Senpai, anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

155 3937

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

20 431

Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

(Đang ra)

Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Tương Đình Bạch Thỏ

Giang Tuệ vốn chỉ muốn đùa bỡn tình cảm của đàn ông thôi, đâu có nói sẽ dâng cả trái tim mình vào chứ...

8 13

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

12 65

Tập 01 - Chương 01: "Senpai, anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?" (1)

Hiện tại, tôi đang thuê một bảo vệ tại gia.

Tôi không thuê thông qua một công ty môi giới hay tuyển dụng ai đó thông qua một bài đăng trên mạng hay poster tuyển dụng. Như bình thường thì việc tuyển dụng này tôi có thể nhờ qua người quen hoặc thậm chí là qua những người lạ trên internet.

Trong trường hợp của tôi, nó xảy ra thông qua cả hai trường hợp trên.

"Senpai, anh có thể thuê em làm bảo vệ tại gia không?"

Một ngày nọ, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn yêu cầu tuyển dụng bảo vệ tại gia.

Tin nhắn hiển thị trên màn hình đến từ một người bạn tâm giao mà tôi đã trò chuyện online suốt năm năm. Tuy nhiên, tôi không biết tên, mặt, tuổi, hay thậm chí là giới tính của người bạn này.

Chúng tôi đã quen biết nhau qua game online. Và thành thật mà nói, có đến 95% khả năng người chơi game online đều là nam. Làm gì có chuyện người bạn tâm giao này của tôi nằm trong 5% đó chứ. Hoàn toàn không. Mong đợi được gặp một cô gái xinh đẹp ngoài đời sau khi kết bạn trong game là một giấc mơ viển vông.

Đó là lý do tại sao…

“Mừng anh đã về nhà."

…việc người bảo vệ tại gia tận tụy, người chào đón tôi mỗi ngày lúc về nhà, hóa ra lại là một cô nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự là điều tôi không bao giờ, không bao giờ có thể ngờ đến.

*

Hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện thuê mướn này.

Hôm đó là thứ Sáu, ngày 1 tháng 5. Đó là khoảng thời gian giữa Tuần lễ Vàng, kỳ nghỉ lễ dài được mong đợi từ lâu của tụi học sinh sau kì nghỉ xuân. Nhìn bọn chúng tận hưởng tới mười hai ngày nghỉ trọn vẹn, tôi không khỏi nghĩ đến điều mà tôi vẫn thường nghĩ kể từ khi đi làm: "Sao học sinh chúng bay lại được nghỉ lắm thế?". Một cảm giác ghen tị xen lẫn đố kị trào dâng từ sâu thẳm trái tim tôi.

Không giống như những người được gọi là công dân thượng đẳng ngoài kia, họ có thể tận hưởng sự xa xỉ của một kỳ nghỉ mười hai ngày, đối với tôi, hôm nay chỉ là một ngày làm việc bình thường. Tuy nhiên, tôi có thể vớt vát được phần nào đó khi từ mai tôi có thể tận hưởng chuỗi kì nghỉ năm ngày.

Hiện thực đầy phũ phàng đã cho tôi thấy còn có những kẻ thấp kém hơn cả những kẻ ở dưới đáy xã hội. Mỗi khi tự sướng rằng mình vẫn còn hơn những kẻ đó thì tôi nhận ra tôi vẫn may mắn chán. Nhưng thực tế rằng tôi cũng chỉ là một kẻ ở dưới đáy xã hội thôi.

Công việc hôm nay của tôi khá yên bình. Không có thay đổi đột ngột về thông số kỹ thuật, không có lỗi nghiêm trọng nào xuất hiện, không có công việc kéo dài sang cuối tuần và không có giờ làm thêm. Mọi người đều tan làm đúng giờ, ra về với nụ cười mãn nguyện, không hề mang lại cảm giác nặng nề về những công việc còn dang dở - ngoại trừ bọn người mới vào nghề.

Mấy gã vô dụng đó tôi tin là sẽ chẳng sống qua nổi kỳ nghỉ lễ đâu. Trên chuyến tàu về nhà, khi tôi đang suy nghĩ về số phận của bọn chúng thì năm phút sau, tôi còn phải phân vân một điều cấp bách hơn nhiều: mì kitsune udon hay mì tanuki soba . Lựa chọn khó khăn hơn tôi nghĩ.

Việc ăn tối tại quầy mì soba đứng đã trở thành thói quen của tôi vào tối thứ sáu. Không phải vì tôi đặc biệt thích mì soba hay lười nấu ăn ở nhà. Chỉ là vì nó rẻ, nhanh, hương vị không tồi và quan trọng hơn là nó giúp tôi no bụng.

