Tôi đến nơi thì còn một tiếng nữa quán bar này mới mở cửa.
Ở ranh giới giữa sự tầm thường và phi thường, tôi bước qua cánh cửa quán bar ngày thứ hai liên tiếp. Tại quầy là Gami, người đã hoàn thành các công việc chuẩn bị trước khi mở cửa.
Cảnh tượng tầm thường đến mức gần như nhàm chán. Điểm khác biệt duy nhất đáng chú ý là thái độ của Gami, cô ấy có vẻ đang đợi tôi sẵn rồi.
"Xin lỗi nhé, hôm qua tớ biến mất giữa chừng."
"Không sao. Tớ đoán là cậu sẽ mang đến một chuyện gì đó thú vị đúng chứ?"
Gami mỉm cười và ra sau quầy với những bước chân vẫn như mọi khi.
Rót cho tôi một cốc bia vào ly, cô ấy hỏi,
"Vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"
Cô ấy đang tìm kiếm lời giải thích về chuyện đã xảy ra hôm qua.
Tôi nhấp ngụm đầu tiên, uống cạn nửa ly.
"Tớ vừa mới thuê một bảo vệ tại gia."
Gami chắc hẳn đã tưởng tượng ra đủ thứ viễn cảnh chỉ sau một đêm, nhưng kết luận này có vẻ bất ngờ đến nỗi những nếp nhăn hằn sâu trên trán cô ấy, điều mà cô ấy chưa bao giờ thể hiện trước trước đây.
Tôi cảm giác mình đã chiến thắng khi làm cô ấy bất ngờ.
"Cậu còn nhớ tớ đã kể cho cậu nghe về Rena chứ?"
"Phải, người bạn trên mạng của cậu, người đang bị Tama ảnh hưởng nặng nề nhỉ?"
"Đừng nói vậy chứ, mà, chính là Rena đấy. Hôm qua Rena đã liên lạc với tớ và nhờ tớ thuê làm bảo vệ tại gia."
"Và cậu đã nói, 'Được thôi, tôi sẽ thuê em,' phải không?"
"Tại sao tớ luôn là người bị lợi dụng chứ? Tớ cũng muốn thử lợi dụng ai đó mà."
"Cậu ấy bỏ nhà đi à?"
“Hình như là bất đồng gia đình. Rena bỏ trốn từ Sapporo tới đây để trông cậy vào sự giúp đỡ của tớ.”
Theo nhịp chân nhanh nhẹn của Gami, tôi uống cạn cốc bia đầu tiên chỉ trong chớp mắt.
Gami cầm lấy ly bia rỗng mà không mấy ngạc nhiên. Kể cả khi tính đến chuyện Rena ở nhờ nhà tôi, thì chuyện bỏ nhà đi cũng không phải là chuyện hiếm gặp. Điều quan trọng với Gami lúc này là làm sao để biến chuyện này thành một câu chuyện thú vị cho riêng mình.
Có lẽ Gami sẽ thấy thất vọng nếu câu chuyện không thú vị.
Khi cô ấy rót cho tôi cốc bia thứ hai, những liên tưởng hài hước hiện rõ trên khuôn mặt cô.
“Vậy nên, ngay lúc này, một nữ sinh cao trung ngực bự đang ở nhà tớ.”
Để cho Gami biết đây không phải là một câu chuyện nhàm chán, tôi ném thẳng quả bom vào cô ấy.
Gami quay lại.
"Cái gì?”
Cô ấy thốt lên một giọng ngớ ngẩn mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây. Quá sốc vì quả bom tôi vừa thả, cô ấy không hề để ý đến bia tràn ra khỏi ly đang rót.
“Ừ, một nữ sinh cao trung đã ghé qua ma của tớ.”
Tôi quan sát phản ứng của cô ấy khi nhận lấy ly bia được rót ẩu, tỷ lệ bọt hoàn toàn tệ hại.
Sự im lặng kéo dài hơn mười giây và cứ tiếp diễn như thể gấp ba lần thế.
“Gahahaha!”
Một tiếng cười lớn, thô tục vang vọng khắp cửa hàng, nó hoàn toàn không phù hợp với nơi mang tính sang trọng này.
