Tôi, Fumino Kaede, là một kẻ tự kỷ không tới trường.
Dù đã học hết sơ trung, tôi chỉ đến phòng y tế để làm bài kiểm tra. Tuy nhiên, bố tôi vẫn mong tôi nối gót chị gái mình và thi vào trường đại học hàng đầu Nhật Bản. Thật vô lý khi một bậc phụ huynh lại đưa ra những yêu cầu nặng nề như vậy đối với một đứa trẻ tự kỷ thậm chí còn không đến trường, đó là người ngoài sẽ nghĩ vậy. Nhưng tôi không nghĩ kỳ vọng của ông ấy là không thể.
Tôi không mấy lạc quan về việc đó, ngược lại tôi còn thấy bi quan cơ.
Tuy nhiên, tôi không phải kiểu người mơ mộng hão huyền, không hiểu được hiện thực hay những hạn chế của bản thân. Tôi có thể tránh nghĩ về tương lai, nhưng tôi hiểu rõ khả năng của mình hơn bất kỳ ai. Bởi tôi là một người thực tế.
Sự thật thì tôi là một thần đồng. Tôi chưa bao giờ thấy điểm số nào ngoài ba chữ số trong các bài kiểm tra của mình ở trường.
Kể cả những thành tựu hiếm có trong game online tôi cũng chẳng phải bỏ sức nhiều. Bố tôi hài lòng với điều đó, đã cho phép tôi tiếp tục cuộc sống hikikomori đầy vinh quang của mình. Chính xác hơn, ông ấy còn không quan tâm đến những vấn đề của tôi.
Vì vậy, trong ba năm cao trung, tôi muốn sống cuộc sống hikikomori một cách thoải mái. Nhưng đời không như mơ, cuộc sống của tôi cuối cùng cũng gặp trở ngại.
Tôi muốn chọn cách dễ dàng nhất là thi tốt nghiệp cao trung. Nhưng bị từ chối.
Ít nhất, tôi muốn học theo phương thức học từ xa. Nhưng cũng chẳng khả quan là bao.
Bất cứ điều gì khác ngoài một trường tư thục danh tiếng đều không thể.
“Kể cả mày có vào đại học đi nữa, mày cũng chẳng thể học hành tử tế được. Lo mà chữa cái bệnh kém giao tiếp gì gì đó của mày đi.”
Bố tôi không cho phép tôi dùng phương pháp đào tạo từ xa và ông đã ép tôi đến trường như một cách để giải quyết vấn đề kém giao tiếp của tôi.
Với một bậc phụ huynh không quan tâm đến cảm xúc của con cái mà chỉ quan tâm đến kết quả chúng đạt được, thì đây quả là một nước đi đầy thông minh.
Cái ngôi trường danh giá đó thực tế chẳng là gì với tôi, tôi dễ dàng vào được trong khi đang ngồi cày gme online. Giá mà cuộc sống lúc nào cũng yên bình như vậy. Tiếc thay, thế giới hiện thực không có chỗ cho sự yên bình. Đó là một thế giới khắc nghiệt đối với một para-hiki-neet như tôi.
Và thế là, không có thời gian chuẩn bị, tôi phải đối mặt với kiếp nạn đầu tiên của cao trung: lễ khai giảng.
Thành thật mà nói, ngay cả một người như tôi cũng đã có chút kỳ vọng vào ngôi trường danh giá này.
Tôi cứ nghĩ nó sẽ toàn là những con mọt sách mọt sách chẳng quan tâm đến ai, chẳng có mấy bọn hướng ngoại, thích tiệc tùng nào cả. Những hoạt động ở trường như trong anime thì chắc chắn là không thể. Hoạt động câu lạc bộ ư? Bỏ qua đi. Chỉ cần học thôi. Tôi đã tưởng tượng ra một cuộc sống trung học màu hồng với bản thân mình, mục tiêu duy nhất là vào được một trường đại học hàng đầu.
Nhưng kỳ vọng đó đã bị phản bội hoàn toàn.
Trường có nội quy lỏng lẻo và bầu không khí tự do. Họ tích cực khuyến khích các hoạt động câu lạc bộ, chú trọng cả học tập lẫn ngoại khóa. Có một quy định lố bịch là cả lớp đều phải tham gia các lễ hội văn hóa và hội thao. Chúng tôi sẽ không thay đổi lớp trong ba năm, tình bạn càng trở nên gắn bó hơn. Về cơ bản, đó là một môi trường lý tưởng cho bọn hướng ngoại.
Sau lễ khai giảng, tôi đã thất thần khi nghe giáo viên chủ nhiệm nói điều đó.
Với lịch trình đầy hoạt động cho bọn hướng ngoại như vậy, họ có định để học sinh vào một ngôi trường đại học tốt không? Tôi muốn tra hỏi họ trong một giờ. Là một thần đồng, tôi có thể xử lý bài vở dễ dàng, nhưng còn bọn hướng ngoại chỉ biết ăn chơi hưởng thụ kia thì sao?
Thật không may, sự tiến bộ của trường mới là vấn đề thực sự.
Lý do người hướng ngoại là người hướng ngoại là vì họ có sức trẻ. Họ không ngại ngần bỏ ra những nỗ lực thầm lặng để đạt được cuộc sống đại học rực rỡ của mình. Thực ra, những sự kiện thời trẻ và tình bạn nồng nhiệt là cách họ nghỉ ngơi. Và cuối cùng, họ vẫn còn các hoạt động câu lạc bộ và theo đuổi cả học tập lẫn ngoại khóa.
Cuộc sống như vậy nghe có vẻ thú vị.
Nhưng tôi thì không nghĩ vậy.
Và rồi tôi nhớ ra.
Đây là trường cũ của chị tôi - nữ thần hướng ngoại, người vẫn luôn nhớ về đời học sinh vui vẻ của mình. Rõ ràng đây là một ngôi trường cao trung khốn nạn với tôi.
