờ."
"Sao cô biết được?"
"Sao biết được? Tôi mới muốn hỏi sao cậu lại hỏi như vậy chứ..."
Dù nói vậy, Maguma vẫn trả lời câu hỏi.
"Tôi là người rất quan tâm đến cơ thể mình, bị cấy thứ này vào dĩ nhiên là phát hiện ra ngay. Nghĩ rằng có thể sẽ cần, nên để lại một ngày xem tình hình, ngày thứ hai liền gỡ bỏ ngay. Rất tiếc, đáng lẽ cậu nên giết tôi ngay ngày đầu tiên."
"Có nói cho người khác biết không?"
"Ai lại làm chuyện đó chứ, cậu nghĩ tôi là loại người nào? Mà nói chứ, lúc họp buổi sáng, hình như vẫn chưa có ai phát hiện, cậu cứ chọn mấy người đó mà ra tay đi."
Xác ướp không trả lời.
Cô ta trực tiếp tắt đèn nền màn hình, biến mất trong bóng tối. Sau khi chắc chắn bóng dáng và động tĩnh của cô ta đã đi xa, Maguma mới quay lại lều, quấn lại dây leo vào cổ tay, trở lại tư thế vài phút trước nhắm mắt lại.
Cô ta chính là "hung thủ".
Điều này chắc chắn sẽ dẫn đến một sự thật khác. Dù Maguma rất nghi ngờ liệu khoa học hiện đại có thực sự làm được chuyện này không, nhưng cô cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật. "Hung thủ" chính là loại người như vậy.
Maguma hừ một tiếng.
"Chơi trò này cũng quá tệ rồi."
Yuki bình an đón chào buổi sáng ngày thứ tư.
Sau đêm qua, cô lại một lần nữa thức trắng. Dù đã gỡ bỏ thiết bị, khiến cơ hội bị "hung thủ" nhắm trúng giảm đi rất nhiều, nhưng để cho chắc vẫn không ngủ. Hơn nữa ban ngày đã ngủ bù, cô muốn ngủ cũng không ngủ được. Lại một lần nữa tránh được cuộc tấn công của "hung thủ", Yuki ngay khi mặt trời mọc đã đến nhà gỗ của Koyomi.
Kết quả, lần này không phải là người đầu tiên.
"Chào."
Là Maguma. Giống như Yuki hôm qua, đang đợi ở cửa, chào cô.
"...Chào cậu." Yuki trả lời.
"Ể, cậu cũng phát hiện ra rồi à?" Maguma thấy băng bó ở vị trí tương tự của cô bèn hỏi.
"Không phải tự mình phát hiện ra đâu..."
Yuki nhìn về phía Koyomi đang đứng cạnh cửa sổ. Cô ấy mặc áo bông, không nhìn ra đã gỡ thiết bị hay chưa. Dù không phát hiện, sau khi thấy "trang phục đôi" của Maguma và Yuki cũng sẽ nhanh chóng chạm đến sự thật thôi.
Hai người ngồi xuống bàn chưa được bao lâu, Airi và Mozuku cũng đến, còn thiếu một người nữa là đủ số người sống sót của ngày hôm qua. "Vậy đi thôi." Maguma đứng dậy, không ai hỏi cô định đi đâu.
Hizumi đã bị hại.
Trong nhà gỗ của cô ấy, chết một cách tan tác. Đáng lẽ là một cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng, nhưng tình trạng phân xác không khác gì hôm qua và hôm kia, không gây ra nhiều chấn động cho não bộ của Yuki.
"Người thứ ba rồi."
Koyomi nói.
"Vậy... trò chơi kết thúc rồi sao? Chẳng có gì xảy ra cả..."
Mozuku hỏi ngay sau đó.
"Có lẽ dù 'hung thủ' muốn giết mấy người, cũng phải đợi một tuần."
Airi bình tĩnh nói:
"Hoặc là vẫn chưa kết thúc, cần phải giết bốn người trở lên..."
"Nếu kết thúc rồi, 'hung thủ' có thể công bố danh tính rồi nhỉ."
Maguma nói:
"Nếu không có, thì giữ cảnh giác sẽ an toàn hơn."
".........."
Yuki không nói gì cả.
Hizumi, một người chơi có khí chất kỳ lạ. Khí chất đó và thi thể bị phân xác nghiêm trọng, khiến Yuki nghi ngờ cô ta kế thừa di sản của Kiara, kết quả là cô ta cứ thế mà chết. Nếu việc phân xác là để che giấu sự tồn tại của thiết bị, chắc là có thể coi như mình đã nghĩ nhiều rồi.
Thế nhưng, sự bất an của Yuki vẫn chưa nguôi. Rốt cuộc, "hung thủ" là ai? Tại sao trò chơi vẫn chưa kết thúc? Chẳng lẽ ngoài thiết bị ra, trò chơi này còn có bí mật nào khác?
Hôm nay các người chơi lại họp ở hiện trường vụ án.