Tất nhiên, nó không phải đến từ tôi. Cũng chẳng có khách hàng nào có tiếng cười thô lỗ như vậy. Mà thực ra hiện tại chỉ có tôi và Gami thôi.
Điều đó có nghĩa là người phát ra tiếng cười đó chỉ có thể là người đang đứng ngay trước mặt tôi, Gami.
Tuy nhiên, cảnh tượng đó thật kỳ lạ.
Suy cho cùng, một người đẹp tuyệt trần, một người phụ nữ xứng tầm người mẫu, đang ôm bụng và đập tay xuống quầy trong cơn kích động. Một hành động khiếm nhã như vậy thật không xứng với một người phụ nữ trưởng thành được nhiều người ngưỡng mộ.
Những khách quen yêu mến Gami chắc hẳn sẽ thấy khó tin. Nếu một trong số họ - đặc biệt là một cô gái - bước vào lúc này, chắc chắn đó sẽ là một khoảnh khắc gây sốc đối với họ.
Còn tôi, khi đối mặt với Gami khác thường này, cảm xúc của tôi không phải là bối rối, ngạc nhiên, hay thậm chí là sợ hãi.
Đó là nỗi nhớ.
Một ký ức về trước khi Gami chuyển giới. Hồi đó, người đẹp này còn là một mỹ nam và vẫn là một đứa trẻ. Mười hai năm học chung lớp, và giờ đây, người bạn cùng lớp ngày ấy lại là người phụ nữ quyến rũ này.
Một sự vi phạm quy tắc không thể chấp nhận được về mặt xã hội.
Vậy mà Gami không hề mắng mỏ hay khiển trách tôi vì điều đó.
"Cậu làm tớ bất ngờ quá đấy, Tama!"
Gami khen ngợi tôi với vẻ thích thú, như thể cô ấy đang ăn mừng một người bạn đồng hương giành huy chương vàng.
Khoảnh khắc này đã thể hiện rõ tính cách của Gami và lý giải tại sao tôi lại thẳng thắn thú nhận việc mình phạm pháp như nào. Để cô ấy phát hiện khi tôi che giấu Rena còn tệ hơn nhiều - "Sao cậu dám giữ một câu chuyện hài như vậy cho riêng mình!?", kiểu vậy đấy.
Tôi không ngờ Gami lại bật cười dữ dội đến vậy. Lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp lại, tôi thấy cô ấy bỏ đi vẻ ngoài tao nhã của một người phụ nữ trưởng thành và trở lại với phong cách đàn ông ngày xưa. Chỉ có điều, giọng nói của cô ấy không còn được như xưa do đã chuyển giới, khiến khung cảnh càng thêm chói tai.
"Tớ biết mà. Cậu là người luôn làm tốt mọi việc khi cần thiết."
Khen ngợi việc tôi phạm pháp, Gami bắt đầu rót thêm một ly bia.
Ban đầu, tôi cứ tưởng cô ấy quên mất mình đã rót cốc thứ hai sau khi cười ngắt nghẻo. Nhưng không, cô ấy cầm lấy cốc bia đầy bọt và nốc cạn như thể đang ăn mừng.
“Phù!”
Gami vứt bỏ mọi vẻ nữ tính, thay vào đó toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.
“Này, chẳng phải sắp đến giờ mở cửa rồi sao?”
“Kệ đi kệ đi! Chuyện thú vị như này thì mở cửa hôm nay cũng như không mở thôi.”
Gami rót ly thứ hai với tâm trạng phấn khởi, rõ ràng là rất hào hứng.
Hôm nay là ngày thứ bảy trong Tuần lễ Vàng - thời điểm kinh doanh cao điểm. Tuy không phải là khu vức sầm uất, nhưng đây lại là một khu vực sôi động với những quán rượu và hoạt động giải trí. Việc không mở cửa hàng vào thời điểm bận rộn như vậy có vẻ hơi bốc đồng, nhưng với Gami điều đó chẳng quan trọng.
Suy cho cùng, cửa hàng này chỉ là sở thích của Gami. Việc nó có kiếm được tiền hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô ấy, và cô ấy có thể đóng cửa bất cứ khi nào cô ấy muốn.
Điều này không phải vì Gami sinh ra đã giàu có, cũng không phải vì cô ấy thành công khi chơi chứng khoán. Thậm chí cũng không phải vì trúng số.
