Senpai, anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

86 769

The Time Mage’s Strong New Game ~I Returned to the Past To Rewrite It as the World’s Strongest

(Đang ra)

The Time Mage’s Strong New Game ~I Returned to the Past To Rewrite It as the World’s Strongest

Sakaki Mochimaru

Trong khi được người dân thị trấn ca ngợi là một anh hùng bí ẩn, Chrom vẫn tận hưởng cơ hội được sống lại cuộc đời mình, cùng với những người anh đã cứu.

2 25

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

141 736

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

62 667

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

175 4865

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

68 825

Tập 01 - Chương 05: Trái cấm không thể quang hợp (2)

Dù tôi có điểm số cao, nhưng với bố tôi, tôi không phải là đứa con gái mà ông có thể tự hào khoe khoang với người khác. Những chuyến đi chơi qua đêm đã là chuyện của quá khứ nhiều năm về trước. Lần cuối cùng tôi ở ngoài qua đêm là khi nào? Có lẽ là chưa bao giờ kể từ sau cái chết của mẹ tôi.

Vậy nên, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu tôi khi thức dậy là,

"Trần nhà này lạ thật."

Một câu sáo rỗng như thể được trích ra từ một kẻ muốn trở nên bất bại.

Mùi của một căn phòng xa lạ. Mũi tôi bị kích thích bởi mùi chăn ga gối đệm mới được mở ra.

Dù đầu óc còn ngái ngủ, nhưng tôi không thể không nhớ những chuyện đã xảy ra. Tôi biết chính xác mình đang ở đâu.

Tôi được senpai thuê làm bảo vệ tại gia.

Lần đầu tiên tôi ở nhà riêng với một người đàn ông trưởng thành. Anh ấy cũng chưa bao giờ cho ai ở lại qua đêm trước đây.

Bộ chăn ga gối đệm duy nhất trong nhà nằm trên một chiếc giường đơn. Tôi đã chuẩn bị tinh thần về việc chỗ ở của senpai sẽ như một cái ổ chuột, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Tôi ngưỡng mộ và kính trọng senpai, nhưng không đến mức tôn thờ anh như một vị thánh. Thậm chí tôi và anh ấy còn vừa mới gặp nhau.

Cho đến hôm qua, senpai vẫn tin tôi là con trai. Vì thế, những cuộc trò chuyện của chúng tôi thường trở thành những trò đùa đầy thô tục, lấy nam giới làm trung tâm, được khơi gợi bởi những ham muốn của đàn ông.

Có lần, khi tôi hỏi senpai về kinh nghiệm chiến đấu của anh ấy,

"Tôi đã thề rằng lần đầu tiên ngọn giáo Gungnir được vung lên trên chiến trường sẽ là cùng với một Valkyrie thuần khiết."

Senpai giải thích lời thề này với một giọng văn hoa mỹ không cần thiết.

Có lẽ lúc đó senpai đã say. Anh ấy thản nhiên thừa nhận rằng bản thân không có kinh nghiệm thực chiến. Tôi quặn người lại vì xấu hổ.

Khi tôi hỏi họ đã từng đấu tập chưa,

"Tôi cực kỳ ghét đánh trận giả các cựu binh đó nhé!!!!!!!!!"

Senpai trả lời bằng một tràng dấu chấm than.

Anh ấy thậm chí còn nói rằng nếu nhìn thấy một Valkyrie xinh đẹp bị lạc trước cửa hàng tiện lợi hay nhà ga, anh sẽ đến bên cô ấy, nhẹ nhàng chữa lành trái tim cô ấy và cùng nhau xông pha nơi chiến trường với ngọn giáo Gungnir.

"Điều đó làm sao thành sự thật được chứ!!!!!!!!!!!"

Senpai còn thêm nhiều dấu chấm than hơn nữa.

Là một cô gái, tôi không hề coi thường senpai vì điều này. Tôi không cảm thấy ghê tởm trước những ham muốn mang tính đàn ông của senpai.

"Senpai, anh đi quá xa rồi, cười chết mất."

Tôi gõ những dòng này trong khi cười đến mức đau bụng vào ngày hôm sau.

"Giấc mơ sẽ thành hiện thực nếu anh không bỏ cuộc!!!!!!!!"

"Không đời nào một giấc mơ đầy sắc dục như thế có thể đến nếu senpai không hành động! Hãy thực tế lên!"

Tôi trêu chọc senpai không ngừng.

Chuyện này xảy ra hai năm trước, ngay sau khi tôi có được danh hiệu "Nhất thiểm thập giới Renafalt".

Nó là một trong những yếu tố thúc đẩy tôi tiến lên phía trước.

Tôi không tự nhận mình là một Valkyrie xinh đẹp, nhưng tôi là một Valkyrie mà ngay cả long thần cũng phải thèm muốn. Ít nhất tôi có thể đánh thức senpai khỏi những giấc mơ giữa ban ngày và giải thoát anh ấy khỏi ngục tù. Với sự tự đánh giá đó, tôi có thể tự tin gọi mình là nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự mà không hề tâng bốc.

Tuy vậy, trận công thành đã bị hoãn vô thời hạn. Senpai không đưa tôi ra chiến trường hay thậm chí còn không cho tôi làm thành viên đội bảo trì Gungnir.

Tại sao?

Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ là do senpai còn là trai tân, vẫn chùn bước trước chiến trường, nhưng hình như không phải vậy.

Tôi không tìm được câu trả lời thỏa đáng.

"Em không thể cứ ngồi không mà gây rắc rối cho anh được."

Người mà tôi ghét nhất chỉ sau bố tôi cuối cùng đã động tay động chân.

Renafalt là bản ngã khác của tôi, là tính cách của tôi, và là lý tưởng của tôi.

Tôi không muốn cái bóng của một hikikomori bất lực trong giao tiếp chồng lên Renafalt, ít nhất là khi chúng tôi giao tiếp qua màn hình.

Ít nhất, tôi vẫn muốn là Renafalt trước mặt senpai.

"Em là gì của anh?"

"Chỉ là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự thôi ạ."

"Em có vẻ thích cái mác đó lắm nhỉ?"

