Đã hơn một tuần rồi kể từ khi chuyện với senpai.
Nhưng vẫn còn quá sớm để quên đi những gì tôi đã mất. Nhưng với việc mọi thứ xung tôi vẫn tiếp tục, thật khó để có thời gian cho những cảm xúc ấy.
Dọn sạch tâm trí mình có nghĩ là có thêm chỗ trống.
Nếu như không thì bạn sẽ mất đi động lực làm việc, thay vào đó, bạn kết cục sẽ dành cả ngày chơi games có tỏ ra như là mình đang tiết kiệm thời gian.
Tôi thật sự rất biết ơn những người xung quanh tôi, đặc biệt là Kokoa, người đáng ra phải ghét tôi.
Đó là tại sao...
“Hôm nay tớ sẽ dọn phòng cho cậu.”
“.......”
Sau buổi học ở trường, hai người chúng tôi đang cùng đi về- việc mà bây giờ đã trở thành chuyện thường ngày- tôi đã không thể bỏ qua lời đề nghị rắc rối của cổ.
“Bụi bẩn trong phòng cậu là bụi bẩn trong tâm trí cậu. Sống khỏe mạnh là bất khả thi khi sống trong một căn phòng bửa bộn như vậy. Nó phủ đầy bụi và cậu sẽ lại bị bệnh nữa cho mà coi.”
“Không, tớ hoàn toàn khỏe mạnh đó chứ. Tớ ổn trong căn phòng đó. Nó thoải mái và dễ sống. Tớ có thể ăn trong phòng khách.”
“Phòng khách đúng là đỡ hơn thật, nhưng vẫn mấy cái thùng chưa đóng gói ở khắp nơi. Còn có mấy cái chai với lon trong bao rác nữa.”
“Tớ đang đợi cho nó tích đầy lên. Nếu cứ đi quăng chúng đi thường xuyên thì sẽ thật là tốn tiền để mua bao rác. Nó phiền và tốn thời gian. Tiết kiệm năng lượng quan trạng lắm đó cậu biết không. Lại còn tốt cho môi trường. Tớ đang quan tâm đến các vấn đề về rừng và hiện tượng nóng lên toàn cầu.”
“Huh. Sao cậu có thể liên tục đưa ra những lí do biện hộ cho sự lười biếng của mình hay vậy?”
Kokoa nói một cách thẳng thừng.
Không, thực sự thì tôi đâu có ngờ, và cũng chẳng chuẩn bị trước.
“Để cho một con gái xem phòng mình xấu hổ lắm. Tớ không biết cô ấy sẽ nhìn đâu, cổ sẽ tìm thấy gì. Và hơn cả tớ sợ cô nàng lắm.”
“Vậy thì tại sao cậu không tự dọn phòng đi.”
Cổ vốn đã biết căn phòng dơ là do sự lười biếng của tôi rồi mà, thật là tàn nhẫn quá đi.
Vào những ngày cuối tuần, tôi không muốn dọn sau khi mới về nhà từ trường. Và cũng không muốn bỏ ra cả ngày nghỉ để dọn vì không biết tại sao mình phải làm vậy.
Cả việc nấu ăn cũng vậy. Tôi biết là mình nên tự nấu càng nhiều càng tốt, nó vừa có lợi cho kinh phí vừa dinh dưỡng.
Nhưng tôi thường dừng lại và suy nghĩ về bao nhiêu công sức phải bỏ ra.
Gần đây, Kokoa đã dạy tôi cách nấu ăn.
“Nhưng mà, cậu biết đấy, bây giờ là buổi chiều rồi. Cậu đâu cần phải làm bây giơ đâu.”
“Ngày mai là ngày nhặt rác cháy được, nên cũng tiện cho tớ. Cậu đã sống một mình hai năm, đúng chứ? Tớ không thể hiểu làm sao mà cậu vẫn sống mà không dọn dẹp lâu như vậy. Cậu chưa bao giờ mời bạn qua nhà à?”
“Không ai cả. Tớ không có nhiều ngươi có thể gọi là bạn, và tớ chưa bao giờ mời Kazama hay Senpai.”
Kokoa nhìn chằm tôi.
Tôi nghĩ cổ giật mình vì tôi nhắc đến Senpai, và về việc tôi chưa bao giờ cho bạn gái cũ của mình vào phòng mình.
Dạo gần đây, tôi đã trở nên cởi mở hơn về chuyện của Senpai, nhưng mỗi khi tôi nói về cô ấy, mọi người xung quanh tôi phản ứng cứ như là họ bị dính ống tiêu vậy.
“C- cậu nói đúng, tớ không nghe thấy âm thanh lạ nào cả.”
