Senpai, Jitaku Keibiin no Koyou wa Ikaga desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 604

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 234

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13670

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19952

Tập 01 - Chương 1: “Senpai, anh có thể thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?”

Hiện tại, nhà tôi đang thuê bảo vệ tại gia.

Tôi không nhận người qua môi giới, cũng như không qua poster tuyển dụng. Thường thì việc này có thể thông qua nhờ người quen hoặc họ hàng thân thích, hay thậm chí là cả người lạ trên internet.

Còn trường hợp của tôi, thì là cả người quen lẫn người lạ kết hợp,

“Senpai, anh có thể thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?”

Một ngày nọ, đột nhiên tôi nhận được liên lạc mong muốn ứng tuyển.

Đó là một người bạn tâm giao qua màn hình máy tính tôi quen đã 5 năm nay. Nhưng đến tên tuổi, khuôn mặt, thậm chí cả giới tính tôi cũng không biết.

Tuy nhiên vốn đó cũng là cái duyên liên kết con người thông qua game online. Chín mươi lăm phần trăm số người chơi đều là con trai. Làm gì có con gái chứ. Nhất định là thế. Nếu có đi gặp offline với đối phương là bạn trong game, tuyệt nhiên đừng hi vọng mấy thứ như “Ồ, hóa ra đó là một cô gái xinh đẹp.”

“Mừng anh về nhà.”

Có chết tôi cũng không thể nói với cả thế giới rằng, người bảo vệ tại gia đang chào đón tôi như thường lệ đây lại là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự được.

*

Hãy cùng kể lại đầu đuôi câu chuyện thuê mướn này.

Thứ Sáu, ngày mùng 1 tháng 5. Đó chính xác là Tuần lễ vàng, kì nghỉ dài mà đám học sinh mong chờ sau khi kì nghỉ xuân kết thúc. Từ lúc đi làm đến giờ, lúc nào tôi cũng nghĩ về cái lũ được nghỉ liên tiếp 12 ngày ấy. Sao chúng bay được nghỉ lắm thế, thèm quá, ghen tị quá đến mức tôi phải thốt lên phàn nàn. “Chúng bay thật tệ hại”, trong thâm tâm tôi giờ đang trào lên cảm giác đố kị đến tiêu cực.

Không như những công dân thượng đẳng đang hưởng thụ dã man chuỗi 12 ngày nghỉ ngoài kia, đối với tôi hôm nay chỉ là một ngày bình thường không hơn không kém. Tuy vậy kể từ ngày mai, tôi có thể thoải mái tận hưởng chuỗi 5 ngày nghỉ mà chẳng cần lo lắng gì.

Trên thế gian này, vẫn còn những kẻ dưới đáy của dưới đáy. Mỗi khi so sánh bản thân như vậy và tự sướng rằng mình vẫn trên cơ lũ thấp bé hơn, tôi lại bị hiện thực nhắc nhở rằng bản thân vẫn chỉ là một kẻ dưới đáy xã hội.

Công việc ngày hôm nay đối với đội thật là yên bình. Không có biến đổi thông số bất ngờ nào, cũng như không có bug nghiêm trọng nào được tìm thấy. Việc không lê kéo đến tận ngày nghỉ, cũng như không phải làm thêm giờ sau giờ hành chính. Mọi người ra về cùng khuôn mặt hồ hởi, chẳng phải giữ kẽ với ai. Có điều trừ mấy tên nô lệ mới được giao việc.

Mấy tên bất tài đó, chắc sẽ biến mất sau kì nghỉ thôi. Trên chuyến tàu điện, vừa thoáng nghĩ, năm phút sau tôi vừa trưng bộ mặt đăm chiêu không biết nên chơi khăm bọn nó kiểu gì đây.

Dùng bữa tối tại quầy soba đứng tại nhà ga vào thứ Sáu đã trở thành thói quen của tôi. Không phải là do tôi thích soba, hay do nấu nướng ở nhà phiền phức hay gì. Vừa rẻ, vừa nhanh, hương vị cũng vừa phải, thế là đủ để lót dạ rồi.

Vậy thì tại sao lại lót dạ bằng soba ư? Tôi có lí do sâu xa trong việc này. Mà cũng không hẳn. Vì nếu đổ rượu vào cái dạ dày trống trơn này thì nồng độ cồn trong máu sẽ nhảy vọt mất.

Ai chưa đủ tuổi mà vẫn được phép uống rượu thì cũng chẳng sao, nhưng với một kẻ đã nếm trải bao đắng cay ngọt bùi trong xã hội như tôi, mang bộ dạng say quắc cần câu thật là một chuyện đáng xấu hổ cho chúng. Vậy có thể nói, để phòng những chuyện như vậy xảy ra thì người lớn sẽ lo hết. Và giờ tôi sẽ đi nốc ừng ực với cái quan điểm bôi bác như thế đấy.

Tôi đã quyết định mình sẽ chọn vào quán nào. Đó là một quán bar ấm cúng do một người chủ quản lí.

Tôi vu vơ bước vào quán bar quen thuộc, vừa trò chuyện với chủ quán, vừa nhâm nhi ly rượu trông thật phong cách. Trong không gian ấy, giả như tôi trông thấy một nữ khách hàng kiều diễm trước mặt, tôi sẽ với gọi “Vị khách đằng ấy ơi”, “Ế, anh không phiền chứ?”, cô ấy đáp lại, thế là có cớ để bắt chuyện với nhau, và kết quả mà sẽ là “tình một đêm”.

Nhưng làm gì có chuyện đó cơ chứ.

Chủ quán bar ấy mang cái duyên với tôi từ hồi còn bé, tên là Gami, và luôn phục vụ tôi đồ uống với mức giá đặc biệt. Tại đó, tôi vừa ngồi phàn nàn lên xuống về chuyện công việc, vừa bắt cậu ấy phải nghe những câu chuyện bôi bác, vòng vo của mình.

Dù sao đi nữa tôi cũng chẳng có người bạn nào để có thể thoải mái rủ đi uống và than vãn cùng. Đây là số phận của một thằng đàn ông lên Tokyo mà không có định hướng, và tìm bừa một công việc để làm sau khi tốt nghiệp.

Dù có giữ mối quan hệ tốt nơi công sở và không gây bất đồng, thì rốt cuộc lũ ở đó vẫn chỉ là một đoàn người hạ đẳng. Chúng nó chỉ hơn được cái đám học sinh hạ đẳng trong trường thôi. Một nơi làm việc ẩm thấp rặt những đứa otaku, những kẻ vô hình, cùng những tên mặt mày u ám. Tôi không có ảo tưởng là mình đẹp trai hay gì, nhưng khuôn mặt tôi so với chúng nó thì vẫn là nổi bật hơn hẳn chứ lại.

Tôi giữ cho mình chỉnh tề, phù hợp với diện mạo là một công dân ngoài xã hội. Đây quả là một nơi làm việc tuyệt vời để đắm chìm trong sự thượng đẳng, và hiểu được rằng việc giữ cho áo sơ mi không nhăn nhúm với ố vàng nó quan trọng đến nhường nào.

Dù tôi có nằm dưới đáy sâu đến đâu hay đứng trên đỉnh cao cách mấy, thì nhân duyên tại công sở vẫn chỉ là con số không mà thôi. Tôi thì lại không đi giao lưu với các nữ chiến binh, thành thử cây thần giáo Gungnir của tôi cho đến giờ vẫn chưa được giáp mặt chiến trường để có thể mặc sức tung hoành.

Nói thì nói vậy nhưng tôi có cảm giác đời mình sẽ thảm bại vì chi trả tiền tích lũy huấn luyện chiến đấu. Chắc chắn tôi sẽ không muốn lâm trận với đối phương là một nữ cựu binh đâu. Tôi thề rằng trận chiến đầu tiên mà tôi vung cây Gungnir sẽ là khi vai kề vai với một nữ chiến binh xinh đẹp và thuần khiết.

Còn chưa bằng một tên lâu la, vậy mà lại không biết lượng sức mình. Cứ như thế, một tên trai tân vẫn tiếp tục bị giam cầm trong ngục tối mơ mộng về những nữ chiến binh, lí tưởng của hắn đã quá cao, và không thể nào công nhận những người phụ nữ ngoài đời thật được nữa. Bổ sung thêm là dù giấc mơ có thành thực, thì chắc hắn vẫn chỉ là một kẻ chưa trải đủ sự đời mà thôi.

Bạn thân không có mà bạn gái cũng không. Làm thế quái nào tên con trai đó có thể có được nguồn động viên mỗi ngày, và cả niềm vui trong cuộc đời chứ? Hắn cứ sống mà mong chờ điều gì kia chứ?

Đó là 2D và internet.

Còn đam mê, còn cống hiến thì còn đường cứu, tiếc thay giờ nó gần như chỉ là thói quen.

Trước kia hắn từng xem 20 bộ anime liền tù tì trong một mùa, bây giờ thì chỉ còn khoảng 5 bộ không hơn không kém.

Còn khoản lướt internet thì, hằng ngày hắn lơ đễnh lướt đống video được đề xuất trên mấy trang web chia sẻ video, từ stream game cho đến các video hoạt động ngoài trời, du lịch, nấu ăn, mèo v.v… Gần đây thì hắn còn hay xem nhất là mấy video về con quay cải tiến mới ra lò nữa.

Vừa làm mấy việc đó, hắn vừa cùng trò chuyện với người bạn thân quen đã 5 năm nhưng không biết cả tên tuổi mặt mũi, mà chỉ thông qua những con chữ. Vừa làm nhanh bữa tối kiêm bữa ăn vặt, họ vừa uống đồ uống đêm vừa cùng nhau chơi game.

Và đây là một gã đàn ông trưởng thành không có tương lai điển hình, Hajime Tamachi, 25 tuổi.

Mỗi ngày của tôi cứ trôi qua lê thê, ì ạch cho đến khi gặp chủ quán bar Gami vào 1 năm trước. À không, vốn nó cũng chả tốt đẹp lên chút nào sau đó, nên đời tôi vẫn cứ là vô giá trị.

Cánh cửa nặng trĩu phân chia ranh giới giữa ngày bình thường và ngày bất thường. Khi mở cánh cửa ấy ra, đồng hồ cũng đã điểm 6 giờ tối.

“Chào”

“Ara, nay đến sớm ha.”

Dù chưa đến giờ mở cửa, một người phụ nữ xinh đẹp đã ra đón tôi, “Tạnh mưa rồi nhỉ”. Chiều cao của cô ấy không thua gì người mẫu, cùng với gương mặt sắc sảo, lịch thiệp. Cô ấy quá trẻ để gọi bằng quý bà hay mama. Tuy vậy, cái cách cô ấy mặc bộ vest và chiếc sơ mi trắng che đi bộ ngực căng tràn ấy đã đủ ngầu để gọi là một người phụ nữ trưởng thành rồi.

Người phụ nữ xinh đẹp ấy không được thuê bởi Gami. Dù sao thì, quầy bar này cũng chỉ do một người đảm đương kinh doanh thôi.

Đúng thế, đó là cậu ta, Akegami Kounosuke, người đã phẫu thuật chuyển giới ở tuổi 20, từ một mĩ nam lột xác thành một người phụ nữ xinh đẹp.

Một năm trước khi tôi đang trên đường về,

“Ara, Tama đó phải không?”

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gọi giống giọng con mèo hoang gần đây.

Gọi tôi là Tama, từ nhỏ đến giờ chỉ có mình Gami thôi.

Gami, người đã hoàn toàn xa cách với tôi kể từ sau tốt nghiệp cao trung, qua nhiều năm gặp lại giờ chỉ còn là cái bóng khi xưa. Không thể ngờ lại có cái ngày tôi phải đối mặt với cụm từ “biến thái”, mang ý nghĩa khác ngoài “lệch lạc tình dục” thế này.

Ban đầu tôi còn nghi ngờ, nhưng khi cậu ấy đưa chứng minh thư ra cùng với những ký ức ngày xưa, tôi đã xác định tư tưởng và chấp nhận rằng người phụ nữ xinh đẹp này chắc chắn là Gami.

Đương nhiên, câu hỏi đặt ra là, sao cậu ấy lại chuyển giới? Thực ra là mặc cảm giới tính, hay là cậu ta tỉnh dậy xong biến thành con gái?

Khi hỏi vậy, câu trả lời tôi nhận được là,

“Tớ đã làm con trai 20 năm nay rồi. Giờ chỉ muốn thử làm con gái thôi ấy mà.”

Có vẻ như cậu ta đã chuyển giới, giống như việc chuyển đổi giới tính trong mấy game online trên mạng xã hội vậy. Không thể ngờ nó lại điên rồ đến như này… Mà, đó là Gami mà, bản thân tôi đành chấp nhận điều ấy.

Nhưng kể từ ngày xưa, tôi đã có một cái duyên vô cùng kì lạ với Gami, người chưa từng một lần chung lớp với tôi. Tôi chẳng hề biết rằng tôi sẽ gặp lại cậu ấy vào ngày đầu khai trương quán, lại còn ở bên cạnh nhà ga gần chỗ tôi nhất nữa chứ. Có lẽ đây chính là thứ gọi là oan gia ngõ hẹp.

Những tưởng đã cắt đứt toàn bộ mối quan hệ đã dựng nên suốt thời cao trung thì giờ nó thế này đây. Khi bình tĩnh lại, hai chữ “vui sướng” đổi lại dâng trào trong tâm trí tôi.

Gami đúng vẫn là Gami, cậu tính nắm giữ mối quan hệ đã từng sụp đổ trước mặt xưa kia trong lòng bàn tay sao? Cậu phục vụ tôi đồ uống với giá đặc biệt rồi thả mồi tôi, và cậu sẽ không ngần ngại tống tiền tôi. Không biết cậu ấy còn coi tôi như bạn không, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn còn tốt đến mức lo lắng cho tôi.

Đối với Gami, quán bar này chỉ là sở thích không hơn không kém. Có lẽ thực sự cậu ấy chẳng quan tâm nếu có bán đồ uống miễn phí cho tôi đi chăng nữa. Nhưng đấy không phải là từ thiện, và rốt cục tôi vẫn phải hiến 1 tờ Noguchi để được một suất buffet đồ uống.

Vậy nên cứ vào thứ Sáu tôi lại đến chỗ Gami. Trong 1 năm vừa rồi, việc đó đã trở thành thói quen của tôi.

Nhìn vào khu khách đang ngồi, có vẻ như đã đến giờ mở cửa rồi. Gami quay vào phía trong quầy và chuẩn bị rót bia. Đây là cốc bia thứ nhất của tôi.

Bên trong đây chỉ có ghế tại quầy. Khi ngồi vào chỗ đã đặt trước nằm sâu nhất tính từ cửa vào, tôi được đưa cho một xấp khăn ướt.

“Cậu vất vả rồi.”

“Ồ, cảm ơn nhé.”

Cảm động quá, tôi nhân đó tu một hơi cạn cốc, rồi bắt đầu kể quanh đi quẩn lại mấy câu chuyện nhàm chán mà tôi đã chịu đựng cả tuần qua.

Điều đó nghĩa là, đến mức này nó đã trở thành chuyện thường ngày rồi.

Một dòng thông báo báo hiệu khoảnh khắc mở ra cánh cửa mới của những ngày bất thường ập đến khi ly thứ hai gần như đã cạn.

Người Nhật khi sử dụng smartphone, thì ứng dụng nhắn tin có icon màu xanh là thứ cần phải có. Không. Cái thứ ứng dụng nhắn tin hít khói, chỉ đứng tầm thứ 3 trong bảng thôi. Âm thông báo điện thoại tôi nhảy lên vì cái ứng dụng chỉ mỗi mình dung này.

“Senpai, chúng ta gặp offline đi?”

“Hả?”

Tôi nhíu mày trước lời mời hiện ra trên thông báo màn hình chính.

