Ngày hôm sau khi pháo đài Rusovets bị chiếm đóng, các quan chức cấp cao của chính phủ đã đến nơi bằng xe hơi và được Tướng Blake đón tiếp trọng thể.
"Xuất sắc, thật đáng nể khi cậu chiếm được Rusovets trong thời gian ngắn thế này, Blake."
"Tôi rất vinh dự được ngài khen ngợi. Với chiến thắng này, chúng ta sẽ có thể tấn công thủ đô ngay khi xuân đến."
Chiếm được pháo đài Rusovets đồng nghĩa với việc chúng tôi đã hoàn thành mục tiêu chiến thuật đầu tiên. Cuộc hành quân mùa đông đã kết thúc, và giờ đây quân đội bước vào giai đoạn nghỉ ngơi dài hạn.
"Chúng ta sẽ không tiến xa hơn vào mùa đông này sao?"
"Đúng vậy, việc tiến hành chiến đấu giữa mùa đông khắc nghiệt là điều vô cùng khó khăn."
Chỉ trong vòng một tháng nữa, mùa đông khắc nghiệt sẽ chính thức bắt đầu.
Mùa đông ở Sabbat là một cơn ác mộng. Những cơn bão tuyết làm che khuất tầm nhìn, và cái lạnh thì khắc nghiệt đến mức người ta nói rằng nếu đứng tiểu tiện, nước tiểu sẽ đóng băng ngay lập tức. Trong điều kiện như vậy, không thể tiến hành các trận chiến một cách bình thường được.
"Nhưng phía địch cũng chịu cùng điều kiện thời tiết tương tự thôi mà. Binh lính bên ta được huấn luyện chuyên nghiệp và bài bản hơn thì đáng ra phải có lợi thế chứ"
"Không, không có chuyện đó đâu."
Đó là lẽ thường mà bất kỳ binh sĩ nào cũng biết.
Ở Sabbat, trang bị và vũ khí được phát triển để phục vụ chiến đấu trong điều kiện giá lạnh. Nhưng ngay cả với sự chuẩn bị này, việc chiến đấu trong bão tuyết vẫn là một thách thức.
"Trong các trận chiến mùa đông, phía phòng thủ sẽ có lợi thế vượt trội vì họ có thể ẩn náu trong nhà để giữ ấm. Nếu chúng ta phát động tấn công giữa cái rét buốt giá, sự diệt vong là điều không thể tránh khỏi."
Trong khi chúng tôi phải đóng quân ngoài trời, chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt, lực lượng phòng thủ sẽ giữ sức trong những căn nhà ấm áp và sẵn sàng chiến đấu.
Hiện tại, nhiệt độ đã xuống dưới mức đóng băng, và khi mùa đông thực sự bắt đầu, nó có thể giảm xuống đến -20 hoặc -30 độ C. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu tấn công trong điều kiện này, chúng ta sẽ bị bất lợi lớn.
"Vậy chúng ta có thể chiếm những căn nhà ở Josegrad trước khi mùa đông đến. Sau đó, chiến đấu giành từng góc phố sẽ dễ hơn nhiều."
"Thực tế không thể như vậy. Bọn địch đã thiết lập một hệ thống phòng thủ lớn xung quanh thủ đô rồi"
"Đừng có coi thường chỉ vì chúng ta là chính trị gia. Ngay cả pháo đài Rusovets, nơi có hệ thống phòng thủ còn kiên cố hơn thế nhiều, cũng đã bị hạ trong vòng một ngày. Cậu chỉ là không muốn chiến đấu trong mùa đông vì lười biếng thôi chứ gì"
"…... Nhưng, vấn đề nằm ở việc tiếp tế."
Mặc dù chúng tôi nghĩ rằng sẽ có thể nghỉ ngơi trong mùa đông, các quan chức chính phủ dường như lại muốn quay lại thủ đô nhanh nhất có thể.
"Hãy chuẩn bị sẵn sàng để tiến quân đi, Blake. Chúng ta cần nhanh chóng trở về thủ đô để trấn an dân chúng."
