Sau khi thất tình, cô bạn thuở nhỏ gắt gỏng của tôi lại ngọt ngào như kẹo đường.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

Mizuguchi Takafumi

Một câu chuyện lãng mạn, ngọt ngào đầy rung động, bắt đầu từ những chiếc bánh ngọt đã gắn kết chàng trai và cô nàng "thiên sứ tinh nghịch" lại với nhau!

6 10

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

132 601

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

56 629

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

50 417

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

199 3708

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

173 4792

Volume 1 - Chương 2.8: Ra về và...mẹ?

“Tiện thể thì... trong giờ nghỉ trưa...”

Khi mà chúng tôi bắt đầu rời khỏi trường, có gì đó trong thân tâm tôi muốn hỏi cô ấy.

“Chuyện gì vậy?”

“Trong phòng giáo viên giờ nghỉ trưa, cậu đã ở đó đúng không? Có chuyện gì xảy ra à?”

“...Tớ biết là cậu sẽ nghe thấy khi mà tớ thấy cậu ở đó mà...đúng là căn thời gian xấu thật.”

Kokoa thở dài.

“Tớ đoán, có lẽ là lỗi của tớ. Có thể điểm của cậu đã rớt xuống vì tớ.”

“Sao cậu lại nghĩ như vậy...?”

Kokoa dừng lại và nhìn chằm vào tôi.

Tôi đã thấy nghi từ khi Kamishiro-sensei mỉm cười về phía cô ấy trong khi nói về điểm số của tôi rồi.

“Chỉ có một chút xíu mà thôi. Điểm số của tớ đã giảm xuống có một chút. Tớ không nghĩ là chúng tệ đâu, và chắc chắn là không thấp như cậu rồi.”

“Cho tớ xin lỗi...”

Tôi nghe rằng Kokoa thường được điểm gần như hoàn hảo... vì vậy mà bây giờ chỉ giảm nhẹ một chút thôi cũng đáng quan tâm rồi.

Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng vì tôi mà cô ấy được điểm tệ.

“Không được xin lỗi. Và cũng đừng có hiểu nhầm. Đúng thật là điểm số của tớ đã giảm nhưng mà không phải lỗi của cậu đâu.”

“Nhưng cậu không thể làm tốt là vì đã bận rộn dạy kèm cho tớ đúng chứ? Tớ thật sự xin lỗi vì đã kéo cậu xuống cùng.”

“Chính tớ là người đã nói muốn giúp cậu. Đó là quyết định của tớ, và tớ không hối tiếc về nó.”

“...Nhưng dù vậy...”

Tôi không biết liệu mình đang thấy tội lỗi hay hối lỗi nữa.

“Haa!”

Kokoa thở dài một cách nặng nhọc.

“Tớ thực sự không muốn cậu biết vì tớ biết ngay là cậu sẽ phản ứng thế này mà. Cậu không nên lo về chuyện đó nữa. Như tớ đã nói trước, đó là lựa chọn của tớ, và tớ không hề hối tiếc. Dù vậy, tớ thấy tội cho người giáo viên lo cho mình cơ.”

“Nhưng, tớ....”

“Yu, đó không phải lỗi của cậu. Thật sự thật sự thật sự đấy.”

 Dù vậy tôi không nên làm phiền cô ấy nữa....

“Tớ sẽ cố gắng hết sức để cậu không phải lo lắng về tớ trong bài kiểm tra lần sau. Hi vọng là, tớ không phải nhờ cậu giúp nữa.”

“Nó ổn mà, tớ m-muốn cậu dựa vào tớ.”

“Nhưng mà... tớ không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của cậu.”

“Tớ đã nói cậu rồi. chỉ có một chút à. Không đáng nhắc đến đâu.”

“Khoan, ý cậu là cậu lo cho điểm số của tớ hơn sao?”

“Uh, không, ý tớ không phải vậy.”

“Vậy thì tại sao?”

“....”

“cô cúi đầu xuống và giữ im lặng. Chắc là cô ấy không lo lắng về điểm số của mình đâu, và chỉ muốn dạy kèm tôi thôi.

Nhưng tôi tự hỏi... tại sao cơ chứ?

“Nếu chúng ta làm cùng nhau, thì có thể kiểm tra lẫn nhau để đảm bảo rằng bản thân không lười biếng, đúng không? Đúng vậy. Chính là thế.”

“Cậu đang lo tớ sẽ lười đi nếu cậu để tớ một mình hả? Đúng là thế thật, nhưng...”

“Um, d-dạng như vậy đấy. Oh, với lại, lát nữa cậu có việc bận gì không?”

“Hmm? Không, không có gì quan trọng.”

“Nếu vậy, tớ có thể đến phòng cậu không? Hãy cùng kiểm tra lại bài nào. Nếu cậu nhớ được rằng mình đã làm sai chỗ nào, thì sẽ không phải gặp khó khăn trong bài kiểm tra lần sau.”

“T-tại sao, Kokoa, tại sao chúng ta phải kiểm tra lại bài chứ?”

“Nếu không làm vậy, thì cậu học làm gì chứ. Đâu phải là chúng ta chỉ học để cứ kiếm điểm trong bài kiểm tra đâu.”

“Quá đúng như mong đợi từ học sinh danh dự, cậu đúng là có một cái nhìn khác thật.”

Trong khi chúng tôi đang nói, thì đã đến khu căn hộ rồi.

“Vậy thì, tớ sẽ thay đồ rồi qua.”

Và khi Kokoa nhét chìa ở khóa, cố mở nó ra, thì nó lại không di chuyển chút nào...

“...Huh?”

Cảnh cửa vốn đã được mở khóa, nên cô rút chìa ra trong sự hoang mang.

“Cậu quên khóa cửa à?”

“Không, không thể nào đâu.”

“Nếu không phải thế, thì chẳng lẽ là một tên trộm?”

Trong khi Kokoa chuẩn bị xoay tay nắm... một tiếng creak phát ra khi cánh cửa mở dần.

Cổ lùi lại một bước với biểu cảm căng thẳng.

Tôi theo bản năng nắm chặt lấy dây cặp mình. Nhưng một người nhìn quen thuộc lại bước ra ngoài.

Một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồ bó màu đen, nhìn có nét khá giống Kokoa.

Cô ấy có một biểu cảm lạnh lùng phảng phất trên gương mặt làm tôn lên thêm cái vẻ đẹp kia.

Nhưng đôi mắt của cô ấy... đôi mắt ấy lại không nhìn dịu dàng như Kokoa một chút nào, tôi có thể khẳng định vậy. Là do cái cách mà cô ấy nhìn chúng tôi lanh nhạt.

Cô ấy không phải là một tên trộm. Không đời nào mà tôi có thể quên được người phụ nữ đang đứng trước mặt mình này...

“Mừng con trở về nhà, Kokoa.”

“Mẹ....?”

Cô ấy là... mẹ của Kokoa.