Đối phương là Nhất thiểm Thập giới Renaphalt. Nickname Rena. Là người bạn thân tôi quen trên game đã 5 năm.

Rena hồi đó, chỉ động vào máy tính mỗi khi tìm hiểu gì đó. Có lẽ cậu ta còn chưa cả động vào máy chơi game, nói gì đến game online. Rồi sau khi bị thu hút bởi quảng cáo game online, cậu ta mới bắt đầu thử chơi.

Tấm chiếu mới đó còn chẳng biết bên nào bên phải bên nào bên trái. Quả là khó để tìm thấy thứ gọi là hấp dẫn và thú vị ở game online. Cậu ta kết thúc trò chơi trong sự mơ hồ, và quay trở lại cuộc sống không liên quan gì đến game online nữa. Nếu là một người hoàn toàn có cái nhìn trực quan về xã hội, có lẽ sẽ nói rằng “Ổn thôi, điều đó tốt cho cậu ta.”

Đáng tiếc thay, Rena đã không đăng xuất, mà nhỡ sa chân trên con đường ấy.

Rena, một con người trong sáng với kinh nghiệm chơi game bằng không, đã hỏi nhân vật bên cạnh cậu ta chỉ cho cách chơi game. Sau một thời gian dài mới đăng nhập vào game, tôi tình cờ bắt gặp cậu ta ở một event giúp đỡ newbie, và dạy cậu ta những bài học xuất chúng.

Không biết tự bao giờ mà việc giao lưu không còn giới hạn ở trong game online nữa, mà đã có thể trao đổi qua lại thông qua ứng dụng nhắn tin ngoài. Trong khi nhồi vào đầu những kiến thức vỡ lòng về internet như vậy, Rena đã dần ngưỡng mộ người ấy như một bậc tiền bối trong đời mình, và gọi gã là senpai.

Nói tóm lại, việc Rena lỡ sa chân vào con đường này, nói rằng đó là lỗi của tôi cũng không phải là nói quá. Một kẻ không có lấy một người bạn thân ngoài đời như tôi, đã thỏa sức giáo dục một Rena với bản tính nhõng nhẽo. Có thể nói rằng tôi đã hãm hại cậu ta đấy.

Vậy mà tôi chưa từng có lấy một cuộc gọi nào với Rena. Chỉ giao tiếp bằng các con chữ thôi. Chưa bao giờ cậu ta cho tôi biết rõ khuôn mặt, tên tuổi, và thậm chí cả giới tính nữa.

Cho đến bây giờ, đừng nói đến gặp mặt, mà kể cả cái ý tưởng như gọi điện thoại cũng chưa từng được đề cập đến.

Một Rena như vậy, đột nhiên lại rủ tôi đi gặp offline.

Một đề nghị tuyệt vời. Giờ tôi rất mong được gặp cậu ấy.

Không có chuyện tôi cảm thấy thế đâu. Chỉ là tôi hơi sốc thôi.

“Sao đột nhiên lại?”

“Chút chuyện về gia đình và tương lai ấy mà. Hiện em đang trốn khỏi kẻ địch trước mắt.”

Câu trả lời được gửi đến trong chưa đầy 10 giây, sau khi tôi giữ được bình tĩnh.

Dù ít khi đề cập thẳng đến vấn đề gia đình, tôi vẫn cảm thấy rõ ràng mối quan hệ giữa cậu ấy với bố mẹ không được tốt.

“Bao giờ thì nó mới chịu đến trường đây”, rõ ràng là bố mẹ cậu ta không hề đồng tình, do cậu ta cứ đắm chìm suốt trong internet.

Dù miễn cưỡng thừa nhận rằng gặp nhau offline thì không vấn đề gì, một vấn đề khác lại nổi lên.

“Không phải trước cậu từng bảo tôi là, cậu sống ở Sapporo sao?”

Đây là Tokyo đấy. Khoảng cách vật lí giữa hai chúng ta là quá lớn.

Không thể có chuyện chúng ta thoải mái gặp mặt offline được.

“Thì em là một đứa bỏ nhà đi bụi năng động mà.”

“Năng động quá rồi đấy.”

Có vẻ như bằng cách bỏ nhà đi, vấn đề khoảng cách đã được giải quyết.

Nhất thời bỏ nhà đi như vậy, thì khoảng cách không phải là vấn đề. Dù nghĩ thế nào thì đây cũng là phạm lỗi có chủ đích sẵn. Tôi cảm thấy bất ngờ vì chưa một lần nào cậu ấy cho tôi thấy biểu hiện đó.

“Cậu lên cái kế hoạch đó từ khi nào vậy?”

“Mới hôm qua thôi. Lần đầu em được lên máy bay đấy.”

“Hả?”

Từ Sapporo đến Tokyo. Tôi kêu lên một tiếng kì quái sau khi nghe lời thú thực của Rena, rằng cậu ta bỏ nhà đi xa như vậy, hoàn toàn là nhất thời và chẳng có kế hoạch gì.

Gami trưng bộ mặt ngờ vực, nhưng cũng không hỏi tôi có chuyện gì xảy ra. Quầy đang trong thời gian mở cửa, và cậu ấy cũng không rảnh để mà để tâm đến tôi hay gì khác.

“Cậu năng động quá đấy.”

“Phải không nào?”

“Cậu có bạn bè nào ở đây có thể nhờ vả được không?”

Rena hẳn là một hikikomori. Tại vì điều đó nên với một người mà quan hệ với bố mẹ không được tốt lắm như cậu ta, việc nhờ vả họ hàng có lẽ sẽ khó khăn đây.

Vậy nên tôi đoán rằng, có lẽ ở đây có một người bạn thân mà cậu ta biết rõ để có thể nhờ cậy,

“Anh thôi đi! Làm gì có chuyện một para-hiki-neet lại có bạn được cơ chứ!”

Một màn quạu vô lý vừa nổ ra.

Này này… Cậu đang bỏ nhà đi mà điểm đến không có, kế hoạch cũng không đấy hả? Có biết đi máy bay xa thế nào không?

Tôi vừa thất vọng, đồng thời lại vừa lo lắng.

“Đó là lí do đấy.”

Nhưng đó chỉ là lo hão. Tin nhắn tiếp theo đã khiến tôi nhận ra rằng, có một nơi có thể đến.

“Senpai, anh có thể thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?”

Có thể tôi sẽ biết mặt mũi, tên tuổi… và cả giới tính của cậu ấy, nhưng tôi không có mối ràng buộc ngoài đời nào với cậu ấy cả.

“Không lẽ cậu định bỏ nhà để đến nhà tôi?”

“Yes! Hãy giúp em có chỗ ở qua đêm đi!”

Thật đấy à, cái tên này.

Chẳng thể nào tưởng tượng được rằng cậu ta sẽ nhờ vả tôi thế này, dù cho cậu ta có ngưỡng mộ tôi như một senpai đi nữa.

Tôi không có cảm giác sẽ có chuyện gì xấu, nhưng nó quá bất ngờ khiến tôi không trở tay kịp.

“Cậu mặt dày quá đấy haha, đây sẽ là buổi gặp offline không người mất thôi.”

Vì vậy cho đến khi bình tĩnh lại, tôi tính vờ lẩm cẩm để kéo dài cuộc trò chuyện này.

“Thực ra em là một nữ sinh cao trung xinh đẹp với bộ ngực khổng lồ đó. Hơn nữa còn chưa bị bóc tem đâu!”

“Tôi đi đón ngay đây!”

“Senpai yếu lòng quá, haha.”

Tôi bị chơi rồi!

Thay vì kéo dài cuộc hội thoại, tôi lại kết thúc nó ngay tắp lự. Quả nhiên quen biết nhau cũng 5 năm rồi. Cậu ta biết rõ quăng con mồi nào ra có thể bắt được cá.

“Mà… được thôi.”

“Bó tay với cậu này”, tôi thản nhiên độc thoại.

Mối quan hệ giữa chúng tôi đã được 5 năm. Cùng nhau nói chuyện về những thứ trên trời dưới đất, rồi cùng chơi với nhau. Thật đáng yêu khi cậu ta ngưỡng mộ tôi, một tên còn chưa bước qua ngưỡng cửa cuộc đời, như một senpai vậy. Tất nhiên, tôi không có ý gì kì quặc đâu.

“Tối nay sẽ công thành. Ngọn giáo Gungnir của ta sẽ bùng cháy!

“Nguy rồi nguy rồi. Cánh cổng chúng ta bảo vệ suốt bao năm ròng nay cuối cùng đã đến hồi sụp đổ!”

Bạn thân và cũng là kouhai của tôi đó, lúc nào cả hai cũng có mấy cuộc hội thoại nhảm nhí như vậy.

Đến tên tuổi, giới tính còn chẳng biết rõ, nhưng bù lại tôi cũng đoán được phần nào.

Hôm trước,

“Em là một thần đồng. Nên là thật phí thời gian chỉ để đi học chung cùng lũ đần đó.”

Cậu ấy nói như vậy. Rồi đến chuyện tương lai, rồi chạy trốn kẻ địch, xong còn khoảng cách đi máy bay nữa.

Nếu vậy thì Rena là một nam sinh viên đại học. Có thể là năm 3, hoặc năm 4. Dù nhắm chừng cậu ấy có trẻ thế nào, thì vẫn không thể có chuyện dưới tuổi sinh viên được.

Gặp nhau sau 5 năm. Vậy là đủ khoảng thời gian để một thiếu niên trở thành một thanh niên rồi.

Tôi nghĩ việc bay từ nơi xa đến đây, rồi tùy tiện chọn nhà tôi làm điểm đến nó cứ sao sao ấy, nhưng mà cậu ta cũng đến mất rồi nên là hết cách. Tôi không phải là một người lớn tuyệt vời đến mức có thể dẫn đường chỉ lối cho người ta, nhưng tôi muốn quan tâm cậu ta bằng cách cho ở nhờ nhà và lắng nghe những câu chuyện của cậu ta nữa.

“Vậy thì, bây giờ cậu đang ở đâu?”

Cũng mất công đến Tokyo rồi. Cũng có thể là mang danh nghĩa du lịch, đi khám phá Akihabara. Nếu do ảnh hưởng xấu của tôi thì có khi cậu ta giờ cũng nghiện 2D rồi.

Hơi xa một chút, nhưng chỉ có thế thì vẫn đi đón được.

“Thực ra thì, em đã đến gần ga cạnh nhà anh rồi đó.”

Cơ mà, tôi ngạc nhiên khi hay rằng cậu ấy đã đến đấy.

“Em đang ngồi nhây uống đồ uống 100 yên ở một tiệm burger. Yêu cầu một phi thuyền hạng sang đến điểm hẹn ngay.”

“Tùy hứng quá đấy. Mà, anh có thể đi đón cậu ngay đây.”

“Yêu anh, senpai!”

Chọn chỗ của mình làm điểm đến cũng được thôi, nhưng mà, phải trao đổi với mình sớm hơn chứ. Dù vậy, bàn về nơi ở sau khi bỏ nhà đi với cậu ta quả nhiên là phiền thật. Nếu cậu ta tính dồn tôi vào chân tường, khiến tôi không thể từ chối, thì đó là một kế hoạch hay đấy.

Cứ như vậy, chúng tôi đã quyết định điểm hẹn.

Bằng cách nào đó mà cậu ta không mang theo điện thoại, dường như thiết bị liên lạc chỉ có chiếc laptop. Nếu như ra khỏi quầy nơi đường truyền không dây LAN đang khả dụng, liên lạc sẽ bị ngắt.

Thật khó để gặp nhau khi không mang theo smartphone tại một nơi xa lạ. Vào khung giờ này ở trước nhà ga đang tắc nghẽn do việc trở về nhà vào giờ cao điểm. Nào, trước khi đau đầu nghĩ về việc phải làm sao bây giờ, tôi đã nhận được chỉ định từ đằng ấy.

Có vẻ cậu ấy đã tìm hiểu, sục sạo trên mạng khu này từ trước rồi. Cậu ấy gửi tôi địa chỉ và bức ảnh nơi điểm hẹn. 

Tôi đã xác nhận xong, và chỗ đó nằm trước cửa hàng tiện lợi cách quán bar này 10 phút đi bộ. Nếu ở đây thì sẽ vắng người, sẽ rất thích hợp làm điểm hẹn.

Tôi vẫn đang trong bộ suit, nên việc truyền đạt bằng tin nhắn có thể khiến chúng tôi đi lướt qua nhau mà không gặp nhau. Tôi gửi ảnh mình cùng chiếc cặp cho cậu ấy. Tôi không chụp ảnh mặt mình vì ngại, nhưng chỉ cần như này có lẽ cậu ấy cũng hiểu đại khái rồi.

Mặt khác, đằng đó chỉ có laptop. Không thể thoải mái chụp ảnh ở đó được. Thay vào đó là mô tả đặc trưng của Rena,

“Em là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự đang mang vali kéo màu đỏ.”

Cậu ta hoàn toàn đang đùa tôi.

Tôi không nghe theo trò đùa ngớ ngẩn ấy, vì nghĩ rằng chỉ cần lần theo đặc điểm là cái túi màu đỏ là sẽ không có chuyện không gặp được nhau đâu. Tôi cũng cảnh giác khéo mình bị thả mồi nữa.

Sau khi quyết định xong,

“Gami, tớ đi đón bạn chút, xin lỗi nhưng giữ chỗ dùm nhé.”

“Tama, cậu… có bạn ư?”

“Fuck you!”

Tôi vừa rời quán, vừa giơ ngón tay giữa.

Khả năng 90% Rena là người lớn. Dù cậu ấy có nằm trong 10% còn lại đi nữa, thì tôi đây vẫn là một người lớn vô giá trị kiểu mẫu. Tôi muốn cho cậu ấy thấy sự độ lượng, nhắm mắt cho qua nếu cậu ấy có định uống đồ có cồn.

Tôi nghĩ chắc cũng không có gì xấu nếu dẫn cậu ta đến đây và nói rằng “Đây là quán ưa thích của anh”, để tôn thêm sự kính trọng đâu nhỉ.

Tôi đã trò chuyện, giao lưu rất nhiều trong 5 năm với đối phương mà đến giọng nói tôi còn không được nghe.

Được gặp Rena tôi có hơi ngại, nhưng trên hết tôi rất mong chờ điều đó.

Rốt cuộc cậu ấy là kiểu con trai thế nào nhỉ?

Mọt kẻ nghiện internet tự xưng mình là para-hiki-neet, nhưng lại vào được đại học. Một kẻ năng động dù vô tổ chức, nhưng đã kiên quyết là bỏ nhà đi vào một ngày đẹp trời. Một tên mặt dày xài laptop mà không mang điện thoại, tùy tiện chọn chỗ ở mà không them đàm phán trước. Ngài ta có vẻ khá là tai to mặt lớn đây.

Tôi đã nghĩ cậu ta là dạng nổi bật tại nơi làm việc, nhưng không nghĩ là, thuyết lãng tử ấy của tôi đã vụt bay mất.

Tôi đến trước cửa hàng tiện lợi nơi hẹn nhau, mộng tưởng về khuôn mặt mà mình sắp được thấy, và đó là việc đầu tiên tôi để ý tới.

Cô ấy có một khuôn mặt còn ngây thơ để được gọi là đẹp. Mái tóc đen ngang vai phấp phới nhưng không mất đi vẻ thuần khiết. Chiếc áo hoodie và quần đùi phong cách đơn giản. Dù không thể nhìn ra vẻ lộng lẫy nơi bóng hình ấy đi nữa, thì cũng không thể nghĩ đó là một con người giản dị được.

Dù vậy thì trái với cơ thể nhỏ con ấy, lại là một bộ ngực phụ huynh.

Nhưng thứ khiến tôi không thể rời mắt lại là thứ mà cô gái đó đang mang theo, chứ không phải vẻ đáng yêu hiếm có đến mức đánh cắp ánh nhìn kia.