“Tớ không có gì để nói. Mà, cậu không tin tưởng tớ đến mức đó, phải không? Nếu cậu đến phòng của tớ, cậu sẽ mất hết lý lẽ và bắt đầu mắng tớ nữa. Tớ không muốn vậy đâu.”
“Tóm lại, nó là một mớ hộn độn, đúng không?”
“Làm ơn hãy nói rằng cậu có lòng thương xót và khả năng tự chủ.”
Chúng tôi đang ở trước phòng. Kokoa bước vào trong mà không nói lời nào còn tôi thì theo sau. Cổ lặng lẽ chuẩn bị cho việc dọn dẹp.
“Này, có chắc là cậu không phiền chứ? Không phải là tớ thấy phiền hay gì đâu. Tớ mừng vì có người dọn phòng cho mình. Cậu đã làm rất nhiều cho tớ, hay phải nói là, không phải cậu đang quan tâm tớ hơi nhiều sao? Cậu chắc phải mệt rồi chứ? Làm ơn, đừng phí năng lượng làm chuyện này.”
“Đó là cái tớ muốn biết. Chúng ta đã biết nhau từ hồi bé rồi. Tại sao cậu lại làm nhiều cho tớ vậy?”
“Ma~, tớ tự hỏi tại sao?”
Cô cười khúc khích.
“Nó là một câu đố. Tại sao tớ lại làm vậy nè?”
“Không, tớ đang hỏi vì tớ không biết.”
“Mà, nếu cậu không biết thì okay thôi. Tớ sẽ dạy cậu.” (trans: adu ghê thế nhờ :D )
“....Tớ sợ rồi đấy. Cậu sẽ làm gì tớ vậy hả?”
Kokoa cười trước biểu cảm của tôi.
Cảm thấy như cổ đang chọc tôi vậy, nhưng tôi lại không thấy khó chịu chút nào.
Sau đó, tôi đã phụ cổ dọn phòng mình và kịp dọn rác đến đúng chỗ trước bữa tối.
“Chúng ta sẽ làm các việc vặt còn lại sau vào ngày mai.”
“Vậy nghĩa là mai chúng ta phải dọn tiếp à?”
“Tất nhiên. Cậu có việc bận hay sao?”
“Không, nhưng mà... ngày nào cậu cũng sẽ làm?”
“Tớ đã nói với cậu rồi mà. Tớ làm vì bản thân muốn thôi. Vậy quyết định rồi nhé. Bây giờ, liệu tớ nên làm bữa tối cho cậu không ta? Đã trễ rồi nên ăn cùng nhau nào.”
“À thì tớ không phiền đâu, nhưng....”
Tôi cảm thấy tội lỗi vì cổ lại đang chuẩn bị bữa tối ngay sau khi vất vả dọn phòng của tôi. Chắc cô cũng mệt rồi.
Có lẽ chẳng có lí do gì để ngăn cổ lại nếu cô muốn làm. Tôi sẽ vui mừng mà chấp nhận thành ý của cổ.
Hmm... tôi nên tặng cái gì cho cô ấy mới được.
“Liệu cậu có muốn đi ăn kem để đổi lại không”
“... Cậu đã học cách đưa ra câu trả lời thông minh rồi đấy. Tớ sẽ tông chờ vào nó.”
Và sau đó, chúng tôi dùng bữa tối cô chuẩn bị, và trò chuyện một lúc.
Nghĩ lại thì dạo gần đây cô nàng sang thăm nhà tôi thường xuyên hơn... không, phải gọi là hằng ngày luôn ấy chứ.
Dù sao thì, việc dọn dẹp còn lại thì phải để cho ngày mai.
“Tớ dọn xong nhà tắm với nhà vệ sinh rồi. Lưng tớ đau sau khi làm việc nhiều quá đi.”
“Cậu nghe cứ như là ông cụ già vậy. Cậu vẫn đang học trung học đó chứ? Cậu không nghĩ mình nên hoạt động chân tay nhiều hơn sao.”
Kokoa, người đã thay vào bộ đồ thể dục và đang giúp tôi dọn phòng, nói
“Không đời nào. Nó đau thậm chí có nhỏ tuổi hơn đi nữa”
“Tớ gần xong rồi đây. Lại còn đánh bóng cửa sổ và chúng đang sáng lấp lánh luôn rồi đấy. Baking soda tuyệt vời quá phải không? Một vật đa năng dùng trong cả nấu ăn và dọn dẹp. Cho dù có ướp gà 50 yên/g đi nữa thì hương vị vẫn tăng cao.”
“Không phải cậu cũng là lão bà sao?”
Tôi đáp trả lại.
