Starlight Symphony.
Một tựa game mô phỏng tình yêu do công ty Renfil phát triển và phát hành.
Bối cảnh là một thế giới kiếm và phép thuật, nơi nhân vật chính theo học tại học viện, trải qua bao biến cố tình cảm, những bí ẩn ly kỳ và cả những chuyến phiêu lưu rực rỡ – đúng chuẩn mô-típ Otome game kinh điển.
Và trong Starlight Symphony ấy, người chuyên tìm đủ mọi cách để gây khó dễ cho nữ chính, không ai khác chính là tiểu thư công tước – Sakuriel la Philharmonie.
──── Mà đó lại là chính là tôi.
“CÁI QUÁI GÌ VẬY TRỜI ƠI!?”
“Tiểu thư!? Có chuyện gì vậy ạ!?”
Cửa phòng bật mở, một cô hầu gái hốt hoảng lao vào. Ừ thì, tiểu thư công tước mà tự dưng hét lên trong phòng, ai mà chẳng lo lắng! Xin lỗi nhé!
“Không… không sao đâu! Chỉ là… cháu vừa mơ thấy ác mộng thôi mà!”
Ước gì đây chỉ là mơ thật. Cơn ác mộng này đã kéo dài suốt ba năm rồi, dài quá mức cho một bộ truyện dài kỳ!
“Vậy ạ… Thật may quá. Ở đây sẽ không có ai bắt nạt tiểu thư đâu, xin hãy yên tâm nghỉ ngơi nhé.”
Cô hầu mỉm cười, vừa như muốn khóc vừa như muốn an ủi tôi.
…Khoan, hình như cô ấy hiểu nhầm rồi thì phải? Mình đâu có ám ảnh vì quá khứ bị bắt nạt đâu cơ chứ.
Thôi kệ, miễn là qua mặt được mọi người, mình lại ngoan ngoãn chui vào chăn. Khi căn phòng chỉ còn lại mình tôi, trong ánh sáng lờ mờ dưới màn che của chiếc giường công chúa, tôi bắt đầu lần giở ký ức kiếp trước.
Tôi chơi Starlight Symphony lần đầu tiên hồi cấp hai. Ban đầu cũng chẳng hứng thú lắm, nhưng chị họ cứ gợi ý mãi nên tôi thử, ai ngờ lại cuốn đến mức “phá đảo” luôn.
Dù ký ức đã phai nhạt, nhưng tôi nhớ chắc chắn rằng Sakuriel là một trong những “ác nữ” – kiểu nhân vật phản diện điển hình.
Cô ấy là vị hôn thê của hoàng tử, luôn tìm cách phá hoại tình cảm giữa hoàng tử và nữ chính, đủ trò gây khó dễ, mưu mô.
Và rồi, cuối cùng, khi thất bại trong việc định hãm hại nữ chính, cô ấy lại quay sang "tự hủy". Chi tiết thì tôi không nhớ rõ, chỉ biết là kết cục rất chóng vánh.
Chết kiểu gì ấy nhỉ… Thôi, dù thế nào thì mình cũng nhất quyết không để chuyện đó xảy ra!
“Phải tránh né mọi nguy cơ bằng mọi giá…!”
…Ơ khoan! Nghĩ lại thì, mình chỉ cần không trở thành ác nữ là được chứ gì? Đâu nhất thiết phải đi bắt nạt nữ chính, thì sẽ chẳng có kết cục bi thảm nào cả.
Thậm chí, nếu không trở thành vị hôn thê của hoàng tử, mình với nữ chính cũng có lý do gì để đối đầu đâu? Mà nói thật, tôi cũng chẳng mê hoàng tử ấy lắm.
Nếu có thể thì tôi sẽ “tặng” luôn hoàng tử cho nữ chính một cách vui vẻ, tránh được Bad End thì càng tốt!
“À mà… tùy vào việc nữ chính chọn tuyến nhân vật nào nữa…”
Ở tuyến hoàng tử, tôi là ác nữ số một. Nhưng trong Starlight Symphony, ngoài hoàng tử còn có bốn nhân vật khác để chinh phục.
Mỗi tuyến lại có một “ác nữ” hay “kẻ cản trở” riêng, mỗi người một kiểu thử thách nữ chính… Nhưng thôi, chuyện đó để sau.
