Senpai, Jitaku Keibiin no Koyou wa Ikaga desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 02 - Chương 1: Làm ơn hãy cùng em…

Ngôi nhà ma đã ngấu nghiến linh hồn của 40 nhân mạng.

Kể từ khi việc phá bỏ bị đưa vào dĩ vãng, nó đã mất đi cơ hội ghi thêm điểm vào thứ gọi là lai lịch tráng lệ và chiến tích huy hoàng của mình. Thay vào đó, một lịch sử chói lọi đã được đúc kết cho đến tận ngày hôm nay.

Rằng có một thằng ranh con từng đứng đái trước cổng nhà, đã bị quật cho bẹp giường ba ngày ba đêm liền bởi một căn bệnh chẳng rõ nguồn cơn.

Hay rằng một nhóm người đột nhập vào đây để chơi cho vui, đã phát điên phát rồ vì liên tục gặp phải ác mộng.

Hay rằng nếu càng ở gần ngôi nhà này, thì những ngôi nhà khác sẽ càng dễ bị xung đột mâu thuẫn ghé qua thăm hỏi.

Nối tiếp những câu chuyện về dị điểm tâm linh này. Ban đầu lúc mới được nghe kể, tôi cứ nghĩ rằng mấy câu chuyện phóng đại thú vị, kì quái có một không hai thế này… nghe cứ như là chuyện Yamata no Orochi mọc ra 8 cái đầu vậy, ấy vậy mà giờ tôi đã nhanh chóng nhận ra rằng đó không còn là những câu chuyện bịa đặt nữa.

Dù sao thì cũng có quá nhiều rắc rối xảy ra với hàng xóm quanh đây. Vợ chồng cãi nhau, bố mẹ con cái cãi nhau, rồi các cặp đôi cãi nhau, v.v… tóm lại là miệt mài cãi nhau. Kể cả khi ở trong nhà thì vẫn biết được rằng mấy màn đốp chát xa xả này xảy ra ở mức độ thường xuyên luôn rồi. Ngoài ra còn có vụ hàng xóm vừa chuyển đến được 1 tuần đã cầm dao chém nhau, làm náo động khu phố cả ngày trời.

Nếu chỉ vậy thôi thì cũng đủ để gói gọn khu phố này trong phạm vi một khu dân cư hạng bét và kém an toàn rồi. Sau 3 tháng chuyển đến đây tôi đã nhận ra rằng, lịch sử tráng lệ của căn nhà ma này và tai tiếng của nó đều là sự thật.

Một ngày nọ, nhà chúng tôi có khách ghé thăm. Chẳng phải người nhà thân thích hay bạn cũ gì, hay đồng nghiệp trong công việc cũng không. Dù đối phương là người lạ, nhưng tôi vẫn biết khuôn mặt và tên tuổi của hắn ta.

Hắn là một streamer kiếm tiền trên Youtube. Khi đã kiếm được tiền ngang ngửa công việc làm thêm chỉ bằng một video, hắn quyết tâm bỏ việc và chuyên tâm vào công việc streamer. Tuy nhiên, tên tuổi hắn lại không hề đình đám, và số lượt xem cứ tiếp tục tụt dốc không phanh trong một năm vừa rồi. Hắn cứ thế lao tuột về phía điểm cuối sự nghiệp của mình.

Tóm lại hắn đang chơi liều. Chỉ cần có thể dựng nên tên tuổi thì hắn không cần quan tâm gì hết, và những ngày gần đây hắn đang nỗ lực gây phốt mà chẳng hề quan tâm rằng mình đang làm phiền mọi người.

Một gã streamer phiền phức như thế, đã đến đây sau khi được nghe tin đồn về căn nhà ma.

Như lẽ thường, tôi đón tiếp một kẻ vô lễ đang khúm núm xin vào bên trong căn nhà.

Một tên tội phạm thứ thiệt đi rao bán sự phiền toái cho mọi người. Tôi không có điên mà lại đi kết giao với loại người như hắn ta.

Dù sau khi đã đóng cửa rồi, hắn vẫn quyến luyến nơi đây và lại tiếp tục xâm nhập bất hợp pháp. Không hề do dự, đôi tay này đã nhấc máy lên gọi 110.

Khi tiếng còi xe cảnh sát tiến đến gần, kẻ gây rối liền vắt giò chạy biến đi như ma đuổi. Năm phút sau, lại đến lượt tiếng còi xe cấp cứu rú lên khắp khu phố.

Kể từ đó, chẳng còn có thêm bất cứ video nào từ kênh của kẻ gây rối nọ nữa, và cư dân mạng cũng chẳng mảy may lay động dù chỉ một chút.

Ngày lại ngày, lịch sử chói lọi của căn nhà ma mang lại bi kịch cho bất cứ ai dính dáng đến nó lại càng chất chồng lên. Và thứ xuất hiện trong phòng khách mỗi khi tôi trở về nhà không phải là một ác linh hay một con quái vật, cũng không phải một thằng điên hay là một tên trộm.

“Mừng anh về nhà.”

Mà là một bảo vệ tại gia đang làm thuê tại đây.

Nhất thiểm Thập giới Renaphalt. Cô ấy là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự, đang bỏ nhà đi từ Hokkaido đến đây.

Bộ dạng run rẩy, lắp bắp từ đầu chí cuối như một con thú nhỏ hồi mới gặp nhau lần đầu giờ đã không còn nữa.

Giờ cô ấy đang nhìn thẳng vào gương mặt tôi, nở một nụ cười thật đáng yêu và miệng lưỡi uốn lên một cách thật mượt mà.

Quả nhiên trưởng thành là đây sao? Hay khả năng đó là kết quả của việc xây dựng lòng tin tưởng suốt quãng thời gian hai đứa cùng nhau sống chung dưới một mái nhà?

Tôi không biết là lý do nào nữa, nhưng nếu một người mắc bệnh giao tiếp mà có thể tiến xa đến vậy, có thể nói rằng đó đã là một thành công lớn rồi.

“Ừ, anh về rồi đây.”

Tôi đáp lại lời chào, rồi trao tay cô ấy bộ suit, áo vét và chiếc cặp.

Tôi cứ thế đi thẳng vào nhà tắm. Đang say xỉn thế này mà ngâm mình trong bồn tắm thì nguy hiểm lắm, nên tôi chỉ dội nhanh qua để rửa trôi mồ hôi đi thôi.

Khăn tắm, đồ lót với pajama đương nhiên đã chuẩn bị sẵn trong phòng thay đồ. Sau khi đã thay đồ mặc trong nhà xong, tôi thấy trên bàn phòng mình đặt một cái bình và cốc uống nước. Đó là nước chanh mật ong dùng để giải rượu. Hớp xong một ngụm nước, tôi thả lỏng người khoan khoái, tự nhủ rằng ngày hôm nay mình cũng đã cố gắng rồi.

Đó là điều thưởng diễn ra vào mỗi thứ Sáu sau khi tôi trở về nhà, và giờ nó đã hoàn toàn trở thành thói quen rồi.

Bảo vệ tại gia của tôi đã sửa soạn mọi thứ sẽ làm và cần làm cho ông chủ của mình. Cuộc sống thoải mái, được chiều chuộng đến nơi đến chốn này đã trở thành một phần thân thể của tôi, giờ tôi không thể sống mà thiếu cô ấy được.

Quả nhiên là Rena đã làm hư tôi rồi.

Lúc gã trai hư này đang nghỉ xả hơi, thì tiếng chuông thông báo trên điện thoại vang lên.

“Tuần này anh đã vất vả rồi.”

Một dòng tin nhắn được gửi đến, cứ như đã căn giờ sẵn.

Người gửi là Nhất thiểm Thập giới Renaphalt. Ngay lập tức cô ấy xuất hiện phía sau tôi, khoảng cách giữa hai đứa lúc này chỉ trong tầm một mét. Đặt laptop lên chiếc bàn gấp, cô ấy bày tỏ lời động viên với người chủ cùng phòng của mình.

Tôi không nghĩ cất lời là ý hay, vì cô ấy đã ở ngay bên cạnh mình rồi.

“Lại có một xe tải chuyển nhà nữa đang đỗ ở đây kìa.”

“Dạo này mấy vụ đốp chát cứ xảy ra suốt nhỉ.”

“Ồn ào đến mức đang nửa đêm xe cảnh sát cũng phải ghé thăm kia mà. Cứ yên tĩnh thì có phải hay hơn không.”

Vậy đó, đây là cách tốt nhất để Rena được làm chính mình.

Rena khi nói chuyện mặt đối mặt, là một cô gái trầm tính đúng với lứa tuổi của cô ấy. Miệng lưỡi có cả hàng chục hàng trăm lời muốn thẳng thắn thốt ra, nhưng cuối cùng chỉ có dăm đôi lời là được cất lên. Những cảm xúc thực sự của cô đang bị đè nén quá sâu rồi.

Tuy nhiên, khi đưa tay lướt qua màn hình, Nhất thiểm Thập giới Renaphalt không còn dè dặt nữa, cảm xúc thực sự của cô ấy cứ tuôn ra như súng máy.

Từ lúc tôi thuê Rena cũng đã được 5 tháng. Ấy vậy mà 5 tháng đã trôi qua rồi.

Rena đã hoàn toàn quen với sự tồn tại của ngôi nhà mà này. Giờ đây việc hàng xóm cứ chuyển ra chuyển vào đối với cô ấy chỉ như là một phần trong số những câu chuyện tầm phào thường nhật mà thôi.

Quả nhiên bàn chuyện của người khác dưới mái nhà này cứ như đang ở trong tâm bão vậy. Ngược lại, chúng tôi còn thấy phấn khởi vì nơi này lại có thêm một thành tích mới.

