“Đây… là một cửa hàng sao? Ta chưa từng thấy cửa hàng nào như thế này…”
“Anh xem này! Từ trong chiếc hộp này tỏa ra khí lạnh kìa…!”
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ đứng trong tiệm tạp hóa, thì bên ngoài cha mẹ tôi lại đang xôn xao bàn tán.
Có vẻ họ vừa mở tủ đông lạnh và bị luồng khí mát làm cho bất ngờ.
Tôi cầm lấy viên kẹo socola mười yên hình vuông ngay trước mặt, định bóc vỏ ra ăn, nhưng lạ thay, không thể mở được. Sao lại thế nhỉ?
Ngay cả hộp nhựa đựng mực chua bên cạnh cũng không mở ra được. Những loại kẹo cao su, thạch khác cũng vậy, không tài nào bóc nổi. Ơ, chẳng lẽ… không ăn được? Chỉ để trưng bày thôi à?
“Sakuriel, đây thật sự là cửa hàng sao? Không thấy người bán, mà mấy món nhỏ nhỏ này là hàng hóa à?”
“Dạ, con nghĩ đây là đồ ăn… là bánh kẹo ạ. Nhưng không hiểu sao lại không ăn được…”
Nói đến đó, tôi chợt nhận ra.
──── “Hàng hóa”.
Nếu những thứ ở đây là để bán thì…!
“Cha ơi! Cha có mang tiền không ạ!?”
“Hả? Tiền á? Cha chỉ có tiền làm lễ dâng cho giáo đường thôi…”
Tôi nhận từ cha một đồng vàng. Lần đầu tiên trong đời tôi được cầm đồng vàng đấy!
Ở khu ổ chuột trước kia, tôi chỉ toàn thấy đồng sắt hoặc đồng đỏ thôi. Một đồng sắt mua được một ổ bánh mì nhỏ, chắc cỡ trăm yên gì đó.
Tiền tệ ở đây chia theo hệ thập phân: sắt → đồng → bạc → vàng → bạch kim → hoàng kim. Một đồng vàng chắc tầm mười vạn yên.
Mua kẹo mà xài tới mười vạn yên… đúng kiểu giới quý tộc! À mà, nhà mình đúng là giới quý tộc thật.
Tôi đặt đồng vàng lên chiếc khay nhỏ cạnh quầy thu ngân.
Sau đó, tôi thử lại viên kẹo socola mười yên khi nãy thì lần này bóc vỏ được!
Đằng sau lưng vang lên tiếng “lách cách”, tôi ngoái lại thì thấy đồng vàng đã biến thành vài đồng bạc, đồng đồng và cả đồng sắt.
Có vẻ là tiền thối. Đếm kỹ thì thiếu mất một đồng sắt – vậy là viên kẹo này giá trăm yên?
Gì cơ, gấp mười lần giá gốc á!? Đúng là “cắt cổ”! Nhưng thôi, lâu lắm rồi mới được ăn, ăn luôn!
Miếng socola ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi, ngon tuyệt vời. Ừ, trăm yên cũng đáng mà…
Thật ra, trước khi vào phủ công tước, tôi hiếm khi được ăn đồ ngọt… Nhưng dù sao thì, vị ngọt này vẫn là số một!
“Sa… Sakuriel!? Con ăn thứ đen sì đó không sao chứ!?”
“Không sao đâu ạ. Ngọt lắm, ngon lắm! Cha ăn thử đi!”
Tôi mua thêm một viên socola nữa và đưa cho cha. Cha nhăn mặt nhìn màu sắc viên kẹo, nhưng sau khi ngửi thử, dường như bị hương thơm hấp dẫn nên mạnh dạn cho vào miệng.
“…Ngọt thật. Đúng là bánh kẹo rồi. Nhưng ngọt đến mức này thì cha chưa từng ăn bao giờ…”
Tôi cũng chia cho mẹ và vị thần quan mỗi người một viên, và cả hai đều bị vị ngọt ấy làm cho mê mẩn, khuôn mặt rạng rỡ tận hưởng từng chút một.
“Vậy tất cả những thứ ở đây đều là bánh kẹo sao…? ‘Triệu hồi Cửa hàng’ là năng lực gọi ra tiệm bánh kẹo à?”
“Không hẳn ạ, không phải tất cả đều là kẹo đâu ạ. Nói đúng hơn thì, đây là tiệm tạp hóa ạ.”
Ngoài bánh kẹo, còn có mô hình lắp ráp, bóng siêu bẩy, nam châm, súng nước… Hồi xưa bọn con trai hay mua mấy thứ này lắm.
Cửa tiệm này tồn tại đã lâu, nên trong góc còn chất đống những món đồ chơi cũ từ bao năm trước. Có khi với dân sưu tầm thì là hàng hiếm, nhưng với bọn trẻ con chúng tôi hồi đó, chỉ là đồ cũ thôi.
“Dù sao thì cũng chúc mừng con đã nhận được Gift thuận lợi.”
“Cảm ơn. À, đây là tiền dâng lễ, phiền ông chuyển giúp.”
“Xin đa tạ… Nguyện cho thần linh ban phước lành cho mọi người.”