Cô ấy có nguồn tài chính đầy khả nghi.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, Gami dùng mối quan hệ của mình để bay đến Đông Nam Á. Cô ấy dường như đã thành công ở đó và trở về Nhật Bản, nhưng theo Gami, đó không phải là những đồng tiền sạch sẽ cho lắm. Cô ấy chắc hẳn đã dựa dẫm vào những thủ đoạn mờ ám.
Tôi không biết cô ấy làm gì, và tôi cũng không định tìm hiểu. Tôi cứ giả vờ như không thấy gì, không nghe thấy gì, không biết gì cả, đơn giản là vì tôi không có lí do để làm vậy.
"Ôi trời, lâu lắm rồi tớ mới cười sảng khoái thế này. Lần cuối cùng là khi nào nhỉ?"
Gami lau nước mắt, có lẽ vì cười quá nhiều nên nước mắt đã trào ra.
"Hình như là từ hồi năm ba cao trung. Cậu đã cười như thế qua điện thoại khi mình báo tin vui cho cậu."
"Phải rồi ha, từ hồi đó đến giờ."
Hình như Gami chưa bao giờ có tiếng cười sảng khoái như thế này kể từ sau buổi tiệc mừng hôm đó.
Nhìn Gami cười trên nỗi bất hạnh của người khác hay phớt lờ việc tôi đã phạm pháp như thế này khiến tôi nghĩ: Tên này ngay từ đầu đã vô vọng rồi.
Suy cho cùng, Gami là kiểu người cười trên nỗi bất hạnh - một người theo chủ nghĩa hưởng lạc.
"Nhưng mà, mình không thể tin được Tama lại mang rắc rối về nhà. Hơn nữa lại còn là một cô bé học cao trung nữa chứ? Cậu còn trẻ để vào tù quá đấy?"
"Cô ấy nói nếu muốn cưới mình thì phải đợi đến tháng Ba năm sau."
"Khoan đã, mới tháng Năm thôi mà! Cô bé quả là con nít còn gì? Không ổn rồi."
Mặc dù nói vậy, nhưng mặt Gami vẫn đầy vẻ thích thú. Cô ấy thích thú với tình huống kịch tính này, tận hưởng nó như thể đó hoàn toàn là vấn đề của người khác.
"Vậy là Rena đã quyết định dựa dẫm vào cậu sao? Cô bé không có lựa chọn tốt hơn à?"
“Rõ ràng, lựa chọn duy nhất là tớ. Con bé thậm chí còn nổi loạn đến mức nói, ‘Một para-hiki-neet như em thì làm gì có bạn chứ.'”
“Nếu cậu là người duy nhất cô bé có thể dựa vào, thì cuộc đời cô ta coi như xong rồi. Gahahaha!”
Vỗ tay liên tục xuống quầy, Gami lại nốc thêm một ngụm bia thỏa mãn. Dường như vở kịch này là một đề tài hoàn hảo để uống.
Cuộc đời tên này hết cứu thật rồi.
Gami nói đùa thôi, nhưng nó lại trúng tim đen của tôi. Đó là lý do tại sao tôi quyết định đưa Rena về nhà.
"Chắc Rena chỉ còn cách nhờ vả vào tớ thôi, cậu biết không?"
"Hả?"
"Không có nơi nào để trốn chạy, kể cả ở trường lẫn ở nhà. Cậu biết những người như vậy sẽ ra sao mà, phải không Gami?"
"Ừ, tớ biết."
Không chút hoài niệm hay buồn bã, Gami bật cười.
"Không biết giờ cô bé đang làm gì nhỉ?"
Gami cố tình gợi ra một chủ đề thoải mái.
Không phải tôi nhớ em ấy hay gì đâu, chỉ là tôi muốn xem phản ứng của em ấy sẽ như thế nào thôi.
"Còn gì nữa? Chắc chắn em ấy đang làm tốt nhiệm vụ của mình ngay lúc này."
"Nhiệm vụ nào?"
"Thì nhiệm vụ đó đó."
Đã tám năm trôi qua kể từ đó. Tôi cứ nghĩ trưởng thành rồi sẽ có cảm giác tội lỗi về bản thân lúc trước, nhưng hóa ra không phải vậy.