Dù cho đó là nỗi bất hạnh của người khác.

“Phải rồi, nghe em này. Em chán phải chơi random squad mà không có senpai rồi, nên đã chơi solo cho tự do thoải mái, cơ mà em vừa nghĩ ra một cách chơi mới thú vị lắm.”

“Cách chơi thú vị á?”

Tôi hiểu ngay rằng cô ấy đang nói đến game battle royale tôi đã rủ chơi để cải thiện bệnh nói lắp của cô ấy. Có vẻ như Rena cũng có hứng thú với game trong thời gian tôi không có nhà.

Chỉ có một ngày mà đã thành thạo nhanh đến thế rồi.

“Ta sẽ nhảy xuống điểm không phải là nơi thả hòm tiếp tế đầu tiên, tuy nhiên đại khái thì khi nhặt đồ xong ta sẽ thủ trong một ngôi nhà nhỏ.”

“Chúng ta sẽ rảnh rang cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe, và trong lúc đó chúng ta sẽ mở điện thoại lên xem Youtube.”

“Ta sẽ thực hiện chiến lược nằm gai nếm mật, nếu có địch kéo bầy tới thì chúng ta cũng phải nín thở ngồi im và chờ đợi. Chúng sẽ phân tán và ta tập trung nghe tiếng bước chân chúng chạy đi nhặt đồ xung quanh. Cuối cùng khi có một tên địch bước chân vào nhà thì, xin chào hôm nay chính là ngày giỗ của mày.”

“Chúng sẽ cay cú lắm khi ta vừa chạy trốn vừa hét Tạm biệt nhé, còn chúng thì cứ đứng gom một góc và chẳng thể trả thù được.”

“Nè nè, không biết cảm giác mất đồng đội vì bị một lũ quăng game giết nó như thế nào nhỉ.”

“À, tuy chỉ 1 lần thôi nhưng cục diện thay đổi luôn. Em núp ở bụi cây gần đó, truy từng thằng một và xử đẹp luôn cả bọn.”

“Cuối cùng mình em chôn luôn cả 4 thằng, lúc đó tim cứ đập thùm thụp ấy. Khoảnh khắc cuối cùng lúc bắn vào mấy cái xác đó thật là đã đời mà.”

“Thế rồi một tràng chửi cay cú trút xuống như mưa. Tôi chả hiểu mấy người đang nói cái khỉ gì hết. Đây là Nhật Bổn, nói bằng tiếng Nhật Bổn cái coi nào!”

 “Khà! Nỗi bất hạnh của người khác đúng là khiến bữa ăn ngon hơn mà! Nếu là đồ em nấu thì còn đỉnh hơn nữa! Bữa tối nay hiếm lắm em mới nấu thêm cơm đấy nhé!”

Hẳn cô ấy đang nhớ lại đợt ấy đây mà. Từ đằng sau lưng tôi, một tiếng cười “fufu” thật đáng yêu cất lên.

Không biết bọn tử sĩ kia sẽ làm bộ mặt thế nào khi tôi mang Rena ra trước mặt chúng nó, rằng bé nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự này là người đã chơi cùng chúng mày đấy. Đằng sau khuôn mặt tưởng chừng như chẳng thể giết nổi một con côn trùng ấy lại là một kẻ bạo dâm hút lấy mật ngọt từ nỗi bất hạnh của người khác.

“Em lại tính chơi trò gì kinh khủng nữa rồi đấy.”

“Trò tiêu khiển của các vị thần khi họ có quá nhiều thời gian rảnh ấy mà. Em sẽ thử tìm cách chơi theo hướng này xem sao.”

Từ khi bắt đầu tập trung vào con game này, Rena trở nên loạn trí và đi chệch khỏi quỹ đạo làm người.

Rena đang thực sự tận hưởng cuộc sống hằng ngày của mình.

Cô ấy vẫn đang trốn chạy thực tế và làm ngơ tương lai.

Cô ấy giải phóng mọi thứ cảm xúc đã bị đàn áp bấy lâu nay, đắm chìm bản thân mình trong khoái lạc đến mức không thể kiểm soát được nữa.

Dù sao thì Rena đã trốn chạy khỏi lối thoát cuối cùng của một con người rồi. Với cô ấy, để đối mặt với vấn đề một cách đúng đắn và trưởng thành nhất, không còn cách nào khác ngoài trở nên tuyệt vọng.

Vậy nên nếu hỏi Rena rằng từ giờ về sau cô muốn làm gì, tôi chắc rằng cô ấy sẽ chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời luôn rằng, em muốn mọi thứ cứ như thế này thôi.

Nhất thiểm Thập giới Renaphalt là chốn giải phóng cho con tim bị đè nén kia, đồng thời cũng là một nhân cách độc lập của Rena. Một biểu tượng của sự quyết đoán và lối tư duy mà không một cô gái bình thường nào làm được. 

Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn chấp nhận một Rena như thế.

Tôi chưa từng nghĩ tới tương lai của cô ấy, mà, kiểu gì cũng sẽ xoay sở được thôi, tôi lạc quan nghĩ vậy.

Lạc quan đến nỗi không biết tự bao giờ mà tôi đã coi nhẹ sự thực rằng, Rena là một trách nhiệm xã hội tôi phải mang trên mình, và nó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Tôi phải gợi nhắc bản thân một lần nữa rằng, đó là một trách nhiệm thực sự nặng nề đây.

*

Quay trở lại 2 tiếng trước.

Ngày thứ Sáu sau giờ làm, sau khi đứng làm bát mì tại quán soba trong ga, tôi sẽ đi tới quán bar của Gami. Lịch trình thế là được quyết định.

Tháng mới đến cũng là lúc thực đơn giới hạn được cập nhật. Đó là kakiage kèm cua tuyết với hành lá.

Có vẻ như phải bỏ thêm một đồng 500 yên nữa sau khi đã bay mất 1000 yên. Đó không còn là cái giá tiền bạn phải trả tại một quán soba ăn đứng nữa rồi. Sao một quán soba trong ga lại chơi sang đến thế cơ chứ?

Khi một quán ăn bán đồ rẻ và nhanh lại đi chơi đồ hạng sang như thế, tôi có thể thấy rằng người ta sẽ chùn vai chán nản và đi về nhà, nghĩ bụng rằng “Một bát mì mà phải trả đến mức này sao…?”

Thực tế, một khách hàng đi ngang qua lúc tôi bước vào quán đã trung ra bộ mặt như thế, và tôi đoán ra mọi chuyện sau khi nhìn vào thực đơn giới hạn. Tôi đứng trước máy bán vé, vừa nhớ lại nỗi hối tiếc hồi tháng 6, vừa đưa ngón tay ấn chọn soba lạnh.

Đó là một ngày đầu tháng 10, khi cái nóng đang dần dần hạ nhiệt.

“Thật sự, Tama đúng là đồ phế vật.”

Một tuần liền chẳng có chuyện gì xảy ra.

Gami sỉ vả tôi sau khi tôi nộp bản báo cáo tóm tắt của tuần cho cậu ta.

“Bình thường thì tớ không định động thủ đâu.”

Động thủ. Với cái gì cơ? Quá rõ ràng rồi.

Với cô bảo vệ tại gia nhà tôi. Cô nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự.

Không hề mang hàm ý bạo lực. Nhưng lại phạm luật đến mức quá đủ để lãnh bản án của xã hội. Đó là một hành động man rợ khiến xã hội từ chối dung thứ, khi một người lớn dùng một đứa trẻ để thỏa mãn dục vọng của bản thân.

“Cậu biết tuân thủ luật pháp là thế nào không?”

“Giống như vượt đèn đỏ ấy thôi. Nếu không bị bắt thì cậu sẽ không phải lãnh vé phạt. Nhưng trên hết tớ không muốn bị một tên đang sắp vượt đèn đỏ hỏi cái câu vô nghĩa đó đâu.”

“Tớ đang tôn trọng sự gắn bó của cả hai đó.”

“Đần thật đấy. Sao lại có cái suy nghĩ tuyệt vời ấy trong đầu cậu thế Tama?”

Gami nhướn mày vẻ cạn lời.

“Nếu ngay từ đầu hai người đã thực sự gần gũi như thế, thì việc nhanh chóng xơi con bé nghe cũng vô vọng thật… Con bé ấy, chắc chắn là thích cậu rồi Tama.”

Gami nhìn thẳng vào mắt tôi và nói thẳng.

Suốt khoảng thời gian cho tới ngày hôm nay, Gami là người đã chuẩn bị cho Rena những thứ mà cô ấy quá lưỡng lự để có thể có được, đã vậy còn quan tâm hết thứ này tới thứ khác. Thế nhưng hai người đó lại chưa từng gặp mặt nhau. Ngay cả nói chuyện với nhau cũng chưa từng. Chỉ đơn thuần là Rena gửi mail cho Gami những món đồ cần thiết. Sau đó tôi nhận chúng rồi đưa lại cho Rena mà không hề biết bên trong là gì.

Những lời cảm ơn từ Rena, Gami cũng không màng tiếp nhận.

Về cơ bản, thế giới của chúng tôi không hề dính dáng tới nhau. Đừng nói là bới tung chuyện lên, ngay cả can thiệp vào cũng chẳng dám nữa là.

Cậu ta chỉ đơn thuần lắng nghe câu chuyện như thể đó là một trò mua vui đầy thú vị. Có lẽ cậu ta không muốn chen ngang vào, cũng như chẳng muốn quyết định hướng đi của câu chuyện.

Vậy nên cậu ta chỉ giúp đỡ ở mức tối thiểu. Kiểu như là chỉ cung cấp vài đồ gia dụng nhỏ và chuyên tâm làm người xem để theo dõi chúng tôi mà thôi.

