Sau khi thất tình, cô bạn thuở nhỏ gắt gỏng của tôi lại ngọt ngào như kẹo đường.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

54 115

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

208 5218

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

11 74

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

13 85

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

6 18

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

18 32

Volume 1 - Chương 2.7: Phòng giáo viên

“Này ~ Tuyệt vời lắm, đúng không, Sawatari-kun? Cô đã sợ là em sẽ đưa cho cô một thứ gì đó đáng thất vọng làm em trượt năm nay. Nhưng mà, sao em lại tiến bộ trong một thời gian ngắn thế?”

“Chỉ là, em được điểm cao hơn thôi.”

Trong giờ nghỉ trưa, Tôi đã được gọi đến bởi giáo viên chủ nhiệm của mình, cô Kamishiro, và đến phòng giáo viên, nơi cô lại chào tôi bằng những lời khen, mặc dù tôi vẫn còn đang sợ rằng cô sẽ nói gì.

Cảm giác như là cô đang chế nhạo tôi vậy, nhưng tôi hi vọng ý cô là điểm số của tôi đã tốt hơn. Dù cho có chỉ mười phần trăm thêm thôi cũng đủ làm tôi thỏa mãn rồi.

Tôi đoán có lẽ cô chắc là lo lắng về tôi từ khi tôi vắng mặt trong một khoảng thời gian. Và lý do cô lại gọi tôi đến đây là để kiểm tra tình trạng của tôi như là một giáo viên chủ nhiệm quan tâm lo lắng cho học sinh.

Có lẽ cô ấy không muốn xâm phạm vào chuyện đời tư của tôi nên chỉ đang chờ đến thời điểm thích hợp.

“Mà, do em có một người dạy kèm xuất sắc lần này thôi.”

“Hmm? Sawatari-kun, em thuê giáo viên dạy kèm à?”

“Ah, không hẳn, nhưng mà...”

Ngay tại lúc đó, đôi mắt tôi nhìn thấy cô gái mà mới đây chỉ hiện ra trong tâm trí mình.

Kokoa đang thảo luận với giáo viên chủ nhiệm của mình một cách căng thẳng, trong khi cúi đầu xuống mà nói chuyện.

Họ đang nói về chuyện gì vậy nhỉ?

Thầy ấy đang giận dữ à? Không, trông không giống như vậy lắm.

“Oh~ Cô hiểu rồi. Hóa ra là như vậy. Hiểu rồi. Theo cô nhớ, Sawatari-kun và Shirayuki-san sống cạnh nhà mà phải không? Nên chắc là em ấy đã giúp đỡ em, đúng chứ?”

“Vâng, mm, dạng như vậy.”

“Fufu~~ Ừm. Vậy thì, cô hiểu rồi.”

Trong như đang tưởng tượng về chuyện gì khác, cô Kamishiro cười.

“Có chuyện gì đã xảy ra... với Kokoa không ạ?”

“Không, không có gì đâu. Không có gì phải lo lắng hết, Sawatari-kun.”

Sensei đáp lại, có lẽ đã có chuyện gì xảy ra. Nếu không thì Kokoa đã không ở trong phòng giáo viên rồi.

“Dù sao thì, cô mừng vì em đã làm bài tốt. Em nên cảm ơn Shirayuki-san vì chuyện đó. Và nói với cô bé rằng giáo viên chủ nhiệm của em, Kamishiro, cảm kích vì chuyện đó.”

“Đâu có lí do gì mà cô cần phải cảm ơn đâu?”

“Không, không, em nên làm vậy đi. Các em đối với cô đều như con của mình mà.”

Rồi cô lại cười.

Mặc dù cô thường hòa đồng và trông không hề trưởng thành. Có lẽ ... mình đã sai.

“Vâng, cảm ơn cô nhiều ạ!”

Tôi cảm thấy xấu hổ vì những lời quan tâm thẳng thắng đó, nhưng vẫn cảm ơn được cô.

“Nhưng mà, cô thực sự rất mừng vì em đã khỏe lại. Thật là khổ khi phải là một học sinh, thậm chí không thể bỏ chay đi và uống rượu khi đang gặp khó khăn. Nếu là cô, cô không thể nào sống như vậy được. Phải gọi là bất khả thi. LÀm học sinh mệt thật đấy.”

Tôi rút lại những gì mình nói khi nãy, cổ đúng vẫn là một người lớn tệ hại mà.

“Không có ma thuật nào có thể hồi phục lại nỗi đau, nhưng quãng thời gian tốt đẹp có thể làm xoa dịu nó. Dù sao thì, cô vẫn là người lớn và là giáo viên của em, nên không thể nào giống em như là một học sinh, nhưng nếu có một người bạn em có thể tin tưởng thì chi trong một lúc thôi cũng hãy mở rông con tim mình với họ. Đó là một cách để đàng hoàng thư giãn.”

Cô ấy nói đúng.

Tận hưởng quãng thời gian tốt đẹp và quên đi nỗi đau cho đến khi vết thương hồi phục. Tôi biết đó là điều mình nên làm, và tôi biết tôi nên làm vậy, nhưng đến lúc cuối cùng, tôi lại thấy tội lỗi.

Tôi lo rằng vào giây phút nỗi đau này biến mất khỏi con tim mình, thứ mà tôi trân trọng nhất sẽ biến mất. Tôi đã sợ.

“Cho đến khi mà em đã trưởng thành và mệt mỏi, cô sẽ đãi em đi uống. Đây là lời hứa của Sensei đấy.”

“Em tự hỏi liệu mình có còn nhớ khi lớn lên không.”

“Không cần thiết phải ép mình phải nhớ, không cần phải ép mình quên đi.

Bất kì cảm xúc nào của em đều có thể biến đổi thành thứ em mong muốn. Không có gì sai khi bỏ chạy một lúc trước khi quay lại và xem nó thật sự là gì. Đó là lí do em uống mỗi ngày.”

“Cô biết không, Sensei, cô đúng là một giáo viên tuyệt vời, đấy là nếu cô không nghiện rượu...”

“Kuuu, đừng có nói vậy mà.”

Tôi cảm ơn cô ấy và rời đi.