"…..."
Có lẽ trong đầu họ chỉ nghĩ đến tài sản của mình đang bị bỏ lại ở thủ đô.
Họ chỉ coi chiến thắng kỳ diệu tại Rusovets là <kết quả hiển nhiên> và không suy nghĩ gì thêm.
"Nếu có thể chiếm thủ đô trước khi mùa đông kết thúc, sẽ là một chiến thắng hoàn hảo."
"Nhưng điều đó là ...…"
Bất chấp những chiến công vượt xa mong đợi của Tướng Blake, các quan chức vẫn thúc ép ông hơn nữa.
Rồi họ bắt đầu một bữa tiệc rượu Vock sang trọng trong căn phòng an toàn của pháo đài Rusovets, như thể chiến tranh chưa từng xảy ra.
.
.
.
"Hả, xuất quân ư ?"
Ngay cả Sylph, người hiếm khi mất bình tĩnh, cũng phải hỏi lại lời của tướng Blake với vẻ mặt nghiêm túc.
Đó là một mệnh lệnh nằm ngoài sức tưởng tượng, một điều ngu ngốc đến mức không ngờ tới.
"Dĩ nhiên là ta đã khuyên can, nhưng bọn họ không chịu nghe. Không còn cách nào khác, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng."
"Ngài là tổng chỉ huy của quân đội này, Tướng Blake. Đám chính trị gia kia không có quyền ra lệnh cho ngài."
"Họ hiện giờ là những người hiện đang nắm thực quyền ở Sabbat. Làm sao ta có thể chống lại ?"
Những binh sĩ đã chiến đấu để chiếm pháo đài giờ đây hoàn toàn chìm trong tâm trạng nghỉ ngơi.
Ngay cả Sylph cũng không nghĩ đến việc xuất quân, mà chỉ định sử dụng mùa đông để trinh sát và lập kế hoạch tấn công sau này.
"Ngài có biết mất bao lâu để đi từ đây đến thủ đô không, Tướng Blake?"
"Mất khoảng một tuần."
"Vậy ngài nghĩ chúng ta có bao nhiêu lương thực ?"
"...... Cũng chỉ đủ cho một tuần."
Từ khi pháo đài Rusovets bị chiếm, quân đội chỉ còn lại đúng một tuần lương thực và nước uống. Có thể sẽ có tiếp tế từ Bộ chỉ huy phía Đông, nhưng nếu chờ đợi tiếp tế, mùa đông sẽ đến trước khi chúng tôi kịp hành động.
"Nếu muốn chiếm thủ đô trước khi mùa đông bắt đầu, chúng ta phải xuất quân ngay với những gì hiện có. Tuy vẫn còn lại ít lương thực từ kho của pháo đài, nhưng ngay cả như vậy, có lẽ cũng không đủ để chiến đấu."
"Vậy chúng ta có thể chọn cách đánh nhanh, chiếm thủ đô và thu thập nguồn cung từ đó."
Pháo đài cũng có kho lương thực dự trữ, nhưng không ai dám chắc rằng kẻ địch, trước khi bỏ chạy, không tẩm độc vào đó. Hiện tại, các nhân viên y tế đang kiểm tra độ an toàn của thực phẩm, và cho đến khi có kết quả, quân đội chỉ có đúng một tuần lương thực.
"Chúng ta cần phải yêu cầu tiếp tế từ hậu phương."
"Nếu đợi tiếp tế, mùa đông sẽ đến và chúng ta sẽ bị bất lợi lớn."
"Vậy thì chúng ta chỉ cần chờ qua mùa đông là được."
"Chuyện đó không dễ dàng như cô nghĩ."
Cuộc tấn công này quá liều lĩnh. Ngay cả Sylph, một chiến lược gia tài giỏi, cũng không thể nghĩ ra cách nào để biến nó thành hiện thực.
"Hay là ngài cứ mặc kệ yêu cầu vô lý của đám quan chức đó đi ?"