Một thần đồng như tôi sao có thể bỏ qua một điều hiển nhiên như vậy?
Khao khát mãnh liệt về một cuộc sống cao trung màu hồng chắc hẳn đã làm tôi mù quáng. Giờ đây, khi biết được sự thật, ánh sáng trong mắt tôi cũng đã phai nhạt. Đó như một cảnh cưỡng hiếp, nơi cuộc sống cao trung màu hồng của tôi bị bọn hướng ngoại phá hủy.
Sau buổi lễ khai giảng, tôi lập tức cố gắng chạy trốn.
Nhưng tôi đã bị chặn lại.
Tốc độ của bọn hướng ngoại này thật là một điều gì đó khác biệt.
Một kẻ tự xưng là "vua học đường", cùng với ba tên tay sai đã chặn đường tôi khi tôi định rời đi.
Không cần hỏi, hắn đã tự giới thiệu rồi thô lỗ hỏi tên thật của tôi.
Giá mà tôi có thể hét lên, "Ta là Nhất thiểm thập giới Renafalt! Lưỡi kiếm này sẽ phán xét lũ hướng ngoại các ngươi!”
Nhưng, tôi không thể.
Với chứng hikikomori và tật nói lắp bắp của mình, vị vua hướng ngoại này đúng là khắc tinh.
Trong khi tôi đang sôi máu vì đám tay sai kia và nghĩ rằng “Đừng có soi ngực bà mày nữa, bọn hạ đẳng!” Tôi thậm chí còn không thốt ra được một lời lắp bắp nào. Tôi chỉ biết thu mình lại và chờ cơn bão qua đi.
Và rồi với giọng điệu vui tươi, "nữ hoàng tự xưng" của trường xuất hiện cùng bốn tên tùy tùng khác nói, “Này, các cậu làm cô ấy sợ đấy!”
Đây không phải là sự cứu rỗi. Nó giống như động đất kéo đến sau siêu bão vậy.
Vua và hoàng hậu của bọn hướng ngoại dường như là bạn cũ, đang trò chuyện rôm rả. Đám tay sai và tùy tùng của họ cười đùa, càng làm bầu không khí thêm phần sôi động.
Trong lúc tôi chờ đợi thảm họa này kết thúc và hy vọng chúng sẽ rời đi, thì nữ hoàng lại nhe nanh về phía tôi.
Ả ta bắt đầu tự giới thiệu, mặc dù tôi chẳng quan tâm, rồi hỏi tên thật của tôi.
Giá mà tôi đủ can đảm để hét lên, "Ta là Nhất thiểm thập giới Renafalt! Thanh kiếm này sẽ trừng phạt lũ hướng ngoại các ngươi vì tội lỗi đã gây ra cho ta!"
Nếu tôi có thể làm được điều đó, cuộc sống của tôi giờ đã chỉ có màu hồng rồi.
Nhưng với chứng hikikomori và tật nói lắp bắp của tôi, nữ hoàng hướng ngoại trông như một con boss hạng nặng bước ra từ game kinh dị. Với đám tùy tùng theo sau, ả ta chẳng khác nào mang theo quân đoàn ma vương.
Dù tôi rất khó chịu với bọn tay sai kia và chỉ muốn hét lên rằng:"Có tin là bà mày sẽ thảm sát chúng mày nếu cứ tia ngực bà không?" Nhưng tôi lắp bắp không thốt ra được lời nào. Tôi chỉ biết thu mình lại, chờ đợi cơn động đất qua đi.
Rồi, bằng giọng điệu thản nhiên cùng cặp kính tri thức, một gã tự xưng là "thủ tướng" của bọn hướng ngoại xuất hiện, chỉnh lại kính với một nụ cười nhếch mép và đi cùng năm thuộc hạ.
Cứu rỗi gì tầm này nữa. Nó giống như một cơn sóng thần sau siêu bão và động đất.
Vua và hoàng hậu của bọn hướng ngoại reo lên, “Ồ, lớp trưởng!” khi thủ tướng đến, và bầu không khí càng thêm sôi động. Đám tay sai, tùy tùng và thuộc hạ của chúng cười vang và reo hò, khiến không khí càng thêm sôi động.
Trong lúc mọi người còn đang phân tâm, tôi nhận ra đây là cơ hội cuối cùng để trốn thoát nên lặng lẽ chuồn đi.
*
Đó là trải nghiệm kinh hoàng của tôi vào ngày đầu tiên học cao trung, trong lễ khai giảng.
Nó giống như chốn địa ngục trần gian nơi bọn hướng ngoại cai trị. Tôi thề sẽ không bao giờ đặt chân đến một nơi kinh hoàng như vậy nữa.
Và thế là, vào ngày thứ hai của cao trung, tôi lại trở về bản tính hikikomori và tiếp tục cuộc sống ẩn dật của mình.
Trong buổi phỏng vấn tuyển sinh, tôi lắp bắp và không thể trả lời một câu hỏi nào. Mặc dù vậy, tôi vẫn được nhận vì bài kiểm tra viết tự chấm điểm của tôi đạt điểm tuyệt đối. Ngay cả với kỹ năng xã hội tệ hại, tài năng phi thường của tôi chắc hẳn đã được coi là một đóng góp cho tỷ lệ lên lớp của trường.
Cô giáo chủ nhiệm chắc hẳn đã nghe về vấn đề của tôi từ buổi phỏng vấn. Có lẽ cô ấy đã hiểu ra lý do tại sao tôi nghỉ học ngay sau buổi khai giảng.
Bố tôi thường xuyên vắng nhà, nên người phải giải quyết mọi thứ là quản gia. Nhưng vì việc giám sát tôi không phải là công việc của cô ấy, nên cô ấy sẽ không can thiệp vào đời tư của tôi. Cô ấy chỉ lo cho những nhu cầu hàng ngày, không đả động gì đến chuyện bỏ học. Quả là một người tuyệt vời, luôn ủng hộ tôi theo một nghĩa nào đó.
