Senpai, anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

155 3937

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

20 431

Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

(Đang ra)

Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Tương Đình Bạch Thỏ

Giang Tuệ vốn chỉ muốn đùa bỡn tình cảm của đàn ông thôi, đâu có nói sẽ dâng cả trái tim mình vào chứ...

8 13

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

12 65

Tập 01 - Chương 02: "Senpai anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?" (2)

Ngôi nhà đáng sợ đó nằm cách nhà ga khoảng mười lăm phút đi bộ.

Lịch sử bi tráng của nó bao gồm một vụ tự tử trong gia đình, một vụ cướp của giết người, một vụ tự tử hàng loạt do một giáo phái thực hiện,... Tổng số người thiệt mạng? "Chỉ có" bốn mươi người. Tòa nhà 4LDK này đã đứng vững suốt 50 năm mặc cho những lần có nguy cơ bị phá dỡ. Nó luôn kéo theo những sự bất ổn cho máy móc, gây hại cho những người công nhân có ý định phá dỡ nó.

Có lần một vị linh mục đáng kính trong khu vực đã đến đây để thanh tẩy cho ngôi nhà. Nhưng cuối cùng thay vì về nhà bằng ô tô linh mục đó lại phải về bằng xe tang.

Vì vậy, ngôi nhà ăn thịt người đã bị bỏ hoang, người dân địa phương không ai dám đụng vào hay lại gần nó vì sợ dính phải lời nguyền.

Trong nhiều năm, không ai dám thuê nơi này. Rồi một ngày vào năm năm trước, một tên to gan không sợ nguy hiểm và háo hức trở thành nhân vật chính của một câu chuyện kinh dị đã chuyển đến.

Phải, chính là hình mẫu điển hình của một người đàn ông không có tương lai: Tamachi Hajime - chính tôi đây.

Sau khi trả giá và đưa ra rất nhiều tiêu chí oái oăm cho nhân viên bất động sản. Cuối cùng tôi đươc giới thiệu tới ngôi nhà này.

Một căn nhà ở vị trí đắc địa với giá chỉ 40.000 yên một tháng? Quả là một cái giá hời đối với tôi. Mặc cho những tin đồn về lời nguyền và lịch sử của ngôi nhà, tôi quyết tâm chuyển đến đây mà không hề nao núng.

Có lẽ chủ nhà rất muốn giải quyết của nợ này đến nỗi gã ta không yêu cầu người bảo lãnh, không đặt cọc, không tiền chìa khóa và có thể dọn vào ở ngay lập tức. Đổi lại, tôi phải ký một thỏa thuận nêu rõ gã sẽ không chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì có thể xảy ra.

Tôi sống mà không có người hàng xóm nào xung quanh. Tại sao? Người dân địa phương tránh mọi tiếp xúc với người ở trong căn nhà ma ám. Tuy vậy họ vẫn cho phép tôi sử dụng các tiện ích chung, chẳng hạn như khu vực xử lý rác, miễn là tôi không giao tiếp với họ. Thậm chí có người còn cho rằng việc giao tiếp bằng mắt với tôi sẽ khiến tôi gặp phải lời nguyền.

Tóm lại, với một kẻ vô hại như tôi, đây quả là một nơi ở lý tưởng.

Không có ma quỷ quấy rầy, không có nghĩa vụ phải giao tiếp với hàng xóm, và tôi thậm chí còn nhận được quà cuối năm từ chủ nhà biết ơn. Quả là một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Và giờ đây, tôi đã đưa một cô gái vào căn nhà ma ám này.

Nhất thiểm thậo giới Renafalt . Một đối thủ xứng tầm. Phải, tôi đã liều lĩnh đưa một nữ sinh cao trung về nhà – một tình huống vượt xa ranh giới của luân lý.

Ban đầu, tôi nghi ngờ đây là một trò đùa do Rena dàn dựng.

Chúng tôi quen nhau qua game online và đã là bạn bè được năm năm. Giờ cậu ta lại đề nghị gặp mặt trực tiếp, dùng tôi làm nơi để trốn chạy. Nhưng nghĩ đến việc nữ sinh cao trung ngọt nước này là Rena sao? Ai mà tin nổi chứ?

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là cô ấy có thể là em gái của Rena.

Có lẽ toàn bộ câu chuyện bỏ trốn chỉ là bịa đặt, và cậu ta chỉ đến Tokyo du lịch hoặc thăm họ hàng. Cậu ta quyết định chơi khăm tôi bằng cách đưa em gái cậu ta đến.

Lời cô ấy tự nhận mình là nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự hoàn toàn phù hợp với tình huống này.

Chắc chắn đó là một trò đùa do Rena bày ra.

Chắc chắn, kẻ chủ mưu đang trốn ở đâu đó, và đang cười thích thú.

Phớt lờ cô gái trước mặt, tôi nhìn quanh tìm kiếm một tên con trai nào có thể đang quan sát từ trong bóng tối.

"Em... em-em không nói dối... Em... thật sự là... Renafalt..."

Một lần nữa, bằng giọng nói muỗi kêu gần như không nghe rõ, cô ấy tự nhận mình là Nhất thiểm thập giới Renafalt.

Nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, cô ta run rẩy như một con thú nhỏ sợ hãi.

Từ góc nhìn của người ngoài, có vẻ như tôi đang quấy rối một nữ sinh cao trung và khiến cô ấy khó chịu.

Dội gáo nước lạnh vào những suy nghĩ hỗn loạn của mình, tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"Thật đấy à em?"

"V-vâng..."

Rena tự xưng nhìn xuống, vẻ mặt đầy tội lỗi.

Giả sử cô ấy là Rena thật, thì có một vấn đề cấp bách tôi cần giải quyết.

"Em đội mũ trùm đầu lên được không?"

"V-vâng..."

Mặc dù trả lời lắp bắp, Rena vẫn vội vàng và nhanh nhẹn kéo mũ trùm đầu lên.

Một nhân viên văn phòng và một nữ sinh cao trung đối mặt nhau thế này, chắc chắn tôi sẽ bị báo cáo là kẻ đáng ngờ.

Cô ấy thấp hơn tôi cả một cái đầu, khiến việc đứng cạnh cô ấy cũng trở nên nguy hiểm. Tuy nhiên, tốt hơn hết là nên che mặt cô ấy lại còn hơn là để lộ vẻ mặt khóc lóc của cô ấy. Với khuôn mặt bị che khuất, ít nhất cô ấy cũng có thể trông giống như một cô em gái đến thăm anh trai trong kỳ nghỉ. Như vậy còn đỡ hơn.

"Rena."

"V-vâng."

"Thật luôn hả?"

"E-em... em xin lỗi..."

Lần thứ hai tôi cố gắng xác nhận danh tính của cô ấy lại nhận được một câu trả lời xin lỗi thật đáng thương.

Dù tôi không biết phải làm gì, nhưng đứng đây cũng không phải là một lựa chọn. Càng nán lại lâu, chúng tôi càng trông có vẻ đáng ngờ.

"Bây giờ... em đi với anh nhé?"

Rena "tạm thời" này gật đầu im lặng.

Tôi thầm thề rằng nếu Rena thật đang xem cảnh này để giải trí, tôi chắc chắn sẽ tặng cho cậu ta một quyền khi tìm thấy, kể cả khi cô em gái được cho là của anh ta cố gắng can thiệp. Không thể tha thứ được.

Nhưng khi chúng tôi đi trong im lặng năm phút, không hề có dấu hiệu nào của một tên con trai học đại học hay bất kỳ ai khác bước ra để thú tội.

Tôi tin tưởng Rena. Kể cả khi cậu ta có bày trò thì cũng sẽ không để đến mức này chỉ để trêu tôi.

Điều đó có nghĩa là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật này.

"Rena... nghiêm túc đấy à?"

"...Vâng."

Đến lần thứ ba tôi cố gắng xác nhận danh tính, Rena co rúm lại, vẻ mặt xấu hổ thấy rõ.

Nếu tình hình bình thường, tôi đã đưa Rena đến cửa hàng của Gami như dự định. Nhưng dù nhìn nhận thế nào đi nữa, việc đóng giả cô ấy như một người lớn là không thể. Tôi không thể mang Rena đến quán của Gami.

