「Hả!? Vậy hóa ra, gã đàn ông đó là kẻ bắt cóc ư!?」
「Đúng vậy. Việc không thể tự tay trừng phạt hắn vẫn là điều khiến tôi day dứt nhất.」
Theo lời kể của chị Tanya trên xe ngựa, thì ba năm trước, gã đàn ông từng đánh tôi không phải là cha tôi hay có liên hệ gì cả, mà chính là kẻ đã bắt cóc tôi.
Ba năm trước, tôi được cha mẹ dẫn đi thăm lãnh địa của ông ngoại bên mẹ.
Chính trong chuyến đi ấy, tôi đã bị bắt cóc. Một trong những cô hầu gái được ông ngoại thuê về hóa ra lại là tình nhân của tên bắt cóc, và chính cô ta đã tiếp tay cho hắn thực hiện vụ việc.
Tôi bị cô hầu gái giao cho gã đàn ông kia, rồi bị bắt thay đồ rách rưới để không gây chú ý, sau đó bị đưa đến khu ổ chuột đó. Ở nơi ấy, tôi đã bị đánh và cũng chính lúc ấy, ký ức kiếp trước quay trở lại với tôi.
「Gia đình đã nhận được thư tống tiền, chúng tôi ngay lập tức đến điểm giao nhận theo yêu cầu. Thế nhưng, dù đã quá giờ hẹn nhiều tiếng, bọn bắt cóc vẫn không xuất hiện. Sau đó, vụ việc của cô hầu gái bị bại lộ, chúng tôi lần theo dấu vết đến khu ổ chuột để bắt tên bắt cóc thì phát hiện hắn đã chết ngoài đường. Kể từ đó, tung tích của tiểu thư Sakuriel cũng hoàn toàn bặt vô âm tín.」
Nếu mình nhớ không nhầm… Sau đó, tôi được bà lão dược sư nhặt về và lập tức đưa ra khỏi nước. Suốt một năm trời, tôi cùng bà lang bạt khắp nơi.
Vì ở nước ngoài nên không ai tìm thấy cũng là điều dễ hiểu. Sau này tôi có quay lại quê hương, nhưng không trở về thủ đô – nơi mình bị bắt cóc, mà sống ở một thị trấn vùng biên.
Không ai ngờ tôi đã rời khỏi đất nước, nên ở lãnh địa của ông ngoại, người ta đã tìm kiếm tôi ráo riết, lại còn tiến hành trong bí mật tuyệt đối.
Dù sao thì, chuyện một tiểu thư nhà công tước có quan hệ với hoàng tộc bị bắt cóc là một bê bối lớn. Chắc chắn gia đình còn có cả kẻ thù chính trị, nên công khai thông tin có thể khiến tôi càng nguy hiểm hơn. Tôi hiểu vì sao người lớn muốn giữ kín chuyện này.
Khi vào những thành phố lớn, kiểm tra an ninh khá nghiêm ngặt, nhưng rời đi thì lại dễ dàng hơn, trừ khi có lệnh đặc biệt.
Có vẻ như mọi chuyện không thuận lợi về thời điểm, nên tôi cùng bà lão đã rời đi mà không ai phát hiện. Lúc đó tôi mệt lả, nằm suốt trong xe ngựa kín, có lẽ lính gác cũng chẳng để ý.
…Khoan đã. Nghĩa là sao? Nếu lúc ấy, sau khi gã đàn ông kia chết, tôi cứ ở lại đó thì sẽ được người nhà đón về ngay sao? Vì bỏ chạy nên mới phải sống ba năm ở khu ổ chuột ư…?
Thậm chí, nếu tôi không bỏ chạy khỏi hắn, có lẽ đã được cứu và trở về an toàn từ lâu rồi…
Trời ơi, mình đã làm cái gì thế này!?
…Thôi, nghĩ chuyện “giá như” cũng chẳng thay đổi được gì. Điều quan trọng là từ giờ mình sẽ làm gì.
「Ờm, thật ra cháu không nhớ gì về quãng thời gian trước khi sống ở khu ổ chuột cả…」
「Tôi hiểu… Nhưng biết đâu, khi gặp lại cha mẹ, ký ức của tiểu thư sẽ dần trở lại. Xin đừng quá lo lắng.」
Xe ngựa vẫn lăn bánh hướng về hoàng đô. Nghe nói, từ thị trấn vùng biên nơi tôi ở tới đây phải đi mất năm ngày liền. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến kinh thành.
Một trong các kỵ sĩ đã phi ngựa đi trước để báo tin cho công tước và phu nhân càng sớm càng tốt.
Thật khó tin khi nghĩ mình là tiểu thư nhà công tước… Ở kiếp trước tôi chỉ là dân thường, một sinh viên nghèo mà thôi.
Trong lúc tôi còn mông lung, người hầu đã giúp tôi thay y phục, chải lại tóc tai gọn gàng trước khi vào thành phố.
Nhìn vào gương mà tôi không khỏi kinh ngạc. Không ngờ lại có ngày mình thốt lên “Đây là mình thật sao…?” Khi khoác lên mình bộ váy lộng lẫy, tôi cũng ra dáng tiểu thư nhà quyền quý lắm chứ. Đúng là “người đẹp vì lụa”.
Nhưng khuôn mặt này… hình như tôi từng thấy ở đâu rồi. Không phải trong gương, mà là ở kiếp trước… Ở đâu nhỉ… Thôi, kệ đi.
Năm ngày sau, xe ngựa cuối cùng cũng tiến vào hoàng đô, hướng thẳng đến dinh thự nhà công tước Philharmonie.
Hoàng đô rộng lớn, mọi thứ đều xa lạ và choáng ngợp, nhưng tâm trạng tôi lúc này chỉ còn lại sự căng thẳng.
「Sao tự nhiên mình lại thấy hồi hộp quá vậy nè…」
Liệu mình có ổn không đây? Mình chẳng nhớ gì về cha mẹ cả. Dù mới ba tuổi, nhưng chắc cũng đã hình thành tính cách rồi. Liệu họ có nhận ra mình đã thay đổi quá nhiều không nhỉ?
Mà thật ra, ký ức trước ba tuổi mất sạch, ký ức kiếp trước lại trỗi dậy, nên về cơ bản mình gần như là một người hoàn toàn khác.
「Không sao đâu ạ. Tiểu thư chắc chắn là Sakuriel mà. Kìa, chúng ta đến nơi rồi.」
Xe ngựa dừng lại nhẹ nhàng. Chị Tanya nắm tay tôi bước xuống, trước mắt tôi là một tòa dinh thự nguy nga tráng lệ.
To thật… Đúng là nhà công tước có khác. Có cả vườn hoa, đài phun nước, phía xa còn có cả vườn hồng nữa. Không biết rộng bao nhiêu mẫu đất nhỉ…
Đang mải nghĩ linh tinh thì từ cửa chính có ai đó chạy vội ra. Là một người phụ nữ. Ấy, chị ấy ngã rồi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì chị ấy đã bật dậy, lao đến ôm chầm lấy tôi thật chặt.
「Sa… Sakuriel…! Con còn sống…!」
「A…」
Tôi nhận ra ngay, đây chính là mẹ mình. Nhìn chị còn rất trẻ, chắc chỉ ngoài hai mươi, nhưng tôi mới sáu tuổi, cũng không phải lạ.
Mẹ ngẩng lên, khuôn mặt đẫm nước mắt, nhẹ nhàng áp hai bàn tay lên má tôi.
「Cho mẹ nhìn kỹ mặt con nào? Hì, chẳng thay đổi chút nào cả. Con còn nhớ mẹ không?」
「Dạ… xin lỗi, con không nhớ gì trước ba tuổi cả…」
「Mẹ biết rồi. Con đã chịu nhiều vất vả. Nhưng con chính là con gái của mẹ, Sakuriel la Philharmonie.」
Mẹ vừa dứt lời lại vừa cười vừa khóc. Mái tóc màu hồng nhạt giống tôi, chỉ khác đôi mắt xanh biếc. Nhìn vậy, tôi cũng tin mình là con ruột của mẹ.
「Này, Ashley. Không chỉ mình em đâu, con bé cũng là con gái anh nữa mà? Đừng có ôm mãi thế chứ.」
「Ơ!?」
Một bàn tay lớn bất ngờ nhấc bổng tôi lên. Trước mắt tôi là một người đàn ông cũng đang rưng rưng nước mắt.
「Lâu rồi không gặp mà con đã nặng hơn rồi! Xem ra cha phải luyện tập thêm mới bế nổi con mất thôi!」
Mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh lục giống hệt tôi. Một chàng trai trẻ trung, chỉ tầm ngoài hai mươi, bế tôi lên cao. Đây là cha mình sao? Trẻ quá vậy!
「Ờ… ờm…」
「Con gái của chúng ta đã trở về…! Cửu Nữ Thần Sáng Thế ơi, xin cảm tạ…!」
Được cha ôm chặt, tôi không nói nên lời.
Không hiểu sao nước mắt tôi cũng trào ra. Có lẽ vì tôi cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khi mất con, nhưng họ vẫn không từ bỏ hy vọng và tìm kiếm tôi suốt ngần ấy năm.
Tôi xin lỗi, nhưng nước mắt này giống như khi xem một bộ phim cảm động vậy thôi. Nhưng tôi hiểu rằng, hai người này thực sự yêu thương tôi, và tôi không bao giờ muốn họ phải đau khổ như thế nữa.
Nhìn cảnh ba người chúng tôi ôm nhau, cả các cô hầu, quản gia già, các hiệp sĩ và người hầu cũng đều rưng rưng nước mắt. Tôi ngượng quá, liền vùi mặt vào vai cha.
◇◇◇
「Sakuriel đâu rồi?」
「Con bé ngủ rồi. Dễ thương lắm, em cứ muốn ngắm mãi thôi.」
Ashley mỉm cười hạnh phúc khi trở về phòng khách.
Công tước Cloud la Philharmonie – chồng cô, chủ nhân của dinh thự – nhìn nụ cười rạng rỡ của vợ sau ba năm trời mà lòng rộn ràng xúc động.
Để xua đi cảm xúc ấy, Cloud quay sang hỏi Tanya và Euan, hai kỵ sĩ đang đứng chờ bên cạnh.
「Vậy, bà lão dược sư ấy đã được an táng chu đáo chứ?」
「Vâng. Tôi đã nhờ cha xứ trông nom mộ nhân danh nhà công tước. Chắc chắn bà sẽ được yên nghỉ nơi thiên đường.」
「Tốt. Đó là ân nhân đã nuôi dưỡng và bảo vệ con gái ta đến tận ngày hôm nay. Vốn dĩ ta nên cảm tạ gia đình bà ấy, nhưng nghe nói đứa con trai thì chẳng ra gì, nên tuyệt đối không được dính dáng gì tới hắn.」
「Vâng ạ.」
Ý Cloud là nếu con trai bà lão biết chuyện Sakuriel là tiểu thư công tước mà đến đòi “ơn nghĩa”, thì cứ lờ đi.
Trên danh nghĩa, Sakuriel chỉ là bị bệnh phải ở lại lãnh địa dưỡng bệnh suốt ba năm qua. Chuyện bị bắt cóc hoàn toàn không tồn tại.
Một kẻ dân đen bỏ mặc xác mẹ thì có kêu la cũng chẳng ai tin.
「Mà Sakuriel hoàn toàn không nhớ gì trước ba năm trước sao…」
「Hình như cô bé đã bị tên bắt cóc đánh đập quá nhiều vào đầu, nên bị sốc mà mất trí nhớ…」
「…Đáng lẽ ta nên tự tay xé xác hắn ra mới hả dạ!」
Cloud tức giận nghiến răng. Nhưng tên bắt cóc đã chết, còn cô hầu gái tiếp tay cũng đã bị xử tử. Giờ chẳng còn ai để trút giận nữa.
Ashley nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang siết chặt của chồng.
「Điều quan trọng là con bé đã trở về an toàn, anh à. Chúng ta phải yêu thương con nhiều hơn nữa, bù đắp cho ba năm qua – hay thậm chí là nhiều hơn thế.」
「…Ừ, em nói đúng. Từ giờ, chúng ta sẽ làm mọi điều để con được hạnh phúc.」
Được vợ nhắc nhở, Cloud lấy lại bình tĩnh. Đúng vậy, mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Anh phải cố gắng để những ngày tháng yên bình ấy quay trở lại.
「Em đã báo cho cha chưa?」
「Rồi, em đã gửi thư hỏa tốc rồi. Chắc vài ngày nữa ông sẽ tới.」
Người đau lòng nhất sau vụ bắt cóc Sakuriel chính là ông ngoại của cô bé, Hầu tước Zalbach von Einsatz – cha của Ashley.
Bởi chính lúc cháu gái đến chơi ở lãnh địa ông, lại bị bắt cóc bởi chính người hầu mà ông thuê.
Công tước và phu nhân Philharmonie đã không biết bao lần xin lỗi Hầu tước Einsat. Ông từng được mệnh danh là “Sư tử của Đế quốc”, nổi tiếng trên chiến trường, nhưng sau vụ việc này, ông già đi trông thấy vì dằn vặt và ân hận.
Giờ con gái đã an toàn trở về, mong rằng ông có thể nguôi ngoai phần nào.
「Anh cũng phải báo tin này cho anh trai và mẹ biết mới được. Phải cho người đi báo tin ngay.」
「Chắc chắn hai người sẽ rất vui mừng.」
Cloud – công tước Philharmonie – là em trai của hoàng đế. Anh trai của anh, Windham la Sinfonia, chính là hoàng đế của vương quốc Sinfonia này.
Kể từ khi Sakuriel bị bắt cóc, hoàng đế luôn âm thầm hỗ trợ, lo lắng cho đứa cháu gái. Chắc chắn ông sẽ rất vui mừng.
Từ mai, mọi việc sẽ ngập đầu. Trước mắt phải chăm sóc sức khỏe cho Sakuriel, rồi sau đó là chuẩn bị cho “Nghi lễ Khải thị” – buổi lễ để cho con bé nhận “Gift”.
Thông thường, trẻ ba tuổi sẽ được thực hiện “Nghi lễ Khải thị”, nhưng Sakuriel bị bắt cóc nên chưa từng được dự.
Nghĩ lại, chắc chắn con bé chưa từng được nhận “Gift”, giờ đã chậm hơn những đứa trẻ khác tận ba năm.
Nhưng nghi lễ này có thể tổ chức tới năm bảy tuổi, vẫn còn kịp. Cloud tự nhủ như vậy để an lòng.
「Mong con bé sẽ nhận được một “Gift” thật tốt…」
Cloud không khỏi ngước mắt cầu nguyện cho cô con gái nhỏ đã chịu quá nhiều thiệt thòi.
◇◇◇
「…Mình nhớ ra rồi aaaaaa!」
Tôi bật dậy khỏi giường, như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ dài.
Ánh trăng chiếu vào căn phòng này không phải căn hộ sáu mét vuông, cũng chẳng phải túp lều xập xệ quen thuộc, mà là phòng riêng của tiểu thư công tước Sakuriel la Philharmonie.
Tôi nhảy phắt khỏi chiếc giường khổng lồ, đứng trước bàn trang điểm trong ánh sáng lờ mờ và ngắm kỹ gương mặt mình. Không phải kiểu tóc lọn to, nhưng rõ ràng là khuôn mặt này… Không thể nhầm được.
「Nhà Philharmonie, vương quốc Sinfonia, và cả cái tên Sakuriel… Chẳng phải đây là thế giới của Otome Game “Starlight Symphony” sao!?」
Trong gương, phản chiếu là hình ảnh một cô bé giống hệt nhân vật phản diện Sakuriel la Philharmonie trong tựa game Otome “Starlight Symphony” – ngơ ngác, bàng hoàng đứng đó…
:))) Vui rồi đấy 創世の九女神 - Sōsei no kyū megami. Nghĩ đúng là Chín nữ thần sáng tạo, nhưng dịch trong đoạn văn là Cửu nữ thần sáng thế cho ngầu. 天啓の儀 - Tenkei no Gi Nếu các bạn đã đọc bộ điện thoại kia thì biết luôn Cứu nữ thần sáng thế là ai luôn đấy :)))