Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 06: Cuộc xâm lược Josegrad - Chương 106

Nhiệt và nhiệt độ cơ thể đều là năng lượng.

Con người là động vật hằng nhiệt, cần một lượng lớn năng lượng để duy trì nhiệt độ cơ thể.

Nguồn năng lượng chính của chúng ta là thức ăn. Bằng cách ăn uống, chúng ta có thể duy trì hoạt động sống ngay cả trong điều kiện những khắc nghiệt.

“Ủa, khẩu phần ăn hôm nay không đủ à ?”

Cuối cùng, tướng Blake và quân đội của ông không chỉ dừng lại ở việc chiếm được pháo đài Rusovets, mà còn tiếp tục tiến công về phía thủ đô.

Tuy nhiên, đối với bất kỳ ai, đây cũng là một cuộc tấn công hết sức liều lĩnh. Bởi sau khi chiếm được pháo đài Rusovets, đạn dược và lương thực gần như đã cạn kiệt.

Nếu tiếp tục ăn uống như bình thường, lương thực sẽ bị tiêu thụ hết trước khi quân đội đến được thủ đô.

“Trong lúc hành quân, chúng ta phải giảm một nửa lượng thức ăn.”

“Một suất phần ăn từ giờ sẽ được chia cho hai người.”

Do đó, tướng Blake ra lệnh hạn chế khẩu phần ăn trong suốt thời gian hành quân. Mỗi suất ăn phải được chia đôi để tiết kiệm.

“Mày ăn nhiều quá rồi! Rõ ràng là chỉ còn lại chưa đến nửa suất!”

“Đâu. Ban đầu lượng đã ít rồi, giờ là còn vừa đúng một nửa đó”

“Nói dối ! Trả bữa của tao đây!”

Chính sách này lập tức gây ra hậu quả không mong muốn. Những xung đột giữa binh lính trở nên phổ biến, và khắp nơi xảy ra ẩu đả.

Số người bị thương tăng lên, băng gạc bị lãng phí, và điều tồi tệ nhất là bụng họ càng ngày càng đói.

“Đó là do sự thiếu kỷ luật của các anh. Quản lý binh lính cho tốt đi !”

“...... Xin lỗi ngài.”

Blake thì chỉ biết đổ lỗi cho các chỉ huy tiền tuyến, cho rằng đó là trách nhiệm của họ, và ra lệnh rằng nếu có bất kỳ cuộc ẩu đả nào xảy ra, cả tiểu đội sẽ bị trừng phạt chung, với hình phạt là bị cắt khẩu phần ăn.

“Lại đánh nhau nữa hả?! Tao giết cả lũ bây giờ!”

“Hiii !!”

Do đó, các tiểu đội trưởng đã sử dụng bạo lực dưới danh nghĩa <Kỷ luật> để dập tắt các cuộc xung đột giữa binh lính.

Kết quả là, mối quan hệ trong các đội ngày càng tồi tệ, và tinh thần vốn đã được nâng cao sau khi chiếm được pháo đài Rusovets giờ bắt đầu suy giảm.

"...... Anh ăn đi. Tôi ăn ít lắm"

"Vậy không được đâu, Aus, phải ăn uống đầy đủ vào"

"Đúng vậy, sắc mặt cô tệ lắm đấy"

Quân đội Liên bang Sabbat trong tình trạng tồi tệ như vậy vẫn tiếp tục cuộc hành quân gấp rút về phía thủ đô Josegrad.

Trong cuộc hành quân căng thẳng này, đã có khoảng 1000 người gục ngã, tương đương với quân số của 3 trung đội. Nói cách khác, chỉ riêng việc hành quân đã khiến 3 trung đội bị xóa sổ rồi.

Quy mô thiệt hại này còn lớn hơn cả trong trận đánh chiếm pháo đài Rusovets.

"Binh lính bọn này cũng có gia đình. Việc chịu đựng thiệt hại lớn như vậy chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ của những kẻ quyền lực sao?"

Những binh lính gục ngã sẽ bị bỏ lại bên đường.