"Xếp đá ven sông chứ còn gì nữa."
Đúng như nhũng gì đứa trẻ ấy mong muốn, nó đã trở thành một người lớn vô vọng.
Gami, hài lòng với câu trả lời của tôi, cười lên "Gahahaha!" thật to trong khi đập bàn.
"Nếu tớ từ chối Rena ở đây, con bé chỉ còn lại cuộc sống ban đầu thôi. Tớ không muốn con bé phải làm mấy việc như kết hôn chính trị, nghĩ đến thôi cũng thấy chán nản rồi."
"Vậy là cậu quyết định thuê con bé hả? Đừng nghĩ quá lên nhé."
"Nếu con bé chỉ là một nữ sinh cao trung vô tư lự thì có thể. Nhưng Rena đã mắc chứng hikikomori nặng nề đến mức nói năng lắp bắp và vô vọng trong giao tiếp."
Tôi nhấp một ngụm bia, nuốt khan.
"Cô bé ấy đã bay đến tận Tokyo này để gặp cậu và nói rằng: 'Em đã sẵn sàng rồi, nên hãy đối xử tốt với em nhé.' nhỉ?"
"...Ừ, có lẽ em ấy đang trên bờ vực rồi."
"Cô bé đó đã phải sống trong loại gia đình nào mà đến mức tìm đến một người đàn ông trưởng thành không biết mặt mũi như này nhỉ?"
Rena bỏ trốn vì không muốn trở thành món đồ chơi của một ông già thượng lưu nào đó. Nhưng khi đến đây, cô quyết định bán mình. Điểm khác biệt duy nhất là mục tiêu đã chuyển sang tôi.
Không phải Rena muốn tránh xa những công việc chân tay. Chắc chắn làm việc trên chiến trường sẽ tệ hại hơn nhiều.
"Dù thế nào đi nữa, con bé đó đã quyết định rằng làm thú vui cho cậu còn hơn là xếp đá ven sông."
Cho dù cuộc đời của một người có bi thảm đến đâu hay họ phải chịu đựng bao nhiêu bất hạnh, Gami sẽ không bao giờ đồng cảm.
"Chỉ là một món đồ cho những tên người lớn vô vọng thôi, "Mời anh thưởng thức", kiểu vậy đấy"
Sự tò mò của Gami không phải về bản thân Rena mà là về loại tin đồn nóng hổi mà bọn nhà báo ưa chuộng.
"Đừng tự tiện nghĩ rằng tớ đã chén rồi chứ"
“Sao cơ, cậu chưa làm gì à? Hay cậu định dành thời gian để khoe khoang sự tốt bụng và hào phóng của một người trưởng thành à? Để dành sau này à?”
"Tớ không có ý định công thành.”
“Hả?”
“Gami. Cậu đã bao giờ nghe nói đến luật pháp chưa?”
“Giống như bằng lái xe. Cậu không cần nó nếu cậu không vị phạm.”
Gami, hoàn toàn không quan tâm đến khái niệm hợp pháp, cô luôn gạt phăng nó đi.
“Một người lái xe không bằng lái thì không có quyền lên lớp tớ về những chuyện đó.”
Cô ấy hoàn toàn đúng, không để ai phản bác.
“Thật ra, tớ coi trọng lòng trắc ẩn và sự thấu hiểu người khác.”
“Đừng nói dối. Trong số tất cả mọi người, cậu là kẻ sẽ không bao giờ nói về việc thấu hiểu người khác.”
“Tổn thương thật. Tớ yêu cầu một lời xin lỗi và bồi thường.”
Tôi đưa chiếc ly rỗng của mình ra.
Gami không xin lỗi mà bắt đầu chuẩn bị bồi thường bằng cách đổ đầy ly. Trong lúc đó, tôi bắt đầu nghĩ đến bước đi tiếp theo của mình.
Tôi thực sự không muốn bàn tới chuyện này nữa
“Lý do thực sự khiến cậu không chén con bé thì quá rõ ràng rồi mà.”
Lý do ư?
“Nếu tớ nói theo cách của cậu thì cậu là một kẻ hèn nhát trên chiến trường nhỉ?”
Trong khi đang bồi thường, cô ta còn chế giễu tôi.
