Sau khi thất tình, cô bạn thuở nhỏ gắt gỏng của tôi lại ngọt ngào như kẹo đường.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

Mizuguchi Takafumi

Một câu chuyện lãng mạn, ngọt ngào đầy rung động, bắt đầu từ những chiếc bánh ngọt đã gắn kết chàng trai và cô nàng "thiên sứ tinh nghịch" lại với nhau!

6 10

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

132 601

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

56 629

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

50 417

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

199 3708

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

173 4792

Volume 1 - Chương 2.3: Game Center

************************************

“Này, này, hôm nay tụi mình ghé qua Game Center trên đường về đi.”

Kasugai gợi ý như vậy vào giờ nghỉ trưa.

“Tớ không phiền đâu, nhưng...”

Tôi nhìn Kazuma và Kokoa, những người đang cùng ăn trưa.

“Ya được thôi, đằng nào tao cũng đang chán.”

“Tớ thì được thôi. Nhưng sao lại là Game Center.”

Chỗ ngồi của chúng tôi được nối với nhau và Kasugai, Kazuma và Kokoa đang ngồi thành một vòng tròn xung quanh tôi.

Ngày nay khi ăn trưa người ta thường ngồi như vậy nên đây là một khung cảnh quen thuộc.

“Không, không có ý nghĩa gì cho lắm. Nhưng tớ muốn đi chơi với mọi người. Bây giờ chúng ta đã quen biết nhau hết rồi thì tại sao lại không cơ chứ? Nếu như phải nói thì Sawatari-kun và Kazama-kun có vẻ hiểu biết nhiều. Kazama-kun vừa là đầu gấu vừa là một Otaku phải không nè?”

“Này Kasugai, cậu đang chọc giận tớ đó à?”

Kazama đáp như một tên đầu gấu.

Tôi đã nghe rằng Kazama có một tính cách khá tệ, nhưng tôi đã bỏ nó ngoài tai mà không thèm nghĩ lại lần thứ hai. Dù vậy, tôi không phủ nhận rằng bản thân cũng là một người khả nghi.

“Vậy là cậu không biết gì nhiều?”

“Haha, cậu nghĩ tớ là ai thế hả? Game center là lãnh địa của tớ đó.”

Vậy là cậu có biết.

“Nhưng chúng ta sẽ làm gì trong Game Center đây?”

“Nó là Game Center đó, người ta đến đó làm gì ngoài việc chơi game chứ. Nhưng mà tớ vẫn chưa biết chơi gì cả. Tớ sẽ nghĩ ra khi đến đó thôi.”

“Vì tớ ~ muốn chơi với mọi người.

Có lẽ đi đâu cũng không quan trọng.

Tôi không chắc vì sao cổ lại muốn đi chơi với chúng tôi, nhưng có vẻ cổ đang muốn hàn chặt tình bạn này.

Tôi tự hỏi tại sao Kasugai lại tham gia như vậy, khỏi nói đến Kazama, người mà tôi đã quen biết ngay từ đầu.

Và rồi, bọn tôi đã đến Game Center. Và nơi đây có cả đống mấy cái cabin khắp nơi với rất nhiều tiếng ồn.

Dù cho đây chỉ là một Game Center nhưng nó lại khá lớn với đường bóng Bowling, một phòng Bi-da (Billiards), và một hộp Karaoke.

Trong một cuốn sách mà tôi đã từng đọc, nó giải thích rằng những khu giải trí như vậy, từng nổi tiếng khi trước, đã bị dở bỏ theo thời gian và trở lại khi chúng nối ghép với nhau.

“Này, này Người ~ Gió (Kaze no Hito). Muốn chơi Máy Giặt với tớ không?”

“Người gió? Cậu đang nói tớ hả? Đừng có nói chuyện cứ như tớ là người lạ okay? Với lại, đó là máy game nhịp điệu, chứ không phải máy giặt okay?”

“Wow, Người ~ Gió hiểu kìa. Cậu là đầu gấu, nhưng lại biết nhiều về những thứ kì lạ, cứ như là một Yakuza thông thái ấy.”

“Đừng có lấy chữ ‘Ma’ trong ‘Kazama’ và cho nó một cái tên nổi bật như vậy, nhưng mà tớ cũng không phải là yakuza okay?”

