"Hôm nay không tiến công à?"
"Vì hết đạn rồi."
Ngày thứ hai của trận chiến chiếm đánh Josegrad, chúng tôi chỉ tập trung vào phòng thủ.
Sau cuộc tấn công vào ngày đầu tiên, đạn dược gần như đã cạn kiệt, lương thực thiếu thốn, cơ thể mệt mỏi, không còn sức để tiến công nữa.
"Ngày mai tiếp tế sẽ đến."
"Mong là nó sẽ thực sự đến."
"Thế nếu hôm nay kẻ địch tấn công thì sao?"
"Thì ném đá vào chúng."
Tiểu đội trưởng Gorsky nói rằng ngày mai đạn dược và lương thực sẽ được chuyển đến từ pháo đài Rusovets.
Họ sẽ vận chuyển hàng hóa sau khi đã kiểm tra đầy đủ các điều kiện an toàn.
Vì vậy, hôm nay chúng tôi không tấn công mà chỉ tập trung vào phòng thủ.
"...... Này, tiểu đội số 14 vừa rời khỏi vị trí để đi chặt gỗ đấy."
"Cái gì cơ! ...… Vậy chúng ta cũng đi thôi !"
"Khoan đã, không thể tất cả mọi người cùng rời khỏi vị trí được !"
Tuy không có lệnh tấn công, nhưng không có nghĩa là chúng tôi có thể thảnh thơi.
Trước mắt, chúng tôi phải chuẩn bị cho đêm đông khắc nghiệt sắp tới.
Tối qua đã có nhiều trường hợp tử vong do rét, và một số tiểu đội ở khu vực không có gì để đốt đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chúng tôi thật may mắn khi có nhiều thứ để đốt, như cột trụ trong chiến hào và xác của kẻ địch.
"Phải kiếm đủ gỗ cho đêm nay và tốt nhất là cho cả ngày mai nữa."
"Nhưng không vì thế mà rời bỏ chiến hào được."
Đốt xác hoàn toàn không đủ để sưởi ấm.
Xét về lâu dài, nhất định phải đảm bảo có gỗ, vì điều này liên quan trực tiếp đến mạng sống.
Vì vậy, dù đang làm nhiệm vụ phòng thủ, các binh sĩ vẫn phải rời khỏi vị trí để đi chặt gỗ nhằm đảm bảo sự sống sót trong đêm đông.
"Tomber, Gresh, hai người tạm rời đội hình để kiếm gỗ rồi quay lại đây"
"Rõ thưa tiểu đội trưởng."
"Đó là nguồn sống của chúng ta. Trông cậy vào các chú đấy."
Tiểu đội Gorsky của chúng tôi cũng chia quân chạy khắp nơi để tìm củi.
Trong lúc đó, những người còn lại thì bỏ những khẩu súng đã cạn đạn xuống, tay nắm chặt dao găm, tiếp tục bám trụ trong chiến hào.
"Địch có vẻ đang giữ vững phòng thủ."
"Chắc bọn chúng không có kinh nghiệm tấn công ...... Cầu mong là chúng không tấn công tới đây."
May mắn thay, hôm đó không có cuộc tấn công nào từ phía địch.
Phần lớn quân địch là những binh sĩ trẻ tuổi, chưa qua huấn luyện chính quy. Có rất ít người đủ kinh nghiệm để thực hiện các cuộc tấn công bất ngờ.
"Thực tế, chúng cũng chẳng cần phải tấn công làm gì."
Trong tình hình hiện tại, phe phòng thủ có lợi thế vượt trội. Chúng tôi đang dần kiệt sức vì cái lạnh, và địch chỉ việc chờ chúng tôi tự diệt.
Chẳng có lý do gì để chúng mạo hiểm tiến công cả.
"Gorsky-san! Chúng tôi kiếm được từng này củi !"
"Làm tốt lắm, Tomber, Gresh"
Do đó, ngày hôm ấy không có trận chiến nào xảy ra, và tiểu đội của chúng tôi đã thành công trong việc tích trữ đủ củi.
Với đống củi lớn hơn so với hôm qua, chúng tôi có thể trải qua một đêm ấm áp hơn một chút.
Tuy vậy, tình hình vẫn chẳng dễ chịu hơn là bao, giấc ngủ vẫn rất khó khăn.
"Vậy còn cái xác cháy đen này, xử lý thế nào đây ?"
"......"
Chúng tôi không còn sức để chôn cất những thi thể nữa, nên đành vứt chúng ra ngoài chiến hào cho phơi ngoài trời.
Có lẽ đến mùa xuân, động vật hoang dã sẽ xử lý chúng. Nếu như có thể chôn cất chúng trước lúc đó thì tốt biết mấy.