Có lí do sâu xa nào cho việc tôi lót dạ bằng mì soba không? Có lẽ là không. Mục đích chính của tôi là không để nồng độ cồn trong máu tăng nhanh sau khi uống rượu.

Tuy điều đó có thể ổn với mấy đứa nhóc mới chỉ đủ tuổi uống rượu, nhưng với tư cách là một người trưởng thành đã đi làm và trải nghiệm mọi mặt của cuộc sống, việc say xỉn đến mức không thể tự chủ là một điều đáng xấu hổ. Phòng ngừa chuyện đó cũng là một phần của việc trưởng thành. Giờ thì tôi sẽ đặt cái mông mình vào một quán bar và uống cho tới khi không biết ngày mai.

Quán bar tôi định đến đã được quyết định từ trức. Đó là một nơi ấm cúng do chỉ một người chủ quản lý.

Tôi bước chân vào quán bar quen thuộc. Nói chuyện đầy vui nhộn với người pha chế, và nhâm nhi ly rượu như một người lớn thực thụ. Gần đó có một nữ khách hàng kiều diễm, tôi sẽ lịch sử bước đến và nói:"Quý cô đây có thể để tôi mời một ly không?". "Eh? Có được không ạ?". Rồi từ đó tôi có cớ để bắt chuyện và kết quả là "tình một đêm".

Tất nhiên, chẳng có chuyện gì như thế xảy ra cả.

Quán bar đó thực ra là của Gami, một người bạn tôi quen từ hồi nhỏ. Tôi đến đó vì cô ấy cho tôi uống với giá ưu đãi. Nhưng đổi lại là tôi phải ngồi đó than thở về công việc và cuộc sống, để cô ấy lắng nghe những lời lảm nhảm thảm hại của tôi về chuyện này chuyện kia.

Suy cho cùng, tôi chẳng có bạn bè nào để có thể thoải mái rủ đi uống nước hay tâm sự. Đây là số phận của một tên con trai chuyển đến Tokyo sau khi học xong cao trung mà không có kế hoạch gì và chỉ chọn cho mình một công việc tạm bợ.

Dù tôi vẫn hòa thuận với đồng nghiệp mà không gây ra rắc rối gì nơi công sở, nhưng phải thừa nhận rằng, lũ đó đều ở dưới đáy xã hội. Đó là một nơi làm việc ảm đạm, đầy rẫy những kẻ mọt sách, hướng nội và những tên otaku không có tương lai. Tôi không tự nhận mình là một người điển trai, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, trong cái môi trường đó, tôi nhìn vẫn ổn áp chán.

Là một người lớn đi làm đúng nghĩa, tôi luôn giữ gìn vẻ ngoài sạch sẽ và ăn mặc gọn gàng. Chỉ cần một điều đơn giản như chiếc áo sơ mi trắng không có nếp nhăn hay vết bẩn cũng đủ khiến tôi cảm thấy mình thượng đẳng trong cái môi trường hạ đẳng đó.

Nhưng dù tôi có thống trị đỉnh cao của thế giới dưới đáy này đến đâu, tình duyên của tôi vẫn là con số không. Tôi thậm chí còn không giao lưu với các nữ chiến binh Valkyrie . Kết quả là, thần giáo Gungnir của tôi chưa bao giờ có một chiến trường để thỏa sức tung hoành.

Tuy nhiên, sẽ thật là thảm hại nếu như tôi phải trả tiền cho các buổi "huấn luyện". Và tôi sẽ không đời nào chịu đấu tập với một cựu chiến binh. Tôi đã thề rằng lần đầu tiên cây giáo Gungnir của tôi được vung lên, nó sẽ được sánh vai cùng một nữ chiến binh Valkyrie thuần khiết và xinh đẹp.

Đối với một chàng trai thậm chí còn chưa phải là một chiến binh sơ đẳng, điều đó đối với tôi chỉ đơn thuần là ảo tưởng. Mắc kẹt trong ngục tù của những giấc mơ về Valkyrie, lý tưởng của tôi ngày càng cao hơn, khiến tôi không thể chấp nhận thực tế về những người phụ nữ xung quanh mình. Tệ hơn là ngay cả khi tôi thức dậy khỏi giấc mơ này, sự thiếu kinh nghiệm của tôi sẽ khiến tôi thành một kẻ chưa trải sự đời.

Không bạn thân, không bạn gái. Vậy thì một tên con trai như tôi làm sao tìm được niềm vui và động lực để tiếp tục sống từng ngày? Tôi sống vì điều gì?

