Sau khi thất tình, cô bạn thuở nhỏ gắt gỏng của tôi lại ngọt ngào như kẹo đường.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

9 19

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

38 113

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

37 187

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

427 33155

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

252 4732

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

29 187

Volume 1 - Chương 2.10: Công viên và hồi ức

Ở phía ngoài rìa khu xóm của chúng tôi, có một công viên nhỏ ở ngay trước một ngôi đền. Công viên này có nhiều đồ chơi nhưng nhìn đã hư dần theo thời gian.

Trong khi khu vực xung quanh đã phát triển thành một cộng đồng, thì nơi này lại bị mọi người lãng quên, như một di tích của quá khứ.

“Chỗ này là...”

“Cậu có còn nhớ không? Đây là ơi chúng ta đã thường hay đến sau mỗi lần cãi nha với cha mẹ.”

“Làm sao tớ có thể quên được? Tất nhiên là tớ nhớ rồi. Vậy thì, sao chúng ta lại đến đây vậy.”

“Tớ nghĩ là nếu chúng ta dành thời gian đến đây thì ta có thể sống lại những hồi ức cũ khi xưa. Cũng đã một thời gian rồi kể từ lần cuối tớ đến đây.”

Có lẽ, đã gần một năm trôi qua rồi. Kí ước của tôi vẫn còn mờ nhạt. Nhưng đó là thời gian chúng tôi vẫn còn ở Sơ Trung và tôi thường nói về Senpai rất nhiều.

“Thật là hoài niệm. Tớ đã thường tới đây mỗi khi buồn vì những lí do kì lạ nào đó cho đến năm ngoái... không còn quan trọng nữa.”

“Hmm. Dù sao thì, cũng khá là thư giãn.”

Tôi đang tự hỏi không biết rằng liệu mình có nên đua cô ấy đến đây hay không. Nhưng tôi mừng vì bây giờ cô đã ở đây. Điều này có thể sẽ giúp cổ giải quyết cảm xúc của mình.

Tôi ngồi xuống một cái xích đu, Kokoa cũng làm theo và ngồi ngay kế bên tôi. Không hề nghĩ ngợi, cổ liền lắc và bắt đầu đu qua đu lại.

“Nó tự nhiên. Cứ như là mỗi lần tớ thây buồn khi nghe nhạc buồn. Tớ thấy buồn nôn khi nhìn đồ ăn hư chua. Chuyện này nhắc tớ lại về những cảm xúc ấy. Đối với tớ, công viên này là nơi làm dịu ấm con tim mình. Tớ tự hỏi vì sao tớ lại tránh xa nó ra.”

“Vậy là cậu cũng thấy vậy. Nhưng tại sao?”

Có lẽ đó là khi cổ từng ghét mình.

Cô nàng là bạn thân nhất của tôi nhưng lại đã dừng nói chuyện một khoảng thời gian. Nếu như nơi này gợi nhớ cho cô về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau, thì lí do khiến cho cô ấy tránh xa tôi cũng liên quan đến nơi này.

Không, có lẽ như cô ấy đã nghĩ tôi là một người nào đó khác hoặc chỉ là một sự hiểu nhầm.

Trong khi suy nghĩ này chợt thoáng qua, con tim tôi nhói lên, nó là một cảm giác khá kì lạ. Đây là trực giác, dự đoán, hay là dấu hiệu?

“Mà, chuyện đó giờ cũng là quá khứ rồi. Bây giờ, thì tớ yêu công viên này.”

Kokoa ngừng đu quay và nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ.

-Có thể nào? Không, chỉ là dự đoán thôi...

Một khả năng mà có thể dễ dàng bỏ qua, cái mà chúng tôi vẫn chưa bao giờ nói đến, và là cái mà tôi sợ phải nói đến nhất...

(Trans: Đúng rồi đấy, tiếp tục đi, tiếp tục đi, come on.)

Kuu~~~

Ngay lúc đó, tôi nghe có tiếng bao tử ai gào lên.

Nghe có vẻ không giống. Bụng tôi không có kêu như vậy.

“...K-Không, không phải tớ đâu, nhưng... tớ đã đói bụng từ trước... Geez. Quên nó đi!”

“Đâu có vấn đề gì với việc thấy đói bụng đâu?”

“Có đấy. Nó xấu hổ lắm.”

“Okay, okay. Tớ đã không nghe thấy gì hết. Mà, trời đã bắt đầu tối rồi, chúng ta cần phải ăn tối ở đâu đó thôi... và chúng ta chưa về nhà đâu, nhỉ?”

“Tất nhiên rồi. Tớ sẽ không về nhà đâu.”

“Nhưng, chúng ta không thể cứ ở ngoài này mãi được.”

“...Tớ không biết đâu, nhưng....nếu như vậy thì tớ sẽ ở với cậu.”

“Cá-”

Ở cùng với Kokoa? Mặc dù là bạn thân, nhưng mà cổ vẫn là một cô gái cùng tuổi đấy.

Mình thì ổn thôi, nhưng cổ có làm được không? Và mình phải làm gì nếu mẹ cổ phát hiện ra đây.

“Ca-cậu đang nghĩ xấu tớ đúng không?”

“Mà, dù sao thì. Tớ cần phải quyết định ngay bây giờ và tớ vẫn đang đói bụng. Vậy thì chỉ có một việc phải làm thôi.”

“Cái gì cơ?”

“Cậu không thể làm gì với một cái bụng trống rỗng được. Ta cần phải ăn. Hãy đi ăn tối trước và nghĩ và chuyện sau này sau.”