Vấn đề là, bất kể nữ chính chọn đường nào, Sakuriel cũng xuất hiện và đều có kết cục thảm hại. Trước khi nhánh truyện phân nhánh, tôi là ác nữ chung cho mọi tuyến mà.
Có nhánh bị lôi vào chiến đấu rồi chết, có nhánh tự hủy diệt bản thân, có nhánh bị trục xuất khỏi đất nước, có nhánh trở thành kẻ mất trí, có nhánh gia tộc bị diệt vong…
Gia tộc bị diệt vong là vì tôi phạm tội, còn bị trục xuất hay hóa điên thì may mà không chết, nhưng làm cha mẹ đau lòng như thế thì tôi không bao giờ muốn.
“Tóm lại, tốt nhất là tránh xa các nhân vật chính – cả nam lẫn nữ – thì hơn…”
Nếu tôi nhớ không nhầm, nữ chính là con gái một nam tước ở vùng quê. Đến năm mười sáu tuổi, cô ấy lên kinh đô nhập học tại học viện.
Học viện ấy nằm trên một hòn đảo lơ lửng trên trời, muốn đến chỉ có thể dùng cổng dịch chuyển ở nhà thờ hoàng đô.
Ngay trước ngày nhập học, nữ chính tình cờ gặp hoàng tử – lúc này đang cải trang đi dạo phố… Đúng là mô-típ kinh điển luôn.
Nữ chính sở hữu “Thánh tích diệu kỳ” – một Gift cực mạnh, nói trắng ra là một dạng siêu năng lực thuộc cấp độ "thần".
Ở thế giới Starlight Symphony, Gift là món quà duy nhất mà mỗi người nhận được từ các vị thần – một tài năng hoặc sức mạnh đặc biệt. Khác với ma thuật, Gift không phải ai cũng học được, luyện được.
Khi còn nhỏ, trẻ em sẽ tham dự “Nghi lễ Khải thị” tại nhà thờ để nhận thần dụ, và từ đó được ban cho Gift của một vị thần nào đó. Ai dự lễ này cũng sẽ có một năng lực riêng, dù hữu dụng hay không còn tùy.
…Ơ, mà mình đã nhận Gift chưa nhỉ? Nếu không nhầm, Sakuriel sở hữu Gift “Triệu hồi Ma Thú ” – gọi được các linh thú chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng mà, hồi đó chơi game, năng lực này phiền phức lắm – phải chuẩn bị sẵn thuốc gây tê đặc biệt, nếu không triệu hồi thú sẽ quay ra tấn công chủ nhân.
Nhưng giờ Gift đó là của mình, chắc chẳng cần lo vụ thuốc tê nữa.
Triệu hồi linh thú thì tuyệt rồi – nào là sói, sư tử, tha hồ ôm ấp vuốt ve… Nghĩ đến mà phấn khích quá!
Vừa mơ màng nghĩ về tương lai, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
◇◇◇
“Chào buổi sáng, Sakuriel. Con ngủ ngon chứ?”
“Vâng ạ, con ngủ say tới sáng luôn.”
“Có chuyện gì khó chịu không? Nếu có gì thì nói ngay với mẹ nhé?”
“Con không sao đâu ạ. Con cảm ơn mẹ.”
Tôi chào buổi sáng cha mẹ, đang vui vẻ hỏi han tôi.
Vẫn còn hồi hộp lắm… Mà thật ra, hôm qua khóc quá trời nên giờ cũng hơi ngại.
Mẹ nắm tay tôi dẫn vào phòng ăn. Bàn ăn dài quá thể, chỉ ba người ngồi mà cứ như tiệc lớn ấy.
Tôi buột miệng hỏi sao nhiều ghế thế, mẹ bảo là để khi tổ chức tiệc hay đãi khách, có khi mời đến cả chục người. Thế thì cũng hợp lý.
Bữa sáng dọn ra, khác hẳn với những gì tôi từng ăn ở khu ổ chuột – lần đầu tiên từ khi chuyển sinh tôi mới được ăn thịt đúng nghĩa…
Ở đó chỉ có súp khoai tây với đậu thôi mà.
Dù vậy, với khẩu vị của kiếp trước, tôi vẫn thấy chưa hài lòng lắm.
Bánh mì thì hơi cứng, thịt chỉ tẩm muối tiêu, salad thì sốt dầu mỡ hơi ngấy, được cái trái cây ngon, súp cũng ổn.
