Nói một cách đơn giản, bố mẹ tôi quan tâm đến thể diện hơn bất cứ điều gì khác.
Khi tôi làm sai điều gì, họ gieo rắc nỗi sợ hãi vào tôi như một hình phạt, khắc sâu vào tâm trí non nớt của tôi những hậu quả của những việc làm của tôi.
Gần đây, có rất nhiều tranh luận về việc liệu cách nuôi dạy con này có phù hợp hay không.
Từng bị la mắng và đôi khi bị phạt thể xác khi còn nhỏ, tôi ủng hộ phương pháp này.
Một số đứa trẻ sẽ không ngoan ngoãn trừ khi được dạy rằng việc làm xấu sẽ dẫn đến hậu quả. Ngay cả sau khi được dạy bài học này, một số đứa vẫn chọn làm sai.
Vì vậy, tôi đồng ý với việc sử dụng nỗi sợ hãi để kỷ luật những đứa trẻ hư. Mấy đứa không nghe lời cần bị phạt.
Nhưng áp dụng phương pháp này cho những lỗi lầm nhỏ nhặt thì lại là một vấn đề đáng bàn.
Tôi không biết, và cũng không thể hiểu mình đã làm sai chỗ nào.
Trừng phạt những lỗi lầm như vậy bằng nỗi sợ hãi không phải là nuôi dạy con cái - mà là huấn luyện thú cưng.
Bố mẹ tôi là kiểu cha mẹ tồi tệ như vậy.
Ví dụ, có lần họ đưa tôi đến một cửa hàng cơm hộp.
Cứ như tiệc buffet vậy - bạn có thể cho bất cứ món ăn kèm nào vào hộp cơm hộp, miễn là nắp hộp được đóng kín. Giá cố định.
Vậy nên, tôi xếp những món mình thích vào, rồi nhận ra mình đã nhầm khi thanh toán.
Ngăn đựng cơm trong hộp cơm chỉ dành cho cơm. Tôi không biết nên đã cho thêm các món ăn kèm vào. Nhân viên bán hàng nhẹ nhàng nhắc nhở tôi: "Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé."
Khi chúng tôi rời khỏi cửa hàng, tôi bị la hét như thể tôi vừa phạm tội.
Cha mẹ tôi không nói cho tôi biết. Đó là một sai lầm do thiếu hiểu biết, nhưng với họ, đó là lẽ thường tình. Họ là kiểu cha mẹ như vậy đấy.
Họ không tức giận vì tôi không làm được gì. Họ tức giận vì sự thất bại của tôi khiến họ xấu hổ.
Thất bại của con cái cũng là thất bại của cha mẹ.
Không thể chấp nhận điều đó, họ nổi giận với tôi vì đã làm họ bẽ mặt.
Họ không thừa nhận sự bất tài và vô trách nhiệm của chính mình, tôi khá chắc họ thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Điều quan trọng không phải là tôi, Tamachi Hajime, mà là gia đình của tôi—một gia đình bề ngoài trông có vẻ tốt đẹp. Đó là lý do tại sao họ có thể đổ lỗi cho tôi một cách vô trách nhiệm như vậy.
Họ không yêu thương tôi như con ruột của họ.
Họ hạnh phúc vì có một đứa con không làm họ xấu hổ.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm nhận được điều này, mặc dù tôi không thể diễn tả thành lời.
Một vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại muc ruỗng. Thật nực cười khi họ lại quan tâm đến vẻ bề ngoài đến vậy.
Tôi không hề biết ơn hay yêu thương tổ tiên hay gia đình mình. Đó là lý do tại sao, ngay cả khi họ kéo tôi đi viếng mộ, tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là sự khó chịu vì phải làm một việc vô nghĩa như vậy. Cúi mình trước một tảng đá và giả vờ biết ơn thật là ngu ngốc.
Nhưng nếu tôi không làm những điều ngu ngốc này, tôi sẽ bị la mắng. Tôi chỉ đi theo để tránh rắc rối.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã bắt đầu hiểu được cách xã hội vận hành.
Chỉ cần hành động của bạn trông tốt đẹp bên ngoài, thì bản chất không quan trọng. Nếu bạn giữ được vẻ ngoài đẹp đẽ, bạn sẽ không bị đánh giá. Ngay cả khi bạn mắc lỗi, bạn cũng sẽ không bị thiệt thòi.
Chỉ cần giữ được vẻ bề ngoài, tôi sẽ được khen ngợi chứ không bị mắng mỏ. Trong khuôn khổ một gia đình bình thường, tôi có được bất cứ điều gì mình muốn.
Hồi tiểu học, tôi là một học sinh xuất sắc.
Tôi học giỏi và chơi thể thao giỏi. Tôi không phải là vua của lớp, nhưng tôi vẫn giữ được vị trí của mình trong khi hòa đồng với những đứa con trai năng nổ, như kiểu Gami và những đứa dẫn đầu lớp.
Đối với bố mẹ, tôi là niềm tự hào và hãnh diện của họ.
Nhưng đó không phải vì tôi muốn được họ yêu thương hay khen ngợi.
Tôi chỉ không muốn bị la mắng.
Đó là cảm xúc mạnh mẽ duy nhất tôi dành cho họ.
Điều đó không có nghĩa là tôi không bao giờ mắc lỗi. Tôi đã mắc rất nhiều lỗi nhỏ và bị mắng vì những lỗi đó.
Nhưng càng mắc lỗi, tôi càng trốn tránh trách nhiệm tốt hơn. Đôi khi tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hoặc đổ lỗi cho người khác. Khi nói đến việc tự bảo vệ bản thân, tôi tự tin không đứa trẻ nào có thể sánh bằng. Thậm chí tôi còn đổ lỗi cho Gami vài lần.
Lúc đó khoảng lớp năm.
Tôi chứng kiến một bạn cùng lớp ăn cắp vặt ở một hiệu sách.
Cậu ta giật mình khi bị bắt quả tang.
Mắt chúng tôi chạm nhau khoảng năm giây.
"Chị ơi cho em hỏi."
Tôi gọi một nhân viên bán hàng gần đó để báo cáo về hành vi sai trái mà tôi vừa chứng kiến.
"Chị có tập mới nhất của cuốn này không?"
Tôi chỉ tay vào cuốn truyện tôi đang cầm.
Chỉ là tôi đang ưu tiên mục đích chính tôi tới đây thôi.
"Ồ, cuốn này à? Nếu không có ở đây, chắc là đã bán hết rồi."
"Em hiểu rồi... Cảm ơn."
Sau một hồi trao đổi ngắn gọn, tôi rời khỏi cửa hàng, vai chùng xuống vì thất vọng.
"Này, Tamachi."
Khi tôi sắp lên xe đạp, tôi quay lại và thấy tên trộm vặt đang đứng đó.
Cậu ta nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật bí ẩn, đang cố gắng tìm hiểu tôi.
"Hả? Trùng hợp thật, cậu cũng ở đây à."
Vẻ ngoài của tôi lộ liễu đến mức bạn cùng lớp chỉ biết nhìn chằm chằm không tin nổi.
"Giờ cậu rảnh không?"
"À... Tớ đang có chút việc."
Tôi do dự, nhưng rồi—
"Để tớ mời cậu một lon nước."
"Nghĩ lại thì tớ rảnh."
Tôi dễ dàng bị mua chuộc.
Tại một công viên gần cửa hàng, tôi được bảo cứ tự do chọn bất cứ thứ gì mình muốn từ máy bán hàng tự động. Tôi chọn một lon nước tăng lực—không phải vì tôi thích, mà là vì lon đó đắt nhất.
"Này, Tamachi. Sao cậu lại che giấu cho tớ?"
Sau khi nhấp một ngụm, bạn cùng lớp tôi đi thẳng vào vấn đề.
Cậu ta không hề đe dọa tôi, chỉ là cậu ta thực sự tò mò về lý do tại sao tôi lại hành động như vậy.
"Tớ chẳng thấy gì cả, thật đấy."
Tôi trả lời một cách thản nhiên, không chút e ngại vì tôi biết cậu ta hiểu.
Bạn cùng lớp tôi sửng sốt trước sự thờ ơ của tôi.
Tại sao tôi lại làm ngơ trước việc cậu ta ăn cắp vặt? Đơn giản là vì tôi không muốn phải gánh chịu hậu quả.
Nếu chứng kiến hành vi sai trái, bạn nên báo cáo với người lớn.
Đó là điều được xã hội chấp nhận và đúng đắn về mặt đạo đức.
Đó là kiểu hành động khiến bạn được khen ngợi vì ý thức công bằng của mình.
Nhưng chuyện gì xảy ra sau đó?
Người bạn cùng lớp này là người đứng đầu trong hệ thống phân cấp xã hội trong lớp tôi, cậu ta là một nhân vật có ảnh hưởng, ngông cuồng và lôi kéo người khác theo mình.
Nếu tôi trở thành kẻ thù của cậu ta, chuyện gì sẽ xảy ra? Ngay cả một đứa trẻ con cũng biết là cậu ta sẽ trả thù tôi
Bị tẩy chay đã đủ tệ rồi.
Nhưng trở thành mục tiêu của nạn bắt nạt hoc đường? Không, tôi cảm ơn.
Các giáo viên luôn tìm cách tránh rắc rối, nên việc cầu cứu cũng vô ích.