"Có chuyện xảy ra nên tớ không quay lại được, tớ sẽ giải thích sau."

Vừa gửi tin nhắn xong, tôi ngay lập tức nhận được hồi âm.

"Có chuyện gì thú vị à?"

"Chắc chắn cậu sẽ thấy nó buồn cười."

"Mong chờ ghê."

Phản ứng về việc thấy rắc rối này thú vị đúng là Gami.

Sau khi giải quyết xong Gami, vấn đề thực sự bây giờ là Rena.

Cô ấy đi sau tôi ba bước như một lẽ đương nhiên rằng con gái sẽ đi sau con trai. Tiếng bánh xe của chiếc vali xách tay của cô ấy vang vọng như tiếng rên rỉ của một chú chó con sợ bị bỏ rơi.

Liệu có ổn không khi cứ thế này mà đưa cô ấy về nhà? Nhưng đưa đến một quán cà phê nào đó để nói chuyện cũng không phải là một lựa chọn. Một nhân viên văn phòng đi cùng một cô nữ sinh trung học, dù có lắt léo như nào cũng bị nghi ngờ là hẹn hò tống tiền.

Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết nên làm gì, đôi chân tôi tự nhiên đưa chúng tôi về nhà.

Rồi tôi sực nhớ ra.

"Nhắc mới nhớ, anh đã kể cho em nghe về ngôi nhà này rồi, phải không?"

"B-bốn mươi người... đúng không ạ?"

Giọng nói như vọng lên từ sâu thẳm trong lòng, Rena kể về lịch sử ngôi nhà của tôi.

Chỉ một số ít người ngoài giới thầu xây dựng biết về nhà tôi - trong số đó có Gami và Rena. Việc cô ấy nhắc đến "bốn mươi người" đồng nghĩa với việc tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận cô ấy thực sự là Rena.

"Em có ổn không?"

Khi tôi ngoái lại nhìn,

"Còn hơn... là ở trong ngôi nhà đó."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đầy cam chịu.

Việc cô ấy thích một ngôi nhà tai tiếng như của tôi hơn nhà của chính mình - cô ấy đang trốn tránh thể loại gia đình như thế nào vậy?

Thôi thì, mọi chuyện đã như này rồi tôi đành buông xuôi vậy. Tôi để bản thân được cuốn theo con đường dễ dàng hơn, cuối cùng chúng tôi cũng đến được nhà tôi.

Nó không còn nguyên vẹn, nhưng cũng không phải là một đống đổ nát. Nếu bạn không biết về lịch sử tai tiếng của nó, bạn sẽ không thấy nó có gì đặc biệt rùng rợn.

Theo nghĩa nào đó, Rena thực sự khá táo bạo.

Mặc dù có vẻ hơi nhút nhát, cô ấy không hề do dự hay chùn bước khi theo tôi vào "ngôi nhà ma ám" này.

"Dù sao thì, chào mừng em, Rena."

"C-c-cảm ơn... Senpai."

Chưa đầy một phút sau khi bước vào ngôi nhà ma ám, Rena đã cảm nhận được sức hút độc đáo của nó - hay đúng hơn là sự rửa tội.

Ngay khi bước vào phòng khách, ánh mắt cô chạm phải thứ gì đó khiến cô đứng hình.

Đúng vậy, chính là chiếc bàn thờ.

Đó là chiếc bàn thờ tôi đã đặt mua trên mạng về. Ngoại trừ vật trang trí trung tâm này, không gian còn lại khá trống trải.

Căn phòng trông như một hang ổ của một giáo phái. Tuy nhiên, bàn thờ lại không hề có bất kỳ biểu tượng tôn giáo nào.

Suy cho cùng, vật phẩm trên bàn thờ không phải là bát rượu sake kiểu Nhật mà là một chai rượu whisky 4 lít. Một gói giăm bông, vẫn còn trong hộp, nó được tặng bởi chủ nhà cũ. Trên tầng cao nhất, mô hình ba nhân vật từ một ero game mà tôi đã từng say mê được đặt trên đó.

Đó là kiểu cảnh tượng có thể khiến một linh mục phải bỏ chạy chân trần.

“Dù sao thì đây cũng là nhà ma. Anh cũng cần phải sử dụng vài biện pháp.”

Rena ngước nhìn tôi, tìm kiếm lời giải thích cho sự vô lý trước mắt.

“Ngôi nhà này đã xây dựng nên một lịch sử lẫy lừng và một hồ sơ thành tích rực rỡ cho chính nó. Vì vậy, anh có thể tận hưởng cuộc sống trong môi trường này là nhờ sự tôn trọng và biết ơn.”

“Nh-nhưng… như vậy… có ổn không ạ?”

Có lẽ cô ấy đang ám chỉ đến tình trạng của chiếc bàn thờ.

“Chà, xét đến việc vị linh mục đến "dọn dẹp" ngôi nhà này nhà cuối cùng lại đi thẳng từ xe cứu thương đến xe tang, thì việc câu nệ vẻ bề ngoài là không cần thiết. Điều quan trọng là tấm lòng. Miễn là chúng ta tôn trọng và trân trọng ngôi nhà này, nó thậm chí có thể trở thành một linh hồn hộ mệnh.”

Thực ra, ngôi nhà đã chứng minh được giá trị của nó, khiến một người bán hàng dai dẳng bám theo tôi về tận nhà phải bỏ chạy. Tôi không có năng lực ngoại cảm để hiểu được điều đó, nhưng dường như anh ta đã nhìn thấy điều gì đó đằng sau tôi.

Ghi nhớ lời tôi, Rena chắp hai tay lại như đang cầu nguyện. Có vẻ như cô bé muốn thể hiện sự tôn trọng theo cách riêng của mình.

“Được rồi, em ngồi tạm đây nhé.”

Tôi dẫn cô bé từ phòng khách đến phòng riêng của mình. Chỉ cho cô bé chiếc ghế máy tính, tôi ngồi xuống giường. Ngủ trên chiếc giường in bờ mông của một cô gái xinh đep, không tồi chút nào. Nhưng tôi cố gắng kiềm chế bản thân bằng sự bình tĩnh của một người trưởng thành.

Co rúm người lại hết mức có thể, Rena thận trọng ngồi xuống ghế. Cô bé cúi mặt, liếc nhìn tôi bằng đôi mắt ngước lên.

Có vẻ không phải cô ấy ngại hay sợ người lớn. Qua những cuộc trao đổi ngắn ngủi của chúng tôi, cô bé này có kinh nghiệm giao tiếp ở con số 0.

“Ư-ừm… vậy thì…”

Sự im lặng liên tục của tôi dường như càng khiến Rena khó chịu hơn.

Cố gắng bắt chuyện trực tiếp với cô bé rõ ràng sẽ rất khó khăn. Mặc dù cô ấy có thể trả lời ngắn gọn, nhưng bất kỳ cuộc trao đổi có ý nghĩa nào cũng sẽ trở thành thách thức.

Tôi cần một cách nào đó để có thể nói chuyện suôn sẻ.

"Rena, lấy laptop của em ra."

Chỉ có một giải pháp.

Không hề thắc mắc về yêu cầu của tôi, cô ấy hiểu ngay ý định của tôi và lấy laptop ra khỏi túi xách tay.

Đó không phải là một chiếc laptop bóng bẩy, thời thượng hay thiết bị có logo quả táo cắn dở. Đó là một chiếc laptop màu đen nặng nề, đơn giản với màn hình ít nhất 15 inch. Rõ ràng là nó không hợp để một cô gái nhỏ nhắn như Rena cầm trên tay.

Khi Rena mở chiếc laptop ra, bàn phím sáng lên rực rỡ 7 sắc cầu vồng. Không thể nhầm lẫn được, đó là một chiếc laptop dùng để chơi game.

Tiếng gõ phím lách cách vang lên, Rena lặng lẽ đưa laptop cho tôi. Cô ấy đã mở khóa. Rõ ràng là cô ấy đoán trước được tôi định làm gì.

Sử dụng máy tính của người khác vốn dĩ đã rất khó khăn, nhưng với cùng một hệ điều hành, việc tinh chỉnh một vài cài đặt cơ bản cũng không phức tạp. Sau vài lần gõ phím, tôi trả chiếc laptop lại cho cô ấy.

