Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 06: Cuộc xâm lược Josegrad - Chương 104

Sau khi chiếm được pháo đài Rusovets, quân chính phủ Sabbat ngập tràn trong niềm vui chiến thắng.

Trận chiến tại pháo đài Rusovets, vốn được cho là bất khả thi do tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng về vật tư, lại được kết thúc trong vòng chỉ 1 ngày, một chiến thắng vang dội.

"Quân địch yếu thật !"

"Chúng ta thắng rồi, thắng thật rồi !"

Người ta ước tính rằng số nạn nhân trong trận chiến tại Rusovets dao động từ 7000 đến 8000 người.

Tất nhiên, hầu hết trong số đó là của phe bảo vệ pháo đài. Rất nhiều trong số họ là những thanh niên chưa đến tuổi nhập ngũ, nhưng đã cầm súng bởi lý tưởng mà người lãnh đạo của họ, Remi, đã vẽ ra, với hy vọng xây dựng một thời đại mới.

"Hôm nay sẽ là đêm tiệc ăn mừng! Dù sao thì hôm nay cũng nên được phép xả hơi một chút phải không, Sylph-sama ?"

"Ừ, ta sẽ đi nhận phần thưởng cho tất cả mọi người."

"Mong đợi ở ngài đấy, nhóc ranh đại úy tham mưu !"

Binh sĩ của Sylph cũng hò reo ăn mừng thắng lợi tại nơi họ đã chiếm đóng.

Còn tôi, với tư cách là lính quân y, chỉ ở trong pháo đài, quan sát cảnh tượng này từ xa.

"Các anh làm tốt lắm."

Và Sylph, người đã mang lại chiến thắng đáng kể này, đang đứng đó.

Cô lơ đễnh trả lời những lời chúc mừng của binh sĩ, trong khi ánh mắt lại hướng về thi thể của một cậu thanh niên nằm gần pháo đài.

"......"

Cậu bé đó, khuôn mặt lấm lem bùn đất, với đôi mắt đã đục ngầu một màu xám tro.

Trên cánh tay của cậu là một dải ruy băng, có dòng chữ ngắn gọn bằng tiếng Sabbat: "Hẹn gặp lại ở tương lai."

Đó là câu chúc mà gia đình thường dành cho những người lính trước khi họ ra trận, một lời cầu nguyện cho sự trở về an toàn.

"Sylph-sama, ngài đang nhìn gì thế?"

"À, không có gì cả."

Cậu bé đã mất này có lẽ chỉ mới trong độ tuổi đầu của thiếu niên.

Chắc chắn rằng cậu chưa từng nhận được một sự huấn luyện quân sự đầy đủ trước khi phải ra trận. Vì vậy, cậu không được bố trí ở tiền tuyến mà chỉ được giao nhiệm vụ bên trong tường thành thứ hai này.

Chắc hẳn cậu ta vẫn có gia đình, hay thậm chí là một người yêu đang chờ đợi ở đâu đó.

“...... Chết tiệt.”

Sylph luôn ghét việc dân thường bị thương vong.

Cô ấy tin chắc rằng nghĩa vụ của binh lính phải hy sinh để bảo vệ dân thường. Đối với cô, việc dân chúng phải chịu tổn thất là biểu hiện của sự thất bại.

Vậy, Sylph sẽ cảm thấy thế nào khi phải đối mặt với những công dân nổi dậy và cầm vũ khí chống lại mình ?

"Phải nhanh chóng dẹp tan lực lượng cách mạng, nếu không, bi kịch sẽ lan rộng hơn. Các anh có thể vui chơi nhưng đừng lơ là cảnh giác."

"Rõ, thưa ngài đại úy miệng còn thơm mùi sữa của chúng tôi !"

"Còn ngươi, tên miệng lưỡi bẩn thỉu kia, đêm nay cấm được uống rượu."

"Gì cơ?"

Nhìn từ góc độ của tôi, Sylph không có vẻ gì là vui mừng trước chiến thắng to lớn này.

.

.

.

"Ê, Touri, qua chơi với ta ván cờ đi."

"Lại nữa à?"

"Hôm nay không có mưu đồ gì đâu, chỉ là chơi cờ thôi."

Sylph vừa được tướng Blake thưởng hậu hĩnh rượu và thịt khô vì công lao dẫn đầu cuộc tấn công.

Sau khi được chia phần, những binh lính trong đội cũng bắt đầu tổ chức tiệc tại một góc của pháo đài.