Câu trả lời là thế giới 2D và internet.

Còn đam mê thì cuộc sống còn ý nghĩa. Nhưng thật không may, ngay cả điều đó cũng chỉ là một thói quen.

Trước kia tôi có thể xem hơn hai mươi bộ anime mỗi mùa. Giờ thì tôi chỉ xem được năm bộ mỗi mùa là nhiều nhất.

Về internet, ngày nào tôi cũng lướt video một cách vô vị. Ban đầu là video bình luận game, nhưng giờ đã mở rộng sang các cuộc phiêu lưu ngoài trời, nội dung du lịch, nấu ăn và mèo. Gần đây, tôi còn có một niềm vui mới là xem nhưng video về con quay cải tiến nữa.

Trong lúc làm tất cả những việc đó, tôi đã dành thời gian trò chuyện qua tin nhắn với một người bạn tôi đã quen biết năm năm nay mà tôi vẫn chưa biết tên, mặt và tuổi. Tôi nấu vội một bữa tối, vừa ăn vừa nhâm nhi đồ uống trong khi chơi game online với người bạn đó. 

Đây là ví dụ điển hình cho một người đàn ông không có tương lai: Tamachi Hajime, 25 tuổi.

Mỗi ngày cứ trôi qua vô vị, nhàm chán như vậy cho tới khi tôi gặp Gami – chủ quán bar vào một năm trước. Thực ra thì cuộc sống của tôi chẳng hề khá hơn chút nào, nó vẫn cứ vô nghĩa như vậy từ lúc gặp Gami.

Cánh cửa nặng nề ngăn cách thế giới trần tục với thế giới phi thường lúc đó vừa gần 6 giờ chiều khi tôi mở nó ra.

"Chào."

"Ồ, hôm nay cậu đến sớm nhỉ?"

Chào đón tôi, giống như một ánh năng chiếu tới sau cơn mưa, là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Cô ấy có vóc dáng cân đối như người mẫu và khuôn mặt đầy sắc sảo. Cô ấy còn quá trẻ để được gọi một bà cô, nhưng chiếc áo sơ mi và áo vest vừa vặn, tôn lên bộ ngực đầy đặn ấy, mang đến cho tôi cảm nhận về một vẻ ngoài của phụ nữ trưởng thành, tinh tế.

Tuy nhiên, người phụ nữ xinh đẹp này không phải là nhân viên trong quán. Bởi vì quán bar này chỉ do một người điều hành mà thôi.

Đúng vậy. Cô ấy không ai khác chính là Akegami Kounosuke, người đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ khi bước sang tuổi 20, từ một mĩ năm trở thành một mĩ nữ xinh đẹp.

Một năm trước, khi đang trên đường về nhà,

"Ê, chẳng lẽ là Tama đó sao?"

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy ai đó gọi mình như thể mình là mèo hoang.

Người duy nhất từng gọi tôi là "Tama" là Gami, người bạn thuở nhỏ của tôi. Sau khi tốt nghiệp cao trung, chúng tôi đã mất liên lạc với nhau, và người mà tôi gặp lại nhiều năm sau đó thì không thể nhận ra. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày tôi nghĩ từ "biến thái" với bất kỳ ý nghĩa nào khác ngoài ý nghĩa thông thường, không phải ý nghĩa khác của nó.

Ban đầu, tôi hơi nghi ngờ, nhưng khi cậu ta cho tôi xem giấy tờ tùy thân và nhắc lại một vài kỷ niệm thời thơ ấu của cả hai, tôi đành phải chấp nhận rằng người phụ nữ xinh đẹp này chính là Gami.

Câu chuyện chuyển sang chủ đề tại sao cậu ta lại chuyển giới như một lẽ đương nhiên. Liệu đó có phải do chứng rối loạn định dạng giới tính? Hay cậu ta chỉ đơn giản là thức tỉnh tâm trí và khao khát trở thành phụ nữ?

Khi tôi hỏi, câu trả lời tôi nhận được là:

"À, tớ đã sống 20 năm với tư cách là đàn ông, nên tớ nghĩ mình sẽ thử làm phụ nữ một chút."

Chuyện này cũng bình thường như việc thay đổi giới tính nhân vật trong game online vậy. Nghĩ đến việc có người lại làm những điều kì lạ đến vậy, nhưng rồi lại nghĩ, đó là Gami. Bằng cách nào đó, điều đó cũng hợp lý.