"Nói chuyện trực tiếp với em khó lắm hả?"

Rena gật đầu liên tục, đầu lắc lư như chim mổ hạt.

Dù tôi rất muốn xem cô ấy sẽ thể hiện biểu cảm như thế nào khi nói chuyện, nhưng việc giữ cho cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Tôi rời khỏi phòng, đóng cửa trượt lại và ngồi phịch xuống phòng khách.

Khoảng ba mươi giây trôi qua.

"Ehe, Senpai, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ!"

Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại thông minh của tôi.

Người gửi, rõ ràng là Nhất thiểm thập giới Renafalt.

Cô ấy là một người bạn và là đàn em mà tôi đã dành năm năm trò chuyện online - qua khoảng cách địa lý mênh mông giữa Tokyo và Sapporo. Giờ đây, khoảng cách đó đã thu hẹp lại chỉ còn trong vòng một mét.

Sinh vật nhỏ bé, lo lắng run rẩy như một con thú giật mình chỉ vài phút trước giờ có vẻ hoàn toàn thoải mái, xét theo tin nhắn của cô ấy.

"Em "biến đổi" nhanh thật đấy!"

Tôi không khỏi thở dài và thốt lên.

"Em đã nói với anh rồi mà, phải không? Ngoài đời thực, em là một kẻ bất lực giao tiếp. Chỉ là một anh hùng bàn phím trên mạng thôi."

"Chuyện này vượt quá giới hạn của một anh hùng bàn phím. Có lẽ em sắp lên cấp độ đa nhân cách rồi."

Khả năng thay đổi trạng thái của cô ấy thật vô lý.

Lúc gặp tôi Rena rụt rè và e sợ, vậy mà giờ đây tiếng gõ máy liên hồi vang vọng từ bên kia cánh cửa. Không biết cô ấy đang làm cái biểu cảm gì khi nhập vai Renafalt như này nhỉ?

Tôi tò mò muốn nhìn trộm, nhưng nếu cô ấy bay đi như một con sếu giật mình thì sẽ rắc rối to. Tôi kìm lại.

"Senpai, để em xin lỗi trước nhé."

Giọng điệu của cô ấy trong tin nhắn thật bình tĩnh và chân thành.

Xin lỗi ư? Là vì đã giữ bí mật giới tính của mình cho đến tận bây giờ? Hay tuổi tác? Hay là cả hai?

Nhưng giữa chúng tôi không cần phải xin lỗi. Suy cho cùng, chúng tôi chưa bao giờ có ý định tìm hiểu sâu về thông tin của nhau. Dù ngạc nhiên, tôi cũng không cảm thấy bị phản bội.

Ngay khi tôi định nhắn tin về điều đó,

"Em xin lỗi vì đã lừa anh bằng câu 'nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự'. Sự thật là... em chỉ là một nữ sinh cao trung ngực bự mà thôi."

"Thế cơ à?!"

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một lời xin lỗi chân thành từ Rena, nhưng rồi lại cảm thấy hoàn toàn thất vọng.

Đằng sau vẻ ngoài nhút nhát, nhỏ bé, dường như có một niềm tự hào nhất định khi là một nữ sinh cao trung ngực bự.

Lời xin lỗi giả tạo của cô ấy khiến tôi bất giác lẩm bẩm, "...Hả?"

Rena đã thẳng thừng thừa nhận con bé đã cho tôi một quả lừa. Trong trường hợp đó,

"Vậy, về cái vụ 'bóc tem' đó...?"

Cô ấy đã đóng vai một thiếu nữ trong sáng, khẳng định mình chưa từng qua tay bất cứ ai. Nhưng nếu cô ấy làm chuyện đó sau lưng... thì thật quá đáng! Một làn sóng phẫn nộ dâng trào từ sâu thẳm lồng ngực tôi.

"Nghiêm túc đấy. Hỏi một para-hiki-neet mắc chứng nói lắp bắp như thế, anh thật tàn nhẫn."

"Ờm thì..."

Lời phủ nhận vội vàng của cô ấy khiến tôi mất bình tĩnh.

Mặc dù đã quen tôi trên mạng được năm năm, cô ấy vẫn tự tin tuyên bố với tôi rằng mình chưa bị bóc tem - một người lớn mà cô ấy chỉ mới gặp mặt trực tiếp hôm nay. Và tất cả những điều đó diễn ra khi tôi đang ngồi cách cô ấy chỉ một mét.

Tôi thực sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy lúc này. Nhưng nếu cô ấy hóa đá trước ánh mắt của tôi, thì sẽ là một vấn đề.

"Em thực sự xin lỗi vì đã lừa dối anh rằng mình là một cô gái xinh đẹp. Em chỉ muốn thả mồi anh thôi, senpai ạ."

Tiếng gõ máy liên hồi từ bên kia cánh cửa vừa mê hoặc vừa khiến tôi phát bực, nhưng đành kệ vậy.

"Chắc hẳn anh đã rất sốc khi đến đây với mong đợi một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực khủng nhưng lại bị một cô gái hướng nội ủ rũ tiếp cận, phải không?"

"Ừm thì... đúng vậy, tôi đã rất ngạc nhiên."

Thành thật mà nói, tôi còn hơn cả ngạc nhiên, tôi đã rất choáng váng. Đó có lẽ là cú sốc lớn nhất đời tôi.

"Nhưng khi tôi đến đây và thấy 'hàng thật' xuất hiện đúng như quảng cáo, tôi còn hoảng loạn hơn."

Dù cô ấy là một người hướng nội vụng về, nhưng không thể phủ nhận cô ấy là một nữ sinh cao trung ngực bự.

"C-cái gì...?"

Từ bên kia cánh cửa, tôi nghe thấy một tiếng "Eep!" nhỏ dễ thương.

"Ý anh là... em thực sự là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực khủng sao?"

Hình như cô ấy không nghĩ mình là "người đẹp". Tuy tự hào về vóc dáng của mình, nhưng cô ấy không hề kiêu ngạo về ngoại hình.

“Ừ, không đùa đâu. Em có thể tự tin gọi mình là nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự mà.”

“S-Senpai…!”

Cũng giống như lời bình luận của tôi về việc bóc tem trước đó, việc trực tiếp gọi cô ấy như vậy có lẽ đã vượt quá giới hạn hành vi quấy rối. Tôi nhận ra sai lầm của mình quá muộn.

“Tôi ướt quá rồi. Ngọn giáo Gungnir có thể xuyên thủng cả cổng thành mất.”

—nhưng hóa ra chỉ là lo hão. Cô ấy đáp trả bằng những lời còn bẩn bựa hơn.

Đây đúng là Rena thường ngày.

“Đi đếm vết dột trên trần nhà hay gì đó đi. Mọi chuyện sẽ xong trước khi em kịp nhận ra.”

“Hiểu rồi. Em đã sẵn sàng, nên hãy nhẹ tay nhé.”

Khi tôi đáp lại bằng giọng điệu bình thường, cô ấy cũng đáp lại bằng giọng điệu của mình, như mọi khi.

Đó là cuộc nói chuyện phiếm thường ngày của chúng tôi—một cuộc nói chuyện qua lại giữa những câu chuyện cười và những lời nói vô nghĩa. Nhưng lần này, tôi do dự không biết có nên ném quả bóng tiếp theo hay không.

Cô ấy nói rằng cô ấy đã sẵn sàng.

Dù cô ấy có chủ ý hay không, tôi cũng không đến nỗi ngốc nghếch đến mức bỏ lỡ ý nghĩa sâu xa của chúng.

Đằng sau giọng điệu đùa cợt và những câu bông đùa vui vẻ, ẩn chứa một sự nghiêm túc - cô ấy đang nói về cái giá mà một cô gái bỏ nhà đi có thể phải trả cho một người lớn để được che chở. Cô ấy hiểu điều đó, và cô ấy đã chuẩn bị tinh thần để trả cái giá đó.

Ngột ngạt thật đấy.

