“Cha… cha nói vậy là sao ạ…?”
Nhận “Gift” khi đã lớn tuổi thì thường nhận được những năng lực cực đoan? Ý cha là mình thuộc dạng đó sao? Nghe bất an quá đi mất…
“Con chỉ được tham dự Nghi lễ Khải thị tối đa đến bảy tuổi thôi. Không ai hiểu rõ lý do, nhưng càng nhận lễ khi gần đến giới hạn tuổi này, thì càng dễ nhận được những Gift hiếm lạ.”
“…Nếu là hiếm thì chẳng phải càng tốt sao ạ?”
Nói cách khác, đó là năng lực “hiếm có khó tìm”, đúng không? Có năng lực độc nhất vô nhị, chẳng phải tuyệt vời hơn sao? Bảy năm không có Gift mà vẫn sống sót, giờ nhận được phần thưởng cũng xứng đáng mà!
“Nhưng hiếm không có nghĩa là mạnh. Đúng là đôi khi cũng có Gift mạnh mẽ, nhưng phần lớn là… ‘hàng lỗi’.”
“…‘Hàng lỗi’ nghĩa là sao ạ?”
“À, cha nói hơi quá. Ý là Gift độc lạ nhưng… chẳng có mấy tác dụng thực tiễn. Kiểu như ‘Không bao giờ bị ướt khi trời mưa’ hay ‘Chỉ có thể bẻ cong thìa’, toàn năng lực giới hạn kiểu đó.”
“Không bị ướt khi mưa” á? Nghĩa là chẳng cần mang ô? Cũng tiện đấy, nhưng chỉ chống được mưa chứ không chống nước? Nước đọng thành vũng thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, năng lực này… chắc chỉ hợp diễn xiếc ở Trái Đất thôi.
Ngược lại, nếu nhận Gift quá sớm, như vừa sinh ra đã làm lễ, Gift có thể mất kiểm soát, thậm chí lấy luôn mạng đứa trẻ.
Theo dữ liệu của Giáo hội suốt bao năm, bốn tuổi là độ tuổi lý tưởng để nhận Gift – vừa đủ mạnh, vừa dễ dùng, xác suất nhận được năng lực hữu ích cũng cao nhất.
Dù vậy, khả năng Gift bị trùng lặp với người khác cũng cao hơn.
Những Gift chẳng hạn như “Tăng cường giác quan” hay “Cường hóa thể chất” rất thực dụng, nhưng cũng khá nhiều người nhận được.
Các vị thần ban Gift cũng đủ kiểu – có thần hào phóng, có thần keo kiệt, nhưng thần hào phóng chưa chắc ban Gift mạnh, còn thần khó tính lại đôi khi ban năng lực bá đạo.
Nữ chính có Gift “Thánh Tích Diệu Kỳ” – món quà của nữ thần Holy, dùng để xua tan tà ác, chữa lành mọi người.
Gift này cực mạnh: thanh tẩy, trừ tà, triệu hồi, hồi phục – đủ cả, đúng chuẩn Gift “vạn năng”. Không biết có phải vì nhận lễ trễ nên nữ chính mới sở hữu nó không ta?
Dù vậy, lúc mới nhập học, nữ chính lại không biết cách dùng Gift nên bị coi là học sinh kém cỏi, còn bị bắt nạt nữa. …Mà, người bắt nạt lại là mình – ác nữ phản diện… Nhưng lần này, mình sẽ không lặp lại đâu!
“Con đã sáu tuổi rồi, liệu có sao không ạ…?”
“Không sao đâu! Dù nhiều Gift giới hạn nhưng cũng có rất nhiều năng lực mạnh mẽ! Cha tin con sẽ làm chủ được mà, Sakuriel!”
Thấy tôi lo lắng, cha liền động viên.
Gift “Triệu hồi Thú Ma” chắc chắn là một năng lực hiếm. Có lẽ trong game Sakuriel cũng nhận lễ muộn nên mới có được nó. Ừ, chắc vậy.
Nghe đâu cũng có quý tộc cố tình trì hoãn lễ để con mình có cơ may nhận được Gift mạnh.
Nhưng cha mẹ mình liệu có dám đánh cược như vậy không? Hay chính Sakuriel hồi nhỏ đã đòi hỏi nhỉ?
Vẫn mang theo nỗi bất an ấy, tôi được thay lễ phục, cùng cha mẹ lên đường đến giáo đường.
Đường phố vắng lặng đến lạ, không giống thủ đô chút nào.