Gami và tôi luôn có một mối liên kết bền chặt đến kỳ lạ. Chúng tôi chưa bao giờ học khác lớp trong suốt thời gian đi học, và giờ đây bằng một sự trùng hợp không chủ đích, Gami lai mở quán bar gần công ti tôi, dẫn đến cuộc hội ngộ của chúng tôi vào ngày khai trương. Nếu "định mệnh" có một định nghĩa nào đó, thì đây chính là nó.

Tưởng chừng tôi đã cắt đứt mọi mối quan hệ đã xây dựng từ hồi cao trung, Gami lại xuất hiện. Nỗi lo lắng ban đầu của tôi đã trở thành một sự hứng thú.

Về phần Gami, có lẽ cậu ấy đang cố gắng duy trì mối quan hệ cũ vì một lí do nào đó. Cậu ta đã dụ tôi uống đồ uống với giá ưu đãi, và tôi, không chút do dự, đã mắc bẫy và bắt đầu thường xuyên lui tới đây. Không rõ cậu ta có coi tôi là bạn không, nhưng có vẻ cậu ta vẫn lo lắng cho cuộc sống của tôi.

Với Gami, quán bar này chỉ đơn giản là một sở thích. Thật lòng mà nói, cậu ta có lẽ cũng chẳng phiền nếu tôi uống miễn phí. Tuy nhiên, cho dù có là bạn cũ thì vẫn có giới hạn nhất định. Và giới hạn đó là tờ 1000 yên để tôi có thể uống thoả thích.

Đó là lý do tại sao tôi lại đến quán Gami vào mỗi thứ Sáu. Nó đã trở thành một thói quen cố hữu của tôi.

Có lẽ công việc chuẩn bị mở quầy bar của cậu ta đã xong xuôi. Gami đi ra sau quầy và bắt đầu chuẩn bị rót bia, ly đầu tiên trong một đêm dài của tôi.

Quán bar chỉ có chỗ ngồi ở quầy. Tôi ngồi ở chỗ thường lệ ở nơi xa lối vào nhất, Gami đưa cho tôi một xấp khăn ướt và một cốc bia hơi.

"Hôm nay vất vả rồi."

"Ồ, cảm ơn nhé."

Với lời cảm ơn ngắn gọn ấy, tôi nhấp một ngụm, rồi tôi bắt đầu trút bỏ hết áp lực, phàn nàn mấy câu chuyện nhàm chán mà tôi phải chịu đựng suốt tuần qua.

Theo nghĩa nào đó, những lời phàn nàn ấy đã là một phần trong thói quen thường ngày của tôi.

Một thông báo báo hiệu cho khoảnh khắc cánh cửa phi thường được mở ra đã đến khi tôi gần uống hết ly thứ hai.

Người Nhật thường sử dụng ứng dụng tin nhắn màu xanh lá để giao tiếp. Nhưng thông báo này tới từ một ứng dụng nhắn tin hạng ba kém nổi bật. Tôi cài đặt nó chỉ để liên lạc với một người cụ thể, và tiếng thông báo của nó đã thu hút sự chú ý của tôi.

"Senpai, chúng ta gặp mặt offline đi."

"Hả?"

Tôi cau mày nhìn thông báo hiện lên trên màn hình khóa điện thoại.

Người gửi là Nhất Thiểm Thập Giới Renafalt, tôi gọi tắt là Rena, một người bạn năm năm tôi quen qua game online.

Hồi đó, Rena là kiểu người chỉ thỉnh thoảng dùng máy tính để tìm kiếm trên iternet. Cậu ta còn không biết khái niệm về game online và cũng chưa bao giờ có tay cầm chơi game. Rồi một ngày nọ, một quảng cáo về game online đã khơi dậy sự hứng thú của cậu ta, và cậu ta quyết định thử chơi.

Là một tên gà mờ và không biết phải làm gì, cậu ta đã rất khó khăn để nắm bắt được sức hấp dẫn hay sự thú vị của game online. Với hầu hết mọi người, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, và họ sẽ quay lại cuộc sống bình thường như không có gì xảy ra. Đó là điều mà bất kỳ ai có cái nhìn trực quan về xã hội đều sẽ nói "Cậu nên làm như vậy."

Thật không may, Rena không đăng xuất và bỏ đi. Cậu ta đã đi chệch khỏi con đường được cho là đúng đắn.

Với một chút hiểu biết về internet và một trái tim trong sáng như một bông tuyết vừa thành hình, Rena đã nhờ người chơi ngay cạnh cậu ta hướng dẫn. Người chơi ấy, tình cờ đăng nhập lần đầu tiên một khoảng thời gian bỗng nhiên thấy mình được giao vai trò "cố vấn" cho một người mới chơi. Tôi đã nhân cơ hội này để tỏ ra thượng đẳng và dạy cho tên gà mờ này những điều xuất chúng.