Rõ ràng rằng Rena không biết mùi đàn ông, không hề sa đà vào những thói quen xấu, và hoàn toàn là một con nghiện internet như cô ấy vẫn tự nhận. Các mối quan hệ của cô ấy ngoài đời thực thưa thớt đến mức cô ấy có thể tự mãn thốt lên rằng:"Bạn bè là thứ vô nghĩa."

Một người như cô ấy nói rằng cô ấy đã quyết định như vậy - động cơ nào đã dẫn cô ấy đến quyết định đó? Liệu một người như tôi, kẻ chưa bao giờ ra chiến trường, có bao giờ hiểu được không?

Tôi bây giờ chỉ muốn cuốn theo chiều gió đưa thôi.

Tôi đã luôn hình dung rằng chiến trường đầu tiên tôi sử dụng ngọn giáo Gungnir sẽ là nơi tôi sát cánh cùng một nữ chiến binh Valkyrie thuần khiết và cao quý.

Nhiều năm đã trôi qua kể từ khi tôi thề nguyện điều đó. Tôi vẫn chỉ là một kẻ non nớt, bị mắc kẹt trong ngục tù của những mộng tưởng, giờ đây đang trên bờ vực chứng kiến những ảo tưởng đó trở thành hiện thực.

Còn đối thủ của tôi? Một người tôi đã quen biết năm năm, người luôn ngưỡng mộ tôi như Senpai của cô ấy. Một kouhai dễ thương. Danh tính thực sự của cô ấy? Một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự.

Có lẽ Rena chỉ đưa ra quyết định này vì đó là tôi. Tôi không nghĩ rằng cô ấy có thể tự quyết định như vậy với bất kỳ ai khác.

Nếu đúng như vậy, thì không còn lý do gì để do dự nữa.

Ngày đó đã đến để chứng minh rằng cách tiếp cận, chiến lược của tôi, từ trước đến nay là đúng đắn.

"Tôi đùa thôi. Tôi sẽ không đi công kích một người thậm chí còn chưa phải tân binh đâu. Bình tĩnh đi."

Vậy mà, những gì thốt ra từ miệng tôi lại là những lời đạo lý trái ngược hoàn toàn với cảm xúc thật của tôi.

Tại sao?

Liệu có phải vì tôi nghĩ đến một Valkyrie có thể không thực sự mong muốn điều này? Không.

Có phải vì tôi hy vọng một Valkyrie rạng rỡ hơn? Không.

Có phải vì tôi không coi cô ấy là một nữ chiến binh thực thụ? Không.

Sự thật là, tôi đã rất sợ hãi. Đối mặt với chiến trường, tôi đã mất hết can đảm.

Kéo một người không phải tân binh vào cuộc chiến là điều mà xã hội này sẽ không tha thứ. Tôi bắt đầu lo lắng về hậu quả sau khi đưa cô ấy đến bước đường này

Tôi cũng sợ mối quan hệ của chúng tôi sẽ thay đổi như thế nào sau khi vượt qua ranh giới đó. Nếu nó dẫn đến một mối quan hệ ngọt ngào, gắn bó, tôi sẽ chào đón. Nhưng tôi sợ nó có thể làm sụp đổ sự tôn trọng mà cô ấy dành cho tôi.

Tóm lại, tôi không muốn bị khinh thường. Tôi muốn được ở trong sự thoải mái ấm áp khi được Rena ngưỡng mộ. Chỉ cần ngắm nhìn cô gái xinh đẹp như vậy cũng làm tôi mãn nguyện rồi

“Hoãn cuộc công thành không phải là một lựa chọn hợp lý. Em cần một giải pháp nhanh chóng.”

Một giải pháp nhanh chóng. Đúng như dự đoán, dù Rena đã chuẩn bị tinh thần, trận chiến này không phải là điều cô thực sự mong muốn. Những sự kiện đáng sợ nên kết thúc nhanh chóng thay vì kéo dài. Có lẽ cô ấy muốn giải quyết nhanh chóng.

“Gungnir của ta sẽ không đâm xuyên qua ngươi. Hãy yên tâm rằng ngươi sẽ không có chút xây xát nào.”

Một khi tôi đã tuyên bố sẽ buông giáo, thì giờ đây không còn có cơ hội công thành nữa. Sự kiện này về cơ bản đã bị hoãn vô thời hạn.

Tiếng gõ phím dồn dập ngừng lại.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy?

“Vậy thì, để chứng minh mình là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự, em sẽ làm việc chăm chỉ với tư cách là kỹ thuật viên bảo trì ngọn giáo Gungnir!”

Sau khoảng mười giây, bàn phím lại bắt đầu kêu gào dưới sự tấn công của mười ngón tay.

“Anh không định tuyển bất kỳ kỹ thuật viên bảo trì nào.”

“Em khá giỏi về khoản ghi âm đấy, anh biết không?”

"Anh vẫn luôn tự mình bảo dưỡng ngọn giáo của mình. Em không cần phải lo lắng về chuyện đó."

Thoát khỏi những trận đòn liên miên, tiếng gõ bàn phím cũng lắng xuống.

Lần này, một âm thanh chậm rãi và dịu dàng vang lên như đang an ủi bàn phím vừa bị dày vò.

"Nhưng em không thể vô dụng sau khi gây ra rắc rối được."

Vẻ mặt đùa cợt thường ngày biến mất, và một khía cạnh khác của Rena dần lộ ra.

Một kouhai suốt năm năm nay, người không có chút tình cảm lãng mạn nào với người đàn ông cô chưa từng gặp, coi sự tận tụy của cô như một sự đền đáp và tinh thần trách nhiệm.

Tiếc thật. Tôi đã hy vọng dù chỉ một chút, có lẽ 10% rằng cô ấy có thể nói, "Em muốn băng qua chiến trường cùng anh, Senpai." Nếu cô ấy nói vậy, tôi đã không ngại vung ngọn giáo Gungnir cùng cô ấy. Nhưng đời không như mơ.

Với tình hình hiện tại, thay vì công thành, tôi sẽ phải bảo vệ phẩm giá của Rena như một Senpai.

"Em là gì của anh?"

"Chỉ là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự mà thôi."

Tiếng gõ không chút do dự.

"Em có vẻ thích cái danh đó nhỉ?"

"Tehe."

"Vậy thì ngược lại. Anh là gì của em?"

"Anh là senpai của đời em."

"Liệu senpai của đời em có lợi dụng sự yếu đuối của một kouhai và tấn công cô ấy khi cô ấy cần giúp đỡ không?"

Đã đến nước này rồi, tôi không còn đường lui nữa.

Tôi cũng không ngờ rằng có ngày mình lại thốt ra mấy lời đẹp đẽ đầy sao rỗng như vậy. Thật vô lý đến nỗi tôi suýt bật cười vì những lời đó.

Khoảng một phút trôi qua mà không có tiếng trả lời.

Một tiếng nấc nghẹn ngào vọng đến tai tôi.

Âm thanh đó không đến từ chiếc bàn phím rực rỡ sắc cầu vồng đã bị những cú gõ nhanh như cò mổ. Đó là tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng một cô gái với cảm xúc trào dâng.

"Senpai là senpai của em."

"Ừ."

Nếu hành vi ngớ ngẩn của tôi đã trở thành nguồn an ủi cho Rena, thì việc giả vờ ngốc nghếch cũng đáng.

Trong một lúc, bàn phím gào lên đã biến mất.

Có lẽ cô ấy đã cố gắng kìm nén tiếng nức nở, không muốn tôi nghe thấy. Nhưng thứ duy nhất ngăn cách chúng tôi là một cánh cửa trượt mỏng manh. Chắc hẳn cô ấy biết giọng nói của mình sẽ đến được tai tôi. Việc bàn phím được hoãn lại mười phút đã đủ chứng minh điều đó.

Lý do tôi im lặng chờ đợi không phải vì tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho Rena. Như mọi khi, tôi chỉ đơn giản chọn con đường dễ dàng hơn, chuyện tương lai cứ để cho chính mình trong tương lai giải quyết.

Nếu tôi có nhiều kinh nghiệm sống hơn, tôi đã có thể mở cánh cửa, dang rộng vòng tay và nói: "Thôi nào, hãy khóc trong vòng tay của anh này." Tôi thậm chí còn mơ mộng về điều đó.