Tôi không tin bố mẹ sẽ đứng ra bảo vệ tôi nếu tôi bị bắt nạt. Thậm chí, họ sẽ bắt tôi đi học bất kể tình hình có tệ đến đâu. Họ sẽ không chấp nhận việc có một đứa con trốn học.
Vì vậy, tôi giả vờ không nhìn thấy hành vi sai trái của cậu ta. Tôi chọn cách bảo vệ vị trí của mình.
Người lớn không đáng tin cậy. Tôi không thể tin tưởng họ sẽ bảo vệ tôi.
Tôi không quan tâm nếu hiệu sách bị thiệt hại vì tôi không báo cáo vụ trộm cắp.
Nếu không làm điều đúng đắn là sai, thì chẳng phải đó là lỗi của nhân viên hiệu sách vì đã tạo ra không gian cho 1 kẻ ăn cắp sao?
Vậy thì tôi không phải là người có lỗi.
"Vậy thì cậu không hỏi tại sao tớ lại làm vậy à?"
Bạn cùng lớp dường như hiểu được ý định thực sự của tôi - rằng tôi muốn tránh rắc rối. Đó là lý do tại sao cậu ta nghiêng đầu, khó hiểu vì tôi không hỏi câu hỏi mà hầu hết người lớn sẽ hỏi.
Tại sao cậu lại làm vậy?
Tại sao cậu lại đi ăn cắp mặc dù cậu biết điều đó là xấu? Người lớn luôn cho rằng có lý do sâu xa nào đó đằng sau và yêu cầu một lời giải thích.
Tôi chỉ nghĩ là thật vô lý, tại sao một người trên đình như cậu ta lại làm vậy?
"Vì cuốn truyện nó ở đó mà."
Tôi trả lời cậu ta bằng câu trả lời đơn giản nhất có thể, như thể chúng hỏi tôi tại sao 1 + 1 bằng 2.
Đó là cách tôi tóm tắt động cơ ăn cắp vặt của bạn cùng lớp.
Tại sao lại ăn cắp? Vì món đồ đó ở đó.
"Cậu trả lời tệ quá đấy."
Bạn cùng lớp tôi bật cười.
Đó là cách chúng tôi bắt đầu gọi nhau là Tama và Gami. Đó là một câu chuyện đầy hoài niệm.
Sau đó, tôi lớn lên một cách êm đềm và vào được cấp hai.
Rồi, mẹ tôi đột nhiên phải nhập viện.
Lúc đó, tôi không được cho biết lý do, và tôi cũng chẳng buồn hỏi.
Tôi bị ép phải làm việc nhà, như thể phải tỏ ra tôi và cha mẹ đã dũng cảm vượt qua cuộc khủng hoảng gia đình này. Ban đầu, việc đó thật khó chịu và tẻ nhạt, nhưng tôi dần chấp nhận vì nó cần thiết. Không chỉ là vẻ bề ngoài—mà còn có cả bản chất bên trong.
Mẹ tôi nằm viện và bố tôi bận rộn, tôi dành nhiều thời gian ở nhà một mình hơn.
Họ hàng thường thương hại tôi, nói những điều như, "Thật buồn khi con phải trải qua chuyện này, nhưng con đang làm rất tốt. Mẹ con rồi sẽ sớm khỏe lại thôi."
Không đời nào. Tôi không muốn mẹ khỏe lại. Tôi thích mọi thứ như hiện tại.
Không có sự hiện diện ngột ngạt của bố mẹ, tôi có thể sống tự do. Cảm giác thật dễ chịu đến nỗi tôi nhận ra cuộc sống dễ dàng hơn biết bao khi không có họ.
Ngay cả khi điểm số của tôi tụt dốc, mọi người vẫn bào chữa rằng tôi đang lo việc nhà. Thực ra, tôi chỉ mải mê chơi game online vì bố mẹ không có ở bên để giám sát. Dù tôi đã học kém đi, mọi người vẫn khen tôi giữ được vẻ bề ngoài.
Tôi chẳng hề biết ơn hay yêu thương cha mẹ đã nuôi nấng mình.
Khái niệm về tình cảm gia đình chưa bao giờ bén rễ trong tôi.
Vì vậy, khi mẹ tôi mất vào năm thứ ba sơ trung, tôi không hề cảm thấy buồn. Trong khi trải qua quá trình tang lễ tẻ nhạt, tôi đã vào vai đứa trẻ đáng thương mất mẹ từ khi còn nhỏ.
Rắc rối thực sự xảy ra ngay trước lễ 50 ngày sau khi mẹ tôi mất.
Nhang, lẽ ra không nên cháy hết, đã tắt ngúm khi tôi ở nhà.
Tôi chẳng bao giờ bận tâm cầu nguyện hay thắp nhang trừ khi có gia đình hoặc người thân bên cạnh. Tôi quá bận rộn trong game online nên tôi không để ý.
Khi cha tôi trở về cùng họ hàng bên ngoại, họ thấy nhang đã tắt và buông ra những lời chê bai.
Sau khi họ hàng rời đi, cha tôi nổi cơn thịnh nộ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông ấy vung nắm đấm vào tôi.
Không giống như hồi tôi còn nhỏ, sự khác biệt về thể chất giữa chúng tôi không lớn đến vậy. Thực ra, vì cha tôi không tập thể dục và tôi có vóc dáng khá rắn rỏi nhờ chơi thể thao, nên tôi có lợi thế. Tôi dễ dàng né được cú đấm của ông ấy và—
"Đừng có mà động đến cuộc sống của tôi!"
Tôi đá ông ấy thật mạnh khi ông ấy loạng choạng bước qua tôi.
"Sao tôi lại bị đổ lỗi cho một điều ngu ngốc như vậy chứ!? Chính ông còn chẳng bao giờ nhắc nhở tôi về chuyện đấy!"
Bao năm tháng oán giận bị dồn nén.
Tôi ra đòn với người cha của mình liên tục, dồn hết sự căm ghét vào mỗi cú đánh.
Bị đổ lỗi cho một chuyện nhỏ nhặt như vậy thật bất công. Trong cơn thịnh nộ, tôi chộp lấy lư hương và đập mạnh vào lưng ông ta.
Nhìn ông ta run rẩy, mọi cơn giận dữ tan biến. Đột nhiên tôi cảm thấy thật nực cười khi mình lại sợ một người như thế này. Tôi quyết định rằng thà về phòng chơi game còn hơn là phải đối phó với ông ta.
Tôi bỏ qua lễ 50 ngày và ở lại nhà Gami cho đến khi mọi người ra về. Bố tôi chắc hẳn đã bị họ hàng tra hỏi, nhưng khi trở về, ông không nói với tôi một lời nào. Ông chỉ trừng mắt nhìn tôi với vẻ oán giận. Khi tôi định đánh ông lần nữa, ông lại ngã ngửa ra sau - một cảnh tượng thật buồn cười.
Từ đó trở đi, giữa chúng tôi có một khoảng cách không thể vượt qua.
Mặc dù chúng tôi sống chung một nhà, nhưng ông ấy vẫn cố tình tránh mặt tôi. Cuối cùng, ông ấy không về nhà nữa. Tuy nhiên, ông ấy vẫn rất coi trọng hình thức nên đã gửi tiền sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt vào tài khoản của tôi. Ông ấy rất sợ tôi sẽ làm gì đó nếu tôi lại nổi cơn tam bành lần nữa.
Tôi được cho là sẽ học tại ngôi trường cao trung tốt nhất thành phố. Tôi biết bố tôi hay khoe khoang về thành tích học tập của tôi với người khác.
Vì vậy, với sự thù địch có sẵn, tôi đã đăng ký vào trường cao trung tệ nhất trong vùng. Tôi lấy lí do trường đó gần nhà và rất tiện đi lại.
Còn chuyện học cao trung thì… ừm, năm thứ ba của tôi đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng đó là chuyện của một sự việc khác.
Sau khi tốt nghiệp, tôi lấy tiền trợ cấp lần cuối cùng bố tôi đưa và chuyển đến Tokyo.
Từ đó đến giờ tôi chưa gặp lại ông ta.
"Vậy, em nghĩ sao? Câu chuyện không mấy thú vị nhỉ?"
*
Ly highball thứ ba hôm nay.
Sau khi kết thúc câu chuyện mà senpai gọi là "chán ngắt", anh ấy gọi thêm một ly nữa.
Chỉ cần pha whisky ướp lạnh trong tủ đông với nước soda và vắt thêm chút chanh. Senpai nói rằng bỏ đá sẽ làm cho ga đậm đà hơn và đồ uống ngon hơn.
Khi pha chế, tôi nhớ lại câu chuyện thời thơ ấu của senpai.
Cuộc đời anh ấy không có gì đặc biệt kịch tính.
Anh ấy không bị ngược đãi hay vật lộn trong nghèo đói. Anh ấy lớn lên trong một gia đình bình thường, nơi anh ấy có được bất cứ thứ gì mình muốn.
Nhưng tôi nên diễn tả thế nào nhỉ?
So với những đứa trẻ phải chịu đựng những bậc cha mẹ độc hại hoặc nghèo đói, senpai thật may mắn. Tuy nhiên, lời anh ấy nói rằng mình đã "gacha trượt bố mẹ" lại khiến tôi vô cùng đồng cảm.
