**********************************************
Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.
Kamishiro- sensei vãi cái cây gậy yêu thích của cổ và vẽ một cái vòng tròn lớn trên bảng đen.
“Kì kiểm tra giữa kì sẽ bắt đầu và tuần sau. Bài kiểm tra sẽ chủ yếu bao gồm chủ đề này, nên hãy chăm học vào. Giáo viên đỉnh cao này sẽ chuẩn bị những câu hỏi khó đến độ không ai trả lời được”!
Không, cô đâu có được cho một cái đề mà không ai giải được. Đây đâu có phải là cuộc thi gan dạ đâu.
Nhưng... một bài kiểm tra. Hmm.
“Kazama, mày có học bài cho bài kiểm tra không? Mày đang ngủ đấy à?”
Kazama đang ngồi ngay cạnh tôi. Tôi đã cố đánh thức nó dậy nhưng nó lại nằm xuống bàn và ngủ mà không màng gì cả.
“Wow, Kazama-cchi đang ngủ như khúc gỗ ấy. Chắc chắn cậu ta không có học đâu.”
“Nó quay về thời kì đồ đá rồi à?”
Tôi không thể không đùa lại với Kasugai, người đến chỗ ngồi của tôi.
“Tớ đâu cần phải hỏi xem liệu Kasugai cậu có học hay không, đúng chứ?”
“Fufu~n. Cậu nghĩ tớ là ai đó hả? Tớ đã luyện tập rất nhiều và tra bài lại rồi. Tớ không có muốn bị stress trước khi làm bài kiểm tra đâu.”
“Tớ ghen tị đấy. Ước gì cậu có thể san sẻ cái sự nghiêm túc ấy với tớ.”
“Thế còn cậu thì sao. Yucchi?”
“Cậu nghĩ một người đã có một kì nghỉ như tớ sẵn sàng ư? Thêm vào nữa, điểm số của tớ không có tốt như vậy. Tớ ghét học hành.”
“Vậy à. Khó khăn, đúng không?”
“Thật ra, tớ còn không có note để học từ khi tớ nghỉ nữa.”
“Muốn mượn của tớ không? Đó là nếu như cậu có thể giải mã nó.”
Tôi lấy cuốn sở từ Kasugai và kiểm tra bên trong.
Có gì đó được viết bằng chữ nhìn như những con sâu lằng quằng xung quanh, và tôi hoàn toàn không thể giải mã nó.
“Đây là... ngôn ngữ nước ngoài? Nhìn không giống chữ cái chút nào. Đây là chữ tượng hình hả?”
“Tuyệt tác đúng không?”
Kasugai, tôi tưởng cổ là một cô nàng hoàn hảo, không ngờ cô lại có những điểm tệ như thế này.
“Xin lỗi. Thế này thì quá khó với tớ rồi.”
“Tệ thật, vậy là cậu không đủ trình độ rồi. Nó cũng như cái mà chúng ta thấy trong những trận đấu nước ngoài nơi mà bạn đáp ứng đủ điều kiện để tham gia.”
Người còn lại có thể cho tôi mượn......
Nếu như Kazama không cần phải hỏi, thì không còn ai trong lớp này thân với tôi nữa. – Ôi không, tệ rồi đây.
Tiện nói luôn, tôi là một tên cô đơn ít khi nào giao tiếp với bạn cùng lớp.
“Nếu là vở, thì còn một người nữa có thể giúp cậu được đấy. Cô ấy không học lớp này. Một cô nàng học sinh danh dự gương mẫu với chữ viết tay tuyệt đẹp và điểm số cao. Và là một người bạn tốt của Yucchi...”
“Hmm?... Ah!”
Ừ thì, cổ chắc chắn không học lớp mình.
“Nên là, Kokoa-sama. Làm ơn cho tớ mượn note!”
Trên đường về, tôi cầu xin người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến được, Kokoa-sama.