Một tuần sau khi tôi nghỉ học, vua, hoàng hậu và thủ tướng của trường đã đến thăm.
Có vẻ bọn chúng cảm thấy tội lỗi vì đã vây quanh tôi hôm đó dẫn đến việc tôi sợ hãi và bỏ học. Bọn chúng nhận ra tôi là một cô bé trầm tính, và có vẻ bọn chúng thực sự hối hận về những gì mình đã làm.
Bọn chúng đã xin được địa chỉ của tôi từ giáo viên chủ nhiệm và đến xin lỗi.
Mặc dù tội ác của 3 kẻ đó không thể phủ nhận, nhưng tôi đã bị tổn thương trước đó rồi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hành vi vô lý của bọn chúng, nhưng ngay cả khi không có họ, tôi có lẽ vẫn nghỉ học.
Tôi đã yêu cầu quản gia đuổi họ đi và sau đó viết một bài đánh giá gay gắt trên trang web đánh giá trường, tôi chỉ trích nhà trường vì đã vô tình tiết lộ thông tin cá nhân như thể đó là chuyện bình thường.
Sau khi tôi nghỉ học, bố tôi, người về nhà mỗi tuần một lần, đã la mắng và quát tháo tôi. Tôi chỉ biết cúi đầu chịu đựng mỗi lần như vậy.
Tuần lễ Vàng đã đến, và đó là ngày cuối cùng của tháng tư.
Sự kiên nhẫn của bố tôi cuối cùng cũng đã đến giới hạn.
“Nếu mày không muốn đi học thì cũng được. Nhưng tao không nuôi dạy một kẻ ăn bám. Nếu mày không thể thích nghi với xã hội, thì mày phải có ích theo cách của mày.”
Sau một bài thuyết giáo dài dòng, bản án đã được đưa ra cho kẻ không chịu đi học.
Bản án đó là trở thành món đồ chơi cho một ông già thượng lưu.
Có một gia đình mà bố tôi muốn duy trì mối quan hệ, vì vậy tôi được giao vai trò là công cụ cho một hình thức mai mối cổ hủ. Tôi dám chắc nó sẽ làm cho nữ quyền giãy nảy.
Vẻ mặt bố tôi không hề có chút nhân nhượng nào - mọi chuyện đã xong xuôi.
Hài lòng với phán quyết của mình, ông ta rời khỏi nhà.
Tôi ngồi đó bất lực, không thể làm gì hơn.
Tôi không phải kẻ vô cảm, ngược lại cảm xúc tôi rất mãnh liêt. Nhưng vì tôi thiếu khả năng thể hiện chúng trong cuộc sống, nên tôi bị hiểu lầm là một đứa trẻ yếu đuối, ít nói. Điều này không chỉ đúng với bố tôi mà còn với chị gái tôi, người quan tâm đến tôi hơn bất kỳ ai trên đời.
Bất cứ khi nào bị đẩy vào một tình huống bất lực, tôi luôn cúi đầu và chịu đựng cho đến khi đối phương bỏ cuộc. Đó là một dạng hành vi có tính toán của tôi, một dạng lạm dụng chứng hikikomori.
Đây là cách tôi muốn sống. Không phải là tôi không bao giờ nói gì cả. Chỉ là tôi đã từ bỏ mọi sự kháng cự và chính kiến của bản thân ngay từ đầu.
Tôi hoàn toàn không có ý định giải quyết những vấn đề của chính mình. Tôi luôn đổ trách nhiệm cho bản thân trong tương lai.
Và giờ đây, món nợ tích lũy từ những vấn đề đó đã đến hạn. Ngày phán xét đã đến.
Ai mà chấp nhận làm đồ chơi cho một ông già thượng lưu cơ chứ? Nhưng tôi không có cách nào cãi lại phán quyết của ông ta.
Trong trường hợp đó, lựa chọn duy nhất của tôi là dựa vào chị gái, người đã chuyển đến Tokyo để học đại học.
Nhưng có lẽ đó cũng là một nước đi sai lầm.
Tôi biết chị gái tôi luôn tin rằng cái bệnh hikikomori của tôi rồi sẽ được chữa khỏi. Đó là lý do tại sao chị ấy nhẹ nhàng thuyết phục tôi tiếp tục cố gắng và đi học. Ngay cả khi sự can thiệp của chị ấy giúp tôi tránh được số phận trở thành món đồ chơi cho một ông già thượng lưu nào đó, tôi vẫn phải chịu một kết cục bi thảm - một tuổi trẻ tươi sáng, đầy màu sắc bị vấy bẩn bởi nạn cưỡng hiếp.
Cuộc đời tôi chấm dứt thật rồi.
Tương lai của tôi hoàn toàn vô vọng, không lối thoát.
Con đường duy nhất còn lại là trở thành một kẻ bất bại, cướp đi sinh mạng của vô số người trên đường đi, kết thúc bằng một cuộc thảm hàng loạt với gia đình và người thân, bao gồm cả dòng họ này. Tôi không có ý định ra đi một mình.
Người càng im lặng họ càng trở nên đáng sợ hơn khi bùng nổ.
Người ta thường nói vậy, nhưng mọi người không nhận ra rằng tôi im lặng không phải do tôi muốn vậy. Tôichỉ thiếu khả năng thể hiện cảm xúc và giao tiếp trôi chảy. Kết quả là, tôi chỉ có thể sống trong im lặng.
Cảm xúc của tôi luôn bị kìm nén. Không có cách nào để giải phóng thứ năng lượng tiêu cực đó, và rồi nó cứ tích tụ trong tim tôi từng ngày.
"Chính xã hội này đã đẩy ta đến bước đường cùng." Đó là sự thật đằng sau sự ra đời của một kẻ bất bại. Ít nhất, đó là điều tôi tin, và giờ đây, tôi đang trên bờ vực trở thành một kẻ bất bại.