Danh nghĩa là họ sẽ <trở về căn cứ vì tình trạng sức khỏe>, nhưng thực tế là bị bỏ mặc cho đến chết.

Do thiếu thốn lương thực, những người lính bị bỏ lại cũng không được chia thức ăn. Họ chết dần trong cơn đói và lạnh, nghe tiếng đồng đội tiếp tục hành quân mà không thể làm gì.

Không thể nào biết được họ đã trải qua cảm xúc gì trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Nghe nói rằng chiến trường là nơi mạng sống con người bị xem nhẹ, nhưng chưa bao giờ tôi chứng kiến một đội quân coi thường mạng người đến mức này.

Và điều đáng nói hơn cả, tôi chưa từng trải qua cái cảm giác vô cảm và bất lực đến thế đối với mạng sống của người khác.

.

.

.

Cái lạnh có thể làm tê liệt suy nghĩ của con người.

Ngay cả khi mặc trang phục chống lạnh hiệu suất cao của Sabbat, việc hành quân trong điều kiện dưới 0 độ C vẫn là một thử thách vô cùng khắc nghiệt.

Thực tế, sức khỏe của tôi đã bắt đầu giảm sút kể từ khi nhiệt độ hạ thấp. Cơ thể nóng lên, đầu óc mơ hồ, và tôi cảm thấy mình sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào. Có lẽ, tôi cũng đã nhiễm phải dịch cúm đang lan truyền trong đơn vị.

Khi sốt trong thời tiết lạnh giá thế này, chỉ cần bị gió lùa vào người là đủ để cảm nhận cái lạnh thấm vào từng lớp da, khiến tôi run lên bần bật.

Mùa đông ở Sabbat, thực ra nhiệt độ không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, mà là độ ẩm. Khi độ ẩm tăng cao, cái lạnh từ gió càng trở nên khắc nghiệt hơn.

Ngày hôm đó, tuyết rơi dày, kèm theo những cơn gió mùa thổi mạnh. Dù tuyết không rơi nhiều, nhưng lớp áo khoác của tôi đã phủ đầy sương muối vì độ ẩm cao trong không khí.

Nếu không che kín cơ thể, các vùng da hở sẽ bị đóng băng.

Tôi kéo mũ trùm kín đầu, che miệng lại, và cố giữ hơi ấm từ hơi thở bên trong áo khoác. Nhưng dù đã cố gắng đến vậy, cơ thể tôi vẫn run rẩy không ngừng.

"A ...... nóng quá ...... nóng quá ......"

Ngay cả tôi, người có thể lực tốt hơn những tân binh, cũng bị dồn ép đến tận cùng.

Trong tình huống như vậy, việc Sabbat mất đi hàng loạt tân binh là điều không thể tránh khỏi.

"Arizonaf vừa cởi hết quần áo và ngã gục xuống!"

"Sao cậu ta đột nhiên lại cởi đồ ra?"

Một trong những đồng đội của chúng tôi, Arizonaf, đột ngột mất tỉnh táo, cởi bỏ quần áo và ngã quỵ xuống đất, nằm bất động như thể đang ngủ.

Khi lạnh đến mức cực hạn, trung tâm điều chỉnh nhiệt độ của cơ thể có thể bị lỗi, khiến người ta cảm thấy nóng dù thực tế đang rất lạnh.

Đây được gọi là một hiện tượng nghịch lý. Nếu tôi không đủ mạnh mẽ, có lẽ cũng đã rơi vào tình trạng đó.

"...... Touri, cô ổn chứ?"

"Vâ...ng, ổn... Gorsky chỉ huy..."

"Thế thì tốt."

Tôi khi đó đã suy yếu cả về thể chất lẫn tinh thần, không còn đủ khả năng để quan tâm đến người khác nữa.

Khi Arizonaf gục ngã, tôi chỉ có thể lướt nhìn anh ta một cách hờ hững.

Có lẽ chú Gorsky đã muốn tôi cứu chữa cho anh ta, nhưng với tình trạng khi ấy, điều đó là không thể.