Sylph gợi ý với Tướng Blake.
Ngay cả một người lạc quan như Blake cũng hiểu rằng đây là một yêu cầu không tưởng. Nếu cứ chấp nhận một nhiệm vụ bất khả thi rồi sau đó thất bại thì là một điều quá ngớ ngẩn.
"Tại sao ngài phải nghe theo đám người đó? Ngài là người nắm quyền cao nhất trong quân đội này. Với sự khôn ngoan của Tướng Blake đây, ngài chắc chắn phải nhận ra rằng chiến dịch lần này là hoàn toàn vô lý."
"Nhưng ......"
"Dù họ có la hét thế nào, chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta có thể bắt giữ và giam họ lại. Nếu ngài cứ tiếp tục nghe theo họ và xuất quân, tên của ngài sẽ được ghi vào lịch sử như một vị tướng ngu xuẩn."
"......"
Được Sylph, một cô gái trẻ hơn mình, thuyết phục đến mức này, tướng Blake lại một lần nữa trầm ngâm.
Những chính trị gia kia tuy ngạo mạn, nhưng họ lại nắm quyền lực trong tay. Nếu Blake thành công trong việc chiếm lại thủ đô, chắc chắn họ sẽ ngồi vào trung tâm của chính quyền nhờ vào mối quan hệ và tài sản mà họ tích lũy được.
"Thay vì mù quáng nghe theo lũ người đó và gây ra sai lầm, ngài nên nắm quyền lực trong tay và kiểm soát họ, thưa Tướng Blake. Đám chính trị gia đó hoàn toàn không biết gì về quân sự. Chính sự thông minh của ngài mới có thể giúp quân đội này tồn tại."
"Sylph ......"
"Xin hãy đưa ra quyết định khôn ngoan. Ít nhất thì tôi sẽ luôn đứng về phía ngài."
Ban đầu, Blake dự định làm theo lệnh của các quan chức chính phủ, nhằm lấy lòng họ để được trọng dụng khi thủ đô được chiếm lại. Tuy nhiên, những yêu cầu vô lý liên tiếp của họ đã bắt đầu khiến ông cảm thấy mệt mỏi.
"Tướng Blake tài năng hơn bọn họ rất nhiều. Người nên nắm giữ quyền lực phải là ngài mới đúng"
"Chắc, chắc là vậy."
Lời dụ dỗ ngọt nào từ miệng Sylph đang dần làm lung lay trái tim của tướng Blake ......
.
.
.
"Ngày mai tiến công luôn ??."
"Đùa chắc"
Cuối cùng, tướng Blake đã quyết định tuân theo lệnh của các quan chức chính phủ và phát động cuộc xuất quân.
"Thưa tư lệnh, tại sao ......"
"Syph ...... cô vẫn còn quá trẻ."
Từ đầu, Blake tiến hành cuộc tấn công mùa đông để đáp ứng những yêu cầu vô lý của các quan chức chính phủ. Nếu ông bỏ mặc họ vào lúc này, mọi nỗ lực từ trước đến nay sẽ trở nên vô nghĩa.
"Nếu chúng ta muốn đánh bại đám phản loạn và mang lại trật tự cho Sabbat, quyền lực của họ là cần thiết."
Hơn nữa, các quan chức chính phủ này đã thực sự điều hành đất nước trong suốt thời gian qua. Mặc dù có vướng vào một số tham nhũng, nhưng họ vẫn đủ năng lực để giữ cho quốc gia vận hành.
"Hãy coi như chưa từng có cuộc trò chuyện hôm qua, hãy tiếp tục trung thành cống hiến"
"…... Hiểu rồi, thưa ngài."
...... Tuy nhiên, đây không phải là lý do duy nhất.
Đây có lẽ là điểm mà Sylph đã không lường trước được.
"Với quân đội tinh nhuệ của chúng ta, việc chiếm lại thủ đô là hoàn toàn có thể."
"......"
"Cô cũng sẽ có cơ hội thể hiện tài năng của mình, Sylph."