Tôi ghét bố mình. Nhưng… tôi không thể không so sánh ông ấy với bố mẹ của senpai và nghĩ rằng ông ấy tốt hơn.
Vấn đề không phải là tiền bạc.
Bố mẹ senpai khiến tôi ghê tởm tận đáy lòng.
Dù bố tôi có tệ đến đâu, sâu thẳm trong lòng, ông vẫn biết mình có lỗi. Chỉ cần tôi có thể đi học và đạt điểm cao, ông vẫn hài lòng, ngay cả khi tôi sống khép kín.
Và rồi còn có người mẹ yêu quý của tôi nữa. Tôi lại nhận ra mình thật may mắn khi có một người mẹ tuyệt vời như vậy.
Tôi là một thần đồng, nhưng ngay cả tôi cũng đã mắc rất nhiều lỗi lầm khi còn nhỏ - những lỗi lầm mà có lẽ sẽ khiến bố mẹ tôi xấu hổ, như senpai đã nói.
Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ giận dữ về những lỗi lầm đó.
Mẹ luôn dành thời gian để hiểu tôi và kiên nhẫn dạy dỗ tôi. Ngay cả khi tôi làm sai điều gì đó, mẹ vẫn nhẹ nhàng giải thích tôi đã sai như nào và dạy tôi cách sửa lỗi. Mẹ thậm chí còn xin lỗi vì đã không dạy dỗ tôi tử tế, nói rằng đó là lỗi của mẹ vì đã khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Tôi được mẹ yêu thương.
Thực tế để mà nói, tôi đã cố gắng hết sức. Tôi muốn làm mẹ tự hào và thấy mẹ hạnh phúc với những thành tích của mình.
Đó là lý do tại sao tôi lại đau lòng đến vậy khi bà mất. Tôi không thể nào bước tiếp khi không có mẹ.
Mặt khác, senpai, người cũng mất mẹ, dường như không hề thấy chút đau buồn nào.
Xã hội chắc chắn sẽ lên án anh ấy. Làm sao người ta có thể không cảm thấy đau buồn khi được nuôi dưỡng trong một gia đình dường như hoàn hảo đến vậy?
Gạt bỏ định kiến của mình, tôi nhận ra một điều.
Xã hội này thực sự chẳng quan tâm đến bản chất.
Không thể phủ nhận bố mẹ senpai là những người đã nuôi dạy anh ấy theo cách này, vậy mà người ta lại đánh giá anh ấy chỉ dựa trên vẻ bề ngoài mà không hiểu được sự thật.
Nhưng dù anh ấy có cố gắng giải thích, họ cũng sẽ coi anh ấy là một kẻ bất hiếu. Tôi nghĩ senpai hiểu điều đó, đó là lý do tại sao anh ấy vẫn sống cuộc đời mình chỉ để giữ vẻ bề ngoài cho đến tận bây giờ.
Vì đã từng trải qua tình yêu thương của mẹ tôi, nên tôi có thể thấy chuyện này méo mó đến mức nào.
Một vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng không bản chất thì thối nát.
Bố tôi và bố mẹ senpai. Cả hai bên đều làm điều tương tự. Nhưng khi so sánh xem bên nào đỡ hơn, thì cán cân lại nghiêng về phía bố tôi. Có lẽ là do sự khác biệt về nhận thức bản thân.
Bố tôi nhận thức được việc mình đang làm khi áp đặt mọi thứ lên tôi, nên ít nhất tôi cũng có thể lý giải được.
Nhưng bố mẹ senpai lại áp đặt mọi thứ mà không hề có chút nhận thức nào về bản thân.
Những người không có nhận thức bản thân là những kẻ tệ hại nhất.
Đó là câu nói senpai thường dùng. Cuối cùng tôi cũng hiểu ý nghĩa của nó.
Giống như các tôn giáo khi truyền giáo vậy. Họ tin rằng những gì họ làm là đúng. Họ thậm chí còn không nghĩ rằng mình có thể sai, nên họ áp đặt ý chí của mình mà không hề nghĩ đến cảm xúc của người khác.
Thật sự đấy.
“Ghê tởm...”
Tôi rùng mình vì nhẹ nhõm và kinh hãi, mừng vì mình không sinh ra trong một gia đình như vậy.
Chắc hẳn điều đó đã hiện rõ trên khuôn mặt tôi.
“Câu chuyện nhàm chán của anh khiến em thấy khó chịu à?”
Sau khi được tôi đưa ly highball, senpai nói với một nụ cười gượng gạo.
Tôi trở về phòng và đóng cửa lại, hóa thân thành Renafalt.
"Không, em chỉ hơi khó chịu vì hơi thở hôi hám của senpai thôi."
"Lỗi của ai vậy?"
Tôi cười khúc khích, cảm thấy khá hơn một chút.
"Sau khi thoát khỏi bố mẹ tồi tệ, cuộc sống của anh đã trở nên dễ chịu hơn sao?"
Senpai tự nhận mình là nhân viên hạng bét, nhưng anh ấy hiếm khi làm thêm giờ, và mối quan hệ nơi công sở của anh ấy có vẻ tốt. Senpai nhận thức được rằng mức lương thấp của mình là do thiếu nỗ lực hơn là do thiếu kỹ năng. Sống trong ngôi nhà kinh dị này, anh ấy dường như đang sống một cuộc sống thoải mái.
Tôi đã nghe trên mạng rằng lập trình viên thường phải làm thêm giờ rất vất vả, nhưng senpai không hề có dấu hiệu nào cho thấy điều đó. Tôi đoán anh ấy đã tìm được một vị trí tốt trong công ti.
"Không, không hề. Cho đến khi anh được công ty hiện tại săn đón, đó là địa ngục."
Nhưng câu trả lời của senpai là không. Dường như anh ấy đã phải đối mặt với những khó khăn không chỉ đơn thuần là việc có bố mẹ tồi tệ.
“Muốn vào được một công ty tử tế thì phải học hành chăm chỉ, vào được một trường tốt, được những người tự cao tự đại khai sáng, hành xử như thần thánh, và đóng vai một học sinh siêng năng. Chỉ những ai đã trải qua nghi lễ xã hội này mới có cơ hội thử thách nó.”
Tôi nghe thấy tiếng senpai nốc cạn ly rượu.
“Ngay cả những điều kiện làm việc cơ bản nhất của xã hội, tôi cũng chưa từng làm được điều gì như thế. Không bằng cấp, không kỹ năng, chẳng có gì đặc biệt nổi bật. Tất cả những gì tôi nhận được chỉ là hậu quả của việc không cố gắng. Em có biết loại công ty nào lại tuyển dụng một người như vậy không?”
“Tuổi tác, trình độ học vấn và kinh nghiệm như nào cũng sẽ được chấp nhận. Các tiền bối tốt bụng sẽ động viên và chỉ bảo bạn. Mọi người đều hòa thuận, và nỗ lực của bạn sẽ được ghi nhận. Chúng tôi sẽ giúp bạn đạt được ước mơ tự lập. Chỉ cần bạn đam mê, bạn sẽ được chào đón tại nơi làm việc ấm áp, thân thiện như gia đình của chúng tôi.”
“Quả đúng là thần đồng. Em thuộc lòng cả bài giảng của tụi đa cấp rồi.”
Senpai cười sảng khoái.
“Mà, dù sao thì anh chọn ngành này vì điều duy nhất anh đam mê ở trường là bàn phím máy tính. Anh ngưỡng mộ hình ảnh những chuyên gia mặc vest đang gõ phím miệt mài trong các tòa nhà văn phòng.”
“Hồi đó anh đã giỏi những việc đó rồi à?”
“Ừ, anh có thể gõ chữ Romaji, sử dụng phím tắt để sao chép-dán, hiểu rõ thông số kỹ thuật máy móc và có kiến thức uyên thâm về Internet. Anh mơ ước thành công trong ngành này với những kỹ năng đó.”
“Không có ý xúc phạm, nhưng đó là kiểu người điển hình cho kiểu ‘Tôi giỏi máy tính’. Thuê một người như vậy sẽ chẳng có ích gì cho công việc.”
“Chính xác. Vậy là anh đã lên một con tàu toàn những kẻ ngốc nghếch tự hào tự nhận mình là 'giỏi máy tính', tất cả đều chạy theo kho báu một cách mù quáng.
"Em đã có linh cảm xấu về chuyện này rồi."
"Ba tháng đào tạo đầu tiên là đỉnh cao động lực của anh. Khi đang tiến triển, những kẻ kém cỏi sẽ dần bị bộc lộ, và nhìn thấy họ khiến anh nghĩ mình có năng lực. Kiểu như, 'Nếu mình được trả tiền cho việc này thì cuộc sống thật dễ dàng,' và bắt đầu đánh giá thấp xã hội."
Senpai khịt mũi, chế giễu bản thân trong quá khứ của anh ấy.
"Trong trạng thái tự tin thái quá đó, anh được cử đến các địa điểm mới mẻ và đòi hỏi nhiều hơn. Khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế thật kinh hoàng. Anh thậm chí còn không biết mình không biết những gì. Khách hàng đã trả tiền cho những người lao động lành nghề, nhưng thay vào đó họ lại nhận được những con sên vô dụng. Phản ứng dữ dội thật sự.
Cái gọi là đào tạo chỉ dạy anh những điều cơ bản. Nó giống như bị đưa đến một quốc gia nói tiếng Anh và được yêu cầu phải tự tìm hiểu. Anh cứ tưởng mình đang ở trên một con tàu cướp biển, nhưng hóa ra đó lại là một con tàu nô lệ."