"Ehe."

Tôi ép mình phải hành động như Renafalt để che đậy và xóa bỏ những sai lầm của mình.

"Vậy thì ngược lại. Anh là gì của em?"

"Anh là senpai của đời em."

"Senpai của đời em có phải loại người lợi dụng một kouhai đang cầu cứu để đưa cô ấy vào chiến trường không?"

Tay Renafalt lại dừng lại.

"Ít nhất thì, senpai, chẳng phải anh là kiểu người thích làm trò bẩn bựa sao?" Tôi nên đáp lại bằng một nụ cười, nhưng tay Renafalt không nhúc nhích.

Sau khi dò xét suy nghĩ của senpai nhiều lần, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một khả năng.

Liệu có ổn không khi cứ mãi là Renafalt như vậy?

Có lẽ senpai sợ rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ trở nên gượng gạo sau khi cùng nhau băng qua chiến trường. Có lẽ anh ấy muốn tránh khả năng những gì chúng tôi đã cùng nhau xây dựng sẽ sụp đổ.

"Em không thể cứ ngồi không trong khi gây rắc rối cho senpai được."

Fumino Kaede đã vô tình để lộ cảm xúc thật của mình.

Điều đó có nghĩa là...

Senpai cũng rất trân trọng mối quan hệ của anh ấy với Renafalt.

Anh ất đã kìm nén những ham muốn và khát khao của mình, tất cả chỉ để duy trì mối quan hệ gắn bó không thay đổi này để chúng tôi không bị xa cách.

Nhận ra điều đó, những cảm xúc từ sâu thẳm trái tim tôi trào dâng khiến tôi không thể kìm nén được, nó biến thành những tiếng khóc nức nở.

Ngay cả sau khi được thuê làm bảo vệ tại gia, chúng tôi vẫn không ngủ chung giường. Nhờ phúc lợi ở chung, senpai đã đến siêu thị gần đó và mua thêm một chiếc nệm cho tôi.

Phòng của tôi bên cạnh phòng của senpai. Tuy lối vào tách biệt, nhưng hai phòng không được ngăn cách bởi một bức tường mà bằng một cánh cửa trượt. Tôi không chỉ nghe thấy âm thanh của cuộc sống thường ngày mà còn nghe thấy cả tiếng thở của senpai khi anh ấyngủ.

Trước khi là Renafalt, tôi là một nữ sinh cao trung. Việc phải ngủ một mình dưới cùng một mái nhà với một người đàn ông trưởng thành không phải người thân đã là một vấn đề lớn. Vậy mà, thứ ngăn cách chúng tôi chỉ là một cánh cửa trượt mỏng manh.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó, và senpai cũng hoàn toàn nhận thức được.

Anh ấy cố tỏ ra dễ chịu nhất có thể.

"Em có thể dùng tầng hai tùy thích."

Senpai đề nghị, nhưng đầu tôi không gật lên gật xuống mà lắc qua lắc lại.

Suy cho cùng, đây là một ngôi nhà ma. Một nơi quỷ ám thực sự.

Senpai thường nói đùa về lịch sử hào hùng và những chiến tích lừng lẫy của nó. Tôi đã cười không biết bao nhiêu lần và nghĩ rằng, senpai đúng là điên rồ khi sống ở một nơi như vậy.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình không chỉ đặt chân vào một nơi như này mà còn sinh sống ở đó.

Biết những sự kiện đã xảy ra ở tầng hai, việc ngủ một mình ở đó với tôi thật quá đáng sợ. Nhưng việc ở chung phòng với senpai cũng khiến tôi không ngủ được.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi chọn phòng bên cạnh phòng senpai.

Tâm trí và cơ thể tôi run lên vì sợ hãi, và mất một lúc lâu tôi mới ngủ được.

Tôi chỉ bình tĩnh lại khi tiếng thở của Senpai phá vỡ sự im lặng.

Senpai đang ở ngay bên cạnh tôi. Với điều đó làm điểm tựa, tôi trải qua một đêm dài đằng đẵng và cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Cuộc chạy trốn mà tôi đã đặt cược cả cuộc đời mình vào đã khiến tôi kiệt sức hoàn toàn. Tôi ngủ say đến nỗi thậm chí không mơ, chứ đừng nói đến việc thức dậy giữa đêm.

Căn phòng thiếu ánh sáng. Mặc dù không có rèm cửa, nhưng nó vẫn giống như một khu rừng rậm rạp, và ánh nắng ban mai không thể đánh thức tôi.

Không có tiếng động nào từ phòng bên cạnh.

Tôi cảm thấy bất an, như thể mình bị bỏ lại một mình ở ngôi nhà này.

Hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ đầu tiên của senpai.

Tôi rời khỏi phòng, tìm kiếm sự hiện diện của chủ nhà.

Phòng khách, với tầm nhìn thoáng đãng, không có đồ nội thất và thiếu đi cảm giác thư giãn của một không gian sống. Tuy nhiên, không ai có thể gọi căn phòng này là tẻ nhạt.

Có một cái bàn thờ.

Thứ duy nhất được đặt trong phòng khách là một vật thể đồ sộ. Nếu chỉ tập trung vào nó, bạn có thể nhầm lẫn senpai là người theo đạo. Nhưng hoàn toàn không phải vậy. Cảnh tượng ở đây không liên quan gì đến tôn giáo.

Trên bàn thờ là một chai rượu lớn màu hổ phách, một hộp giăm bông, và trên cùng là ba nhân vật từ một bộ anime chuyển thể từ erogame, với một cốt truyện vô nghĩa.

Đó là một cảnh tượng báng bổ, như thể thần linh đang giơ ngón giữa và hét lên, "Đi chết đi!"

Những lời nhận xét và ý tưởng kỳ quặc của Renafalt đều được định hình bởi senpai. Tôi đã học được rất nhiều điều từ việc noi theo anh ấy.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi hoàn toàn noi theo tư tưởng của senpai. Những lời phán xét và những trò hề kỳ quặc trên mạng không phải là điều chỉ có tôi làm. Đó là một nền văn hóa mà nhiều người đã sống dưới lớp mặt nạ ẩn danh. Việc mang nền văn hóa đó vào đời thực là điều không tưởng.