"Elaia đang bận chữa trị cho thương binh, ta chán quá."

"Đúng là ngài Sylph đây hiếm khi nói chuyện với ai ngoài Elaia-san nhỉ."

"…... Đừng nhắc tới chuyện đó."

Elaia, người luôn ở bên cạnh Sylph, giờ đây cũng đang rất bận rộn với công việc chữa trị sau trận chiến.

Còn tôi, vì là là người của nước đối địch, nên không bị yêu cầu tham gia.

Có lẽ họ có lẽ sợ tôi – người của Austin – sẽ lợi dụng làm điều gì đó không tốt.

"Nếu chán, ngài nên qua uống rượu cùng mấy anh lính kia có lẽ sẽ vui hơn đấy"

"Ý không phải thế"

Tôi bày các quân cờ theo chỉ dẫn của Sylph.

Mặc dù không thích cờ lắm, nhưng bầu không khí trầm lắng và điềm tĩnh của Sylph thì tôi lại không ghét chút nào.

"Ta không cảm thấy vui vẻ gì về trận chiến hôm nay hết"

"Vậy sao?"

"Cô cũng vậy, đúng không? Touri Law ?"

Thực ra, tôi cũng không có tâm trạng vui vẻ gì sau hôm nay.

Có lẽ là vì những kẻ thù mà chúng tôi đã đối mặt lại trẻ tuổi hơn tưởng tượng.

"Lần đầu tiên trong đời, tôi đã giết một người nhỏ tuổi hơn mình."

"Cô cũng từng bắn súng sao ?"

Kẻ thù hôm nay có rất nhiều người trẻ, thậm chí có những người trông chỉ như học sinh cấp hai ở kiếp trước của tôi.

"Họ chắc hẳn là ...…"

"Những công dân bị Hội công nhân dụ dỗ và thao túng ...... Uống rượu sau khi giết trẻ con, ai mà thấy ngon được chứ."

"......"

"Nhưng nếu không uống thì ta lại không chịu nổi. Rượu thực sự là một loại ma túy."

Khi trò chuyện với cô ấy, tôi nhận ra.

Dù là một người chỉ huy quân sự, nhưng Sylph vẫn là một cô gái bình thường với cảm xúc con người.

Trong khi chiến tranh đáng lẽ ra phải biến cô thành kẻ điên cuồng, song vẫn còn những phần của cô chưa bị vấy bẩn bởi sự tàn bạo của nó.

"Không thể để đám khủng bố đó nắm quyền được. Nếu không đất nước sẽ diệt vong."

"Thật vậy sao ?"

"Đương nhiên rồi."

Sylph uống một ngụm rượu với vẻ chán ghét, rồi bắt đầu phàn nàn về kẻ địch Hội công nhân.

"…... Một xã hội mà tất cả người dân đều chia sẻ tài sản chung chỉ có thể tồn tại với giả định rằng không ai nói dối. Nhưng nếu ai đó sản xuất thêm và giấu đi một chút, họ có thể sống sung túc hơn."

"Đúng vậy."

"Rồi mọi người sẽ bắt đầu nói dối, và xã hội sẽ ngập tràn trong sự giả tạo và hối lộ. Kết quả cuối cùng sẽ rơi vào hỗn loạn. Chính tư tưởng của đám khủng bố đó đã sai lầm ngay từ đầu rồi"

"Vậy việc tạo ra một hệ thống khiến quốc gia không thể nói dối có khó không ?"

"Không, điều đó hoàn toàn khả thi. Và rất dễ nữa là đằng khác."

Sylph rõ ràng rất ghét tư tưởng của Hội công nhân. Trong suốt thời gian phục vụ quân đội, cô nhiều lần gọi hệ thống này là "một ý tưởng ngớ ngẩn của những kẻ mộng mơ thiếu suy nghĩ."

"Nếu chỉ có những kẻ cuồng tín của tư tưởng đó lập ra một quốc gia riêng, thì họ có thể xây dựng được xã hội lý tưởng của mình mà không ai nói dối."

"......"

"Nhưng việc ép buộc tư tưởng đó lên người khác và cố gắng xây dựng một quốc gia lớn mới là vấn đề."

Đúng vậy. Dù không có kiến thức từ kiếp trước như tôi, Sylph vẫn nhận thức được rõ ràng:

"Trong xã hội mà họ tạo ra, những ai không phải là tín đồ cuồng tín đều sẽ bị xem là tội nhân. Và rồi, một nhà nước độc tài sẽ ra đời, nơi mà việc xử tử những người từng là công dân bình thường là điều hiển nhiên."

