Sau tiết học ở trường. chúng tôi dừng lại ở siêu thị để mua một chút nguyên liệu để tôi học nấu ăn từ Kokoa.
“Chìa khóa bí quyết để chuẩn bị một bữa ăn không quá giá tiền là: đừng chọn lựa món ăn trước khi đi mua. Giá cả thay đổi hằng ngày, nên cậu sẽ được lợi hơn khi mua những gì đang bán rẻ và rồi sau đó quyết định bữa ăn sau.”
“Cậu có phải là học sinh cao trung không vậy?”
“Thứ lỗi nha, nhưng tớ là học sinh cao trung đó.”
Dạo này tôi bắt đầu suy nghĩ rằng, không phải các bà nội trợ bá đạo quá hay sao?
“Nó là Ad trong nấu ăn đó, Ad trong nấu ăn. Cậu cần phải kháng lại mấy quảng cáo để sống hợp lí và kinh tế hơn. Thấy không, rau chân vịt bây giờ đang giá rẻ này. Tùy vào mùa, sẽ có những loại rau và cá được bán ở giá rẻ hơn.”
Có vẻ Kokoa rất thích dùng cái cụm từ “chống lại quảng cáo”.
Tôi đoán có lẽ nó rút ngắn từ “lợi thế” trong mấy cái game đánh nhau nào đó.
(trans: chắc là Ad trong Advantage/ lợi thế )
“Cậu thích cái từ ‘ad’, phải không? Bộ cậu thích game hay sao vậy?”
“..........”
Tôi không biết tại sao nhưng cổ lại lườm tôi.
Tôi không nghĩ mình đã nói gì ngộ.
“Tớ không thật sự thích games. Chỉ là có một người nào đó đã từng dùng nó từ lâu về trước và tớ để ý đến thôi.”
“Ai đó? Oh...”
Có vẻ tôi đã từng nói vậy rất nhiều.
Là lỗi của tôi mà cô ấy dùng từ này à?
“Không sao đâu. À với lại, khá là tuyệt khi hai người cùng mua sắm lại dễ dàng như vậy. Khi tớ một mình, thì lại có quá nhiều đồ ăn thừa. Nên vì thế tớ lại thường phải ăn một món đến mấy ngày lận.”
“...Eh?”
“Vì nó hiệu quả cho cả hai chúng ta, đúng không nào? Tụi mình sống ngay cạnh nhau, và hôm nay chúng ta sẽ nấu cùng nhau nữa, nên tớ tự hỏi nếu nó có dễ hơn cho cậu hay không. Không nhất thiết phải là ngày nào cũng vậy, nhưng nếu cậu thích thì, kể cả không có học nấu ăn.”
“Đúng là vậy. Đó là lẽ thường tự nhiên khi hai người nấu ăn với nhau vì nó hiệu quả hơn... hiểu rồi.”
“Tớ hi vọng nó sẽ không làm phiền cậu.”
“Không đâu, đó là một ý tưởng khá hay. Nó vừa hợp lý về mặt kinh tế, rẻ mà vẫn dinh dưỡng. Chúng ta chắc chắn nên làm vậy. Cùng làm nào!”
Cổ bỗng hào hứng một cách ngạc nhiên về ý tưởng này. Tôi đã khá ngạc nhiên vì đã không ngờ rằng cổ lại quả quyết đồng ý như vậy.
Chúng tôi trở về nhà sau khi đã mua sắm được một lúc. Và bây giờ đã đến lúc cho một buổi học nấu ăn khác nữa rồi.
Nấu bữa tối cho cả hai. Ngoài ra, tôi còn giúp cô ấy trong lúc học hỏi. Nhưng vì lý do nào đó, Kokoa, người đáng ra phải dạy tôi, lại trong tâm trạng xấu.
Trong khi tôi nhìn cô ấy thái bắp cải với con dao, cổ lại phồng má giận dữ.
“Sao vậy? Tớ đang làm khá tốt mà?”
“Tớ không thấy vui vì... cậu quá giỏi rồi. Tớ phải mất một thời gian dài mới học được cách cắt thái một cách chuẩn xác. Tớ vẫn còn dùng đồ cạo vỏ đây này. Thật không công bằng. Bao nhiêu công sức của tớ đã để làm gì chứ?”
