Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

45 143

Khi kết nối tình yêu với cô gái điện sóng cô độc thì lại siêu nặng tình

(Tạm ngưng)

Khi kết nối tình yêu với cô gái điện sóng cô độc thì lại siêu nặng tình

Fumitaka Jinguji

Từ một lời nói dối mà bắt đầu, nhưng cảm xúc lại ngày một chân thành.Đây là câu chuyện tình yêu hơi “điện sóng” nhưng cũng ngọt ngào đến lạ thường…

4 23

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

14 117

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

(Đang ra)

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

※ Đây là 1 câu chuyện đi cắm sừng

73 3957

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

Rifujin na Magonote

Tuyển tập truyện 『Phần Xà Túc』 kể về cuộc sống sau này của những người xung quanh anh, chính thức mở màn!

2 40

ARC 1 - TIỂU THƯ CÔNG TƯỚC LÀ ÁC NỮ - Chương 1: Sứ giả nhà công tước

Tên tôi là Sakura. Không phải là “Sakura” của hoa anh đào đâu nhé. Tên đầy đủ của tôi là Sakuriel. Có lẽ vậy.

Tôi là một cô bé với mái tóc màu hồng phấn nhạt gần như trắng, cùng đôi mắt màu ngọc bích. Hiện tại tôi sáu tuổi. Có lẽ vậy.

Điều kỳ lạ là tôi vẫn còn ký ức về kiếp trước. Ở thế giới trước, tôi từng là một sinh viên chuyên ngành thiết kế ở một trường dạy nghề, hoàn toàn khác với nơi này.

Sống một mình, xa gia đình. Bạn bè quanh tôi thì... nói sao nhỉ, toàn những người cá tính mạnh, thậm chí hơi “lập dị” nữa, nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.

Rồi một ngày nọ, sau khi thức trắng đêm hoàn thành đồ án tốt nghiệp và vội vã đến trường, tôi bất ngờ bị cuốn vào một vụ tai nạn giao thông và chết một cách chóng vánh.

Tôi nhớ lại mọi chuyện vào năm ba tuổi, khi bị người đàn ông mà tôi nghĩ là cha mình – đang say khướt – đánh mạnh vào đầu trong một con hẻm nhỏ ở khu ổ chuột.

Hoảng loạn vì bị đánh bất ngờ, tôi chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy. Nhưng khi đó tôi mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, chạy đến đâu thì ông ta vẫn vừa la hét vừa đuổi theo, khiến tôi sợ hãi tột cùng.

Đêm khuya, lại ở một thị trấn xa lạ. Khi bị dồn vào một ngõ cụt, tôi nghĩ sẽ lại bị đánh tiếp, thì bất ngờ ông ta giẫm lên một vỏ chai rượu, loạng choạng ngã và đập đầu vào bậc thềm đá, chết ngay tại chỗ một cách ngớ ngẩn.

Ký ức kiếp trước trỗi dậy, tôi hoảng loạn tột độ. Người mà tôi nghĩ là cha cũng đã chết ngay trước mắt. Ai có thể trách tôi vì đã bỏ chạy khỏi nơi đó chứ?

Bỏ mặc ông ta? Thành thật mà nói, tôi chẳng có chút cảm xúc nào, vì tôi cũng không muốn nghĩ một người hay đánh đập mình là cha. Dù ông ta có còn sống, chắc tôi cũng sẽ tìm cách bỏ trốn thôi.

Sau khi bỏ chạy, tôi nhận ra mình gần như không nhớ gì về ba năm đầu đời, ngoài tên của chính mình. Có lẽ do bị đánh quá nhiều.

Ban đầu tôi nghĩ mình nhập vào xác ai đó, nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được đây là cơ thể của mình. Có lẽ ký ức cũ bị đánh bật ra, thay vào đó là ký ức kiếp trước quay về. Không biết nên vui hay buồn nữa...

Cái tên này, hình như tôi từng nghe ở đâu đó trong kiếp trước, nhưng mãi vẫn không nhớ ra nổi. Dường như ký ức của tôi vẫn còn lộn xộn.