Lần thứ hai rồi, mọi người đều đã quen đường quen lối. Sau khi dọn dẹp xong thi thể của Hizumi và căn phòng, họ lần lượt báo cáo lại trải nghiệm của ngày hôm qua. Koyomi và Mozuku ở trong nhà gỗ, Maguma ở căn cứ trong rừng của cô ấy. Airi nói mình đã gỡ bỏ thiết bị trong nhà, sau đó quay lại căn cứ trong rừng. Yuki cũng thuật lại thành thật chuyện hôm qua, cả hai đều không cố ý che giấu việc gỡ bỏ thiết bị. Rốt cuộc năm người thì có ba người băng bó ở cùng một vị trí, muốn giấu cũng không giấu được.
Sau khi báo cáo định kỳ kết thúc, Airi đề nghị khám người Koyomi và Mozuku, để tìm ra liệu họ có phải là hung thủ không. Kết quả, cả hai người trong cơ thể đều có thiết bị cấy ghép. Những người chơi đã gỡ bỏ thiết bị──Yuki, Airi và Maguma, cũng đều quay về căn cứ của mình lấy thiết bị ra, để chứng tỏ sự trong sạch.
"...Bây giờ là tình hình gì đây?" Koyomi nói: "Người sống trên người đều có thiết bị, chẳng phải có nghĩa là 'hung thủ' không ở trong số chúng ta sao?"
"Nói một cách nghiêm túc thì, tôi, Yuki và Maguma──những người đã gỡ bỏ, hiềm nghi vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn." Airi giải thích: "Thiết bị trong thi thể của Mitsuba và Hizumi đều đã bị lấy đi rồi. Tự mình làm bị thương, rồi mang đồ vật qua đây, là có thể tạo ra bằng chứng giả."
Đúng là có khả năng này, nhưng chỉ cần điều tra vết thương là sẽ lộ tẩy. Nếu thật sự từng cấy ghép thiết bị, trong cơ thể sẽ để lại một lỗ hổng có hình dạng tương tự, chỉ tạo ra vết thương thì không thể qua mắt được.
"Vậy nói cách khác, 'hung thủ' không phải là người chơi nhỉ." Yuki nói: "Nếu không thì không thể giải thích được bí ẩn về việc thi thể của Essay biến mất..."
"...Vậy thì cô ta đang trốn ở một nơi nào đó rồi."
Cuộc họp kết thúc trong tình trạng vẫn còn vài vấn đề bỏ ngỏ.
Sau khi giải tán, vẫn như thường lệ Maguma đi trước, bốn người còn lại ở lại. "Koyomi." Yuki nói với cô ấy:
"Có chuyện, muốn nói riêng với cô một chút."
"...Nói riêng với tôi?"
Koyomi lặp lại một phần.
Biểu cảm rõ ràng là đang cảnh giác Yuki. Điều này là đương nhiên, ba người chết không đảm bảo trò chơi sẽ kết thúc ở đây, cần phải cố gắng hết sức tránh ở một mình với người chơi khác.
"...Không nói riêng thực ra cũng được."
"Chuyện này có cần phải bí mật đến vậy không?"
"Đúng──liên quan đến Sư phụ của tôi."
Hakushi, người đã bỏ mạng trong "CANDLE WOODS", Sư phụ của Yuki.
"Koyomi, cô nói cô nghe chuyện của tôi từ Sư phụ, vậy cô quen bà ấy nhỉ..."
"Đúng vậy, chúng tôi rất thân. Đối với cô cũng thân như đối với bà ấy vậy."
"...Vậy bà ấy nói về tôi thế nào?"
Yuki hỏi với vẻ hơi lúng túng dưới ánh nhìn của Airi và Mozuku.
Cô đã tò mò từ rất lâu rồi, chỉ là không liên quan đến trò chơi, nên không dám mang ra nói. Bây giờ coi như đã tạm ổn, không cần phải quá câu nệ nữa.
"Bà ấy nói rất nhiều về cô, nếu tóm tắt ngắn gọn thì..."
Koyomi dùng vài giây để lựa chọn từ ngữ rồi──
"Chính là một đồ đệ ngốc."
Đưa ra câu trả lời như vậy.
"Sâu lười. Đầu óc trống rỗng. Chỉ dựa vào thiên phú để chơi game, sau khi tỏa sáng rực rỡ sẽ lập tức biến mất. Bà ấy chắc là phê bình cô như vậy đó."
"...Vậy à."
Yuki có chút chán nản.
Ồ không, thực ra những điều đó đều rất đúng. Lúc "CANDLE WOODS", Yuki chính là một nhân vật nhỏ bé có thể tóm tắt bằng những lời đó.
Koyomi cười khúc khích.
"Vậy cô vẫn để tâm đến chuyện này à?"
"Cái này thì, cũng có..."
"Lúc tôi gặp Essay, cô ấy cũng nhanh chóng hỏi tôi câu tương tự. Hai người nghĩ giống hệt nhau nhỉ."
Trên đầu Yuki hiện ra một dấu chấm hỏi lớn.
"Cô nói Essay? Tại sao?" Rồi mở miệng hỏi.
"Sao lại tại sao, hai người là đồng môn mà."
"Đồng môn?"
"Ồ? Cô không biết sao?"
