"Haa..."
Vừa đặt chân đến trường, tôi đã không kìm được mà thở dài một cái.
Cánh tay buông thõng, tôi nặng nề tựa người vào bàn, cảm giác mệt mỏi như đeo chì.
"Sao thế? Trông cậu có vẻ mệt nhỉ."
"Imari….?"
Với tác phong của một lớp trưởng, Imari nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống, chọn chỗ ngồi ngay ngắn trước mặt tôi.
"Tớ trông mệt mỏi lắm à?"
"Ừ, nhìn cậu là biết mệt rồi. Cái cách thở dài của cậu ấy."
"Tớ hiểu rồi..."
Cảm nhận được ánh nắng buổi sáng, tôi cố gắng ngẩng đầu lên. Imari nghiêng đầu, ánh mắt tò mò nhìn tôi.
"Hmm? Miyoshi-kun, trông cậu già đi hay sao ý?"
"Vậy sao!? Đúng là…tớ cũng cảm thấy thế."
"Cậu cũng thấy thế à..."
Imari bật cười thích thú.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kể tớ nghe coi. Trông thế này thôi chứ tớ đây cũng là lớp trưởng đó nhé, hiểu chưa?"
"Ừ cậu là lớp trưởng."
"Biết điều thế là tốt."
Imari gãi má, có vẻ hài lòng khi mình được công nhận.
"Vậy thì càng có lý do để cậu kể tớ nghe chuyện của cậu đúng không, Miyoshi-kun?"
"Cậu thực sự muốn nghe sao Imari?"
"Ờ thì...lâu lâu hành động như một người đứng đầu cũng không tệ mà?"
"Cậu kiêu ngạo quá đấy, Imari à."
Cả hai bật cười.
Khi bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Imari tiến lại gần.
"Thế có chuyện gì?"
"À ừ thì cậu thấy đấy..."
Tôi định kể cho cô ấy nghe như mọi khi nhưng rồi lại do dự. Nguồn cơn những rắc rối của tôi và nguyên nhân cho việc mất ngủ này, hẳn là do vụ ồn ào vào đêm hôm qua.
Nhờ có loại thuốc tăng lực đặc biệt ấy mà tôi tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết.
Kèm theo đó là sự cám dỗ từ nhỏ em kế gợi cảm, Yukine.
Hậu quả là bọn tôi vô tình hôn nhau và sau đó thanh Excalibur của tôi chỉ bình tĩnh lại sau vài phát bắn.
Khi đồng hồ điểm gần sáng, trái tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng khiến tôi khó lòng mà ngủ được. Đúng là địa ngục trần gian mà.
"Ý tớ là...chuyện đó..."
Không thể kể chuyện đó cho cô ấy biết được, tâm trí tôi chơi vơi cân nhắc giữa các chọn lựa. Bất chợt Imari vỗ tay như hiểu ra điều gì đó.
"Có phải là do sắp đến cuối kì không? Cậu thức khuya học cho bài kiểm tra sắp tới à?"
"Đúng, đúng rồi! Là nó đấy!"
Nhắc đến thi cuối kì, tôi chợt nhận ra tình cảnh éo le của mình.
(Tệ thật! Nghĩ lại thì cũng sắp thi cuối kì đến nơi rồi! Vì quá bận bịu với Yukine mà tôi quên mất điều đó! Bây giờ tôi chả có chữ nào trong đầu cả!)
Trường tôi thường chỉ thông báo nội dung thi trước một tuần, nhưng học nhồi nhét như vậy hiếm khi đạt kết quả tốt. Để đạt điểm cao, cần phải chủ động học trước các chủ đề có khả năng xuất hiện dựa trên đề thi trước đó. Nếu không, sẽ không thể bao quát hết tất cả nội dung.
Tuy nhiên, tôi không hề làm điều đó.
Mất hết hi vọng và không còn nghĩ gì đến việc ôn thi nữa, tôi chợt nhận thấy Imari đang tiếp cận mình với ánh mắt đầy lo âu.
"Có vấn đề gì sao? Trông cậu như mới vừa nhớ ra chuyện thi cuối kì và quên chưa học bài vậy."
"À không, k-không phải vậy đâu..."
(Cô ấy tinh ý đến đáng sợ!)
Tôi phải nghĩ ra một cái cớ nào đó, thế là tôi vội bịa ra một câu chuyện.
"Có lẽ là vậy chăng, huh? Cậu thấy đấy, dạo này tớ đang gặp chút khó khăn với môn Toán mà? Hôm qua tớ đã có một khoảng thời gian tệ với nó, giờ nghĩ lại thôi đã thấy mệt rồi? Đại loại là vậy đấy?"
"Hmm..."
Imari nhìn tôi một cách nghi ngờ. Cô rất tinh ý. Cô ấy có thể dễ dàng nhìn thấu một người như tôi, người vốn tệ trong khoản nói dối.
Tôi cố nặn ra nụ cười giả tạo nhất có thể, như một nỗ lực yếu ớt để chống cự.
"Thế để tớ dạy cậu nhé?"
Imari thản nhiên đề nghị.
"Hử, thật sao? À ừ thì còn gì tuyệt hơn khi được học cùng người giỏi nhất lớp chứ, cảm ơn cậu nhiều nha..."
Ngon, một công đôi việc.
"Không có gì, dù sao đó cũng là một phần việc của lớp trưởng mà?"
"Dù vậy cũng đâu có nghĩa là..."
"Giúp đỡ bạn cùng lớp khi họ gặp khó khăn là điều hoàn toàn bình thường."
Dù việc làm của Imari hơi vượt quá phạm vi công việc của một lớp trưởng nhưng tôi không thể phủ nhận tấm lòng của cô ấy dành cho các bạn cùng lớp.
Imari giơ ngón trỏ lên và nói tiếp.
"Và một phần vì cậu với tớ là bạn thân nữa. Thường thì tớ sẽ không làm vậy đâu nhưng lần này tớ sẽ phụ đạo riêng cho cậu, Miyoshi-kun."
Imari khẽ cười khúc khích.
Vô thức nghĩ về hình tượng Imari trong vai trò một giáo viên, tôi không thể không thấy cô ấy hợp với điều đó.
"Cảm ơn cô rất nhiều, Imari-sensei!"
Lời đề nghị ấy đến quá bất ngờ, khiến tôi cứ ngỡ đang mơ. Nhưng vì nó quá tốt nên tôi không thể từ chối.
"Đừng làm cô thất vọng nhé, trò Miyoshi!"
Nhìn thấy nụ cười tự hào của Imari như xua tan mọi lo lắng trong tôi.