Thực ra, Blake cũng đã bị ảnh hưởng bởi thành công méo mó từ việc chiếm giữ pháo đài Rusovets.
Nếu không có Sylph, cuộc chiến đánh chiếm pháo đài Rusovets có thể đã kết thúc trong thất bại thảm hại.
Với lượng vũ khí, lương thực ít ỏi, tinh thần chiến đấu thấp và thời gian chiến dịch quá ngắn, ngay cả tướng Blake cũng đã lờ mờ dự đoán về một thất bại.
Tuy nhiên, khi trận chiến kết thúc, họ đã đạt được chiến thắng vang dội không thể ngờ.
"…... Thưa ngài."
"Kẻ thù chỉ là những dân binh yếu ớt. Với kỹ năng của quân đội chúng ta, điều kiện tồi tệ như thế này chẳng là gì cả."
Chiến thắng đó đã khiến Blake trở nên lạc quan một cách phi thực tế, thậm chí nghĩ rằng việc chiếm lại thủ đô cũng có thể dễ dàng thành công như vậy.
Việc Sylph quá cẩn trọng, không dám làm mất lòng tướng Blake, đã vô tình khiến ông rơi vào ảo tưởng tồi tệ này.
.
.
“..... Arrrk, cha ta là một danh tướng. Nhưng Blake thì sao? Ông ta chẳng qua chỉ là một chỉ huy bù nhìn không chịu ra tiền tuyến, luôn hài lòng với vị trí chỉ huy ở hậu phương mà thôi.”
Sylph, trước khi xuất trận, đã than phiền như vậy với Eaia.
Cha cô, Tướng Brustav, là một chỉ huy luôn tránh những chiến dịch có rủi ro cao, và không bao giờ dám thực hiện những chiến thuật táo bạo.
Dù bị Bern Valow đánh bại thảm hại vì điểm yếu này, không ai có thể phủ nhận rằng ông là một vị tướng xuất sắc.
Brustav luôn kiên định với chiến thuật <rút lui khi cần>, tránh những trận chiến bất lợi, và dẫn dụ kẻ thù vào chiến trường có lợi cho mình.
Nhờ kỹ năng lãnh đạo toàn diện ở mức độ cao, ông thường ưu tiên chọn những chiến thuật tương đối an toàn thay vì mạo hiểm.
Đối với Sylph, cách chỉ huy đó có phần bảo thủ và không thoả mãn, nhưng cũng có thể nói rằng Brustav là một chỉ huy không bao giờ mắc phải sai lầm chí mạng.
Ông chỉ khác với Sylph ở chỗ, trong khi cô luôn chọn phương án hiệu quả nhất, dù có phần mạo hiểm, cha cô lại là một người theo chủ nghĩa an toàn, không bao giờ đánh cược vào những ván bài quá lớn.
Nhưng tướng Blake trước mắt cô lại khác hoàn toàn. Ông thậm chí không thể đánh giá tình hình chiến trận, và mù quáng tuân theo những mệnh lệnh bất khả thi với niềm tin mơ hồ vào thành công.
Blake giống như một đoàn tàu tốc hành bị hỏng phanh, chỉ biết lao đi mà không suy nghĩ đến hậu quả.
"Đây là cuộc chiến vì cái gì? Có ai đó làm ơn giải thích cho tôi với ?"
Blake chiến đấu chủ yếu vì lòng tự trọng và sự phù phiếm. Một người từng là bù nhìn nay bị dụ dỗ bởi lời hứa hẹn về một vị trí đô đốc, nên đã liều lĩnh đặt cược mạng sống của binh lính vào một ván bài không có lối thoát.
Trong khi đó, các quan chức chính phủ chỉ muốn lấy lại vinh quang, tài sản và trở về với cuộc sống xa hoa.
"Điều này rõ ràng là quá sai ! Không ai được phép hy sinh mạng sống chỉ vì những thứ phù phiếm như vậy. Binh lính chiến đấu để bảo vệ mạng sống, và chúng ta phải giảm thiểu số người tử trận đến mức tối thiểu !"