"Ngon! Tôi trước giờ ăn ghép với Arizonaf, giờ cậu ta đi rồi thì sẽ được ăn đủ phần !"

"Mày điên à? Cả bọn phải cùng chia sẻ cho nhau chứ !"

"Câm mồm đi, chút thức ăn ít ỏi đó làm sao mà chia hết được? Hôm nay, tao sẽ ăn tất !"

Ban đầu, những người lính vẫn còn lo lắng cho đồng đội đã gục ngã, nhưng trên đường hành quân này, họ bắt đầu vui mừng trước cái chết của đồng đội.

Trong mùa đông khắc nghiệt của Sabbat, nếu không được ăn đầy đủ, cái chết là không thể tránh khỏi.

Cảnh tượng các đồng đội chết đi và giúp tăng lượng thức ăn cho những người còn lại được xem như một điều đáng mừng, điều này cho thấy họ đã bị dồn đến mức tuyệt vọng như thế nào.

Dần dần, quân đội bị cơn điên cuồng của cái lạnh tàn phá và chiếm lĩnh.

.

Mặt khác, các sĩ quan cấp cao như tướng Blake cũng bị giảm khẩu phần ăn, nhưng họ lại được di chuyển trong những chiếc xe ấm áp.

Khi không phải hành quân trong giá lạnh, việc bị cắt giảm một nửa lượng thực phẩm không phải là một điều gì quá khổ sở.

Chính vì thế, tướng Blake hoàn toàn không hiểu được sự nghiêm trọng của mệnh lệnh giảm khẩu phần ăn được ban ra. Ông ta thậm chí còn nghĩ rằng mình đã đưa ra một kế sách xuất sắc.

Với những hy sinh lớn lao, cuối cùng chúng tôi cũng tiến quân đến phía Đông Tây của thủ đô Josegrad.

Tại đó, chúng tôi bắt đầu một cuộc tàn sát đẫm máu với những binh sĩ địch, vốn từng chỉ là những thường dân.

Ngay từ khi cuộc chiến này bắt đầu, có lẽ không một ai, thậm chí là Sylph Nova có thể hình dung được cái kết cục của nó.

.

.

.

Trong tình trạng tồi tệ như vậy, khi chúng tôi đến gần thủ đô Josegrad, mọi người đều đã kiệt sức.

Tôi từng trải qua cuộc rút lui trong rừng núi Mashdale mà không có đồ ăn hay nước uống, nhưng chắc chắn lần này còn khắc nghiệt hơn nhiều.

Ít ra lúc đó, thời tiết ôn hòa và ánh sáng mặt trời được che chắn bởi rừng cây. Dù không có nước, chúng tôi vẫn tìm được một nguồn nước để nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng trong cuộc hành quân lần này, không chỉ có nỗi sợ chết nếu bất cẩn ngã quỵ, mà cái lạnh khủng khiếp còn liên tục vắt kiệt sức lực chúng tôi.

Nếu phải hành quân thêm vài ngày nữa, tôi thực sự không chắc mình có sống sót nổi không.

“Này, Aus, mắt cô trông mờ mịt quá. Ổn chứ ?”

“Vâng, tôi ...… vẫn ...... cố được.”

Trên thực tế, tôi đã bị kiệt sức và suýt ngã quỵ giữa chừng. Mỗi lần như vậy, Gorsky lại cõng tôi khoảng một tiếng để nghỉ ngơi.

Thực sự không biết phải báo đáp chú ấy thế nào mới đủ.

“Chẳng có gì lạ. Cô gái này đâu có đủ mỡ để chống chọi với cái lạnh.”

“Cô đã theo kịp chúng tôi với vóc dáng nhỏ bé này, giỏi thật đấy.”

Chắc chắn tôi đã bi hạ thân nhiệt. Do cơ thể không có đủ lượng mỡ dự trữ, nhiệt độ cơ thể tôi dễ bị mất đi hơn so với các binh sĩ nam.