"Tôi hiểu."

"Nhìn vào những gì kẻ địch đã làm, rõ ràng là chúng chẳng mảy may do dự trong việc hành quyết. Nếu chúng thắng, chỉ có địa ngục chờ đợi quốc gia này phía trước."

Sylph khẳng định về số phận của một nhà nước cộng sản như thể cô đã nhìn thấy điều đó tận mắt.

"Touri, ta tin rằng nếu công việc của mình là lấy đi mạng sống của người khác, thì ta phải đảm bảo một <hòa bình> xứng đáng với những gì đã tước đoạt."

"......"

"Với đôi tay vấy máu này, ta phải bảo vệ hạnh phúc của ai đó."

Có vẻ như Sylph đã suy nghĩ rất nhiều.

Công việc của cô là tiêu diệt kẻ thù hàng loạt. Mỗi khi giết thêm một người, cô lại càng bị tổn thương. Vậy nên để tiếp tục chiến đấu, cô cần tin rằng mục tiêu của việc giết chóc là hòa bình.

"Dù ta đã mất gia đình của mình, nhưng ít nhất ta vẫn muốn bảo vệ gia đình của ai đó."

"Sylph, ngài ......"

"Và điều đó bao gồm cả cô, người Austin. Mục tiêu của ta lúc này là tạo ra một nơi mà ngươi và đứa bé đó có thể sống yên bình đến hết đời."

"...... Cảm ơn ngài."

"Nhưng để làm điều đó, ta cần cô giúp sức ...... Aaa, thật là chẳng ra dáng chỉ huy chút nào."

Sylph Nova, một cô gái trẻ với đôi tay vấy máu, đau khổ và có nguy cơ bị sự điên rồ chi phối, nhưng vẫn cố gắng tiến lên vì người khác.

Một kẻ nào đó, người với thú vui với việc giết chóc, nên phải học hỏi rất nhiều từ cô ấy.

.

.

“Thử nhìn xem, Touri. Trong tình huống này, cô nên làm gì?”

“Ừm ...… Nếu dùng Hậu tấn công, có vẻ như sẽ được ăn quân miễn phí.”

“Đáng tiếc, đó là bẫy đấy. Mặc dù trông như không mất gì, nhưng khi làm thế này, cô sẽ bị chặn đường thoát.”

“A, đúng thật !”

“Di chuyển quân Tốt mới là nước đi đúng. Không nên liều lĩnh tấn công bằng Hậu.”

Sylph vừa nhàn nhã nhấp rượu Volk vừa dạy tôi những chiến lược chơi cờ vua.

“Cô thường có trực giác tốt lắm mà, sao lần này lại như vậy? Hãy nhìn vào toàn bộ bàn cờ coi”

“Nhìn toàn bộ bàn cờ ?”

“Nhiều quân cờ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ bàn cờ. Nếu chỉ nhìn vào một khu vực, cô sẽ bỏ lỡ nhiều thứ.”

Có vẻ như việc cô ấy thích cờ vua là sự thật, bởi Sylph nói chuyện đầy hào hứng hơn thường lệ.

Tôi di chuyển quân theo đúng những gì được chỉ dạy.

Quả thật, đây là một trò chơi sâu sắc, yêu cầu chiến lược. Việc suy nghĩ cẩn thận trước khi di chuyển quân có thể rèn luyện khả năng quan sát thế trận.

“Vậy, ta sẽ tiến quân Mã đến đây.”

“Hmm ...…”

“Suy nghĩ kỹ nhé? Nước đi này trông có vẻ mạnh, nhưng thực ra lại rất bất cẩn. Nếu khéo léo, cô có thể kết thúc trận đấu ngay từ đây.”

“Thật vậy sao?”

“Đúng thế.”

Có vẻ như Sylph đang chơi với một phong thái nhẹ nhàng hơn, cố tình thực hiện những nước đi sơ hở để khuyến khích tôi suy nghĩ.

Việc chia sẻ niềm đam mê với người khác chắc hẳn mang lại niềm vui. Sylph rất hiếm khi cười, nhưng lúc này cô ấy trông như đang cười thật sự từ tận đáy lòng.

Nhìn cô lúc này đây, Sylph chỉ đơn thuần là một cô gái đúng tuổi.

“Đầu tiên nên đánh ở đây, đúng không?”

“Tuyệt vời ! Cô thực sự có năng khiếu đấy, Touri.”