“Đúng là một con tàu nô lệ thời hiện đại.”
“Ừ, ‘có làm thì mới có ăn.’ Những kẻ trên con tàu đó bị đối xử không như con người. Thật sự là địa ngục.”
“Sao anh không bỏ việc?”
“Anh đã tuyệt vọng tìm kiếm sự hướng dẫn trên mạng, tự học ở nhà và làm việc chăm chỉ. Cuối cùng, anh cũng đã xoay xở được. Điều đó chứng tỏ bản thân anh không hề kém cỏi và anh có thể làm được nếu cố gắng.”
“Kiểu nói 'Tôi có thể làm được nếu cố gắng’ đúng là kiểu nói của senpai.”
Ngay cả trong những khoảnh khắc như thế này, sự tự tin của senpai vẫn luôn nhất quán.
“Rena, em có biết ‘mọi chuyện đều có thể nếu cố gắng’ thực sự nghĩa là gì không?”
Nhưng giọng điệu của senpai cho thấy đó là một quan niệm sai lầm, không phải điều gì đáng khoe khoang. Đó là sự tự ti.
“Nghĩa là gì ạ?”
“Nó không ám chỉ về một con người tài năng biết nỗ lực. Nó có nghĩa là một người lười biếng không nỗ lực lập kế hoạch cho tương lai trong môi trường hiện tại của họ. Một kẻ chỉ hành động khi bị dồn vào đường cùng và cố gắng giải quyết vấn đề chất đống đó. Đó mới thực sự là "người có thể làm được mọi thứ nếu họ cố gắng". Và những người không thể giải quyết được vấn đề thì bị gọi là bất tài trong xã hội này."
Một người có thể làm được mọi thứ nếu họ cố gắng.
Đó hoàn toàn không phải là tự khen ngợi bản thân.
"Sau khi được điều đi làm cho nhiều khách hàng khác nhau trong khoảng hai năm, cuối cùng anh đã đến được công ty hiện tại. Anh không kỳ vọng gì, nhưng sếp của anh lúc đó đã nói, 'Nô lệ này hữu ích một cách đáng ngạc nhiên.' Bọn họ đã đàm phán với sếp hiện tại của anh để nhận anh vào làm việc. Đó là cách anh thoát khỏi con tàu nô lệ và vươn lên vị trí đáy xã hội."
Senpai không phải là một người lớn xấu xa - nhưng anh ấy là người lớn vô dụng. Đó là lý do tại sao anh ấy có thể tự phân tích bản thân tốt như vậy.
"Việc săn bắt nô lệ như thế này là điều cấm kỵ trong ngành. Anh biết ơn người sếp đã chú ý đến anh và người sếp đã mạo hiểm vì anh. Ban đầu, anh quyết tâm làm việc chăm chỉ dưới quyền của người sếp đó. Nhưng một khi môi trường đã thoải mái hơn, anh không còn muốn tiến xa hơn nữa. Anh chấp nhận vị trí này, bằng lòng với việc ở dưới đáy. Dù đi đâu, Tamachi vẫn là Tamachi. Một người có thể làm được mọi thứ nếu cố gắng.”
Đó là lý do tại sao senpai có thể tự giễu mình là “một người có thể làm được mọi thứ nếu cố gắng.”
Đối với cha mẹ, senpai từng là một đứa con đáng tự hào. Nhưng đó chỉ là vì anh ấy không muốn bị mắng. Anh ấy chỉ làm việc chăm chỉ vì sự an toàn của chính mình. Nhưng một khi áp lực đó qua đi, thì đây là điều đã xảy ra. Không có tham vọng, senpai đã kết thúc ở đây.
“Senpai, thật đáng ấn tượng...”
Tôi thực sự ngưỡng mộ senpai.
“Nãy giờ em có nghe anh nói không vậy? Làm sao em lại đi đến kết luận đó?”
“Em đang so sánh anh với chính mình đấy.”
Senpai đã chấp nhận con người thật của mình và đang sống theo đúng bản chất của xã hội. Dù cho đó có là một cuộc sống được gọi là "đáy xã hội", anh ấy cũng đã suy nghĩ thấu đáo và chấp nhận nó.
"Em có thể nói thẳng được không?"
"Hơi muộn rồi. Nói đi."
"Senpai, anh không được trời phú cho gia thế, và anh cũng chẳng có tài năng gì nổi bật. Mà anh cũng chẳng đẹp trai đến vậy."
"Anh đã để em nói, nhưng anh không nghĩ là sẽ bỏ qua câu cuối đâu."
"So sánh bản thân với senpai khiến em nhận ra mình thật may mắn."
"Em may mắn á?"
"En đã gacha ra được người mẹ và người chị 5 sao trong trò chơi cuộc sống này, được trời phú cho tài năng của một thần đồng, và có ngoại hình của một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự."
"Em thực sự thích cái danh đó quá rồi đấy."
"Ehe."
Tôi khẽ cười, mừng vì anh ấy đã nói sâu hơn về cuộc đời của anh.
"Em cứ tưởng mình đã bất hạnh khi gacha trượt bố cho đến khi so sánh ông ấy với anh, senpai.”
“Ồ? Ý kiến của em thay đổi rồi à?”
“Là một người đàn ông của gia đình, ông ấy tệ lắm, nhưng là một chủ tịch công ty, ông ấy rất có năng lực. Chỉ cần em làm việc có kết quả, ông ấy như một cây ATM nhả tiền vậy. Chị em biết cách đối xử với ông ấy, nên chị ấy vẫn ổn.”
Chị tôi đã chấp nhận cách sống của bố. Được mẹ nuôi dưỡng trong tình yêu thương, chị ấy lớn lên ngay thẳng và chân thật, không hề biến chất. Mặc dù có một người cha như vậy, chị ấy vẫn biết thế nào là tình cảm gia đình thực sự.
Đó là lý do tại sao mọi người yêu quý chị ấy. Dù có bị ghen tị, chị ấy vẫn được yêu quý chỉ vì làm điều đúng đắn. Chị ấy không ngây thơ - chị ấy hiểu rằng có những người như bố chúng ta tồn tại và chấp nhận điều đó.
Chị ấy là kiểu người được đền đáp chỉ vì sống thật thà. Chị ấy thật sự may mắn.
“Em cũng được ban tặng những điều tương tự như Nee-san, nhưng hãy nhìn em bây giờ xem.”
Chính xác thì sự khác biệt là gì?
“Nếu một người có thể thành công nhưng lại rơi vào cảnh vô vọng mà lại trở nên vô dụng, thì em còn tệ hơn thế nữa.”
Đó là sự lơ là.
Cái giá phải trả cho việc quay lưng lại với tương lai, trốn tránh thực tại và cứ dậm chân tại chỗ. Tôi bị ép buộc phải hành động, vậy mà tôi vẫn tìm cách dễ dàng thoát ra, né tránh vấn đề thay vì đối mặt với nó.
Từ "vô dụng" là quá cao sang với tôi. Tôi là một con chó lười biếng, thất bại. Không, tôi thậm chí còn không thể chiến đấu, nên tôi chỉ là một con chó cảnh vô dụng.
Sự thật mà tôi đã trốn tránh bấy lâu nay. Sau khi phơi bày tất cả trước mặt senpai, tôi mới vỡ lẽ ra.
“Không, nghiêm túc đấy. So với senpai, em may mắn biết bao, vậy mà em lại tin rằng mình xui xẻo. Thật nực cười.”
Mặc dù may mắn đến vậy, tôi vẫn chạy trốn khỏi những điều mình không thích và đẩy senpai vào rủi ro này. Tôi không thể không bật cười vì sự ích kỷ của mình.
Gần đây tôi bắt đầu thích bản thân mình, nhưng giờ tôi lại bắt đầu ghét nó hơn.
“Ừ. Ngoại hình, tài năng, gia đình—em có tất cả những gì anh không có. Vấn đề thì quá rõ ràng, vậy mà… cuộc sống của em ở chế độ siêu khó là do sự lơ là của chính em.”
Senpai cười.
Anh ấy cười khi thấy một người may mắn như vậy lại than thở về hoàn cảnh của họ. Khi thấy tôi phớt lờ sự thiếu nỗ lực và lơ là của chính mình, bịt tai bịt mắt, khóc lóc về sự bất hạnh của mình.
Mặc dù tôi đã nghĩ rằng,
“Em đúng là một người xui xẻo.”
Senpai tuyên bố tôi là người xui xẻo.
“Sai lầm là khi người lớn nghĩ rằng trẻ con có thể tự mình giải quyết mọi vấn đề. Người lớn có vai trò hướng dẫn trẻ con, quyết định xem chúng có thể vượt qua được vấn đề của mình hay không. Ít nhất thì đó là cách mà chuẩn mực xã hội ở đất nước này phải vận hành.”
Anh ấy nhấp một ngụm, tiếng nuốt nước bọt rõ ràng.
“Vấn đề của em chắc chắn là kết quả của một tâm lý yếu đuối, dễ vỡ. Điều đó rất dễ nhận thấy khi em thấy một đứa trẻ nhận thức được vấn đề của mình nhưng lại không có ý định sửa chữa nó. Trong trường hợp đó, những người lớn xung quanh đứa trẻ đó nên tìm kiếm giải pháp.”