“Này này…”

Đó là chiếc vali kéo màu đỏ.

Bóng dáng ấy chính xác là một nữ sinh cao trung ngực bự mà chúng tôi đã nói đến.

Chuyện này là thật sao?

Tất nhiên, tôi không thể nào tin đó là Rena. Mấy lời nói đùa đó đã thành hiện thực tại nơi chúng tôi gặp nhau. Tôi rùng mình trước sự bất ngờ cứ như kì tích ấy.

Vẻ mất bình tĩnh và e thẹn của cô ấy, cứ như một con thú nhỏ… à không, có khi một cô gái vung đại kiếm hoặc rìu chiến thì hợp lí hơn. Một trường ý nghĩa nghe lãng mạn đấy.

Thời gian dường như hoàn toàn dừng lại trong 10 giây.

Không phải là cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm, nhưng cô ấy đã nhận ra cái nhìn chòng chọc của tôi rồi sao?

Tôi đã mắt chạm mắt với một cô gái mất rồi.

Thôi xong, tôi đánh mắt đi chỗ khác.

Thời thế bây giờ, bạn sẽ chẳng biết được làm gì thì bị sẽ trình báo là quấy rối tình dục. Xin lỗi nhưng có chết tôi cũng không làm người liên quan trong vụ người đàn ông tuổi đầu 2 nhìn chằm chằm nữ sinh cao trung đâu.

Tôi muốn biến đi như không có gì xảy ra, nhưng còn cuộc hẹn với Rena nữa. Khi tôi đang do dự vì trong trường hợp này không thể chạy đi, cũng không biết phải làm gì, thì một giọng nói như bị khản đang tiến đến gần.

“A, a… ano…”

Vì lí do nào đó, cô gái bắt chuyện với tôi.

Cô đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt kinh tớm đúng chứ. Tôi không muốn bị gọi 110 đâu cô hiểu không? Kh, không tôi không làm gì cả, tôi vô tội mà!

Ảo tưởng bị hại cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, tôi muốn thét lên.

Nhưng mà tôi có thể lập tức đoán ra từ thái độ e ngại kia, rằng cô ấy không lên tiếng vì vụ đó.

Kiểu như cô ấy đang bị lạc, hay đang phiền muộn gì đó chẳng hạn. Cả vụ vali kéo cũng thế. Cũng không loại trừ khả năng cô ấy từ quê đến thăm gia đình và bạn bè trong Tuần lễ Vàng nữa.

Có lẽ đây là hành động thơ ngây của một trái tim thuần khiết, cố gắng dựa vào tên người lớn cô vừa tình cờ chạm mắt.

Âm thanh nhỏ nhẹ vo ve tựa muỗi kêu, cô ấy tiến lại gần tôi, nhưng không phải hỏi địa điểm,

“Se, sen, pai… phải không ạ?”

Tôi có phải là senpai của cô ấy hay không. Aa, tôi chính là senpai của em đây!

Không đời nào cô ấy trả lời lại đâu. Có một kouhai là nữ sinh cao trung ngực bự thế này, chỉ ở trong vọng tưởng và giấc mơ của tôi thôi. Chưa bao giờ có cô gái nào gọi tôi là senpai cả, kể cả ở trường hay ở chỗ làm.

Tôi không biết cô ấy nghĩ gì trong đầu nữa, với đầu co tai nheo ra làm sao mà nhầm tôi thành senpai được? Quả nhiên không thể có chuyện một kẻ làm công ăn lương lại trở thành senpai của một nữ sinh cao trung được.

“E, e, em…”

Nhẽ ra nó phải như vậy nhưng,

“Em là Re, Rena… phalt… ạ.”

Cô ấy nói rằng, tôi thực sự là senpai của cô ấy.

*

Căn nhà đáng sợ đó, cách nhà ga chỉ 15 phút đi bộ.

Lịch sử tráng lệ của căn nhà ấy gắn với vừa tròn 40 mạng người, từ vụ cướp bắt nguồn từ vụ tự tử cả gia đình, tự tử tập thể giáo phái, rồi hội trường tự tử offline, vân vân… Các công nhân đã 5 lần đứng lên đòi phá hủy căn hộ 4LDK 2 tầng đã 50 năm tuổi đời đó, nhưng kết quả là thất bại thảm hại. Dường như có một năng lực kì quái đã chặn lối, kéo theo vô số bất ổn cho máy móc và nhân công tại công trường, và liên tiếp có người bệnh và người bị thương.

Vậy nên chúng tôi kêu gọi sư thầy viện trợ đánh trả. Trong khi trừ tà, lão sư thầy bị nhồi máu cơ tim ngã lăn ra đất, rồi quá giang từ xe cứu thương sang xe tang luôn. Cuối cùng thì việc phá dỡ căn nhà ăn thịt người đã bị dừng lại. Chỉ nghĩ đến việc lại gần căn nhà đó là bị nguyền rủa thôi đã khiến người dân xung quanh đó rùng mình sợ hãi.

Trải qua nhiều năm tháng không còn ai thuê căn nhà đó nữa, do nó quá sức chịu đựng của con người. Năm năm trước, một tên ngốc chẳng biết sợ là gì đã thuê lại căn hộ, nghĩ rằng hắn sẽ trở thành nhân vật chính của căn nhà ma ám này.

Đúng vậy, gã đó chính là Hajime Tamachi, một tên người lớn không có tiền đồ điển hình.

Kết quả của việc kì kèo tại văn phòng nhà đất về đòi hỏi quá đáng là một căn nhà xập xệ cũng được, là hắn ta đã được mời chào căn nhà ma ám này.

Một căn nhà tại nơi thần bí như vậy với giá chỉ 4 vạn yên.

Một kẻ chưa từng biết đến trải nghiệm tâm linh và chẳng biết sợ gì như tôi, chẳng hề bị dao động ý chí khi chuyển vào ở, dù sau khi được nghe về lược sử tráng lệ và huy hoàng của căn nhà ma ấy.

Thân là chủ nhà, nhưng chỉ cần có ai chuyển vào ở là gã sẽ rất biết ơn rồi. Tôi được nhận vào ở luôn mà không phải trả tiền bảo hiểm, tiền cọc hay tiền ơn nghĩa gì, cứ như là gã định chạy khỏi đây vậy. Thay vào đó, một bản cam kết tuân thủ đã được đề ra, rằng nếu có chuyện gì xảy ra gã sẽ không chịu trách nhiệm.

Tôi sống trong một căn nhà chẳng có hàng xóm xung quanh. Tại sao ấy à? Người dân quanh đây không muốn tiếp xúc với chủ căn nhà ma ám này. Họ không quan tâm nơi này có bị sử dụng làm bãi rác hay nhà cộng đồng đâu, nên 80% bọn họ cho tôi ăn bơ rồi. Cứ như là họ sợ nếu như chạm mắt tôi thì họ sẽ bị nguyền rủa mất.

Tóm lại, đây thực sự là một nơi quá dễ chịu đối với một kẻ vô hại như tôi.

Chẳng sợ hãi mấy trò tâm linh, cũng chẳng cần giao tiếp với hàng xóm. Tôi nhận từ chủ nhà một món quà cuối năm kèm lời cảm ơn vì đã tiếp tục sống trong căn nhà này. Quả là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Cuối cùng thì, cái ngày tôi dẫn gái về căn nhà ma này cũng đã đến.

Nhất thiểm Thập giới Renaphalt. Một người không hề có khiếm khuyết. Đúng thế, đây không phải là về việc dẫn nữ sinh cao trung về nhà nữa, mà là một quyết định nghiêm túc.

Mới đầu tôi còn ngờ đây là cái bẫy chơi khăm của Rena.

Chúng tôi vốn quen nhau qua game online. Nói chuyện với nhau đã 5 năm, và cô ấy bỏ nhà để đến đây gặp offline. Làm gì có ai tin được đối phương như vậy lại là một bé nữ sinh cao trung mọng nước?

Đầu tiên tôi đã nghĩ, cô ấy là em gái của Rena.

Có phải bỏ nhà đi là nói dối, và cậu ấy đến du lịch hay chơi ở nhà họ hàng không? Có thể cậu ấy đã quyết định thử gặp tôi ở đó. Và lôi đứa em gái vào để gánh lấy tôi.

Hèn gì cậu ấy nói rằng cậu ấy là một nữ sinh cao trung ngực bự.

Tất cả chỉ là trò chơi khăm của Rena mà thôi.

Thế rốt cuộc chủ trò chơi khăm này đang ở đâu? Nhất định cậu ta đang theo dõi nơi này từ xa và cười toe toét.

Bơ đi cô gái, tôi đảo mắt xung quanh tìm kiếm một bóng dáng nam sinh đại học,

“E, e, em không nói… dối… Em là, Renaphalt.”

Lại là giọng nói lắp bắp nhỏ nhẹ như muỗi bay vo ve, khẳng định mình là Nhất thiểm Thập giới Renaphalt.

Một đứa trẻ ngại ngùng, với ánh mắt đẫm lệ vẻ yếu ớt đang ngước nhìn lên.

Bây giờ mà người ngoài nhìn thấy thì sẽ hiểu nhầm tôi đang quấy rối nữ sinh cao trung mất.

Tôi dội nước lạnh lên cái đầu đang loạn trí, hít một hơi sâu để làm bản thân bình tĩnh lại.

“Thật hả?”

“V, vâng…”

Cô gái tự xưng là Rena cúi mặt xuống vẻ xin lỗi.

Để đối phó với Rena “tạm thời” này, có vài điều đầu tiên cần phải chú ý.

“Em đội mũ trùm lên được không?”

“A, à… vâng.”

Trái với vẻ lấp lửng lờ đờ ban nãy, Rena nhanh nhẹn đội mũ trùm lên.

Một người lớn và một nữ sinh cao trung trông không hề giống anh em ruột. Gặp cảnh thế này có khi lên phường chứ không đùa.

Cô ấy thấp hơn tôi một cái đầu, nên để cô ấy đi bên cạnh có vẻ nguy hiểm đây. Dù sao thì, vẫn tốt hơn là để người xung quanh thấy được khuôn mặt như sắp khóc của con thú nhỏ đây. Chỉ cần không bị thấy mặt, chắc chắn họ sẽ thấy đây là một cô em gái vừa kịp đến thăm anh trai đang trong kì nghỉ thôi.

“Rena.”

“V, vâng.”

“Thật đấy hả?”

“E, e, em… xin lỗi.”

Lời xác nhận thứ hai, như là một lời xin lỗi vậy.

Tôi vẫn đau đầu không biết phải làm gì, nhưng chắc chắn không thể cứ thế này mãi được. Sẽ chỉ chuốc thêm nghi ngờ từ mấy người xung quanh thôi.

“Tạm thời thì… em có thể đi theo tôi không?”

Rena “tạm thời” im lặng gật gật đầu.

Nếu Rena “thật” còn đó và vẫn đang thưởng thức cái cảnh này, tôi thề rằng sẽ khóa tay kẹp cổ hắn ta. Kể cả khi em gái Rena có cản tôi lại không cho làm gì quá hơn nữa, nhất định tôi cũng không dừng.

Nhưng sau 5 phút sau chúng tôi bắt đầu bước đi trong im lặng.

Dù thời gian có trôi qua bao lâu, tôi cũng không hề nghe được giọng nói nào từ một nam sinh đại học.

Tôi tin tưởng Rena. Dù cậu ta có chơi khăm tôi đi nữa, cũng không xấu tính đến nỗi kéo dài trò đùa đến mức này đâu. Không thể có chuyện cậu ta làm phiền tôi đến mức đó được.

Vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự thật.

“Rena… thật đấy hả?”

“…Vâng.”

Rena ngại ngùng xác nhận lần ba, người cô co rúm lại.

Nếu là thật thì tôi định mang Rena tới quán của Gami, nhưng dù tôi có ước chừng thế nào, thì vẫn không thể coi cô ấy như một người lớn được. Tôi không thể để Gami gặp rắc rối như vậy được,

“Có chút rắc rối phát sinh nên tớ không quay lại được. Bao giờ tình hình lắng xuống rồi tớ sẽ giải thích.”

Vừa gửi tin nhắn đó xong, tôi lập tức nhận được tin trả lời.

“Có gì thú vị à?”

“Chí ít cậu sẽ thích nó.”

“Tớ mong lắm đấy.”

Trả lời ngay tắp lự, hỏi xem rắc rối phát sinh có gì thú vị à đúng là đậm chất Gami.

Chuyện Gami đến đây thôi, vấn đề giờ là Rena.

Rena kéo chiếc vali đi theo sau tôi như thể đó lẽ chuyện đương nhiên, rằng tất cả con gái đều đi sau con trai như vậy. Âm thanh từ những chiếc bánh xe phát ra chẳng khác nào tiếng một chú cún con đáng thương đang nài nỉ người chủ đừng đem bỏ mình.

Cứ đem cô ấy về nhà thế này liệu có ổn không đây? Dù thế nào thì đầu tiên, để tiếp tục câu chuyện, chúng tôi không thể tùy tiện ghé vào một quán nào đó được. Một người lớn và một nữ sinh cao trung thế này, chỉ có thể nhìn ra được mối quan hệ nam nữ có dính líu đến tiền thôi.

Trong khi còn đang chưa quyết định được, đôi chân này đã mang tôi về đến nhà rồi.

Đến đây tôi chợt nhớ ra.

“Nhắc mới nhớ, tôi đã kể chuyện nhà của tôi cho em nghe trước đây chưa nhỉ?”

“B, b, bốn mươi người, phải… không ạ?”

Rena thốt lên về vụ đó, giọng nghẹn ngào.

Những người biết tôi đang sống ở căn nhà ma này, trừ mấy tay bên nhà đất với chủ nhà cũ ra, thì chỉ còn Gami và Rena. Vào lúc câu “40 người” được cất lên, tôi không còn cách nào khác ngoài chấp nhận rằng cô ấy chính là Rena.

“Nơi đó, liệu có ổn với em không?”

Tôi ngoái lại sau lưng,

“Còn hơn là… ở căn nhà đó.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy gật gật trong chiếc mũ trùm.

Rốt cuộc thể loại hoàn cảnh gia đình thế nào, mà lại không bằng một căn nhà nguyền rủa đến nỗi 80% hàng xóm phải xách dép chạy hả?

Đây là lúc mà tôi, đã quyết định dù mọi chuyện có thế nào đi nữa, thì cứ thuận theo ý trời thôi. Trong khi để mặc tâm trí cuốn theo chiều gió, chúng tôi đã về đến nhà lúc nào không hay.

Chẳng thể xuýt xoa rằng căn nhà này trông đẹp được, nhưng nói nó xập xệ thì cũng không đúng. Nếu không biết đến lịch sử huy hoàng và tráng lệ của nó, thì sao mà nhìn ra được vẻ đẹp kì lạ ấy.

Về khoản này, Rena có lẽ là một đứa máu mặt đấy. Lúc nào cũng run rẩy như một con thú nhỏ, nhưng lại nhảy thẳng vào trong lòng căn nhà ma, không có lấy một chút do dự.

“Dù sao đi nữa thì, chào mừng em, Rena.”

“L, l, làm phiền anh, rồi, ạ… senpai.”

Chưa đến một phút sau khi bước vào căn nhà ma, Rena đã nhận lễ rửa tội, thứ tuyệt vời nhất của nơi này.

Bước chân vào phòng khách nơi nghỉ ngơi, thứ đầu tiên đập vào mắt Rena khiến cô ấy đứng hình.

Đúng vậy, đó là chiếc bàn thờ.

Chiếc bàn thờ ba tầng tôi mua trên mạng về. Trừ việc nó được đặt một cách hoành tráng trong phòng khách ra, thì cái nơi này hoàn toàn trống trơn.