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng tôi đã tìm ra con đường dẫn đến chiến thắng.

Mặc dù không chắc lắm, nhưng nhìn vào gương mặt của Sylph, có vẻ như tôi đã đúng.

“Nhưng nước tiếp theo sẽ hơi khó đấy. Hãy suy nghĩ kỹ vào”

“Hừm, vậy sao?”

“Ừm”

Dưới ánh mắt vui vẻ của Sylph, tôi tiếp tục suy nghĩ căng thẳng, nhìn chằm chằm vào bàn cờ ...…

"Chuyện gì đây, sao chỉ huy lại bày bàn cờ giữa buổi tiệc thế này?"

"Đang tiệc tiệc tùng mà, sao tự dưng lại chơi cờ chứ!"

"Hả, mấy thằng nào thế này ?"

Khi tôi còn đang mải suy nghĩ, đám lính dưới quyền Sylph đã uống say khướt và bắt đầu lao vào phá đám.

"Gorsky đâu rồi, mau tới dẹp đám ngốc này đi !"

"Gorsky-san vừa uống một hơi hết mũ sắt đầy rượu Volk và lăn ra bất tỉnh rồi."

"Cái gì, lão ngốc đó làm trò gì thế không biết !"

Không khí xung quanh bắt đầu ồn ào, nhưng tôi vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào bàn cờ.

Hmm ...... Nếu không cố chấp với quân Hậu mà sử dụng các quân cờ khác hợp lý hơn, mình sẽ có thể tấn công hiệu quả hơn chăng ?

"Họ đang chơi cờ cởi đồ đấy! Thua thì phải cởi đồ, chắc chắn là vậy!"

"Ồ, nếu thế thì hợp lý rồi ! Huýt !"

"Aus-chan thì còn được, nhưng đại uý thì ......"

"Không ai phải cởi đồ cả! Các cậu có nhận ra ta là chỉ huy không hả !?"

À, đúng rồi. Thay vì di chuyển quân Hậu, nếu tôi tiến quân Xe để chiếu, như thế đối phương sẽ không thể phản công.

"Nước chiếu."

"A!"

Đúng vậy, nhất định đây là con đường chiến thắng.

Tuy nhiên, hẳn Sylph đã nhìn thấy thế trận này từ mấy nước trước rồi nhỉ.

"Ồ, con nhóc chỉ huy thua rồi!"

"Cởi đồ đi, nhanh lên !"

"......"

Khi ngẩng đầu lên một cách đầy tự tin, tôi thấy Sylph với gương mặt đỏ bừng, đang giận dữ quát:

"Nếu không dừng lại ngay, ta sẽ bắt cả đám cởi sạch đồ và chạy bộ giữa băng tuyết đấy !"

"Ối sợ quá !"

Cô ấy trừng mắt và bắt đầu đuổi theo đám lính say xỉn đang cười đùa, làm cho không khí bỗng chốc hỗn loạn.

...... Thật sự, những buổi tiệc tùng của quân đội Sabbat không phải là một ý hay chút nào.

.

.

.

"Sao có thể nói năng như thế với một cô gái trẻ chứ ...... Trước khi nói đến quan hệ cấp trên dưới, đây còn là vấn đề phép tắc cơ bản giữa con người với nhau. Cô không nghĩ vậy sao !"

"Phải, đúng là như vậy."

Sau khi đám lính đã thôi náo loạn và bắt đầu lăn ra ngủ, Sylph khẽ nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng.

...... Có lẽ lát nữa tôi sẽ phải giúp chỉnh lại tư thế của họ để tránh bị ngạt do nôn mửa khi đang ngủ mới được.

"Nhưng thực ra, họ cũng chỉ muốn ngài hòa nhập hơn thôi."

"Dù vậy, ít nhất cũng nên có một chút tôn trọng, dù không cần quá cứng ngắc, nhưng ít ra phải có chút trật tự chứ"

"Điều đó ...... có lẽ khó đấy. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng. Ngay cả bản thân tôi cũng từng gặp khó khăn trong việc khiến cấp dưới nghe theo."

"À, ngoại hình của cô thì ...... Ừm ...... Mà khoan, cô từng làm lãnh đạo rồi à?"

"Tôi từng là đội trưởng một tiểu đội y tế ở Austin. Sau một đại chiến, do toàn bộ cấp trên đều mất tích nên tôi bị đẩy lên làm chỉ huy."

Sylph lặng người, dường như đang nhớ lại những trận chiến lúc trước.