“Cái kết thảm hại của một tên trai tân nhỉ?”
“Phúc du!”
“Nói đúng trọng tâm rồi ha?"
Ngay cả khi tôi giơ ngón tay giữa lên, Gami vẫn cười khoái chí.
Bị chế giễu vì sự thiếu kinh nghiệm ở tuổi này không chỉ đau đớn mà còn cực kỳ nhục nhã. Đó là lý do tại sao tôi muốn không muốn nói chuyện này.
Sau khi Gami cười thỏa thuê, cô ấy bắt đầu ghép nối những sự kiện của ngày hôm qua, từng chi tiết một.
"Cậu ngốc quá đấy, mỡ dâng miệng mèo còn không húp. Nói cách này hài hơn nhiều."
"Cậu chỉ thích thú vì thấy người khắc đang quằn quại chứ gì."
"Ừm thì người khác bị nên mình mới thấy thích thú đúng chứ? Ai đời lại muốn bản thân gặp rắc rối."
Vẻ mặt của Gami không phải là hỏi tôi có hiểu không. Mà là hỏi tôi có quên cô ấy luôn như vậy không.
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ quên. Đó là sự thật về bản chất con người mà bạn sẽ không thể nói ra ở đám đông.
"Nhận một quả bom hẹn giờ miễn phí, cậu cũng táo bạo quá đấy."
“Không phải miễn phí đâu. Ít nhất thì con bé cũng sẽ học được cách làm việc nhà.”
“So với những rủi ro khi che giấu một nữ sinh, việc nhà chỉ là một phần thưởng an ủi thôi. Với một người giỏi tự vệ như cậu, việc ôm bom mà không được hưởng những đặc quyền đó chứng tỏ cậu đã mềm lòng rồi.”
Gami cười toe toét như một đứa trẻ xem hài kịch.
“Thôi được. Tớ sẽ giúp cậu.”
“Có ai nhờ cậu hả?.”
“Một cô gái còn trinh và một gã khép kín sống chung với nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề nảy sinh. Nói thẳng ra như thế này với tớ thì cậu cũng muốn nhờ rồi, phải không?”
Nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt Gami cho thấy cô ấy đã hiểu rõ tôi.
Và cô ấy hoàn toàn đúng.
Tôi không biết mình sẽ giữ Rena lại bao lâu. Tuy nhiên, tôi đang lên kế hoạch cho một thời gian dài, chứ không chỉ là một thời gian ngắn trong Tuần lễ Vàng.
Điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ cần một số vật dụng thiết yếu. Sống một cuộc sống hoàn toàn tách biệt với phụ nữ, tôi không biết cô ấy cần gì. Tệ hơn nữa, Rena có thể quá ngại ngùng để nói ra điều cho dù là điều cơ bản.
Về mặt đó, Gami, người gần như coi việc chuyển giới như việc thay đổi cài đặt nhân vật trong game, sẽ biết những điều này. Cô ấy không chỉ có kiến thức mà còn là phụ nữ, cô ấy còn có thể tiếp cận những nơi mà tôi không thể. Nếu tôi có được sự hợp tác của cô ấy, tôi sẽ ở vị trí tốt hơn nhiều.
Thông thường, bạn không thể nhờ ai đó giúp phá luật. Nhưng Gami là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, luôn cười nhạo các quy tắc và đạo đức. Tôi đoán cô ấy sẽ thấy điều đó thú vị và tham gia.
Dù vậy, tôi không ngờ cô ấy sẽ đề nghị giúp đỡ trước khi tôi mở lời.
"Đổi lại, cậu sẽ phải kể tớ nghe mọi chuyện."
Sự việc này dường như chỉ là một trò giải trí thuần túy đối với Gami.
Sau khi bàn bạc xong về Rena và lên kế hoạch tương lai, chúng tôi dành phần thời gian còn lại để ôn lại chuyện xưa. Cuối cùng tôi ngồi uống rượu với Gami, tận hưởng sự nhiệt tình của bà chủ quán.
Cuối cùng, tôi ở lại cửa hàng khoảng bốn tiếng. Cảm thấy hết chuyện, tôi đứng dậy ra về. Gami có vẻ không hài lòng nhưng cũng cho tôi đi vì Rena đang ở nhà ma một mình. Tôi không nghĩ sẽ có rắc rối gì, nhưng cũng không nên để cô ấy đợi quá lâu. Ban đầu tôi chỉ định ở lại một tiếng.