Cổ có điểm số cao hoàn hảo và chữ viết tay đẹp vô cùng.
Tôi sẽ mượn vở của cô ấy mà không ngần ngại gì cả.
“Haiz, môn nào vậy?”
“Tất cả, tớ đã nghỉ học một thời gian dài mà.”
“Được thôi. Tớ sẽ về nhà để lấy chúng, rồi chúng ta có thể cùng nhau ra tiem65 để photo. Hay là cậu muốn cố gắng nỗ lực mà viết tay?”
“Không đâu, cứ photo đi, làm ơn.”
Sẽ rất là bận rộn để chép những quyển vở của tất cả các môn trong vài ngày.
Giá tiền để photocopy cao thật đấy, nhưng xét đến sự phiền phức khi phải chép bằng tay, thì đó là một cái giá chấp nhận được.
Sau khi về phòng, tôi nhặt lấy những chồng vở mà Kokoa đã đem qua và tiến đến tiệm Photocopy gần nhất.
Vì lý do nào đó, cổ lại đang đi theo tôi.
“Tớ sẽ đi với cậu... Để tiện đường vì tớ chưa trả tiền điện.”
“Này, không phải nhà cậu trả trước rồi sao?”
“Mẹ của tớ không giỏi mấy vụ này, nên vẫn còn hóa đơn. Tớ nghĩ có lẽ bà ấy không thích hóa đơn giảm đi mà không có sự cho phép của bà. Bà ấy khá khó chịu.”
“Vậy à.”
Mà, tôi có thể hiểu rằng bà ấy lo lắng và muốn nhìn hóa đơn trước khi trả tiền.
“Có lẽ, lần này tớ nên cảm ơn.”
“Và, tại sao lại vậy?”
“Đó là bí mật.”
“Gần đây cậu cứ hay làm vậy nhiều lắm đó.”
“Fufu~”
Tôi không biết cái bí mật ấy là gì, nhưng cổ lại cười và chuyển đề tài.
“Dù sao thì, năm ngoái cậu được bao nhiêu điểm thế?”
“Humph, cậu đang nghi ngờ năng lực học tập đó hả?”
“Không, tớ đâu có nghi ngờ đâu. Cậu rất giỏi làm và học rất tốt. Ngôi trường này là ngôi trường tốt nhất ở quanh đây. Không phải là nơi cho những học sinh thiếu nghiêm túc không học hành gì cả.”
“Tớ đã cố gắng cùng sức vào thời điểm đó và bắt đầu học vào năm ba sơ trung.
Tôi không thích học hành và nghĩ rằng mình chỉ nên vào một trường bình thường, nhưng đột nhiên tôi lại có động lực và muốn vào chung cao trung với Senpai.
“Nhưng tớ thường không cố gắng học tập, nên điểm số khá tệ. Trường chúng ta level cao lắm, nên nếu không học hành dù chỉ một chút thì điểm số tụt vèo vèo thôi. Nhưng chắc cậu lúc nào mà chẳng được điểm cao, phải không?”
“Cậu đúng là hiểu tớ rõ phải không? Chuyện này hơi xấu hổ... Hmm.”
Rồi, cổ lại chăm chú nghĩ gì đó.
Có phải cổ đang định nói gì nhưng lại không thể, vì có tôi ở đây? Cổ đang định nói gì vậy? Định mắng tôi à?
“Được rồi... tớ sẽ dạy cậu học.”
“Hmm?”
“Nếu không được điểm cao thì cậu phải đi học phụ đạo. Cậu đâu có muốn phải bỏ phí thời gian rảnh sau trường đúng không nè? Với lại, cậu đã nghỉ học ở trường một thời gian rồi. Nếu điểm lần này của cậu tệ thì có thể là phải học lại một năm đó.”
“Tớ không nghĩ sẽ có chuyện đó đâu, nhưng mà.”
Dù sao thì, tôi đã ít tham gia lớp học rồi, còn đang trong tình trạng khó khăn nữa.