Nhưng nếu mở lồng chim ra mà chim họa mi bay đi, bỏ lại tôi một mình thì cũng là một vấn đề. Vậy nên tôi quyết định kiềm chế.

"Quả nhiên, Senpai đúng là Senpai của em mà."

Rena lẩm bẩm, dường như đã đủ bình tĩnh để tiếp tục hành hạ cái bàn phím.

"Khen anh là một quý ông lịch lãm giờ chưa muộn đâu."

Được một cô gái xinh đẹp khen ngợi như vậy thật sự rất mãn nguyện.

Vậy nên, tôi quyết định thăm dò một chút.

"Vẻ bề ngoài thì sao?"

"Miễn bình luận."

"Tối nay ta sẽ công thành, cứ chờ đấy."

"Kyaa, tôi sẽ bị hãm hiếp!"

Rena đã lấy lại được năng lượng thường ngày ngay lập tức.

Và cùng với đó, tôi phải đối mặt với một thực tế nhưng tàn khốc rằng, trong mắt một nữ sinh trung học xinh đẹp, tôi không được coi là đẹp trai.

"Đùa thôi, đến đây với tinh thần cho một trận công thành, thực ra em đã thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, Senpai."

"Nhẹ nhõm?"

"Dù có tôn kính senpai đến đâu, ngay cả em cũng có giới hạn trong cái nhìn tiêu cực về anh."

Tốc độ gõ phím thần tốc đã lấy lại được đà.

“Thật lòng mà nói, nỗi lo lớn nhất của em là lỡ như một tên otaku tởm lợm nào đó xuất hiện thì sao? Em cũng đã nghĩ anh là một tên u ám. Nhưng khi một người trông giống người lớn xuất hiện, em đã nhẹ nhõm đến phát khóc.”

Hình như Rena đã tưởng tượng ra hình ảnh khá thiếu tôn trọng về khuôn mặt tôi.

Tôi không trách Rena. Thế giới vốn vận hành như vậy. Tôi sẽ chấp nhận nó một cách lặng lẽ.

“Chà, vì là người trưởng thành nên ít nhất anh vẫn phải giữ gìn vệ sinh và ngoại hình cho đúng mực.”

“Đúng là senpai. Em thấy vui vì anh không ở dơ đó.”

Có vẻ ngoại hình của tôi đã để lại ấn tượng tốt.

Được một người xinh đẹp như Rena khen ngợi nhiều như vậy khiến tôi thực sự hạnh phúc và có chút tự hào. Tôi mừng vì mình đã vượt qua được cái mác đáy xã hội.

“Vậy, em đánh giá thế nào về ngoại hình của anh?”

“Em thấy rất đáng tin cậy vì anh là người trưởng thành.”

“Sẽ có ngày chính tay tôi sẽ hái cặp bưởi nặng trĩu đó xuống.”

“Kyaa ~~ mình sắp bị hãm hiếp! Ai đó gọi người đến giúp!”

Đúng như dự đoán, Rena vẫn là Rena. Dù chỉ cách tôi có một mét, cô ấy vẫn cư xử như vậy.

Tôi đã nghĩ rồi, dù tôi có nhận xét về ngoại hình của cô ấy, thì cũng không phải quấy rối đâu nhỉ?

Cuộc gặp mặt offline đầu tiên của chúng tôi đã tạo ra một bầu không khí hơi khác với mọi khi. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã bình thường trở lại, và cả hai chúng tôi đều đang hoạt động hết công suất.

Vậy nên, có lẽ đã đến lúc vào chủ đề chính.

“Vậy, tại sao em lại bỏ nhà ra đi?”

“Như em đã nói lúc trước, đó là vì em đã có một cuộc thánh chiến với các vị phụ huynh về tương lai của mình.”

Rena nói nhẹ nhàng, như thể đó là chuyện thường tình nhất trên đời.

"Em dựa dẫm vào một người đàn ông mà em chưa từng gặp mặt, bay cả một chuyến bay để đến đây sao? Anh nghĩ em nợ anh một lời giải thích rõ ràng hơn đấy."

Nếu cô ấy là sinh viên đại học, có lẽ tôi còn hiểu được. Nhưng Rena vẫn chỉ là học sinh cao trung. Khoảng cách giữa hai người rất lớn. Việc đến đây một cách bốc đồng, không có kế hoạch, không phải ai cũng có thể làm được.

"Cũng chẳng có gì to tát đâu. Ý em là, dù sao thì em cũng là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự mà."

"Em nghiện cái danh đó quá rồi đấy."

"Ehehe."

Giọng điệu của Rena vẫn như mọi khi.

"Hơn nữa, em còn là một kẻ bất lực trong giao tiếp, nói lắp bắp, hikikomori, hướng nội. Vậy nên, đại khái là vậy."

Như thể cô ấy đang nói, "Thấy chưa? Chỉ là một trong những câu chuyện thường ngày thôi mà."

Tôi không thể nào không hiểu sau khi nghe tất cả những điều đó.

Rena chính xác là Rena mà tôi biết. Điểm khác biệt duy nhất là về mặt thông tin, giờ cô ấy là một học sinh cao trung chứ không phải sinh viên đại học.

"Vậy là cuối cùng bố mẹ em cũng nổi đóa với đứa con gái hikikomori của họ à?"

"Ừm thì, hồi cấp hai em cũng chỉ ở lỳ trong phòng y tế khi thi thôi. Một người như thế thì làm sao mà có đời học sinh tốt đẹp, phải không?"

Chà, có vẻ chứng lo âu xã hội của Rena thật sự rất khủng khiếp. Mong đợi cô ấy đi học như bình thường là một đòi hỏi vô lý.

"Ở lễ khai giảng tháng trước, em đã hoàn toàn suy sụp chỉ trong vài giây."

Sự thật ngay lập tức đập vào mắt tôi.

"...Lễ khai giảng tháng trước á?"

Hôm nay là ngày 1 tháng 5.

"Đúng rồi. Em là một nữ sinh cao trung tươi tắn, năng động, với bộ ngực siêu bự!"

"Khoan đã, vậy tuổi của em là...?"

"Nếu muốn cưới em thì anh phải đợi đến tháng ba năm sau đấy."

"Này, khoan đã... chúng ta mới chỉ vừa gặp nhau thôi đấy?"

"Đó là lúc em mới được khai sáng. Thực sự là một cuộc gặp gỡ định mệnh. Anh đã dẫn dắt em qua thế giới internet, và nhìn em bây giờ đã trưởng thành như nào này!"

Rena nghe có vẻ rất tự hào về bản thân, nhưng cái trưởng thành đó rõ ràng không mang nghĩa tích cực. Và chính tôi là người đã giúp Rena trưởng thành, dù tốt hay xấu.

Tôi... tôi đã dạy dỗ một học sinh lớp năm cho đến thời điểm này.

Tôi cảm thấy như mình đang bị đè bẹp dưới sức nặng của cả trách nhiệm và tội lỗi, nhưng ít nhất hãy để tôi nói đã.

Ai mà ngờ được người chơi mới mà tôi gặp trong game online lại là một học sinh lớp năm chứ?

Ngày nào Rena cũng hăng hái đăng nhập vào game và nhanh chóng vươn lên hàng ngũ cao thủ. Nhưng thành tích đó đòi hỏi phải hy sinh thời gian ngoài đời thực. Đạt được địa vị và vinh quang trong game online cũng giống như việc chạy nước rút xuống các bậc thang trong đời thực.

Nhìn thấy cảnh này, tôi tự hỏi: "Liệu cô ấy có học hành ổn không?" Nhưng cô ấy cũng giống hệt tôi hồi cấp hai. Tôi không trốn học, nhưng tôi dành toàn bộ thời gian ngồi trước máy tính. Nếu tôi dành thời gian đó cho lập trình, địa vị xã hội của tôi giờ đã cao hơn rồi. Nhưng tôi chẳng tích lũy được kỹ năng nào hữu ích cho đời thực. Vì vậy, tôi chẳng thể lên lớp cô ấy.

"Vậy là em đã suy sụp trong lễ khai giảng vì không thể hòa nhập với cái đám hạng bét ở cao trung à?"