Với Sylph, một chỉ huy là người quản lý sinh mạng mà binh lính đã trao cho mình, để giúp họ hoàn thành sứ mệnh cao cả.
Đó là bảo vệ gia đình ở quê nhà. Binh lính không sợ chết vì họ có điều để bảo vệ.
Vì vậy, Sylph cực kỳ ghét những chiến lược khiến thường dân phải chịu khổ. Cô coi đó là sự phản bội đối với những binh lính đã sẵn sàng hiến dâng mạng sống để bảo vệ người thân yêu của họ.
"Ban đầu, ta cũng chỉ muốn bảo vệ mẹ và các em mình. Đó là lý do ta tình nguyện vào quân đội."
Gia đình của Sylph giờ không còn nữa. Ngôi nhà của cô đã bị quân nổi loạn trong thủ đô đốt cháy, và các thành viên trong gia đình thì không rõ tung tích.
Chính vì không muốn những bi kịch như thế lặp lại, Sylph đã tiếp tục chiến đấu.
"…... Giờ đây, thứ mà ta có thể mang lại chỉ là một nền hòa bình đạt được bằng cách hy sinh mạng sống của binh lính và cướp đi sự bình yên của người dân sao ?"
Nhưng trong cuộc chiến này, việc cướp bóc trở thành điều tất yếu để tiếp tục chiến đấu.
Họ buộc phải cướp đoạt của cải từ nhà dân ở thủ đô để có lương thực. Bởi vì khi họ đến được thủ đô, lương thực dự trữ của quân đội sẽ hoàn toàn cạn kiệt.
"Blake, hắn thật vô vọng. Lão đó đã thối nát đến tận gốc rễ rồi."
Vào khoảnh khắc này, Sylph đã hoàn toàn mất niềm tin vào người chỉ huy của mình.
"Người dân mong muốn hòa bình, vì vậy họ mới bị những kẻ cướp bóc đó mê hoặc."
Dù không được lòng cấp dưới, tin tức về cuộc tấn công Sylph đã lan truyền khắp đất nước Sabbat. Việc cô, một cô gái thiên tài, suýt chút nữa đã đánh bại quân đội Austin là điều khiến người dân Sabbat cảm thấy phấn khích hơn bất kỳ điều gì khác.
Với tư cách là người hùng đã mang lại vinh quang đó, Sylph ít nhiều đã trở thành một biểu tượng trong lòng dân chúng.
"Nếu như có thể trở thành biểu tượng của phe phái hòa bình và chấm dứt chiến tranh, dựa vào sự hậu thuẫn của chính phủ Sabbat, chắc chắn sẽ có rất nhiều người dân nguyện theo ta"
Hiện tại, không còn ai thuộc phe ủng hộ chiến tranh trong thủ đô nữa. Sau những cuộc khủng bố từ Hội Công nhân, hầu hết họ đã bị giết hoặc đuổi đi.
Điều đó có nghĩa là phần lớn người dân trong thủ đô lúc này đều thuộc phe muốn kết thúc chiến tranh.
"Bọn chính trị gia, miễn là có thể giữ được tài sản của mình thì gì cũng chấp nhận được ...... Lũ đó rất nhạy bén với lợi ích, nếu ta có được sự ủng hộ của người dân, chắc chắn chúng sẽ lật đổ Blake và đưa ta lên."
Kế hoạch của Sylph là tiêu diệt tận gốc cái ác, bắt đầu với Remi Uryakov, và sau đó cô sẽ tập hợp những người dân ủng hộ hòa bình và bước lên nắm quyền lực.
Đó có lẽ là con đường duy nhất để mang lại một tương lai bình yên cho Sabbat.
"…... Lẽ nào chẳng còn con đường nào khác ngoài việc trở thành bạo chúa và tiêu diệt tất cả vật cản sao”
Và vào giây phút hoàn toàn chán nản và mất hết hi vọng vào tướng Blake, Sylph dường như đã quyết tâm gì đó.