Senpai thở dài bực bội.
“Thay vì la mắng đứa trẻ như một đứa ngốc, họ nên giải quyết tận gốc vấn đề. Có người lớn nào tuyệt vời làm điều đó cho em không?”
“Không, không có.”
“Nói dối. Có một người phải không?”
“Ở đâu ạ?”
“Ngay tại đây này.”
Giọng anh ấy nghiêm nghị nhưng cũng rất vui tươi.
Đúng vậy. Có một người lớn đã trực tiếp đối mặt với những vấn đề của tôi và luôn ở bên cạnh tôi.
Suốt năm năm, tôi ghét giọng nói của chính mình. Nó thật hỗn tạp. Nhưng giờ đây, tôi có thể truyền đạt suy nghĩ của mình một cách tự nhiên.
“Ngay cả một người như anh, với bộ não như thế này, cũng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề của em nếu chịu khó xem xét một chút. Những người lớn xung quanh em đã lơ là vai trò của chính mình, khiến sự vụng về trong giao tiếp xã hội của em ngày càng trầm trọng. Cuối cùng, vấn đề của em chỉ là như vậy thôi.”
Senpai gạt bỏ vấn đề mà tôi đã mang trong lòng bấy lâu nay.
Không phải lỗi của tôi vì đã trốn tránh vấn đề của mình và chạy trốn. Đó là lỗi của những người lớn đã lờ đi một vấn đề đơn giản như vậy cho đến tận bây giờ.
Đó không chỉ là lời an ủi sáo rỗng.
Senpai thực sự tin rằng đây là một vấn đề nhỏ có thể dễ dàng giải quyết.
Tôi mừng đến nỗi ngực tôi đau nhói.
“Vậy, ý anh là chị gái em bất tài à?”
Nhưng điều đó chỉ mang lại thêm nỗi đau mới.
Chị gái tôi, người duy nhất liên tục đối mặt với những vấn đề của tôi. Từ ngày tôi trở thành hikikomori, chị ấy luôn lặp lại cùng một điều. Dù chị ấy có tốt bụng đến đâu, giải pháp của chị ấy vẫn luôn giống nhau.
Đi học đi. Điều đó sẽ giúp em bớt ngại ngùng trong giao tiếp.
Tôi biết chị ấy quan tâm đến tôi hơn bất kỳ ai trên đời.
Nhưng điều tôi muốn không phải là sự tử tế hướng đến tương lai.
Tôi muốn chị ấy nắm tay tôi như trước đây và để tôi được chiều chuộng.
Tôi biết mình có lỗi, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi thậm chí còn bắt đầu oán giận chị ấy.
Tại sao chị hai không hiểu tôi?
Senpai nói rằng vấn đề có thể được giải quyết chỉ bằng một chút nỗ lực. Việc một người quan tâm đến tôi nhiều như chị hai thậm chí còn không thể làm một việc đơn giản như vậy khiến ngực tôi thắt lại vì đau.
“Này… chị em có nghe em nói không?”
Senpai thở dài, bực mình vì sự bướng bỉnh của tôi.
“Dù em có gọi cô ấy là năm sao hay gì đi nữa, chị gái em cũng mới chỉ là một đứa trẻ mới lớn thôi.”
“À…”
Tôi đã quên mất một điều quá hiển nhiên như vậy. Cổ họng tôi run lên vì sự ngu ngốc của chính mình.
“Cô ấy chỉ là một đứa trẻ được dạy phải tôn thờ thầy cô như thần thánh và học hỏi những quy luật của thế giới. Chị em chỉ là một đứa trẻ đang cố gắng hết sức ở một nơi mà những ‘thần thánh’ tự cao tự đại rao giảng về bản chất của xã hội. Mong đợi cô ấy dẫn dắt em là điều quá đáng.”
“Ahh…”
Cổ họng tôi lại run lên.
Không phải vì nó đau đớn.
Không phải vì nó khó chịu.
“Cuối cùng, lý do em trở nên như thế này là vì những người lớn xung quanh em biết điều gì là quan trọng để sống trong xã hội nhưng lại quyết định rằng chỉ cần em được học là đủ. Họ nghĩ đó là trách nhiệm của họ.”
Ngay từ đầu, chị tôi đã không thể sửa chữa được tôi.
Được nghe sự thật này khiến tôi cảm thấy như được cứu rỗi.
Chị hai đã cố gắng hết sức để dẫn dắt tôi theo cách của riêng mình. Bàn tay chị ấy đưa ra cho tôi chưa bao giờ đủ sức để thực sự dẫn dắt tôi.
Chị hai, người quan tâm đến tôi hơn bất kỳ ai trên đời. Không phải chị ấy không ở bên cạnh tôi. Chị ấy đã cố gắng hết sức, khi tôi còn nhỏ, để dìu dắt tôi.
Cảm giác như một cái gai cắm sâu vào ngực tôi đã được nhổ ra.
"Ư... ưm..."
Nước mắt tôi trào ra từ lỗ thủng do cái gai để lại, làm ướt tay tôi và chảy dài xuống má.
À, giờ cái gai đã biến mất, tôi hiểu rồi.
Lý do tôi đau khổ như vậy không phải vì chị hai không ở bên cạnh tôi.
Mà là vì tôi quá đau khổ khi dần dần ghét bỏ người chị gái mà tôi từng yêu thương hết mực.
Tiếng nức nở của tôi chắc hẳn đã chạm đến anh ấy.
Để an ủi tôi, senpai bật cười khan.
“Trên đời này có những kẻ vô dụng, bám víu vào bất hạnh của người khác, nói những điều như "Bạn thật may mắn, không bất hạnh như tôi." Họ chỉ muốn vượt mặt người khác bằng những lời lẽ vô nghĩa của mình.”
Tôi biết. Trong khi mọi người đang học về xã hội ở trường, tôi lại học qua internet.
Thế giới internet qua tài khoản ẩn danh là một địa ngục của sự khốn khổ, nơi chỉ có kẻ thắng người thua.
“Nhưng đừng để ý đến những lời nhảm nhí đó. Nếu ai đó có lòng quan tâm đến những người kém may mắn hơn mình, họ sẽ không bám víu vào bất hạnh của người khác. Vậy nên, không cần phải quan tâm đến những người đó.”
Senpai nói đúng. Kiểu địa ngục đó đầy rẫy những mâu thuẫn. Dù họ có tô vẽ đến đâu, điều họ thực sự muốn nói cũng chỉ có thể tóm gọn trong một câu ích kỷ:
"Để ý tới tôi đi"
“Với những kẻ ích kỷ bám víu vào người khác và nói những điều vô nghĩa rằng mình kém may mắn hơn họ, những gì em nên dành cho họ không phải là sự cảm thông hay an ủi. Một câu đơn giản “Im lặng và chết đi!” là quá đủ rồi.”
Lời nói của senpai thật táo bạo và kiên quyết.
Tôi đồng ý với điều đó, nhưng điều này thật khó xử quá. Nếu tôi trút bầu tâm sự lên mạng xã hội, chắc chắn nó sẽ gây ra một cuộc tranh cãi lớn.
"Khi so sánh cuộc sống của mình với người khác, hãy chỉ làm vậy để tự an ủi bản thân bằng cách nghĩ rằng, 'Ít nhất thì mình vẫn tốt hơn cái tên này.' Nếu em nghĩ mình bất hạnh, thì đúng là em đang bất hạnh."
Đó chính là kiểu suy nghĩ mà senpai khuyến khích tôi có.
"Phải không? Quyết định bước vào cuộc sống của một người trưởng thành vô dụng như anh—đó chắc chắn là một cuộc sống bất hạnh."
Dù dưới hình thức nào, nỗi đau và sự đau khổ mà tôi cảm thấy lúc đó là có thật không thể phủ nhận.
Dù tôi có tệ đến đâu, tôi cũng là kiểu người có thể gạt bỏ tất cả những điều đó sang một bên. Vậy nên, nếu tôi muốn kêu lên rằng hoàn cảnh của mình thật bất hạnh, tại sao tôi phải do dự?
Lòng kính trọng của tôi dành cho người đã nhắc nhở tôi về điều đó càng lớn hơn.
“Vậy đấy, Rena. Em có thể tự hào tuyên bố rằng em là một kẻ bất hạnh.”
“Thật đấy, senpai, anh đẹp trai từ bên trong đấy.”
“Còn khuôn mặt của anh thì sao?”
“Việc anh không đẹp trai theo kiểu thông thường lại quyến rũ đến lạ thường.”
“Cuối cùng cũng đến lúc rồi, chuẩn bị đếm vết dột trên trần nhà đi.”
“Kyaaa, tôi sắp bị cưỡng hiếp~!”
Vậy mà, đến tận phút cuối, anh ấy lại rẽ sang chuyện quấy rối tình dục.
Không phải là muốn làm nhục tôi về mặt tình dục hay muốn đùa giỡn với tôi. Chỉ là thói quen của senpai khi muốn kết thúc mọi chuyện bằng một câu đùa cợt.
Anh ấy đúng là một người lớn vô vọng.
Vậy nên, giống như những đứa trẻ vô vọng khác, tôi quyết định noi gương anh ấy.
“Ồ, đúng rồi.”
Senpai lên tiếng như thể anh ấy nhớ ra điều gì đó.