Với hoàn cảnh của Rena, việc học ở một ngôi trường tử tế là điều không tưởng. Chắc hẳn đó là một trong những trường học địa phương mà ngay cả học sinh cá biệt cũng tránh xa. Một người như Rena, một nữ sinh ngực bự vô vọng trong giao tiếp, chắc chắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống. Tôi đã có thể thấy trước tương lai mù mịt đó.

"Hả? Đừng đánh giá thấp em. Em đã đăng ký vào một trường học hàng đầu, nơi mà những đứa hạng bét thậm chí còn không được phép vào."

Rena nói vậy, tức là ngôi trường đó cũng không chứa chấp mấy đứa hikikomori nghiện game như cô ấy.

"Một đứa khép kín dán mắt vào internet như em lại được vào một ngôi trường như vậy sao?"

"Em đã nói rồi, em là một thiên tài. Dựa trên điểm số tự chấm, em thậm chí còn đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tuyển sinh. Mấy bài kiểm tra đó như sỉ nhục em vậy."

"Thật sao?"

“Vừa học vừa chơi là điều hiển nhiên. Em không hiểu tại sao người ta lại không thể nắm bắt được những điều đơn giản như vậy. Hay nó chỉ hiển nhiên với em thôi? Ui, làm thiên tài đúng là phiền phức!”

Như thường lệ, Rena tự tin tuyên bố rằng mình là một thiên tài.

Tôi không khỏi thắc mắc không biết biểu cảm trên mặt cô ấy đằng sau cánh cửa là gì. Tôi muốn kiểm tra, nhưng rồi lại thôi. Tôi không muốn chạy xuống Yomotsu Hirasaka ném đào đâu.

Đúng vậy, một khi Rena đã học được điều gì, cô ấy sẽ không bao giờ hỏi về nó nữa. Chỉ cần dạy một là cô ấy có thể biết mười rồi.

Không riêng gì sở thích của Rena, cái chất "thiên tài" đó có thể dùng cho mọi việc.

"Chà, có lẽ do em đã dồn hết điểm vào INT nên kỹ năng giao tiếp của em hoàn toàn là rác rưởi."

Kết quả là, cô ấy mắc phải một điểm yếu chí mạng để tồn tại trong xã hội.

"Nếu đã giao tiếp kém như vậy, có lí do gì để em vào một ngôi trường có tiếng như vậy không?

"Em đã hy vọng chỉ cần lấy được bằng tốt nghiệp cao trung là xong việc, nhưng gia đình em thuộc tầng lớp bán thượng lưu. Kết quả là em không thể đàm phán về phương thức đào tạo từ xa. Và giờ em ở đây."

"Hay là cứ học ở phòng y tế cũng được mà?"

"Cao trung không phải là giáo dục bắt buộc, anh biết đấy. Nếu em làm vậy, em sẽ bị ném một quả bom logic. Trường tư thì còn tệ hơn nữa."

Đó là sự thật phũ phàng, và nó hoàn toàn đúng.

“Mặc dù gia đình em thường không can thiệp miễn là em đạt kết quả tốt, nhưng họ hoàn toàn nổi điên khi em không đủ khả năng nhập học. Họ nói rằng khi em đủ tuổi lấy chồng, họ sẽ bán em để làm đồ chơi cho một ông già thượng lưu nào đó. Chuyện này giống như thời phong kiến vậy - dùng con gái làm công cụ cho các mối quan hệ chính trị. Kiểu chuyện này sẽ khiến nữ quyền phát điên mất.”

Cuối cùng, tôi cũng có được câu trả lời mà tôi mong muốn.

Lý do thực sự khiến Rena bỏ nhà ra đi, dựa dẫm vào một người đàn ông trưởng thành mà cô ấy chưa từng gặp và phải bay một quãng đường dài bằng cả máy bay, là vì cô ấy bị dồn vào tình thế cấp bách phải trốn thoát.

“Vậy ra đó là lý do tại sao em bỏ trốn.”

“Vâng, em nghiêm túc đấy. Em để lại một tờ giấy nhắn nói rằng em sẽ đến thăm chị gái ở Tokyo và bỏ chạy ngay sau đó. Em nghĩ họ sẽ để em yên một thời gian nếu lấy lí do đó.”

“Để yên ấy hả? Con gái họ vừa bay nửa vòng đất nước! Ít nhất họ cũng phải lo lắng chứ, phải không?”

“Không có đâu. Em không có mẹ, và bố em chẳng quan tâm gì đến em và chị. Điều duy nhất ông ấy quan tâm là kết quả bọn em tạo ra. Lý do ông ấy đầu tư vào cả hai đứa chỉ đơn thuần là để duy trì hình ảnh ‘con nhà người ta’.”

Một cô bé mười lăm tuổi mà lại miêu tả ông già mình như vậy, không biết đã phải trải qua bao nhiêu chuyện nữa?

Tôi cũng thất bại trong việc gacha bố mẹ. Nhưng phải đến năm hai mươi tuổi, tôi mới tách biệt được với họ, đến mức tôi có thể coi họ là “những bậc cha mẹ tồi tệ”.

Tôi không thương hại Rena, nhưng nghe về những hoàn cảnh cô ấy phải chịu đựng trong năm năm biết nhau của chúng tôi khiến tôi có những cảm xúc phức tạp.

“Khoan đã, em có một người chị ở Tokyo á?”

Tôi bị phân tâm khỏi cuộc trò chuyện của các bậc phụ huynh, thay vào đó tập trung vào chi tiết mới này.

“Vâng, chị gái em bắt đầu sống một mình ở Tokyo từ tháng ba vì chị ấy đang học Đại học Tokyo.”

Không chỉ là một trường đại học ở Tokyo, mà là Đại học Tokyo. Hình như cả hai chị em đều là thần đồng.

“Vậy em đến đây không phải để nương nhờ senpai này sao...?”

“Tất nhiên là không rồi! Ngay cả em cũng không liều lĩnh đặt hết niềm tin vào senpai như vậy. Nhưng đó chỉ là thứ yếu thôi.”

“Thứ yếu à?”

“Vâng. Em đến vì em thực sự muốn gặp mặt offline với senpai.”

Một buổi gặp mặt offline. Tin nhắn đầu tiên khi Rena thông báo đã đến Tokyo.

Toi chưa bao giờ nghĩ đó thực sự là mục tiêu chính của cô ấy.

“Một anh hùng bàn phím mà lại muốn đi gặp mặt offline sao? Lạ đời thật.”

“Senpai là người duy nhất em có thể thực sự mở lòng. Em muốn nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh, nhưng em đã rất ngạc nhiên khi thấy một người trưởng thành xuất hiện.”

“Vậy còn chị gái em thì sao? Có phải một người khắt khe không?"

“Chị gái em tốt bụng lắm. Chị ấy quan tâm đến em hơn bất kỳ ai trên đời.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng người duy nhất trong gia đình Rena có vấn đề là ônt bố. Ít nhất Rena cũng có một người thực sự quan tâm đến mình.

"Nhưng chị ấy tốt bụng nhưng chị ấy không hiểu em. Em cũng không muốn dựa dẫm vào chị, nhưng em cũng không còn lựa chọn nào khác."

Tuy nhiên, đó không phải là chuyện để ăn mừng rồi bỏ qua.

"Cô ấy không hiểu cảm xúc của em sao?"

"Chị em tin rằng khả năng giao tiếp của em sẽ được cải thiện chỉ bằng cách đi học. Giống như mấy bà cô nói rằng dị ứng có thể được chữa khỏi nếu bạn chỉ ăn thứ bạn bị dị ứng."

So sánh người chị gái quan tâm đến cô ấy nhất trên đời với một bà cô cứng đầu, cổ hủ thời Showa . Chỉ riêng điều đó đã nói lên rất nhiều về sự bất hòa giữa họ.

"Dù sao thì, chỉ cần gặp được senpai thôi cũng đã hoàn thành hầu hết các kế hoạch của em rồi."

"Em gọi là gặp mặt, nhưng rốt cuộc vẫn là nhắn tin nhỉ?"

Tôi là người duy nhất thực sự lên tiếng ở đây. Rena lẽ ra đã có thể quay lại Sapporo, và chúng tôi đã có thể làm chính xác điều này với một ứng dụng nhắn tin.