Koyomi nói với vẻ khá bất ngờ:
"Cô ấy là sư tỷ của cô đấy. Giống như cô, bái Hakushi làm sư phụ."
"...Thật hả?"
Yuki ngạc nhiên đến mức không kìm được mà dùng giọng điệu ngang hàng.
"Đúng vậy, bây giờ mới biết à?"
"Bây giờ mới biết." Yuki gật đầu. "Tôi hoàn toàn không nghe nói, Hakushi ngoài tôi ra còn có những đồ đệ khác..."
"Nghĩ cũng biết không thể chỉ có một mình cô được. Người ta là đại thần vượt màn chín mươi lăm lần đấy, có nhiều đồ đệ là chuyện rất bình thường."
Có lý. Hakushi chưa từng nhắc đến việc Yuki có sư tỷ sư muội, cho nên cô chưa từng nghĩ tới.
"Nhưng bà ấy vốn dĩ sẽ không đặc biệt đi thu nhận đồ đệ... Lúc nhiều nhất cũng chưa đến năm người đâu nhỉ? Bây giờ còn sống không biết còn lại mấy người..."
"...Nói như vậy, cũng khá trớ trêu." Yuki nói: "Lại chết giống hệt Sư phụ... Hơn nữa còn chết thảm như vậy."
Lần này đến lượt Koyomi đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Đó là ý gì?"
"Ể? Chính là, Essay không phải bị phân xác tan nát sao? Sư phụ cũng chết như vậy, cho nên tôi mới cảm thấy rất trớ trêu..."
Koyomi càng nghe càng mơ hồ.
"...? Cô nói Hakushi chết rồi? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?"
"Ể?"
"Bà ấy vẫn còn sống mà. Tuần trước chúng tôi mới cùng nhau uống rượu đấy."
Yuki ngớ cả người.
"...Hả?"
"Chúng tôi đã nói chuyện một, hai tiếng ở quán rượu quen, có nói đến chuyện của cô và Essay. Rằng cô đã vượt qua ba mươi lần rồi thế này thế kia."
"Ờ, cái đó... Ể?"
Yuki ôm đầu, vài giây sau ngẩng lên hỏi:
"Cái đó, tôi xin xác nhận lại một chút. 'Sư phụ' ở đây là Hakushi đúng không?"
"Đúng vậy. Tên người chơi là Hakushi, tên thật hình như là Shiratsu Kawasaki."
"Bà ấy... còn sống?"
"Cô không hiểu chữ nào? Không tin thì, sau khi trò chơi kết thúc có muốn trực tiếp đi tìm bà ấy không? Cho tôi biết cách liên lạc với cô, tôi sẽ giới thiệu giúp."
"Ờ, bởi vì... bà ấy cũng bị phân xác rồi mà, bởi một kẻ sát nhân cuồng tên Kiara. Tình trạng đó giống hệt như Essay và Mitsuba... Ví dụ như gan cũng hoàn toàn lòi ra ngoài cơ thể. Bà ấy dùng cái gì để phân giải cồn chứ?"
"...Có chuyện đó sao? Tôi chỉ nghe nói sau 'CANDLE WOODS' bà ấy đã nghỉ hưu rồi, hoàn toàn không biết bà ấy từng bị thương nặng như vậy."
Nói rồi, Koyomi nhíu chặt mày.
"Đợi đã? Nói như vậy thì..."
Yuki chắc cũng có biểu cảm tương tự. Hai người lần lượt sắp xếp lại những sự thật đã rõ ràng.
Sư phụ từng bị phân xác nghiêm trọng, vậy mà vẫn còn sống.
Đồ đệ của bà, có cái chết tương tự.
Mà trò chơi hiện tại bề ngoài không tìm thấy nghi phạm, rơi vào mâu thuẫn.
Yuki và Koyomi đồng thanh nói:
"Chẳng lẽ──"
Vách đá phía dưới.
Người chơi toàn thân băng bó bò dậy.
Phía dưới vách đá được sóng biển bào mòn ở rìa ngoài hòn đảo này.
Có một không gian vừa đủ cho một người nằm. Toàn bộ đều là đá, ngủ rất khó chịu, hơn nữa việc xuống đó cũng có nguy hiểm về mặt vật lý, người chơi bình thường sẽ không chọn nơi đó làm căn cứ.
Ngược lại, đó là một hang ổ tuyệt vời cho những người chơi bất thường.
Người chơi toàn thân băng bó bò dậy.
Cô nhặt lấy thiết bị điện tử và con dao rựa đặt bên cạnh. Cả hai đều là những thứ mà bốn ngày trước bên tổ chức đã giao cho cô để tạo lợi thế.
Màn hình đen của thiết bị phản chiếu khuôn mặt của người chơi đó. Có lẽ lúc ngủ gió đã thổi tung băng gạc trên mặt cô, để lộ phần đỉnh đầu.
Lộ ra mái tóc màu xanh lam nhạt như kẹo bông gòn.
Trong tám người chơi, chỉ có một người có mái tóc như vậy. Cô là đồ đệ của Hakushi, cao thủ Essay đang thử thách kỷ lục vượt màn lần thứ năm mươi.
Cô, chính là "hung thủ".