Một không gian trông cứ như đã bị yểm bùa bởi bè lũ giáo phái. Nhưng chiếc bàn thờ ấy đã thanh tẩy tất cả.

Đồ cúng trên đó gồm một chai whiskey 4 lít, không phải là một bát rượu sake kiểu Nhật. Một hộp dăm bông chủ nhà tặng như quà cảm ơn. Ở tầng cao nhất trấn tọa 3 mô hình nhân vật trong ero game mà tôi một thời bị nghiện.

Đúng là thảm cảnh khiến mấy lão nhà sư phải xách dép mà chạy.

“Dù sao đây cũng là căn nhà ma đấy. Không có chuyện tôi sống ở đây lâu vậy mà không có làm gì được.”

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Tôi trả lời Rena, người đang ngước mắt nhìn tôi.

“Cho đến bây giờ, ngôi nhà này đã mang trên nó một trang lịch sử huy hoàng và tráng lệ. Chính vì điều đó, tôi mới có thể tận hưởng được môi trường nơi đây. Vậy nên bày tỏ lòng thành và biết ơn sâu sắc là việc tôi nên làm mà.”

“Nhưng… liệu có ổn không, ạ?”

Ổn không, chắc ý cô ấy là cái bàn thờ.

“Lão sư thầy đến trừ tà đó, phải quá giang từ xe cứu thương qua xe tang đấy thôi. Câu nệ hình thù của nó làm gì, vô ích thôi em. Quả nhiên nhân gian này, điều quan trọng nhất vẫn là cảm xúc. Nếu ta biết bày tỏ sự tôn kính, căn nhà này sẽ biến thành vị thần bảo hộ che chở cho ta.”

Thực tế, căn nhà hình như có TV này, đã đuổi cổ bọn lông bông càm ràm đi rồi. Một kẻ không có năng lực ngoại cảm như tôi có thể không biết được, nhưng bằng cách nào đó tôi đã nhìn thấy gì đó ở sau lưng mình.

Như để thể hiện những lời tôi vừa nói, Rena đứng đó chắp hai tay lại. Đâu cần làm đến mức đó đâu, nhưng có vẻ là cô ấy đang bày tỏ sự tôn kính.

“Mà, trước mắt cứ ngồi xuống đã.”

Chúng tôi đi thẳng một mạch từ phòng khách về phòng của tôi. Tôi chỉ tay về phía chiếc ghế bàn máy tính, còn mình ngồi thụp xuống giường. Ngủ trên chiếc giường đã in sẵn bờ mông của một nữ sinh cao trung quả không phải ý tồi, nhưng tôi còn lòng tự trọng của một người lớn nữa.

Vừa cuộn người lại, Rena vừa nhẹ nhàng đặt lưng xuống ghế. Cô ấy cứ cúi mặt như thế, và ngước mắt lên nhìn tôi.

Lý do Rena không giỏi miệng lưỡi, không phải do cô ấy sợ người lớn. Từ cuộc nói chuyện ngắn này, tôi biết chắc chắn cô ấy là một đứa vô vọng trong giao tiếp.

“À, à thì…… ờm……”

Có vẻ Rena thấy không thoải mái khi tôi không hé miệng.

Thật khó để nói chuyện mặt đối mặt với cô ấy thế này. Cô ấy đáp lại có vẻ nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng cuộc nói chuyện đang chẳng đi đến đâu cả.

Làm sao để ăn nói thật trơn tru bây giờ?

“Rena, lấy laptop của em ra đi.”

Đành mở miệng một câu vậy.

Vì lí do nào đó, cô ấy không hề thắc mắc về yêu cầu của tôi. Cô ấy bỏ chiếc laptop từ trong vali ra, như thể rằng đã nhìn thấu ý đồ của tôi vậy.

Không phải loại màn hình phẳng đang thịnh hành, cũng không phải loại gắn quả táo mỏng như cái thẻ thành viên ngoài quán cà phê. Đó là một chiếc laptop 15 inch lớn, dày, có màu đen sắc lạnh. Chẳng phải một thứ đáng yêu gì cho một cô gái dễ thương cầm trong tay.

Khi Rena mở laptop, bàn phím bắt đầu lóe lên ánh đèn 7 màu. Rõ ràng là được thiết kế cho dân chơi game rồi.

Sau khi lách cách gõ bàn phím một lúc, Rena đưa laptop cho tôi. Cô ấy đã gỡ mật khẩu. Việc cô ấy lặng im làm đến như vậy, là bằng chứng cho thấy cô ấy biết chính xác tôi định làm gì.

Laptop thường khó sử dụng, nhưng nếu chung một hệ điều hành, thì có thể setting đơn giản luôn được. Sau khi gõ lướt bàn phím một hồi, tôi đưa lại máy cho Rena.

“Nói chuyện mặt đối mặt khó khăn với em lắm sao?”

Rena gật đầu lia lịa. Tôi muốn thấy cô ấy đang trưng ra bộ mặt như nào quá. Nhưng trước tiên thì việc dẫn dắt câu chuyện cho thật trơn tru vẫn quan trọng hơn.

Tôi ra phòng khách, kéo rèm cửa giữa 2 phòng lại, rồi ngồi luôn ngoài đó.

30 giây đã trôi qua.

“Không đâu, anh thực sự đã cứu em đó senpai.”

Dòng tin nhắn ấy, được gửi tới điện thoại của tôi.

Không cần phải nói. Đối phương là Nhất thiểm Thập giới Renaphalt.

Người bạn thân kouhai 5 năm của tôi, trước đây từng nói về khoảng cách giữa Tokyo và Sapporo lớn đến dường nào. Giờ thì khoảng cách ấy, chỉ còn vỏn vẹn 1 mét.

Một con thú nhỏ run rẩy, lén lút, có thể gục ngã dưới chân tôi ngay lúc này. Tôi chỉ có thể bình tĩnh được trong 30 giây,

“Em thay đổi nhanh quá rồi đấy!”

Tôi kêu lên cùng một tiếng thở dài đánh thượt.

“Vậy mới nói em thực sự là một đứa kém giao tiếp. Chỉ là một tên anh hùng bàn phím không phải sao?”

“Không phải level anh hùng bàn phím hay level đáng yêu gì nữa. Đây là level đánh thức nhân cách thứ hai rồi.”

Tóm lại sự thay đổi này thật nhanh quá.

Tiếng gõ phím thoăn thoắt dội qua rèm cửa, chẳng bù cho vẻ run rẩy, chậm chạp kia. Không biết cô ấy sẽ làm bộ mặt nào khi ở trong vai Rena nữa. Tôi tò mò tính nhìn trộm, nhưng phải về chầu trời thì mệt lắm. Nên tôi quyết định nhẫn nhịn.

“Senpai, đầu tiên hãy để em xin lỗi trước.”

Cô ấy bình tĩnh một cách nghiêm túc.

Xin lỗi? Là do cô ấy đã giấu thân phận mình là con gái suốt thời gian qua sao? Hay là về vấn đề tuổi tác? Hay là cả hai?

Vậy thì giữa hai đứa chẳng có gì phải xin lỗi cả. Dù sao chúng tôi cũng không rõ ràng về chuyện đó từ lâu rồi mà. Có thể tôi thấy bất ngờ thật, nhưng tôi không hề cảm thấy mình bị lừa dối.

Khi tôi định cất tiếng nói lên điều đó,

“Em xin lỗi vì đã thả mồi anh rằng mình là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự. Thực ra, em chỉ là một nữ sinh cao trung ngực bự thôi.”

“Thế cơ đấy!”

Cứ tưởng sẽ là một lời xin lỗi nghiêm túc, nhưng tôi đã nhầm.

Và có vẻ sau bộ mặt yếu ớt như một con thú nhỏ ấy, là niềm hãnh diện mang tên nữ sinh cao trung ngực bự.

Tôi nhỡ để lộ tiếng “…hửm?” trước lời xin lỗi chẳng chút nghiêm túc ấy. Rena khẳng định mình đã thả mồi tôi. Nếu vậy thì,

“Vậy, về việc chưa bóc tem…”

Quả nhiên là một cô gái trong sáng còn chẳng biết đến đàn ông là gì,

Tôi đang làm việc sẽ phải làm ư? Thật thô lỗ, một cảm giác phật ý trào lên từ trong lòng.

“Không, chuyện đó nghiêm túc đấy. Hỏi một para-hiki-neet mắc chứng nói lắp với hay sợ như thế, anh quá đáng lắm.”

“Ơ, ờm…”

Cô ấy mau chóng phủ định, còn tôi thì bị dao động.

Dù có quen nhau 5 năm, thì đây cũng là lần đầu tiên cô ấy gặp một người đàn ông, hơn nữa đối với cô ấy còn là một người lớn trong sạch. Lại còn ngồi cách nhau có 1 mét nữa chứ.

Thực sự tôi rất muốn xem phản ứng của cô ấy. Nhưng đột tử chỉ vì ngoảnh sang nhìn thôi thì cũng phiền phức lắm.

“Em xin lỗi vì đã nói rằng mình là một cô gái xinh đẹp, vì em rất muốn thả mồi senpai.”

Sự mê hoặc từ tiếng gõ phím của con người kém giao tiếp đến tuyệt vọng kia thật là khó lòng cưỡng lại.

Tôi đã quá hả hê khi được một nữ sinh cao trung ngực bự ghé nhà, để rồi phải bất ngờ vì bị một đứa nít ranh mồi chài.

“Không… ờm, anh chỉ bất ngờ thôi.”

Thực sự tôi đã bất ngờ đến mức tưởng như thời gian ngừng trôi. Có lẽ đây là cú sốc lớn nhất đời tôi rồi.

“Em sợ nếu như senpai mắc câu, anh sẽ nhận ra con người thật của em không như em đã từng miêu tả mất.”

Dù cô ấy có là một đứa nít ranh kém giao tiếp đi nữa, thì chắc chắn vẫn là một nữ sinh cao trung ngực bự.

“Cái, gì cơ…”

“Fueh~~”

Một âm thanh đáng yêu vọng qua rèm cửa đến tai tôi.

“Em đã nói, thực sự em là một nữ sinh cao trung ngực bự mà đúng không?”

Tôi không rõ cô ấy nhìn nhận cơ thể mình ra sao, nhưng dù có tự hào về cặp ngực kia, cô ấy vẫn không tự mãn rằng mình là một cô gái xinh đẹp.

“Ờ, không phải tôi nịnh nọt hay gì. Tự tin gọi mình là một nữ sinh cao trung ngực bự xinh đẹp cũng không sao mà.”

“Se, senpai…”

Chuyện chưa bóc tem cũng thế, nhưng nói trực tiếp với một nữ sinh như vậy tức là đang quấy rối tình dục rồi. Tôi nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng,

“Tôi đã quá ướt. Cây Gungnir của tôi giờ đây có thể xuyên thủng cả cổng thành.”

Chỉ là lo hão thôi. Giờ thì cuộc trò chuyện lại quay lại chủ đề bẩn bựa.

Hoàn toàn là một Rena bình thường.

“Đếm số vết dột tường trên trần nhà đi. Rồi trận chiến sẽ kết thúc sớm thôi.”

 “Ok. Em đã chuẩn bị xong, trận này xin hãy nhẹ tay nhé.”

Tôi trả lời với thái độ thường ngày, và cô ấy cũng vậy.

Đúng là cuộc nói chuyện thường ngày. Một trò ném bóng qua lại giữa hai đứa ngốc. Nhưng, lần này tôi không thể ném quả bóng tiếp theo nữa.

Tôi đã chuẩn bị rồi.

Không biết đây có phải cố tình không, nhưng tôi không đần độn đến mức không hiểu ý đó là gì.

Chỉ là lời bông đùa từ một kẻ ngốc thôi, nhưng đó là cái giá phải trả để trở thành người lớn với một cô gái bỏ nhà ra đi. Sau khi đã hiểu chính xác ý nghĩa của nó, thì chuẩn bị tiền trả phòng khách sạn đi là vừa.

Tôi cảm thấy khó thở.

Cô ấy là một đứa vô vọng trong giao tiếp. Một đứa nghiện internet chẳng biết chút gì về đàn ông, chưa bao giờ tham gia những cuôc vui… đồi trụy và đương nhiên là cả thác loạn.

Dù vậy, rõ ràng là cô ấy có ít mối quan hệ với người ngoài, đến nỗi mà cô ấy giận ngược tôi, nói rằng cô ấy chẳng còn có lấy một người bạn tồi, nói gì đến bạn không thôi.

Đứa trẻ đó nghĩ gì mà phun ra mấy câu, “Em đã chuẩn bị rồi” như thế chứ. Cô ấy có xung đột nội tâm gì trong những lời đó không? Có phiền muộn gì không? Có lẽ một ngày nào đó, một kẻ thiếu kinh nghiệm sống như tôi sẽ hiểu ra điều này.

Điều còn lại trong lòng tôi bây giờ, là muốn cuốn theo chiều gió.

Tôi đã quyết định sẽ đồng hành cùng một nữ chiến binh thuần khiết, trên chiến trường nơi cây Gungnir này sẽ được vung lên.

Sau bao khó khăn, quyết định đã được đưa ra. Giấc mơ ban trưa của một kẻ chẳng bằng con tốt bị giam cầm trong hầm ngục, nay đã thành sự thật và tôi sẽ được phóng thích khỏi chốn tăm tối ấy.

Hơn nữa, đối phương lại là người tôi đã quen biết 5 năm và luôn coi tôi như senpai. Một kouhai đáng yêu. Và thân phận thật của cô ấy là một nữ sinh cao trung ngực bự nữa chứ.

Chính vì đối phương là tôi, nên Rena mới quyết định như vậy. Đúng hơn thì ngoài tôi ra, cô ấy không thể quyết định như vậy với ai khác.

Vậy thì chẳng còn do dự gì nữa.

Thời khắc chứng minh rằng chiến lược của tôi không hề sai đã tới.

“Đùa thôi. Tôi sẽ không chinh chiến với kẻ thậm chí không phải là tân binh đâu, nên là đừng lo.”

Ấy thế mà, những gì tôi nói ra lại là những lời đẹp đẽ trái hẳn với ý định thật sự của mình.

Tại sao lại thế?

Tôi quan tâm đến nữ chiến binh ấy mà không ý định thật sự? Không.

Tôi muốn một nữ chiến binh xinh đẹp hơn ư? Không.

Hay tôi không xem nữ chiến binh như là một chiến binh? Cũng không.

Tôi sợ phải đối mặt với chiến trường.

Nhìn theo khía cạnh xã hội, việc dẫn dắt một kẻ còn không phải tân binh ra chiến trường là thật không thể chấp nhận được.

Tôi chỉ đang ra sức bảo vệ bản thân khi chuyện tôi dẫn cô ấy đi xa đến mức này bị công khai ra ngoài.

Cùng lúc ấy, tôi lo sợ rằng mối quan hệ giữa tôi và Rena sẽ thay đổi một khi chúng tôi bước vào chiến trường. Có thể tôi sẽ đón nhận một tình yêu đầy âu yếm và ngọt ngào. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy cảnh sự tôn trọng mà hai đứa đã dựng nên đến bây giờ phải sụp đổ trước mặt.

Tóm lại, tôi không muốn bị khinh miệt. Tôi muốn giữ lòng yêu mến của Rena dành cho tôi. Chỉ cần ngắm cô ấy là bổ mắt rồi. Lại còn là một mĩ nữ nữa, lại càng tuyệt vời.

“Em không muốn đình chiến. Em muốn một quyết định nhanh chóng.”

Một quyết định nhanh chóng. Quả nhiên dù bản thân đã chuẩn bị, thì cũng không phải là chiến trường cô ấy mong muốn. Thà kết thúc nhanh chóng một event đáng sợ còn hơn là để nó dài lê thê. Có lẽ cô ấy muốn khẩn trương kết liễu kẻ thù chăng.