.
.
"Lương khô đã đến, bữa ăn sau bao ngày cuối cùng cũng đến đây rồi !"
Ngày thứ ba trong chiến dịch tấn công Josegrad, chúng tôi cuối cùng cũng nhận được tiếp tế.
Đúng như lời hứa, vật tư đã đến từ pháo đài Rusovets.
Thú thật, ban đầu tôi đã nghi ngờ rằng đó chỉ là lời hứa suông để duy trì tinh thần cho binh sĩ.
"Chết tiệt, mùi vị nó ...... nhưng hạnh phúc quá!"
"Ừ, cảm giác sức mạnh đang trở lại. Lần đầu tiên trong đời tôi biết ơn món dưa muối thiu này."
Sau hai ngày nhịn đói, bữa ăn hôm ấy trở nên thật ngon lành.
Súp đóng hộp được hâm nóng trên đống lửa đã làm ấm cơ thể từ bên trong.
"Thế là thức ăn và đạn dược đã tới rồi nhỉ."
"Ừ, đúng vậy."
"Vậy thì, ra trận thôi."
Tiếp tế đến cũng đồng nghĩa với việc các cuộc chiến đấu sẽ lại bắt đầu.
Lấy lại chút sức lực tối thiểu, chúng tôi phải đấu tranh với cơn buồn ngủ và lại tiếp tục thực hiện cuộc tấn công dưới sự chỉ huy của tướng Blake.
"Phải tiến vào khu vực đô thị trước khi hết ngày."
"Tôi muốn được ngủ trong căn phòng có mái che, được ấm áp cơ"
"Không muốn ở trong chiến hào thêm chút nào nữa đâu"
Tinh thần của chúng tôi hôm ấy không quá tệ.
Chỉ cần vượt qua được chiến hào phía trước và tiến vào thành phố, chúng tôi có thể tìm được nơi ở tốt hơn để nghỉ ngơi.
Vì khát khao có một chỗ ngủ ấm áp, các binh sĩ lao vào cuộc tấn công, chiến đấu như những con thú bị dồn vào đường cùng.
.
.
"... Không được rồi ! Rút lui ! Pháo kích đang tới !"
"Chết tiệt! Phòng thủ của chúng chắc chắn quá !"
Tuy nhiên, kết quả của cuộc tấn công ngày hôm đó thật thảm hại.
Trong cái lạnh khắc nghiệt, những binh sĩ đã kiệt sức không thể chiến đấu một cách bình thường.
Thêm vào đó, quân địch đã sử dụng pháo binh một cách rất hiệu quả.
Mỗi lần chuẩn bị tấn công, những tiếng nổ lại bùng lên, khiến chúng tôi không thể tiến thêm được bước nào nữa.
"Aaaah !!!"
"Tomber !!"
Ngay tại gần tiểu đội Gorsky, đạn pháo rơi xuống và một người đồng đội đã bị trúng đạn, không bao giờ trở về được nữa.
Mặt đất rung chuyển làm tôi ngã nhào, tai ù lên và một cơn buồn nôn đột ngột ập đến.
Lần cuối tôi cảm nhận được một vụ pháo kích gần đến vậy là trên chiến tuyến phía Tây.
Nếu xui xẻo, đạn pháo lệch sang bên phải chỉ khoảng 3 mét nữa thôi, cả tiểu đội chúng tôi đã bị tiêu diệt.
"Mmm ...... Rút lui ! Mọi người, lui lại!"
"Vâng, hiểu rồi !"
Nhiệt độ thấp khắc nghiệt cùng với pháo kích, hỏa lực súng, bẫy ma thuật và hàng rào thép gai đã tạo nên một trận địa phòng thủ ác liệt.
Ngay cả chú Gorsky, người có sức mạnh tấn công vượt trội, cũng gặp khó khăn trong việc tiến lên trước hàng phòng thủ vững chắc đó.
Cuối cùng, chúng tôi không thể vượt qua được một nửa khoảng cách giữa các chiến hào, buộc phải lùi về vị trí ban đầu.
"Pháo kích dữ dội quá"
"Đại bác của địch rơi xuống rất gần, chúng ngắm vào vị trí của ta rất chuẩn xác"
Trên chiến trường, vai trò quan trọng luôn thuộc về lính pháo binh ma thuật, tiểu đội trưởng Garback từng nói điều đó.
Dù cho lính đột kích tài giỏi đến đâu, chỉ cần trúng một phát đạn pháo trực diện, họ cũng sẽ bỏ mạng ngay lập tức.
Đến bây giờ tôi mới thực sự hiểu được ý nghĩa lời nói của ngài ấy.