Kazama như là một tsukkomi, theo Kasugai vào một cái thùng game nhìn giống như máy giặt. Có vẻ như họ đang tận hưởng rất vui.

Và đó là khi tôi nhận ra rằng Kokoa đang không có ở đây.

Tôi nhìn xung quanh và tìm thấy cổ ở chỗ Máy gắp được đặt theo hàng, nhìn chăm chú vào một chiếc thùng.

“Có con thú nhồi bông nào mà cậu muốn à?”

Có quá nhiều thú nhồi.

“Không, chỉ là tớ nghĩ rằng có nhiều loại quá thôi. Có phải cậu từng tặng tớ một con từ chỗ này vào sinh nhật tớ không?”

“Sao mà tớ nhớ được...? Tớ có bao giờ bảo cậu là tớ đã lấy từ Game Center này không?”

Khi tôi còn học tiểu học, tôi từng lấy được một con thú nhồi bông từ máy gắp để làm quà sinh nhật cho Kokoa.

Tôi đã giữ im lặng về việc nó là phần thưởng từ máy gắp, nhưng vẫn nhớ là cổ đã từng thích nhân vật này rất nhiều.

Tôi đã nghĩ rằng nếu mình nói với cổ rằng mình đã thắng được nó từ Game Center thì mẹ của cổ có thể sẽ quẳng nó đi. Bà ấy là một người khó đối phó, và đó là lí do vì sao hai mẹ con họ lại không thân thiết với nhau.

“Ừ thì đúng... Nhưng chuyện đó đã rất lâu về trước rồi nên tớ đã quên rồi.”

“Vậy sao?”

Mà, đã gần như đã 10 năm trước rồi. Nên tôi đoán cổ sẽ không giận đâu.

“Này, này, tụi mình chụp hình đi.”

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Kasugai, người có vẻ như đã chơi xong, quay lại và chỉ ngón tay vào cái máy chụp hình và in ra như sticker.

“Tớ đã đến đây với bạn và tìm thấy cái Máy In Sticker này. Không cần phải hào hứng quá đâu.”

“Đừng có lầm lì nữa. Đi thôi nào.”

Kasugai nắm lấy tay và kéo chúng tôi đến Máy In.

“K- Khoan, Kasugai-san! Tớ có... có thể tự đi mà.”

“Hehe, tớ biết.”

“Kasugai, chỉ có ba chúng ta thì thế còn Kazama thì sao?”

“Tớ thực ra đã mời cậu ta, nhưng cậu ấy lại nói rằng mình ghét chụp hình. Cậu ấy nói rằng không muốn chụp vì nó sẽ hút lấy linh hồn mình. Giờ cậu ta đang ở bên kia chơi game.”

“Cậu ta đó khá nhạy cảm mặc cho cái ngoại hình đó nhỉ.”

“Cậu ta cứ như một thiếu nữ, và lại rất lạ, phải không?”

Cả ba người bọn tôi bước vào một cái buồng ảnh nhỏ. Cái phòng quá nhỏ cho ba người, nên chúng tôi đã phải chèn ép nhau một chút.

“------u... u!”

Bất thình lình, Kokoa bỗng giật mình.

“Sao vậy Kokoa?”

“K- Không có gì đâu. Chỉ là nó hẹp hơn tớ tưởng mà thôi.”

“Oh, cậu đang lo tớ gần quá à? Có lẽ để tớ di chuyển ra một chút--”

“K- không, c- chờ đã. Cậu sẽ không lọt vào khung ảnh nếu cậu di chuyển đâu. Ngoài ra, Kasugai-san đang ở bên còn lại. Nó... ổn thôi.”

Tôi hi vọng vậy.

Mặc dù tôi đã cố không nghĩ gì, nhưng tôi có thể cảm nhận thân nhiệt của Kokoa qua đồng phục của mình, và chuyện này khá tệ cho tim tôi.

“Geez—Hai cậu chim chuột quá đi à. Vậy thì tớ sẽ bấm nút đây. Click!”

Sau đó, Chúng tôi nghe tiếng máy và xong việc chụp ảnh.

Khi tôi kiểm tra cái sticker ra từ cỗ máy, tôi thấy mặt Kokoa đỏ bừng, chắc là vì cổ không muốn tôi gần quá, hay đơn thuần là chỉ thấy ngại mà thôi.

*********************************************************************************