Không biết từ bao giờ, mối quan hệ của họ vượt ra ngoài phạm vi game online chuyển sang giao tiếp thông qua một ứng dụng nhắn tin hạng ba. Khi tôi hướng dẫn Rena những điều nghe như chân lý về thế giới internet và game online, cậu ta bắt đầu kính trọng tôi như một người cố vấn cuộc sống, cuối cùng gọi tôi là Senpai.

Nói cách khác, sẽ không ngoa khi nói rằng việc Rena đi chệch khỏi "con đường đúng đắn" là do lỗi của tôi. Là một người không có bạn bè ngoài đời, tôi đã chiều chuộng Rena, và rồi vô tình nuôi dưỡng hành vi của cậu ta. Thậm chí có thể nói rằng tôi đã làm hư hỏng một con người.

Tuy nhiên, tôi thậm chí còn chưa từng nói chuyện thoại với Rena. Cuộc trò chuyện của chúng tôi luôn chỉ bằng tin nhắn. Mặt mũi, tên tuổi hay thậm chí cả giới tính của cậu ta tất cả đều bí ẩn.

Cho đến bây giờ, chúng tôi còn chưa từng biết giọng nhau, chứ đừng nói đến việc gặp mặt offline.

Vậy mà, đột nhiên Rena lại mời tôi đến một buổi gặp mặt offline? Thật sự, tôi hoàn toàn bất ngờ.

Đây là một ý tưởng tuyệt vời! Tôi nóng lòng muốn gặp cậu ấy!

Ừ, không. Tôi không hề cảm thấy như vậy. Tôi chỉ đơn giản là sốc.

"Sao tự nhiên lại vậy?"

“Em đã có một cuộc "nói chuyện" với các bậc phụ huynh, và giờ đang nghĩ đến việc đào ngũ.”

Cậu ta trả lời tin nhắn của tôi chưa đầy mười giây.

Tôi không biết quá nhiều về hoàn cảnh gia đình cậu ta, nhưng tôi có ấn tượng rõ ràng rằng mối quan hệ của cậu ta với bố mẹ không mấy tốt đẹp. Xét đến việc cậu dành cả tấn thời gian để online cũng đủ để khiến tôi tự hỏi liệu cậu ta có đi học hay không? Vậy cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi bố mẹ cậu ta bất bình.

Cho dù tôi nhượng bộ và đồng ý gặp mặt offline, vẫn còn một vấn đề nhức nhối.

“Không phải chú nói với anh là chú sống ở tận Sapporo à?”

Tôi đang ở Tokyo. Khoảng cách địa lý giữa chúng tôi quá xa để gặp mặt.

“Em là một đứa bỏ nhà đi bụi năng động mà.”

“Quá năng động rồi đấy!"

Có vẻ cậu đã giải quyết vấn đề khoảng cách bằng cách bỏ nhà đi bụi.

Khoảng cách này vượt xa khả năng của một kẻ bỏ nhà đi. Có vẻ cậu ta đã tính toán trước. Việc cậu ta chưa từng biểu hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy điều này càng khiến tôi sốc hơn.

"Chú đã lên kế hoạch này bao lâu rồi?"

"Từ hôm qua. Lần đầu tiên em đi máy bay đó!"

"Cái gì!?"

Nghe Rena thú nhận rằng cậu ta đã thực hiện một cuộc vượt ngục xuyên quốc gia mà không hề có kế hoạch cụ thể, tôi hét lên một tiếng kỳ quái.

Gami nhìn tôi với vẻ bối rối nhưng không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Đã đến giờ mở cửa quán bar, cậu ta phải dựng biển hiệu và chuẩn bị, không cho tôi thời gian để hóng hớt chuyện của tôi.

"Anh không biết nên nói chú can đảm hay liều lĩnh nữa."

"Em biết mà."

"Ở đây chú có ai đáng tin cậy không?"

Theo tôi biết, Rena gần như là một hikikomori . Nếu cậu ta đã vật lộn với bố mẹ, thì việc dựa dẫm vào họ hàng dường như là không thể. Tôi nghĩ cậu ta hẳn phải có ít nhất một người bạn đáng tin cậy mà có thể tin tưởng ở đây.

"Một para-hiki-neet như em thì làm sao có bạn được chứ? Thề luộn!"

Cậu ta buông một câu đáp trả giận dữ đến nực cười và lố bịch.