“Tớ cũng không biết nếu cậu hỏi tớ đâu.”
“Tớ đã biết trước là cậu có thể làm được nếu như cậu thử một lần. Cậu có thể làm những việc mà tớ phải chật vật mới làm được nếu cậu bỏ tâm ra. Đã thế cậu còn khéo tay nữa chứ.”
“Khoan, khoan. Có thể đúng là tớ làm được, nhưng cũng chỉ có thế thôi mà. Tớ thấy đâu có lí do gì để mà cậu ghen tị đâu. Đồ cậu nấu đứng đầu và ngon nhất mà.”
“Tớ không có giỏi đến vậy. Chỉ là tớ bù lại bằng thời gian và công sức mà thôi. Cậu biết không, nấu ăn ban đầu vốn đâu phải thế mạnh của tớ đâu. Tớ tự hỏi bản thân đã cắt trúng ngón tay bao nhiêu lần trong lúc cố học rồi?”
Nghĩ lại thì, Kokoa mà tôi biết vốn khá vụng về.
Hồi trước, cổ đã bị thương chỉ vì dùng kéo, và thậm chí còn làm thương bản thân khi mà dùng ngón tay trong tiết học nội trợ.
Trong lúc học nấu ăn, tôi nghĩ mình đã có lần thấy cổ bị bạn cùng lớp mắng vì đã dùng muối thay vì đường.
“Vậy tất cả là nhờ công sức. Kokoa, cậu chăm thật đấy.”
“Tớ đã nghĩ rằng sẽ thật tiện nếu như ít nhất mình có thể nấu ăn. Đôi lúc, tớ còn tưởng là mình đang thắng nữa.”
“Thắng gì cơ?”
Tôi tư hỏi rằng liệu cổ đang có cuộc cạnh tranh nấu ăn với ai.
“Mà, nếu như cậu học nhanh như vậy, thì cậu không cần những tiết học của tớ nữa đâu.”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ có giỏi cắt thái cũng đâu thể làm một bữa ăn đâu. Và dĩ nhiên, đồ ăn cậu chuẩn bị và nấu ngon hơn nhiều, Kokoa.”
"Tớ không chắc về chuyện đó đâu."
"Tớ hiểu mà. Với lại, có người làm bữa ăn cho mình là một chuyện rất tuyệt vời. Tớ là một người luôn thích những món nhà làm mà."
“...fufu.”
Khi cô ấy nghe tôi đáp lại, cổ lại đứng hình một lúc rồi lại bỗng nhiên cưởi.
Tôi tự hỏi cổ thấy cái gì hài hước nữa.
“Xin lỗi nha. Chỉ là nhớ lại lí do tại sao tớ lại cố gắng đến vậy thôi.”
“Vậy thì là tại sao?”
“Đó là một bí mật.”
Cổ cười khúc khích và rồi vui vẻ trở lại.
Cái cách mà cổ chơi đùa với tôi, nụ cười tinh nghịch và những lời ấy.
Lấy từ những lời nói quá của Kazama, cô ấy giống như một nàng tiên vậy (Trans: ố ố được đấy)
Khi tôi nhìn, cổ chỉ quá... đáng yêu.
“Sau cậu lại nhìn tớ chằm chằm vậy?”
“Ah, do cậu quá đáng yêu thôi.”
“C- c...”
Mặt cô ấy ngay lập tức ửng đỏ.
Đó là lí do chính mặt cố ấy lại dễ đọc vị như vậy.
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Tớ đang học hỏi từ cậu, nên tớ nghĩ rằng mình nên ít nhất khen cậu lại.”
“Đ- đừng có nói những thứ không cần thiết nữa. Tớ đã chuẩn bị xong rồi nên đi đem đồ ăn ra bàn đây!”
Kokoa, người đã cảm thấy xấu hổ nhiều hơn tôi tưởng tượng, chạy ra khỏi nhà bếp để bỏ trốn. Tôi đã tưởng là cổ sẽ nổi giận, nhưng có vẻ như cổ lại không có thì giờ cho chuyện đó.
Haha, dù sao thì... cô nàng này... có lẽ như cổ không giỏi nhận lời khen từ con trai.
Điều này có vẻ hữu ích. Nếu như có vấn đề gì tron tương lai, tôi sẽ chỉ cho cô ấy một lời khen vui vẻ.
***************************************************