Cha tôi đưa túi tiền (chắc đầy vàng) cho thần quan.
Giáo hội cũng phải có tiền mới duy trì được, nghe thì thực dụng nhưng cũng là chuyện thường tình.
Nhưng vì lệ phí cao, nhiều người không đủ tiền nên chẳng được nhận Gift. Dù không phải quý tộc, chỉ cần đủ tiền quyên góp là vẫn được dự Lễ Khải thị, như vậy cũng còn đỡ.
Dù vậy, Gift thì muôn hình vạn trạng, không thiếu những năng lực vô dụng hoặc kỳ quặc.
Nói cho cùng, chuyện này cũng giống như đánh bạc. Bỏ cả gia tài ra mà nhận về năng lực chẳng ra gì thì ai dám thử?
Tiền quyên góp này nghe nói được quản lý bởi người sở hữu Gift của Thần Thương mại nên chẳng lo bị biển thủ.
Thi thoảng cũng có Gift mang lại xui xẻo cho chủ nhân.
Nếu gặp trường hợp đó, có thể báo cho giáo hội để xin phong ấn Gift lại.
Tuy nhiên, một người chỉ có một Gift, đã phong ấn thì không thể nhận lại năng lực mới.
Việc phong ấn Gift vốn là hình phạt dành cho tội phạm.
Trong game, Sakuriel khi bị trục xuất khỏi đất nước cũng bị phong ấn Gift “Triệu hồi Ma Thú”.
“Triệu hồi Cửa Hàng” à… Không phải “Triệu hồi Ma Thú” thì hơi tiếc, nhưng biết đâu lại dùng được thì sao?
Cần phải thử nghiệm thêm. Không biết có gọi được cửa hàng khác ngoài tiệm tạp hóa này không nữa…
“Sakura-chan, cây que lạnh này cũng là kẹo à? Màu sắc rực rỡ ghê…”
Mẹ tôi lấy từ tủ đông ra một que kem cam. Trời ơi, tuổi thơ ùa về! Hồi nhỏ tôi mê món này lắm.
“Nó được bọc lớp màng trong suốt, ăn luôn cả vỏ à con…?”
“Không ạ, mình phải làm thế này… Đây!”
Tôi nhận que kem từ mẹ, bẻ đôi ở giữa rồi đưa lại một nửa cho mẹ.
“Phần vỏ này… à, màng bọc ấy, không ăn được đâu mẹ nhé.”
“Cảm ơn con… Con rành ghê nhỉ…”
Chết rồi. Một đứa nhỏ vừa thoát khỏi khu ổ chuột mà lại am hiểu mấy món hàng kỳ lạ này thì hơi… “lộ” quá!
“Khi nhận Gift, đôi khi người nhận cũng đồng thời có được hiểu biết về năng lực đó. Có lẽ tiểu thư cũng vậy.”
Tuyệt vời, thần quan! Đúng là cứu nguy đúng lúc! Cứ cho là vậy đi!
Mẹ gật gù có vẻ đã tin, rồi cắn thử miếng kem.
“Ôi… Mát lạnh, ngọt lịm, ngon tuyệt! Mẹ chưa từng ăn món kem nào thế này. Trong cung cũng chẳng có đâu!”
“Đúng thật… Phải mang về biếu cả đại huynh mới được…”
Lúc nào chẳng biết, cha và thần quan cũng đang chia nhau que kem xanh – chắc là vị soda.
Mà… đại huynh? Biếu?...
“Cha có anh trai à? Vậy là bác ruột của con sao?”
“Hả? À, con quên rồi à… Đúng vậy. Bác ruột con là quốc vương đấy. Sau này cha sẽ dẫn con đi gặp.”
……Hả?
Quốc vương? Bác ruột mình là vua á!?
Khoan đã! Đúng rồi! Sakuriel trong ‘Starlight Symphony’ là vị hôn thê của thái tử, cũng là chị em họ!
Khoan khoan… Vậy là mình đã bị “đính hôn từ nhỏ” với hoàng tử rồi sao!?
“Ơ… con… con không phải là hôn thê từ nhỏ của ai đâu nhỉ…?”
“Sao tự nhiên con hỏi thế? Con không cần phải vội quyết định chuyện hôn nhân đâu. Sakuriel cứ ở nhà với cha mẹ cũng được mà!”
“Anh này… Thế cũng không ổn đâu. Yên tâm đi con, rồi con sẽ gặp được người tuyệt vời thôi.”
Nghe giọng điệu này, xem ra tôi chưa có hôn ước nào cả. Phù, hú hồn…
Nhưng mà… quốc vương là bác ruột mình thật sao… Dù là công tước, cũng không ngờ huyết thống lại gần thế.
Đi gặp quốc vương thì được, chứ gặp thái tử thì tôi không muốn đâu! Nhỡ bị ép làm hôn thê thì toi đời!
Phải nghĩ cách tránh cái kết bi kịch này mới được…
Tôi vừa gặm que kem bẻ đôi, vừa trăn trở tìm đường “bẻ gãy” những lá cờ diệt vong.