Thật sao…? Chú tự nhiên bỏ nhà ra đi mà không có kế hoạch gì sao? Và đến một nơi xa xôi như thế này, phải đi máy bay sao?

Tôi vừa thất vọng vừa lo lắng.

"Đó mới là vấn đề đấy..."

Tuy nhiên, đó chỉ là lo hão. Dòng tin nhắn tiếp theo cho thấy Rena rõ ràng là đã có kế hoạch.

"Senpai, anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?"

Một người không biết cả mặt, tên tuổi, thậm chí là cả giới tính của Rena đọc dòng tin nhắn một cách sửng sốt.

"Khoan đã, đừng nói là chú định ở nhờ nhà anh nhé?"

"Phải! Hãy cho em một nơi để che nắng che mưa, senpai!"

"Chú đùa anh đấy à...?"

Với bổn phận là một đàn anh, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc Rena nhờ vả tôi chuyện này.

Tôi không hẳn là không thích điều đó, nhưng nó quá đột ngột để tôi thấy bình thường.

"Chú lì quá đấy, buồn cười thật. Cứ thế này thì làm gì có ai đến buổi gặp mặt offline."

Để câu giờ và xoa dịu cảm xúc, tôi quyết định kéo dài cuộc trò chuyện bằng một vài câu bông đùa.

“Thật ra, em là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự đấy. Và còn là một còn chưa bị bóc tem nữa!”

“Anh sẽ đến ngay!”

“Senpai, anh mềm lòng quá đấy, hahaha.”

Cậu ta đã nắm thóp được tôi rồi.

Thay vì kéo dài cuộc trò chuyện, tôi kết thúc nó ngay lập tức. Năm năm quen biết nhau đã giúp cậu ta biết rõ điều gì sẽ khiến tôi xiêu lòng ngay lập tức.

"Sao nhỉ... Anh nghĩ cũng ổn thôi.”

Một tiếng lẩm bẩm cam chịu thoát ra khỏi môi tôi. "Tên này đúng là hết cứu mà."

Chúng tôi đã quen nhau năm năm, chia sẻ vô số cuộc trò chuyện và những chuyến phiêu lưu. Mặc dù cuộc sống của tôi chẳng có gì nổi bật, Rena vẫn ngưỡng mộ tôi như một người đàn ánh, điều mà tôi thấy có chút đáng yêu, dĩ nhiên là không có ý xấu gì đâu.

“Tối nay chúng ta sẽ công thành. Thần giáo Gungnir của ta sẽ thắp sáng nơi chiến trường!”

“Không xong rồi, cổng thành chúng ta bảo vệ bấy lâu nay đã sụp đổ!"

Những cuộc trò chuyện của chúng tôi luôn lố bịch như thế này. Cậu ta là một người bạn, một người đàn em mà tôi vô cùng trân trọng.

Mặc dù Rena chưa bao giờ nói rõ tuổi tác hay giới tính của cô ấy, nhưng tôi vẫn có chút nghi ngờ.

Mới hôm nọ, cậu ta nói:

"Em là một thần đồng. Nên việc ở trường học với em như là lãng phí thời gian với một lũ thất bại vậy."

Và giờ đây, cậu ta đã trốn tránh thực tại của mình, vượt qua khoảng cách địa lý bằng một chuyến bay.

Điều đó có nghĩa là Rena có thể là một nam sinh viên, có lẽ đang học năm thứ ba hoặc thứ tư. Dù có nhỏ tuổi cỡ nào, cậu ta cũng không thể trẻ hơn một sinh viên đại học được.

Năm năm là đủ để một thiếu niên trưởng thành thành một chàng thanh niên trẻ.

Việc vượt hàng ngàn cây số và chọn tôi là điểm tựa của Rena nghe có vẻ quá đáng, nhưng dù sao cậu ta cũng đã quyết rồi. Tôi có thể chưa đủ trưởng thành để dẫn dắt ai đó trong cuộc sống, nhưng ít nhất tôi có thể cho họ một nơi trú ẩn tạm thời và lắng nghe.

"Vậy, bây giờ chú đang ở đâu?"

Nếu cậu ta đã đến Tokyo, có lẽ là đang tham quan, hay đúng hơn là khám phá Akihabara dưới vỏ bọc đi du lịch. Có lẽ vì tôi nên cậu ta cũng đã dấn thân vào giới 2D rồi.

Đường hơi xa, nhưng nếu cậu ta đang ở đó, tôi cũng không ngại đến đón.

"Thực ra, em đã ở ga gần nhà anh nhất rồi."

Câu nói đó khiến tôi bất ngờ. Rena đã đến đây rồi sao?