Tiếng ghế kẽo kẹt.
Vì cửa trượt đã đóng nên tôi không thể biết anh ấy đang làm gì.
Tôi vừa nghiêng đầu ngơ ngác thì cánh cửa tự động mở ra không một tiếng động.
“Đây, một chút phúc lợi nhân viên.”
Senpai đưa tôi một túi ni lông. Nó có màu nên tôi không nhìn thấy bên trong là gì. Dựa vào trọng lượng và cảm giác, tôi đoán đó có lẽ là một loại quần áo nào đó.
Vì lịch sự, tôi nhìn anh ấy và hỏi: “Em mở nó ra được không?” Senpai gật đầu, nên tôi mở nó ra.
“Ah…”
Nó được gấp lại và đóng gói cẩn thận nên tôi không thể nhìn thấy toàn bộ, nhưng tôi nhận ra ngay đó là gì.
Một chiếc tạp dề.
“Cảm ơn vì hôm nọ em đã chào anh trong bộ đồ lót. Nếu em mặc cái này, ít nhất anh sẽ không phải làm cái trò như mấy cảnh biến thái trong anime đó nữa.”
Senpai đang ám chỉ đến lần tôi để lộ đồ lót. Tôi lúc đó đã quên mất và cuối cùng đã chào buổi sáng anh ấy một cách khiếm nhã vì cách ăn mặc quá cá nhân của mình.
Nếu tôi luôn đeo tạp dề, nó sẽ hoạt động như một lớp phòng thủ ngay cả khi tôi quên.
"Cảm ơn anh, senpai."
Tôi thực sự hạnh phúc.
Đây có phải là cảm giác hạnh phúc khi nhận được một món quà không? Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này.
Tôi ôm chặt nó vào lòng, như thể đang giữ một báu vật.
"Anh mừng là em thích nó."
"Em thực sự, thực sự rất vui."
Niềm vui trào dâng một cách tự nhiên, trong trẻo đến nỗi tôi quên mất cảm giác xấu hổ là gì.
Rồi tay trái tôi chạm vào bàn phím.
"Hai người trao nhau nụ hôn hạnh phúc và sống hạnh phúc mãi mãi, và kết thúc. Xúc động quá, lẽ ra mọi chuyện đã có thể kết thúc như vậy."
"Đừng kìm nén. Anh không phiền đâu."
"Nhưng hơi thở của anh hơi nặng mùi quá, nên kết thúc sẽ không có hậu. Tiếc thật."
"Em là người khơi mào đấy."
"Hehe."
Tôi nói đùa để che giấu sự ngượng ngùng.
Senpai quay lại và đóng cửa trượt. Không biết là vì anh ấy tự ti về hơi thở của mình, hay anh ấy đang quan tâm đến tôi? Không biết là vì lý do gì nữa.
Tôi lập tức mở tạp dề ra và xem xét.
Từ chất vải chắc chắn, rõ ràng đây không phải là một món đồ rẻ tiền, sản xuất hàng loạt. Việc nó có một màu trơn chứ không phải họa tiết cho thấy tính thực dụng hơn là kiểu dáng.
Nó có màu vàng. Không phải một tông màu chói lóa, mà là một tông màu xanh lá cây dịu nhẹ, dễ nhìn.
Senpai hẳn đã nghĩ đến tôi khi chọn màu này. Có lẽ anh ấy còn tự hỏi liệu nó có hợp với tôi không.
Ý nghĩ đó khiến tôi rất vui, và nó gợi cho tôi nhớ đến điều gì đó, khiến tôi phải há hốc mồm.
Ngày xưa, mẹ tôi đã mua kẹp tóc cho tôi và chị hai. Tôi luôn hài lòng với bất cứ thứ gì của mẹ, nhưng lần này, tôi hơi không hài lòng.
Tôi luôn muốn bắt chước chị tôi. Vậy nên, mặc dù kẹp tóc có cùng kiểu dáng, nhưng màu sắc lại khác nhau.
Kẹp tóc của chị tôi màu đỏ rực, trong khi của tôi cùng màu với chiếc tạp dề này.
Có lẽ sự không hài lòng của tôi hiện rõ trên khuôn mặt. Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và giải thích lý do tại sao mẹ chọn màu đó.
"Đây là màu của con."
"Màu... của con à?"
"Ừ. Màu của Kaede."
Mẹ tôi chọn màu đó vì nó trùng với tên tôi, Kaede*. Nói đúng ra thì nó gần giống màu đó, nhưng điều quan trọng là mẹ đã nghĩ đến tôi. Nỗi thất vọng vì không trùng với chị hai tan biến, và tôi vô cùng hạnh phúc.
Ấy vậy mà tôi còn chưa nói cho senpai biết tên thật của mình.
Sự trùng hợp bất ngờ đến mức từ "định mệnh" chợt lóe lên trong đầu tôi.
Đó là lý do tại sao tôi muốn mặc tạp dề ngay lập tức và cho senpai xem. Tôi muốn anh ấy nhìn thấy tôi mặc nó.
Mặc thứ gì đó tôi được tặng ngay lập tức và khoe nó ra—cảm giác hơi ngượng ngùng, như thể tôi đang quá phấn khích.
Nhưng tôi muốn mặc nó ngay lập tức. Tôi muốn anh ấy nhìn thấy nó.
Trong lúc do dự, tôi nhớ ra một thứ mình đã mang theo, phòng trường hợp cần thiết.
*
Tôi mua tạp dề một cách ngẫu hứng, nhưng tôi không ngờ nó lại khiến Rena vui đến vậy.
Cái cách cô ấy ôm chặt nó và mỉm cười cứ như một cảnh trong anime vậy.
Tôi đã cố gắng giữ cho những tương tác của mình với Rena trong giới hạn của những trò đùa, nhưng lần này, cảm xúc của tôi hơi dao động.
Tôi biết điều đó là không nên, nhưng Rena quá dễ thương.
Tại sao một cô gái dễ thương như vậy lại làm bảo vệ tại gia ở nhà tôi?
Tất cả là vì xung quanh cô ấy chẳng có người lớn nào tử tế cả. Lỗi là ở những người đáng lẽ phải hướng dẫn cô ấy, nên tôi chỉ biết cười.
Ước gì tôi gặp cô ấy sớm hơn mười năm. Nếu được, tôi đã không ngần ngại theo đuổi một mối quan hệ.
Lý do tôi không làm vậy bây giờ là vì tôi có một ý thức tuyệt vời về đạo đức và quy tắc. Tôi muốn giữ cho Rena trong sáng, tưởng tượng đến ngày cô ấy rời khỏi tổ ấm này. Tôi không muốn làm hoen ố cuộc sống tuyệt vời mà cô ấy sẽ có trong tương lai.
Ừ, đúng vậy.
Sự thật là, tôi chỉ thấy thoải mái khi ngâm mình trong làn nước ấm áp này. Tôi không muốn thúc ép những thứ có nguy cơ phá hỏng mối quan hệ của chúng tôi. Tôi chỉ sợ mất đi những gì chúng tôi đã xây dựng.
Nếu ai đó hỏi tôi có thích Rena không, tôi sẽ nói là tất nhiên rồi. Tôi chưa bao giờ thích ai nhiều đến thế này.
Tôi có thể là một người trưởng thành vô vọng, nhưng tôi thề rằng mình sẽ không trở thành một người lớn thực sự tệ hại. Ít nhất thì tôi cũng nhận thức được bản chất của những cảm xúc này.
Đây không phải là kiểu tình yêu hay sự lãng mạn mà xã hội thường thấy. Rena là một cô gái dễ thương, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tôi. Không cần phải cố gắng để làm cô ấy hạnh phúc, và cái giá phải trả lại quá thấp so với những gì tôi nhận lại. Hơn nữa, ở bên cô ấy rất vui vẻ.
Cô ấy là hiện thân của những ham muốn bệnh hoạn của người trưởng thành. Chỉ có vậy thôi. Tôi chỉ cảm thấy như vậy vì cô ấy là một sự tồn tại quá đỗi tiện lợi.
Bởi vì, hãy thành thật mà nói. Nếu tôi thực sự quan tâm đến Rena, tôi đã nghĩ cách làm sao để cứu vãn tương lai mù mịt của cô ấy. Việc tôi không làm vậy chứng tỏ những cảm xúc này không phải là tình yêu hay sự lãng mạn thông thường
Tình yêu trong tim tôi, cùng lắm chỉ là một kiểu tự luyến một cách ích kỷ và đầy vị kỷ.
“Senpai..."
Trong lúc tôi đang phân tích bản thân, Rena lén nhìn tôi qua cánh cửa trượt hé mở.
Má cô ấy ửng hồng, trông có vẻ ngượng ngùng.
Hít một hơi thật sâu, Rena trượt cửa ra, như thể cô ấy đã quyết định.
Đã đến lúc để lộ bộ tạp dề của mình.
Chiếc tạp dề nà được tôi chọn vì tính thực dụng, tuy giá chưa đến năm chữ số, nhưng vẫn khá đắt. Mặc dù chỉ là phúc lợi của nhân viên, tôi cũng không thể chọn thứ gì đó rẻ tiền. Là một người trưởng thành, tôi phải giữ được chút phẩm giá. Vì quần áo mặc trong nhà của Rena chủ yếu là màu tối, nên tôi đã chọn một màu sáng hơn. Màu đỏ hay hồng thì hơi quá mức, nên tôi tin vào trực giác của mình rằng màu này sẽ hợp với cô ấy. Hóa ra, linh cảm của tôi cũng không đến nỗi tệ.