"Không, không. Chỉ cần nâng cấp hình ảnh Senpai từ một kẻ u ám lên người trưởng thành đang đi làm thôi cũng đã là một thành tựu to lớn rồi."

Rena nói đùa, vẫn vui vẻ như mọi khi.

Mục đích chính của cô ấy là gặp mặt offline. Việc cô ấy mượn tôi làm chỗ ở chẳng qua chỉ là một cái cớ.

Bản thân điều đó đã là một việc kỳ lạ.

Suy cho cùng, Rena đã chuẩn bị tinh thần để đến đây. Đến nỗi khi biết rằng "trận công thành" bị hoãn lại vô thời hạn cũng đủ khiến cô ấy rơi nước mắt.

Chắc chắn còn nhiều điều hơn thế nữa.

"Mục tiêu ban đầu cũng đạt được rồi, giờ em định làm gì?"

"Em muốn thoát khỏi thực tại. Khi nào thỏa mãn, em sẽ đến nhà chị gái, vậy nên cho đến lúc đó... em có thể ở lại đây được không?"

Thoát khỏi thực tại.

Có lẽ đây mới là mục đích thực sự của Rena khi bỏ nhà đi.

"Em nói em sẽ rời đi sau khi thỏa mãn, nhưng em vẫn chỉ là học sinh trung học, đúng không? Em định viện cớ gì để giải thích với chị gái mình về việc em đã ở đây suốt thời gian qua?"

Về cơ bản, đó chỉ là lời cầu xin "làm bảo vệ tại gia" để có chỗ ở qua đêm.

Khao khát trốn tránh thực tại của Rena không phải là điều có thể giải quyết chỉ trong một hai ngày. Thậm chí chỉ một hai ngày cũng đã đủ tệ rồi.

Cho dù cô có cố gắng che đậy bằng những lời bào chữa và dối trá, cũng không dễ để thuyết phục bất kỳ ai.

"Em không cần một lời bào chữa hoành tráng nào. Em chỉ cần dựa vào thương hiệu của mình là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự vào một party nào đó là được rồi."

“Này này…”

“Đừng lo, em sẽ không bao giờ bán đứng Senpai đâu. Em muốn nghĩ là anh tin tưởng em chuyện đó.”

Rena nói nhẹ nhàng, nhưng đó không phải là vấn đề tôi lo lắng

“Tìm một party thông qua guild.” Đây đâu phải là game cơ chứ.

Đó là cách gọi đầy ẩn ý của người lớn khi tuyển dụng hẹn hò, tuyển dụng đứng đường hay tuyển dụng vào nhà nghỉ. Rena định tự hào vì mình đã sống sót qua đêm ở Tokyo như thế à?

Rena có lẽ cũng không xem nhẹ điều đó. Cô ấy hẳn đã nghĩ đến cách gia đình sẽ nhìn nhận và phản ứng với hành động của mình.

“Senpai, cuộc đời em coi như xong rồi."

Cảm xúc đó là điều cô ấy bám víu không chút kháng cự.

“Kể cả khi em có khóc lóc với chị gái về chuyện này thì cũng vô ích. Chắc chắn chị ấy sẽ tốt với em, nhưng cuối cùng, chị ấy cũng sẽ bảo em tới trường. Thuốc đắng dã tật. Tuy rằng ban đầu có khó khăn nhưng chị tin em sẽ vượt qua thôi, vì em là em gái của chị kia mà. Nào, hãy nuốt viên thuốc đắng này đi."

Điều đó có lẽ thành thói quen của Rena rồi.

Là tức giận vì không được thấu hiểu, hay là buồn bã?

"Chị gái em tốt bụng, nhưng chị ấy lại rất cứng rắn. Chị ấy sẽ dùng lý lẽ và nói với em rằng ai cũng khó khăn, nhưng cuộc sống là vậy. Chị ấy sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở em rằng em đã được chiều chuộng cả đời, không hơn không kém."

Liệu tình cảm của Rena dành cho chị gái mình có phải là sự căm ghét...?

"Ở nhà, khi em bị bố mắng, chị chỉ cần lên tiếng là bố sẽ bình tĩnh lại. Hai người có vẻ trái ngược nhau, nhưng mục đích thì giống nhau - uống viên thuốc đắng và vượt qua nó đi."

Hay đó là sự cam chịu?

"Em bất lực rồi. Em biết mình là người có lỗi, nhưng biết điều đó và có thể làm gì đó để thay đổi nó là hai chuyện khác nhau."

Tiếng gõ bàn phím mạnh mẽ vang lên khắp căn phòng, như thể cô ấy đang trút giận lên đó.

"Senpai, cuộc đời em bế tắc lắm rồi."

Một lần nữa, Rena lặp lại những lời đó. Cô ấy đang hoàn toàn bế tắc.

Trái tim Rena đã kiệt quệ đến mức tuyệt vọng. Cô đã bị dồn ép đến mức chỉ có thể mở lòng với một người đàn ông trưởng thành mà cô chưa từng gặp, tìm kiếm một lối thoát khỏi thực tại.

Rena đã không đủ can đảm để đến đây. Cô đã bị dồn vào chân tường, đến mức cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tự mình can đảm.

“Em không kiêu ngạo khi là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự, nhưng em tự hào khi là một nữ sinh cao trung ngực bự. Đó là lý do tại sao, senpai. Em muốn cùng anh băng qua chiến trường và chạy thoát khỏi thực tại này.”

Vì mục đích trốn tránh thực tại, em không còn đủ sức quan tâm đến vẻ bề ngoài nữa. Em muốn vứt bỏ những thứ quý giá của bản thân, bán rẻ chúng, và đánh mất chính mình trong thế giới mộng mơ.

Dù cho không có sự cứu rỗi nào chờ đợi cô ấy khi tỉnh dậy sau giấc mơ.

Tôi thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi trở về thực tại.

Mối quan hệ của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Nhưng đối với Rena, đó là một phần ba cuộc đời cô ấy.

Nhất thiểm thập giới Renafalt đang tìm kiếm sự hỗ trợ tạm thời để vượt qua khoảng thời gian này.

“Nếu anh không có ý định công thành, thì em sẽ chỉ là gánh nặng, phải không?”

Một nữ sinh cao trung trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Rena hoàn toàn hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Cho dù có bao nhiêu sự thật về việc chúng tôi sát cánh bên nhau trên chiến trường hay cùng làm việc với tư cách là một thợ máy, nếu điều đó bị công khai, số phận của tôi sẽ được định đoạt. Khuôn mặt và tên thật của tôi sẽ xuất hiện trên truyền hình, và trên mạng, mấy kẻ thiển cận sẽ trút hết sự ghen tị và oán giận của họ.

Lần này, Rena có thể đã đánh cược cả cuộc đời mình để bỏ nhà ra đi.

Cô ấy đã liên lạc với tôi ngay trước khi hành động, và chuẩn bị cho thất bại. Nếu không thành, cô ấy sẽ lặng lẽ đến với chị gái và quay trở lại con đường vô vọng đã được định sẵn của cuộc đời mình.

Nhưng cô ấy đã đến được với tôi. Và giờ, cô ấy đang ở đây, trong nhà tôi.

Vậy nên, cô ấy đã bước ra khỏi những con đường chết chóc đó như dự định, trốn tránh thực tại với người duy nhất mà cô ấy có thể mở lòng.

Dù thế nào đi nữa, tương lai đang chờ đợi cô ấy cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Ván cược của Rena chỉ còn 2 kết quả, hoặc là bước tiếp trên con đường vô vọng, hoặc là sự sa ngã không hồi kết.

Cô ấy chọn vế sau, không phải vì hy vọng điều gì, mà chỉ đơn giản là để tìm kiếm một giấc mơ phù du.

Thật lòng thì, tôi không thể cứu Rena.

Tôi luôn chọn con đường dễ dàng nhất, không tham vọng, bám víu vào hiện thực. Chỉ khi bị dồn vào đường cùng, tôi mới hành động. Tôi đã dành cả đời mình để hy vọng vào vận may mà tôi chưa từng nỗ lực, giống như trúng số mà tôi không mua, không nỗ lực cho tương lai. Một người lớn tầm thường, vô giá trị.