“Cây Gungnir của tôi sẽ không đâm xuyên em đâu. Em có thể yên tâm rằng tòa thành của em sẽ không có lấy một vết xây xát.”

Một khi đã nói sẽ thu mũi giáo về, thì sẽ không thể mong chờ một trận chiến nào diễn ra hết.

Tôi đã báo với cô ấy rằng event sẽ bị trì hoãn vô thời hạn.

Tiếng gõ phím dừng lại. Cô ấy đang trầm tư vì điều gì vậy?

“Nếu vậy, em sẽ cố gắng với tư cách là một nữ sinh cao trung ngực bự, và là người bảo hộ Gungnir.”

Sau khoảng 10 giây, tiếng bàn phím gõ bằng 10 ngón lại gào lên lần nữa.

“Tôi không tuyển dụng bảo vệ đâu.”

“Nhưng em giỏi khoản ghi hình lắm đó?”

“Tôi sẽ tự bảo vệ ngọn giáo của mình như mọi khi. Em không cần phải lo lắng.”

Tiếng hét của chiếc bàn phím nhận đòn chí mạng đã nín lại.

Lần này chiếc bàn phím liên tục bị hành hạ đang phát ra những âm thanh chậm rãi và ân cần.

“Dù gây rắc rối cho anh, nhưng em không thể không làm gì cho anh được.”

Bản ngã hiện tại biến mất. Một mặt khác của cô gái tên Rena hiện ra.

5 năm qua, kouhai đã không yêu người đàn ông mà cô ấy không biết mặt, và sự hiến thân của cô ấy quả nhiên phải đi kèm một cái giá và cả trách nhiệm.

Tiếc thật. Tôi đã mong chỉ một phần mười thôi, là cô ấy sẽ nói rằng em muốn băng qua chiến trường cùng senpai. Nếu thế thì thanh Gungnir này đã vung lên chẳng chút do dự gì rồi. Cơ mà làm gì có chuyện ngon ăn như thế được.

Nếu đã thế này rồi thì không còn cách nào khác, thay vì làm gác cổng thành, tôi sẽ thẳng thắn vào vấn đề như một senpai.

“Được rồi, với tôi thì em là gì?”

“Chỉ là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự thôi.”

Tiếng gõ phím thoăn thoắt không chút ngập ngừng.

“Em thích cái danh đó quá nhỉ?”

“Tehe”

“Vậy ngược lại, đối với em tôi là gì?”

“Là senpai của đời em.”

“Senpai của em có phải kẻ đi lợi dụng điểm yếu của một kouhai đang cần giúp đỡ để dụ cô ấy ra chiến trường không?”

Tôi cũng muốn dụ lắm chứ, nhưng đến nước này thì không còn quay đầu được nữa rổi.

Thật chẳng bao giờ nghĩ rằng, lại có một ngày tôi lại phun ra mấy lời đẹp đẽ trống rỗng chỉ để xuôi tai đối phương, với một khuôn mặt nghiêm túc như thế này. Mấy bãi nôn rỉ ra từ cái miệng này nghe thật lố bịch đến nỗi tôi phải phì cười.

Tin trả lời dừng lại tầm 1 phút.

Một tiếng thổn thức nhói lòng vọng đến bên tai tôi.

Nó không phát ra từ bàn phím cầu vồng đang nhảy lách cách kia. Mà là những cảm xúc không thể kìm nén phát ra từ cổ họng của cô gái.

“Senpai là senpai của em.”

“Ừ”

Nếu như bộ dạng lố bịch này có thể cứu lấy Rena, thì tôi sẵn sang làm một tên hề vì em ấy.

Trong một khoảnh khắc, tiếng bàn phím gào lên không còn nữa.

Tôi nghĩ có lẽ mình đã nỗ lực để không phải nghe thấy tiếng khóc nhói lòng ấy nữa. Nhưng chỉ có một tấm rèm cửa ngăn cách chúng tôi. Chắc chắn cô ấy biết là giọng cô ấy vang được đến đây. Việc bàn phím được nghỉ ngơi một khoảng thời gian đủ lâu là minh chứng cho việc đó.

Tôi chờ đợi trong im lặng, không phải là vì Rena. Tôi chỉ phản ứng thuận theo tự nhiên như mọi khi thôi, không hơn không kém.

Nếu tôi có nhiều kinh nghiệm sống hơn, có lẽ tôi đã vén tấm rèn lên và để cô ấy sà vào lòng mình, nói rằng “Nào, hãy dựa vào anh và gạt những giọt nước mắt đó đi”. Thực thế, tôi đã nghĩ về việc đó rồi.

Tuy vậy, sẽ rất phiền phức nếu khi mở tấm rèm ra, chú chim nhỏ sẽ bay đi mất còn tôi lại thờ thẫn đứng một mình trong rừng. Và tôi quyết định nhẫn nhịn.

“Ha~ , quả nhiên senpai đúng là senpai mà.”

Chần chừ một lúc như thế, có vẻ cái bàn phím đã được phục hồi sau trận đòn roi vừa rồi.

“Bên trong anh thật là một con người lý tưởng đấy.”

 Được một cô gái xinh đẹp miêu tả như vậy khiến tôi vui xiết bao.

Vì vậy tôi quyết định đâm theo lao thử xem thế nào.

“Thế trông tôi thế nào?”

“Miễn bình luận.”

“Tôi sẽ đưa em vào chiến trường, cứ chờ mà xem.”

“Kyaa~~ mình sắp bị cưỡng hiếp~~”

Rena có vẻ đã bình thường trở lại.

Và giờ tôi phải đối mặt với sự thật lạnh lẽo và tàn khốc rằng, trong mắt một nữ sinh cao trung xinh đẹp, tôi chẳng phải là một gã ưa nhìn gì.

“Không phải đùa đâu, khi nói em đã chuẩn bị cho chiến trường, em đã rất nhẹ nhõm khi thấy mặt anh.”

“Nhẹ nhõm?”

“Dù em tôn sùng senpai, nhưng vẫn có giới hạn trong việc kìm nén những cái nhìn tiêu cực về anh.”

Tiếng gõ thoăn thoắt bên kia đã lấy lại được hơi thở của nó.

“Điều em lo lắng nhất là, nhỡ như đó là một tên otaku tởm lợm kiểu mẫu thì phải làm sao. Em cũng đã nghĩ anh là một tên u ám, nhưng đến khi thấy một người trưởng thành tiến đến, lần đầu tiên trong đời em cảm thấy nhẹ nhõm đến thế.”

Có vẻ cô ấy đã tưởng tượng ra một khuôn mặt tầm phào và bất lịch sự thì phải.

Tôi sẽ không kêu lên rằng điều đó thật phi lý đâu. Thế giới đúng là thế giới mà, nghiệt ngã răn dạy ta. Đành phải chấp nhận thôi.

“Thì… tôi là người trưởng thành mà. Cũng phải giữ mình sạch sẽ chỉn chu chứ.”

“Quả nhiên senpai đúng là senpai. Em tôn trọng anh vì anh không ở dơ đó.”

Có vẻ ngoại hình của tôi đã gây được ấn tượng tốt.

Được khen bởi một cô gái xinh đẹp như Rena khiến tôi vui với đắc ý lắm. Thật may cho tôi là kẻ đứng đầu đám người dưới đáy xã hội.

“Thế, em đánh giá sao về ngoại hình của anh?”

“Em thấy an tâm vì anh là người trưởng thành.”

“Cứ chờ đến ngày tôi thu hoạch cặp bưởi nặng trĩu đó đi.”

“Kyaa~~ mình sắp bị cưỡng hiếp~~ ai đó gọi người đến giúp đi”

Quả nhiên Rena vẫn là Rena dù cô ấy có đang ở đâu. Ở khoảng cách 1 mét này cũng vậy.

Trái lại tôi cũng nghĩ rằng, thảo luận về đặc điểm cơ thể của nhau cũng không tính là quấy rối tình dục đâu nhỉ.

Lần đầu gặp nhau, giữa chúng tôi có một khoảng cách khác biệt. Giờ thì chúng tôi đã hoàn toàn ăn khớp lấy nhau, và mọi chuyện dần đi vào quỹ đạo.

Nên có lẽ vào vấn đề chính được rồi nhỉ.

“Vậy thì, sao em lại bỏ nhà đi?”

“Ban đầu em có nói rồi, em chạy trốn kẻ địch vì chuyện gia đình và tương lai.”

Rena coi nhẹ chuyện đó, rằng nó cũng bình thường thôi.

“Em bay một chặng đường xa đến đây, để nhờ vả một người đàn ông mà em còn không biết mặt đó? Một đứa cần dựa dẫm như em muốn anh nghe chuyện của mình dù chỉ một chút thôi.”

Nếu là một nữ sinh viên đại học thì không phải không hiểu được, nhưng Rena mới chỉ là một nữu sinh cao trung. Khoảng cách giữa hai phạm trù này lớn lắm chứ. Bay một chặng đường xa như vậy mà không có kế hoạch gì, đúng là không hề bình thường chút nào.

“Nó không phải chuyện to tát đến mức ấy đâu. Coi nè, không phải em là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự sao?”

“Em thích cái danh đấy quá nhỉ.”

“Ehe.”

Rena quả là một cô gái thích ứng tốt.

“Thêm nữa, em là một đứa para-hiki-neet lắp bắp kém giao tiếp. Mà, chuyện là thế đấy.”

Đó, chuyện thường ấy mà.

Tôi được nghe suốt rồi, sao lại không biết được.

Rena vẫn là Rena mà tôi từng biết. Chỉ khác ở chỗ cô ấy đã được cập nhật từ sinh viên đại học thành nữ sinh cao trung thôi.

“Bố mẹ tức giận vì hikki (hikikomori) không đi học sao?”

“Vâng. Cho đến hết trung học, em đến trường nhưng chỉ ở phòng y tế và khi nào có bài kiểm tra thôi. Làm sao có chuyện một đứa như thế có thể lên cao trung được, phải vậy không?”

Có vẻ tôi đã quên chúng tôi đang nói chuyện như thế này, nhưng chứng khó giao tiếp của Rena thật là vô vọng. Hỏi chuyện cô ấy nhập học cao trung vào lúc này thì sẽ rất quá đáng.

“Vào lễ nhập học tháng trước, em đã chán ngấy chỉ trong vài giây rồi.”

Tôi được đối diện thẳng mặt với sự thật.

“…Lễ nhập học, tháng trước?”

Đó là mùng 1/5

“Đúng vậy. Giờ em đã là một nữ sinh cao trung xinh đẹp với bộ ngực rất rất rất căng.”

“Không ngờ tuổi của em…”

“Nếu muốn em làm vợ, thì đợi đến tháng 3 năm sau nhé.”

“Này này… em chỉ vừa mới gặp tôi thôi đấy.”

“Đó là lúc em đã được khai sáng. Thật là một cuộc gặp gỡ định mệnh. Là anh đã cầm tay em, chỉ em biết về thế giới internet, và giờ em đã trưởng thành như thế này đây.”

Dù tự hào về điều đó, nhưng Rena vẫn là người không can hệ gì với tôi. Và người đã làm nên cô ấy bây giờ không ai khác chính là tôi.

Tôi đã… dạy dỗ một cô bé tiểu học lớp 5 đến tận bây giờ.

Tôi suýt nữa bị đè bẹp bởi trách nhiệm và cảm giác tội lỗi, nhưng ít nhất tôi muốn đưa ra một lời giải thích.

Ai mà biết được đứa tân binh mà tôi gặp trên game online lại là một em loli lớp 5 chứ?

Rena đăng nhập game hằng ngày, và nhanh chóng leo lên hàng ngũ người chơi kì cựu. Tuy nhiên, đó là những gì bạn phải gánh chịu khi dành toàn bộ thời gian ở trong game. Đạt được thành tích và thứ hạng trong thế giới game đồng nghĩa với việc bạn đang cố gắng hạ thấp thứ hạng của mình ngoài đời thực.

Vì lẽ đó, tôi ôm nỗi lo lắng rằng “Liệu thành tích học tập của em ấy có ổn không?”, nhưng điều này cũng giống tôi của những năm trung học. Mặc dù tôi không phải đứa bỏ học, nhưng tôi thường dành thời gian ngồi trước màn hình máy tính. Nếu hồi xưa tôi bỏ thời gian ra học lập trình, thì giờ có phải địa vị xã hội của tôi đã thăng tiến rồi không, thế nhưng bây giờ tôi chẳng làm được gì có ích cho xã hội cả. Vì vậy tôi có không đủ tư cách để quở trách Rena.

“Lí do em lịm đi ở lễ khai giảng, là vì mình không thể quen được với lũ học sinh hạ đẳng nhỉ?”

Đến trường trong tình trạng đó là chuyện không thể. Có lẽ đó là thể loại trường cao trung mà lũ du côn còn phải xách dép chạy, và chất lượng giáo dục thì như trường tiểu học vậy. Một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự kém giao tiếp sẽ lập tức trở thành con mồi ngon. Tôi có thể nhìn thấy cái tương lai sẽ mở ra trong nháy mắt ấy.

“Hả? Đừng giỡn em. Em nhập học ở một trường không nhận bọn dưới đáy xã hội đâu.”

Cô ấy nói thế, nhưng vậy tức là trường đó không dành cho bọn nghiện game còn gì.

“Một đứa hikikomori nghiện internet như em, mà cũng vào đó học được à?”

“Ở trường lúc nào em cũng dẫn đầu lớp đấy. Là tự chấm thôi nhưng em đạt điểm tối đa bài thi đầu vào đấy nhé. Mấy bài kiểm tra giấy này dễ như ăn kẹo ấy mà.”

“Thật đấy à?”

“Học trong thời gian rảnh là đủ rồi. Em là kiểu con gái không hiểu tại sao mình lại không hiểu những thứ đơn giản. Chà, làm thần đồng cũng khổ quá mà!”

Như mọi khi, Rena lại tự tin nhận mình là một thần đồng. Phía bên kia rèm cửa bây giờ, không biết cô ấy đang làm bộ mặt thế nào nữa. Tôi muốn xác nhận lắm, nhưng dừng lại thôi. Xin lỗi nhưng tôi không muốn vừa ném đào vừa chạy vào cổng âm giới đâu.

Đúng là Rena chưa bao giờ hỏi lại lần thứ 2 những gì được dạy. Cô ấy là kiểu học một thì biết mười. Có vẻ như điều đó đúng với không chỉ mỗi sở thích, mà còn với mọi thứ khác.

“Mà, do vậy em thuộc nhóm INT nói chung, nên kĩ năng đối nhân xử thế của em nó quá rác rưởi.”

Dường như nó đã phản tác dụng, và cô ấy đã mắc phải một điểm yếu chết người trong cuộc chiến sinh tồn ở cái xã hội này.

“Vậy sao em lại cất công đến trường, dù mình mắc chứng khó giao tiếp?”

“Em muốn mau chóng lấy bằng tốt nghiệp cao trung, nhưng gia đình lại thuộc tầng lớp bán thượng lưu. Kết quả là em không thể thỏa thuận với họ về hình thức đào tạo từ xa được, như anh thấy đây.”

“Trốn trong phòng y tế thì sao?”

“Cao trung không phải giáo dục bắt buộc, và bắt nạt cũng xảy ra thường xuyên nữa. Trường tư thì còn tệ hơn nữa.”

Điều này không thể nào đúng hơn, không thể nào thực tế hơn được nữa.

“Dù cho gia đình em có theo chủ nghĩa tự do, thì họ vẫn phát điên nếu em không đủ khả năng nhập học thôi. Họ bảo rằng khi nào em đủ tuổi lấy chồng, họ sẽ gả em cho một ông chú thuộc tầng lớp thượng lưu, như một thú vui vậy. Tình thế cứ như thể em chỉ là một công cụ kết hôn giống như thời Chiến quốc vậy. Điều này sẽ khiến nữ quyền giãy nảy đây.”