 Dù vậy với tư cách người xem, có vẻ cậu ta cũng muốn bày tỏ cảm tưởng. Giống như quyền lợi của khán giả vì đã trả tiền xem vậy, cậu ta cứ càu nhàu vì tình tiết chả có tí tiến triển gì hết.

Rena nhìn nhận tôi thế nào ư? Nghe chuyện cái là hiểu liền rồi, cậu ta nói thế đấy.

Tôi mà làm nhân vật chính vừa đần vừa điếc, tôi đã sút cậu ta và bảo “Cậu nói cái khỉ gì thế?” rồi.

Kể ra tai bị như thế cũng hay, và dù thế thì tôi cũng vẫn đoán đúng được cảm xúc của người khác.

Dù tôi không có kinh nghiệm yêu đương gì, ít nhất tôi vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Rena dành cho mình.

“Chỉ là dựa dẫm lẫn nhau thôi.”

Và tôi biết chính xác bản chất của nó là gì.

Cảm xúc ấy không thể là thứ tình yêu chân chính mà xã hội định nghĩa được. Với Rena tôi chỉ là một kẻ “thuận tiện” mà thôi, nên cô ấy mới có cảm tình với tôi, không hơn không kém.

Gami trưng ra bộ mặt chán ngán, như thể cậu ta vừa phải nghe một lý do cực kì xàm ngôn.

“Được áp cậu vào ngực thì con bé cũng cảm thấy an tâm lắm đấy?”

“Nhưng không thể mãi như vậy được, phải không?”

“Cậu nghĩ con bé định sẽ rời tổ ư?”

“Thực sự là thế mà.”

“Chả hiểu cậu đang nói cái gì nữa”

 “Có thể vì lý do gì đó mà em ấy thấy nhớ nhà chứ đúng không? Lúc đó thì khi về nhà, chuyện em ấy bỏ nhà đi và làm trò rùm beng với một tên người lớn hay đại loại thế sẽ thành gánh nặng cho em ấy mất.”

 “Cậu biết đã bao nhiêu tháng trôi qua từ bữa đó rồi không? Con bé đã ở nhà một tên người lớn, lại còn là đàn ông lâu đến thế này rồi. Chẳng có ai tin là con bé còn trong sạch đâu. Cuộc đời con bé đã dính vết nhơ từ lâu lắm rồi.”

“Vậy tóm lại ý cậu Rena bây giờ là hàng khiếm khuyết à.”

“Nói toẹt ra thì, cậu là đồ cặn bã Tama ạ.”

Mắt Gami hướng về phía tôi như thể đang nhìn một vật thể lạ. Với một Gami sống cả đời để lợi dụng người khác, có vẻ cậu ta chưa từng được nghe chuyện gì kinh khủng đến mức này thì phải.

Khiến tên khốn đó phải câm nín vì mình khiến tôi nhếch mép cười thỏa mãn.

“Cứ nói này nói nọ thôi, rốt cuộc cậu chỉ muốn gán trách nhiệm cho con bé thôi chứ gì.”

Gami khoanh tay lại, hít một hơi ra chiều vô vọng.

“Cậu cảm thấy thoải mái và vẫn muốn tiếp tục sống như thế này mãi. Cậu muốn tiếp tục làm một senpai tốt và hiểu chuyện. Dù có động thủ đi nữa thì cũng phải là mong muốn từ phía con bé. Cậu chỉ không muốn làm chuyện như thế thôi.”

Gami thẳng thắn đánh vào suy nghĩ của tôi và vạch trần nó.

Câu trả lời của cậu ta đúng là như thế đấy. Việc không động thủ không có nghĩa là tôi cắn rứt lương tâm tuân thủ các quy tắc và đạo đức của xã hội. Mà đó chỉ là bảo vệ bản thân mình mà thôi.

Tôi đã nén giữ điều đó với Rena gần 6 tháng nay rồi. Đế lúc này tôi không còn nghĩ về mấy thứ vô nghĩa như trách nhiệm xã hội với tuân thủ phép tắc nữa rồi. Tôi chỉ không muốn lòng tin đã vun đắp cho đến ngày hôm nay của cô ấy phải sụp đổ thôi.

Tôi cảm thấy vui vì Rena có cảm tình với mình. Tôi không muốn một phần nhỏ nào trong nó biến thành sự khinh miệt, nên mới cứ tiếp tục sống cuộc sống thoải mái thế này.

Tuy đóng vai làm một senpai tốt trước mặt cô ấy, trong thâm tâm tôi cũng phủ đầy những dục vọng. Nếu như đằng ấy cũng cũng có nhu cầu, thì chẳng có lý gì mà tôi phải do dự nữa cả.

Dù sao tôi cũng chẳng phải thánh nhân hay gì cả. Chỉ là một tên người lớn vô tích sự mà thôi.

Những gì Gami nói là hoàn toàn đúng. Đúng đến mức tôi chẳng thể phản bác lại điều gì.

“Rốt cuộc lý do cậu không động thủ với con bé chỉ là do cậu sợ vì mình là thằng trai tân thôi à?”

“Fuck you!”

Có điều này là tôi không thể chấp nhận được và phải giơ ngón giữa lên. Gami cười khinh bỉ vẻ thỏa mãn,

“Ở xã hội này, cách nhanh chóng để vượt mặt kẻ khác, cậu có biết nó là gì không?”

Đột nhiên giọng Gami trở nên nghiêm trọng.

“Trúng xổ số.”

“Thế là phá luật đấy.”

Gami đốp lại ngay lập tức như để bác bỏ câu trả lời què quặt của tôi.

“Cậu biết đấy, xã hội này không chỉ bị trói chặt trong phép tắc đâu, mà còn cả đạo đức nữa. Nếu phá lệ dù chỉ một chút thôi, cái giá cậu phải trả có thể đến mức mất hết mọi thứ đấy. Tuy nhiên lý do vẫn còn vô vàn những người có tư tưởng phá luật là bởi vì, có những cái lợi không thể đạt được khi chúng ta còn đang ở trong phạm trù của phép tắc và đạo đức.”

Một câu chuyện thường thấy.

Người ta thản nhiên phá luật. Và bi kịch sẽ tới tước đi mọi thứ họ đã dựng nên từ bấy đến giờ... Không, đó là hình phạt họ xứng đáng phải nhận. Tên tuổi của những kẻ bị trừng phạt sẽ cứ thế bị phơi bày trước thiên hạ, bất kể ngày hay đêm.

Và đây là số phận của những kẻ đã phá luật.

“Ví dụ như việc Tama “vượt đèn đỏ” chẳng hạn. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, sẽ có thứ còn nặng hơn cả hình phạt xã hội gọi là hành hình công khai đang chờ cậu đấy. Lũ người chẳng liên can gì sẽ đồng loạt ném đá vào người cậu. Vì sao lại thế nhỉ?”

“Một vị hiền nhân từng nói rằng, ‘Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi.’ Thế thì liệu Gami có được ném đá không nhỉ?”

 “Không thể nào. Dù tớ có là đứa khốn kiếp thì ít nhất vẫn có lòng tự tôn của một con người bình thường chứ”

Dù bị tôi đốp lại câu hỏi bằng một câu hỏi, Gami vẫn thong thả trả lời mà chẳng cảm thấy bị đâm chọt gì.

“Tớ không làm được mấy chuyện đáng xấu hổ đó đâu. Thế là Tama thì có ném đá không nào?”

“Ít nhất theo điều kiện cần đã nêu trên thì, không.”

“Tại sao vậy nhỉ?”

“Vốn bản thân việc ném đá đã không được xã hội này chấp nhận rồi. Không phó thác cho phép tắc luật lệ, nghĩa là đã tự nhận án hành hình công khai rồi đấy. Khi cậu ném đá, cậu sẽ chịu tội vì đã làm điều đó. Nên đó là lý do cậu không thể ném đá trước mặt bàn dân thiên hạ được.”

“Vậy ý là cậu bé Tama ngoan ngoãn hiểu đạo lý sẽ không cầm đá lên ném ha.”

“Không thể nào. Tất nhiên tớ sẽ ném ở chỗ nào mà người ta không thấy mình chứ.”

Khi tôi đang làm bộ ném đá, khóe miệng Gami giật giật như thể đang cố gắng nhịn cười.

“Được nhìn thấy đứa mình ghét kêu gào đau đớn vì bị mình cho ăn đá nghe vui thật đấy. Nên là sau khi vị hiền nhân phán xong thì ta chơi trò ném đá giấu tay, dân chúng lầm tưởng rằng ta là một bậc thánh nhân và chúng chả hề hay biết gì. Tội lỗi sẽ chẳng thể nào bị trừng phạt cho đến khi nó bị vạch trần.”

Tôi nốc cạn ly trong một hớp như thể không còn để sót lại giọt nào.

“Tóm lại đấy là bọn sẽ ném đá vào người tớ đấy.”

Sau khi uống cạn ly, tôi đưa ra câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của Gami.

“Một cái bao cát bị chúng dẫm đạp chẳng hề do dự, như thể đó là vì chính nghĩa vậy. Chúng chỉ muốn giải tỏa nỗi bực xúc hằng ngày vì không thể tự tay có được những gì mình mong muốn, hay vì mọi chuyện không theo ý mình, nhưng lại chẳng hề nhận ra và cứ thế ném đá vào người cậu, coi đó như một hành động chính nghĩa. Xu hướng ngày nay là như thế đấy.”

Cuối cùng thì, có bao nhiêu người trong số chúng ta hành động vì chính nghĩa thực sự?

Chúng tin vào những thông tin sai lệch, vờ múa rìu qua mắt thợ rằng mình theo chính nghĩa, nhưng khi biết những thông tin đó là sai, ngay lập tức chúng trở nên tán loạn. Thậm chí chúng còn đóng vai nạn nhân, rằng mình bị lừa gạt bởi những thông tin sai lệch ấy.