Tôi muốn ít nhất cũng phải đạt điểm đỗ.
“Do vậy tớ sẽ dạy cậu.”
“Nhưng như vậy có ổn không Kokoa? Thế còn việc học hành của riêng cậu thì sao?”
“Tốt hơn là nên lo cho chính bản thân cậu và tập trung vào. Đổi lại, cậu sẽ phải mua kem cho tớ.”
“Um... mấy cây kem tổng cộng thế?”
“Hmm...? 10 cây trong 10 ngày nhé.”
“Uwaa~ Thích như vậy. Vậy là quá nhiều rồi đó.”
Kokoa cười khúc khích. Có lẽ phản ứng của tôi khá buồn cười.
Cô ấy có vẻ như muốn nói với tôi rằng không cần phải lo lắng với nụ cười ấy.
Tiết học thêm với Kokoa ngay lập tức được tổ chức vào tối hôm đó.
Trong phòng khách, chúng tôi soạn những cuốn sách vở ra trên bàn và ngồi đối diện nhau tương tự như lúc ngồi ăn.
Điều đầu tiên tôi làm là kiểm tra khái quát đề cương thi. Tôi đọc qua những cuốn vở và kiểm tra vì tôi hoàn toàn chẳng biết gì từ khi nghỉ học ở lớp.
“Được rồi, tớ hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.”
“Vẫn còn sớm để bỏ cuộc. Mới chi có năm phút và chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu học.”
“Không phải cao trung học khó quá sao? Hồi sơ trung, tớ có thể giải rất nhiều câu hỏi và hiểu biết nhiều thứ, nên ngoài trừ những môn cần nhớ và Ngoại ngữ thì tớ chẳng thấy khó chút nào.”
“Yu cậu từng đọc rất nhiều, và tớ nghĩ điều đó có nghĩa là cậu có khả năng học tập rất tốt. Nhưng ở Cao trung, thì những tiết học lại nâng cao hơn một chút, nó không còn đơn giản như vậy nữa.”
“Nâng cao. Không biết liệu sau này mình có dùng nó hay không nữa.”
“Đúng vậy. Nhưng chẳng phải đó là lí do chúng ta học tập sao, vì chúng ta tương lai đón chờ phía trước là gì?”
“Chắc là vậy.”
Tôi không biết mình sẽ làm gì trong tương lai.
Cho dù tôi có quyết định bây giờ, cũng không có nghĩa là tôi ‘sẽ’ làm vậy. Giống như khi người mà tôi đã muốn dành trọn cả phần đời còn lại ở bên đã ra đi.
Tôi cảm thấy như đang đơn độc...
“Vậy thì, tớ sẽ tự học, nên nếu như cậu có câu hỏi nào, thì cứ hỏi. Tớ sẽ giúp cậu nếu có thể.”
“Cảm ơn, nhờ cậu đấy.”
.
.
.
“Này, tớ đang gặp khó khăn trong việc kiểm tra những bài học đã bỏ qua. Có quá nhiều phần tớ chưa thấy bao giờ.”
“Đúng vậy. Vì cậu đã nghỉ học hơn một tuần. Sau khi quay lại trường, cậu có cố bắt kịp không?”
“Không, tớ chưa có bắt kịp được.”
Dù sao thì, cũng không có ích gì khi phàn nàn về chuyện đó. Điều duy nhất mà tôi có thề làm là học từng chút một mà thôi.
...
...
...Hmm...
Đột nhiên, tôi thấy có một ánh nhìn chằm chằm về phía mình. Khi tôi nhìn qua phía Kokoa, cô nàng lại vội vã quay đi hướng khác.
“Sao vậy?”
“Không có gì. Tớ chỉ nhìn vì mặt cậu hài quá thôi.”
“Thật thô lỗ khi nhìn chằm mặt người khác và nghĩ nó hài hước đấy.”
