"Nnnn…..!?"
Trong căn phòng mờ tối,
Bóng hai người hòa quyện vào nhau trên chiếc giường.
Mái tóc bạc óng ánh của Yukine lấp lánh dưới ánh trăng, và đôi mắt con bé chỉ hơi cách mũi một chút, long lanh bởi nước mắt.
Làn môi tôi và Yukine đang chạm vào nhau.
Một cảm giác dịu nhẹ mà tôi chưa từng biết đến và hơi ấm lan tỏa từ nơi tiếp xúc.
Sau một lúc, tôi tách ra khỏi Yukine và ngồi xuống giường.
"......"
"......"
Yukine cũng ngồi dậy, tay đưa lên chạm môi.
"N-Nii-san."
Yukine gọi tên tôi như để xác nhận điều gì đó.
"Y-Yukine…"
Tôi không biết nói gì nên chỉ có thể đáp lại bằng tên của em ấy.
"C-Chúng ta, ừm, chúng ta vừa hôn nhau, phải không…?"
"Đ-Đó là, ừm, giống với một tai nạn hơn…"
"Nhưng, Nii-san, môi chúng ta đã chạm vào nhau, đúng không?"
"Ugh!! C-chà, chuyện đó…"
Tôi biết.
Biết rằng mình đã vô tình hôn Yukine.
Nhưng với tư cách là anh trai, tôi không muốn thừa nhận điều đó.
"…Ehehe, có vẻ như cuối cùng chúng ta cũng làm được rồi, anh nhỉ?"
Yukine lẩm bẩm với giọng điệu vui vẻ.
"Đây là, ừm…"
Trái tim tôi như một trống trận, đập liên hồi, át đi tiếng gọi của lý trí. Dù rất muốn nói, nhưng những lời nói cứ mắc kẹt trong cổ họng.
Và trên hết, Yukine đã cho tôi một loại thuốc kích dục mạnh đến mức vô lý.
Tôi cảm thấy đầu óc mình như một mớ bòng bong, rối tung hết cả lên.
"N-Nó thế nào, Nii-san? Ý là…môi của em ấy?"
"Ai lại đi hỏi cảm nhận ngay sau khi hôn bao giờ?!"
"Anh vừa thừa nhận chúng ta hôn nhau đấy!"
"Ugh! C-cái đó…"
Chẳng có cách nào chối cãi được.
Chúng tôi đã hôn nhau, điều đó quá rõ ràng.
Yukine cười khúc khích.
"Hehe, Nii-san thích nụ hôn đầu của em… Điều đó khiến em hạnh phúc."
Lời nói chân thành của con bé khiến trái tim tôi lỡ nhịp.
Ai mà không vui khi nghe điều đó?
"N-Nii-san, đó cũng là lần đầu của anh phải không?"
"À ừ, nó không sai! N-Nhưng, ý anh là! Nó chỉ là một tai nạn! Không phải do anh cố tình làm thế, nên thật khó để gọi đó là nụ hôn đầu!"
Tôi cố gắng chống cự trong tuyệt vọng.
"Anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Nhưng với em, đó sẽ luôn là nụ hôn đầu của anh, được chứ?"
"T-tùy em thôi, anh đây chẳng bận tâm đâu."
Niềm vui của Yukine khiến tôi quá đỗi ngượng ngùng nên đành quay đi, không dám đối diện với con bé.
"Hehe, em đã hôn Nii-san~♡"
"Đừng có mà nhắc lại! Nó thật đáng xấu hổ!"
"Xấu hổ ư? Tại sao chứ? Chẳng phải từ giờ hai ta sẽ còn làm nhiều điều hơn thế sao?"
"Không bao giờ! Đây là lần đầu cũng như là lần cuối luôn!"
Dứt lời, Yukine lập tức lớn giọng như muốn át đi sự phản đối của tôi.
"Không chịu đâu! Em muốn hôn anh nhiều hơn nữa! Lần này em muốn một nụ hôn kiểu Pháp, được chứ? Cái nụ hôn hồi nãy chỉ như trò đùa của trẻ con thôi! Anh có biết là nụ hôn còn có thể tiến triển lên một cấp độ mới không?"
"Cấp độ quần què!! Hơn nữa, em vẫn còn là một đứa trẻ đấy, Yukine!"
"Hmph! Em không còn là trẻ con nữa! Anh đã nhìn thấy cơ thể của em rồi mà!? Nó rất gợi cảm, đúng chứ!?"