Liệu có bất kì ai trong số những nạn nhân của lời đồn đoán sẽ thành tâm thành ý đứng lên và trả giá cho lỗi lầm của mình không?

Tôi tin chắc rằng tôi không phải một trong số đó.

Chúng tin rằng tất cả là do vẻ bề ngoài đánh lừa, rồi ngay lập tức giơ tay ném đá, nói rằng đây là thực thi chính nghĩa trong khi chẳng hiểu gì về bản chất của vấn đề. Trong bọn chúng, không hề tồn tại thứ gọi là cảm xúc thực sự.

Rốt cuộc, chúng chỉ muốn tổn thương người khác và coi đó như chính nghĩa. Việc làm vậy để giải tỏa nỗi bức xúc hằng ngày, hiện đang là xu hướng của thời nay rồi.

Những kẻ hiểu bản chất của vấn đề nhưng vẫn giơ tay ném đá, là những kẻ vô tích sự không thể cứu vãn được nữa rồi.

Còn những kẻ không hề ý thức đến bản chất, tức là dù có thế nào đi nữa chúng vẫn là người xấu.

Dù bản thân là một tên người lớn vô tích sự, nhưng tôi thề rằng mình sẽ không trở thành một kẻ xấu xa.

“Gốc rễ của vấn đề là do lòng ganh ghét và đố kị mà thôi. Tớ nghiêm túc về việc tuân thủ phép tắc, và không thể tha thứ cho việc trục lợi từ những hành vi xấu xa được.”

“Không chỉ về việc phá luật thôi đâu. Ngoài cũng còn vô số kẻ đố kị, ganh ghét với những người đi chệch khỏi đường ray xã hội và thu được thành công nữa kia.”

Gami bổ sung thêm, tay nhận lấy chiếc ly trống không.

Điều này thể hiện rõ ràng ở cộng đồng mạng xã hội.

Những kẻ hám lợi có cuộc sống không hề viên mãn, chúng điên đảo vì ganh ghét. Chúng gào thét quan điểm của mình còn hơn cả bọn dị giáo cực đoan nữa.

Nếu không làm điều gì xấu, thì tốt nhất là cứ nên lờ đi. Ngày qua ngày chúng lùng sục mọi khía cạnh của những kẻ thành công. Để rồi kết quả là chúng còn biết rõ hơn cả những kẻ tôn sùng kém cỏi nhất nữa, nên thật đáng cười rằng quanh quẩn một vòng xong chúng lại trở thành fan của những kẻ thành công.

“Việc nghiêm túc đi trên đường ray xã hội nghe đần độn thật nhỉ. Xã hội này được cấu thành cho những kẻ muốn phá luật và đi chệch khỏi đường ray kia mà.”

Tôi hiểu rõ quan điểm của Gami.

Việc nghiêm túc đi trên đường ray nghe thật ngu ngốc. Càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy thành công của những kẻ đi chệch khỏi đường ray thật là chói lóa. Tại sao chuyện nghe như đùa mà vì thế chúng lại có thể trở thành tỉ phú? Tóm lại là tôi ghen ghét, tôi đố kị với chúng.

Đương nhiên, tôi không thể thấy bất kì sự nỗ lực nào mà chúng trái lại đã phải bỏ ra.

“Nhưng những kẻ phá luật, chúng đã phải liều mình đi theo con đường ấy. Chúng đã mất quá nhiều thứ. Chúng cố gắng hút lấy mật ngọt từ việc phá luật, cùng với rủi ro mà mình đang phải gánh chịu trên vai.”

Gami đưa tôi một ly đầy.

“Những kẻ đi chệch khỏi đường ray cũng vậy thôi. Quay về con đường cũ chẳng còn dễ dàng gì với chúng nữa. Chúng biết rằng nếu chúng gục ngã trên con đường ấy, chúng sẽ bị khinh bỉ, rằng tự làm thì tự chịu. Ở cái thế giới nơi ta chẳng hề biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy đến, giữ vững chỗ đứng của mình thực sự là mệt mỏi nhỉ.”

Tôi vừa hớp một ngụm, vừa im lặng lắng nghe những lời chí lí của Gami.

“Và trên hết thảy, những kẻ chạy khỏi đường ray mới là những kẻ tuyệt vọng nhất. Một trò chơi có tổng bằng không với thị phần thấp. Dù có tiếp tục chịu đựng sự cám dỗ của khoái lạc trước mắt, thì cũng chỉ nhận về một mảnh nhỏ mang tên hạnh phúc xã hội mà thôi.”

Ba thế giới, do Gami phân định ra.

Việc theo đuổi lợi ích và hạnh phúc trên bất kì con đường nào, đều không phải là những nỗ lực nửa vời. Và để nắm chặt lấy những thứ đó, bạn phải liều mạng mình theo đúng nghĩa đen.

“Mặt khác, Tama lại không giống những gì tớ vừa nói. Cậu muốn thế này muốn thế kia, nhưng lại không muốn mất đi niềm vui đang giữ trong tay, nên cứ để nguyên mọi chuyện. Cậu là kiểu cứ thong thả mà sống, xong chờ có điều gì tốt từ trên trời rơi xuống thì may mắn phải biết nhỉ.”

Và cậu chẳng phải loại nào trong ba loại người trên. Cậu là loại dở dở ương ương.

“Này, Tama. Gần đây cậu hay thấy vài người ngoại quốc trong mấy cửa hàng đúng không? Chúng bị dùng làm đối tượng trao đổi để làm những công việc mà người Nhật không muốn làm. Cậu nghĩ sao về điều đó?”

Từ khúc đó, câu chuyện lại bay bổng.

Tôi không rõ đâu sẽ là điểm hạ cánh nữa. Nhưng tôi cứ xuôi theo mà trả lời.

“Mất công bay cả chặng đến đất khách để bị đối xử như thế. Tớ không muốn bị như thế đâu.”

“Đồng ý. Nhưng họ còn tuyệt vời hơn cậu nhiều đấy Tama.”

“Cái kiểu nhục mạ gì đấy.”

“Nhục mạ gì đâu, tớ nói thật mà. Tại vì họ đã rời khỏi quê hương đó? Họ phải học lại ngôn ngữ và phép tắc của cái đất nước phông bạt này, và bây giờ họ vẫn tiếp tục phải học. Sự kiên quyết đó không phải là bình thường nữa rồi.”

Phù, Gami thở hắt một cái.

Không phải vì cậu ta mỏi mồm. Mà vì tôi đưa lại cậu ta cái ly không biết đã hết nhẵn từ lúc nào.

Vừa đổ đầy ly như thói quen, Gami vừa đưa ra kết luận chung.

“Đó chính là cái mà cậu đang thiếu đấy. Khi con người đã kiên quyết, họ có thể bước tới một con đường mới, không quan trọng kết quả đọng lại là gì.”

Thứ cậu thiếu là sự kiên quyết.

“Bây giờ tớ không nói về tuân thủ phép tắc hay về cái tốt cái xấu. Mấy thứ đó vô nghĩa và nói không có giá trị. Nên giờ điều tớ sẽ nói chỉ có một thôi.”

Gami vừa đưa tôi cái ly rót vơi vừa nói.

“Nếu muốn hơn người, thì hãy chuẩn bị gánh vác rủi ro đi.”

Hãy chuẩn bị.

Gánh vác rủi ro.

Điều Gami đang nói tới cũng chẳng khác gì tuân thủ phép tắc hay về cái tốt cái xấu. Mấy thứ vô nghĩa đó, giờ đâu có cần nói đến.

Đột nhiên, khóe miệng Gami nhếch lên.

“Tớ biết cậu cũng đã lâu rồi. Nhìn cậu khinh bỉ còn thú vị hơn là nhìn cậu mếu máo.”

Một năm trước, cái duyên tưởng chừng như đã đứt đoạn tình cờ lại xuất hiện trước mắt. Gami đã có ý định giữ nó trong tay. Có điều, đó không chỉ là sự dễ chịu của một mối liên kết hoài niệm.

Đó còn là tình bạn.

Dường như Gami muốn động viên tôi. Cánh tay cậu ta quả nhiên là tấm vé một chiều suy đồi, đẩy tôi chệch khỏi đường ray xã hội.

Gami trao tôi một tình bạn quá đáng thật đấy, nhưng lại không hề có chút ác ý nào cả, mà trăm phần trăm là thiện ý.

“Mà, cuộc đời của Tama mà. Nếu không thể sẵn sàng thì cứ xuôi theo tự nhiên như đã làm từ trước đến giờ đi…… Nhưng mà, đừng quên điều này. Cậu đang mang một quả bom trên vai đấy.”

Cánh tay ấy không miễn cưỡng đẩy tôi. Cuối cùng thì, nó vẫn tôn trọng ý nguyện của tôi. Và đó là để xác nhận tình hình hiện tại.

“Tớ không biết bao giờ quả bom ấy sẽ nổ… nhưng mà ấy, chẳng có gì nghe đần độn hơn là bị phạt vì không tạo nổi những ‘ký ức tuyệt vời’ đâu.”

Mọi thứ từ đầu đến cuối đều bắt đầu bằng đạo lý và kết thúc cũng bằng đạo lý.

Xưa giờ Gami vẫn là một đứa đểu cáng, biểu trưng cho cặn bã của xã hội, nhưng đối với tôi cậu ta lại là người duy nhất hòa hợp với mình. Nói tóm lại, chúng tôi đều cùng từ một gốc rễ mà vươn lên.

Nếu có thứ gì đó tạo khoảng cách lớn tôi và Gami, thì có lẽ đó là sự kiên quyết. Gami luôn đối mặt với cuộc đời bằng sự kiên quyết, trong khi tôi thì nước đến chân mới nhảy.