◇◇◇
Sau mấy ngày trở về từ giáo đường, tôi đã thử nghiệm kha khá về “Triệu hồi Cửa hàng”.
Trước mắt, tôi chỉ gọi ra được tiệm tạp hóa này. Mỗi lần triệu hồi, cửa tiệm tồn tại tối đa hai mươi bốn tiếng, hết thời gian thì cả tiệm lẫn hàng hóa đều biến mất.
Mua hàng phải trả tiền, không trả thì không mở được bao bì, cũng không mang ra khỏi tiệm được. À, hàng đã mua rồi thì dù tiệm biến mất cũng không mất theo.
Những thứ không phải hàng hóa thì không mua được. Tôi thử lấy cây bút bi ở quầy thu ngân mang ra ngoài, không được. Nhưng lạ là, trong tiệm thì vẫn dùng được. Đúng là khó hiểu.
Không thể vào khu vực không phải cửa hàng.
Tiệm này là nhà riêng kiêm cửa hàng, nhưng tôi không vào được phòng phía sau quầy – như có tấm đệm không khí ngăn lại. Chắc vì đó là khu nhà ở, không phải cửa tiệm.
Điện vẫn có. Nước cũng vậy. Tôi thử mở vòi nước ngoài sân, nước chảy ào ào. Nhớ hồi bé, đi học về hay ghé đây xin nước uống. Không biết nước này có phải là “hàng hóa 0 yên” không nhỉ? Thôi, nghĩ đau đầu lắm, bỏ qua vậy.
Chưa hết hai mươi bốn tiếng, tôi vẫn có thể tự ý làm tiệm biến mất. Gọi ra thì tốn ma lực, xóa đi thì không mất gì.
Mỗi lần gọi lại, mọi thứ trong tiệm đều được “reset” về trạng thái ban đầu: hàng hóa được bổ sung, kem tan chảy cũng trở lại nguyên vẹn. Luôn như lần đầu tiên tôi mở tiệm vậy.
Nhưng với lượng ma lực hiện tại, tôi chỉ gọi được một lần mỗi ngày thôi.
Dạo này, sáng nào tôi cũng gọi tiệm ra giữa vườn phủ công tước, cha trả tiền, rồi các hầu cận tha hồ “gom hàng” mang về.
Vì sao à? Nghe bảo ma lực càng dùng nhiều khi còn nhỏ thì sau này càng phát triển. Không biết có đúng không, nhưng cứ thử còn hơn không.
Hàng mua về được cất trong nhà, nhưng kem thì phải chia cho mọi người ăn ngay, không thì tan chảy mất.
Ai cũng thích mê, vì ngay cả quý tộc cũng hiếm khi được ăn kem. Có người ăn nhiều quá còn đau bụng nữa.
Lạ là trong tủ đông còn có cả khay làm đá, nên dù không nhiều, nhưng cũng có thể lấy đá dễ dàng. Bình thường muốn có đá phải nhờ người có Gift hệ băng hoặc pháp sư băng giá mới làm được. Đem đá này ướp lạnh nước uống thì tuyệt cú mèo.
Ngoài ra, trong tiệm còn có tủ lạnh nhỏ bán nước ngọt đóng chai: soda, cola, và mấy loại nước giải khát màu mè. Cái mở nắp chai trong tiệm không mang ra ngoài được, nên cha tôi đặt thợ rèn làm riêng cho một cái mở nắp. Giờ thì cha mê soda lắm rồi.
Tôi để ý tờ lịch treo trong tiệm, chợt nhận ra: có khi nào tiệm này được tái tạo đúng trạng thái lần đầu tôi ghé mua kẹo không nhỉ?
Hồi ấy, hộp kẹo cao su mười yên luôn bị lấy mất viên chính giữa – và giờ trong tiệm này cũng vậy, hộp kẹo trên kệ cũng thiếu y hệt. Chắc chắn là thế rồi.
“Triệu hồi Cửa hàng” đúng là Gift tiện lợi. Nhưng… dùng năng lực này để phá cờ diệt vong kiểu gì được nhỉ…?
Thôi thì, dù có bị trục xuất khỏi nước, ít ra mình vẫn sống sót nhờ bánh kẹo. Ăn mãi thì chắc cũng ngán, nhưng còn hơn chết đói…
Vừa nghĩ ngợi mông lung, tôi vừa phải đối mặt với một cảnh tượng lạ đời – có người đang quỳ rạp xuống đất trước mặt tôi.
Bạn hỏi ai à? Chính bản thân tôi cũng không hiểu nổi nữa.
“…Ông ngoại, ông ngẩng đầu lên đi mà…”
“Không! Ta biết mình không xứng được tha thứ, nhưng xin hãy để ta tạ lỗi! Tất cả là lỗi của ta…!”
Người đang phủ phục sát đất ấy, không ai khác chính là ông ngoại tôi – Bá tước biên cương Zarlbach von Einzatz, cha của mẹ tôi.
Ad: Theo tôi, cái giá này không phải là mắc mà là "rẻ", vì có thể giá trong cửa hàng đã được quy đổi phù hợp để cân bằng giá ở bên thế giới này. Ad: Chuẩn bị chap sau tấu hài :)))