Cuối cùng thì tôi đã được biết câu trả lời mà tôi muốn biết nhất.

Lý do thực sự cô ấy lên máy bay bỏ nhà ra đi, dựa dẫm vào một người đàn ông cô ấy chưa từng biết mặt. Cô ấy bị dồn vào thế ép buộc, phải chạy trốn khỏi nhà theo đúng nghĩa đen.

“Vậy đó là lí do em bỏ nhà đi hả?”

“Khuôn mặt nghiêm túc đó nha. Em đã để lại một tờ giấy nhắn rằng em sẽ đến Tokyo thăm chị rồi chạy trốn khỏi kẻ địch. Đằng nào thì nếu ở một nơi có thể bị dẫn về thì rồi họ cũng sẽ bỏ rơi em một thời gian, và câu giờ cho đến khi tống được em đi thôi.”

“Bỏ rơi một thời gian… Con gái họ mới lên máy bay bỏ nhà đi đấy? Ít nhất họ phải lo lắng chứ.”

“Không có đâu. Em không có mẹ, và bố em thì không có hứng thú với con trẻ. Ông ta chỉ quan tâm đến thành tích chúng tạo ra thôi. Lý do duy nhất ông ta đầu tư cho chị em bọn em là để giữ lấy danh tiếng cho gia đình thôi.”

Một cô gái 15 tuổi thường sẽ miêu tả bố mẹ mình như thế nào?

Tôi cũng không được ban cho một gia đình tuyệt vời. Nên khi đến tuổi 20 tôi, tôi cũng có tư tưởng tương tự như vậy, và rồi kết luận rằng rốt cuộc bố mẹ mình cũng chỉ là đồ tệ hại.

Tôi không có ý định thương hại Rena, nhưng tình hình của cô ấy ẩn giấu sau 5 năm quen nhau của chúng tôi khiến tôi mang những cảm xúc hỗn độn.

“Chờ đã, chị gái ở Tokyo?”

Tôi quyết định dừng nói về bố mẹ cô ấy và bẻ lái sang chuyện này.

“Chị em học ở Đại học Tokyo, sống ở đây từ tháng 3 rồi.”

Đại học Tokyo à, đúng là liền chị liền em. Có vẻ như hai chị em nhà này toàn là thần đồng.

“Vậy, em không nên đến nhà tôi để…”

“Em không có khinh suất đâu. Cầu xin anh như vậy chỉ là mục đích thứ hai của em thôi.”

“Thứ hai?”

“Vâng. Em đến đây thực sự là để gặp mặt offline với senpai đó.”

Gặp mặt offline. Nhiệm vụ đầu tiên khi đổ bộ xuống Tokyo.

Tôi không nghĩ rằng đó là mục đích thật sự của cô ấy.

“Một anh hùng bàn phím lại muốn đi gặp mặt offline ư.”

“Em không thể mở lòng với ai khác ngoài senpai. Em muốn thấy khuôn mặt mọt sách của senpai một lần. Em đã bất ngờ khi một người trưởng thành đến trước mặt em.”

“Còn chị của em… cô ấy thế nào? Có phải một người khắt khe không?”

“Chị em tốt bụng lắm. Chị ấy nghĩ cho em hơn bất kì ai trên đời.”

Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi chỉ có phụ huynh cô ấy là những kẻ tồi tệ trong gia đình. Rena dường như vẫn còn một gia đình mà quan tâm đến cô ấy.

“Dù tốt bụng vậy, chị ấy không thể thấu hiểu những cảm xúc này của em được. Em không muốn dựa dẫm vào chị ấy lần này, nhưng cũng không thể quay lưng với chị ấy được.”

Tuy vậy, dường như chuyện này không thể kết thúc trong niềm vui hân hoan được.

“Thấu hiểu cảm xúc?’

“Chị ấy tin rằng kĩ năng giao tiếp của em sẽ cải thiện một khi em đến trường. Giống như một mụ mẹ chồng Showa khuyên con dâu là thuốc đắng thì dã tật ấy.”

Cô ấy gọi chị mình, người mà yêu quý cô ấy nhất trên đời, như một bà mẹ chồng thờ Showa. Tôi có thể thấy từ thái độ đó rằng mối quan hệ của họ không tốt chút nào.

“Vậy nên có thể gặp offline với senpai thế này, kế hoạch ban đầu của em gần như là hoàn thành rồi.”

“Nói là gặp offline, nhưng những gì ta làm bây giờ có khác gì mọi khi đâu.”

Chỉ có tôi là người lên tiếng. Thế thì dù Rena có ở Sapporo đi nữa thì tôi mở app ra nhắn tin cũng như nhau cả.

“Không đâu không đâu, em vui vì hình tượng senpai đã tiến hóa từ một tên u ám thành một người trưởng thành đó.”

Rena giỡn tôi thế đấy.

Mục đích chính của cô ấy là gặp offline với tôi. Trú ở nhà tôi chỉ là cái cớ thôi.

Thật là một câu chuyện lạ đời.

Dù sao thì Rena đã quyết định tư tưởng, ở lại ngôi nhà này rồi. Cô ấy thậm chí còn thổn thức khi biết rằng cả hai sẽ “đình chiến” vô thời hạn.

Vẫn còn gì đó khác nữa.

“Em đã hoàn thành mục đích ban đầu rồi, vậy giờ em muốn làm gì?’

“Em muốn chạy trốn thực tại. Đến khi thỏa mãn rồi em sẽ tới chỗ chị sau, nên em muốn anh hãy giữ em đến khi đó~~ *nháy mắt*.”

Chạy trốn thực tại.

Nếu những gì Rena vừa nói là lý do thực sự của việc bỏ nhà đi, thì đây sẽ là mục đích thực sự.

“Em nói rằng một khi thỏa mãn thì sẽ rời đi, nhưng em vẫn là một học sinh cao trung mà đúng không? Em sẽ giải thích với chị về thời gian qua thế nào đây?”

Một yêu cầu làm bảo vệ tại gia để có chỗ ở mỗi đêm.

Chạy trốn thực tại mà Rena mong muốn, không phải chỉ là ngày một ngày hai. Không, ngày một ngày hai thì sẽ tệ lắm. Khoảng trống thời gian giữa bỏ nhà đi và đi gặp chị gái. Liệu cô ấy sẽ dành quãng thời gian ấy ra sao, là câu hỏi được đặt ra.

Thật không dễ dàng gì nếu chỉ thuyết phục bằng những lời nói dối với lý do lý trấu.

“Không cần phải quan trọng chuyện lấy lý do đâu. Chỉ cần đến guild chiêu mộ và tận dụng nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự này vào party là đủ rồi.”

“Này này…”

“À, tất nhiên em sẽ không bán đứng anh đâu. Em sẽ rất vui nếu anh tin tưởng em.”

Rena nói tỉnh bơ vậy, trông cô ấy chẳng lo lắng gì.

Tuyển mộ vào party tại guild. Rõ ràng đây đâu phải trong game đâu.

Đấy là cách gọi của người lớn khi tuyển mộ đi hẹn hò, tuyển mộ đứng đường, tuyển mộ vào nhà nghỉ, ẩn ý bay tứ tung vậy đấy. Định tự hào khoe rằng mình sống sót một đêm ở Tokyo như thế à.

Có lẽ Rena không coi nhẹ chuyện này. Chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ đến việc gia đình sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào, và phản ứng ra làm sao.

“Senpai, cuộc sống của em giờ đang bế tắc lắm đó.”

Khẳng định của Rena cho thấy điều đó không thành vấn đề với cô.

“Em không nghĩ em có thể than khóc với chị mình về vấn đề này được. Chị ấy sẽ đối tốt với em thôi, nhưng cuối cùng thì cũng bảo em đến trường đi. Thuốc đắng thì dã tật. Mới đầu có thể khó nuốt, nhưng hãy cố gắng nào. Chị nói như vậy là vì em đó. Đừng lo, rồi nó sẽ khá hơn thôi. Vì em là em của chị mà. Nào, giờ thì hãy nuốt viên thuốc đắng này đi.”

Có lẽ đó là những gì cô ấy đã phải nghe.

Phẫn uất hay u buồn, em đã cảm thấy ra sao khi chị ấy không hiểu em?

“Chị ấy không phải là một người ngọt ngào, kể cả khi có đối tốt với em đi nữa. Nghe có thể hơi cay đắng, nhưng chị ấy thuộc dạng quấy rối bằng ngôn từ quá máy móc. Chị ấy chỉ đối tốt với em vì em là một đứa nhõng nhẽo. Liệu đó có phải là căm ghét không?”

“Ở nhà, khi em bị bố mắng, chỉ cần chị cầu xin là ông ta lại dễ tính ngay. Trông họ có thể khác nhau, nhưng những gì họ muốn thì đều như nhau. Uống thuốc vào và quen dần với nó đi, là điều họ nói đấy.”

Hay đó là sự từ bỏ?

“Không, em không thể nữa. Em biết mình là đứa trẻ tồi tệ nhất, và làm được hay không là một chuyện khác hoàn toàn.”

Tiếng gõ bàn phím giận dữ, như thể cô ấy đang trút giận lên nó vậy.

“Senpai, cuộc đời em giờ đang bế tắc rồi.”

Cô ấy nhắc lại điều tương tự ban nãy.

Cuộc sống đang bế tắc.

Trái tim của Rena đã hao mòn, đến nỗi cô ấy phải ruồng bỏ bản thân mình. Thậm chí còn chạy trốn khỏi thực tại, và mở lòng với một người đàn ông thậm chí còn không biết mặt.”

Rena không đến gặp tôi với tâm thế chuẩn bị sẵn. Cô ấy bị mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, và phải đưa ra quyết định hoàn toàn dựa trên cảm tính.

“Em không kiêu ngạo vì mình là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự, nhưng em tự hào vì mình là một nữ sinh cao trung ngục bự. Vậy nên em muốn đi cùng anh trên con đường chạy trốn thực tại, và cùng anh xông pha trên chiến trường.”

Nếu là vì chạy trốn thực tại, thì không phải màng gì đến thể diện nữa. Cô ấy muốn bán phứt cái giá trị bản thân đi, chạy trốn khỏi thực tại và đắm mình trong thế giới mộng mơ.

Khi tỉnh dậy khỏi cơn mơ, sẽ chẳng còn sư cứu rỗi nào nữa.

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra sau khi trở về với thực tại nữa.

Chúng tôi chỉ mới quen biết nhau 5 năm. Nhưng đối với Rena, đã là một phần ba cuộc đời của cô ấy.

Nhất thiểm Thập giới Renaphalt, đang yêu cầu sự trợ giúp để đối phó lại tình hình.

“Nếu đằng ấy không tấn công em, em sẽ chỉ là thứ cản đường mà thôi.”

Một nữ sinh cao trung bỏ nhà theo một người đàn ông trưởng thành. Rena biết chính xác điều đó nghĩa là gì.

Dù có sánh vai với nhau trên chiến trường, hay khước từ yêu cầu làm bảo vệ của cô ấy, thì tôi cũng biết rõ điều gì sẽ xảy đến nếu chuyện này bị lộ ra ngoài.

Mặt tôi, tên tôi sẽ trở thành một cú debut trong phòng trà, và tôi sẽ bị chỉ trích trên khắp mặt trận internet cùng với sự ghen ghét và đố kỵ.

Lần này lại là bỏ nhà đi nữa. Rena đã đánh cược cuộc đời cô ấy.

Liên lạc với tôi vào giây phút cuối cùng, và nếu không thành công, đó sẽ là kết thúc. Cô ấy sẽ rơi vào tay người chị gái, và quay lại mắc kẹt trong cuộc sống đã được định đoạt sẵn.

Nhưng cô ấy đã liên lạc với tôi. Và như thế, đến được nơi đây.

Nếu vậy cô ấy sẽ rẽ chệch hướng như đã định, chạy trốn thực tại với người mà cô ấy có thể mở lòng.

Dù có đi lối nào, thì cũng chẳng có lấy được một tương lai tốt đẹp.

Ván cược của Rena, liệu sẽ kết thúc trong lối cụt, hay dẫn cô ấy đến sự sa ngã không hồi kết?

Rena thậm chí không nuôi hi vọng, cô ấy chỉ cần một giấc mơ tạm thời, không hơn không kém.

Thực lòng mà nói, tôi không thể nào cứu được Rena.

Tôi luôn chọn con đường dễ nhất, và chỉ khi nào tôi bị dồn vào thế bí không còn cách nào khác, không còn chút ý chí nào, thì tôi mới chịu nhấc mông lên đi giải quyết mọi chuyện. Còn bọn hạ cấp ngoài xã hội kia, chỉ đang chực chờ một vận may chợt đến mà không thèm mua vé số, chẳng chịu nỗ lực hướng đến tương lai chút nào. Quả là bọn dưới đáy xã hội kiểu mẫu mà.

Được hâm mộ như một senpai trong đời, nhưng tôi lại không thể soi đường chỉ lối, hay chuẩn bị một tương lai mới để cô ấy tự mình bước đi.

Điều tốt nhất tôi có thể làm là lặng lẽ chúc cô ấy thực hiện được ước muốn.

Chúng tôi chỉ có thể cùng nhau trốn tránh vấn đề hiện tại, chứ không nghĩ về tương lai, và càu nhàu một cách vô trách nhiệm. Tôi có thể tạm thời chữa lành vết thương cho Rena, nhưng về lâu dài, điều đó sẽ không tốt chút nào cho cô ấy.

Hơn tất thảy, dắt một nữ sinh cao trung về phòng đã là dại dột rồi, ấy thế mà còn thuê làm bảo vệ tại gia nữa thì quá là mạo hiểm.

Trách nhiệm là hai chữ mà tôi căm ghét nhất trên đời. Tôi, một kẻ vô địch trong khoản chạy trốn để tự bảo vệ bản thân, đã sống một cuộc đời luôn đặt trách nhiệm lên vai kẻ khác. Xin lỗi nhưng dù có chết tôi cũng không muốn lãnh trách nhiệm trong cả công việc lẫn ngoài xã hội đâu.

Ngoài Gami ra, Rena cũng là người hiểu rõ bản chất của tôi. Vậy nên cô ấy mới cố gắng hối lộ tôi với tư cách làm bảo vệ tại gia và cả trên “chiến trường”.

Đó là cái giá lớn nhất mà một cô gái bỏ nhà đi có thể đưa ra rồi. Nếu như tôi quyết từ chối, thì cũng giống như là chả được lợi ích gì khi chấp nhận cô ấy vậy. Dù chúng tôi đã có mối quan hệ như thế nào trong 5 năm qua, thì để Rena rời khỏi đây cũng không có nghĩa là tôi đang tỏ ra bạc tình bạc nghĩa.

Dù tình thế có đáng cảm thông thế nào đi nữa, giấu một đứa trẻ bỏ nhà đi cũng là một trách nhiệm lớn đối với xã hội. Nếu như chuyện vỡ lở, mọi thứ tôi gây dựng trong cái xã hội này sẽ sụp đổ.

Tôi không thể thuê cô ấy làm bảo vệ tại gia được.

Khi tôi định bảo vậy, một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí tôi.

Hắn không có ai để dựa dẫm vào, không chỉ ở trường mà còn ở nhà. Chẳng có lối thoát. Kẻ đã hoàn toàn tin tưởng điều đó, liệu hắn đã phải chịu số phận thế nào.

…À, ra vậy sao.

Gánh nặng trên vai bỗng nhiên đè trĩu xuống. Cùng lúc ấy, tôi không hề nghĩ rằng một ngày nào đó, một kẻ như tôi sẽ phải chịu đựng gánh nặng như thế này. Bản thân tôi cũng cảm thấy bất ngờ.

Chỉ còn phương án cuối cùng của cuối cùng.

“Mà, đâm lao thì phải theo lao thôi.”