"A-Anh không biết! Bởi anh chưa thấy nó!"
"Anh! Chính anh mới là trẻ con đấy!"
Yukine cất giọng như một đứa trẻ tiểu học đang quở trách thầy cô.
Trong tình huống này, tôi bất lợi ở mọi mặt.
Không chỉ vậy, tình trạng của tôi cũng không tốt chút nào.
Vừa lúc tôi định lẩn tránh, Yukine đã từ phía sau ôm chầm lấy tôi, đôi tay siết chặt vì không thể chờ đợi thêm.
"Ugh!!"
"Nii-san~ Hãy làm chuyện đó, được chứ~?"
"C-chuyện gì cơ?"
"Anh thích khiến con gái nói như vậy lắm phải không? Liệu nó có làm anh kích động không?"
"K-Không phải thế!"
Có vẻ như Yukine đã nhận thấy điểm yếu của tôi và đang liên tục tấn công.
"Nii-san~ Chúng ta đã hôn nhau rồi mà, thêm chút nữa thì cũng có sao đâu~ Đúng không? ♡"
"Đủ rồi! Muộn rồi đấy, em mau đi ngủ cho anh!"
Tôi đẩy Yukine ra và nhanh chóng nằm xuống giường.
Không ngờ, Yukiine cũng nhanh chân theo sau và nằm xuống cạnh tôi.
"Nếu vậy em sẽ ngủ ở đây!"
"Yukine, về phòng em mà ngủ!"
"N-Nhưng mà~! Nếu đã đến mức này rồi thì cứ làm tới luôn đi, được chứ?! Với lại, kiểu như bố mẹ hôm nay cũng không ở nhà ấy?! Chúng ta có thể làm ồn thoải mái, phải không anh?!"
"Đừng nói về chuyện làm ồn một cách bình thường như vậy!"
"Chúng ta sẽ có một đêm tuyệt vời, Nii-san~!"
"Xin em đấy, tha anh đi!"
Dù lòng còn vương vấn nhưng tôi vẫn quyết giữ mình trong trắng nên đã đá Yukine ra khỏi futon.
Sau đó, tôi tự cuộn mình thật chặt trong chăn, tạo ra một cái kén giống như một pháo đài.
"Nii-san đáng ghét!"
"Chúc ngủ ngon!"
"Muu…"
Yukine phồng má, bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
Thấy tôi vẫn cố thủ trong chăn, em ấy đành thở dài đầu hàng.
"Dù sao thì tối nay em cũng được hôn anh rồi nên không sao. Chúng ta có thể tiếp tục vào lần sau, Nii-san♡”
"Chúng ta sẽ không đi xa hơn nữa đâu!"
"fufu, ngủ ngon, Nii-san!"
"Ngủ ngon!"
Cuối cùng, Yukine cũng rời đi. Nghe tiếng cửa phòng khép lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
(lần này suýt nữa thì... ý là chúng tôi đã hôn nhau mất rồi...)
Tôi vô thức đưa tay chạm lên môi.
Không biết là do tưởng tượng hay thật nhưng tôi vẫn cảm thấy một dư vị ngọt ngào và một hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
(…Đi xả lũ nào. Nếu không ngày mai sẽ là một cơn ác mộng mất.)
Với quyết tâm đó, tôi nghiêm túc cân nhắc việc lắp ổ khóa cho cửa phòng mình.
_________________________
Trở về phòng, mình lập tức lao vào giường.
Ôm chặt con thú nhồi bông trong lòng, mình bắt đầu run rẩy trong sự phấn khích.
(M-mình thật sự đã hôn anh ấy! Bọn mình đã hôn nhau thật rồi!)
"Uuuuuuuuuuuuuu~~~~~~~~~~~!!!"
Sự phấn khích không thể nguôi ngoai.
Mình đưa tay chạm vào môi, cố gắng tìm lại dư vị ngọt ngào lúc nãy.
(Hôn ư…thích quá đi.)
Cảnh tượng ấy cứ hiện lên trong đầu mình mãi không thôi.
Mỗi lần như thế, mình lại cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa ở vùng bụng dưới.
(…Nếu cả hai tiến xa hơn, mình sẽ cảm thấy nhiều hơn nữa…)
"AAhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!"
Mình muốn làm nhiều hơn với Nii-san…