"Hửm...?"
Có gì đó không ổn.
Rena không khoác tạp dề lên áo hoodie. Hình như cô ấy đã thay một bộ đồ khác.
Sao cô ấy lại phải thay đồ chỉ để mặc tạp dề?
"Trông... có lạ lắm... không ạ?"
Rena hơi dang rộng hai tay, lo lắng về ngoại hình của mình.
Cô ấy thậm chí còn quay lại cho tôi xem lưng.
Ở Nhật, tạp dề được gọi là niềm tự hào của phụ nữ ở phía trước cơ thể. Vậy tại sao Rena lại cho tôi xem lưng?
"Lạ chỗ nào cơ?"
Câu trả lời của tôi hoàn toàn không phù hợp với câu hỏi của cô ấy về ngoại hình của mình.
Hoàn toàn không kỳ lạ chút nào. Nhìn từ phía sau, đó chỉ là một chiếc áo khoác blazer và váy - một bộ trang phục hoàn toàn bình thường.
Chính vì vậy mà tôi mới bất ngờ.
"Nó từ... lúc nhập học cao trung"
Giọng Rena chỉ như tiếng thì thầm.
Cô ấy không hề lắp bắp hay ngập ngừng vì lo lắng. Chỉ là ngượng ngùng.
Tôi không cần hỏi cô ấy có ý gì khi nói "từ lúc nhập học cao trung".
Rena đang mặc đồng phục học sinh. Trông cô ấy như đang nhấn mạnh phần "cao trung" trong cụm từ "nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự".
"Sao lại là bộ đồng phục vậy?"
Tôi nghi hoặc, không hiểu ý Rena.
Sao cô ấy lại mặc đồng phục học sinh cho tôi xem. Tôi biết cô ấy tự mang nó theo, nhưng tôi không hiểu tại sao lại là bộ này.
"Em nghĩ... em có thể dùng nó..."
"Dùng nó để làm gì?"
Đồng phục học sinh là để đi học. Chúng có thể được sử dụng cho những dịp trang trọng như đám cưới hoặc đám tang, nhưng điều đó có vẻ không khả thi. Nếu cô ấy muốn mặc nó như một tuyên ngôn thời trang khi ra ngoài, tôi có thể hiểu, nhưng điều đó có vẻ không giống Rena. Nó cũng không đủ thoải mái để mặc ở nhà.
“Ừm… ừm…”
Rena ngập ngừng, xấu hổ quá không giải thích được tại sao lại mặc bộ đồng phục.
Không chỉ một hai từ. Giờ cô ấy đã có thể nói chuyện tử tế với tôi rồi. Dù vẫn phải dùng cử chỉ để diễn tả “sự tuyệt vọng”, cô ấy có thể dễ dàng giải thích điều này bằng lời nói.
Rena rút điện thoại ra khỏi tạp dề và bắt đầu gõ.
Tiếng thông báo vang lên.
Nhấp một ngụm từ cốc, tôi kiểm tra màn hình khóa.
“Trên chiến trường.”
“Phụt!”
Tin nhắn bất ngờ khiến tôi phun hết đồ uống ra.
Cốc rượu highball bị đổ nhầm đường, và tôi ho liên tục.
Rena giấu mặt sau điện thoại, rõ ràng là xấu hổ.
“Anh thấy sự chu đáo và ân cần đó của nhân viên này như nào? Quả nhiên em là một thần đồng mà!”
Mặt cô ấy không ăn nhập gì với lời nói. Nỗ lực che giấu sự xấu hổ của cô ấy dễ thương thật sự.
Mặc dù cô ấy đến đây với quyết tâm cao độ, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại mang theo một đạo cụ như vậy. Tôi rất ấn tượng.
À, ra là vậy.
Dù chỉ là giao dịch, Rena chắc hẳn đã muốn làm tôi vui ngay từ đầu.
"Em thật sự hết mình với tinh thần phục vụ theo những cách không cần thiết nhất đấy."
Tôi nốc cạn ly highball của mình chỉ trong một hơi.
Tôi đưa chiếc ly rỗng cho Rena.
"Vậy thì, để tôi tận hưởng trọn vẹn những lợi ích của việc có một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự nhé."
Một nữ sinh trung học mặc tạp dề.
Tôi đã làm một hành động phạm pháp khi nhờ Rena rót rượu cho mình, điều chắc chắn sẽ khiến một số thành phàn xã hội nổi giận đây.
*
“Thôi, anh đi đây.”
“Anh đi làm cẩn thân ạ.”
Như thường lệ, tôi tiễn senpai từ phòng khách khi anh ấy đi làm. Tôi muốn tiễn anh ấy ngay tại cửa ra vào, nhưng tôi không thể mạo hiểm để ai đó nhìn thấy tôi từ bên ngoài khi anh ấy rời đi.
Công việc hàng ngày của tôi bắt đầu bằng việc chuẩn bị bữa sáng, hộp cơm trưa và quần áo cho senpai. Vì giờ đi làm của senpai là cố định, nên tôi lên lịch trình dựa theo giờ đó. Công việc buổi sáng không quá bận rộn, nhưng buổi sáng đòi hỏi phải quản lý thời gian cẩn thận.
Tiễn senpai đi cũng là lúc kết thúc công việc buổi sáng của tôi. Sau đó, tôi dọn dẹp, giặt giũ và chuẩn bị bữa tối trước khi anh ấy về. Không giống như buổi sáng, tôi không bị thúc ép thời gian và có thể thoải mái làm việc.
Chiếc tạp dề senpai đã tặng cho tôi—tôi đã quá quen với việc mặc nó. Tôi cởi nó ra để nghỉ ngơi, treo nó lên lưng ghế trước khi ngả mình xuống giường.
Trong nhà này chỉ có một chiếc giường, đó là giường của chủ nhà. Nó tràn ngập mùi hương của senpai, nhưng tôi không thấy khó chịu. Thực ra, tôi thèm khát nó.
Tôi… yêu senpai.
Đó không phải là tình yêu tôi dành cho mẹ hay chị gái.
Đó là kiểu tình cảm mà bạn dành cho một người khác giới.
Tôi muốn ở bên anh ấy thêm dù chỉ một giây. Khoảng thời gian chúng tôi xa nhau tràn ngập nỗi nhớ nhung.
Tôi là một thần đồng. Tôi biết rõ rằng những cảm xúc này không phù hợp với định nghĩa của xã hội về tình yêu đích thực hay sự lãng mạn.
Tôi đã từ bỏ việc tự mình tiến về tương lai.
Tôi chỉ tìm kiếm hạnh phúc cho ngày mai, nhắm mắt lại và quay lưng lại với tương lai.
Senpai cõng tôi trên lưng, không mang đến cho tôi gì ngoài sự thoải mái và niềm vui. Anh ấy cho tôi một cuộc sống nơi tôi có thể giao phó bản thân cho anh ấy và hạnh phúc mỗi ngày.
Không phải lòng tốt nghĩ đến tương lai của tôi, mà chỉ là một sự ngọt ngào thoáng qua tồn tại trong khoảnh khắc. Tôi đã diễn giải nó theo cách hiểu "Senpai này là người duy nhất hiểu tôi", và anh ất đã trở thành điểm tựa cảm xúc của tôi. Tôi trở nên gắn bó đến vậy vì anh ấy mang lại cho tôi sự an tâm.
Xã hội có lẽ sẽ gọi cảm giác này không phải là tình yêu hay sự lãng mạn, mà là sự lệ thuộc. Họ sẽ thuyết giảng cho tôi bằng logic của họ và gọi cái logic đó là "chân lý".
Giờ đây tôi không cần những bài giảng cao siêu của xã hội nữa. Tôi hiểu sự thật hơn bất kỳ ai.
Tôi biết điều đó…
"Senpai..."
Nhưng khoảng thời gian không có aenpai thật cô đơn đến đau đớn.
Tôi nhớ anh ấy nhiều đến nỗi ngực tôi như bị bóp nghẹt, và tôi mong anh ấy sớm trở về.
Tôi vùi mặt vào chăn, ôm chặt như thể đang tìm kiếm hơi ấm.
Đây là cách tôi trải qua những ngày tháng của mình, nhắm mắt làm ngơ trước những sự thật của xã hội.
Đây là nỗi lo lắng và đau đớn duy nhất nảy sinh từ cuộc sống vốn dĩ hạnh phúc của tôi.
Sự thật rằng đây không phải là tình yêu đích thực hay sự lãng mạn, mà là một sự lệ thuộc sinh ra từ sự tiện lợi, và tôi quay lưng lại với chân lý của xã hội.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có thể gạt bỏ những điều tầm thường như vậy và đặt chúng sang một bên như tôi vẫn thường làm. Nhưng bản năng của tôi có thể đang hét lên rằng tôi không muốn gọi những cảm xúc này chỉ là sự lệ thuộc.
Bỗng nhiên, một câu hỏi nảy ra trong đầu tôi.
Rốt cuộc thì "xã hội" thực sự là gì?
Không phải môn xã hội như một môn học ở trường, mà tôi muốn biết về định nghĩa và bản chất của xã hội.
Tò mò, tôi lấy điện thoại ra và tìm kiếm "xã hội".
