Với mái tóc dài và mượt kéo đến ngang vai. Cô ấy có những đặc điểm giống như Kokoa.
Tất nhiên là vì cô ấy là mẹ của cổ rồi.
Tôi đã quen biết cô ấy vì chúng tôi là hàng xóm, nhưng chưa thật sự nói chuyện bao giờ. Và cô ấy cũng không có ý tốt với tôi.
“Đã một thời gian rồi ạ.”
Tôi chào cô, nhưng cô ấy chỉ lườm nhanh lấy tôi một cái rồi quay lại nhìn Kokoa mà không nói một lời nào.
Có vẻ như tôi bị ngó lơ rồi.
“Sao vậy ạ? Mẹ lại tự nhiên quay về nhà bất ngờ, ít ra cũng có thể liên lạc trước với con chứ.”
“Mẹ cần phải lâu lâu kiểm tra đột xuất một lần. Nếu như mẹ nói trước, thì mẹ không thể thấy con thế nào được.”
“Sao mẹ phải làm tới tận như vậy chứ?”
“Sao lại không? Một người mẹ không được phép lo lắng cho con cái mình à? Dù sao thì, mẹ cũng sẽ không có đứng đây và cãi nhau với con đâu. Vào trong đi. Chúng ta cần phải bàn bạc về nhiều chuyện.”
“Mẹ muốn nói về chuyện gì?... Con đã hứa là sẽ học chung với Yu rồi.”
Nghe thấy vậy, lông mày bác ấy khẽ giật. Và nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn ngược về phía Kokoa, kiểu như tôi không là gì ngoài một thứ chướng mắt.
“Mẹ muốn biết về tình hình học tập của con. Mẹ nghe rằng điểm số của con đã giảm xuống.”
“Ha! Mẹ nghe khi nào vậy?”
“Mẹ đã gọi giáo viên chủ nhiệm của con một lúc trước. Lúc nào mẹ cũng hỏi trước khi mà tất cả kết quả các bài kiểm tra đã có.”
“Tại sao mẹ lại làm vậy cơ chứ?”
Một cách không bình thường, Kokoa nói với giọng điệu rôm rả, chứa đầy cảm xúc.
“Không phải mẹ đã nó với con rồi sao, nếu điểm số của con tụt xuống, thì con phải đi với mẹ.”
“Con sẽ không đi Mĩ đâu. Và điểm của con cũng không hề tệ.”
“Nhưng chúng cũng đủ thấp để khiến cho giáo viên lo lắng cho con. Con đã bị gọi đến phòng giáo viên rồi mà, đúng chứ? Và mẹ chắc con hoàn toàn quan ngại về chuyện đó.”
“....Vậy mẹ nghĩ rằng nếu như con đi với mẹ thì điểm số của con sẽ tăng lên hay sao? Con thậm còn chẳng nói tiếng Anh. Tại sao con phải đi theo trong khi mẹ lại luôn bận rộn với công việc cơ chứ.”
“Sẽ khó khăn nếu như con không biết nói tiếng Anh. Nhưng con lại thông minh Kokoa. Sẽ tốt hơn nếu con hướng đến nơi to lớn hơn thay vì đứng dậm chân tại ngôi trường bình thường này. Sẽ có các bài kiểm tra, và mẹ thậm chí đã chuẩn bị một giáo viên dạy kèm riêng cho con. Nếu con đậu vào một trường đại học và tốt nghiệp, thì con sẽ có thể có được một công việc tốt ở bên đó.”
“Con không muốn sống như vậy. Và làm ơn đừng quyết định rằng con nên làm gì.”
“Con chỉ mới là một đứa trẻ, đó là lí do con đang nói những điều vô nghĩa ấy. Con không hiểu sự khó khăn của người lớn, con cần phải chăm chỉ mới vào được một công ty, có lương bổng, và một người chồng tốt. Nếu như con không trở thành người tốt nhất, thì cũng sẽ chẳng đi được về đâu trong cuộc sống, chính vì lí do đó-”
“Đủ rồi, làm ơn dừng lại đi!”
Tiếng hét của Kokoa vang vọng khắp hành lang.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nghe thấy cô ấy hét. Cô thường rất bình tĩnh trầm lặng, nhưng tôi có thể thấy cô đang nói theo cảm xúc. Cảm xúc ấy của cô đang tuôn trào và ngập tràng qua đôi mắt, như thể cô có thể “gãy” bất cứ lúc nào vậy.
“Chúng ta sẽ rời đi, Yu.”
“Sao c- Đi đâu?”
Kokoa nắm lấy tay và kéo tôi đi, hướng đến thang máy mà không trả lời câu hỏi.
“Kokoa, nghe này.”
Cô bỏ ngoài tai lời mẹ mình và vào trong thang máy.
Trong khi chúng tôi bước ra khỏi tòa nhà, tôi không thể không hỏi.
“Vậy thì, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tớ không biết nữa.”
“Cậu vẫn chưa quyết định à? Oh, thôi được rồi...”
“Trước khi đi xa hơn nữa thì, thì làm ơn đừng xin lỗi. Đó không phải là lỗi của cậu.”
“Tớ sẽ không đâu. Cơ mà tớ thắc mắc không biết chúng ta sẽ nắm tay tới khi nào đây.”
“Ah!”
Cổ liền lúng túng và bỏ tôi ra.
Và có lẽ rằng xấu hổ vì hành động của chính bản thân, mà cô nàng lại nhìn tôi với gương mặt ửng đỏ đậm.
“xin lỗi....”
“Không, không có gì mà phải xin lỗi cả.”
Nhưng tôi không hiểu vì sao mà mẹ cổ lại quay lại.
Giống như tôi, Kokoa không có mối quan hệ tốt với chính mẹ của mình. Nhưng lí do thì lại khác với trường hợp của tôi. Có một khoảng cách không thể thu nhỏ lại giữa tôi và chính gia đình của mình.
Nhưng với Kokoa thì, giống như là có một sự kháng cự giữa cả hai vậy.
Vì mẹ cổ can thiệp vào cuộc sống của cô. Tôi nghĩ lần này bác ấy sẽ không chịu lùi lại dễ dàng vì điểm số của cô hiện giờ.
Tuy rằng cô ấy nói rằng đó không phải, tôi vẫn cứ cảm thấy đó vẫn chính là lỗi của mình.
“Nếu như chúng ta có thể ở cùng nhau, nhưng còn phụ huynh, không gia đình của chúng ta. Tớ nghĩ chúng ta có thể trở thành một gia đình tuyệt vời nếu chúng ta ở cùng nhau.”
(Trans: con lạy thánh bẩm sinh “sát gái”, nhận của con một lạy đi này)
“Eh? Ha...? C-cậu đang nói cái gì vậy? Yu!”
Mặt Koko bừng đỏ lên.
“Không-không tớ không có ý gì lạ cả, nhưng cậu đang nghĩ gì vậy...?”
“eh...Ah, ah~...k-không có gì đâu!”
Tôi đang có nói một chuyện bình thường nhưng có vẻ như cổ lại hiểu nhầm mất rồi.
Mặt cô ấy vẫn còn đỏ còn ngón tay thì cứ lúng túng xung quanh.
A...um, sẽ thật ngượng cho tôi nếu cô nàng phản ứng thế này. Tôi đoán, tôi biết cổ đang nghĩ gì rồi.
Khá là xấu hổ đấy, tôi cần có một cái gì đó để...
“Phải rồi. Vậy thì chúng ta qua kia thì sao?”
“Ở đâu cơ?”
“Tớ chắc là cậu biết rất rõ về nơi này.”