Hoặc do tôi đã nghĩ vậy.

Tôi chưa bao giờ nghĩ senpai cũng sẽ đắm chìm trong sự điên rồ của cái nền văn hóa đó ngoài đời thực.

Hướng về bệ thờ, tôi chắp tay lại và thề sẽ theo chân senpai suốt quãng đời còn lại.

Bỗng nhiên, một âm thanh vang vọng khắp phòng khách, khiến tôi giật mình.

Đó không phải tiếng rít của linh hồn ma quỷ trong ngôi nhà ma ám hay tiếng kêu của một kẻ điên.

Đó là tiếng động cơ máy.

Nguồn phát ra âm thanh không phải từ phòng khách. Nó đến từ phía bên kia cánh cửa đang mở, lọt ra từ nhà bếp.

Nhìn vào, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Senpai đã ở đó.

Sau khi gacha trượt bố của mình, tôi đã trúng số độc đắc khi gacha ra chị gái 5 sao. Nhưng rõ ràng năng lực của chị ấy là vô dụng với tôi.

Thế giới tôi sống đầy rẫy quỷ dữ. Tại sao một thần đồng như tôi lại phải bị dồn vào đường cùng như vậy? Tôi nguyền rủa bố mình, nguyền rủa xã hội và những kẻ hướng ngoại.

Như để bù đắp cho sự bất hạnh của tôi, thế giới đã ban tặng cho tôi một nguồn hỗ trợ tinh thần. Nếu không có nó, tôi đã tạo lại tài khoản cuộc đời mình sớm hơn nhiều.

Senpai là một nhân vật 3 sao, nhưng những gì anh ấy đã làm với tôi lại xứng đáng 5 sao. Điều không ổn duy nhất nằm ở thiết kế nhân vật.

Chắc hẳn là do một họa sĩ tệ hại đảm nhiệm.

Tôi đã chấp nhận điều đó, nhưng khi sự thật được phơi bày, nó thật sự gây sốc.

Thiết kế nhân vật có lẽ được đảm nhiệm bởi một họa sĩ minh họa có hơn 200.000 người theo dõi trên mạng xã hội.

Chúa đã cứu tôi.

Thiết kế nhân vật không hề làm hỏng cái nhìn của tôi về senpai. Việc anh không quá đẹp trai cho thấy một sự kiềm chế, và tôi không thể không đứng dậy vỗ tay tán thưởng trong lòng.

Senpai đúng như tôi tưởng tượng.Tóc anh ấy giờ không còn được tạo kiểu, nhưng senpai vẫn là senpai. Cảm xúc hôm qua không chỉ là một giấc mơ thoáng qua.

Mùi cà phê thoang thoảng xộc vào mũi tôi.

Hình như tiếng động phát ra từ máy xay điện. Chắc hẳn senpai đang xay hạt cà phê.

"Ồ, chào buổi sáng, Rena."

Nhận ra tôi, senpai chào tôi như một lẽ thường tình.

Chào buổi sáng.

Đó là một câu thần chú tôi đã lâu không nghe thấy. Nó không còn buột ra từ miệng tôi nữa, và việc nói lên điều đó nghe thật lạ lẫm.

Nếu là Renafalt, tôi đã gõ "Ey yo senpai." bằng ngón tay, nhưng miệng của Fumino Kaede không được trang bị chức năng đó.

Tôi biết câu trả lời đúng đắn là "Chào buổi sáng".

Người trước mặt tôi không phải là chị gái hay bố tôi.

Dù biết chẳng có lý do gì phải lo lắng, nhưng cổ họng tôi cứ nghẹn lại không thốt nên lời.

Tôi đứng đó ngập ngừng, không thể đáp lại lời chào,

"À..."

Senpai chớp mắt và hắng giọng.

Anh ấy không hề khó chịu vì không có tiếng trả lời hay cảm thấy khó chịu vì sự im lặng.

"À, ừm..."

Nếu có gì đó, thì vẻ mặt của anh ấy rất nghiêm túc.

"Cảm ơn em."

Mặc dù tôi hơi thiếu lễ phép, nhưng không hiểu sao senpai vẫn cảm ơn tôi.

Ngay khi tôi định nghiêng đầu bối rối, tôi nhận ra ánh mắt anh ấy không nhìn vào mặt tôi. Senpai không nhìn đi chỗ khác, nhưng ánh mắt anh ấy hơi thấp hơn, ngay dưới cằm tôi.

Theo ánh mắt của senpai, tôi nhìn xuống.

Niềm tự hào của tôi che mất tầm nhìn xuống chân, nhưng ngoại hình của tôi không có gì bất thường.

Trang phục trong nhà của tôi ưu tiên sự thoải mái và tiện dụng. Tôi không cần phải trông thật xinh xắn như đi dự tiệc. Áo hoodie rộng rãi có khóa kéo và quần short là trang phục thường ngày của tôi. Nó hoàn hảo với tôi vì tôi chỉ cần cởi áo khi ngủ.

Đó là bộ đồ tôi luôn mặc khi thức dậy.

Qua lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, bộ đồ lót nâng đỡ lòng tự trọng của tôi hiện lên mờ nhạt.

Những cảm xúc đang trào dâng trong tôi, nếu diễn tả theo lời Renafalt, sẽ như thế này:

“qawsedrftgyhujikolp”

*

Đó là ngày đầu tiên làm bảo vệ tại gia.

Tôi lập tức chạy về phòng. Tôi đã lao thẳng vào làm việc mà không nghĩ ngợi gì, quả là một bảo vệ tại gia có trách nhiệm đúng chứ?

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành thủ phạm của một khoảnh khắc biến thái may mắn. Nếu đây là anime, nữ chính sẽ hét lên "Biến thái!" hoặc "Đừng có nhìn!!" rồi tặng nam chính một cái tát.

Nghĩ lại thì, những nữ chính đó đã nổi nóng vô cớ dù bản thân có lỗi. Tôi không bao giờ có thể hành động đáng xấu hổ như vậy, đó là lý do tại sao tôi luôn cảm thấy mình không phù hợp với kiểu nhân vật nữ chính như vậy.