“Mà, nếu muốn nằm đất trước khi bị trừng phạt thì cứ thảo luận với tớ nhé.”

Gami nhếch mép.

“Ít nhất tớ sẽ giúp cậu ra đi thật nhẹ nhàng.”

Gami nói như thể cậu ta trông chờ tương lai lắm vậy.

Nghe cứ như đùa cợt, nhưng những gì cậu ta nói lại không phải trò đùa. Nói như thế nào thì ý đúng là như thế.

Thành công của Gami đều thông qua hàng loạt những bí ẩn. Cậu ta nói rằng thứ thành công mình đã gây dựng nên ấy, có thể khiến tôi đăng xuất khỏi cuộc đời này một cách nhẹ nhàng nhất.

“Nhân tiện, tớ sẽ đổi chủ đề?”

“Hửm, gì thế?”

“Kurumi-chan muốn nhờ tư vấn đấy.”

“Đúng là thay đổi chủ đề thật.”

Dù có hơi tụt hứng, nhưng rồi tôi chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn lại. Cũng đến giờ quán mở cửa rồi mà.

Kurumi, một nữ sinh đại học hướng ngoại xinh đẹp tỏa nắng, đến quán vào giờ mở cửa ngày thứ Sáu. Dù không có thói quen xấu ở lại muộn, nhưng gần đây việc dành khoảng thời gian vui vẻ ngồi cùng em ấy đã trở thành thói quen của tôi.

Dù có vui vẻ cùng nhau đến đâu, thì quan hệ của chúng tôi vẫn chỉ gói gọn lại trong quán bar này, chẳng hề có tương lai.

Tôi không trông chờ điều gì, nhưng trái tim của một người đàn ông mách rằng ít nhất tôi muốn được tôn trọng với tư cách là người lớn, chứ không phải bị trông thấy trong một bộ dạng mất mặt.

“Vậy, em có chuyện gì sao Kurumi-chan?”

“Em gái của bạn em, có vẻ đã bỏ nhà đi rồi.”

“Em gái bỏ nhà đi sao? Vậy chắc cô ấy phải lo lắm.”

“Không phải hôm qua hay hôm nay. Mà đã từ lâu lắm rồi. Vào kì nghỉ dài tháng 9 vừa rồi mới phát hiện ra, bạn em giờ đang hoang mang lắm.”

“Từ rất lâu rồi… phụ huynh em ấy rốt cuộc đã làm gì vậy.”

“Có vẻ như phụ huynh tin vào tờ giấy em ý để lại lúc bỏ đi. Em ấy vốn có vấn đề với phụ huynh, nên ông ấy bảo rằng mình chả biết gì về chuyện con bé hết, rồi cứ thế phó mặc cho đứa con gái lớn xử lí.”

“Phó mặc cho con gái lớn?”

“Tờ giấy đó ghi rằng ‘Con sẽ lên thăm chị ở Tokyo’.”

“Khụ khụ--“

Tôi phun hết đống cồn mình vừa uống ngược lại vào ly.

“Ara, anh ổn chứ, Tama?”

“Ờ, ừ…”

Tên Gami đang bụm miệng cười kia đang cố gắng giữ vẻ bình thản của mình.

“Dù con gái đang mất tích, nhưng có vẻ phụ huynh chỉ quan tâm đến dư luận hay sao ấy. Em vẫn chưa thấy thông báo tìm người nào cả.”

“M, mất tích chỉ là phóng đại thôi đúng không? Cùng lắm chắc là bỏ nhà đi thôi chứ? Nếu là người nhà thì có lẽ cũng muốn tránh mang tiếng xấu là nhà có đứa con gái bỏ nhà đi.”

“Không phải phóng đại đâu anh. Em ấy bỏ nhà đi đã 5 tháng rồi. Nếu bỏ nhà đi lâu thế mà lại không có tung tích gì, tức là em ấy chắc chắn đang mất tích đó.”

“Hử, hử… 5 tháng, à?”

“Chừng đó thời gian đấy. Đầu tiên không biết em ấy có đang an toàn không nữa. Nếu như vẫn còn sống, nhất định em ấy đã bị một tên người lớn xấu xa nào đó lợi dụng rồi.”

Dù bạn của Kurumi-chan và em gái cô ấy đang trong tình cảnh như vậy, Gami có vẻ vẫn đang tỏ ra hứng thú.

Có vẻ như Gami biết hành tung của cô em gái. Mà dù sao tôi cũng đoán ra ít nhiều rồi.

“Làm lớn vụ này cũng đơn giản thôi, nhưng vấn đề là thời gian bỏ nhà đi kia. Nếu tìm kiếm không cẩn thận thì chỉ khiến mình mang tiếng thêm thôi. Nói thế chứ giờ mà thuê thám tử về chắc cũng không trông đợi được kết quả gì đâu nhỉ.”

Dù đây là một vụ trẻ vị thành niên mất tích, thì khởi nguồn vẫn là từ việc bỏ nhà đi. Nếu như cố gắng phát tán cáo thị tìm người kèm ảnh trên mạng xã hội, sớm thôi bạn sẽ trở thành đồ chơi cho cư dân mạng, và cuộc đời bạn sẽ chấm hết giống như cô gái ấy luôn.

“Thế, thế còn cô bạn em định đi trình báo thì sao?”

“Nếu như quan tâm cô em gái, thì biết rằng khi quay về mọi chuyện kiểu gì cũng sẽ không ổn. Phụ huynh ẩn ý rằng giờ ông ta sẽ ủy thác cô chị đến đây đi tìm đứa em như vậy đấy. Thay vào đó ông ta cố gắng bắt cô chị hứa rằng sẽ để mọi chuyện của cô em gái cho cô chị, nếu như cô ấy có thể giữ kín chuyện này.”

“Hô hô… lại một bậc phụ huynh khốn kiếp nữa. Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.”

“Giờ cách tốt nhất mà bạn em ấy có thể làm là giao ảnh chân dung người mất tích cho một bên đủ tín nhiệm rồi đi lấy lời khai nhân chứng. Tớ đã yêu cầu Kurumi-chan làm vậy đấy.”

Gami rút điện thoại ra và cho tôi xem bức ảnh.

“Em ấy muốn hợp tác bằng cách lấy lời khai các vị khách ở đây, xem họ có ai từng thấy cô bé này không.”

Cô bé ấy mặc một bộ đồng phục thủy thủ. Khuôn mặt còn trẻ hơn cả bây giờ, thế mà phần phụ huynh đã nở rộ rồi, chẳng phù hợp với độ tuổi tí nào.

Đó chính là ảnh của em nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự.

“Sao hả Tama? Cậu có biết cô bé này không?”

“Tớ thấy em ấy ở nhà ban sáng.”

*

Từ nơi không ngờ tới, những con quỷ của thực tại đang ngày càng đến gần hơn.

Dẫu đã biết vậy, liệu ta có thể cứ vờ như không nhìn thấy cái thực tại đó hay không? Hay là, liệu có thể vờ như không thấy gì hay không? 

Một lối sống chẳng liên quan gì đến kế hoạch cuộc đời, vốn chỉ bị cuốn theo những cái lợi trước mắt.

Tôi luôn sống một cuộc sống tới tận hôm nay mà không suy nghĩ nhiều về tương lai.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không hề suy tư về bất cứ thứ gì.

Ngay bây giờ, ở thời khắc này, tôi suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ về một cái nhìn toàn cảnh. Những gì tôi đang làm bây giờ rốt cục là gì? Những thứ tôi không làm rốt cục là sao?

Tôi đã tự hứa với mình rằng tôi sẽ không trở thành một người lớn thiếu ý thức và vô đạo đức.

Vì vậy, tôi trở thành một thằng ăn hại, và suy nghĩ theo hướng đó.

Đó có thể là điều dễ dàng và thú vị nhất đối với tôi khi không nhìn thấy thực tế như nó vốn có. Dù vậy, quả nhiên chúng ta vẫn đều phải đối mặt với thực tế. Cần phải vạch trần những thứ ẩn khuất, và tự hỏi xem ta nên làm gì mới là đúng đắn.

Ngay cả khi điều đó khiến cho ta phải từ bỏ cái hiện tại vui vẻ và hồn nhiên.

“Con người, chỉ cần có quyết tâm mãnh liệt, dù có đạt được kết quả hay không đi nữa, chúng ta luôn có thể bước đi trên một con đường mới.”

Tôi muốn mình thật chân thành với Rena khi còn là một thằng ăn hại.

Tôi xoay cái ghế mình đang ngồi lại, đối mặt với Rena.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“À, có cái này.”

Trong sáu tháng qua, tôi đã nói chuyện với em hàng trăm, hàng nghìn lần. Lena có thể cảm nhận được sự khác biệt nhỏ nhất giữa cảm xúc vui và buồn trong tôi.

Rena chết lặng, anh chỉ muốn tán gẫu và cười đùa một chút thôi mà. Em ấy có lẽ hiểu rằng đây không phải là kiểu nói chuyện mà tôi muốn nói tới.

Tôi nhìn thẳng vào Rena và gọi tên cô ấy.

“Anh có chuyện muốn nói, Kaede.”

“Tại sao…”

Lena mở to mắt như thể cô ấy đang khó chịu vì bị đánh thức khỏi một giấc mơ thật đẹp.

Fumino Kaede. 

Gami đã nói cho tôi biết. Đó là tên thật của thiếu nữ đang trốn chạy, Nhất thiểm thập giới Renaphalt.

Trên bàn gấp, một máy tính xách tay phát sáng bảy sắc cầu vồng. Rena ngạc nhiên nhìn tôi khi em ấy đặt tay lên bàn phím.