"...... Không thể tiến xa hơn được nữa, hôm nay dừng lại thôi."
Kết cục của ngày hôm đó, chúng tôi không chiếm được bất kỳ chiến hào mới nào.
Chúng tôi phải rút lui về lại chiến hào ban đầu và kết thúc một ngày chiến đấu thất bại.
Quân địch không hề yếu đến mức có thể dùng việc tiến công để đè bẹp.
.
.
Vào ban ngày, khi chúng tôi do thám lại mạng lưới phòng thủ của địch, hoá ra mọi thứ đều được xây dựng vô cùng vững chắc.
Giữa các chiến hào, hàng rào thép gai và bẫy ma thuật được bố trí dày đặc, khiến bất kỳ ai cố tránh né đều bị dẫn dụ vào khu vực tập trung hỏa lực của địch, hay còn gọi là <kill zone>
Chiến hào còn được bố trí theo hình quạt bao quanh các pháo đài, giúp quân địch dễ dàng nhận được sự hỗ trợ từ pháo binh.
Mặc dù quân địch phần lớn là dân quân thiếu kinh nghiệm, nhưng đội hình phòng thủ này thì rõ ràng không phải là thứ mà tay nghiệp dư có thể thiết lập được.
"Chiến hào của chúng quá kiên cố, không tìm thấy lỗ hổng nào để đột kích cả."
"Kẻ chỉ huy xây dựng các chiến địa này chắc chắn là một tướng lĩnh chuyên nghiệp."
Chú Gorsky than thở về sự vững chắc của phòng tuyến địch.
Thực ra điều này cũng không đáng ngạc nhiên, bởi chỉ huy của đối phương thực ra là cựu tướng lĩnh của quân đội Sabbat ...... Tướng Turky.
Ông từng là chỉ huy tiền tuyến của bộ tư lệnh phía Nam, và cũng từng tham gia vào chiến tranh Đông - Tây, với kinh nghiệm dày dạn về chiến tranh chiến hào.
Ông đặc biệt xuất sắc trong phòng thủ, và trận chiến lần này đã chứng minh được tài năng đó.
Mặc dù binh sĩ của địch là những tân binh thiếu kinh nghiệm, nhưng người chỉ huy là một chiến binh kỳ cựu.
"Dù có lỗ hổng nào, chúng cũng kịp thời bổ sung quân tiếp viện ngay lập tức."
"Tình hình này thật tệ, nếu chiến tuyến bế tắc thế này, chúng ta sẽ thua mất."
Quân địch kiên cường bảo vệ chiến tuyến, chặn đứng mọi cuộc tiến công của chúng tôi.
Họ kiên quyết giữ vững chiến hào, cẩn thận thu hút đối phương vào phạm vi súng đạn, và nếu chiến hào bị tấn công, quân tiếp viện sẽ ngay lập tức đến ứng cứu.
Đây là biểu hiện rõ ràng nhất của tài năng Tướng Truki trong phòng thủ chiến hào.
"......"
Ngày hôm đó, quân đội chính phủ chịu tổn thất lớn mà không thể tiến công thêm được chút nào.
Số người tử vong trong ngày lên đến khoảng 1500 người, và nếu tính cả những người bị thương thì con số có thể chạm ngưỡng 5000. Dù hàng ngàn binh lính đã hy sinh, chiến tuyến vẫn không hề dịch chuyển.
.
.
.
"Hôm nay Aus-chan vẫn sống sót à? May mắn thật đấy."
"Các anh cũng vậy"
Mỗi khi đêm buông xuống, số lượng binh sĩ trong tiểu đội Gorsky lại giảm đi. Khi bắt đầu khởi hành từ Bộ tư lệnh phía Đông, tổng quân số tiểu đội là 20 người, nhưng bây giờ chỉ còn lại 11.
Một nửa số đồng đội cùng uống rượu Vock trong ngày xuất quân giờ đã không còn nữa.
"Hôm nay, người bạn thân của tôi, Tomber đã chết. Tôi buồn quá, nên tối nay cô có thể ngồi lại cùng tôi tâm sự vài chuyện ngớ ngẩn được không ?"
"Tôi thì không phiền đâu. Binh nhì Tomber là bạn thân của anh à?
"Ờ, từ 2 hôm trước. Trước đó, bạn thân của tôi là Arizonaf, nhưng cậu ta chết rồi và tôi phải tìm người mới thay thế."
"Lúc Arizonaf chết, chẳng phải anh đã mừng rỡ và ăn hết khẩu phần của cậu ta một mình à ?"