Tôi không tìm kiếm bất kỳ câu trả lời cụ thể nào. Đó chỉ là một sự tò mò trí tuệ thoáng qua.
Tất cả kiến thức của thế giới đều có sẵn trên mạng. Tôi quyết định bắt đầu bằng cách lướt qua Wikipedia.
Trang web đầy những văn bản cứng nhắc, nặng về thuật ngữ chuyên ngành. Tôi có thể hiểu được, nhưng nó khô khan và nhàm chán hơn tôi nghĩ.
"Một nhóm người có thể giao tiếp, tương tác và ảnh hưởng lẫn nhau, được tổ chức và cấu trúc theo một cách nhất định."
Nói một cách đơn giản hơn, nó chính xác là những gì tôi đã tưởng tượng. Tôi chẳng thu thập được thêm hiểu biết mới nào.
Tiếp theo, tôi tìm kiếm "xã hội hóa", nhưng một lần nữa, cũng chẳng có gì đáng chú ý.
"Quá trình tiếp thu các giá trị và chuẩn mực của một xã hội thông qua học tập."
Điều duy nhất tôi rút ra được là chính những giá trị và chuẩn mực này đã định nghĩa cảm xúc của tôi, rằng nó không phải là tình yêu đích thực hay sự lãng mạn.
Ban đầu tôi cũng chẳng kỳ vọng nhiều.
Cuối cùng, tôi quyết định tra cứu thêm những cụm từ khác và nhanh chóng cảm thấy chán nản.
"Những... ham muốn xã hội."
Những từ ngữ cứ thế tuôn ra khỏi miệng tôi khi tôi đọc chúng.
Cảm giác như bị đấm vào đầu. Đây chính là điều tôi đã khao khát bấy lâu nay, và giờ tôi đã biết câu trả lời.
"Mong muốn được người khác yêu mến... mong muốn được công nhận."
Tôi đọc to những từ ngữ đó, như thể đang tự lẩm nhẩm trong đầu.
Tôi nhớ lại ngày đầu tiên gặp senpai.
Được senpai gọi là "xinh đẹp" khiến tôi cảm thấy một niềm vui trào dâng, khiến tôi rung động tận đáy lòng.
Kể cả chị tôi, bố tôi, hay những đứa trẻ nổi tiếng khác có nói vậy, tôi cũng sẽ không cảm thấy khao khát được công nhận như vậy.
Lúc đó tôi không hiểu nó là gì, nhưng giờ tôi cuối cùng đã tìm ra câu trả lời.
Tôi lại nhớ đến định nghĩa của xã hội.
“Một nhóm người có thể giao tiếp, tương tác và ảnh hưởng lẫn nhau, được tổ chức và sắp xếp theo một cách nhất định.”
Tôi không thể giao tiếp với chị tôi hay bố tôi.
Chúng tôi không thể nào tương tác hay ảnh hưởng lẫn nhau.
Tôi không thể chịu đựng được trật tự và tổ chức mà họ thuộc về và tôn trọng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ở bên cạnh những người như chị và bố tôi thật đau khổ. Chúng tôi thuộc về những xã hội khác nhau.
Xã hội mà tôi thuộc về chính là xã hội tôi đã được senpai xây dựng, một xã hội chỉ có hai chúng tôi. Được gọi là xinh đjepkhiến tôi hạnh phúc vì điều đó có nghĩa là tôi được ai đó trong cùng xã hội công nhận và yêu mến.
Khi tôi đọc thêm về sự phát triển của cụm từ "xã hội", một câu trả lời khác đã đến với tôi.
“Khát khao có một người bạn thân thực sự, một tri kỷ ở bên mình luôn có sẵn trong xã hội. Sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt dành cho một người cụ thể đôi khi có thể biến thành thần tượng và thậm chí dẫn đến sự nảy sinh tình cảm lãng mạn.”
Đây là tuổi dậy thì. Đối với các bé gái, giai đoạn này thường diễn ra trong độ tuổi từ 11 đến 13.
Người ở phía bên kia màn hình chính là tri kỷ thực sự của tôi, là nguồn sống của tôi. Tôi nhận ra mình đã mù quáng ngưỡng mộ và thậm chí tôn thờ anh ấy.
Thế giới thực, tôi không có cách nào để tồn tại trong đó.
Suy cho cùng, những dấu vết của thế giới thực đều được tắm mình trong ánh sáng mặt trời.
Những người sống trong thế giới thực lớn lên dưới ánh sáng đó, nhưng tôi không thể chịu đựng được sự chói chang của nó. Sức nóng thiêu đốt của nó chỉ làm héo úa mầm non Fumino Kaede.
Bảo tôi chạy trên những đường ray cố định đó cũng giống như bảo tôi đi chết đi.
Bởi vì Fumino Kaede không thể sống sót trong một ốc đảo ngập tràn ánh nắng ngay giữa sa mạc. Tôi là một loài cây không thể quang hợp.
Tôi gạt bỏ những bàn tay cố kéo tôi lên đường ray và tìm kiếm sự cứu rỗi trong xã hội duy nhất mà tôi thuộc về. Tôi tin rằng nơi bên kia đường ray, nơi không có ánh nắng mặt trời, chính là ốc đảo dành riêng cho Fumino Kaede.
Xã hội của tôi là đơn vị nhỏ nhất có thể, chỉ có tôi và senpai. Cho đến hôm nay, tôi đã sống cuộc đời mình và tham gia các hoạt động xã hội ở đây. Chỉ ở nơi này, cuối cùng tôi mới học được cách tồn tại trong xã hội, hay nói đúng hơn là quang hợp
Giờ tôi đã có thể quang hợp, biết đâu tôi có thể phát triển ngay cả ở một nơi ngập tràn ánh nắng.
Nhưng… tôi không thể quay lại được nữa.
Bỏ nhà đi và kết thúc với một người đàn ông trưởng thành, cuộc đời tôi đã bị vấy bẩn không thể cứu vãn.
Nhưng điều đó thật nhỏ nhặt.
Giờ đây, tôi có thể đối mặt với chị tôi. Tôi có thể nói chuyện tử tế với chị ấy. Ngay cả một người như tôi, tôi cũng sẽ xin chị ấy chấp nhận tôi, để tôi bắt đầu lại bên cạnh chị ấy. Tôi chắc chắn chị ấy sẽ tha thứ cho tôi.
Tôi sẽ lấy bằng tốt nghiệp cao trung hoặc đăng ký học trường dự bị, sau đó học đại học một cách dễ dàng, và để chị tôi dìu dắt tôi qua các mối quan hệ xã hội. Đến lúc đó, tôi đã trở thành một nhân vật đáng yêu như chị ấy. Tôi sẽ cười nhạo cuộc sống sao mà dễ dàng đến thế, run rẩy trước sự phi thường của chính mình.
Ôi, những chuyện đó, thật là… nhỏ nhặt. Thật nhàm chán. Ngoài việc có thể bắt đầu lại với chị gái yêu dấu, tôi chẳng tìm thấy giá trị nào trong một cuộc sống như vậy, quá xa vời với hạnh phúc.
So với sự lệ thuộc mà tôi tìm thấy sau khi rời khỏi đường ray, cuộc sống đó thật nhỏ bé và vô nghĩa.
Người ngoài sẽ chỉ trích và nói rằng việc thỏa mãn sự lệ thuộc này là một hành động sáo rỗng. Họ sẽ chế giễu tôi vì sống một cuộc đời đáng thương, không thể có được tình yêu hay sự lãng mạn đích thực.
Nhưng đó là vấn đề định nghĩa.
Trong xã hội ngập tràn ánh sáng mặt trời, những cảm xúc này có thể không phải là tình yêu hay sự lãng mạn đích thực. Nhưng định nghĩa về một xã hội mà tôi không thuộc về thì có giá trị gì?
Xã hội mà tôi thuộc về là xã hội tôi đã cùng senpai xây dựng, chỉ có hai chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi có thể định nghĩa nó theo bất cứ cách nào chúng tôi muốn.
Tôi sẽ tiếp tục nhắm mắt làm ngơ trước thế giới thực. Tôi sẽ tự trấn an mình rằng sự lệ thuộc này không phải là một cảm giác sáo rỗng và thỏa mãn nó mà không cảm thấy tội lỗi.
Bởi vì nó dễ dàng hơn, thú vị hơn và khiến tôi hạnh phúc hơn.
Nhưng chị tôi là một người chính trực. Chị ấy sẽ không bao giờ chấp nhận hạnh phúc này.
Nếu điều đó xảy ra, chắc chắn tôi sẽ lại ghét chị ấy. Tôi biết quá rõ điều đó sẽ đau đớn và cay đắng đến nhường nào.
Tôi không bao giờ muốn cảm thấy như vậy nữa.
Bởi vì tôi muốn tiếp tục yêu thương chị ấy
"Em xin lỗi, Nee-san..."
Tôi không bao giờ muốn gặp lại chị nữa.
Và thế là, sự lệ thuộc đã bén rễ trong tôi,
"Em không muốn rời xa senpai..."
Tôi đã chọn xã hội nơi tôi có thể thỏa mãn những cảm xúc này, được định nghĩa là tình yêu và sự lãng mạn đích thực.
Kaede nghĩa là lá phong, vào mùa thu sẽ thường chuyển từ sắc xanh sang vàng.