Ngay cả chuyện của kiếp trước, tôi cũng cảm thấy như đang nói về ai đó khác. Thay vì buồn hay tiếc nuối vì chết bất ngờ, tôi chỉ thấy lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo.

Bởi lẽ, tôi không chỉ không biết gì về nơi này, mà đây còn chẳng phải Trái Đất. Nhìn lên bầu trời đêm với hai mặt trăng lơ lửng, tôi mới thực sự thấm thía sự thật đó.

Dù sao thì, mới ba tuổi tôi đã buộc phải tự mình sinh tồn.

Nếu không được một bà lão thầy thuốc đi ngang qua nhặt về, chắc chắn tôi đã chết rồi.

Bình thường chẳng ai lại đi theo người lạ, nhưng khi ấy tôi đã tuyệt vọng đến mức không còn lựa chọn nào khác.

Một đứa trẻ mồ côi ở khu ổ chuột thì làm sao sống nổi một mình. Nếu không có người bảo hộ, cái chết là điều tất yếu.

Nhìn lại, tôi thấy quyết định khi đó là đúng đắn.

Bà lão là người du mục, chuyên đi khắp các khu ổ chuột trong thành phố để bán thuốc.

Bà ít nói, nhưng tay nghề rất vững. Người dân khu ổ chuột nào bà ghé qua cũng đều tìm mua thuốc của bà.

Thế giới này có phép thuật và bà lão là một “dược sư ma pháp” – người chế tạo dược phẩm bằng ma thuật, gọi là “ma dược” hay “potion”.

Dù không phải hạng nhất, nhưng bà cũng đủ giỏi để sống được nhờ nghề này. Nếu biết lấy lòng quý tộc hay thương nhân, hẳn bà còn có thể kiếm nhiều tiền hơn, nhưng bà luôn sống lặng lẽ, tránh xa ánh mắt người đời. Tôi không rõ lý do, nhưng chắc hẳn có nguyên do nào đó.

Dù còn nhỏ, tôi cũng giúp bà hái thuốc, chế biến dược liệu... và lớn lên từng ngày. À, “lớn lên từng ngày” thì hơi quá, vì điều kiện sống ở đây quá khắc nghiệt, dinh dưỡng chỉ đủ cầm hơi, tôi gầy gò và thấp bé.

Nhưng được ăn no đã là may mắn lắm rồi. Dù chỉ là những ma dược chất lượng thấp, vẫn có thể bán lấy tiền, nên cuộc sống của chúng tôi còn đỡ hơn nhiều so với những nơi khác, nơi mà trẻ con chết như ngả rạ. Tôi thực sự may mắn.

“Ít ra thì mình đã từng nghĩ như thế...”

Tôi đứng lặng trong căn lều xiêu vẹo, trống hoác.

Chỉ mới mấy ngày trước, bà lão thầy thuốc đã qua đời.

Sáng hôm ấy, chờ mãi không thấy bà dậy, tôi vào xem thì bà đã lạnh ngắt. Gương mặt thanh thản, không chút đau đớn, như thể đang ngủ.

Dù chẳng nói chuyện nhiều, nhưng bà là ân nhân đã nuôi tôi suốt ba năm trời, tôi không kìm được nước mắt. Giá mà tôi có thể báo đáp gì cho bà...

Nhưng khi tôi còn chưa nguôi nỗi buồn, một gã đàn ông tự xưng là con trai bà đã xồng xộc xông vào, vơ vét sạch mọi thứ có giá trị trong nhà.

Từ thuốc men, nguyên liệu, dụng cụ chế biến... tất cả đều bị hắn lấy đi.

Căn nhà này bà mới dựng lên để hai bà cháu ở cùng nhau, thực ra chỉ là một túp lều tạm bợ. Nhìn cảnh hắn lục lọi phá phách, tôi thấy uất ức vô cùng.

Nhưng tôi chẳng phải con gái hay con nuôi gì của bà, chỉ là người ở nhờ. Trước quyền lợi chính đáng của “con trai”, tôi không thể làm gì. Hàng xóm cũng chỉ biết nhăn mặt, vì con cái thừa kế đồ của cha mẹ đâu phải tội lỗi gì.