Khi đêm đến, những người sống sót bắt đầu cuộc trò chuyện nhỏ nhẹ. Vì nếu ngủ quên, họ có thể không bao giờ tỉnh dậy do cái lạnh khắc nghiệt.
Nằm xuống đồng nghĩa với việc cơ thể bị mất nhiệt, vì vậy ngồi bên đống lửa là cách duy nhất để duy trì sự sống và không bị chết cóng.
"Tomber là một tên khá thú vị. Cậu ta từng kể đi kể lại cùng một câu chuyện đùa 3 lần trong một đêm."
"Chuyện về việc con khỉ lấy trộm bánh của em gái cậu ta phải không ?"
"Phải đó, cô cũng nghe rồi à. Đến lần thứ 2 thì nghe vẫn chưa hiểu lắm, nhưng đến lần thứ 3 thì lại buồn cười không chịu nổi."
"Thật ra, tôi thấy câu chuyện đó khá thú vị ngay từ lần đầu tiên."
Tôi thì thầm những lời này với một người lính Sabbat khác mà tôi không thân thiết lắm. Anh ta là kẻ từng hỗn láo với đại úy Sylph và bị phạt phải kiêng rượu.
Tính cách của anh ta cũng không hợp với tôi, nhưng trong tình cảnh này, chúng tôi nói chuyện như những người bạn lâu năm.
"Aus-chan, có vẻ văn hóa chuyện cười của cô hơi lạc hậu đấy. Cái chuyện đó mà cũng thấy buồn cười được à ?"
"Vậy anh có câu chuyện nào thú vị hơn không?"
"À, tất nhiên rồi. Để tôi kể cho cô nghe chuyện về chị gái mình ......"
"Chuyện về việc bạn trai của chị gái anh trông quá giống khỉ đột đến mức bị nhốt vào sở thú à? Kể lần thứ 5 rồi đó"
"Nhưng dù 5 lần vẫn buồn cười mà, đúng không?"
Người lính kia liền nở một nụ cười ranh mãnh nói.
...... Ít ra thì anh ta đã cố gắng kể chuyện rồi, hay là cứ cười cho có lệ ??
"Xin lỗi, tôi đã làm bầu không khí trở nên ảm đạm rồi"
"Không sao ...... Mà này, Aus-chan chẳng bao giờ cười nhỉ"
Nghĩ lại thì từ khi tình nhập ngũ, tôi hầu như chẳng còn cười nữa.
Nếu là ở hội trường làng Othello, cùng tham gia bữa tiệc vui vẻ với Gomuji và những người khác, có lẽ dù là câu chuyện đùa lần thứ 5 tôi vẫn sẽ cười.
Nhưng tiếc thay, trên chiến trường, các cơ mặt của tôi không còn hoạt động tốt như trước.
Giữa mùi thịt cháy khét của xác chết, sắt và khói thuốc súng, tôi không thể cười một cách thoải mái được nữa.
"Nếu điều đó làm anh phật lòng, thực sự xin lỗi. Nhưng mà, tôi không phải kiểu người có thể cười trên chiến trường được"
"Hửm?"
"Trước khi nhập ngũ, tôi là người khá hay cười. Nhưng từ khi trở thành lính, tôi không thể bộc lộ cảm xúc của mình một cách tự nhiên nữa."
"Thế à ?"
Tôi lấy lý do đó để xin lỗi anh lính trước mặt mình.
Thực tế là kể từ khi tham gia vào chiến tuyến phía Tây, cảm xúc trên khuôn mặt tôi dần biến mất.
Vốn dĩ tôi đã không phải là người quá cởi mở, nhưng gần đây, sự thờ ơ và lạnh lùng đó ngày càng rõ rệt hơn.
Khi tôi nói lời xin lỗi, người đàn ông với lời lẽ thô lỗ nở một nụ cười nhếch mép và nói:
"Vậy thì, để tôi kể cho cô một câu chuyện cười mới tinh, đến mức bùng nổ. Nhưng cô đã nói vậy rồi, tuyệt đối không được cười đâu đấy !"
"…... Ừ, được thôi."
"Nếu cười thì sẽ có hình phạt đấy. Hình phạt là, ngày mai cô sẽ phải đưa phần khẩu phần ăn của mình cho tôi"
"Ừ, không vấn đề gì."
"Rồi, tốt"
Vì không thể đi ngủ ngay, và cũng không phải người giỏi nói chuyện dài dòng, nên tôi đã ngồi nghe anh lính đó kể những câu chuyện đùa suốt cả đêm.
Anh ta cứ tiếp tục kể đi kể lại những câu chuyện không thú vị chút nào.
Đó là một cách khá tốt để giữ tỉnh táo, nhưng cuối cùng tôi đã không cười dù chỉ một lần.