Từ góc độ của tôi, đó là một cuộc rút lui ám ảnh đầy đau thương, nhưng với cô ấy, có lẽ đó là khoảnh khắc vinh quang.

"Touri, chắc hẳn cô rất căm ghét hành vi tàn bạo của quân Sabbat ở Austin, phải không?"


"......"

"Thực ra, ta cũng thế. Ta từng cảm thấy việc đó hoàn toàn không cần thiết. Những hành vi man rợ đó sẽ chỉ gây ảnh hưởng xấu đến việc cai trị sau chiến tranh. <Đừng làm những cuộc tàn sát vô nghĩa như vậy>, ta đã hét vào mặt những binh sĩ đang hân hoan vì chiến thắng ...... Nhưng họ chỉ nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng và khó hiểu"

Sylph cúi đầu, ánh mắt như chìm vào quá khứ.

"Lúc đó, ta vẫn chưa thực sự căm ghét Austin. Vào những ngày đầu tiên nhập ngũ, là một cô gái trẻ ta chẳng hề mang trong mình mối thù nào với Austin cả, ta chỉ là cố gắng hết sức để cha khen ngợi, không hơn không kém."

"Vậy à"

"Nhưng rồi sau khi mất cha trong trận quyết chiến với Austin, ta mới hiểu được nỗi căm ghét của những binh sĩ kia. Họ căm thù kẻ thù, muốn giết họ, muốn trả thù. Sau khi thất bại trong cuộc chiến ở phía Bắc, ta đã bị ám ảnh bởi ý nghĩ trả thù suốt một thời gian."

"...... Vậy giờ ngài không còn căm ghét nữa sao?"

"Vẫn còn chứ ...... Nhưng thú thật, sau khi gặp cô, mọi thứ dường như thay đổi một chút."

Sau khi thở ra làn hơi phả mùi rượu, Sylph khẽ liếc nhìn tôi rồi tiếp tục nói.

"Cô là người Austin, là kẻ thù mà ta phải căm ghét. Nhưng khi cùng nói chuyện rồi, ta nhận thấy cô cũng chẳng khác gì một đứa con gái bình thường cả, dù tính cách có chút kỳ lạ."

"Phải, tôi chỉ là một người tầm thường mà thôi."

"Khi lần đầu biết được là người Austin, tôi đã rất muốn giết cô. Nhưng càng nghe câu chuyện của cô, tôi càng không hiểu tại sao mình lại phải làm thế"

"......"

"Ngay từ đầu, đáng lẽ chúng ta không nên giết chóc lẫn nhau. Không thể nào đạt được lợi ích quốc gia bằng cách tàn sát lẫn nhau như vậy."

"Chắc chắn là đúng như vậy."

Sylph, với gương mặt hơi đỏ vì say, lại tiếp tục ngửa cổ uống một ngụm lớn rượu Vock.

Những giọt rượu nhỏ xuống từ khóe môi, chảy dài trên đôi má ửng hồng của cô.

"Ta nghĩ sau khi tái chiếm được thủ đô Josegrad, sẽ đề nghị đàm phán hòa bình với Austin. Nhưng có những kẻ đang cản trở điều đó."

"Những kẻ cản trở ...... đó là ai vậy?"

"Ta không thể quyết định được. Dù biết rằng phải ra tay để cứu nhiều người hơn, nhưng ta không đủ can đảm để tự tay loại bỏ những mầm mống ung nhọt đó. Hóa ra, ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường."

Hôm nay, hiếm khi Sylph để lộ vẻ chán chường như vậy.

Những lời cô nói chứa đựng một sự căng thẳng và mối lo lắng ẩn giấu.

"Touri, nếu như có thể bảo vệ mạng sống của rất nhiều người bằng cách giết ai đó, cô sẽ làm gì?"

"Đó là một câu hỏi khó. Nếu người đó không phạm tội gì, chắc chắn tôi sẽ không thể nào bóp cò được."

"Vậy nếu đó là một kẻ có tội lỗi không thể tha thứ thì sao?"

"Trong trường hợp đó ...... Tùy thuộc vào mức độ tội lỗi và hoàn cảnh, tôi có thể sẽ chọn cứu số đông."

"Vậy à."

Với giọng nói yếu ớt hiếm thấy, Sylph cuộn mình lại, ngồi khoanh chân trong một tư thế thu mình.

"Touri, cô cũng nghĩ như vậy à"

Cô thì thầm một cách yếu đuối rồi im lặng, chìm trong những suy nghĩ riêng của mình.