Mặc dù Rena ngưỡng mộ tôi như "Senpai của đời em", tôi không thể chỉ cho cô ấy một con đường mới, dẫn dắt cô ấy, hay tạo dựng nền tảng để Rena tự bước vào tương lai.

Nếu có điều gì tôi có thể làm, thì tốt nhất là im lặng đáp ứng mong muốn của Rena.

Lảng tránh những vấn đề, không nghĩ đến tương lai, chiều chuộng cô ấy một cách vô trách nhiệm. Tôi có thể tạm thời chữa lành trái tim Rena, nhưng về lâu dài, điều đó sẽ chẳng bao giờ có lợi cho cuộc sống của cô ấy.

Trên hết, việc đưa một nữ sinh cao trung vào phòng mình đã đủ tệ rồi. Thuê con bé làm "bảo vệ tại gia" đi kèm với quá nhiều rủi ro xã hội.

Hai chữ tôi ghét nhất chính là trách nhiệm. Không ai có thể hơn tôi trong việc đổ lỗi và tôi đã sống bằng cách đẩy trách nhiệm cho người khác. Tôi thậm chí còn không muốn gánh vác trách nhiệm công việc, chứ đừng nói đến trách nhiệm xã hội. Tôi sẽ không bao giờ, ngay cả khi chết.

Rena hiểu rõ tôi hơn bất kỳ ai, ngoại trừ Gami. Đó là lý do tại sao cô ấy cố gắng mua chuộc tôi bằng trận công thành.

Cái giá lớn nhất mà một cô gái bỏ nhà ra đi có thể trả. Nếu quyết định từ chối, cô ấy gần như chẳng có giá trị. Ngay cả sau năm năm quen biết cô ấy, việc để cô ấy ra đi cũng không phải là một sự phản bội.

Dù hoàn cảnh của cô ấy có đáng thương đến đâu, việc che giấu một nữ sinh cao trung bỏ nhà đi cũng mang theo trách nhiệm xã hội to lớn. Nếu chuyện này bị phát hiện, tôi sẽ mất tất cả những gì mình đã gây dựng trên đường ray xã hội.

Xin lỗi, nhưng tôi không thể thuê em làm bảo vệ tại gia.

Ngay khi tôi định nói điều đó, một khuôn mặt nào đó hiện lên trong đầu tôi.

Một người không có ai để dựa dẫm ở trường hay ở nhà. Không có lối thoát, kết cục nào đang chờ đợi họ?

À..., thì ra là vậy.

Gánh nặng đè lên vai tôi bỗng trở nên nặng nề hơn. Cùng lúc đó, tôi ngạc nhiên khi một người như tôi, chưa bao giờ cảm thấy tương tự bởi những chuyện như vậy, lại cảm nhận được gánh nặng đó.

Hết cách thật.

"Chà, đâm lao thì phải theo lao thôi."

Nếu là người khác, tôi không quan tâm, nhưng tôi không muốn Rena chọn con đường đó.

"Em có thể ở lại bao lâu tùy thích."

Những lời nói thốt ra một cách tự nhiên. Với một người như tôi, một kẻ ích kỉ, đây là một cách tiếp cận hoàn toàn sai lầm.

Từ bên kia cánh cửa trượt, tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt, tiếp theo là một tiếng thịch ngắn ngủi, đầy bất ngờ.

"Nhưng..."

Giờ Rena đang có biểu cảm gì vậy? Một sự tĩnh lặng như thể cô ấy đang nín thở thoáng qua.

Nếu tôi mở cánh cửa trượt ở đây, đặt một tay lên đầu cô ấy và nói, "Khó khăn lắm phải không? Đừng lo, anh ở bên em mà," như một quý ông, tôi có thể đươc hai bầu sữa kiêu hãnh kia âp vào ngực mình. Sau đó là một cái ôm nồng nàn, hai chúng tôi sẽ có một nụ hôn hạnh phúc và một cái kết viên mãn.

Nếu tôi đủ can đảm để làm như vậy, tôi đã có thể tay trong tay với nữ chiến binh Valkyrie hân hoan chạy khắp chiến trường. Nhưng mở cánh cửa trượt ra chỉ khiến tôi ngạt khói và biến thành một lão già.

"Đổi lại, hãy giữ bí mật chuyện này. Tôi không muốn trở thành món đồ chơi cho bọn cư dân mạng đố kị. Thật đấy, tha cho tôi đi."

Nói đến đây, tôi kìm nén và dựa vào bản năng tự vệ đáng tin cậy của mình.

"Tất nhiên rồi. Nếu phải bán đứng anh, em sẽ chết trong vinh quang và mang theo cả gia đình và dòng họ này."

“Vô lý quá rồi đấy."

Rena nói đùa bằng giọng điệu bình thường. Tôi bật cười và đáp lại một cách cẩn thận.

“Cảm ơn anh, Senpai.”

Lời cảm ơn của cô ấy thẳng thắn hết mức có thể.

“Cảm ơn anh vì anh đã chấp nhận em. Cảm ơn anh vì đã để em là chính mình. Cảm ơn anh vì đã là senpai của em.”

Rena, mắc một căn bệnh mà nếu không nói đùa thì cô ấy sẽ chết bất đắc kỳ tử, ngay lập tức lại pha trò. Không rõ đó là do bộc phát hay cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình.

“Quả là một bài rap đầy lòng biết ơn.”

“Cảm ơn! Cảm ơn!”

“Để tôi xem khuôn mặt em lúc này như nào.”

“Không, cảm ơn!”

Chắc hẳn cô ấy đã cảm nhận được tôi đứng dậy, khi tôi nghe thấy một tiếng loảng xoảng, tiếp theo là một tiếng kêu nhỏ giật mình. Thật buồn cười đến nỗi tôi không thể nhịn được cười.

“Dù sao thì, nếu có thể giúp việc nhà cho anh thì cũng đỡ lắm rồi."

“Anh nghĩ một cô hầu gái para-hiki-neet có thể làm việc nhà sao?”

“Trời ơi, đúng là một con sên yếu đuối thảm hại!”

“Vì vậy em mới khiêm tốn nhờ anh chỉ bảo và động viên. Em là một thần đồng, nên chỉ cần đi từ con số không lên con số một, em sẽ trưởng thành qua những trận chiến. Rồi em sẽ trở thành Vua Hầu Gái!”

“Một cô hầu gái cao trung xinh đẹp ngực bự, nói lắp bắp, bị nhốt trong nhà, chưa bị bóc tem đã ra đời.”

“Có lẽ em có quá nhiều đặc điểm nhận dạng rồi. Hài thật sự.”

Từ bên kia cánh cửa trượt, tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ.

Cảm giác như tôi vừa đưa ra một quyết định ngớ ngẩn, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Suy cho cùng, tôi chẳng đưa ra quyết định thực sự nào cả.

Tôi chỉ đơn giản là xuôi theo dòng chảy thường ngày, để mặc bản thân bị cuốn đi một cách vô trách nhiệm.

Luôn chọn con đường dễ dàng, đổ hết trách nhiệm lên bản thân tương lai.

"Senpai."

Kể cả khi cả hai chúng tôi đều đồng ý, thì đó cũng chẳng phải là một quyết định đáng khen ngợi. Dù tôi có ngụy biện đến đâu, nếu chuyện này bị phơi bày, xã hội sẽ nhe nanh vuốt ra.

Hình ảnh và tên thật của tôi sẽ lan truyền khắp Nhật Bản, và những cư dân mạng ghen tị sẽ xâu xé tôi bằng sự đố kỵ và khinh miệt.

Dù phải chấp nhận rủi ro như vậy, suy nghĩ duy nhất nảy sinh trong tôi là:

“Anh mừng vì em đã đến gặp anh.”

Thôi thì, chắc sẽ tìm ra cách thôi.

Tôi vẫn lạc quan một câch vô lý như mọi khi.

Chỉ số thông minh trong game Thời Chiêu Hòa, kéo dài từ năm 1926 đến năm 1989 Nằm ngửa để... Cổng địa ngục trong truyền thuyết Nhật Bản