"Đang lang thang ở một quán burger với một ly nước 100 yên. Yêu cầu có người đáp đĩa bay tới đón ngay lập tức."

"Chú mày tùy hứng quá đấy. Thôi, anh giờ sẽ đến đó ngay."

"Em yêu anh, Senpai!"

Nếu cậu ta định nhờ vả tôi thì ít nhất cũng nên nói với tôi trước đó. Tôi cũng chẳng biết nói gì nếu được hỏi về chuyện bỏ nhà đi. Tuy nhiên, nếu cậu định dồn tôi vào chân tường mà tôi không thể từ chối, thì cậu ta cũng xảo quyệt thật.

Và thế là chúng tôi quyết định chọn một địa điểm gặp mặt.

Hình như cậu ta còn không mang điện thoại, giờ chỉ có thể dựa vào laptop để nhắn tin. Nếu cậu rời khỏi cửa hàng đó, chúng tôi sẽ mất liên lạc do không có Wifi,

Không có điện thoại, việc gặp mặt ở một khu vực xa lạ quả là một thách thức. Nhà ga đông nghẹt vào giờ cao điểm buổi tối. Trước khi tôi kịp lo lắng, Rena đã gửi cho tôi địa điểm gặp mặt chi tiết.

Chắc hẳn cậu ta đã tìm hiểu, lục lọi trên internet trước về khu vực tôi sống rồi. Cậu ta gửi cho tôi địa chỉ và ảnh chụp địa điểm.

Kiểm tra lại, đó là một cửa hàng tiện lợi cách đây khoảng mười phút đi bộ. Một nơi yên tĩnh hơn, rất thích hợp cho một cuộc hẹn.

Tôi vẫn mặc vest và lo lắng cậu ta có thể nhầm lẫn nếu chỉ hướng dẫn bằng lời nói. Vậy nên tôi gửi ảnh túi xách và vest của mình. Tôi không chụp mặt mình, chỉ đơn giản là vì xấu hổ thôi.

Còn Rena, chỉ có laptop, chụp ảnh tại chỗ là không khả thi. Thay vào đó, cậu ta gửi cho tôi thông tin nhận dạng:

"Em là một nữ sinh cao trung xinh đẹp với bộ ngực khổng lồ đang mang theo chiếc vali đỏ."

Cậu ta vẫn cứ bông đùa như vậy đấy.

Nhưng vì có "vali màu đỏ", nên tôi nghĩ sẽ không có nguy cơ bỏ lỡ nhau. Hơn nữa, tôi vẫn thận trọng sau khi bị thả mồi trước đó.

Quyết định xong, tôi đứng dậy

"Gami, tớ ra ngoài đón một người bạn. Giữ chỗ dùm được không?"

"Tama, cậu có bạn à?"

"Phúc du!"

Tôi giơ ngón giữa với cô ấy và rời khỏi cửa hàng.

Có 90% khả năng Rena là người trưởng thành. Kể cả khi cậu nằm trong 10% còn lại, tôi vẫn là một ví dụ điển hình của một người lớn tệ hại. Nếu cần thiết, tôi có thể bỏ qua việc cậu ta uống rượu một chút để thể hiện sự độ lượng.

Tôi nghĩ việc giới thiệu quán rượu của Gami cho cậu ta cũng chẳng phải điều to tát lắm. Đơn giản tôi muốn tôn thêm sự kính trọng cho quán thôi.

Sau năm năm trò chuyện và chơi game, đây sẽ là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt offline. Cảm giác hơi ngượng ngùng, nhưng tôi cũng khá phấn khích.

Rena sẽ là kiểu người như thế nào?

Một kẻ tự nhận là para-hiki-neet và nghiện internet, vậy mà lại là người đã vào được đại học. Một kẻ tự phát, bay khắp đất nước mà không có kế hoạch gì, tay cầm laptop, và cả gan biến tôi thành lốp dự phòng, thật đáng ghét mà.

Tôi tưởng tượng ra một người giống như mấy tên đồng nghiệp hạ đẳng của mình nhưng không thể gạt bỏ khả năng Rena có thể là một mĩ nam.

Với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi đến cửa hàng tiện lợi, và một thứ gì đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi.

Khuôn mặt của cô ấy còn quá trẻ gọi là xinh đẹp. Mái tóc đen hơi rối mang lại ấn tượng trong trẻo và đáng yêu. Cô ấy mặc một chiếc áo hoodie và quần short đơn giản không quá phô trương nhưng cũng không kém phần quyến rũ.

Trái ngược với cơ thể và khuôn mặt học, cô ấy lại có một bộ ngực phụ huynh.