.
.
.
Buổi sáng của ngày thứ 4.
"Xử lý trận địa pháo binh của địch đi"
Ngày hôm đó, cuối cùng thì mệnh lệnh từ tham mưu Sylph Nova cũng đã được truyền đạt đến chúng tôi.
Nội dung rất đơn giản: "Sau khi phá được chiến hào, hãy tiến thẳng về phía căn cứ pháo binh."
"Nhưng chúng ta thậm chí còn không phá được chiến hào mà ?"
"Pháo binh phe ta đang làm gì vậy?"
"Nghe nói đã hết ma thạch nên không thể hành động."
Có vẻ như từ hôm nay, Sylph sẽ lại trực tiếp chỉ huy. Tuy nhiên, mệnh lệnh này giống như một yêu cầu không tưởng, kiểu như <Mệnh lệnh là thế, còn như nào thì tự làm đi !>
"Chết tiệt khốn nạn thật. Tôi sẽ biến con nhóc đó thành trò cười rồi ép gả nó cho khỉ"
"Lại bị phạt cấm rượu nữa đấy."
"Ngay từ đầu có đưa rượu đâu mà."
Dù sao, đó là lệnh của Sylph, nên chắc chắn phải có mục đích gì đó. Chúng tôi chỉ là những lính bộ binh tiền tuyến, việc duy nhất có thể làm là tin tưởng vào chỉ thị của cô ấy.
"Vậy có nên chạy thẳng về hướng căn cứ pháo binh địch luôn không?"
"Không, như thế sẽ phải chạy chéo rất xa và khó khăn lắm. Trước tiên, cứ lao thẳng về phía trước như mọi khi đã."
"Đúng vậy."
Và thế là ngày hôm đó, một lần nữa chúng tôi lại phải giao tranh với kẻ thù qua những chiến hào đóng băng, trong cái lạnh đến mức nước tiểu cũng đông cứng.
.
.
Rốt cục, chảng lẽ không còn cách nào hiệu quả hơn việc tấn công trực diện sao ?
Không phải vậy. Thực tế là trong khi chúng tôi giao chiến, Sylph đã âm thầm chuẩn bị một kế hoạch để chinh phục thủ đô. Chỉ có điều, phải mất 4 ngày để kế hoạch đó có thể thực hiện được.
"…. Hửm, có vẻ như quân địch đang náo loạn."
"Có chuyện gì vậy."
Ngày hôm đó, cuối cùng thì kế hoạch đầu tiên của Sylph cũng đã được kích hoạt.
Mặc dù lệnh tấn công vừa mới được ban ra, khu vực thành phố của địch đã bắt đầu trở nên ồn ào.
"Có tiếng súng vang lên trong khu vực thành phố của địch. Có thể là bọn chúng đang đánh nhau nội bộ chăng?"
"Sao cơ ?"
"Quân địch đang rối loạn. Đây có thể là cơ hội tốt."
Chúng tôi vừa đổ phần khẩu phần ăn nóng vào bụng, vừa tiếp tục quan sát quân địch trước mặt đang liên tục hành động hối hả.
.
.
Chiến thuật độc đáo của Sylph chính là một cuộc tấn công bất ngờ bằng xe trượt tuyết từ sông Volga.
Sông Volga vào mùa đông, theo thông lệ hàng năm, sẽ đóng băng và tạo ra một lớp băng dày trên bề mặt. Bình thường, người dân sẽ sử dụng mặt sông này để câu cá hoặc trượt băng. Sylph đã tận dụng con sông này làm đường tiến quân.
"Giờ là lúc tấn công! Quân ta đã thâm nhập vào bên trong thành phố của địch và đang tạo ra sự phân tán!"
"Thật sao !"
Sylph đã tập hợp những binh sĩ thông thạo việc điều khiển xe trượt tuyết, gắn tấm khiên sắt ở phía trước xe làm vật nặng, rồi cho xe trượt thẳng xuống từ đầu nguồn của con sông.
Vì trên sông không có bất kỳ bẫy hay hào lũy nào, những chiếc xe trượt cứ thế tiến nhanh mà không gặp cản trở.
Đội quân tấn công bất ngờ, không gây ra tiếng động, đã trượt xuống từ thượng nguồn con sông, vượt qua đường thủy và xâm nhập vào thành phố Josegrad với một đà lao như vũ bão.
"Đừng bỏ lỡ cơ hội. Ta sẽ theo dõi tình hình và đưa tín hiệu. Khi đó hãy toàn lực tấn công !!"