Và senpai cũng không phù hợp với kiểu nhân vật nam chính đó. Thay vì nhìn đi chỗ khác, anh ấy mạnh dạn quan sát và thậm chí còn cảm ơn tôi.

Khoảng năm phút sau, một giọng nói vang lên từ phía bên kia cánh cửa trượt: "Gọi anh khi nào em bình tĩnh lại nhé."

Lợi dụng lòng tốt của chủ nhà, tôi dành khoảng một tiếng để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Sau khi kéo khóa áo hoodie lên, tôi gửi tin nhắn từ laptop: "Giờ thì ổn rồi ạ."

"Ăn trưa thôi," một giọng trả lời vang lên từ phòng bên cạnh.

Liếc nhìn đồng hồ góc dưới bên phải laptop, tôi nhận ra đã đến giờ ăn trưa. Hình như tôi đã ngủ rất say.

Bước vào phòng khách của ngôi nhà ma, tôi gặp mặt trực tiếp senpai lần thứ hai trong ngày.

Tôi cố nhìn thẳng vào mắt anh ấy nhưng không được, tôi vội vàng cúi xuống.

Không phải chứng hikikomori của tôi đang nổi lên. Mà là sự e thẹn của một thiếu nữ.

Một sự cố ở nơi làm việc ngay sau khi tôi vào làm. Senpai không trêu chọc hay nhắc lại chuyện đó nữa.

"Đây," senpai nói, giơ ra một chiếc điện thoại thông minh.

Nó cùng nhãn hiệu với chiếc tôi đã vứt trong nhà vệ sinh, được đánh dấu bằng logo quả táo.

Cầm lấy chiếc điện thoại được đưa, tôi cảm nhận được sức nặng của nó. Nó hơi lớn hơn chiếc tôi thường dùng, hơi to so với tay tôi.

“Thật bất tiện nếu em không thể trả lời khi không có laptop bên cạnh, phải không? Vậy nên, dùng cái này đi.”

Mắt tôi mở to ngạc nhiên.

“Em có thể dùng nó cho những cuộc trò chuyện hàng ngày. Nhưng hãy cố gắng làm quen với việc trả lời bằng một hoặc hai từ thành tiếng nhé.”

Senpai...

“Dù em có lắp bắp thế nào, anh cũng sẽ không cười đâu. Dây thanh quản là thứ được làm từ cơ bắp. Em càng sử dụng chúng nhiều thì càng dễ nói chuyện bình thường hơn.”

“V-vâ… vâ… Vâng.”

“Tốt, phản ứng tuyệt vời đấy. Cứ tiếp tục như vậy nhé.”

Thay vì chế giễu cái tật lắp bắp vụng về của tôi, senpai mỉm cười.

Người bố ồn ào, hống hách và người chị tốt bụng nhưng hà khắc của tôi. Mặc dù tình cảm của họ dành cho tôi trái ngược nhau, nhưng những gì họ yêu cầu ở tôi luôn giống nhau.

Giống như bắt một đứa trẻ không biết đếm mà phải dùng cả hai tay để làm toán vậy. Hai người đó đã ngu ngốc tin rằng tôi có thể học theo cách đó.

Ngược lại, senpai đã tặng tôi một cuốn vở bài tập toán lớp một cùng với một chiếc máy tính bỏ túi. Anh ấy bảo tôi hãy bắt đầu bằng cách làm quen với các con số theo cách này. Senpai đã cho tôi sự tự tin và động lực để tin rằng mình có thể làm được.

Tôi đã biết senpai được năm năm, nhưng chúng tôi mới chỉ gặp nhau chưa đầy 24 giờ.

Khoảng cách giữa senpai và những người đã là gia đình tôi từ khi sinh ra khiến tôi choáng váng.

Senpai luôn ở gần trái tim tôi, sắp xếp mọi thứ cho tôi. Cảm giác như có một vầng hào quang tỏa sáng sau lưng anh ấy.

Sự ngưỡng mộ của tôi đã chuyển thành lòng kính trọng.

Tôi sẽ cố gắng hết sức trong môi trường này.

Tôi tự nhủ sẽ làm như vậy.

*

“Hôm nay em cứ quan sát thôi.”

Và thế là, buổi huấn luyện bảo vệ tại gia bắt đầu.

Đầu tiên: nấu ăn.

Vì bận rộn với nhiệm vụ đầu tiên của tôi nên bữa trưa bị hoãn lại.

Buổi huấn luyện bắt đầu bằng việc quan sát quá trình nấu nướng.

“Em có món nào không thích hoặc bị dị ứng không?”

Trước câu hỏi của senpai, tôi theo bản năng lắc đầu.

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra điều đó là chưa đủ.

“K-Không… k-không… ạ.”

Tôi đã hứa sẽ trả lời bằng một hoặc hai từ bất cứ khi nào có thể.

Người trước mặt tôi không phải là chị gái hay bố tôi. Đó là senpai, người đã chấp nhận con người tôi. Tôi không cần phải lo lắng.

Dù vậy, việc thốt ra được dù chỉ một từ cũng là một thử thách. Như senpai đã nói, dây thanh quản là cơ. Nhiều năm không sử dụng đã ảnh hưởng đến chúng, và chúng không cử động như tôi mong muốn.

Giọng nói lắp bắp của tôi nghe thật khó chịu. Tôi không muốn nghe một âm thanh như vậy.

Nhưng tôi đã hứa sẽ trả lời bằng những câu trả lời đơn giản thành tiếng.

"Được rồi. Vậy thì anh sẽ nấu gì đó nhé."

Đúng như lời anh ấy nói, senpai không cười. Thay vào đó, ánh mắt anh ấy trông có vẻ hài lòng.

Sau khi nhìn chằm chằm vào tủ lạnh một lúc, senpai lẩm bẩm, "Được rồi," và bắt đầu nấu ăn.

Anh ấy làm nóng cơm bọc trong màng bọc thực phẩm bằng lò vi sóng, thái nhỏ các nguyên liệu làm nhân và đánh trứng. Với sự thành thạo của một chủ nhà, senpai đã chuẩn bị mọi thứ rồi lấy một chiếc chảo từ ngăn chứa đồ dưới bếp ra.