“Dù sao thì, cậu biết đấy, thoải mái mà.”
Thật là thô lỗ khi lại cảm thấy an tâm vì cái mặt hài hước. Tôi tự hỏi giờ mặt tôi trông xấu thế nào. Có lẽ nó nhìn kì lắm. Tôi nên ngừng làm mặt như vậy lại.
Dù sao thì, tôi cũng đã quen với tính cách châm chọc của cô nàng và cũng đã quá trễ rồi. Tôi không nghĩ là cổ có ý gì đâu, chỉ là muốn chọc tôi thôi. Chắc chẳng có gì cả.
Và.
Trong lúc tôi đang tập trung học, có thứ gì đó nhỏ lăn xuống chân tôi. Tôi tò mò, nên cúi xuống nhặt và chạm vào một bàn tay cũng đang cuối xuống nhặt từ phía bên kia.
“...Ah!”
Cổ làm rớt một cục tẩy mà thôi. Và trong lúc với tay ra thì tôi lại vô tình chạm vào tay cổ.
Cô rụt tay lại nhanh nhất có thể. Tôi đành nhặt nó lên và đưa trả nó lại.
“Đây này.”
“Oh, cảm ơn nhé. Xin lỗi.”
“Sao cậu lại xin lỗi cơ chứ? Chỉ là đụng tay thôi mà.”
“Tớ thấy hơi mệt nên đi pha cà phê đây. Cậu muốn uống nữa đúng không?”
“Yeah. Vậy thì, nhờ cậu.”
Cô nàng vội vã đứng dậy và hướng về phía nhà bếp nơi cái máy pha cà phê đang nằm. Đây là lần đầu tiên tôi thây cổ như vậy.
Tôi tự hỏi lí do gì mà sao cổ lại giật mình lo lắng như vậy. Tôi chắc chắn đó chỉ là đụng tay bình thường thôi.
“Cậu có muốn thêm đường không?”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng cô vang ra từ nhà bếp.
“Không cần đâu, tớ ổn. Cậu nên dùng đi.”
“Tớ cần nhiều lắm.”
Nghĩ lại thì, cổ rất thích ngọt.
“Tớ không thích vị đắng. Cậu biết mà, đúng không?”
“Cậu cứ như một đứa trẻ ấy. Một khi đã quen với nó rồi thì cà phê đen ngon lắm đấy.”
“Cậu còn quá trẻ để cảm nhận vị đắng, đó chỉ là hương vị của một đứa trẻ đang cố tỏ ra là người lớn mà thôi. Tất nhiên ngọt vẫn tốt hơn rồi. Cậu có biết một khi thấy vị đắng lại ngon thì có nghĩa lưỡi cậu bị tệ đi. Vị đắng như thuốc độc vậy, nên nếu vị giác của cậu quá nhạy cảm thì cậu không thể nào chấp nhận nó được.”
“Khi cậu quen rồi, thì nó sẽ ngon. Với lại, hầu hết những thứ ngon nhất lại xấu cho cậu. Tương tự với vị ngọt thôi.”
“Cậu đún là đạo đức giả. Quả là Yu thường ngày.”
Trong khi có cuộc trò chuyện như vậy, tôi nhận lấy cà phê mà cổ đã pha từ Kokoa.
“Nó đắng thật...”
“Thấy không?”
“Ý tớ là, tớ thường không uống cà phê ờ nhà.”
Bằng cách nào đó, tôi đã yêu cầu cà phê đen, như lúc tôi và Senpai từng đi quán cà phê, nhưng nó lại không ngon như vậy.
(Trans: cái D* hường phấn riết cái nên nó ngọt ngon hẻ mày, tức vl)
Tôi đáng ra nên nhờ cổ bỏ thêm đường vào. Hối hận như vậy, tôi tiếp tục mở vở ra học lần nữa, trong lúc nhận ra rằng caffeine đang làm đầu tôi như bừng lên.
******************************************************