Sylph đã chia nhỏ quân đội của mình, di chuyển những người giỏi sử dụng xe trượt tuyết lên thượng nguồn con sông, và quá trình di chuyển này mất đến 4 ngày.
"Tiểu đội trưởng Gorsky, báo cáo! Có một khu vực trong hệ thống chiến hào của địch đang trở nên hỗn loạn."
"Hmm? Ở đâu vậy, Touri ?"
"Phía trước bên cánh phải, quân địch đang giảm bớt binh lính và bộ binh thiết giáp trở nên mỏng hơn. Có thể họ đã di chuyển quân thiết giáp ra phía sau. Đây sẽ là cơ hội tốt để dùng lựu đạn."
"…... Vậy à, quả nhiên cơ hội đây rồi !"
Chiến hào sẽ dễ dàng bị phá vỡ nếu bị quân địch thâm nhập từ phía sau. Vì hệ thống chiến hào chủ yếu được thiết kế để phòng thủ từ phía trước, nó đặc biệt yếu trước các cuộc tấn công từ bên hông hoặc từ phía sau.
"Giờ là lúc, tấn cônggg !!"
Một khi chiến hào bị địch thâm nhập từ phía sau, nó sẽ trở nên vô cùng mong manh.
Chúng tôi, với tinh thần phấn chấn vì cơ hội hiếm hoi vừa nắm được, lập tức tiến hành cuộc tấn công ào ạt.
.
.
Và như thế, mưu kế xuất sắc của Sylph Nova đã thành công rực rỡ.
Quân địch bị xáo trộn từ phía sau, hệ thống chỉ huy của chúng rơi vào tình trạng hỗn loạn, mở ra một cơ hội ngàn vàng.
"Thật là một kế sách tuyệt vời, Sylph. Quả là rất xuất sắc !"
"Cảm ơn."
Bản thân Sylph cũng thở phào nhẹ nhõm sau thành công của chiến lược.
Cô đã lo sợ rằng tinh thần của đội quân quá thấp, thậm chí còn lo lắng liệu đội quân đánh lén có bỏ chạy hết không.
Nhưng may mắn thay, lòng tự trọng của những người lính đã chiến thắng, khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
"Phía cánh phải đã chiếm được chiến hào thứ hai của địch."
"Vậy à? Chắc là do tiểu đội Golsky. Giờ ta có thể tấn công tổng lực từ đây."
"Nhưng ở phía trung tâm quân địch vẫn chống trả quyết liệt và ta đang bị đầy lùi kìa"
"Dù 1 phòng tuyến đã bị xuyên thủng, nhưng quân địch sẽ sụp đổ từ từ chứ không có chuyện nhanh thế đâu"
"Thật vậy sao?"
Lúc này, mọi chuyện gần như đã thành công. Sylph tin rằng chỉ cần phá vỡ một điểm trong chiến hào, thắng lợi sẽ nằm trong tầm tay.
Cô cũng tin tưởng vào tiểu đội Ace của Gorsky, đơn vị duy nhất có thể tỏa sáng trong những tình huống quyết định như thế này, sẽ mang về kết quả thắng lợi cho cuộc chiến.
Đúng vậy, người có khả năng thay đổi cục diện trận chiến chính là những cá nhân được gọi là <Át chủ bài>
"...... Quân địch trung tâm đang lao tới tấn công chúng ta!"
"Cái gì?"
"Chúng nhất định chỉ là đang hoảng loạn vì bị tấn công từ phía sau thôi. Hãy bình tĩnh đẩy lùi chúng."
Tuy nhiên, Sylph đã phạm phải một sai lầm nhỏ.
Dù kế hoạch đã thành công nhờ vào cú đột phá của tiểu đội Gorsky. Nhưng thật không may, địch cũng có một số người tài giỏi như vậy trong hàng ngũ của chúng.
"Một tiểu đội địch đã vượt lên và chiếm được chiến hào của chúng ta."
"Cái gì?"
Đúng vậy.
Đó là một chỉ huy trẻ tuổi, vô danh, và hầu như chưa có kinh nghiệm thực chiến. Tuy nhiên ......
"Đội quân địch đang tiến thẳng về phía lều chỉ huy này!"
"Chờ, chờ đã!"
"Không biết bằng cách nào mà chúng phát hiện được vị trí của bộ chỉ huy !"
"Gì chứ? Mau chuẩn bị phòng thủ !"
Có lẽ, trong tương lai, người chỉ huy tiểu đội dũng cảm và tài năng này sẽ giành được danh hiệu <Át chủ bài>
Tiểu đội của anh xông lên với một sức mạnh kinh hoàng, phá vỡ mạng lưới phòng thủ của chúng tôi và tiến sát vào bộ chỉ huy.