Dù là nhà công tước, bữa ăn lại khá giản dị. Chắc cha mẹ tôi không thích bày biện thừa mứa. Tôi đồng ý, chứ nếu dân khu ổ chuột mà biết nhà quý tộc ăn uống xa xỉ, chắc nổi loạn mất.
So với đồ ăn ở khu ổ chuột thì đây là thiên đường rồi… Nhưng xem ra ẩm thực ở thế giới này chưa phát triển lắm. Trong game thì có mấy món nhìn hấp dẫn lắm mà…
Uầy, ăn ngon nửa vời thế này chỉ càng làm mình nhớ đồ ăn kiếp trước. Muốn ăn cơm, muốn ăn ramen, muốn ăn bánh kẹo quá đi mất...
“Sakura-chan, con thấy ngon không?”
“Dạ, ngon lắm ạ!”
Dù không thật sự thỏa mãn, tôi vẫn mỉm cười đáp lại mẹ.
“Con hơi gầy quá đấy, Sakuriel. Cứ ăn nhiều vào nhé, đừng ngại.”
“Dạ, vâng…”
Đúng là mình hơi thiếu dinh dưỡng thật, nhưng ăn nhiều thế này thì… Công tước ơi, tiêu chuẩn nuôi con của ngài cao quá rồi đấy.
“Vẫn còn xa cách nhỉ. À, con gọi ta là ‘Papa’ được không?”
“Hay quá! Mẹ cũng muốn con gọi là ‘Mama’!”
“Ơ… gọi ‘Papa’, ‘Mama’ thì… ngại lắm ạ…”
Dù thân hình nhỏ bé do thiếu ăn, tôi vẫn đã sáu tuổi. Ở thế giới này, trẻ sáu tuổi gọi “Papa”, “Mama” cũng hiếm rồi, huống chi bên trong tôi là người lớn…
Ý tôi là ngại nên không gọi được, nhưng hai người lại tưởng tôi không coi họ là cha mẹ, mặt buồn thiu.
Không phải vậy đâu… Không phải thế mà…
“Vậy… con gọi là ‘Cha’, ‘Mẹ’… được không ạ?”
Định gọi “cha mẹ” thôi, nhưng dù sao cũng là tiểu thư công tước, nên giữ phép lịch sự thì hơn. Tôi rụt rè nói, hai người lập tức tươi tỉnh hẳn lên.
“Tuyệt quá! Từ giờ cứ gọi vậy nhé!”
“Đúng rồi, mẹ cũng thích thế!”
“Vâng… Cha, mẹ… Ơ, úi!?”
Mẹ – à, mẹ tôi – vừa nghe xong đã ôm chầm lấy tôi. Ơ, con còn chưa ăn xong mà…
Nhìn cảnh ấy, quản gia già của nhà Philharmonie – bác Sebastian – rơm rớm nước mắt xúc động. Ơ, bác giúp con với…
Nghe nói bác ấy đã trông coi nhà này từ hồi cha tôi còn nhỏ. Hôm tôi về đây, bác cũng khóc nức nở.
“À này, Sakuriel, con biết về ‘Gift’ chưa?”
“Dạ, con biết. Đó là một dạng món quà được các vị thần ban tặng đúng không ạ?”
Đúng chủ đề tôi vừa nghĩ tối qua, cha – công tước – mở lời hỏi.
“Khi nào con khỏe hẳn, cha sẽ đưa con đến nhà thờ làm ‘Nghi lễ Khải thị’ nhé.”
“Con khỏe rồi mà! Con có thể đi ngay hôm nay luôn!”
Tôi hào hứng đáp luôn, khiến hai người sững lại. Ấy chết, xin lỗi!
Nhưng mà, nhận được Gift càng sớm càng tốt chứ sao.
Trong số các “flag” diệt vong của tôi có cả bị cuốn vào chiến tranh mà chết.
Nếu sớm có được Gift Triệu hồi Thú Ma, biết đâu tôi sẽ mạnh lên và tránh được kết cục ấy. Đương nhiên phải sốt sắng rồi!
“Ơ… con chắc là khỏe chứ?”
“Vâng! Con khỏe mạnh lắm! Con muốn đi nhà thờ ngay!”