Khi được nghỉ ngơi cạnh lửa trại, sức khỏe của tôi cải thiện đáng kể.

“Aus này, cô nhỏ người như thế, hay là chui vào túi ngủ của tiểu đội trưởng Gorsky đi.”

“Lò sưởi cơ bắp đấy.”

“Ừm ...... cũng được thôi. Nhưng phải cởi áo khoác và quần dài ra trước khi vào đấy, tuyết dính lên sẽ lạnh lắm.”

Vậy là, tôi chẳng còn cách nào khác, buộc phải vào túi ngủ của chú Gorsky trong tình trạng chỉ còn mặc đồ lót.

Trên thực tế, không chỉ có tôi và Gorsky, mà còn nhiều binh sĩ khác cũng chia sẻ túi ngủ trong suốt chặng đường. Nhưng việc rủ một người Austin như tôi, lại là nữ, khiến chú ấy có chút ngại ngùng.

"Thì Gorsky-san vốn thích đàn ông mà, Aus chắc cũng an tâm rồi ha."

"Thật lòng mà nói, tôi cũng muốn chung túi ngủ với Gorsky-san lắm. Ghen tị thật đó, Aus."

"Ể ......"

Việc ngủ chung với một người đàn ông khiến tôi có chút do dự, nhưng có vẻ nếu là chú Gorsky thì sẽ an toàn.

Thực ra, tôi cũng đã tin rằng Gorsky sẽ không làm điều gì bất thường đâu ...... Nhưng không ngờ rằng chú ấy lại có sở thích như vậy.

Hóa ra trong quân đội, chuyện như này cũng không phải hiếm.

.

.

.

"Lệnh toàn quân chuẩn bị chiến đấu. Địch có vẻ cũng đã sẵn sàng rồi."

"Không chạy nổi nữa đâu ...... tôi sức cùng lực kiệt rồi."

Khi chúng tôi đến được cánh đồng trống, chỉ cách thủ đô một khoảng ngắn, nhiệt độ lại tiếp tục hạ xuống.

Kèm theo đó là một trận bão tuyết dữ dội bắt đầu quét qua, làm tầm nhìn bị che khuất.

"Trận bão tuyết này. Có lẽ nào mùa đông đến rồi sao?"

"Ừ, chắc là vào đông thật rồi. Vừa nãy nước tiểu của tôi còn đóng băng lại kìa."

Mùa đông ở Sabbat lạnh hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Búa súng đóng băng, khiến việc nạp đạn trở thành một công việc khá khó khăn.

Chỉ cần liếm nhẹ môi thôi, tôi cũng đã cảm nhận được cái lạnh buốt đến mức muốn bỏ cuộc.

"A ... a ...... không thể chịu nổi nữa, sao chúng ta phải ở ngoài cả ngày trong mùa đông thế này chứ?"

"Cơ thể tôi... không cử động nổi nữa rồi..."

Mùa đông đến khiến thể trạng của binh sĩ dần chạm đến giới hạn. Thể lực suy yếu đến mức ngay cả trước khi chiến đấu, chúng tôi dường như có thể bị tiêu diệt hoàn toàn dù chẳng cần làm gì.

Một đội quân đầy tân binh, phải hành quân trong mùa đông khắc nghiệt mà không có lương thực, rõ ràng là quá sức. Họ không còn đủ sức để chiến đấu, cái lạnh đã đánh bại tất cả.

"Các cậu đã cố gắng lắm rồi. Hôm nay nghỉ ngơi để lấy lại sức đi."

Ngay cả tướng Blake, khi nhìn thấy sắc mặt tồi tệ của binh sĩ, cũng nhận ra tình hình không ổn.

Ông ta quyết định cho chúng tôi một ngày để nghỉ ngơi trước khi tấn công thủ đô.

Chúng tôi được phép xây lều tuyết để tránh bão, ngồi quanh đống lửa, kiểm tra vũ khí và lấy lại tinh thần.

"Hôm nay, cứ ăn uống thoả thích. Ngày mai là trận quyết chiến rồi."