Bằng bản năng nhạy bén như dã thú, quân địch đã áp đảo xung quanh và lao thẳng vào bộ chỉ huy nơi tướng Blake đang có mặt.
"Truyền đạt tới quân trung tâm, ngừng tấn công và lập tức quay lại! Ra lệnh tiêu diệt đơn vị địch vừa xâm nhập từ phía sau."
"Xin chờ đã thưa ngài, binh lính ở khu vực trung tâm là rất cần thiết cho việc phá vỡ chiến hào. Hãy điều lực lượng dự bị ở phía sau để đối phó."
"Như thế sẽ quá chậm! Nếu địch đến được đây thì sao ?"
Cuộc tấn công liều lĩnh của kẻ địch thực sự rất mạnh mẽ.
Dù chỉ là một tiểu đội nhỏ, nhưng việc chúng phá vỡ được phòng tuyến trung tâm đã làm tê liệt toàn bộ kế hoạch tấn công của chúng tôi.
"Giờ là cơ hội nghìn năm có một! Nếu bỏ lỡ, việc phá vỡ chiến hào sẽ trở nên cực kỳ khó khăn."
"Nhưng không thể để bộ chỉ huy bị tấn công được. Mất đi chỉ huy thì toàn bộ quân đội sẽ tan rã."
Sylph không muốn bỏ lỡ cơ hội này và muốn tìm cách đối phó bằng lực lượng dự bị, nhưng tướng Blake lại quyết định rút quân ở khu vực trung tâm về để bảo vệ.
Thực tế, nếu tiểu đội tinh nhuệ này thành công phá hủy bộ chỉ huy, quân đội chúng tôi có thể bị tan rã hoàn toàn.
Do đó, quyết định của tướng Blake không hẳn là sai lầm.
"Phải mạo hiểm một chút, nếu không chúng ta sẽ không thể thắng!"
"Ta mặc kệ !"
Tuy nhiên, Sylph hiểu rất rõ rằng nếu bỏ lỡ thời điểm này, bọn họ có lẽ sẽ không bao giờ chiếm được Josegrad.
Chiến thuật đột kích bằng xe trượt tuyết chỉ có thể thành công một lần duy nhất, và nếu việc phá vỡ phòng tuyến trung tâm kéo dài quá lâu, đơn vị đột kích sẽ sớm bị dập tắt.
Đó là lý do tại sao bây giờ chính là cơ hội duy nhất.
"Có khả năng địch là một tiểu đội tinh nhuệ, nếu không sớm gọi đơn vị phòng thủ trở lại thì sẽ không kịp mất!"
Tuy nhiên, Tướng Blake dường như đã có một sự chắc chắn nào đó.
Ông ta ra lệnh cho quân trung tâm rút lui và nhanh chóng bao vây, tiêu diệt đội tinh nhuệ của địch vừa đột phá.
.
.
"Nhìn xem, kẻ địch đã đến tận đây rồi."
Chính vì là một người cẩn trọng, có lẽ Tướng Blake đã cảm nhận được điều gì đó.
Tốc độ tấn công của kẻ địch thật khủng khiếp, nhanh đến mức nếu như nghe theo Sylph và di chuyển lực lượng dự bị, chắc chắn sẽ không kịp. Nếu đánh cược như lời Sylph đề xuất, có lẽ bộ chỉ huy đã bị phá hủy.
Vì vậy, quyết định của Tướng Blake đã đúng.
"Kia là chỉ huy địch ?"
"Chà, nhìn cái mặt hắn ta thật đáng ghét."
Anh chàng chỉ huy trẻ tuổi, người đã thực hiện một cuộc đột phá ngắn ngủi đầy quyết tâm, đã nằm chết trên tuyết, mặt đất xung quanh nhuốm đỏ máu. Anh đã hy sinh mạng sống của mình để ngăn chặn cuộc tấn công hiếm có của quân chính phủ Sabbat.
Dù sở hữu tài năng và khả năng phi thường, xứng đáng trở thành một <át chủ bài>, người đàn ông này đã không được lịch sử ghi nhận hay tôn vinh công lao. Thay vào đó, anh bị giết chết dưới sự chỉ huy cẩn trọng của Tướng Blake.
"Thật tốt, thật may mắn. Suýt nữa thì nguy hiểm rồi, mồ hôi ta toát hết cả."
"......"
Cùng lúc đó, Sylph chắc chắn rằng quân đội chính phủ Sabbat đã thất bại.
Đó là do vận rủi hay định mệnh?
Bởi vì lực lượng trung tâm đã rút lui, hàng ngũ hiện nay chắc chắn đang vô cùng rời rạc. Dù có tấn công lại từ giờ, có lẽ lỗ hổng chiến hào trung tâm đã bị kẻ địch đóng lại rồi.