“Vậy… cả ba cùng đi nhé!”
Tuyệt quá! Tôi không kìm được mà giơ hai tay lên vui sướng. Nhận ra mình hơi trẻ con, tôi liền thu mình lại, nhưng cha mẹ chỉ mỉm cười dịu dàng.
Thôi mà, sắp được làm phép triệu hồi thú rồi, ai mà không phấn khích cơ chứ!
Chợt, tôi tò mò hỏi:
“À, cha mẹ có Gift là gì vậy ạ?”
Để làm Nghi lễ Khải Thị phải tốn nhiều tiền, nhưng quý tộc thì chắc chắn đều có Gift. Cha mẹ tôi chắc cũng vậy.
Trong game, cha mẹ Sakuriel không hề xuất hiện nên tôi cũng không biết.
“À… đúng rồi, con không nhớ nhỉ. Gift của cha là ‘Phục hồi Vật thể’.”
“Phục hồi…?”
Có vẻ khi tôi ba tuổi, tôi từng biết Gift của cha. Thấy cha thoáng buồn, tôi cũng áy náy.
Cha cầm lấy chiếc đĩa vừa ăn xong, đập mạnh vào cạnh bàn làm nó vỡ tan.
Tôi còn chưa kịp hết sốc thì mẹ đã nhẹ nhàng bảo tôi yên tâm.
“‘Phục hồi Vật thể’.”
Cha đặt tay lên những mảnh vỡ, chỉ trong nháy mắt, chúng liền hợp lại, trở thành chiếc đĩa trắng tinh như mới. Như phép màu luôn ấy!
“Wow! Thế cha có thể sửa được mọi thứ ạ!?”
“Không phải cái gì cũng sửa được đâu con. Không thể phục hồi sinh vật sống, đồ vật để quá lâu hay quá lớn, quá phức tạp cũng chịu. Nhưng nếu chia nhỏ ra thì cũng có thể sửa từng phần một.”
Hóa ra Gift của cha cũng có giới hạn.
Nhưng thế này cũng đã quá tiện rồi. Nếu mở tiệm sửa đồ chắc giàu to… À mà, mình là tiểu thư công tước, cần gì đi kiếm tiền!
“Còn mẹ thì sao ạ?”
“Mẹ à? Mẹ nhận được Gift ‘Thúc đẩy Thời gian’ – có thể thúc đẩy dòng chảy thời gian lên nhanh hơn. Không dùng lên sinh vật được, chỉ trong phạm vi nhỏ thôi. Mẹ cũng nhận từ thần Tokie – vị thần Thời Không, giống cha con đấy. Mẹ hay dùng để ủ rượu vang cho nhanh.”
Ôi chao, một người phục hồi – một người thúc đẩy thời gian, đúng là cặp đôi trời sinh.
Gift đúng là thứ quyết định vận mệnh cả đời người ở thế giới này.
Nhưng Gift càng mạnh thì càng có rủi ro. Nếu làm điều trái ý thần linh ban Gift, năng lực ấy sẽ biến mất vĩnh viễn, không bao giờ lấy lại được.
Nhiều kẻ dùng Gift để làm điều ác, mà thường những thần ban Gift cho họ lại là những vị thần dễ dãi hoặc… hơi “tùy hứng”. Giá mà họ quản lý chặt hơn thì tốt biết mấy.
“Sakura-chan cũng mong nhận được một Gift thật tốt nhé!”
“Vâng!”
Tôi gật đầu thật mạnh. Dù tôi biết mình sẽ nhận Gift gì rồi.
Nhưng rồi cha tôi nói câu tiếp theo, khiến tôi sững lại.
“Lẽ ra con phải làm Nghi lễ Khải thị từ năm ba tuổi. Để đến tận bây giờ mới làm, cha hơi lo… Vì càng lớn mới nhận Gift thì năng lực càng dễ bị lệch lạc, cực đoan…”
……………Cái gì cơ!?
:))) Em nhọ lắm :))) :))) Cẩn thận bị nghiệp quật em ơi :))) 【聖なる奇跡】- Sei naru kiseki 【獣魔召喚】- Jūma Shōkan :))) Tránh không nổi đâu em ơi:))) “物体修復” - Buttai Shūfuku “歳月推進” - Saigetsu Suishin :))) Chuẩn bị bị nghiệp quật ngay chap sau :)))