"Để một nữ sinh trung học ở nhà ma một mình. Chắc tớ phải về thôi."
"Gahahaha! Đó là chuyện nên làm đấy!"
Vừa cười vừa hiểu ý, Gami để tôi đi mà không hề níu kéo.
Tính cả hóa đơn hôm qua, tôi đưa hai tờ 1000 yên.
"Thôi, kèo này tớ không lấy tiền đâu. Từ giờ trở đi, đồ uống sẽ miễn phí, miễn là cậu phải kể chuyện cho tớ."
Thế là kế hoạch "uống miễn phí" của tôi thành công rực rỡ.
Lúc này vẫn chưa muộn lắm, nhưng mấy đứa nhóc tiểu học ngoan ngoãn chắc đã ngủ rồi.
Dù đã uống suốt bốn tiếng đồng hồ, tôi vẫn quay lại ngôi nhà ma với những bước chân không có vẻ gì là say xỉn.
Phòng khách có tầm nhìn thoáng đãng, không phải vì rộng rãi, mà vì thiếu đồ nội thất để trông nó đầy đặn. Điểm nhấn nổi bật duy nhất là một bàn thờ được dựng ở góc phòng, sự hiện diện của nó thể hiện rõ ý nghĩa của nó. Thứ duy nhất tôi thêm vào căn phòng là một tấm thảm kẻ caro tông lạnh.
Tấm thảm không phải để trang trí mà dùng để che đậy.
Tôi đang che đậy cái gì? Hậu quả của một vụ tự sát tập thể của một giáo phái - một di sản để lại. Bên dưới tấm thảm, những vết máu đen kịt, sống động vẫn còn bám trên sàn nhà.
Ngay cả tôi, người đã chuyển đến đây mặc dù nơi này có bản chất ma quái, cũng không thể ngày nào cũng nhìn thấy cảnh tượng đó.
Khi bước vào phòng khách, tôi được chào đón bởi một cảnh tượng mà suốt năm năm ở đây tôi cũng chưa nghỉ tới.
Đó không phải là một linh hồn ma quỷ, một con quái vật, một tên điên hay một tên trộm.
"M-m-m...mừng anh... về nhà..."
Đó là Nhất thiểm thập giới Renafal.
Một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự rõ ràng không hợp với cả ngôi nhà này lẫn tôi, đã lao ra khỏi hang ổ của cô và chào đón chủ nhân của ngôi nhà.
Mặc dù là chỗ ở qua đêm, nhưng cô ấy đã bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà ma ám hơn bốn tiếng đồng hồ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, nhút nhát như một con thú nhỏ của cô ấy lộ rõ vẻ an tâm.
Cảnh tượng đó khiến tôi choáng váng
Không phải việc cô gái nhút nhát, lúc nào cũng lắp bắp này đã lấy hết can đảm để ngẩng đầu lên.
Đó là lời nói của cô ấy.
"Mừng anh về nhà."
Một câu nói dùng để chào đón thành viên sống chung dưới một mái nhà. Một câu thần chú mà tôi chỉ được thấy trên anime. Đó là một câu nói mà tôi đã từ bỏ từ lâu vì nó vượt xa tầm với của mình.
Vậy mà, câu nói đó đã được cất lên lần đầu tiên trong cuộc đời tôi sau hơn mười năm.
Khi tôi đứng đó, ngơ ngác, không phản ứng gì, Rena bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Tự hỏi liệu mình có vô ý không, vẻ mặt rụt rè của cô ấy chuyển sang vẻ lo lắng.
Nhưng Rena chẳng làm gì sai cả. Người duy nhất có lỗi là tôi.
Câu nói ấy, đã hoen gỉ từ lâu trong tâm trí tôi, chỉ là mất một lúc tôi mới nhận ra nó
Vậy nên, không, Rena, em chẳng làm gì sai cả.
"Anh về rồi đây."
Cuối cùng tôi cũng niệm xong câu thần chú đã nằm im lìm hơn một thập kỉ.
Ám chỉ những nỗ lực không có kết quả, vô tác dụng