Nếu một thần đồng như tôi trở thành một kẻ bất bại, những việc làm của tôi sẽ được nhắc đến như một huyền thoại. Vụ thảm sát Tsuyama với ba mươi người sẽ trở nên mờ nhạt khi so sánh với thành tích của tôi. Tôi sẽ ghi điểm gấp bốn lần và khắc tên của mình vào lịch sử và Wikipedia.
Tôi không ghét chị gái mình. Thực ra, tôi tôn trọng chị ấy. Nhưng chị ấy quá cứng nhắc để có thể hiểu được trái tim tôi. Kiểu tình chị em đó không đủ để giữ cho nhân tính của tôi nguyên vẹn. Cuối cùng, chị ấy sẽ phải cùng tôi xuống địa ngục với tư cách là một phần của một gia đình bị thảm sát.
Tôi đặt ra giới hạn thời gian cho sinh nhật tiếp theo và dành khoảng một tiếng đồng hồ để suy nghĩ về cách trở thành một kẻ bất bại. Một đứa trẻ mười lăm tuổi, đang suy nghĩ làm thế nào để đạt được "điểm số" cao nhất.
Đầu tiên, tôi sẽ tìm hiểu cách chế tạo bom từ nồi áp suất.
Khi với tay lấy điện thoại, tôi chợt nhớ ra.
Người duy nhất thực sự hiểu tôi, người mà tôi có thể mở lòng.
Senpai của tôi, người mà tôi gặp trong một game online hồi lớp năm và đã dạy tôi rất nhiều điều kể từ đó.
Một senpai chỉ mang lại cho tôi niềm vui chính là điểm tựa cảm xúc của tôi.
Sự trốn thoát khỏi trái tim bị kìm nén của tôi, thế giới nơi tôi được nuôi dưỡng và định hình bởi senpai. Có thể nói rằng tôi đã học được rất nhiều điều từ anh ấy.
Khoảnh khắc duy nhất tôi cảm thấy vui vẻ là khi tôi có thể trở thành Renafalt. Kể từ khi mẹ tôi mất, những ngày tháng bên senpai là khoảng thời gian có màu sắc duy nhất trong cuộc đời tôi.
Trước khi kết thúc cuộc đời, tôi muốn gặp senpai của mình.
Tôi không biết mặt, giọng nói hay tuổi tác của anh ấy. Tôi chỉ biết senpai là một người đàn ông trưởng thành đi làm. Ngoài ra thì mù tịt.
Trước khi kết thúc cuộc đời, tôi muốn gặp senpai.
Đó là mong muốn duy nhất của một para-hiki-neet đang trên con đường trở thành một kẻ bất bại.
Suy cho cùng, cuộc đời tôi đã chấm dứt rồi.
Một sự thôi thúc liều lĩnh đã thúc đẩy tôi tiến về phía trước.
Một khi tôi đã quyết định, mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng.
Mặc dù tôi là một người khép kín không đi học, nhưng tôi không ngại ra ngoài nếu không phải giao tiếp với mọi người. Tôi đã rút hết số tiền giới hạn hàng ngày từ máy ATM. Tôi dự định sẽ bắt đầu chuyến đi vào ngày mai.
Từ khi khi học sơ trung, bố tôi đã cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn miễn là tôi đạt được kết quả. Tôi liên tục đạt điểm ba chữ số trong các bài kiểm tra trên phòng y tế, và kết quả là, tài khoản ngân hàng của tôi có một số tiền vượt xa mức mà một cô gái mười lăm tuổi nên có. Nó chẳng qua chỉ là một miếng mồi để tôi tiếp tục đạt kết quả tốt. Những con số trong tài khoản đó phản ánh tính "nhân văn" của bố tôi.
Lần này, mọi chuyện lại có lợi cho tôi.
Cùng ngày hôm đó, tôi đã thu dọn mọi thứ cần thiết vào một chiếc vali. Tôi để lại một tờ giấy nhắn viết rằng, "Con sẽ đến thăm chị gái ở Tokyo", đặt vé máy bay, gài bẫy chị gái, và việc còn lại là hỏi ý kiến của senpai... nhưng tay tôi dừng lại ở đó.
Ngày mới bắt đầu chơi game online, tôi chẳng biết gì cả. Anh ấy đã dạy tôi cách sử dụng internet, và tôi vẫn trung thành làm theo lời khuyên của senpai cho đến tận bây giờ.
Đó là lý do tại sao senpai không biết giới tính hay tuổi tác của tôi. Có lẽ anh ấy nghĩ tôi là một nam sinh đại học. Anh ấy sẽ không bao giờ tưởng tượng được tôi là một nữ sinh cao trung.
Đến thăm một người đàn ông trưởng thành và xin ở nhờ tôi hiểu điều đó ngụ ý điều gì.
Nếu chuyện này bị phát hiện, senpai của tôi sẽ phải đối mặt với những hậu quả xã hội.
Tôi không muốn gây rắc rối cho anh ấy. Nhưng tôi vẫn muốn gặp senpai. Có lúc, tôi đã ước rằng anh ấy sẽ dang tay giúp đỡ tôi trong cuộc sống vô vọng này.
Vì vậy, tôi quyết định đánh cược.
Senpai luôn dành tối thứ sáu ở cửa hàng của một người bạn gần nhà ga. Tôi sẽ đề nghị một buổi gặp mặt offline. Nếu không thành, tôi sẽ lặng lẽ từ bỏ. Sau đó, tôi sẽ đến thăm chị gái và kết thúc cuộc đời mình trong một cuộc thảm sát hàng loạt, cả gia đình và người thân, bao gồm cả dòng họ này. Thật đáng buồn, nhưng tôi sẽ kéo cả hàng xóm của tôi xuống mồ cùng.
Nhưng nếu senpai đồng ý gặp tôi và nắm tay tôi, tôi sẽ trì hoãn cái kết tồi tệ đó.
Tôi muốn chạy trốn khỏi thực tại.
Tôi muốn quay lưng lại với tương lai đau thương này.