Cơ hội nghìn năm có một mà Sylph đã dày công suy tính đã bị hủy hoại bởi thành tích của một tiểu đội duy nhất.
"...... Thất bại rồi."
"Sylph, cô đang nói gì vậy?"
"Hôm nay là cơ hội cuối cùng để chiếm lại Josegrad. Nếu tiếp tục, thiệt hại sẽ chỉ tăng lên. Tôi đề nghị rút lui, thưa tướng Blake."
Sylph Nova đã đưa ra đề xuất với tướng Blake.
Rốt cục, cô nhận ra rằng ngày phải trả giá cho cuộc tiến công liều lĩnh và vượt quá giới hạn của họ đã đến.
"Không, hôm nay chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế. Chỉ cần thêm thời gian, cơ hội chiến thắng vẫn còn."
"Hôm nay là ngày cuối cùng mà chúng ta có thể chiến đấu trong ưu thế. Chúng ta đã mất quá nhiều binh sĩ rồi"
Đến thời điểm này, trận chiến giành lại Josegrad đã gây ra quá nhiều thiệt hại.
Để chiếm Josegrad, khoảng 50000 binh sĩ đã được điều động từ Bộ Tư lệnh phía Đông, nhưng gần một nửa trong số đó đã chết hoặc đào ngũ.
"Đã đến lúc dừng lại rồi"
Tinh thần binh sĩ đang ở mức rất thấp, mỗi ngày đều có người chết vì giá rét.
Việc vận chuyển hàng tiếp tế cũng đang gặp khó khăn, và chỉ vì tổn thất quá nhiều mà nguồn cung hiện tại mới vừa tạm đủ.
Hơn nữa, kế hoạch táo bạo nhất của họ đã bị phá vỡ bởi đội quân tinh nhuệ của kẻ thù, và thiên tài Sabbat cũng đã đến giới hạn. Dù làm gì đi nữa, cơ hội chiến thắng đã mất, nếu cố chấp tiếp tục sẽ chỉ lãnh phí binh lực vô ích thôi.
"Thật sự không còn cách nào khác sao ?"
"Thưa ngài, tôi nghĩ chính ngài là người hiểu rõ điều đó nhất."
"Ta cứ nghĩ rằng cô sẽ có thể đưa ra một kế hoạch kỳ diệu nào khác."
"Tôi xin lỗi vì sự thiếu sót của mình."
Khi Sylph khẳng định điều này, Tướng Blake nghiến răng đầy cay đắng.
Chính ông cũng đã cảm thấy rằng kế hoạch này có thể không khả thi từ trước.
Ngay từ khi bắt đầu chiến lược đột phá bằng sức mạnh, thiệt hại đã trở nên rát khủng khiếp, và cuối cùng ông cũng nhận ra sự phi lý của chiến lược này.
"...... Thật sự không còn kế hoạch nào khác sao?"
"Vâng. Trong viễn cảnh mà tôi vẽ ra, hôm nay đáng lẽ chúng ta phải chiếm được vùng phía Tây của Josegrad và cướp được lượng đạn dược dồi dào của kẻ thù."
Sylph không muốn cuộc tấn công ngày hôm nay thất bại.
Bởi nếu thất bại, họ sẽ cạn kiệt đạn dược và ma thạch, binh lính sẽ chết cóng, và mọi thứ sẽ không thể cứu vãn được.
Bằng mọi giá, quân đội Sabbat phải tiến vào được thành phố trong ngày hôm nay.
"Tướng Blake, hãy chuẩn bị cho việc rút lui toàn bộ. Xin hãy ra lệnh cho các đơn vị ở hai cánh đang tiếp tục tấn công được phép rút lui."
"......"
Nhìn vào khuôn mặt của người chỉ huy tài ba vô danh của hội công nhân, người đã hy sinh mạng sống để ngăn chặn cuộc tấn công của họ, Sylph yêu cầu Tướng Blake đưa ra quyết định.
"......"
"Thưa ngài !!"
Tuy nhiên, ngay cả lúc này, Tướng Blake vẫn còn do dự.
Nhìn vào gương mặt đầy khổ sở của ông, Sylph cảm thấy không thể để ông tiếp tục phân vân thêm nữa. Cô cất giọng mạnh mẽ thúc giục.
"A, thưa Sylph-sama, có báo cáo từ tiền tuyến. Tiểu đội của Gorski đã thành công chiếm được trận địa pháo và một phần thành phố của kẻ thù."
"…..."
Nghe tin tức này, Sylph lập tức bị chặn họng.