Chiếc chảo được làm nóng hoàn hảo. Với những nguyên liệu đã chuẩn bị, mọi thứ nhanh chóng biến thành một kiệt tác cơm chiên.

Mùi thơm hấp dẫn đủ để khiến bụng ai cũng sôi lên.

"...A, ục."

Mặc dù đang ở trước mặt senpai, mùi thơm vẫn khiến bụng tôi sôi lên.

Tôi nhận ra mình chưa ăn gì từ bữa trưa hôm qua.

"Này, vào phòng em ăn đi. Có vẻ em đã đói rồi nhỉ?"

Senpai cười phá lên khi tôi theo phản xạ ôm bụng. Hình như lời hứa không cười của họ chỉ đúng với cái tật lắp bắp của tôi.

Vô cùng xấu hổ, tôi quay trở lại phòng với phần cơm rang.

Tôi đặt đĩa cơm lên chiếc bàn gấp mà Senpai đã chuẩn bị cho tôi hôm trước.

Chắp tay lại, tôi thầm nói “Itadakimasu” trong lòng.

Tôi bất giác xúc động vì món ăn này.

Từ khi mẹ mất, tôi chưa từng dùng câu thần chú kia trước những bữa ăn do quản gia chuẩn bị.

Nhưng giờ đây, một cảm giác biết ơn đối với người đã nấu ăn cho tôi tự nhiên dâng trào.

Một bữa ăn do senpai nấu. Tôi không còn câu nệ về hương vị nữa.

Bị cơn đói thúc đẩy, tôi cắn một miếng.

Đúng như mong đợi từ mùi thơm, nó thật ngon.

Từng hạt cơm được bọc trong trứng, tơi xốp hoàn hảo. Nguyên liệu rất đơn giản - hành lá và thịt xá xíu, nhưng tài nấu nướng của senpai đã biến nó thành một món ăn hoàn hảo.

Mặc dù là một người ăn ít, tôi vẫn ăn hết phần cơm hơi to một chút mà không chút do dự.

"Có ngon không?"

Qua cánh cửa trượt mỏng manh, senpai hỏi tôi cảm nghĩ về bữa ăn. Chắc hẳn anh ấy đã đợi tôi ăn xong rồi hỏi.

Đó không phải là một câu hỏi đơn giản chỉ có ngon hay không. Để truyền đạt suy nghĩ của mình một cách chính xác, tôi cần chiếc điện thoại.

"Đây là món cơm chiên ngon nhất mà em từng ăn đó."

Không phải nịnh hót hay gì đâu, đây là ý kiến chân thành của tôi.

Suy cho cùng, quản gia chỉ làm đồ Nhật hoặc đồ Tây. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi lần cuối mình ăn cơm chiên là khi nào. Chắc chắn là từ hồi tiểu học rồi.

Vì tôi thực sự thấy nó ngon, nên tôi quyết định khen ngợi nó hết lời.

Một tiếng thông báo vang lên ở phòng bên cạnh khi senpai nhận được tin nhắn của tôi.

"Tốt quá rồi. Thực ra anh khá tự tin về món này đấy."

Giọng senpai nghe có vẻ hài lòng hơn là nhẹ nhõm.

“À mà, xá xíu là nhà làm đấy. Chính vì vậy mà nó mới ngon đến thế.”

“Cả xá xíu nữa à? Senpai, anh nấu ăn giỏi thật đấy. Em hơi bất ngờ. Không có ý gì đâu, nhưng em cứ tưởng anh là người bất lực trong nấu ăn cơ.”

"Anh tự nấu ăn từ hồi cấp hai rồi. Nghe thì tự mãn, nhưng anh thấy mình cũng khá giỏi đấy chứ.”

Senpai tự hào khoe khoang về tài nấu nướng của mình. Tôi không thể trả lời ngay được.

Senpai tự nấu ăn từ hồi cấp hai à?

“Là một nhân viên thu nhập thấp thì ăn ngoài suốt ngày sẽ cháy túi nhanh lắm. Nấu ăn không hẳn là sở thích, nhưng nếu muốn ăn gì thì anh sẽ tự nấu.”

Giọng điệu của senpai rất bình thản, nhưng trong một gia đình bình thường, chuyện này sẽ không xảy ra. Tuy nhiên, có vẻ như anh ấy cũng không có niềm đam mê nấu nướng.

Senpai phải tự nấu ăn. Anh ấy đã từng ở trong hoàn cảnh đó.

“Nhưng nấu ăn chắc chắn cũng có những phiền phức riêng. Em có biết đó là gì không?”

Tôi đã quen senpai được năm năm. Senpai không biết gì về hoàn cảnh gia đình tôi, tôi cũng chẳng biết gì về gia đình anh ấy.

“Dọn dẹp, rửa bát đĩa,... tất cả những việc đó thật là phiền phức.”

Quá khứ của senpai. Khoảng thời gian anh ấy vẫn là một đứa trẻ. Anh ấy đã sống một cuộc đời như thế nào?

Giờ đây, khi được gặp senpai ngoài đời, tôi muốn biết thêm về anh ấy. Cảm giác đó dâng trào trong tôi.

“Vậy, Rena. Từ giờ, em sẽ làm công việc rửa bát nhé?”

Tôi nuốt trôi cơn bốc đồng đó và trả lời,

“Vâng. Cứ để em lo.”

Tôi lặng lẽ đồng ý.

Cuộc sống của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu. Có quá nhiều điều tôi cần phải học.

Tôi muốn biết thêm về senpai.

Nhưng không nhất thiết phải là bây giờ.

Senpai đã gánh vác tôi như một gánh nặng. Tôi muốn trở nên hữu ích cho senpai càng sớm càng tốt.

Vì vậy, điều tôi cần biết không phải là quá khứ của anh ấy mà là hiện tại.

Tôi sẽ tập trung vào buổi huấn luyện bảo vệ tại gia trước mắt.