“Ác quỷ thực sự đã tìm đến quán của Gami rồi đấy.”

“Ác…quỷ?”

“Có vẻ chị gái em ở Tokyo đã bắt đầu tìm kiếm rồi.”

“Chị…gái ư?”

Thay vì biểu hiện gì đó, Rena đang lặp lại chính xác những gì tôi đã nói.

“Ngạc nhiên thật đấy. Thật tuyệt khi không ai để ý đến việc có người bỏ nhà đi trong gần 6 tháng qua!”

Rena nói như vậy. Rồi dang hai tay một cách khoa trương và nở một nụ cười nửa miệng như một tên hề.

Như một trò hề, Rena không cười cũng không phẫn nộ hay thất thần. Khuôn mặt của em sững sờ không mảy may cử động kể từ khi được gọi bằng tên thật của mình.

Hồi xưa, chị ấy rất tốt bụng. Chị thậm chí còn nói với em rằng chị nghĩ về tôi nhiều nhất trên thế giới này. Đây là phản ứng của em khi đối mặt với thực tế rằng em đã bị chị gái bỏ rơi một mình trong một thời gian dài. Em ấy không quan tâm. Dường như trái tim tôi đau đớn hơn thật nhiều khi nhìn thấy Rena như thế này.

Tôi kể lại cho em nghe tất cả những gì đã xảy ra hôm nay.

Khi Rena bỏ nhà đi, cha cô đã từ bỏ tương lai của cô, và ngay lập tức gửi đơn nghỉ học. Ông ta không quan tâm đến trường học. Miễn là ông ấy có thể hoàn thành vai trò của mình như một phụ huynh vừa cổ hủ vừa ghê tởm ấy. Ông nghĩ rằng ông chỉ cần để con gái lớn chăm sóc em cho đến khi nào ông ta cảm thấy cần thiết.

Không có báo cáo nào từ cô con gái lớn hay từ cảnh sát cả. Có vẻ như họ đã bỏ rơi con gái mình theo đúng nghĩa đen, như thể việc không có bất cứ tin tức nào là một điều tốt lành vậy.

Trông em thật đau đớn mà lẽ ra cô ấy phải bị sốc vì hoàn cảnh của chính mình. Một lúc sau, Rena gõ bàn phím như thể đã lấy lại bình tĩnh.

“Em xin lỗi.”

Chỉ có 3 từ ấy hiện lên trên màn hình điện thoại của tôi.

Em đang xin lỗi vì điều gì chứ.

Anh không muốn nhận một lời xin lỗi như thế này. Sao em lại đối xử tệ bạc với chính mình như vậy.

Khi nhận được tin nhắn tiếp theo, tôi đã ngay lập tức biết được sự thật.

“Dù sao thì, em cũng chỉ là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự thôi mà.”

“Ê!”

Không một chút do dự, tôi đáp lại theo phản xạ.

Tôi đã quên rằng Rena là một đứa mắc bệnh ngáo nặng đến gần chết luôn rồi. Trong cái lúc không khí căng thẳng như này mà còn lên cơn được nữa thì chịu đấy.

Trên môi em nở một nụ cười tươi mãn nguyện, quả đúng là con ngốc thú vị mà. 

“Ừ thì, cũng không ngoài dự đoán là mấy. À không, nhưng vẫn quả thật buồn cười khi em đã không nhận được phản hồi trong gần nửa năm vì em đã để lại lời nhắn bảo rằng hãy câu thêm thời gian rồi mà.”

“Vui đến mức ấy cơ à?”

“Nghĩ đến việc khác biệt như vậy thì đáng cười rõ chứ sao nữa. Bộ mấy người đó đang làm cái trò toilet đa năng thịnh hành lúc trước ấy à?”

Tiếng gõ phím thoăn thoắt không hề do dự vang lên, khi em nói về sự khác nhau trong gia đình mình.

Nói về chuyện đáng cười thì, tôi cũng không hề thấy chút cảm xúc thoáng qua nào của em. Nụ cười tạ lỗi chuẩn phong cách JK khi nãy cũng đã đâu mất tiêu luôn rồi.

“Với cả, một điều làm em buồn cười nữa là, mấy lời lẽ nuông chiều của chị hai đấy. Quả là nhõng nhẽo quá mức đến độ tức cười. Thực sự thì nuông chiều là như thế nào cơ chứ? Chị ta chỉ cần bằng một góc senpai thôi đã là tốt lắm rồi, em muốn nói như vậy đấy.”

“Thử cho quý ngài sinh viên đại học Tokyo uống thử cái đó mà coi. Không chỉ bị tiêu chảy thôi đâu.”

“Không sao đâu. Chỉ là thuốc liều mạnh cỡ đó thôi mà. Chị gái em là hiện thân của sự nghiêm túc mà. Cứ giả ngu một chút, có khi lại thuận tiện cho em hơn đấy.”

“Thế là thô lỗ lắm rồi đấy nhé. Chuẩn bị tinh thần đếm tội đi là vừa.”

“Kya–. Tôi bị xâm phạm này.”

Rena dường như không chịu nổi với cuộc trao đổi ngớ ngẩn này. Ngay khi nhấn Enter xong, em lấy tay che miệng lại như để kìm nén sự trào dâng.

Có vẻ như em rất thích thú khi chuyện trò cùng tôi. Tuy nhiên, em ấy không có vẻ gì là thích thú trước sự ngược đãi trong chính gia đình của mình, những câu truyện và người nhà, dường như chẳng còn chút thú vị nào với em.

Nếu không có chuyện gì xảy ra nữa, tôi muốn kết thúc câu chuyện này ngay bây giờ.

Tôi có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng. Với Nhất thiểm thập giới Renaphalt, mọi thứ về thế giới hiện tại có thể cho là không cần thiết.

“Ờm…”

Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đó và,

“Không nghe Nhất thiểm thập giới Renaphalt trình bày nhé.”

Tôi bấm nút và tắt máy tính xách tay.

“Mà là Kaede Fumino, anh muốn nghe em nói xem từ bây giờ em muốn làm gì.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Rena. Tôi quay mặt đi và nói với em rằng tôi sẽ không cho phép em trốn chạy khỏi thực tại. Một khi em đã động tay, tất cả các câu trả lời sẽ đến từ lối suy nghĩ của Renaphalt. Còn tôi lại muốn em ấy nghĩ lại một lần nữa với tư cách là Kaede Fumino, đây chính là thủ đoạn để Renaphalt thay đổi suy nghĩ của mình.

Miễn cưỡng phải từ bỏ con người Renaphalt, em đã trở lại thành cô gái mong manh, sợ hãi như khi đó gặp tôi lần đầu.

“Senpai, anh muốn em phải làm sao?”

Tôi thậm chí đã tin rằng điều đó sẽ xảy ra, nhưng Rena đã nhìn thẳng vào mắt tôi. Không hề lắp bắp hay nói vấp, em hỏi ngược lại bằng một tông giọng rõ ràng và rành mạch.

Điều này làm tôi có chút bối rối,

“Tôi thấy cứ thế này là được rồi.”

Tôi trả lời câu hỏi với nguyện vọng chân thành của bản thân mình.

“Sau khi thức dậy vào buổi sáng và đi tắm, bữa sáng và cà phê được phục vụ không một lời nào. Tôi sẽ đi làm với hộp cơm trưa trên tay, mặc bộ đồ đi làm mới giặt. Rồi buổi tối trở về nhà, dù có mệt mỏi thật đấy, nhưng đã thấy cơm nước chuẩn bị đủ cả, rồi cả khăn lót ngủ nữa chứ.”

Cuộc sống nhàm chán của tôi khi còn là một người trưởng thành đã hoàn toàn thay đổi như thể tôi đã bước vào một thế giới khác. Cứ như là tôi đã được chuyển đến một thế giới khác thật vậy.

“ Những ngày tháng mà tôi không phải làm việc nhà và phải lo cho một bữa ăn định sẵn thực sự đúng là một cuộc sống đầy sa đọa. Tôi không thể quay lại cuộc sống của mình nếu không có em. Công việc của người bảo vệ tại gia của tôi tuyệt vời như thế đấy. Hỡi Nhất thiểm thập giới Renaphalt kia à, em sẽ tiếp tục ở đây cùng với kẻ ăn hại vô danh tiểu tốt này nhé.”

“Vâng. Em rất sẵn lòng.”

Cách một thằng không ra gì nói ra những thứ vớ vẩn là một mớ hỗn độn đáng xấu hổ dù có ở bất cứ đâu. Một người trưởng thành mẫu mực không thể ra vẻ như thế này được.

Nhưng thay vì khinh bỉ, Rena lại mỉm cười với tôi một cách hạnh phúc.

Bản thân tôi không chỉ là mối nguy hiểm treo lơ lửng. Như thể cô ấy đang nhận được những lời khen ngợi vì cần thiết và hoàn thành tốt vai trò của mình.

Nếu là như vậy, không phải cứ như bây giờ là được rồi sao, hai mắt của em như nói lên điều đó.

Phải rồi. Nếu tôi chỉ nghĩ được cho chính mình, thì như vậy là tuyệt nhất rồi.

“Như vậy là từ một đứa vô công rồi nghề vô trách nhiệm, em đã trưởng thành rất nhiều như một bảo vệ tại gia thực thụ rồi. Cũng đã không còn gì của cái căn bệnh nói lắp và sợ người lạ kia nữa. Vậy bây giờ, chẳng phải chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu trong thế giới thực hay sao?”

Nhưng nếu thực sự suy nghĩ cho Rena, tôi phải cho em ấy thấy rằng có một cách như vậy.