Dù có thức dậy cũng chẳng còn lại gì, tôi vẫn muốn đắm chìm trong giấc mơ đó.
Đó là lúc tôi nhận ra điều mình thực sự mong muốn.
Tôi đang tìm kiếm sự cứu rỗi từ senpai của mình.
*
Buổi sáng của một hikikomori thường bắt đầu không sớm. Thực tế là khá muộn.
Hôm nay, tôi thức dậy sớm bất thường, trước cả khi mặt trời mọc. Tôi chạy trốn khỏi nhà với một chiếc vali, nên tôi không thể để quản gia nhìn thấy tôi.
Tôi đến ga gần nhất ba mươi phút trước chuyến tàu đầu tiên và đến Tokyo vào giữa trưa.
Chế độ xem phố thực sự tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể bao quát cả bên trong sân bay.
Nhờ đó, tôi không hề do dự. Ý chí sắt đá của tôi là tránh mọi cuộc trò chuyện với mọi người, kết hợp với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, đã dẫn dắt tôi một cách dễ dàng suốt chặng đường đến Tokyo.
Tiếp theo, làm thế nào để đến ga gần nhất của senpai?
Tuyến đường nhanh nhất là đi tàu điện với một lần chuyển tàu, mất khoảng một giờ. Nhưng điều đó là không thể.
Mặc dù tôi đã thuộc lòng lộ trình và có bản đồ 3D, nhưng việc di chuyển đường dài ở một nơi xa lạ vẫn rất đáng sợ. Tôi hoàn toàn muốn tránh mọi tình huống phải nhờ ai đó giúp đỡ, điều mà tôi không thể lường trước được. Vì vậy, tôi đã chọn một chuyến xe buýt không cần chuyển tuyến.
Tôi sẽ phải chờ hàng giờ đồng hồ cho chuyến xe buýt tiếp theo, và khi tôi đến nơi thì đã là giờ cao điểm. Hầu hết mọi người muốn tránh khung giờ này, nhưng với tôi, nó hoàn hảo. Suy cho cùng, tôi cũng chẳng có ý định tham quan Tokyo.
Mặc dù là một buổi chiều ngày bình thường, sân bay vẫn đông nghẹt người như rác. Tôi đoán tất cả các điểm du lịch đều như vậy. Mặc dù Akihabara có hấp dẫn tôi, nhưng việc hòa mình vào đám đông như rác rưởi này là điều tôi thà chết còn hơn.
Trong quá trình tìm hiểu, tôi đã biết về các phòng chờ sân bay và quyết định giết thời gian ở đó. Được trang bị ổ cắm điện, nước ngọt miễn phí, và thậm chí cả Wi-Fi, tất cả chỉ với 1.100 yên. Tôi không thể tin được một nơi tuyệt vời như vậy lại tồn tại.
Vì tôi đã đi cả một chặng đường dài đến Tokyo, nên thưởng thức ẩm thực cao cấp có lẽ là lựa chọn phù hợp. Nhưng việc phải nói chuyện với nhân viên là điều tôi không thể làm nổi. Vậy nên, tôi mua bữa trưa từ một cửa hàng tiện lợi trong sân bay có hệ thống tự thanh toán - một món quà trời cho với một kẻ kém giao tiếp.
Quầy lễ tân cũng là một thử thách, nhưng tôi giả vờ như bị mất giọng. Chỉ cần đưa điện thoại ra là tôi đã vào được mà không gặp trở ngại nào.
Phòng chờ khá vắng vẻ. Quả là một môi trường lý tưởng.
Giờ thì đến lúc chơi game online thôi! Đùa đấy. Quá choáng ngợp trước đám đông ở sân bay, tôi dành thời gian xem lại công tác chuẩn bị của mình, nhưng vẫn chưa thấy đủ.
Tôi xem xét kỹ lưỡng điểm hẹn với Senpai, ghi nhớ sơ đồ khu vực xung quanh và tìm kiếm các cửa hàng gần đó có Wi-Fi.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không được truy cập internet miễn phí nữa.
Tôi dự định sẽ để lại điện thoại thông minh của mình ở đây.
Sự phát triển nhanh chóng của điện thoại thông minh trong những năm gần đây thật đáng sợ. Tôi e rằng chiếc điện thoại này, được đăng ký dưới tên bố tôi, có thể bằng cách nào đó tiết lộ chỗ trốn hoặc lộ trình di chuyển của tôi.
Thời gian rảnh rỗi trước khi xe buýt khởi hành trôi qua nhanh chóng vì tôi đang tập trung làm việc.
Giả vờ quên điện thoại trong nhà vệ sinh, tôi lên xe buýt và đến đích.
Nhà ga gần nhà senpai nhất.
Giờ cao điểm, dòng người hỗn loạn hơn tôi tưởng. Mặc dù không phải là điểm du lịch, nhưng Tokyo lại tràn ngập những đám đông như rác thải.
Tôi đã thuộc lòng sơ đồ khu vực. Không chút do dự, tôi lẻn vào chuỗi cửa hàng hamburger nổi tiếng và dùng sổ ghi nhớ để gọi cho mình một cốc cà phê.
Sau hai tiếng không có kết nối internet, cuối cùng tôi cũng kết nối lại được. Giờ đây, tất cả những gì còn lại là chờ đợi. Đợi senpai tan làm và đến cửa hàng của bạn anh ấy.
Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn và bất an.
Số phận của tôi sẽ sớm được định đoạt.
Liệu đó có phải là kết thúc của cuộc thảm sát hàng loạt liên quan đến gia đình và người thân, bao gồm cả dòng họ? Hay mọi thứ sẽ được trì hoãn?
Không chỉ vậy. Trì hoãn đồng nghĩa với việc tôi đã gặp mặt trực tiếp Senpai.
Không biết anh ấy là người như thế nào? Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, hình dung ra khuôn mặt của senpai.
Hồi còn là một đứa trẻ ngây thơ, tôi luôn tưởng tượng ra một người ngầu như những người trên TV.