Tuy nhiên, điều thực sự thu hút sự chú ý của tôi chính là chiếc vali của cô ấy, chứ không phải ngoại hình có thể hớp hồn một thằng trai tân như tôi.

"Không đời nào..."

Cô ấy đang cầm một chiếc vali màu đỏ.

Cô ấy chính xác là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự mà Rena đã nói đến.

Liệu điều này có phải sự thật không?

Tất nhiên, tôi không thể khẳng định ngay cô ấy là Rena. Liệu có phải trùng hợp khi trò đùa của chúng tôi đã thành hiện thực ở đây, ngay chỗ gặp mặt.

Những cử động bồn chồn của cô ấy giống như một con vật nhỏ - hoặc có lẽ là kiểu nữ chiến binh cầm một thanh kiếm hoặc rìu khổng lồ. Một hiện thân sống động của một lý tưởng lãng mạn.

Trong khoảng vài chục giây, thời gian như ngừng lại.

Tôi không nhìn cô ấy với bất kỳ ý định đen tối nào, nhưng chắc hẳn cô ấy đã nhận ra rằng tôi đang nhìn chằm chằm

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Chết tiệt. Tôi cần nhanh chóng tránh ánh mắt đi.

Trong thế giới ngày nay, bạn không bao giờ biết điều gì có thể bị coi là quấy rối. Tôi không muốn mình là nghi phạm khi bị báo cáo là một gã trai ngoài hai mươi đang nhìn chằm chằm vào một nữ sinh cao trung.

Tôi muốn lặng lẽ chuồn đi, nhưng vì đang đợi Rena nên tôi không thể đi được. Đang do dự, tiếng bánh xe vali càng lúc càng gần.

"Ừm, xin lỗi..."

Tôi ngạc nhiên khi cô gái đó bắt chuyện với tôi.

Thôi xong rồi, tôi sắp bị báo cáo lên sở cảnh sát vì hành vi của mình sao? Tôi không làm gì cả, tôi thề đấy!

Một cơn hoang tưởng chạy qua tâm trí tôi, và tôi như muốn hét lên.

Tuy nhiên, qua thái độ rụt rè của cô ấy, tôi đoán rằng cô ấy không băt chuyện với tôi vì bị quấy rối.

Có lẽ cô ấy bị lạc, hoặc có lẽ cô ấy cần giúp đỡ gì đó. Chiếc vali đỏ cho thấy cô ấy là một du khách, có thể là đến thăm gia đình hoặc bạn bè trong thành phố vào Tuần lễ Vàng chăng?

Có lẽ đây là một quyết định trong sáng, ngây thơ khi cô ấy tìm kiếm sự giúp đỡ từ tên người lớn đầu tiên đập vào mắt cô.

Với giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, cô không hỏi đường, mà là—

“A-ano… là senpai... phải không ạ?”

Cô ấy muốn biết tôi có phải là senpai của cô không. Aa, đúng rồi, tôi là senpai của em đây!

Dĩ nhiên là tôi không hề trả lời như vậy. Một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự gọi tôi là senpai ư? Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ ra được viễn cảnh đó. Ngay cả lúc học cao trung hay nơi làm việc tôi cũng chưa từng có một đàn em nào.

Không biết cô ấy có nhầm tôi với ai không? Không đời nào một nhân viên văn phòng bình thường như tôi lại có thể là đàn anh của một nữ sinh cao trung được.

"Em... ừm..."

Chắc chắn là nhầm lẫn rồi.

"Em... em là Rena... Falt..."

Cô ấy đã thực sự khẳng định rằng tôi là senpai của cô.

Thường chỉ những người ở nhờ nhà người khác, dùng việc bảo vệ như 1 cái cớ để được ở nhờ Một món mì udon truyền thống của Nhật Bản, đặc trưng bởi nước dùng dashi thanh nhẹ và những miếng đậu phụ chiên giòn Là một món mì Soba nóng của Nhật Bản, đặc trưng bởi phần topping là những miếng bột chiên giòn, được gọi là "tenkasu" hoặc "bukake" Ám chỉ những người phụ nữ còn trinh tiết Chỉ những người tự nguyện rút lui khỏi xã hội, không tham gia vào các hoạt động như học tập, làm việc, và giao tiếp xã hội trong thời gian dài, thường là từ sáu tháng trở lên, và chỉ giao tiếp với gia đình. Parasite: hướng nội + hikikomori: từ chối các hoạt động xã hội + neet: ở lì trong phòng Kì nghỉ lễ kéo dài từ 29/4 đến đầu tháng 5 ở Nhật