Sau khi rửa bát xong, công việc giặt giũ bắt đầu. Senpai đổ hết quần áo trong giỏ vào máy giặt và nhấn nút khởi động. Trong lúc máy chạy, anh ấy hút bụi toàn bộ tầng một và dọn dẹp phòng tắm. Khi xong việc, máy giặt cũng đã giặt xong, senpai phơi quần áo lên ban công tầng hai vì hôm nay trời nắng.

Cuộc sống của một người trưởng thành đi làm. Ngay cả vào ngày nghỉ, anh ấy vẫn phải làm tất cả những việc này. Mặc dù chỉ mất chưa đến hai tiếng đồng hồ khi bắt đầu, nhưng làm tất cả những việc này sau khi đã làm việc năm ngày một tuần chắc chắn là rất phiền phức và mệt mỏi. Có vẻ như việc có người giúp việc nhà thật sự rất nhẹ nhõm.

Ngoài việc nấu nướng ra, những việc khác tôi có thể xử lý ngay lập tức.

"Đây là tất cả những gì anh muốn giao cho em."

Nếu điều này giúp ích được cho senpai, tôi có thể làm mỗi ngày.

Tôi có thể, nhưng có một trở ngại khi giặt giũ.

"Ờm... đừng lo, đồ lót thì tất nhiên phải tự giặt riêng rồi."

Vấn đề là đồ lót.

Sau khi giặt xong, đến lúc treo lên, hình ảnh đồ lót của senpai khiến không khí giữa chúng tôi trở nên ngượng ngùng. Chỉ cần nhìn thấy nó thôi là má tôi đã nóng bừng, nên việc xử lý nó cũng là cả một vấn đề.

Ngay cả senpai cũng có vẻ ngần ngại khi để một nữ sinh cao trung giặt đồ lót của mình.

Tôi muốn nói, "Em sẽ lo hết!" nhưng nỗi lo lắng của một thiếu nữ đã chiến thắng.

"Anh không cần em làm mọi thứ hoàn hảo ngay từ đầu. Cứ từ từ học hỏi tới khi thấy thành thạo."

"V-Vâng...!"

“Trả lời hay lắm. Cứ tiếp tục nhé.”

Đứng khoanh tay trong phòng khách của ngôi nhà ma, senpai động viên tôi.

Giao tiếp trực tiếp với ai đó luôn rất khó khăn. Kể cả kho người đó là senpai. Tôi ghét giọng nói của chính mình và cảm thấy việc truyền tải suy nghĩ của mình như một cực hình.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn. Senpai đã trở thành ngoại lệ khi giao tiếp của tôi.

“Nhưng em tưởng một người đàn ông sống một mình sẽ ở một nơi bừa bộn, bẩn thỉu hơn chứ?”

Ngay cả dưới dạng tin nhắn, việc truyền tải suy nghĩ của mình cho senpai cũng không phải dễ dàng.

“Hả? À thì… hồi còn ở căn hộ cũ, đúng là anh đã sống một cuộc sống như vậy thật. Tuy không đến mức không có chỗ để bước chân, nhưng thậm chí anh còn không có máy hút bụi, chứ đừng nói đến việc dọn dẹp.”

Senpai trả lời tin nhắn trên điện thoại của tôi bằng giọng nói của anh ấy.

“Thật sao? Hôm qua trông anh thật gọn gàng trong bộ vest, em cứ tưởng anh là người siêu sạch sẽ chứ?”

Dù gặp mặt trực tiếp, tôi vẫn trả lời qua tin nhắn.

Có lẽ hơi lạ, nhưng đó là bằng chứng cho thấy senpai rất quan tâm đến chứng hikikomori của tôi.

"Anh không tự nhận mình là người sạch sẽ, nhưng ngoại hình là điều quan trọng đối với một con người. Nên anh luôn quan tâm đến vẻ ngoài của mình, còn việc dọn dẹp nhà cửa anh chỉ hay làm sau khi chuyển đến đây thôi."

"Có lý do gì khiến anh quyết định dọn nhà dọn cửa không?"

"Nếu anh bỏ bê nhà cửa, anh sẽ trở thành một trong những nạn nhân của ngôi nhà ma này. Như anh đã nói hôm qua, đó là thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng."

"Ra là vậy."

"Cũng vào khoảng thời gian anh từ một nô lệ của tiền bạc vươn lên thành một nhân viên hạng bét. Anh có chút không gian riêng, nên anh đã tìm thấy năng lượng cho việc này."

Senpai nói như thể đó là một sự thật hiển nhiên.

Nhưng có một từ khiến tôi chú ý.

Nô lệ.

Senpai luôn tự nhận mình là một nhân viên hạng bét. Nhưng có một lần thậm chí còn trước đó nữa, mà anh ấy gọi là nô lệ.

Mình có nên hỏi ý senpai là gì không nhỉ?

Nhưng trước khi kịp hỏi, tay phải của senpai đã đưa về phía tôi.

Tôi cứ tưởng anh sẽ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nhưng…

“A…!”

Một cú búng tay bất ngờ giáng xuống trán tôi, khiến tôi giật mình ngửa ra sau. Không đau, nhưng theo phản xạ, tôi lấy cả hai tay che trán.

Senpai đã búng tay tôi.

“Mà này, Rena, dạo này thái độ của em là sao vậy?”

Senpai, với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi cứ tưởng tôi đã cố gắng hết sức để nghiêm túc trong suốt buổi tập. Vậy mà giờ lại bị mắng.

Tôi đã làm gì sai? Tôi đã làm senpai phật lòng rồi à?

"Tự nhiên cư xử đúng mực và ngoan ngoãn thế hả?”

Senpai vẫy vẫy điện thoại trước mặt mình.

“Hả…?”

Một tiếng kêu ngạc nhiên bật ra khỏi miệng 

tôi.

"Nhất thiểm thập giới Renafalt đâu phải là một cô bé ngoan ngoãn. Năng lượng hôm qua đâu rồi?”

Senpai bĩu môi như thể đang mắng tôi, nhưng thực ra họ đang chỉ trích điều ngược lại.

Nhớ lại những cuộc trò chuyện với senpai kể từ khi được trao điện thoại, cách tôi lựa chọn từ ngữ quả thực khác xa phong cách thường ngày của Renafalt.