Nhưng giờ đây, sau khi đắm chìm hoàn toàn vào văn hóa internet và trải qua đắng cay lẫn ngọt bùi, tôi không còn cái sự lạc quan ngây thơ đó nữa.
Chúng tôi gặp nhau qua một game online. Một người mà cuộc sống xoay quanh internet và thế giới 2D thì không thể nào đẹp trai được. Mong đợi điều đó thật vô nghĩa.
Một tên otaku điển hình. Hoặc có thể là một neet ốm yếu, da nhợt nhạt, tóc tai bù xù..
Nhưng senpai tuy là otaku, nhưng không phải neet. Anh ấy là người trưởng thành đang đi làm và sống tự lập. Vậy nên, việc senpai là người như thế nào gần như tôi đã biết trước.
Senpai có lẽ là kiểu người thích ăn gyudon phô mai ở một quán cơm bò.
Tôi đã đi cả chặng đường dài, bay qua khoảng cách xa xôi, tìm kiếm sự cứu rỗi từ senpai.
Nếu có thể, tôi muốn ngủ nhờ nhà anh ấy và thoát khỏi thực tại.
Một cô gái chạy trốn như tôi, ngủ nhờ nhà một người đàn ông trưởng thành.
Tôi hoàn toàn hiểu điều đó có nghĩa là gì. Nó sẽ là một gánh nặng lớn đến nhường nào.
Đó là lý do tại sao tôi quyết tâm. Tôi muốn đáp lại bằng một điều gì đó. So với cái kết tồi tệ khi trở thành món đồ chơi cho một lão già thượng lưu nào đó, được chạy qua chiến trường cùng senpai sẽ là một kết thúc có hậu. Cuộc chiến của chúng tôi mới chỉ bắt đầu!
Tôi tôn trọng senpai vì anh ấy là người tôi có thể mở lòng. Anh ấy là mảng màu duy nhất trong cuộc đời tôi.
Vậy nên, tôi đã ước điều này.
Làm ơn, Chúa ơi! Xin hãy ban cho con một người trưởng thành ăn gyudon phô mai!
Dù tôi có tôn trọng senpai đến đâu, thì cũng có giới hạn trong việc tôi có thể kìm nén sự ghê tởm về mặt sinh lý của mình.
Tôi không cầu xin một anh chàng đẹp trai. Một anh chàng kiểu ăn gyudon phô mai cũng được. Vậy nên, xin hãy tha cho tôi khỏi những kiểu otaku hay neet rập khuôn. Nếu một người như thế xuất hiện, tôi sẽ lặng lẽ chọn con đường trở thành kẻ bất bại.
Gặp gỡ senpai là điều tôi thực sự mong chờ. Nhưng cho đến khi tôi mở chiếc hộp ra, tôi sẽ không biết bên trong là gì. Đó là chiếc hộp của Schrödinger.
Và may mắn lắm thì nó cũng chỉ là kiểu người ăn gyudon phô mai, nên dù thế nào đi nữa, hình ảnh của tôi về senpai cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Nghĩ lại thì, tôi bắt đầu cảm thấy mình chẳng muốn gặp anh ấy chút nào.
Trong lúc bị đè nặng bởi nghịch lý của chiếc hộp Schrödinger và sự dằn vặt của những cảm xúc mâu thuẫn, thời gian vẫn trôi, và khoảnh khắc tôi mong đợi đã đến.
Tôi mở ứng dụng nhắn tin trên máy tính xách tay.
"Senpai, chúng ta gặp mặt offline nhé?"
Tôi gõ đến đó nhưng không thể nhấn phím Enter.
Tại sao?
Tôi sợ không nhận được phản hồi nào sao? Đúng
Tôi sợ làm tan vỡ hình ảnh của mình về senpai sao? Đúng.
Tôi sợ mở chiếc hộp Schrödinger sao? Đúng.
Tóm lại, vào phút cuối, tôi đã hèn nhát.
Sau khi bay cả chặng đường dài tìm kiếm sự cứu rỗi, giờ đây tôi lại sợ gặp senpai. Hơn thế nữa, tôi còn ngần ngại không biết có nên lôi senpai vào chuyện này không.
Tôi cứ chần chừ khoảng mười, hai mươi phút, không thể quyết định được,
“Hyah!”
“À, xin lỗi nhé!”
Bỗng nhiên, có thứ gì đó đập vào lưng tôi.
Hình như là một cú huých khuỷu tay của một đứa trẻ trong bọn trẻ con hướng ngoại đang đi bộ mà không để ý. Chúng bỏ lại phía sau một lời xin lỗi hời hợt rồi cười phá lên.
“…Nn!”
Tôi hét lên khe khẽ.
Ngón tay tôi, đặt trên bàn phím, đã nhấn phím Enter.
Tin nhắn được gửi đi trước khi tôi kịp lấy lại bình tĩnh.
Một làn sóng hoảng loạn ập đến, mạnh đến mức khiến tôi muốn ôm đầu.
Tôi tha thiết ước gì, Làm ơn đừng để ý đến tin nhắn này, nhưng—
“Sao tự nhiên lại vậy?”
Tin nhắn trả lời đến chưa đầy một phút.
Gửi senpai, em là Nhất thiểm thập giới Renafalt.
Một người có thể biến cả những điều tiêu cực thành trò đùa vui vẻ, một bệnh nhân giai đoạn cuối sẽ chết nếu không làm trò hề.
Bỏ lỡ một cuộc trò chuyện ở đây sẽ làm tổn hại đến phẩm giá của Renafalt.
"Em đã có một cuộc thánh chiến với các vị phụ huynh. Và hiện tại đang định đào ngũ."
Chưa đầy mười giây sau, tôi đã gửi câu trả lời đó.
Không hề nói dối, chỉ là sự vui vẻ. Thật hoàn hảo nếu anh ấy phải tự hỏi, "Thằng ngốc này giờ đang làm gì vậy?"
"Chẳng phải trước đây chú nói với anh là chú sống ở Sapporo hay sao?"
Mặc dù tôi tuân thủ chính sách bảo mật internet, tôi vẫn mơ hồ nhắc đến địa điểm của mình. Vì vậy, việc senpai thắc mắc làm sao tôi có thể đi máy bay đến đó cũng là điều dễ hiểu.
"Em là một đứa bỏ nhà đi bụi năng động mà."
"Năng động quá rồi đấy."
Câu trả lời dễ đoán của senpai khiến tôi bật cười.
Mới nãy, tôi còn bi quan và do dự lắm, nhưng giờ Renafalt lại trở lại với những câu chuyện đùa cợt thường ngày.
"Chú lên kế hoạch này từ khi nào vậy?"
"Hôm qua. Lần đầu tiên em đi máy bay đó."
Có một khoảng lặng kéo dài một phút trong cuộc trả lời.
Chắc hẳn senpai đã sốc đến mức há hốc mồm ở phía bên kia màn hình.
"Điên rồ quá mức."
"Phải không?"
"Chú có bạn bè nào ở đây có thể tin tưởng được không?"
"Anh đùa em hả? Một para-hiki-neet thì làm gì có bạn bè chứ?"
Lúc này, Renafalt đã hoàn toàn hòa nhập với tôi.
Senpai chắc hẳn đang rất bực mình với Renafalt. Tôi thậm chí có thể đã khiến anh ấy lo lắng.
Dù hành động và lời nói của tôi có hỗn loạn đến đâu, chúng vẫn luôn bị giới hạn trong thế giới internet. Nhưng giờ đây, Renafalt đã có hình dạng vật lý và đang di chuyển trong thế giới thực.
Điều này sẽ không bao giờ xảy ra với Fumino Kaede.
Chính vì tôi là Renafalt nên tôi mới đi xa đến thế này.
“Vậy thì…”
Đó là lý do tại sao tin nhắn tiếp theo tôi gửi đi lại là một điều ước mà chỉ Renafalt mới có thể thực hiện.
“Senpai, anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?”
Tôi đang hỏi một người mà tôi không biết tên, mặt và tuổi – một người lạ ngoài đời – thuê tôi.
“Khoan đã, chú bỏ nhà đi rồi nhờ anh à?”
“Phải! Giúp em có chỗ ở qua đêm nhé!”
Senpai ngừng trả lời.
Ngay cả tôi, dù táo bạo đến đâu, cũng không ngờ một câu trả lời ngọt ngào kiểu “Chú kỳ quặc quá đấy, được thôi, anh sẽ thuê chú." lại đến dễ dàng đến vậy.
Đột nhiên được nhờ giúp đỡ một người bỏ nhà đi, senpai chắc hẳn rất hoang mang.
Tôi có thể hình dung ra cảnh anh ấy thở dài, khuôn mặt chắc hẳn trông như một nhân viên văn phòng đang ăn gyudon phô mai.
Tuy nhiên, senpai sẽ không lạnh lùng từ chối Renafalt như vậy. Tôi, một kẻ hèn nhát, biết rõ điều đó.
Tôi là một thần đồng. Tôi đã biết được suy nghĩ của senpai và dự đoán được động thái tiếp theo của anh ấy.
Anh ấy sẽ cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện.
Vậy nên, điều tôi cần làm là làm rõ.
Nhập cuộc và hạ senpai mới vào cuộc chỉ bằng một đòn.
"Cậu hết cứu thật đấy, buồn cười thật. Đây sẽ là một buổi gặp mặt offline không người mất.”
“Vậy sao? Thực ra em là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự đấy. Và thậm chí còn chưa bị bóc tem nữa!”
“Tôi đến đón ngay đây”
“Senpai, anh dễ dụ thật đó, cười chết mất.”
Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi mong đợi, và tôi cười to đến nỗi phải lấy cả hai tay che miệng.
Nếu chị gái hay bố tôi nhìn thấy, họ sẽ sốc khi thấy tôi vẫn còn cái khả năng này.
Tôi lại nhận ra điều đó. Những lúc tôi trò chuyện ngớ ngẩn với senpai thực sự là những lúc thú vị nhất.
“Tối nay ta sẽ công thành. Ngọn giáo Gungnir của ta sẽ bùng cháy!”
“Ôi không! Cổng thành mà chúng ta đã bảo vệ bao năm nay cuối cùng cũng sẽ sụp đổ!”
Điều đó gần như khiến tôi rơi nước mắt.
Khoảng thời gian tôi ở bên senpai thật sự quá tuyệt vời.
*
Và thế là tôi đứng ở điểm hẹn.
Giờ tôi đã rời khỏi cửa hàng, tôi không còn kết nối internet nữa.
Gặp nhau mà không có định vị hay điện thoại thông minh. Khu vực xung quanh nhà ga vẫn còn đông đúc, nên gặp nhau ở đó sẽ là liều lĩnh.
Đó là lý do tại sao tôi chọn một điểm hẹn ở gần quán của bạn senpai, nơi chúng tôi sẽ không lạc nhau. Tôi gửi cho anh ấy định vị và một bức ảnh cảnh vật rồi yêu cầu anh ấy tới ngay.
Hình như chỉ mất khoảng mười phút.
Senpai đến nơi ngay sau đó, và tôi bồn chồn đến mức không thể bình tĩnh lại được.
Cuối cùng, chiếc hộp của Schrödinger sắp được mở.
Senpai nói rằng anh ấy mặc vest. Để tránh nhầm lẫn, senpai thậm chí còn gửi cho tôi một bức ảnh tự sướng.
Đó là kiểu vest mà bạn thường thấy trên TV. Mặc dù không nhìn thấy mặt anh ấy, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Cộng thêm việc anh ấy vừa tan làm, cổ áo hơi rộng ra một chút, nhưng không hề luộm thuộm. Ít nhất thì senpai không phải bụng bia hay u ám. Trông anh ấy có vẻ là người luôn giữ mình gọn gàng, sạch sẽ, toát lên vẻ thanh lịch.
Thật tốt biết bao.
Senpai không phải kiểu otaku khuôn mẫu hay hikikomori gầy gò.
Đây là một người trưởng thành đang đi làm, có lẽ ăn gyudon phô mai. Hình ảnh senpai của tôi sẽ chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, và tôi cảm thấy tràn ngập niềm vui và hy vọng.
Về phần tôi, tôi chỉ nói với anh ấy rằng,
"Em là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự đang kéo theo một chiếc vali màu đỏ."
Tôi không kiêu ngạo đến mức tự nhận mình là xinh đẹp, nhưng tôi tự hào vì là một nữ sinh cao trung ngực bự. Mặc dù phần quan trọng nhất có thể hơi phóng đại một chút, nhưng 70% trong số đó là sự thật, nên tôi hy vọng senpai sẽ tha thứ cho tôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ở cửa hàng hamburger, mọi thứ trôi qua như dòng nước cho đến khi tôi nhấn Enter.
Nhưng giờ đây, từng phút từng giây đều chậm lại như rùa bò.
Tim tôi đập thình thịch đến mức tưởng như sắp nổ tung. Tôi không thể chạy trốn khi đã đi xa đến thế này, nên tôi chỉ biết lo lắng chờ đợi khoảnh khắc ấy đến.
Tôi đang bồn chồn lo lắng, không thể bình tĩnh lại, thì đột nhiên, có thứ gì đó lọt vào tầm mắt tôi.
Ánh mắt của người đó dán chặt vào tôi, mãnh liệt và kiên định.
Mái tóc ngắn của anh ta không hề rối bù, nhờn bóng hay xẹp lép, mà trông rất gọn gàng, được tạo kiểu tỉ mỉ. Lông mày anh ta không hề rối bù mà được tỉa tót gọn gàng, khuôn mặt không tì vết, thậm chí còn chẳng thấy đeo kính. Dáng người cao ráo, mảnh khảnh của anh ta có lẽ cao hơn tôi cả một cái đầu.
Anh ta không đẹp trai như diễn viên truyền hình hay ông hoàng của những người hướng ngoại.
Đó là một người trưởng thành đang đi làm.
Đây là ấn tượng của tôi về người đàn ông trưởng thành này.
Lý do tôi nghĩ đến "người trưởng thành đang đi làm" là vì bộ vest anh ta đang mặc. Và đó chính là bộ đồ tôi đã thấy trong bức ảnh chỉ mười phút trước.
Tôi đã choáng váng.
Bức ảnh senpai gửi cho tôi. Cùng một bộ đồ. Người trưởng thành đang đi làm đã xuất hiện tại điểm hẹn.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây trước khi người trưởng thành kia ngượng ngùng tránh ánh mắt, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Chắc hẳn anh ấy sợ bị coi là một gã đàn ông đáng sợ ngoài hai mươi đang nhìn chằm chằm vào một nữ sinh cao trung.
Tuy nhiên, anh ấy vẫn không rời khỏi chỗ. Mặc dù sợ gây náo loạn, anh ấy vẫn ở nguyên tại chỗ.
Có lẽ anh ấy đang do dự vì mục đích cũng gắn liền với địa điểm này.
Liệu chuyện này có thực sự xảy ra không…?
Tôi chẳng cầu xin điều gì quá đáng, nhưng tôi thấy mình cứ tự hỏi liệu điều này có thực sự ổn không, như thể đang cầu xin ông trời.
Chẳng có câu trả lời nào cả, nhưng cảm giác như ông trời đang nói, "Phần còn lại tùy thuộc vào con."
Anh ấy đang sợ bản thân gây chuyện. Việc trông chờ anh ấy chủ động trước dường như là điều không tưởng.
Đó là lý do tại sao tôi ngạc nhiên khi đôi chân mình bắt đầu tự động bước đi.
"A… Ano…”
Tiếng lắp bắp vụng về, như muỗi kêu được cất lên.
Không phải vì tôi đã quyết định. Mà là vì tôi không thể kìm nén sự mặc cảm đang mang trong mình.
Nó đến từ một trái tim đang vươn tới niềm hy vọng đã vụt tắt, tìm kiếm sự cứu rỗi.
"L-là senpai.... phải không… ạ?"
Đó là một lời cầu khẩn, một mong muốn rằng anh ấy chính là senpai của tôi.
Tôi tự hỏi anh ấy đang nghĩ gì khi mắt anh ấy đang mở to.
Tôi hẳn đã hoàn toàn khác với hình ảnh anh ấy tưởng tượng.
Tuổi tác của tôi có thể được coi là đáng mến, nhưng giới tính của tôi thì hoàn toàn trái ngược. Dù anh ấy có không hiểu ý câu hỏi của tôi thì cũng đành chịu.
Vậy nên, tôi cố gắng kìm nén sự lo lắng và tật nói lắp bắp của mình.
"E-em là..."
Tôi dùng hết sức bình sinh của một kẻ hướng nội để nói:
"R-Rena... falt..."
Tôi nói với anh rằng tôi là kouhai của anh ấy.
Ý con bé là luôn được 100 điểm Người thích ăn gyudon phô mai: ám chỉ một nhân viên công sở bình thường, không có gì nổi bật Chiếc hộp Schrödinger: Bắt nguồn từ thí nghiệm con mèo trong chiếc hộp của Schrödinger, ta sẽ không thể biết thứ bên trong chiếc hộp sẽ ra làm sao Thảm sát Tsuyama (津山事件, Tsuyama jiken ) là một vụ giết người hàng loạt trả thù xảy ra vào đêm ngày 21 tháng 5 năm 1938 tại ngôi làng nông thôn Kamo gần Tsuyama ở Okayama , Đế quốc Nhật Bản . Mutsuo Toi (都井 睦雄 ) , một người đàn ông 21 tuổi, đã sát hại 30 người bao gồm cả bà của anh ta.