May mà hắn không thèm lấy luôn cái lều rách này, chỉ chất đống “chiến lợi phẩm” lên chiếc xe kéo ọp ẹp rồi biến mất, để lại bà lão trong quan tài mà chẳng buồn đoái hoài. Đúng là không xứng đáng làm con.

Bà chưa bao giờ kể với tôi về đứa con này, chắc họ xa cách từ lâu. Nhìn hắn thì tôi cũng hiểu tại sao.

Thị trấn này là quê hương của bà, một người quen của bà đã kể cho tôi nghe về quá khứ bất hảo của hắn. Giá mà tôi đấm cho hắn một phát...

Mấy loại thảo dược hắn lấy đi thực ra rất khó bảo quản, hắn không có kiến thức thì chỉ vài ngày là hỏng. Thảo dược hỏng thì chẳng ai mua, chỉ bán được rẻ như bèo. Hừ, đáng đời!

“Giờ thì mình phải làm gì đây...?”

Tôi lật tấm ván sàn nơi ánh hoàng hôn rọi vào, lấy ra chiếc túi nhỏ giấu tiền. Đây là số tiền tôi tích góp được suốt ba năm, nhờ bán dược phẩm tự chế bên cạnh bà. Không nhiều, nhưng đủ sống được vài ngày.

Nhưng rồi sao nữa? Người ở khu ổ chuột này ai cũng chỉ lo thân mình, chẳng ai nuôi nổi tôi. Tôi cũng không có ai thân thích...

Vậy chỉ còn cách tự kiếm sống. Dù bà công nhận tay nghề của tôi, nhưng tôi chẳng có mối nào, liệu thuốc của tôi có bán được không?

Khoan đã! Dụng cụ, nguyên liệu đều bị lấy mất rồi! Thế thì làm sao chế thuốc? Chẳng lẽ hết đường rồi sao?

Chỉ còn cách đi ăn trộm, móc túi... nhưng tôi không muốn như vậy. Đang loay hoay suy nghĩ trong căn phòng chỉ còn lại một chiếc quan tài, tôi chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào. Chẳng lẽ tên con trai bà quay lại?

Tôi còn đang nghi hoặc thì bất ngờ, “Rầm!” – cánh cửa bị mở tung, một người đàn ông tóc đỏ, mặc giáp như kỵ sĩ lao vào.

Gì vậy trời!? Đột nhiên xông vào là sao!?

“Xin thất lễ! Tôi nghe nói ở đây có cô bé tên Sakura... Ồ!”

“...V-vâng, cháu là Sakura, có chuyện gì ạ...?”

Vị kỵ sĩ mắt sáng rực lên, mặt mừng rỡ nhìn tôi, còn tôi thì sợ xanh mặt. Cái gì vậy trời!? Tôi còn chưa làm gì xấu đâu nhé!?

“Xin phép thất lễ!”

“Á...!”

Anh ta bước thẳng vào, bất ngờ nắm lấy cánh tay phải tôi, vén mạnh tay áo rách nát lên.

Trên bắp tay tôi có một vết bớt hình hoa anh đào. Tôi đoán chắc vì thế mà mình được đặt tên là Sakuriel.

Ở thế giới này, “Sakura” cũng là hoa anh đào, còn “Riel” nghĩa là “hoa”, vậy tên tôi được đặt là “Sakuriel”.

“Ồ... Không sai được! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Sakuriel-sama!”

“...Hả?”

Sakuriel... “sama”? Khoan, gì vậy trời?

Vị kỵ sĩ tóc đỏ vẫn nắm chặt tay tôi, kéo tôi đi luôn.

“Nào, mau đến gặp ngài công tước thôi! Đi thôi, đi thôi!”

“Ơ, khoan đã...!”

“Yên tâm! Từ giờ chúng tôi sẽ luôn ở bên cạnh... Ặc!?”

