"Ồ, ra đây là phòng của Imari."
Bước vào phòng, tôi không khỏi ngỡ ngàng.
Căn phòng đơn giản nhưng tinh tế với một chiếc giường đơn đặt cạnh tường, một bàn học nhỏ gọn và một kệ sách.
Trên tấm thảm trắng, một chiếc bàn thấp với những vật dụng tối giản tạo nên một không gian đậm chất Imari.
"Đừng nhìn chằm chằm vậy chứ, cậu làm tớ xấu hổ đấy."
"À ừ , xin lỗi, tớ vô ý quá."
"Được rồi, bắt đầu học thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian cho đến kỳ thi nữa đâu."
"Phải ha."
Được Imari nhắc nhở, tôi ngồi xuống sàn, đặt các tài liệu học tập lên chiếc bàn thấp. Imari ngồi đối diện cũng lấy sách vở ra và đặt lên bàn.
"Vậy bắt đầu với Toán nhé, nếu có gì không hiểu..."
Sau đó, chúng tôi cứ thế học, từng chút một.
Phương pháp giảng dạy của Imari thực sự dễ hiểu và cô ấy điều chỉnh lời giảng để phù hợp với trình độ học vấn của tôi, cho phép tôi cảm thấy mình đang dần cải thiện khả năng của bản thân.
(Cảm giác có chút hoài niệm. Nghĩ lại thì chuyện như thế này đã từng xảy ra rồi thì phải?)
Bất chợt, ký ức từ hai năm trước hiện về trong tâm trí tôi.
"Chết thật....mình không hiểu gì cả."
Khi chương trình học ở cấp ba trở nên phức tạp hơn, tôi đã gặp khó trong việc nắm bắt kiến thức. Kết quả là tôi đạt điểm thấp trong một bài kiểm tra nhỏ và phải hoàn thành thêm các bài tập mà giáo viên giao.
"Mình nên sử dụng công thức nào đây?"
"Đây, với dạng bài này thì cậu nên áp dụng công thức đó."
"Huh?"
Khi tôi quay lại, Imari đang cười và chỉ vào cuốn sách giáo khoa.
Vào thời điểm đó, Imari và tôi chỉ là bạn cùng lớp như bao học sinh khác, không có bất kỳ mối quan hệ đặc biệt nào.
"A, xin lỗi vì làm cậu giật mình."
"Không, không, cậu thực sự đã giúp tớ rất nhiều đấy! Ra bài này là áp dụng công thức đó...còn bài này thì sao, cậu biết giải không?"
"Ừ bài đó thì..."
Tiếp đó tôi học bài với Imari một lúc lâu đến khi ngẩng đầu lên mới thấy trời đã xẩm tối.
"Cảm ơn cậu nhiều, cậu cứu tớ một mạng rồi đấy."
"Không có gì, giúp đỡ bạn cùng lớp là điều nên làm mà."
Dù mới chỉ ba tháng kể từ lúc bắt đầu nhập học, tôi đã nhiều lần chứng kiến Imari nói điều này với các học sinh khác.
Nói những lời đó thì dễ nhưng thực hiện những hành động để chứng minh chúng lại không dễ dàng như vậy.
Và Imari đã làm được khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ sự chính trực trong cô ấy.
Sau đó, Imari và tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn và trở thành bạn tốt của nhau.
(...đã hai năm rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật.)
Khi đang dừng bút, đắm chìm trong những hồi ức, tôi nhận thấy ánh mắt sắc bén của Imari hướng về phía mình.
"Miyoshi-kun, cậu đang nghĩ vu vơ gì thế?"
"À, không có gì, chỉ là chút hoài niệm thuở xưa thôi."
"Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy hoài niệm khi ở trong phòng tớ?"
Vì không có gì để phản bác nên tôi đành thừa nhận với cô ấy.
"Ừ, chỉ là...được học cùng cậu thế này khiến tớ nhớ về những ngày đầu chúng ta quen nhau."
"À, chuyện đó hả, ừ tớ nhớ ra rồi. Hồi đó tan học tụi mình cũng hay học cùng nhau như thế này."
Imari cũng ngừng viết và cùng tôi ôn lại chuyện cũ.
"Nghĩ lại thì giờ tụi mình đã là đàn anh đàn chị rồi nhỉ?"
"Thời gian trôi qua nhanh ghê, mới đó mà sắp hết cấp ba rồi. Cảm tưởng như tụi mình đang dần trở thành người lớn và trưởng thành hơn."
"Người lớn sao...không biết tớ có bao giờ cảm thấy mình như người lớn không nhỉ.”
"Huh?"
Lời nhận xét bất ngờ của Imari khiến tôi phải dừng lại giữa chừng và hỏi lại cho rõ.
"Có gì lạ ư? Ý là chẳng phải ngày này năm sau chúng ta sẽ là sinh viên sao."
"Đó là nếu tớ đậu được đại học thôi..."
"Haha, thôi bỏ qua chuyện đó đi. Tớ từng nghĩ sinh viên đại học trông rất trưởng thành nhưng mà nghĩ lại thì chỉ còn một năm nữa thôi là tụi mình cũng sẽ trở thành họ. Cậu có nghĩ là sau một năm ở đó, tụi mình sẽ cảm thấy bản thân như người lớn không?"
"Tớ không nghĩ thế. Trở thành sinh viên đại học đâu có nghĩa là bọn mình thành người lớn?"
Dứt lời, Imari nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy...cậu nghĩ khi nào tụi mình sẽ trở thành người lớn?"
Câu hỏi của Imari nghe không giống như mới nghĩ ra. Nó giống như một điều cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều lần trước đó mà chưa tìm ra câu trả lời.
"Ừm, vấn đề không phải là khi nào đúng chứ?"
"Thế cậu nghĩ bọn mình cần làm gì để trở thành người lớn."
"Làm gì ư...?"
Thật ra càng suy nghĩ về câu hỏi này, tôi càng thấy nó phức tạp. Làm thế nào để trở thành người lớn? Liệu có ai đó sẽ cho chúng ta câu trả lời?
"Imari, cậu có muốn trở thành người lớn không?"
Tôi vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
"Hehe, tớ cũng không chắc nữa. Nhưng mà nghe cậu nói thế, có lẽ tớ cũng muốn trở thành một người như vậy." Imari trả lời.
"Lý do cho điều đó là gì?"
"Thì bởi người lớn khá vị mà?"
Câu trả lời của Imari khiến tôi khá bất ngờ. Thật không giống cô ấy chút nào.
"Cậu nghĩ họ tuyệt vậy à?"
"Chẳng phải trẻ con luôn ngưỡng mộ người lớn sao?"
Imari trả lời đồng thời tránh ánh mắt của tôi một cách ngượng ngùng. Kế tiếp như thể vừa nhận ra điều gì đó, cô ấy khẽ thở dài.
"Có lẽ tớ vẫn còn trẻ con khi ngưỡng mộ người lớn như vậy." Imari cười khúc khích.
Nụ cười hồn nhiên của cô ấy làm tôi cũng phải cười theo.
(Ra là Imari cũng có mặt này nhỉ?)
Nhận ra khía cạnh này của Imari ở năm ba khiến tôi cảm thấy có chút vui.