Qua cánh cửa trượt, Renafalt có thể xuất hiện. Nhưng khi đối mặt, Renafalt lại không thể hé ra một lời nào. Tay tôi chỉ cử động như một cô gái ngoan ngoãn, đúng mực.

Suy cho cùng, Renafalt là một kẻ thô lỗ. Còn Fumino Kaede tôi đây không muốn thất lễ trước mặt senpai.

"Hãy nghĩ lại tất cả những lời vô nghĩa mà anh đã nói với em cho đến giờ đi."

Tay senpai lại đưa về phía tôi.

"Giờ mà còn cư xử như một cô bé ngoan ngoãn, lo lắng về việc thô lỗ hay thất lễ thì cũng vô ích thôi."

Lần này, thay vì búng trán tôi, senpai nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Đó là sự thật.

Tôi đã dùng đủ mọi cách để trêu chọc và khiêu khích senpai. Dù chỉ là những trò đùa nhất thời, tôi vẫn luôn thô lỗ và thiếu tôn trọng anh ấy.

Chỉ vì chúng tôi gặp mặt trực tiếp bây giờ không thể xóa bỏ quá khứ đó. Cư xử như một cô gái ngoan ngoãn bây giờ chỉ khiến senpai mất hứng.

"Chuyện gì đang xảy ra với công ty này vậy? Ma cũ hãm hiếp ma mới hả?!"

Trước khi tôi kịp nhận ra, Renafalt đã lại chiếm lấy cơ thể tôi.

“Công ty chúng tôi không quan tâm đến tuổi tác, trình độ học vấn hay kinh nghiệm. Các tiền bối tốt bụng sẽ động viên và dạy dỗ bạn. Mọi người đều hòa thuận, và những nỗ lực của bạn sẽ được ghi nhận. Chúng tôi sẽ giúp bạn đạt được ước mơ tự lập. Chỉ cần bạn đam mê, bạn sẽ được chào đón tại nơi làm việc ấm áp, thân thiện như gia đình của chúng tôi.”

“Nghe giống mấy công ty đa cấp quá đó senpai.”

“Nhưng vì bạn sẽ sống ở đây nên không phải trả tiền thuê nhà, và chúng tôi sẽ lo ăn uống và các tiện ích. Khá hấp dẫn phải không?”

“Và điều quan trọng nhất, lương thưởng?”

“Miễn bàn.”

“Rõ ràng đây là một hợp đồng nô lệ. Em đề cử anh cho Giải thưởng "Việc nhẹ vôn cao".”

Ngẩng đầu khỏi điện thoại, tôi thấy vẻ mặt thích thú của senpai.

Tôi nhận ra mình không cần phải diễn kịch. Dù là qua cửa trượt hay gặp mặt trực tiếp, ít nhất là trong tin nhắn, tôi vẫn có thể là Renafalt như thường lệ.

Niềm vui dâng trào trong tôi khi tìm được sự cân bằng phù hợp giữa chúng tôi.

Một nụ cười nhẹ, tự nhiên nở trên môi tôi.

"Dù sao thì, từ mai em sẽ bắt đầu luyện tập những gì đã học hôm nay. Em thậm chí sẽ xử lý cả "hàng nóng" của senpai luôn."

"Đừng thêm dấu ngoặc đơn không cần thiết. Nhưng em chắc chứ? Đừng ép mình quá."

"Nếu là quần lót thì hơi khó thật, nhưng quần đùi đen thì được."

"Đừng soi mói màu sắc."

"Tất cả đồ lót anh treo lên đều giống nhau, phải không? Vậy, thứ anh đang mặc bây giờ là..."

"Còn em thì sao?"

"Quần lọt khe màu đen kiểu người lớn."

"Nói dối. Chắc chắn là màu hồng."

"Ư...!"

Má tôi nóng bừng vì xấu hổ.

Tôi quên mất senpai đã nhìn thấy chiếc quần lót của tôi qua lớp áo.

Môi senpai nhếch lên thành một nụ cười thích thú. Đó không phải là ham muốn thấp hèn của đàn ông mà là sự thích thú khi chọc vào tổ ong.

Và rồi, tôi thấy mình đang cầm một con dao làm bếp.

Thật nhục nhã, màu quần lót ta đã bị lộ. Nên Renafalt ta đây sẽ đâm senpai và nói "Anh biết quá nhiều rồi."

Đùa thôi.

"Em cũng muốn bắt đầu tập nấu ăn ngay lập tức."

"Học mọi thứ cùng một lúc sẽ rất khó. Cứ từ từ cũng được."

"Không sao. Dù sao thì em cũng là thần đồng mà. Học nhồi nhét cũng dễ như ăn kẹo."

"Vậy thì, nếu em đã nói vậy thì cứ thử xem."

Senpai vui vẻ đồng ý.

Trước khi trời tối, tôi thấy mình đang đứng trong bếp, sẵn sàng tập luyện.

Tôi đã giúp mẹ dọn bàn ăn, nhưng tôi chưa bao giờ tham gia vào việc nấu nướng.

Vậy nên, đây là lần đầu tiên tôi cầm dao làm bếp.

Nắm chặt con dao, tôi liếc nhìn lưỡi dao rồi nhìn củ hành trên thớt.

"Sợ à?"

Giọng nói của senpai vọng đến tai tôi khi tôi đứng chết lặng, tay cầm chặt con dao. Tôi cảm nhận được hơi ấm của họ, sự quan tâm của họ rằng tôi không cần phải cố gắng quá sức.

"K-Không... ạ..."

Tôi lắc đầu.

Không phải vì sợ lần đầu tiên bị dao cứa vào tay.

Tôi chìm đắm trong những cảm xúc dâng trào từ sâu thẳm bên trong.

Miễn cưỡng, tôi đặt con dao xuống thớt. Việc giao tiếp với senpai được ưu tiên hàng đầu.

Tôi rút điện thoại ra và gõ những suy nghĩ của mình.

"Em cứ tưởng mình chỉ dùng nó khi vung vào người thôi. Em chưa bao giờ nghĩ nạn nhân đầu tiên của mình lại là một củ hành tây."

Một kẻ khép kín như tôi sẽ không bao giờ dùng dao nhà bếp. Tôi cứ tưởng mình chỉ dùng nó khi trở thành kẻ bất bại. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chuyển sang làm bảo vệ tại gia và lại dùng nó.

Đời thật vô thường.

"Vung dao vào người khác?"

Trái ngược với cảm xúc của tôi, vẻ mặt senpai trở nên nghiêm túc.

“Đừng nói những điều ngớ ngẩn. Nhất thiểm thâp giới Renafalt sẽ không bao giờ làm những điều như vậy.”

Giọng điệu của senpai nặng nề, nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi hay bối rối.

Anh ấy đối xử với tôi như thể tôi không phải loại người sẽ làm hại người khác—chỉ là một cô gái bình thường, có tình cảm.

Hình như senpai nhìn tôi theo cách đó. Tình cảm của anh ấy khiến tôi thực sự hạnh phúc. Nhưng… tôi không phải là một người bình thường.

Bên trong của tôi không chỉ đã bị tàn phá—mà ngay cả tư tưởng cũng đã mục nát không thể cứu vãn. Dù hạt giống được gieo trồng có đẹp đẽ đến đâu hay môi trường tuyệt vời đến đâu, một bông hoa đẹp giờ đây cũng không thể nở rộ.

Tôi không chỉ cười nhạo nỗi bất hạnh của người khác. Tôi thậm chí còn tìm thấy niềm vui trong cái chết của ai đó nữa.

Tôi là một con người hoàn toàn ích kỷ và xấu xí. Kẻ đứng trước mặt senpai thật kinh khủng. Anh ấy đã hiểu lầm tôi rồi.

“Suy cho cùng, em là người quan trọng số lượng hơn chất lượng.”

…Hoặc tôi nghĩ vậy.

“Em đúng là loại người coi mạng sống con người như điểm số nhỉ?”

Senpai không hề hiểu lầm tôi chút nào.

"Mục tiêu là nhắm đến điểm số càng cao càng tốt, ít nhất là ba chữ số. Ta sẽ quét sạch một lượng lớn chỉ trong một đòn, tích lũy điểm số và đăng chiến công lên internet. Ta sẽ tạo ra một tội ác khuấy động thế giới và khắc cái tên Renafalt vào lịch sử và Wikipedia. Đó là việc em sẽ làm khi trở thành một kẻ bất bại. Một kẻ vĩ đại như vậy mà dùng dao để nấu ăn sao?"

Senpai đã nói một cách nghiêm túc khi tôi định trở thành một kẻ bất bại.

Rõ ràng dao làm bếp sẽ không phải công cụ tối ưu để trở thành một kẻ bất bại.

"Fufu..."

Tôi bất giác nở nụ cười.

Senpai quả thực đã quá quen thuộc với Renafalt. Dù câu chuyện có khủng khiếp tới mức nào thì cũng thật sảng khoái vì có thể nói ra.

“Phải rồi. Anh quên mất anh cũng là một kẻ cuồng hiệu suất.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, senpai chính là người thấu hiểu tôi nhất.

Với điều đó khắc sâu trong tim, tôi lại nắm chặt con dao.

Tôi cẩn thận làm theo senpai, bắt chước hành động của anh ấy.

Những gì senpai có thể hoàn thành trong vài giây lại khiến tôi mất hàng phút dưới sự quan sát của anh ấy.

Sau khi lặp lại quy trình này, tôi đã hoàn thành món ăn đầu tiên của mình.

Đó là một món cà ri cổ điển.

Nguyên liệu gồm hành tây, thịt lợn và một tép tỏi. Không có khoai tây hay cà rốt. Không phải senpai hạn chế nguyên liệu vì tôi—mà đơn giản là do sở thích.

“Ừm, ngon đấy. Thật sự là lần đầu em nấu ăn hả? Có vẻ như chuyện thần đồng không phải là trò bịp rồi."

Ấy vậy mà, senpai lại khen ngợi tôi như thể tôi đã có một thành tựu để đời.

Bữa ăn nhà làm đầu tiên của tôi. Tuy tài nấu nướng của quản gia chắc chắn ngon hơn, nhưng bữa ăn này lại ngon không gì sánh bằng. Nghĩ lại thì, bữa trưa cũng vậy.

Tôi nhanh chóng nhận ra tại sao nó lại ngon đến vậy.

Đó là sự ấm áp.

Cho đến hôm nay, tôi chưa bao giờ thấy gắn bó với đồ ăn. Tuy ngon miệng thì cũng tốt, nhưng đồ ăn chỉ là một phương tiện cung cấp dinh dưỡng. Tôi không ngại ăn đi ăn lại một món vì tôi không tìm kiếm được niềm vui trong bữa ăn.

Cảm giác ngon miệng đã trở lại.

Đã bao lâu rồi tôi chưa cảm thấy như thế này?

Ký ức dẫn tôi đến câu trả lời.

Tôi cố gắng kìm nén nước mắt.

Senpai với lòng chu đáo, đã cho tôi ăn riêng. Giống như lúc ăn trưa, tôi ăn ở phòng bên cạnh.

Nếu tôi khóc ở đây, senpai sẽ nghe thấy. Tôi không muốn làm anh ấy lo lắng.

Nuốt nước mắt, tôi đưa thìa lên miệng.

Cơm rất ngon.

Bàn ăn như một quá khứ xa xôi. Bố tôi không có ở đó.

Chỉ có tôi, chị gái và mẹ. Sau khi chỉ còn tôi và chị gái, tôi chưa bao giờ cảm thấy bữa ăn ngon.

Ai nấu ăn chắc chắn là quan trọng.

Nhưng cũng không kém phần quan trọng, nếu không muốn nói là quan trọng hơn, là việc bạn ăn cùng ai.

Tôi đã hiểu được điều đó nhờ người ở phòng bên cạnh. Dù chỉ cách nhau một cánh cửa trượt, chúng tôi vẫn đang ăn cùng một món.

Sự ấm áp của niềm vui và hạnh phúc chính là “vị ngon” mà tôi đã từng mất đi.