Cũng phải thôi, khu nhà Philharmonie nằm ở Khu Một – nơi chỉ dành cho đại quý tộc. Thủ đô được chia thành bốn vòng tròn đồng tâm quanh hoàng thành: Khu Một cho quý tộc cấp cao, Khu Hai cho quý tộc thấp hơn và đại thương nhân, Khu Ba cho thương nhân bình thường và dân khá giả, Khu Bốn là khu dân thường.
Ở Khu Một, hầu hết quý tộc đều đi xe ngựa nên hiếm ai đi bộ – nếu có thì chỉ là gia nhân.
Giữa các khu còn có trạm kiểm soát, nên mỗi khu đều có một giáo đường riêng. Gia đình tôi đến giáo đường chính của Khu Một – cũng là giáo đường lớn nhất cả nước, còn các giáo đường khác chỉ như chi nhánh ngân hàng.
Dần dần, một tòa giáo đường trắng muốt hiện ra trước mắt, trông chẳng khác gì Nhà thờ Cologne ở Đức. …Không lẽ họa sĩ bối cảnh game này “copy” luôn hình mẫu ngoài đời? Nhưng công nhận tráng lệ thật.
Giáo đường này không thờ riêng một vị thần nào, mà là nơi tôn kính tất cả các “Thần linh”.
Cũng phải thôi, Gift là ân huệ của thần, ai chẳng muốn tôn thờ vị thần đã ban cho mình năng lực ấy, để còn giữ được Gift mãi mãi.
Vì vậy, giáo đường không mang tên riêng mà chỉ gọi là “Giáo đường” – tức là nơi thờ chung các thần.
Những người phục vụ ở đây cũng thờ các vị thần khác nhau.
Như vị thần quan dẫn đường cho chúng tôi, ông ấy là tín đồ của thần giám định – Applay.
Chúng tôi được đưa vào một căn phòng nhỏ, trắng toát, giữa phòng chỉ có một bệ đá đơn độc. Ở đây làm lễ Khải thị sao?
“Xin mời tiểu thư quay ‘Bánh xe Khải thị’ ở đằng kia. Một viên cầu chứa sức mạnh của thần sẽ xuất hiện và ban phước cho tiểu thư.”
Vị thần quan chỉ vào thiết bị đặt trên bệ… Ủa khoan, đó chẳng phải máy quay xổ số kiểu Nhật sao!? Loại mà xoay một vòng là bi rơi ra “lạch cạch” ấy!
Trong game có bao giờ thấy cảnh này đâu, ai mà ngờ được!
Thế giới này lắm chỗ “nửa mùa” Nhật Bản ghê… Chắc do là thế giới game. Liệu có viên bi vàng nào rơi ra rồi chuông reo “Chúc mừng trúng thưởng!” không nhỉ?
“Xin mời, cứ xoay mạnh một vòng nhé.”
Vừa bối rối vừa tò mò, tôi làm theo lời thần quan, đặt tay lên “máy xổ số”… à không, “Bánh xe Khải thị”. Nào, Gift “Triệu hồi Thú Ma”, tới đây – thiên đường lông xù ơi!
Một tiếng lách cách vang lên, rồi một viên cầu bạc lăn ra nằm gọn trên khay vuông của bệ.
“Ồ! Màu bạc này là của Nữ thần Triệu hồi – Samonia!”
Tuyệt vời! Mình rút trúng rồi, “Triệu hồi Thú Ma”!
Viên cầu bạc bỗng bay lên, tan vào lồng ngực tôi. Một luồng nóng ấm lan tỏa trong lồng ngực – đây là cảm giác nhận được Gift sao?
Ngay sau đó, trên mu bàn tay phải tôi hiện lên một phù ấn nhỏ hình tròn – biểu tượng của Nữ thần Triệu hồi Samonia.
“Xin mời sang ‘Phòng Thử nghiệm’. Mời tiểu thư theo tôi.”
“‘Phòng Thử nghiệm’ ạ?”
Tôi nghiêng đầu, cha mẹ liền giải thích:
“Khi mới nhận Gift, ngay cả bản thân cũng chưa biết năng lực ấy là gì. Mà có Gift rất nguy hiểm. Nên lần đầu tiên luôn phải thử ở nơi có nhiều lớp kết giới bảo vệ.”
“Sakura-chan nhận Gift từ Nữ thần Samonia, chắc sẽ triệu hồi ra thứ gì đó. Phòng thử này là để đảm bảo an toàn cho mọi người.”
Thì ra vậy. Đa số trẻ ba tuổi đã nhận lễ, nên chẳng hiểu gì, Gift lại dễ bộc phát ngoài kiểm soát. Phải có biện pháp an toàn là đúng.
Ở vùng quê thì không có phòng thử, chỉ ra chỗ vắng mà thử thôi.
Thần quan dẫn chúng tôi tới một tòa nhà cạnh giáo đường, rộng hơn cả nhà thi đấu thể thao, cũng toàn màu trắng. Trần nhà cao vút, bốn góc đặt tượng rồng ngậm quả cầu pha lê.
Giữa sàn là một ma pháp trận đường kính chừng sáu mét, dát vàng lấp lánh. Tôi được dẫn vào đứng giữa trận, còn thần quan, cha mẹ thì đứng ngoài rìa, phía sau tượng rồng.
“Xin tiểu thư tuyệt đối không rời khỏi ma pháp trận cho đến khi xác nhận an toàn. Đây là kết giới bảo vệ tiểu thư.”
Ra là vậy, đứng trong trận này thì sẽ được bảo vệ khỏi mọi nguy hiểm.
“Khi đã sẵn sàng, hãy thành tâm cầu nguyện với vị thần đã ban Gift. Khi đó, Gift sẽ phát động, năng lực sẽ in sâu vào tâm trí tiểu thư.”
Tôi nhắm mắt, lặng lẽ gửi lời cảm tạ Nữ thần Samonia.
Cảm ơn Samonia-sama đã ban cho con Gift “Triệu hồi Thú Ma”. Con sẽ dùng năng lực này để sống sót ở thế giới này. Mong người tiếp tục phù hộ cho con──
…Tôi bỗng khựng lại. Tại sao ư? Vì tên Gift hiện lên trong tâm trí tôi lại khác hẳn. Không phải “Triệu hồi Thú Ma”!?
“C…cái gì thế này…!?”
“Đây là Gift của Sakuriel sao…!?”
“Trời ơi…!”
Tôi mở choàng mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Một căn nhà gỗ nhỏ cũ kỹ hiện ra, quen thuộc đến nao lòng. Ngoài cửa là tủ kem lạnh, máy bán đồ chơi capsule, phía trên treo tấm biển ghi bằng chữ hiragana: “だがしや”.
Một… tiệm tạp hóa bánh kẹo. Không thể nhầm được, chính là tiệm tạp hóa tuổi thơ của tôi! Ngay trước mắt tôi, tiệm ấy xuất hiện sừng sững.
Mà khoan, đó chẳng phải là Gift của mình sao!?
“Sakuriel… con nhận được Gift gì vậy?”
“Dạ… dạ… hình như là… ‘Triệu hồi Cửa hàng’…”
Tôi rụt rè đáp lại cha. Nhìn vẻ mặt “hả?” của cha mà tôi cũng muốn kêu trời!
“‘Triệu hồi Cửa hàng’…? Cha chưa từng nghe Gift này bao giờ. Đúng là Gift hiếm do nhận lễ muộn rồi… Nghe tên thì chắc là gọi ra một cửa hàng, nhưng… con có thấy nguy hiểm gì không?”
“À… con nghĩ là không… chắc vậy ạ…”
Tôi trả lời thần quan mà cũng chẳng chắc lắm. Nếu đây đúng là tiệm tạp hóa tuổi thơ mình thì chẳng có gì nguy hiểm cả.
“Triệu hồi Cửa hàng”… Hẳn là Gift của tôi đã gọi ra cửa tiệm này. Không lẽ nó được kéo tới từ Trái Đất? Không, không phải. Bởi vì…
Tôi rời khỏi ma pháp trận, tiến lại gần tiệm, chạm tay vào cửa kính – chẳng có gì lạ. Đẩy cửa trượt sang bên, bên trong vẫn ngập tràn bánh kẹo, đồ chơi, mô hình nhựa, pháo hoa… y như ngày xưa.
Nhưng tất cả đều là đồ cổ, toàn thứ tôi từng thấy hồi bé.
Liếc lên tờ lịch treo tường, tôi nhận ra đó là năm tôi bốn tuổi ở kiếp trước. Quả đúng rồi.
Mà tiệm này, tôi nhớ rõ, đến khi tôi học cấp hai thì đã đóng cửa, bị phá bỏ rồi.
Nghĩa là… đây là bản sao tái tạo từ ký ức của tôi?
Chẳng hiểu nổi nữa. Dù sao thì, tôi đã lỡ mất Gift “Triệu hồi Thú Ma”, thế là thiên đường lông xù cũng tan thành mây khói rồi…
Ad: Ảo thật đấy :))) Rất biết cách cà khịa :)) 『試しの間』- "Tameshi no Ma" 【店舗召喚】- Tenpo Shōkan Nghiệp quật là có thật chap trước bảo là mình không cần tiền đâu ngay chap này các vị thần tặng ngay một năng lực rất ư là phải "có tiền" mới sử dụng được, lol :))) Ad: Ờm, chưa chắc đâu nhé....