"Haa ...... haa ......"

Ngày hôm đó, cuối cùng chúng tôi cũng được phát phần ăn nhiều hơn thường lệ.

Tôi ngồi cùng những người trong tiểu đội Gorsky, quây quần bên đống lửa, cùng nhau ăn phần lương khô của mình.

Bầu không khí vui vẻ, rộn ràng trước khi xuất phát giờ đây đã hoàn toàn biến mất, mọi người chỉ còn những ánh mắt vô hồn và cụ cười ngờ nghệch.

Cả tiểu đội Golsky, đã mất đi 5 người, đều lặng lẽ chui vào túi ngủ của mình, không một lời nói.

.

.

"Gorsky-san"

"Sao vậy Touri"

Tối hôm đó, trong túi ngủ, tôi lén lút hỏi chú Golsky về kế hoạch cho ngày mai.

"Chỉ huy Sylph hiện giờ sao rồi"

"Hmm, quan tâm đến nhóc đó à"

"Ừm"

Sylph, với tư cách là chỉ huy, di chuyển bằng xe vận chuyển giống như tướng Blake.

Các tiểu đội trưởng như Gorsky thường đến xe vận chuyển đó để nhận thông tin chi tiết về kế hoạch từ chỉ huy, sau đó truyền đạt lại cho chúng tôi.

"Cô ấy là huyết mạch của chúng ta. Nếu có cơ hội chiến thắng trong trận chiến vô vọng này thì chỉ có thể nhờ vào chiến lược sắc bén của cô ấy."

“…... Hmm, Sylph có vẻ đã trở nên cực kỳ đáng tin cậy.”

Thực lòng, tôi không thấy chút hy vọng nào cho trận chiến này cả.

Với cái lạnh như thế, sẽ cực kỳ khó khăn để các binh sĩ có thể hoạt động bình thường.

Điều đó cũng đúng với tôi. Trong thời tiết này, tôi không thể hành động và suy nghĩ nhanh nhạy như trên các chiến trường trước kia được.

Trong khi đó, kẻ thù đang chờ đợi chúng tôi trong những căn nhà ấm áp và được ăn ngon.

Với tình thế bất lợi vốn có của phía tấn công, cộng thêm vấn đề về hậu cần, tinh thần và hiệu suất, thật khó mà không nghĩ đến một thất bại thảm hại.

"Yên tâm đi. Nhó đó có vẻ rất mệt mỏi, tóc rối bù nhưng vẫn đã truyền đạt cho chúng ta kế hoạc rồi"

"Nó có đáng tin không ?"

"Có thể yên tâm được. Sylph dù sao đã mệt đến mức ấy để chuẩn bị kế hoạch. Ta chỉ biết một phần, nhưng chắc chắn kế hoạch này sẽ sắc bén và hiệu quả.

Chú Gorsky nói rằng Sylph đang rất mệt mỏi.

Tuy không đến mức như tôi, nhưng cô ấy cũng có thân hình khá nhỏ nhắn, không phải là một thể trạng tốt cho một người phụ nữ ở độ tuổi của mình.

Không biết cô ấy có bị ốm hay gì không ?

"Đừng lo, nếu bị cảm, thì trợ lý Elaia sẽ chăm sóc tận tình thôi"

"Đúng thật"

"Quan trọng hơn, Touri. sức khỏe của cô thế nào? Ngày mai là trận quyết chiến rồi đó"

"Tôi sẽ cố gắng .…… Tôi vẫn còn lý do để sống"

Dù sao đi nữa, việc Sylph đã chuẩn bị được một kế hoạch cẩn thận là một tin tốt.

Tôi sẽ tin tưởng vào trí tuệ và chiến lược tuyệt vời của cô ấy, người đã khiến Austin phải khổ sở.

"…… Vậy, chúc ngủ ngon"

"Ngủ ngon nhé"

Và như vậy, trong vòng tay của chú Gorsky, tôi đã buông bỏ ý thức.

Đêm cuối cùng yên bình trước trận đánh tại Josegrad dần trôi qua.