Đúng lúc anh ta kéo tôi đi, một người phụ nữ mặc giáp xuất hiện từ phía sau, vung thanh kiếm còn nguyên vỏ gõ mạnh lên đầu anh ta.

“Đồ ngốc! Làm Sakuriel-sama sợ rồi kìa! Bình tĩnh lại coi!”

Anh chàng tóc đỏ ôm đầu lăn lộn đau đớn. Nghe đã tai thật...

Nữ kỵ sĩ cúi xuống trước mặt tôi. Cô có mái tóc dài màu hạt dẻ buộc đuôi ngựa, đôi mắt xanh biếc. Cô mặc giáp giống hệt anh chàng kia, chắc cùng một đoàn kỵ sĩ.

“Xin chào, Sakuriel-sama. Tôi là Tanya Celesta, kỵ sĩ phục vụ cho Công tước Philharmonie. Còn cái tên ngốc đang lăn lộn khóc lóc kia là Euan Polka, cũng là kỵ sĩ của nhà Philharmonie.”

Nhà công tước!? Đó chẳng phải là dòng dõi quý tộc thân cận với hoàng tộc sao!? Sao kỵ sĩ của một nhà danh giá như vậy lại xuất hiện ở khu ổ chuột này!?

“Chúng tôi đã tìm kiếm cô suốt ba năm qua, kể từ khi cô bị bắt cóc khỏi gia đình – tiểu thư của Công tước Philharmonie.”

“...Vâng?”

Tiểu thư nhà công tước? Tai tôi nghe nhầm chăng? Cô ấy vừa nói gì lạ vậy?

“Cũng dễ hiểu khi cô chưa thể tin được. Nhưng mái tóc, đôi mắt, và vết bớt này... không thể nhầm lẫn, cô chính là Sakuriel la Philharmonie – tiểu thư nhà công tước. Ba năm qua, cảm ơn cô đã sống sót. Chắc chắn công tước và phu nhân sẽ rất vui mừng...”

Giọt nước mắt lăn trên má Tanya.

Ờ... đừng khóc chứ, tôi chẳng biết phải làm sao...

Tiểu thư công tước? Tôi á? Vì không nhớ gì trước ba tuổi nên tôi cũng chẳng rõ thật hay không.

“Chúng tôi sẽ giải thích chi tiết trên xe ngựa. Cô có thể đi cùng chứ?”

Chợt trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ: “Liệu họ có phải là bọn buôn người không?” Nhưng nếu thật thế thì đâu cần vòng vo bắt một đứa trẻ mồ côi như tôi.

Tôi không biết họ nói thật hay không, nhưng chắc đi theo cũng chẳng tệ. Tệ hơn hiện tại thì cũng chẳng còn gì để mất.

Khu ổ chuột này lại ở rìa thị trấn, chẳng ai để ý đến sự biến mất của tôi đâu.

Chỉ còn một điều tôi cần làm trước khi rời đi.

“À... Cháu muốn chôn cất bà lão cho đàng hoàng...”

“Tôi đã nghe người dân kể. Ân nhân đã nuôi dưỡng Sakuriel-sama đến ngày hôm nay. Nhà công tước sẽ đứng ra lo liệu tang lễ chu đáo.”

Ngay sau đó, mấy người đàn ông – chắc là thuộc hạ của Tanya – lặng lẽ mang quan tài của bà lão ra nghĩa trang của nhà thờ trong thị trấn.

Tanya còn trao cho cha xứ một khoản tiền lớn, nhờ ông trông nom mộ bà.

Giờ tôi không còn gì vướng bận nữa. Sau khi nói lời tạm biệt cuối cùng với bà, tôi cùng Tanya lên chiếc xe ngựa giản dị – không giống xe của nhà công tước cho lắm.

Còn Euan, kỵ sĩ tóc đỏ, bị bắt sang xe khác vì tôi “sợ hãi”. Thật ra là tôi chỉ thấy sốc thôi.

“Vậy, chúng ta xuất phát nhé.”

Mang theo nỗi bất an về tương lai, chiếc xe ngựa của nhà công tước đưa tôi rời khỏi khu ổ chuột, lao vào màn đêm đang buông xuống...