“Hiển nhiên rồi. Tôi không có ý bảo em hãy quay về với lão già chết tiệt kia. Chuyện vỏ bọc sẽ được bàn trước với Gami, nhưng còn về chị gái em thì, không phải dựa vào cô ấy cũng là một lựa chọn hay sao?”

Đối với Rena, điều này thực chất là khỏi bàn đi cho rồi. Đó là lý do tại sao cô ấy chạy trốn để đến đây với tôi.

Nhưng tình hình đã thay đổi so với trước kia.

“Chị gái của em chắc hẳn đã rút ra được bài học cho mình lần này. Cô ấy đã đối xử tốt với em, nhưng đây có lẽ là kết quả của việc không cho phép bản thân mình được nuông chiều. Tôi chắc rằng cô ấy sẽ suy ngẫm về sai lầm đó và có thể lắng nghe bạn vào lúc này. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho tôi vì đã quá ngây thơ khi nói rằng tôi không muốn ở trong xã hội trong suốt quãng đời còn lại của mình. Nếu em gặp khó khăn khi học cấp 3, hãy thương lượng một cách hợp lý. Nếu bạn không đủ khả năng để đi học trung học, hãy thương lượng để thoát khỏi nó. Dù gì em cũng là đứa trẻ thần đồng cơ mà.”

Tôi đặt tay lên chiếc laptop trên bàn.

“Nếu em gặp khó khăn trong việc nói ra những cảm xúc thật sự của mình, cứ thứ cũng có làm sao đâu chứ. Đâu cần phải mặt đối mặt làm gì. Chỉ cần làm với chị gái của bạn những gì em vẫn luôn làm với tôi. Bằng cách đó, em có thể cho cô ấy biết bạn thực sự cảm thấy như thế nào với tư cách là Fumino Kaede.”

Một người chị tốt bụng không ngọt ngào là mấy. Rena chưa bao giờ đáp lại "có" hay "không" với lòng tốt đơn phương, mà chỉ là âm thầm chưng ra một vẻ mặt âm thầm.

Đó là vì cô ấy không có khả năng bộc lộ cảm xúc thật và khẳng định bản thân. Em đã chờ đợi cơn bão đi qua, và đã để lòng tốt của nó lướt qua mình. 

Sau đó thay đổi đấu trường đi nào. Hãy làm những gì em giỏi nhất và đặt hết tâm huyết của mình vào đó.

Nếu như em không thể nói ra cảm xúc thật của mình, em vẫn có thể viết chúng ra và dệt thành lời văn mà.

Giả như đối phương mà là ông già dở người kia, thì chắc hẳn sẽ là vô nghĩa rồi đấy.

Tuy nhiên, một người chị tốt bụng và quan tâm đến em gái mình chắc chắn sẽ cố gắng đối mặt với em theo cách đó. Ngay cả khi cô ấy không thể chấp nhận mọi thứ, cô ấy vẫn là người có thể nhượng bộ và thỏa hiệp. Từ đó sẽ phụ thuộc vào kỹ năng đàm phán của thần đồng.

“Bây giờ em đã bị một tên người lớn ăn hại không ra gì làm cho hư hỏng rồi. Trong thời gian thương lượng về cách cư xử của bản thân từ bây giờ, hãy kéo cô chị gái vào cuộc. Làm cho cô ấy sa ngã. Khiến cô ấy trở nên vô dụng đến mức không thể sống nếu thiếu bạn. Sau đó, em sẽ có thể nhận được các điều kiện tốt hơn.”

Rena chắc chắn là bảo vệ tại gia số một rồi.

“Hiện giờ em đã có được sức mạnh đó. Anh chính là nhân chứng sống đây này.”

Một khi bạn đã bị hạ xuống đáy của xã hội này, điều cuối cùng bạn muốn làm là bị bỏ rơi. Tương lai phía trước chẳng hề tốt đẹp gì. Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn sợ hãi với những gì sẽ xảy ra sau khi Rena rời đi.”

So với những ngày tháng đầy ngọt ngào trong ngôi nhà kinh dị này, cuộc sống tràn ngập lòng nhân ái của người chị gái có lẽ sẽ khó khăn gấp bội phần. Tuy nhiên, nếu như em có thể tìm ra được thành quả ngọt ngào, một tương lai tuyệt vời chắc chắn đang chờ đón phía trước.

Điều quan trọng là tìm được sự cân bằng giữa lòng tốt và sự phụ thuộc.

Nếu tôi cứ nuông chiều em như vậy, tương lai rực rỡ huy hoàng phía trước sẽ khép lại. Tôi không thể nghĩ về tương lai với lòng tốt được, vì vậy sao có thể dẫn em về phía trước.

Tất cả những gì tôi có thể làm là chứng tỏ cho em thấy rằng một tương lai như thế là có thật. Điều tốt nhất mà tôi có thể làm là dành cho em sự tử tế mà em xứng đáng có được, rằng mọi chuyện không phải chỉ có mỗi niềm vui thú, rằng em đã đánh giá sai rủi ro của chính mình.

“Với tôi thì có ra sao cũng được.”

Với người con gái đã từng nói rằng cuộc đời mình thật bế tắc,

“Dựa trên những thứ kể từ bây giờ, em muốn làm gì?”

Tôi đã nói rằng tương lai phía trước vẫn còn thật nhiều chuyện có thể xảy ra.

Những ngày tôi ở bên Rena trong sáu tháng qua thật quá nhiều niềm vui. Tiện lợi đến mức mà tôi cảm thấy được tình cảm dành cho em ấy chứ.

Tuy nhiên, đây không phải là tình yêu đích thực hay tình cảm dành cho người khác giới. Đó là một tình yêu tự ái sinh ra từ sự ích kỷ và buông thả bản thân. Tôi chỉ đơn thuần là lợi dụng sự bất hạnh của Rena để thỏa mãn hạnh phúc của chính mình. Tôi không thể mở ra tương lai đó cho cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể để em ấy đi theo cùng với nó.

Nhưng nếu tương lai tưởng như ảm đạm ấy lại mở ra trước mắt, thì tôi không thể làm ngơ. Nếu một khả năng mở ra trong một cuộc sống tưởng chừng như đã chết, em ấy nên chọn tương lai đó.

Tôi hy vọng em sẽ hạnh phúc trong tương lai đó.

Tôi vẫn luôn về Rena như vậy, ngay cả khi nó được sinh ra từ một thứ tình cảm ích kỉ. Bởi vì tôi muốn chân thành với Rena, tôi không thể lựa chọn cướp đi tương lai đang mở ra trước mắt của em được.

Để thể hiện được lòng tốt như vậy, cũng phải chuẩn bị kĩ càng ra gì phết đấy nhé. Tôi đã quá to xác để làm một tên không ra gì rồi.

“Senpai.”

Tôi đã đưa ra khả năng về một tương lai rộng mở cho em.

Sau khi được hỏi rằng muốn làm gì, em chỉ mất chưa đầy mười giây để trả lời.

Rena hoàn toàn nhận thức được điều đó và rồi,

“Em không muốn quay về.”

Em khẳng định một cách dõng dạc.

“Em không muốn quay lại làm Kaede Fumino nữa.”

Em ấy đã nói ra được ý chí của mình ngay tại đây.

“Từ bây giờ, ngay tại nơi đây, xin hãy để em tiếp tục được là Nhất thiểm thập giới Renaphalt.”

Rena nói ra ước nguyện của mình, mặc kệ cái tương lai mới mẻ đầy triển vọng ở phía trước.

Đôi mắt kiên định không một chút yếu đuối.

Đây không phải là một cuộc chạy trốn, mà cũng không phải là một thứ gì đó thiếu quyết tâm. Tôi hiểu rằng đó là lời nói thật lòng từ con tim của em.

“Tối hậu thư đây. Dành cho chính anh đấy senpai, hãy tử tế với chính bản thân mình đi chứ.”

Chính vì thế nên, tôi cũng quyết định sẽ tỏ ra tốt bụng một lần cuối cùng này.

“Để em làm rõ điều này nhé. Cuộc sống trên đường ray được thiết lập sẵn đúng là khốn nạn- em muốn sống lệch khỏi đường ray, giẫm đạp lên các quy tắc và đạo đức của xã hội - em muốn chỉ vào những người đang chạy trên con đường đó và cười nhạo họ từ phía trên, xem những kẻ đó đang quyết tâm vì cái thá gì.”

Với một nụ cười nửa miệng, em hét lên những khát khao tận cùng xấu hổ của mình.

“Nhưng anh biết đấy, không có cái gọi là chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận rủi ro, vì vậy em không thể làm được điều đó, đó là lý do tại sao em mới tiếp tục chạy theo con đường tận cùng như thế này. Không có tham vọng mà cũng vô thưởng vô phạt. Thật bất đắc dĩ, ngậm ngùi biết bao, em chỉ đang cố gắng kiếm vài đồng mỗi ngày trên đường ray đó, và bằng cách nào đó em có thể duy trì lối sống này.”

Không mong mỏi một viễn cảnh tươi sáng nào cho tương lai.

Bước chân vụng về của em rồi sẽ sụp đổ ngay tức khắc trước một tai nạn hay thảm họa nào đó.

Khi đánh mất vị trí hiện tại, em có thể gục ngã, nhưng em sẽ không bao giờ có thể vươn lên được.

“Đây là những gì xảy ra với những người không đi ra khỏi đường ray nhưng không tích lũy một cách thỏa đáng.”

Giống như khi có một ngón tay nào đó chỉ đích danh tôi từ phía sau, buộc tội ta vì sống thật đứng đắn, và không là việc thật quyết tâm vậy.

Tôi có thể nhận thức rõ ràng về điều đó.