Thôi làm người tốt cũng được, tôi không muốn Rena phải chọn con đường ấy.

“Em có thể ở đây bao lâu tùy thích.”

Những gì tôi vừa tự nhiên nói ra, thật là sai lệch so với phương châm của một tên chỉ biết bảo vệ bản thân mình như tôi.

Phía sau cánh rèm, một tiếng “Ế…” thốt ra. Ngắn ngủi, nhẹ nhàng như thể đang bất ngờ vậy.

“Nhưng mà”

Không biết Rena lúc này trông ra sao. Một sự yên lặng nín thở, đầy sự lưỡng lự khẽ dạt qua.

Nếu có thể tỏ ra mình là một quý ông đáng tin cậy, kéo tấm rèm lên, đặt tay lên đầu cô ấy và nói, “Em đã chịu khổ rồi. Không sao đâu, tôi sẽ ở bên cạnh em.”, thì có lẽ tôi đã được hai bầu sữa tuyệt hảo kia áp vào người rồi. Cuối cùng sẽ là một cái ôm nồng thắm và hai người hôn nhau hạnh phúc, happy ending. Xong phim.

Tôi mà có đủ can đảm làm chuyện đó thì giờ tôi đã sánh vai cùng với một nữ chiến binh, rồi xung trận với khí thế hừng hực rồi. Chứ còn nếu kéo rèm ra, một làn khói bốc lên và một lão già xuất hiện thì thôi tôi xin kiếu.

“Đổi lại, hãy tuyệt đối giữ bí mật chuyện này. Tha cho tôi đi, tôi không muốn làm đồ chơi cho bọn cư dân mạng đố kị ngoài kia đâu.”

Tôi đã quyết định chịu đựng, và làm thứ mình giỏi nhất: tự bảo vệ bản thân.

“Điều đó là đương nhiên rồi. Nếu bán đứng senpai, em sẽ cho cả thế giới biết mình là một kẻ bất bại, rồi đặt dấu chấm hết cho cả gia đình và dòng họ này.”

“Hơi bị vô lí rồi đó.”

Rena lại ngắt quãng câu chuyện với thái độ thường ngày. Tôi cười và lịch sự trả lời lại.

“Senpai, cảm ơn anh nhiều lắm.”

Cô ấy thẳng thắn cảm ơn.

“Đội ơn đã chấp nhận em. Đội ơn đằng ấy tốt bụng. Đội ơn đã làm bạn em.”

Rena, một đứa sẽ mắc bệnh nan y mà chết nếu không cợt nhả tôi câu nào, ngay lập tức lại trêu đùa tôi. Là cô ấy đang lên cơn, hay đang cố giấu đi sự xấu hổ?

“Rap cảm ơn chất chơi quá.”

“Cảm ơn, cảm ơn!”

“Giờ tôi sẽ xem em trông thế nào.”

“Không, cảm ơn.”

Tôi đoán cô ấy đang nhấp nhổm, rồi một tiếng “cạch” cất lên cùng tiếng rên “Hiya!” nhỏ nhẹ. Tôi bật cười vì nó thật kì lạ.

“Rồi sau đấy ít nhất thì làm việc nhà giúp tôi nhé. Thế sẽ đỡ nhiều lắm đó.”

“Nhưng sao một đứa para-hiki-neet có thể giúp việc nhà được…”

“Chậc, cái con sên chết tiệt này.”

“Xin người hãy dẫn lối và động viên. Vì ta là thần đồng nên từ 0 rồi sẽ thành 1, sau này rồi sẽ trưởng thành trên chiến trường. Và ta sẽ trở thành Nữ hoàng hầu gái!”

“Và một nữ hầu gái para-hiki-neet cao trung xinh đẹp ngực bự u ám chết tiệt sợ giao tiếp còn nguyên tem đã ra đời!”

“Thật luôn, cái tên đó nhiều từ quá đấy (LOL).”

Phía bên kia tấm rèm, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Có thể đây là một quyết định tồi tệ, nhưng cũng không hẳn. Mà thực ra tôi cũng chưa quyết định điều gì cả.

Chỉ là xuôi theo dòng chảy một cách vô trách nhiệm, như mọi khi mà thôi.

Tôi chỉ đơn thuần vứt bỏ trách nhiệm hiện tại cho tôi của tương lai thôi, không hơn không kém.

“Senpai.”

Dù có sự đồng ý của đôi bên đi chăng nữa, đây vẫn không phải một quyết định đáng khen ngợi. Dù có ngụy biện thế nào đi nữa, khi chuyện vỡ lở ra, cả xã hội này sẽ quay lưng với chúng tôi.

Rồi cả Nhật Bản sẽ biết mặt mũi tên tuổi tôi, và một tương lai nơi lũ cư dân mạng đố kỵ chà đạp tôi sẽ chờ phía trước.

Tôi đã vác trọn mối rủi ro này, nhưng trong thâm tâm tôi bây giờ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

“Thật mừng vì em đã đến gặp anh.”

Chà, rồi sẽ đâu vào đấy thôi.

Tôi tỏ ra lạc quan như mọi khi.

*

Tôi đến đó sớm 1 tiếng, trước giờ mở quán.

Ranh giới giữa ngày bình thường và ngày bất thường. Tôi bước xuyên qua cánh cửa lớn này liên tục 2 ngày, và thấy bóng dáng Gami ngồi ở quầy sau khi đã hoàn thành xong mọi việc trước giờ mở cửa.

Đó là cảnh tượng tôi gặp mỗi khi ghé thăm quán, đến nỗi chả còn thấy thú vị gì nữa. Nếu nhận ra một chút thay đổi nhỏ, thì đó là thái độ của Gami, chờ đợi tôi thay vì chào đón tôi.

“Rất xin lỗi vì hôm qua!”

“Không sao đâu. Chắc sẽ là một chuyện thú vị mà tớ muốn nghe chăng?”

Gami nhếch mép cười, quay gót trở vào quầy, dáng đi chẳng khác gì hôm qua.

Theo bước Gami, tôi đặt lưng xuống chỗ ngồi quen thuộc.

Cùng một ly bia rót đầy,

“Vậy, đã có chuyện gì nào?”

Cậu ấy đưa ra mong đợi về chuyện rắc rối xảy ra ngày hôm qua. Một hơi đầu tiên. Chiếc cốc còn một nửa.

“Tớ sẽ thuê bảo vệ tại gia.”

Kể cả với một người dành hằng đêm chìm đắm trong mộng tưởng như Gami, kết luận đó hẳn khiến cậu ấy kinh ngạc lắm nhỉ? Ánh mắt chớp giật giữa đôi hàng mi kia là thứ cậu ấy chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt khách.

Khá bất ngờ khi thấy Gami làm ra vẻ mặt đó.

“Chúng ta đã nói về Rena vài lần rồi, phải không?”

“Ừ. Người bạn trên mạng bị lây ảnh hưởng xấu từ cậu đúng không?”

“Đừng nói thừa thãi, nhưng ừ đúng đấy. Hôm qua em ấy liên lạc với tớ và nói muốn tớ thuê làm bảo vệ tại gia.”

“Thế Tama bảo ừ, anh sẽ thuê em rồi à?”

“Đến bây giờ tớ bị bóc lột sức lao động nhiều quá rồi, nên giờ đi bóc lột lại chắc cũng không sao đâu nhỉ, vậy đấy.”

“…Mà bỏ nhà đi ư?”

“Có vẻ em ấy có hiềm khích với gia đình. Từ Sapporo bay đến đây để trú nhờ chỗ tớ.”

Tôi nốc cạn cốc bia trong giây lát, cuốn theo tốc độ của câu chuyện.

Gami nhận lại cái cốc, nhưng mặt cậu ấy chẳng có tí cảm xúc đặc biệt nào. Cậu ấy chẳng thấy lạ hay gì chuyện có người mới bỏ nhà đi và trốn đến nhà tôi, dù đã thêm mắm dặm muối rồi. Đúng hơn thì giờ tôi có nên kéo dài câu chuyện ra để khiến nó thú vị hơn không?

Chủ đề này có vẻ hơi thất vọng.

Tấm lưng đang rót cốc bia thứ hai kia đã nói hết điều đó rồi.

“Vậy nên bây giờ, đang có một em nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự ở nhà tớ.”

Tôi quăng quả bom đang nắm trong tay về phía tấm lưng kia, “Chuyện này sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.”

Gami ngoái lại sau lưng nhìn tôi,

“…Hả?”

Cậu ta phát ra một tiếng kêu đần độn tôi chưa từng nghe lần nào. Bia đang tràn khỏi cốc và chưa có dấu hiệu dừng lại, là do quả bom kia đã thu hút sự chú ý của cậu ta sao?

“Tớ bảo là có một nữ sinh cao trung, đã đến căn nhà ma của tớ.”

Vừa nhận lại cốc bia vàng ươm to bá cháy không sót chút bọt nào, tôi vừa im lặng lén nhìn phản ứng của Gami.

Sự im lặng kéo dài không quá 10 giây, có khi là chỉ một phần ba tầm đó thôi.

“Gyahahahaha!”

Tiếng cười ha hả như được mùa vọng vào không trung, thật chả hợp với bầu không khí ở cái quán bar này tí nào.

Tất nhiên đó không phải là tôi. Nhưng cũng không phải là một bên thứ ba nào xông vào quán phán rằng, “Vận may sẽ mỉm cười với kẻ nở nụ cười”. Từ lúc tôi đến, trong quán chỉ có mỗi hai người bọn tôi.

Vậy nguồn gốc của âm thanh đó không ai khác là đứa đang đứng trước mặt tôi, Gami.

Một khung cảnh kì lạ.

Một người phụ nữ xinh đẹp có gương mặt chuẩn người mẫu, đang ôm bụng nhảy chồm lên trong quầy. Hình tượng chẳng hề giống một người phụ nữ đáng ghen tỵ ấy, thật không nên cho người ta thấy chút nào.

Một khung cảnh khó có thể tin được đối với những khách hàng yêu quý Gami. Kể cả con gái vào đây mà thấy thế cũng là một trải nghiệm đáng sợ rồi.

Cảm xúc của tôi khi thấy Gami như vậy không phải hoang mang, cũng không phải ngạc nhiên hay kinh sợ.

Mà là hoài niệm.

Đó là trước khi cậu ấy phẫu thuật chuyển giới. Thời mà cô gái xinh đẹp kia là một cậu bé xinh trai, và vẫn còn là trẻ con. Người bạn cùng lớp 12 năm của tôi, giờ đã sống lại bên trong cô gái kia.

Một hành vi trái với luật lệ của xã hội.

Gami nghe chuyện ấy xong không truy vấn, cũng không quở trách tôi,

“Cậu làm được rồi Tama, có tiến bộ đấy!”

Cậu ấy khen ngợi tôi. Cứ như thể cậu ấy rất vui vì thấy đồng hương của mình đạt huy chương vàng ấy.

Đây là một hồi kịch cho thấy bản chất của Gami, cũng như lý do mà cậu ấy thẳng thắn phản đối luật lệ xã hội. Sẽ rắc rối hơn nhiều nếu như cậu ấy giấu nhẹm chuyện này, rồi sau đó lại “Câu chuyện thú vị thế này sao có thể giữ im lặng được.”

Tôi đã nghĩ mình sẽ bị cười vào mặt rồi, nhưng không ngờ lại bị cười sảng khoái thế. Một Gami chưa lần nào mất đi vẻ nữ tính từ khi chúng tôi tái ngộ, lại dễ dàng trở lại tính cách khi xưa. Tuy vậy, giọng nói nam tính đã mất kể từ sau phẫu thuật khiến tôi không khỏi nghĩ rằng sự kết hợp này thật cọc cạch.

“Tớ biết rõ mà. Tớ biết cậu sẽ làm được.”

Gami vừa tiếp tục rót bia sang cốc mới, vừa khen kẻ trái luật tôi đây.

Tôi tưởng cậu ta sẽ cười đến chết mà quên không rót cốc thứ 2, nhưng tôi đã nhầm. Cậu ta nhuộm vàng cốc của mình, bỏ qua tỉ lệ vàng, hăng hái nốc một hơi.

“Khà--!”

Hình tượng của Gami qua nam tính đến nỗi vứt toẹt luôn vẻ nữ tính của mình.

“Này này, đã đến giờ mở cửa rồi đấy?”

“Nói khỉ gì vậy. Chuyện vui chỉ vừa mới bắt đầu. Giờ không phải lúc mở cửa, nhé.”

Gami đang rất vui, cậu ta lại rót thêm cốc thứ hai.

Hôm nay là thứ Bảy trong Tuần lễ Vàng. Dù con phố này toàn văn phòng làm việc đi nữa, thì vẫn là một con phố nhộn nhịp tràn đầy những quán bar. Tôi đang quan ngại về chuyện, liệu nếu không mở quán bar dù thiên thời địa lợi thế này thì có ổn không, nhưng lại nhanh chóng suy nghĩ lại, rằng điều đó rất ổn.

Đằng nào thì quán bar này cũng chỉ là sở thích của Gami. Dù doanh thu có thấp thì cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ấy, và cậu ta có thể dẹp tiệm khi đã cảm thấy chán.

Không phải do Gami là con nhà giàu, hay nhờ chơi chứng khoán, forex hay tiền ảo mà trở thành tỉ phú. Cũng không phải do cậu ta trúng xổ số hay gì.

Cậu ấy có một nguồn ngân quỹ riêng đáng ngờ.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, Gami bay sang Đông Nam Á qua trung gian. Có vẻ như cậu ta đã gặt hái được thành công và trở về Nhật Bản, nhưng đây là Gami. Chắc chắn cậu ta đã dùng những thủ đoạn mờ ám để leo lên, thay vì đường đường chính chính mà vượt qua.

Tôi không biết cậu ta đã làm những gì, cũng chẳng có ý định hỏi. Tôi không thấy cũng không nghe gì cả. Nên cũng chẳng biết gì hết, và bản thân vẫn sẽ tiếp tục bịt chặt tai khâu chặt miệng, mặc kệ mấy chuyện thừa thãi.

“A~, cười chết mất. Lần cuối tớ cười như này, là từ khi nào nhỉ?”

Gami lấy tay lau mắt, cười nhiều quá chảy cả nước mắt luôn à?

“Trong tầm hiểu biết thì, kể từ năm 3 cao trung. Dù là gọi qua điện thoại, nhưng lúc báo tin vui cho cậu, cậu cũng cười phá lên như thế.”

“Vậy từ đó đến giờ tớ chưa từng được cười thế này rồi.”

Có vẻ như từ sau khúc ăn mừng, cậu ấy mới được cười như vậy.

Tôi thường hay nhìn thấy một Gami đang cười trên nỗi đau của người khác, hay cười kẻ trái luật như tôi thế này. Cậu ta đã luôn là một đứa hết thuốc chữa.

Rốt cuộc, cậu ta vẫn là một thứ giống loài có thể cười trên nỗi đau của người khác.

“Nhưng mà, tớ không nghĩ Tama lại mang một cục nợ về nhà thế đâu. Lại còn là nữ sinh cao trung nữa? Rốt cuộc là nhóc ý bao nhiều tuổi?”

“Nếu muốn em làm vợ, thì đợi đến tháng 3 năm sau nhé.”

“Này này, vừa mới bắt đầu tháng 5 thôi mà? Là một con nhóc thật à. Thế là dở rồi.”

Miệng thì bảo dở rồi, nhưng mặt thì trông rõ là khoái trá. Vừa ngồi xem live vừa tận hưởng câu chuyện của người khác.

“Lại còn bay đến tận đây để ở nhờ nhà cậu? Mà đã nhờ vả thì nhờ hẳn một gã khác tốt hơn đi chứ?”

“ “Anh thôi đi! Làm gì có chuyện một para-hiki-neet lại có bạn được cơ chứ!”, em ấy giận thế thì tớ nghĩ mình cũng chả còn lựa chọn nào khác.”

“Vậy người mà nhóc ý có thể trông cậy chỉ có cậu thôi à, thế giới này tàn rồi. Gyahahaha!”

Gami vừa đập cốc xuống bàn bồm bộp, vừa uống một cách ngon lành. Dường như cậu ta đang thưởng thức thứ đồ nhắm tuyệt vời nhất.

Thế giới này tàn rồi.

Gami định đùa vui thế thôi, nhưng lại đánh trúng sự thật mới đau. Thế thì tôi mới thuê Rena chứ.

“Có lẽ, Rena đang trên bờ vực rồi.”

“Ô?”

“Không còn nơi nào để chạy trốn, cả trường học lẫn ở nhà. Cậu biết những kẻ tin vào điều đó điều sẽ có kết cục thế nào mà, Gami?”

“Ừ, có thể.”

Không hoài niệm, cũng chẳng u buồn, Gami chỉ cười khinh bỉ.

“Không biết giờ nhóc ấy đang làm gì.”

Cậu ta cố tình đưa ra một chủ đề hiển nhiên.

Không phải tôi đang nghĩ đến em ấy hay gì đâu. Chỉ là muốn xem em ấy sẽ trả lời tôi thế nào thôi.

“Gì chứ, chắc chắn là vẫn ổn, và đang làm tốt công việc nhỉ.”

“Công việc gì cơ?”

“Thì là việc đó đấy.”

Từ đó đến nay đã 8 năm. Tôi cứ nghĩ khi già đi, cách nghĩ của mình sẽ thay đổi, tôi sẽ thấy buồn tủi và tội lỗi, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.

“Xếp đá ven sông đó.”

Đứa trẻ khi ấy đã lớn lên, trở thành một người lớn vô giá trị như đã thề thốt năm nào.

“Gyahahaha!”, Gami lại thùm thụp đập bàn cười khoái trá vì phản ứng của tôi còn hơn cả cậu ta mong đợi.

“Để Rena ở đó là chỗ tốt nhất cho em ấy kiếm việc làm rồi. Rồi em ấy sẽ sớm tỉnh ngộ thôi.”

“Vậy nên cậu thuê con bé. Chẳng phải là hơi cả nghĩ rồi sao?”

“Một nữ sinh cao trung vui vẻ hay sao cũng được, từ tiểu học đến giờ Rena vẫn là một đứa hikikomori không chịu đến trường. Lại còn là một đứa kém giao tiếp hay lắp ba lắp bắp nữa.”

Tôi uống một hớp bia đầy, rửa trôi họng.

“Nhóc ấy bay đến tận đây, rồi nói “Em đã chuẩn bị tinh thần rồi, hãy đối xử tốt với em nhé.” với cậu nhỉ.”

“…Ừ. Nên mới bảo giờ em ấy đang trên bờ vực.”

“Đứa trẻ đó không biết sống trong môi trường thế nào để mà phải sẵn sàng nhờ một tên đàn ông không biết mặt mũi, tên tuổi nhận thuê nhỉ?”

Cô ấy không muốn làm đồ tiêu khiển cho một ông chú ở tầng lớp thượng lưu, nên đã chạy trốn. Vậy mà khi đến đây, cô ấy vẫn sẵn sàng đánh cược bản thân. Đối phương chỉ thay đổi từ ông chú kia thành tôi, còn lại vẫn không có gì thay đổi.

Nếu không đủ mạnh mẽ để làm việc dưới đáy xã hội, khi ra chiến trường sẽ phải chịu đau đớn rất nhiều.

“Dù thế nào thì đứa trẻ ấy chắc cũng nghĩ, làm cậu vui vẻ còn hơn là đi xếp đá ven sông, nhỉ?”

Dù cuộc đời có thống khổ ra sao, dù người khác có khốn khó thế nào, Gami cũng chẳng hề đồng cảm.

“Chỉ là một món đồ thỏa mãn lũ người lớn vô giá trị thôi. “Mời đằng ấy thưởng thức ạ. Vị thế nào ạ?”, kiểu vậy đấy.”

Quan trọng hơn, tên này đang cư xử như lũ báo lá cải đi dựng chuyện mà chúng muốn.

“Sao cậu thừa nhận rằng em ấy đã bị xơi rồi?”

“Gì cơ, thế ra cậu chưa xơi à? Mà, có vẻ thời gian vẫn còn, còn cậu đang tỏ ra người lớn. Nếu vậy thì phải chờ xem có cuộc vui xảy ra không thôi.”

“… Giờ tớ không có ý định có cuộc vui nào cả.”

“Hả?”

“Gami này, cậu biết thế nào là tuân thủ luật pháp không?”

“Giống như bằng lái xe thôi. Không có cũng được, nhưng nếu lộ ra thì cậu ăn đủ.”

Gami, một đứa chả dính dáng gì đến luật pháp, thẳng tay cắt lời tôi.

“Tớ không muốn bị hỏi mấy câu chán ngắt ấy từ một tên lái xe mà không cầm bằng đâu.”

Chuyện là thế đấy, tôi không phản biện lại được.

“Thực ra tớ tôn trọng việc con người gần gũi với nhau.”

“Nói phét. Trong cậu làm quái gì có cái suy nghĩ tuyệt vời thế.”

“Tổn thương đấy nhé. Tớ yêu cầu được xin lỗi và bồi thường.”

Tôi đưa cốc bia trống không ra.

Gami chuẩn bị bồi thường, mà không xin lỗi. Trong lúc ấy tôi nghĩ nước đi tiếp theo.

Tôi muốn né khỏi chủ đề này.

“Đằng nào tớ cũng không muốn động tay vào em ấy.”

Tại sao?

“Tama nói vậy, tức là cậu đang sợ ra chiến trường sao?”

Tôi biết cậu ta sẽ cười nhạo tôi mà.

“Ra đây là số phận của kẻ bị trinh tiết làm chủ à.”

“Fuck you!”

“Nói vậy tức là cậu thừa nhận mình lươn khươn chứ gì.”

Dù bị giơ ngón giữa, cậu ta vẫn cười ha hả.

Thật đau khổ khi bị trêu chọc vì thiếu kinh nghiệm ở tầm tuổi này. Nên tôi chỉ muốn câu chuyện này trôi qua nhanh đi thôi.

Sau khi cười nhạo tôi xong, Gami bắt đầu đào sâu vào chuyện xảy ra tối qua.

“Thằng ngốc, mỡ dâng tận miệng mà không ăn? Mà, thế mới có chuyện để cười chứ.”

“Chuyện của người khác nên mới thấy vui chứ gì.”

“Mọi nỗi bất hạnh trên thế giới này đều là trò cười, vì nó là của người khác chứ không phải mình.”

Khuôn mặt khoái chí của cậu ta kiểu, “Chuyện đó cũng không biết sao?”, à không, là “Cậu quên điều đó rồi à?” chứ.

Tất nhiên tôi không quên. Không thể công khai sự thật của thế giới ra trước thiên hạ được.

“Cậu vừa mới quyết định ôm một quả bom miễn phí đấy.”

“Miễn phí cái đầu cậu. Tớ định để cô ấy học cách làm việc nhà.”

“Chả là gì so với việc mạo hiểm mang một đứa nhóc về nhà cả. Cậu là đứa số một khi nói về tự bảo vệ bản thân, và giờ thì cậu lại đang ôm một quả bom, trong khi còn chưa được húp. Cậu bị ngớ ngẩn thật rồi đấy.”

Gami trông cứ như đứa trẻ đang vui vì thấy đồ chơi vậy.

“Mà, được thôi, tớ sẽ lo liệu cục nợ đó.”

“Tớ đã nói gì đâu.”

“Một tên trai tân hạng nặng và một hikki giam mình sống chung với nhau à, sẽ nhiều rắc rối lắm đây. Việc cô ấy thẳng thắn bộc bạch với tớ, nghĩa là cô ấy có nhiều điều cần nhờ vả lắm.”

Điệu cười nham hiểm của Gami như muốn nói, đúng ý tớ rồi. Thực ra, cậu ta đã biết trước chuyện gì sẽ xảy đến.

Tôi không biết sẽ thuê Rena đến khi nào. Dù vậy, cũng không phải chỉ thuê ngắn hạn trong thời gian Tuần lễ Vàng, mà là hướng đến thuê dài hạn.

Nếu là vậy thì, Rena cần một vài đồ dùng hằng ngày. Sống một cuộc sống không có người phụ nữ nào cạnh bên, cô ấy không hề biết một người phụ nữ cần gì hoặc không cần gì. Dù là nhu yếu phẩm đi nữa, có lẽ cô ấy cũng do dự không biết phải nói mình muốn gì.

Mặt khác thì Gami, một người đã trở thành phụ nữ cứ như thay đổi giới tính trong game, lại biết rất nhiều về chuyện đó. Không chỉ biết nhiều, cậu ta còn có thể bước chân vào vùng thánh địa chỉ dành riêng cho phái nữ. Nếu có thể hợp tác với cậu ta, đó sẽ là thứ sức mạnh cực kì to lớn.

Thông thường, sẽ không có ai yêu cầu người khác tiếp tay phá luật cả. Nhưng Gami là một kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc, bất tuân phép tắc, cười cợt và dẫm đạp lên đạo đức và pháp luật. Tôi tiên liệu rằng cậu ta sẽ vui vẻ giúp tôi một tay thôi.

Dù vậy, tôi cũng bất ngờ khi cậu ấy nói rằng sẽ hợp tác với tôi trước khi tôi kịp đề nghị.

“Đổi lại, tớ sẽ khiến cậu phải kể mọi thứ cho tớ biết.”

Thực sự, vụ việc lần này đối với Gami chỉ là một thú vui khoái chí mà thôi.

*

Sau khi kết thúc nhanh chóng cuộc trao đổi về chuyện sau này và về Rena, chúng tôi ôn lại những kỷ niệm ngày xưa. Tôi bị Gami kéo vào uống thêm vài hiệp nữa.

Kết cục là tôi ngồi lại quán tận 4 tiếng, và phải đứng dậy ngắt quãng câu chuyện. Có vẻ như Gami nói vẫn chưa đủ, nhưng giờ tôi đang để Rena một mình ở căn nhà ma. Có thể không có vấn đề gì đâu, nhưng nếu xét theo cảm xúc của Rena, có thể cô ấy thực sự sẽ rời đi sau 1 tiếng hay đại loại thế.

“Tớ đang để một nữ sinh cao trung ở nhà ma một mình. Đến lúc phải quay về rồi.”

”Gyahahaha! Đúng rồi đúng rồi ha!”

Cậu ta biết nghe lời nên đã thả tôi đi.

Tôi đưa đồng Noguchi ra trả, bao gồm cả phần hôm qua,

“Sao tớ lấy tiền được khi vừa được nghe giải trí chứ. Từ bây giờ cậu sẽ được uống miễn phí, nên nhớ báo cáo thường xuyên đấy.”

Kế hoạch đồ uống 0 yên đã bắt đầu.

Vẫn chưa đến đêm khuya, nhưng với một đứa học sinh tiểu học ngoan ngoãn thì đang là giờ đi ngủ rồi.

Sau 4 tiếng uống liên tiếp, tôi nhấc chân trở về chốn tâm linh, nhà của tôi.

Phòng khách có góc nhìn đẹp, không phải vì nó rộng. Mà vì nó chẳng có nội thất, bàn ghế gì để nghỉ ngơi, chỉ độc một cái bàn thờ hiên ngang đứng trong góc kia. Còn một thứ khác mà tôi để ở phòng khách, là một tấm thảm caro tông màu lạnh.

Tuy nhiên, không phải tại vì căn phòng quá ảm đạm nên tôi mới trang trí nửa vời như vậy. Mục đích của tôi là để che giấu. 

Che giấu cái gì ư? Đó là di sản để lại từ vụ giáo phái tự sát tập thể. Dưới tấm thảm này, vẫn còn sót lại những vệt máu tươi.

Dù chẳng sợ mấy thứ tâm linh lúc chuyển vào ở, tôi cũng không muốn ngày nào cũng phải nhìn thấy cảnh này.

Khi bước vào phòng khách, một khung cảnh chưa từng được thấy trong 5 năm sống ở đây đang chào đón tôi.

Không phải là một ác linh hay một con quái vật trú ngụ trong nhà, cũng không phải một tên điên hay một tên trộm đang chực chờ.

“M, m, m…… mừng anh, về nhà.”

Mà là Nhất thiểm Thập giới Renaphalt.

Một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự, chẳng hợp với cái chốn này tí nào, vừa chạy ra khỏi phòng sau khi thấy chủ nhà trở về.

Nói là chỗ ở qua đêm, nhưng cô ấy lại bị bỏ lại một mình ở cái chốn tâm linh này hơn 4 tiếng liền. Khuôn mặt con thú nhỏ bây giờ trông nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Tôi thấy bối rối trước khung cảnh ấy.

Một người kém giao tiếp ăn nói lắp bắp, đang lắp bắp cố gắng nói lên thành lời. Nhưng không phải tôi ngạc nhiên vì thấy cô ấy đang cố gắng.

Mừng anh trở về.

Một câu thần chú dùng để chào đón những người sống chung một mái nhà. Tôi chưa từng có một gia đình, cũng như chẳng hề nỗ lực kiếm bạn gái. Tôi cứ tiếp tục sống cuộc đời mình, mà không có một mối liên kết nào. Câu thần chú ấy tôi đã đưa vào dĩ vãng rồi, thậm chí còn không them nghĩ đến nó nữa.

Và đã hơn 10 năm rồi, tôi mới được nghe niệm chú như thế này.

Thấy tôi ngây người ra và không phản hồi gì, Rena dần mất bình tĩnh.

Có gì đó sai sao? Cô ấy bắt đầu run rẩy, rồi lo sợ.

Rena không làm gì sai cả. Mà là tôi đang hành động không đúng.

Chỉ là, do câu thần chú đã hoàn toàn rơi vào quên lãng, nên phải mất một lúc tôi mới có thể nhớ lại.

Nên là, em không làm gì sai cả.

“Ừ, tôi về rồi đây.”

Vậy là, tôi đã niệm chú trở lại sau 10 năm lãng quên.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

giải thích qua một chút về “bảo vệ tại gia” – 自宅警備員: là tiếng lóng dùng để chỉ những người vì một lí do nào đó mà rút mình khỏi xã hội, giam mình trong nhà 24/7. Ý nghĩa gần tương tự như hikikomori + NEET Làm bảo vệ tại gia không có nghĩa là bạn sẽ mặc đồng phục bảo vệ, hay kiếm ra một cắc nào 1 tờ Noguchi = 1000 yên para-hiki-neet = parasite + hikikomori + neet ý là nằm ngửa… Ở đây có thủ pháp chơi chữ: ở thoại trên Rena nói rằng mình đã được khai sáng (悟り) và ở dưới Tamachi nói rằng mình đã dạy dỗ một cô bé từ lúc còn học lớp 5 tiểu học (小五ロリ: loli lớp 5) Khi ghép 3 chữ đầu tiên: 小五ロ thành một Hán tự, ta được 悟, cộng với りsẽ thành 悟り. Hiện tại Rena (đã được khai sáng) đã 15 tuổi vì vừa trải qua đợt khai giảng năm nhất, nên 5 năm trước là 10 tuổi, tương đương với lớp 5. Main ấm dâu anh em ạ. Yomotsu Hirasaka: cổng âm giới, có thể tra GG để biết thêm về thần thoại này chả hiểu đang hát gì nữa == 河原で石積み (Children’s limbo): tạm dịch “Xếp đá ven sông” trong Thần đạo, tương tự với “Tảng đá vĩnh cửu của Sisyphus” trong thần thoại Hy Lạp, đều ám chỉ những nỗ lực vô vọng, tốn công vô ích