“Căn phòng 2LDK không được quan tâm hơn một năm này làm cậu gãy xương. Cậu đã sống trong này lâu rồi nhưng cái sự vô tâm không chăm sóc này thì?”
“Tớ đã nói với cậu rồi, tớ đã định dọn nó sớm thôi. Trong não tớ.”
“Cái lịch đó của cậu xem ra không bao giờ đến đâu.”
Cổ khịch mũi.
“Tớ biết là nó quá rộng cho một người để sống, và rất khó để giữ nó sạch. Phòng chúng ta có cấu trúc giống nhau nên tớ hiểu.”
“Nó sẽ khá là nhục nếu phụ huynh của tớ để một căn phòng đẹp thế này không được chăm sóc.”
“Nếu cậu mà không sống ở đây, họ có lã đã cho người khác thuê và kiếm lời rồi.”
“Đúng là vậy.”
Tôi đã đọc trên mạng rằng khu này có vào thành phố rất tốt, và yêu cầu cho một căn phòng như thế này ngày càng nổi lên dạo gần đây.
Thêm nữa, khu chung cư này lại gần nhà ga. Chắc hẳn là đắt lắm.
“Sẽ ổn nếu hai đứa mình ở cùng nhau đúng không? Vẫn sẽ thoải mái luôn ấy chứ. Nếu chúng ta cho thuê căn phòng trống, thì sẽ thật tuyệt. Tớ thì không nhưng Kokoa cậu lại rất giỏi việc nhà. Chúng ta sẽ lời nhiều mà tốn ít công. Một hòn đá chúng ba con chim.”
“...Eh?”
Khi tôi bình thường nói như vậy, Kokoa bỗng ngạc nhiên. Thêm nữa là mặt cô đỏ bừng lên.
“Cậu đang nói cái gì đột ngột vậy?”
“Tớ đâu có nói gì lạ đâu. Chỉ đang đùa thôi mà.”
“Ah, vậy à, nhưng làm hơn đừng có đùa như vậy nữa! Tớ không thích nó và nó hại tim tớ lắm đấy!”
“Được rồi được rồi.”
“Hmm!”
Kokoa đảo mắt đi.
Có lẽ tôi giẫm phải mìn rồi.
“Mà, trong tường hợp của tớ thì họ mua căn phòng này nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra ngay từ đầu. Để họ có thể bỏ tớ lại khi phải đi vì công việc.”
“... Cậu vẫn còn giận cha mẹ mình à?”
“Không phải là tớ ghét họ, chỉ là do họ không quan tâm thôi. Còn cậu thì sao?”
“Đáng tiếc, không. Đáng tiếc là, nó không dễ dàng cho chúng tớ.”
Mặc dù cho hoàn cảnh khác nhau, cả Kokoa và tôi đều không có mối quan hệ tốt với gia đình mình.
Tuy nhiên, cha mẹ tôi chỉ là không đồng cảm mà thôi, không phải chúng tôi đang đổ vỡ đâu.
Có lẽ Kokoa đang gặp khó khăn.
“Nhưng, cho dù vậy, chúng ta vẫn đang sống bằng tiền của họ. Chúng ta nên biết ơn.” (Yu)
“Đúng là thế. Tớ chắc chắn sẽ trả lại. Khi tớ lớn lên, tớ sẽ trả lại toàn bộ số tiền đã dùng để nuôi lớn tớ, đầy đủ luôn.”
“Cậu cúng rắn thật đấy nhỉ?”
“Tớ nghĩ tớ không có quyền phàn nàn nếu tớ không làm đến vậy.”
Tôi thì lại chấp nhận những gì mình nhận được.
Đây chính là điểm khác biệt giữa một người lười biếng như tôi và một người mạnh mẽ như cô ấy.
“Giờ thì việc dọn dẹp đã hoàn tất, dùng bữa tối thôi nào. Thật ra tớ đã chuẩn bị một nồi cơm. Cậu thì sao, Yu?”
“Cậu chuẩn bị kĩ thật đấy. Ngưỡng mộ kĩ năng của cậu lắm đó. Tớ nghĩ cậu sẽ trở thành một người vợ tốt.”
“...!”
Tôi đang khen cổ, nhưng vì lý do nào đó mà cổ lại phồng má mà quay đi chỗ khác.
Oh đây cùng là mìn luôn. Khổ quá đi.
“Vậy thì, tớ sẽ ăn một mình.”
“Khoan, làm ơn đừng đổi ý mà.”
“Humph~~ “
“Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cho tớ xin lỗi. Tớ sẽ mua cho cậu kem lần sau.”
“Vậy thì... đó là một giao kèo nha.”
Tôi đã cứ hứa như thế từ trước đến nay, phải mua kem bao nhiêu lần cho cô nàng này nữa mới được đây.
**************************************