“Nhưng điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn đối với những người không tuân theo các lễ nghi của xã hội. Khi em cố gắng lên đường ray, những kẻ đó vẫn chửi mắng vì những gì em đã làm. Giờ đây khi đã trở lại rồi, em cũng sẽ bị chế giễu vì đã trở thành thứ lót đường hạ đẳng mà thôi. Xã hội này không khoan nhượng đến mức em phải thật tẻ nhạt, uể oải, bực bội và đau khổ.”

Đó là nỗi sợ về việc đi chệch khỏi đường ray.

“Chúng ta rồi sẽ phải trả giá khi chỉ làm những gì mình thích mà không nghĩ đến hậu quả sau này. Đó là ý nghĩa của việc sống trong một xã hội tồi tệ. Một khi tôi đã đi chệch đường ray, tôi dám tự tin rằng mình sẽ không bao giờ vươn lên trở lại nữa.”

Tôi nói ra cảm xúc thật của mình từ tận đáy lòng.

“Em có thể tiếp tục cuộc sống của mình như trước đây với những bấp bênh về tương lai như vậy không? Liệu em có thể tiếp tục tận hưởng cuộc sống của mình như đã từng trong quá khứ không?”

Tôi không nói những điều tốt đẹp như là về cách mọi người đang làm hết sức mình. Dù gì tôi cũng đâu phải một thằng chăm chỉ gì cho cam.

Tôi là một người trưởng thành xấu hổ khi bị nhìn thấy ở bất cứ đâu, người đặt sự thiếu nỗ lực của bản thân lên giá và nhìn xã hội này một cách xiên xẹo.

Tuy nhiên, tôi không ngu ngốc và mù quáng đến mức không thể nhận thức được thực tế như nó vốn có. Tôi không phải là một trong những người dễ bị cuốn theo và ngoảnh mặt với tương lai, hay không chấp nhận thực tế hoàn cảnh của mình, những người bịt tai và hét lên rằng đó không phải là lỗi của họ, mà là lỗi của cái xã hội này.

Tôi chỉ là một kẻ trưởng thành không ra gì có thể nắm bắt, hiểu được thực tại và gào thét lên rằng “Xã hội này thật khốn nạn!”.

Tôi đã tỏ ra là một thằng người lớn như vậy mà không hề xấu hổ.

Em ấy không muốn trở thành một người như thế này phải không, với em vẫn còn chưa muộn mà.

“Em không cảm thấy sợ hãi.”

Nhưng suy nghĩ đó vẫn không hề thay đổi.

“Là bởi, em không suy nghĩ chút nào về tương lai cả.”

Quả là kouhai của tôi đây, một kẻ cười khẩy với tương lai, một tương lai không đủ tốt đẹp.

Ý chí của em ấy là không thể lay chuyển.

Cứ như thế, ngoảnh mặt lại trốn thoát khỏi người cha, khỏi thực tại, và cả người chị gái nữa. Em ấy mặc kệ cái tương lai tươi sáng đó, và chỉ mong muốn một ngày mai thật vui vẻ và thú vị

Đó là câu trả lời xuất phát từ trái tim thực sự của Kaede. Đây là lựa chọn như vậy đấy.

“Nhất thiểm thập giới Renaphalt!”

Rena tỏ ra ngạc nhiên khi tôi bất chợt hét lớn.

“Vị trí bảo vệ tại gia của em chính thức được thăng cấp lên chính thức kể từ ngày hôm nay!”

Không còn đường lui nữa, quyết định đã chính thức được đưa ra.

“Như em có thể biết, chúng tôi không cung cấp bất kỳ lợi ích nào. Dù gì thì chúng tôi cũng là một công ty đen. Tôi không có ý định chịu trách nhiệm về cuộc sống của nhân viên của mình. Ngược lại, tôi là một chủ tịch tồi tệ, kẻ phá hủy tương lai và ăn quỵt phần thưởng của nhân viên. Nếu các cơ quan quản lý lao động phát hiện ra điều này, rồi chúng tôi sẽ bị phá sản thôi. Tôi sẽ bị đá vào lề đường trong tích tắc. Em sẽ ký hợp đồng lao động với một chủ tịch khốn nạn như vậy. Đến lúc đó ấy, thôi thì tôi cũng chỉ biết xin lỗi thôi nhé.”

Tổng quan lại thì tôi là một chủ thuê người khốn nạn như thế đấy.

Trước một cuộc nói chuyện nhảm nhí như vậy, Rena mở to hai mắt.

Và ngay sau đó em đã cho tôi thấy,

“...Fufuu”

Một nụ cười bật ra không thể kiềm chế nổi. Như muốn nói rằng, đó cũng chính là điều em muốn vậy.

Những câu hỏi và câu trả lời tôi có thể nói ra. Tất cả đều đã ở đó.

Thế nhưng, Rena thì vẫn thích mọi thứ nguyên vẹn như từ trước tới giờ.

Tôi cũng đã chọn đi trên con đường vô tích sự này.

Đó là lý do để tôi đưa ra quyết định tiếp theo đây.

“Vì vậy nên Rena, chúng ta sẽ đi cùng nhau cho tới khi cả hai gục ngã.”

Nếu Rena cũng đã quyết định như vậy thì không còn cách nào khác, nhỉ.

“Thật tình, em cũng thật là xui rủi mà. Xui nên mới lỡ gặp phải tên người lớn không ra gì này. Rồi hủy hoại cả tương lai của thần đồng luôn.”

“Biết làm sao bây giờ. Bởi vì, em cũng là một đứa trẻ con không ra gì mà.”

Rena cười nhạt khi thấy tôi ra vẻ thương xót cái tương lai mịt mờ của đứa trẻ thần đồng như vậy.

Không có nghi ngờ gì rằng lý do để mong muốn tương lai này là sự phụ thuộc. Hoàn thành mọi thứ và rồi chạy trốn khỏi thế giới này. Đó là một cảm xúc sinh ra từ sự dễ dãi và vui vẻ một cách mù quáng.

Cho dù những tình cảm này có phát triển đến đâu, chúng cũng không thể trở thành yêu đương hay tình yêu đích thực mà xã hội đã cho ta thấy. Vì vậy, tôi không có ý định tự mãn khi được một cô gái đáng yêu như vậy cảm mến. Tôi nhận thức được điều này và tôi sẽ tiếp tục sống tiếp một cách thoải mái như tôi đã từng làm trong quá khứ. Tôi sẽ đi trước khi tôi phụ lòng thương xót của cô ấy.

Đó là phương châm không hề thay đổi của một kẻ vô tích sự.

Lần này, còn có thêm một thứ khác nữa.

Tôi đã đưa ra một quyết định mới.

Liệu chính tôi sẽ là người thu hoạch trái cấm hay chăng?

Không đúng. Tôi sẽ tiếp tục bị động về nó. Tôi luôn muốn áp đặt trách nhiệm cho người khác. Đó là cách đối nhân xử thế của tôi. Nếu hỏi từ phía đối phương sau chuyện này, tôi sẽ sẵn sàng nói rằng hai người đã gắn kết và sẽ có một kết thúc có hậu.

Vì vậy, em đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận hình phạt trong im lặng khi có rủi ro phát sinh hay chưa?

Không đúng. Tôi không có ý định bị lùa như một món đồ chơi trên Internet, nơi mà khuôn mặt và tên thật của tôi sẽ xuất hiện tại một phòng trà, và nơi tôi sẽ bị ghen tị và chỉ trích trên Internet.

Nếu ai đó hỏi tôi chuẩn bị làm gì, tôi sẽ dựa vào bạn bè của mình khi thời điểm đến. Tôi vừa mới quyết xong luôn đấy.

Tôi không muốn trải qua những ngày của mình trong không gì khác ngoài đau đớn và khổ sở. Nhưng không có nghĩa là tôi dám đăng xuất khỏi cuộc sống của mình.

Bất cứ khi nào tôi bị trừng phạt và bị dồn vào chân tường, Gami luôn ở đó và chỉ cho tôi một lối thoát thật dễ dàng. Xin được nâng ly chúc mừng tình bạn tuyệt vời của chúng tôi.

“Cảm ơn anh, Senpai.”

Chúng tôi chỉ đơn giản là không bao giờ hết niềm vui.

Dù sao đi nữa, các vấn đề vẫn chồng chất. Trên thực tế, không có gì ngoài những vấn đề chồng chất.

Không ai có thể biết khi nào một tai nạn, chấn thương, bệnh tật, hoặc những điều không may bất ngờ khác sẽ giáng xuống. Nếu có thật thì, chắc một phát là out luôn rồi.

Không có gì xảy ra cho đến ngày hôm nay, nhưng tôi cũng không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Một chiếc hộp đầy ắp vấn đề cuối cùng đã được mở ra.

Một ngày nào đó tôi có thể bị sự rủi ro nuốt chửng.

Hoặc, ở tận cùng của mọi chuyện, biết đâu đấy lại có hy vọng cho tương lai.

“Làm ơn, hãy cùng em…”

Với tương lai phía trước không thể nào phỏng đoán được như vậy, tôi chỉ có một thứ cảm xúc sâu trong lồng ngực này.

“...Hãy gục ngã cùng nhau.”

Mà, rồi cũng sẽ có cách thôi nhỉ.

Tôi vẫn luôn lạc quan như vậy đấy.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

ヤマタノオロチ, 八岐の大蛇, Yamata no Orochi: là một sinh vật dạng rắn trong Thần đạo Nhật Bản. ジパング: Zipang, hoặc Cipangu, Jipangu, là một tên gọi khác của Nhật, thường được sử dụng trong phim ảnh, trò chơi điện tử. Các bạn có thể tìm hiểu thêm trên wiki Câu chuyện ném đá ở đây lấy reference từ “Người đàn bà ngoại tình” trong Kinh Tân ước, về nội dung và ý nghĩa đầy đủ của câu chuyện các bạn có thể đọc tại đây: