Sau khi rửa bát dưới sự giám sát của chủ nhà, buổi huấn luyện bảo vệ tại gia hôm nay cũng đã kết thúc.
Giờ là hơn 5 giờ chiều. Thời gian hợp lý để hoàn thành công việc.
Tôi thư giãn trong phòng, bỗng nhiên tôi cảm thấy thật yên bình.
"À mà này, Rena."
Đúng lúc đó, từ phía bên kia cửa trượt,
"Tại sao em lại... đẹp đến thế?"
"Hả...!?"
Senpai đột nhiên ném một quả bom đầy xấu hổ cho tôi.
Anh ấy không hề nịnh nọt, trêu chọc hay đùa giỡn gì tôi cả. Giống như hôm qua anh ấy bảo tôi cứ gọi bản thân là xinh đẹp, việc được khen như vậy khiến lòng tôi rối bời.
Tôi không thích được khen dễ thương hay xinh đẹp. Được bố, bọn hướng ngoại, hay thậm chí là chị gái khen ngợi chỉ khiến tôi thêm thờ ơ. Liệu tôi có nên nói "cảm ơn" và tỏ ra vui vẻ không? Phiền phức thật.
Ấy vậy mà, lồng ngực tôi lại thấy bồn chồn, má tôi nóng bừng, và một cảm giác phấn khích kỳ lạ dâng trào.
Thành thật mà nói, điều đó khiến tôi hạnh phúc.
Được senpai khen ngợi đã thỏa mãn khao khát được công nhận mà tôi thậm chí còn không biết mình có.
Hơn cả niềm vui, tôi còn bị choáng ngợp và bồn chồn.
"Cuối cùng thì anh cũng định ve vãn em rồi nhỉ, senpai?"
Tay tôi mắc chứng "phải nói đùa hoặc là chết" hiện đang gõ phím liên tục. Nhưng trong lúc căng thẳng, tôi không thể nghĩ ra một câu đáp trả khéo léo nào.
"Em đã thành hikikomori từ khi có được sự giác ngộ, phải không?"
Giọng điệu của senpai rất bình thản.
"Nhưng tại sao... em lại hoàn hảo đến vậy?"
Cảm xúc trong lồng ngực tôi lắng xuống khi tôi nhận ra senpai không hề khen ngoại hình của mình.
Dường như senpai không dùng từ "xinh đẹp" để khen ngoại hình của tôi.
"Nhất là tóc em. Trông chẳng giống hikikomori chút nào. Anh không thể tưởng tượng nổi cảnh một hikikomori đi làm tóc."
Tất nhiên là không rồi. Tất cả mọi người trừ senpai đều chết tiệt, nên tôi không đời nào bước vào nơi địa ngục đó.
"Em tự cắt tóc. Em hay giữ tóc ngang vai vì nếu để quá dài thì sẽ rất khó chịu."
"Em còn chăm sóc tóc cẩn thận nữa chứ. Với một cô gái bình thường thì điều đó là bình thường, nhưng với một hikikomori, anh ngạc nhiên em vẫn giữ cho mình vẻ bề ngoài chỉn chu như vậy."
Đúng vậy. Là một người đã chối bỏ xã hội này, tôi chẳng quan tâm người khác nhìn mình như thế nào. Tôi chẳng quan tâm đến việc giữ gìn ngoại hình hay giữ mình sạch sẽ.
Vậy nên, đây không phải là điều tôi tự nguyện làm.
"Là để tránh làm chị em nổi giận."
"Chị em giận á?"
"Nếu em lơ là chuyện chăm chút ngoại hình, chị em sẽ nổi giận. Thật phiền phức, nhưng em buộc phải học cách tự chăm sóc bản thân."
Tuy chị tôi chỉ nhẹ nhàng mắng tôi vì tôi sống như hikikomori, nhưng chị ấy chưa bao giờ thực sự nổi giận. Điều duy nhất khiến chị ấy nổi điên là khi tôi đánh mất đi sự nữ tính của bản thân. Có lần, chị ấy lôi tôi ra khỏi phòng và ép tôi đến tiệm làm tóc. Thật kinh khủng. Tôi không bao giờ muốn trải qua điều đó nữa.
Ý chí sắt đá tránh xa tiệm làm tóc đã thôi thúc tôi tự cắt tóc. Chị gái tôi vừa kinh ngạc vừa bực mình trước kỹ năng phi thường của một thiên tài như tôi.
Việc chăm sóc da cũng vậy. Nếu tôi lơ là và để da xấu đi, chị ấy dọa sẽ tống tôi vào spa. Tôi đành phải miễn cưỡng học cách chăm sóc bản thân.
Tất cả chỉ là để tránh làm chị gái tôi tức giận. Việc giữ gìn vẻ ngoài và sự sạch sẽ là một hình thức tự vệ.
"Giờ thì hiểu rồi. Bộ đồ hôm qua của em trông không giống đồ một hikikomori sẽ mặc nhỉ?."
"Quả đúng là senpai - người hiểu em nhất. Chính xác thì đó là bộ đồ do chị gái em chọn."
Tôi mua quần áo hai lần một năm. Chị gái tôi sẽ kéo tôi ra ngoài và chọn đồ cho tôi. Mặc dù cho tôi toàn quyền lựa đồ, nhưng tôi chẳng muốn thành một con búp bê của chị ấy chút nào.
Sở thích của tôi chưa bao giờ là ăn mặc đẹp hay trở nên xinh xắn. Tôi không quan tâm đến việc ăn mặc, nên tôi thực sự không bận tâm.
Tôi mặc đồng phục đến trường, và đồ mặc trong nhà của tôi đều được mua trên mạng. Tôi không ngại ra ngoài nếu không phải nói chuyện với ai, nhưng chẳng có lý do gì để phải làm vậy, nên tôi ở lì trong phòng. Nếu có ra ngoài, đồng phục hoặc đồ mặc trong nhà là đủ.
Lần duy nhất tôi mặc đồ chị tôi chọn là trong buổi thử đồ cuối cùng.
"Vì vậy, em không thấy lo lắng về việc mặc gì khi gặp senpai."
Đó là lý do tại sao lần này tôi mang theo những bộ đồ chị tôi đã chọn.
Tôi không muốn làm mình xấu hổ trước mặt senpai. Có lẽ, trong tiềm thức, tôi đã nghĩ như vậy.
"Ra vậy. Chị của em tốt bụng thật nhỉ?"
“Chị ấy tốt bụng, nhưng thành thật mà nói, em ước gì chị ấy để êm yên. Em cố tỏa ra năng lượng ‘Đừng quan tâm tới em’, nhưng chị ấy chẳng quan tâm. Cả hai đều khổ sở, nhưng chị ấy vẫn kiên trì.”
“Thực ra là vì cô ấy quan tâm đến em hơn bất kỳ ai trên đời. Dù em có oán giận cô ấy, cô ấy vẫn muốn để lại cho em một cuộc sống dễ dàng.”
“Cuộc sống dễ dàng?”
Tôi nghiêng đầu, không hiểu ý senpai.
“Có câu hỏi này: Em sẽ chọn một người đẹp nhưng tính cách tệ hay một người xấu nhưng tính cách tốt?”
“Kẻ nào nghĩ ra câu hỏi đó chắc chắn là một người xấu nhưng tính cách tệ.”
“Không nghi ngờ gì nữa. Ý đồ của họ là bắt em chọn phương án xấu xí là rõ ràng rồi.”
“Nhân tiện, senpai sẽ chọn ai?”
“Chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
Senpai khịt mũi.
“Một người đẹp nhưng tính cách tốt.”
“Nghiêm túc đấy, có cả cái trường hợp đó sao?”
“Một câu hỏi dở tệ được thiết kế để bắt chúng ta chọn phương án xấu xí thì không đáng để trả lời nghiêm túc. Cuộc sống kiểu gì mà lại ép bản thân phải đưa ra một lựa chọn cực đoan như vậy?"
“Câu hỏi dở tệ bỗng trở nên vĩ đại. Nghĩ lại thì, nó giống như một thứ gì đó trong phim hoạt hình hay phim điện ảnh vậy.”
“Xã hội này phức tạp, khó chịu và tẻ nhạt lắm. Nó không phải là một thế giới đủ ngọt ngào để dễ dàng đưa ra những lựa chọn cực đoan.”
Cái ghế kêu cót két. Senpai chắc hẳn đã ngả người ra sau.
“Nhưng có một điều chắc chắn: người ta khen ngợi cái đẹp và bị lóa mắt bởi những thứ đẹp đẽ bên ngoài. Cái bên trong chỉ đứng thứ hai, thậm chí thứ ba. Nếu vẻ bề ngoài xấu, họ sẽ ngần ngại khi tiếp cận, và chỉ riêng điều đó đã khiến họ mất đi thiện cảm. Ngay cả khi bên trong tuyệt vời, đánh giá cũng thay đổi dựa trên cái đẹp hay cái xấu bên ngoài.”
“Ví dụ?”
“Có thể lấy ví dụ lúc anh thuê em.”
Ví dụ bất ngờ này khiến tôi ngừng gõ.
“Rena. Chắc chắn rồi, chúng ta rất thân thiết. Vậy nên khi em đến xin việc, anh đã không mấy lo lắng về em. Nhưng khi thấy em chỉ là một nữ sinh cao trung, anh đã do dự đến phút cuối cùng.”
Senpai đã do dự đến phút cuối cùng.
Nghe vậy, tôi không hề cảm thấy thất vọng hay tội lỗi.
Tất nhiên là không.
Nói đến việc tự bảo vệ bản thân, senpai là vô đối. Tôi không hề đánh giá việc anh ấy do dự.
“Từ anh ghét nhất chính là "trách nhiệm".”
Đó là điều senpai luôn nói.
Khi chơi game online, senpai rất giỏi trong việc đổ lỗi. Ngay cả tôi, người biết rõ chiến thuật của anh ấy, cũng gần như bị tẩy não khi nghĩ rằng không phải lỗi của senpai, mà là của tên đồng đội.
Việc senpai từ bỏ sự an toàn của chính anh ấy để thuê tôi—đó mới là điều đáng ngạc nhiên.
“Nếu em là một kẻ đùa cợt, hay tệ hơn, là một tên con trai hikikomori, anh sẽ chúc em những điều tốt đẹp nhất trong tương lai.”
“Cũng phải thôi. Nếu em là một nữ sinh cao trung bình thường, xứng đáng với tiêu chuẩn của senpai thì sao?
“Anh không vô tâm đến vậy đâu. Anh sẽ nói với những người xung quanh, ‘Tôi đưa em gái tôi đến đây vì hoàn cảnh này nọ. Xin hãy chăm sóc em ấy từ giờ trở đi.’”
“Senpai cư xử như một người lớn biết điều ư? Nếu điều đó xảy ra, thì đó sẽ là ngày tận thế. Nhân loại sẽ bị diệt vong!”
Tôi nói đùa, nói ra một điều mà sẽ không bao giờ xảy ra.
Tôi là người thực tế. Nếu tôi có thể mang theo những điểm số ba chữ số, đó sẽ là một chiến thắng. Nhưng tôi không có tố chất để trở thành trùm cuối hủy diệt nhân loại.
“Vậy ra anh đang nói rằng thế giới được cứu bởi vì em là một người đẹp sao?”
“Năm năm gắn bó của chúng ta, cộng thêm sự xinh đẹp của em. Hai điều đó cộng lại khiến anh nghĩ, ‘Được thôi, anh sẽ thuê em.’”
“T-Thật tàn nhẫn… Thì ra anh đã nhắm đến cơ thể tôi từ đầu!”
"Tôi đã nói là sẽ không công thành, nhưng đó là nói dối."
"Kyaaa, tôi sắp bị cưỡng hiếp!"
Tôi cố nhịn cười khi nghe giọng nói cố tình nhỏ nhẹ của senpai.
Mặc dù senpai nói vậy, tôi tin rằng anh ấy không thuê tôi với mục đích cho những trận công thành trong tương lai. Tôi tin vậy. Dù chỉ vì ngoại hình của tôi, senpai cũng coi trọng mối quan hệ của tôi với Renafalt. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi vui rồi.
"Và em cũng vậy, phải không?"
"Hử? Ý anh à sao?"
"Nếu tôi là một tên orc hói đầu béo ú, em sẽ làm gì?"
"À..."
"Em nói cậu đã chuẩn bị trước rồi, nhưng em sẽ mất hết ý chí chiến đấu và rút lui, đúng không?"
Tôi kính trọng senpai. Tôi ngưỡng mộ anh ấy. Nhưng ngay cả tôi cũng có giới hạn trong việc kìm nén cảm giác ghê tởm về mặt sinh lý.
Nếu một con orc béo ú hói đầu xuất hiện, buổi gặp mặt offline sẽ kết thúc ngay lập tức.
"Vâng, anh nói phải."
Khi senpai xuất hiện là một người trưởng thành, tôi thực sự thấy nhẹ nhõm. Tôi mừng đến nỗi muốn tạ ơn trời đất.
“Thật lòng mà nói, kiểu ăn gyudon phô mai đã là giới hạn của em rồi. Em có thể chịu đựng được một chút ghê tởm về mặt sinh lý, nhưng điều thực sự đau lòng là hình ảnh senpai của đời em bị phá vỡ.”
Vậy nên, lần này, không chỉ riêng senpai đánh giá dựa trên ngoại hình. Tôi cũng chọn gặp senpai hay không dựa trên ngoại hình của anh ấy.
“Đó là lý do tại sao em thấy nhẹ nhõm khi senpai là người trưởng thành.”
Vẻ bề ngoài không quan trọng. Quan trọng là những thứ ở bên trong
Tôi nhận ra điều đó nghe thật ngây thơ.
“Senpai.”
Cả hai đều cần thiết.
“Cảm ơn anh vì đã không quá đẹp trai.”
Khuôn mặt anh hoàn hảo như vậy đấy.
“Tôi đang muốn xé toạc chiếc quần lót màu hồng của em ra đấy.”
“Thật là một nơi làm việc tuyệt vời với đầy rẫy sự quấy rối!”
Đây là nơi tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc và có động lực để cố gắng hết sức.
“Ngay cả trong mối quan hệ của chúng ta, vẻ bề ngoài cũng có thể thay đổi tất cả. Chỉ cần đẹp trai hay xinh gái là sẽ được đối xử tốt hơn và có nhiều quyền lợi hơn. Đó là sự công nhận của người khác dành cho bạn về mặt ngoại hình. Ngoại hình đóng một vai trò quan trọng trong xã hội đến mức nó tạo ra sự chênh lệch.”
“Thì ra là vậy.”
Tôi không ngốc đến mức không hiểu được ý của senpai.
“Vậy ra chị gái em hoàn toàn nhận thức được những điều kiện cho một cuộc sống dễ dàng.”
“Nhìn từ bên ngoài vào không phải vậy sao?”
“Em biết mình được ưu ái, nhưng em không nghĩ chị ấy tin rằng xinh đẹp sẽ mang lại lợi thế lớn như vậy.”
“Có lẽ cô ấy đã che giấu điều đó. Mặc dù nói ra thì không hay. Nhưng dù điều đó có đúng dựa trên kinh nghiệm cá nhân đến đâu, ta cũng không thể nói ra một cách công khai được. Họ sẽ nói rằng điều đó là không thể chấp nhận và sẽ gây áp lực cho em."
"Họ là ai ạ?"
"Xã hội. Những kẻ dưới đáy sẽ hét lên, 'Không công bằng! Không công bằng!' bằng sự đỗ kị của chúng. Nhớ điều này nhé, Rena. Cho dù cốt lõi có xấu xí đến đâu, miễn là nó được gói gọn trong một chiếc hộp đẹp đẽ, mọi người sẽ tha thứ cho bất cứ điều gì. Đó là sự thật về cái xã hội đầy sự giả tạo này, và nó lan tràn ngay trong cuộc sống mỗi người."
Tôi là một đứa trẻ chưa bao giờ rời khỏi phòng, không biết gì về xã hội. Nhưng tôi hiểu sâu sắc những gì senpai nói. Tôi đã học được điều đó, theo đúng nghĩa đen đến mức kinh tởm trên internet
Nhưng sức nặng trong giọng nói của senpai không chỉ đến từ việc quan sát từ xa. Cảm giác như anh ấy đang nói từ những trải nghiệm cá nhân một cách tiêu cực.
"Đó là lý do tại sao chị gái em không bao giờ nói thẳng ra. Chị ấy dạy em giữ gìn ngoại hình và sự sạch sẽ không chỉ vì bản thân, mà còn để tránh làm người khác khó chịu, đúng không?"
“Senpai, anh có phải là siêu năng lực gia không?”
“Không, tôi chỉ thêm thắt vài từ hoa mỹ thôi.”
Senpai nói chuyện rất bình thản, như thể chuyện đó chẳng có gì to tát.
“Những thứ đẹp đẽ thường thu hút những thứ đẹp đẽ khác. Hiếm khi một thứ đẹp đẽ lại sẵn sàng tiếp cận một thứ xấu xí. Khi được xếp vào cùng một chiếc hộp, những hình dạng tương tự sẽ tụ lại và tạo thành nhóm. Những giá trị bên trong sẽ được tính đến sau.
Đó là lý do tại sao chị gái em nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau khi em trở lại trường. Chị ấy để lại cho em một cuộc sống dễ dàng để em không phải vật lộn với các mối quan hệ. Đó chính là hình tượng của em với tư cách là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự.”
Chị gái tôi luôn cằn nhằn về ngoại hình của tôi. Mặc dù tôi cố tỏ ra chống cự, chị ấy vẫn lôi tôi đi khắp nơi và mặc đồ cho tôi.
Tất cả chỉ để tôi có thể sống một cuộc sống dễ dàng khi trở lại trường.
Cho đến hôm nay, tôi mới nhận ra chị ấy đã nỗ lực đến thế vì tôi.
“Nhưng ngay cả khi chị nói rằng một người như em có thể sống một cuộc sống dễ dàng, thì cũng khó để em thực sự cảm nhận được điều đó.”
"Nhắc mới nhớ, em nói mọi thứ đã sụp đổ ngay từ khi bước vào trường. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Senpai đưa ra câu hỏi về cuộc sống học đường của tôi.
"Em đã bị tàn phá bởi bầu không khí độc hại khi bọn hướng ngoại bắt tay với nhau. Đó là một ngôi trường dùng để đào tạo thiên địch của em."
"Còn gì nữa không?"
"Em bị bao vây bởi vua, hoàng hậu và thủ tướng của bọn hướng ngoại. Cứ như thể em là dũng sĩ bị quân đoàn ma vương bao vây."
"Vậy ra bọn chúng đã để ý đến em nhỉ. Chắc là do chỉ số ngoại hình của em cao quá đấy."
“Hầy…”
Một tiếng thở dài bật ra khỏi miệng tôi.
Sự thô lỗ mà tôi đã thể hiện với bọn họ. Hành động vô lý khi tôi đã thề sẽ nguyền rủa họ—nó ẩn chứa một ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Một hikikomori không thể nói chuyện bình thường với gia đình… Làm sao tôi có thể tưởng tượng được việc được những kẻ hướng ngoại thừa nhận chứ?
Nhìn lại, nhóm hướng ngoại đã cảm thấy có trách nhiệm và thậm chí còn đến thăm nhà tôi. Tôi mới là người bỏ chạy trong sợ hãi. Có lẽ rốt cuộc họ cũng không phải người xấu.
“À mà, theo góc nhìn của senpai, em được xếp hạng bao nhiêu?”
“Nếu anh là bạn cùng lớp của em, chắc anh còn chẳng thể nói chuyện với em đâu. Khoảng cách về chỉ số khuôn mặt lớn đến vậy đấy.”
“Nếu senpai là bạn cùng lớp của em... Nếu một phép màu như vậy xảy ra, em muốn senpai dìu dắt em qua cuộc sống học đường.”
“Kouhai trong game online của tôi là cô bạn cùng lớp sao?”
“Nghe như mấy bộ tiểu thuyết romcom vậy!”
"Một nữ chiến binh rác rưởi coi mạng người như điểm số sẽ chẳng bao giờ nổi tiếng được. Em hợp với mấy bộ eroge hay doujin kiểu bỏ trốn hơn."
"Nghĩ lại thì, trường cấp ba của em không nhận học sinh yếu kém. Senpai, anh xếp hạng bao nhiêu trong thành thích học tập thời cao trung vậy?"
"Em sắp bị bỏ lại một mình ở ngôi nhà ma ám này rồi đấy."
"Xin hãy tha thứ cho kẻ ngu dốt này!"
Tôi rùng mình khi nghĩ đến việc bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà kinh dị này, bỗng tôi cảm nhận được senpai đang đứng dậy khỏi ghế.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Hôm qua, senpai đã có động thái như thể anh ấy sẽ kiểm tra tôi nhưng lại không thực hiện.
Ngay cả khi chúng tôi đùa giỡn như lúc này, senpai chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh ấy luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi và tôn trọng ranh giới của tôi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chúng tôi quen nhau, tôi đã dần tin tưởng senpai.
Vì vậy, ngay cả khi sự im lặng kéo dài, tôi vẫn tận hưởng dư âm của cuộc trò chuyện vui vẻ. Nhưng tôi nghiêng đầu bối rối khi nghe thấy tiếng sột soạt.
Senpai đang thay quần áo.
Có vẻ anh ấy đang chuyển từ đồ mặc nhà sang đồ ngủ sao? Hay senpai định ngủ trong bộ đồ lót? Tôi muốn cảm nhận chút nam tính ở đó, nhưng còn quá sớm để ngay cả bé ngoan đi ngủ. Rõ ràng là senpai chưa định chợp mắt lúc này.
Đang bồn chồn, tôi lắng nghe tiếng sột soạt, và tay tôi di chuyển từ bàn phím sang cửa trượt. Tôi mở cửa vừa đủ để nhìn trộm qua.
"Ah...”
Mí mắt tôi giật giật dữ dội.
Cảnh tượng trước mắt thật đáng sợ, nhưng đó không phải ma, quái vật hay người điên.
Đó là senpai trong bộ thường phục.
Bộ đồ mặc ở nhà đã biến mất. Senpai giờ mặc một chiếc áo sơ mi với áo khoác bên ngoài, trông như sắp ra ngoài.
“Tôi sẽ về sớm thôi.”
Nhận thấy tôi đang nhìn trộm, senpai nở một nụ cười rạng rỡ. Nếu anh ấy đẹp trai, đó hẳn sẽ là một khoảnh khắc hoàn hảo để chụp ảnh.
Nhưng thay vì trái tim tôi rung động, tôi lùi lại một bước. Trái tim tôi không bị lay động bởi tình yêu, mà đó là nỗi sợ bị bỏ lại một mình.
"Khoanh đãii!"
Tôi điên cuồng gõ, mắc lỗi chính tả trong cơn hoảng loạn.
"Đến lúc thể hiện bản lĩnh thực sự của một bảo vệ tại gia rồi. Cố lên nhé!"
"Anh đang đùa phải không?"
"Rena, nghe anh nói có giống đùa không?"
"Em xin lỗi vì đã chê bài trình độ học tập của anh! Đừng bỏ em lại một mình, em sẽ làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi!!"
"Hừm, em vừa nói 'bất cứ điều gì' à? À, nếu một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự nói vậy thì..."
Senpai ngập ngừng đầy ẩn ý.
"Vậy thì anh sẽ bắt em làm việc chăm chỉ với tư cách là một bảo vệ tại gia."
"asdfghjkl;'qwertyuiopasdfghjkl;'"
Tay tôi run lên bần bật, tôi thậm chí không thể giữ bình tĩnh.
Nỗi sợ hãi trong lồng ngực tôi chuyển thành sự thất vọng, và nó đang sôi sục. Dù chỉ là trong đầu thôi, nhưng đó là lần đầu tiên tôi gọi senpai là "đồ khốn kiếp".
"Thôi, đùa vậy đủ rồi."
May mắn làm sao, đó chỉ là đùa thôi. Dù senpai có thích trêu chọc, tôi tin rằng anh ấy sẽ không làm điều gì ác ý đâu.
"Xin lỗi vì để em một mình, nhưng anh sẽ quay lại sớm thôi."
"Anh vừa ăn xong nên cũng không cần phải đi ăn ở ngoài đâu đúng chứ...?!"
Nhưng niềm tin đó đã tan vỡ ngay lập tức.
"Rena, anh nói thật đấy. Chịu khó chờ anh một chút nhé."
Giọng senpai hoàn toàn nghiêm túc.
Tôi nhanh chóng hiểu rằng việc để tôi một mình không phải là hình phạt cho việc chế giễu học lực của anh ấy. Senpai ra ngoài vì anh ấy có việc bận.
"Anh đi đâu vậy?"
"Đến quán của Gami."
Một cái tên thỉnh thoảng xuất hiện trong cuộc trò chuyện của chúng tôi–bạn của senpai.
Cô ấy là chủ một quán bar, và senpai luôn đến đó vào thứ sáu. Đó là nơi tôi đã gọi cho senpai hôm qua.
"Thực ra không phait là do anh thèm uống hay gì đâu. Anh cũng không thể đột nhiên bỏ em lại một mình vì chuyện như vậy được."
Senpai đang tỏ ra chu đáo, anh ấy biết rõ tôi sợ hãi đến mức nào khi ở một mình, ngay cả khi ở trong phòng.
"Anh sẽ giải thích tình hình của em cho Gami."
"Ơ..."
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Senpai, một người rất giỏi tự vệ, không phải kiểu người giấu một nữ sinh cao trung ở nhà chỉ vì sự kích thích thoáng qua rồi nói, "Đừng nói với ai nhé."
Vậy rốt cuộc tại sao anh ấy lại để lộ chuyện này cho người khác chứ?
"Không sao đâu. Gami là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, cậu ta chẳng quan tâm đến luật pháp gì cả. Em không cần phải lo lắng."
Đó là một cách khá hay để miêu tả một người bạn, nhưng nó cũng thể hiện sự tin tưởng của senpai dành cho người đó.
"Hôm qua anh đã nói với Gami là anh sẽ giải thích rồi. Nếu bây giờ tôi tránh mặt rồi để sau này bị phát hiện ra, thì sẽ càng phiền phức hơn khi Gami hỏi tại sao tôi lại giấu một chuyện thú vị như vậy."
Rõ ràng Gami có vẻ là một người phiền phức.
Tôi nghe nói cô ấy rất lập dị.
Hình như cô ấy đã chuyển giới, không phải không phải là bị rối loạn giới tính, mà đơn giản là vì cô ấy đã chán làm đàn ông. Senpai mô tả việc đó giống như việc chuyển đổi giới tính trong game online vậy.
Việc cô ấy có thể coi chuyện của tôi và senpai là thú vị rõ ràng đã để lộ nhiều điều về cô ấy. Gami hoàn toàn trái ngược với chị gái tôi.
"Vậy nên, tốt hơn hết là cứ nói ra hết mọi chuyện và nhờ cậu ta giúp đỡ. Gami có thể dễ dàng bước vào những chỗ mà đàn ông không thể."
Có lẽ senpai đang nghĩ về những nhu cầu thiết yếu của phụ nữ.
Tôi không biết mình sẽ ở dưới mái nhà này bao lâu, nhưng nếu là lâu dài, tôi không thể lờ đi những vấn đề đó. Từ đồ lót đến nhu yếu phẩm hàng ngày, danh sách dài dằng dặc. Mặc dù hầu hết mọi thứ đều có thể mua online, nhưng một số món đồ có thể cần phải mua trực tiếp. Nhờ senpai mua hộ sẽ rất ngại cho cả hai chúng tôi.
"Không biết có lâu hay không, nhưng có thể anh về muộn."
Senpai mở cửa trượt và hỏi,
"Em có thể đợi anh được không?"
Gương mặt anh ấy thoáng chút lo lắng.
Hôm qua, tôi được ở một mình một lúc khi senpai đi mua futon. Nhưng lúc đó, tôi tràn ngập lòng biết ơn và vui mừng vì senpai đã chấp nhận một người như tôi đến nỗi tôi quên mất nơi này là một nơi ma ám.
Hôm nay thì khác. Bị bỏ lại một mình ở đây thật đáng sợ.
"V-Vâng..."
Nuốt nỗi sợ hãi xuống, tôi khẽ thốt lên.
Senpai đang cố gắng giải quyết một vấn đề không thể tránh khỏi. Tôi không thể ích kỷ cầu xin anh ấy đừng bỏ rơi tôi. Tôi không muốn níu kéo senpai như thế.
"Trả lời tốt lắm."
Một bàn tay dịu dàng xoa đầu tôi.
“Cứ tiếp tục đi. Tôi trông cậy vào người bảo vệ tại gia này đấy.”
*
Tôi cố kìm nén sự thôi thúc bám víu senpai khi tiễn anh ấy ra khỏi cửa.
Tiếng khóa lách cách vang vọng.
Một tín hiệu cho thấy tôi đã bị bỏ lại ở một nơi ma ám, khiến tôi lạnh sống lưng.
Quay đầu lại, tôi thấy cầu thang dẫn lên tầng hai. Đèn lối vào vẫn sáng, nhưng đầu cầu thang chìm trong bóng tối.
Tôi nghĩ mình đã thấy thứ gì đó chuyển động trong bóng tối đó.
Tất nhiên, đó chỉ là ảo ảnh sinh ra từ nỗi sợ hãi. Tôi hy vọng đó chỉ là ảo ảnh. Chắc chắn là vậy.
Dù có phải ảo ảnh hay không, sự thật vẫn là ngôi nhà kinh dị này đã cướp đi sinh mạng của bốn mươi người trong quá khứ.
Nhưng senpai đã sống ở đây an toàn suốt năm năm mà không hề lo lắng.
Cuối cùng, đó chỉ là một chuỗi những sự trùng hợp đáng tiếc. Người ta gọi những nơi như vậy là nơi bị ma ám vì những sự kiện kỳ lạ, bi thảm liên tiếp xảy ra.
Trong xã hội hiện đại này, tin vào sức mạnh siêu nhiên thật nực cười.
Nhưng ngôi nhà kinh dị này lại hoàn toàn trái ngược với logic thông thường.
Kể từ vụ việc một linh mục đi xe cứu thương quá giang xe tang, ngôi nhà này đã mất đi cơ hội ghi thêm vào lịch sử huy hoàng của mình. Đáng buồn thay, những sự kiện đó đã dừng lại hơn một thập kỷ trước.
Thay vào đó, nó đã xây dựng được danh tiếng lẫy lừng trong những năm qua.
Ví dụ, một người đàn ông trung niên đổ rác trái phép trên đất nhà này đã phàn nàn về cảm giác nặng nề không rõ nguyên nhân ở vai.
Một người đam mê tâm linh từng lẻn vào đây đã tuyên bố rằng mình bị một thế lực vô hình bước xuống cầu thang.
Người ta nói rằng càng đến gần ngôi nhà này, bạn càng dễ mắc bệnh tâm thần hoặc có hành vi bất thường.
Những lời đồn đại về ngôi nhà ma ám này mọc lên như nấm. Khi senpai lần đầu kể cho tôi nghe về chúng, anh ấy cũng không dám tin, nhưng rồi senpai nhanh chóng nhận ra những lời đồn đại đó là sự thật.
Tỷ lệ hàng xóm quanh ngôi nhà chuyển đi cao đến khó tin. Senpai nói rằng nhìn thấy xe tải chuyển nhà là chuyện quá thường xuyên.
Nếu ai đó thống kê tần suất chuyển nhà trong khu phố này, bắt đầu từ ngôi nhà này, kết quả sẽ rất thú vị.
Thực tế, một số người đã thử. Một câu lạc bộ tâm linh của một trường đại học dường như đã ghé thăm.
Họ là một nhóm học sinh thoải mái, không hẳn là nghiêm túc, nhưng họ có vẻ thực sự quan tâm đến việc tìm hiểu nơi này. Senpai, bị hấp dẫn bởi ý tưởng này, đã cho họ vào nhà, cho họ xem những di vật tôn giáo còn sót lại trong phòng khách và tầng hai ít khi được sử dụng.
Họ trao đổi thông tin liên lạc, và senpai yêu cầu được thông báo về kết quả. Nhưng đó là lần cuối anh ấy nhìn thấy câu lạc bộ đó. Nhiều tháng sau, senpai gửi email cho chủ tịch câu lạc bộ để hỏi về số liệu thống kê, nhưng chỉ nhận được một dòng tin nhắn đầy những lời xin lỗi vô tận:
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."
Chuyện gì đã xảy ra với họ?
Ngôi nhà kinh dị này, với lịch sử hào hùng của nó, đã một mình làm giảm giá trị bất động sản trong khu phố. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn nào đó.
Lại run lên vì sợ, tôi lắc đầu.
Chính senpai đã nói rằng ngôi nhà này xứng đáng được tôn trọng và biết ơn. Nếu tôi đối xử với nó bằng sự tôn kính, nó thậm chí có thể trở thành một linh hồn hộ mệnh.
Tôi cần phải suy nghĩ theo hướng tích cưc, chứ không phải tiêu cực.
Hàng xóm sợ ngôi nhà kinh dị này đến mức xa lánh nó. Nếu đúng như vậy, có lẽ họ sẽ không thấy nghi ngờ nếu cảm nhận được sự hiện diện của ai đó vào ban ngày khi senpai đi vắng. Thực tế, có lẽ họ sẽ tránh can thiệp vì sợ hãi.
Tôi không biết mình có thể làm bảo vệ tại gia được bao lâu, nhưng ít nhất tôi có thể tránh bị đuổi việc do bị hàng xóm phát hiện.
Dù quá khứ huy hoàng của ngôi nhà này có ra sao, miễn là ngôi nhà không quay lưng lại với tôi thì cũng không sao. Thực tế, nó thậm chí có thể trở thành lá chắn của tôi.
Nghĩ vậy, ngôi nhà kinh dị bắt đầu trở thành một linh hồn hộ mệnh thực sự.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã đứng trước bàn thờ trong phòng khách của ngôi nhà, hai tay chắp lại.
“Tôi tên là Nhất thiểm thập giới Renafalt. Xin hãy cho phép tôi được ẩn náu dưới sự bảo vệ của ngôi nhà này. Tôi sẽ bày tỏ lòng thành kính tối đa với nơi này, vì vậy xin hãy che chở tôi.”
Tôi bày tỏ lòng kính trọng và thành kính.
Cảm xúc của tôi đã lắng xuống, và tôi đã trở lại bình thường.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho ngôi nhà kinh dị này. Tôi quyết định giữ cho nó sạch sẽ hơn cả senpai đã từng.
Với suy nghĩ đó, những gì tôi cần làm tiếp theo đã rõ ràng.
Tôi phải học để trở thành vua hầu gái.
Để trả ơn senpai vì đã chấp nhận rủi ro là tôi, tôi quyết tâm đảm nhận việc nhà. Một hikikomori như tôi không biết gì về việc nhà, luôn để mọi việc cho quản gia.
Tôi thậm chí còn không biết mình phải bắt đầu từ đâu. Buổi tập hôm nay chỉ mới bắt đầu.
Còn rất nhiều điều phải học. Tôi không thể lơ là.
Tôi là một thần đồng. Ngay cả khi không có động lực, tôi vẫn có thể xử lý hầu hết mọi việc một cách dễ dàng. Những con số tôi liên tục đạt được để làm bố tôi hài lòng là minh chứng cho điều đó.
Nói cách khác, với một mục tiêu rõ ràng và động lực mạnh mẽ, tôi sẽ là kẻ bất bại.
Tất cả kiến thức cần thiết để tồn tại trên thế giới này đều có thể tìm thấy trên internet.
Đầu tiên, tôi ngấu nghiến kiến thức để học nấu ăn. Thời gian trôi qua nhanh chóng khi tôi đắm chìm vào đó.
Tôi xem liên tục các video nấu ăn, không chắc mình đang xem để học hay chỉ để nghe cái cớ để giải khuây. Ngay khi tôi mất phương hướng, một âm thanh đột ngột khiến tôi giật mình.
Tiếng động phát ra từ bên ngoài phòng tôi, nó đến từ phòng khách của ngôi nhả.
Không chút do dự, tôi đứng dậy và lao ra ngoài.
Điều đang chờ đợi tôi trong phòng khách không phải là ma, quái vật, hay thậm chí là kẻ đột nhập.
Đó là senpai.
Mặt anh ấy đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì uống rượu.
Chủ nhà đã trở về.
M..M..Mừng anh về nhà…”
Đó là câu nói tôi chưa từng dùng kể từ khi mẹ tôi mất. Không phải vì nghĩa vụ hay phép lịch sự, mà nó tự nhiên tuôn ra từ trái tim tôi.
Senpai không cười trước sự lắp bắp của tôi.
Thay vào đó, anh ấy trông có vẻ sững sờ.
Một giây, hai giây, ba giây.
Sự im lặng kéo dài, và cùng với đó, nỗi lo lắng của tôi cũng tăng lên.
Mình đã làm gì sai sao?
Trong khi tôi đang tìm kiếm lỗi sai trong đầu, senpai cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ.
Ôi, tạ ơn Chúa.
“Ừ, anh về rồi đây."
Hình như tôi chưa phạm phải lỗi lầm nào không thể tha thứ.