Thủ đô Josegrad là thành phố phát triển nhất Sabbat.
Với dân số hơn 1 triệu người, thành phố này nổi bật bởi con sông Volga chảy dọc từ Bắc xuống Nam
Con sông này là một dòng sông nước ngọt rộng lớn với dòng chảy nhẹ nhàng, đã thu hút con người đến sinh sống từ thời xa xưa, tạo nên một đô thị lớn trên vùng đất lạnh giá của Sabbat.
Thành phố Josegrad giàu nguồn nước đó có mạng lưới kênh rạch chằng chịt khắp nơi. Trong các con kênh này, có nhiều loại cá nước ngọt sinh sống, và những món ăn chế biến từ cá nhỏ được ngâm dầu thường được dùng làm đồ nhắm với rượu.
Ẩm thực của Sabbat dường như thường có nhiều món chiên và mặn để đi kèm với rượu.
Tôi có cảm giác rằng ẩm thực của Austin sẽ hợp với mình hơn. Đồ ăn ở đây không phải là dở, nhưng tôi cảm thấy nó có thể khiến mình bị đầy bụng.
“Giờ thì, toàn quân. Cuối cùng chúng ta cũng đã trở về thủ đô.”
Khi cách thành phố Josegrad khoảng 5 km, tổng tư lệnh của quân đội chính phủ Sabbat, Tướng Blake, đã có bài diễn thuyết.
“Ở quê hương Josegrad của chúng ta, hiện có rất nhiều ánh đèn từ các ngôi nhà. Đó là ánh sáng của bọn cướp. Ánh sáng méo mó, bị khai thác và cai trị bởi chúng.”
"......"
“Khi nhìn thấy những ánh sáng đó, không ai có thể không cảm thấy đau lòng. Ánh sáng thực sự phải được trả lại cho những người xứng đáng.”
Khác với lần công phá pháo đài Rusovets trước đây, hôm nay tướng Blake trông rất tự tin. Liệu ông ấy đã chuẩn bị một chiến lược tuyệt vời nào đó chăng?
Hay đơn giản chỉ là có cảm giác thắng mà không có nhiều căn cứ?
“Tất cả hãy vào vị trí ! Đây là một cuộc thánh chiến. Hãy xua tan bóng tối của lũ cướp và mang lại ánh sáng cho Sabbat!”
Trước bài huấn thị đầy tự tin của tướng Blake.
“Oo…”
“Ura…”
Phản ứng của binh sĩ lại khá yếu ớt.
.
.
.
"Lần này cũng lại là ngay trước mặt chiến hào địch à?"
"Lần nào cũng ở chỗ nguy hiểm nhất. Thật phát chán."
Đơn vị của chúng tôi, tiểu đội Gorsky, lại một lần nữa được bố trí ở tiền tuyến.
Chúng tôi được giao nhiệm vụ đứng ở hàng đầu và dũng cảm xông vào chiến hào ngay khi nhận được hiệu lệnh từ cấp trên.
"Sylph-sama, trông ngài có vẻ mệt mỏi nhỉ ?"
"Hừ."
Ở phía sau sự bố trí này, Đại úy Sylph, tham mưu của chúng tôi, ngồi xuống với vẻ mặt khó chịu.
Dù trước giờ cô ấy thường ở phía sau, nhưng hôm nay cô ấy sẽ trực tiếp chỉ huy ngay từ tiền tuyến.
"Dù đã được di chuyển ấm áp đến đây, nhưng sao ngài lại trông ủ rũ thế, thưa Đại úy?"
"Tôi không có ý hỏi chi tiết kế hoạch, nhưng Đại úy Sylph, ngài tự tin đến đâu với kế hoạch lần này?"
Những người lính hỏi với chút châm chọc, muốn biết mức độ tin tưởng vào kế hoạch của Sylph.
Vì mạng sống của họ phụ thuộc vào kế hoạch của cô ấy. Một kế hoạch thiếu tự tin thì thật khó mà chấp nhận.
"...... Cũng khá tự tin đấy. Dù vậy, hôm nay ta không phải là người trực tiếp chỉ huy chiến dịch này."
Trả lời câu hỏi đó, Sylph thở dài và lơ đãng nhìn ra bờ sông Volga. Vẻ mặt của cô ấy có phần như đang bất mãn.
"Vậy ai sẽ chỉ huy?"
"Là tổng tư lệnh của chúng ta, tướng Blake."
"Hả?"
Nói đến đó, Sylph uể oải ngồi xuống, quấn mình trong áo khoác chống lạnh. Từ giọng nói của cô ấy, thậm chí còn cảm nhận được sự buông xuôi.
"Thế kế hoạch của ông ta là gì ?"
"Chờ xem, Các anh sẽ sớm biết thôi."
Vậy ra chiến dịch lần này sẽ được chỉ huy bởi tổng tư lệnh quân đội Sabbat mặt trận phía Đông
Mặc dù có chút lo lắng vì đây không phải là chiến lược của Sylph, nhưng Blake dù gì cũng là người được bổ nhiệm làm tổng tư lệnh. Hãy cứ tin tưởng rằng ông ấy đã chuẩn bị một kế hoạch có chất lượng vậy.
Khi tôi đang quan sát tình hình của chiến hào phía trước thì ......
"Tiến lên! Hãy cho bọn cướp thấy sự dũng cảm của chúng ta !"
Cùng với hiệu lệnh đó, âm thanh vang dội của nhạc cụ thổi vang lên.
"...... Ơ, thế kế hoạch là gì?"
"Aa, chuẩn bị mà ngạc nhiên đi."
Ngay khi có tín hiệu, tiểu đội trưởng Gorsky đứng dậy và chạy lên phía trước, chúng tôi cũng vội vàng chạy theo chú ấy.
"Có vẻ là đột phá đồng thời đa điểm"
.
.
Chúng tôi không có thời gian để đào chiến hào, vì vậy chỉ có thể dùng cơ thể trần trụi của mình mà chạy hết tốc lực hướng về chiến hào lớp đầu tiên của địch.
"Chẳng lẽ không có kế hoạch nào hay ho hơn ngoài việc xông lên sao !"
"Nếu có thì cuộc chiến này đã không kéo dài suốt 10 năm rồi!"
Chiến hào rất khó vượt qua theo cách thông thường, đó là lý do tại sao nó đã được sử dụng rộng rãi đến vậy.
Ngay cả Bern Valow cũng không cố vượt qua chiến hào của quân Sabbat từ chính diện, thay vào đó anh đã dùng một đòn bất ngờ lợi dụng dòng chảy con sông.
Nói cách khác, ngay cả Bern cũng không thể nghĩ ra một chiến lược tuyệt vời nào để phá vỡ chiến hào cả.
"Chiến thuật đột phá đồng loạt tại nhiều điểm thực sự có hiệu quả, nhưng ......"
"Chiến thuật đó chỉ hợp để dùng ở biên giới. Khi áp dụng vào một thành phố, do phạm vi tấn công quá hẹp nên cũng chẳng khác gì đột phá tại một điểm duy nhất."
"Đúng vậy."
Chiến thuật đột phá đồng thời từ nhiều điểm của Sylph đã làm đảo lộn tình hình trong chiến tranh Đông-Tây, trở thành một chiến lược sắc bén.
Chiến thuật này đã tạo ra một cú sốc lớn đến nỗi các chỉ huy của nhiều quốc gia đã đua nhau bắt chước Sylph.
Kết quả là, như bây giờ, nhiều cuộc tấn công thiếu hiểu biết về bản chất của chiến thuật đang diễn ra một cách tràn lan.
"Mục tiêu chính của chiến thuật này là gây hỗn loạn cho kẻ địch bằng cách tấn công trên diện rộng khiến chúng không kịp phản ứng. Nhưng trong tình huống này, chúng sẽ dễ dàng đối phó thôi."
"Vậy thì ý nghĩa của cuộc tấn công này là gì?"
"Chỉ là một cuộc tấn công trực diện không có chiến lược."
Nghe đến cụm từ <tấn công trực diện không có chiến lược> thì tôi đã thấy chẳng có hy vọng gì rồi.
Dù nói vậy, thực ra cũng không có kế hoạch tuyệt vời nào khác khả thi hơn.
"Sắp vào tầm bắn của pháo binh địch rồi. Ta sẽ rời khỏi đây trước, chúc các cậu may mắn."
Nói xong, Sylph với vẻ mặt mệt mỏi đã rút lui về phía trận địa pháo binh.
Cuối cùng, chiến đấu trong thời đại chiến hào vẫn chỉ là những cuộc tấn công trực diện của con người bằng xương bằng thịt mà thôi.
.
.
...... Đó từng là khung cảnh thường thấy nơi chiến tuyến phía Tây.
"Uraaaaaaa !!!"
Với sức lực yếu ớt của mình, tôi chỉ có thể bám theo sau lưng đội trưởng Gorsky dũng mãnh, băng qua chiến trường ngập tràn mùi khói thuốc súng. Điều khác biệt so với lần trước là mặt đất dưới chân chúng tôi hiện giờ phủ đầy tuyết trơn trượt.
Dù cho thân thể nặng nề như chì vì đợt rét đậm, nhưng nỗi sợ cái chết đã thúc đẩy tôi tiếp tục di chuyển.
"Ai không sợ ngọn giáo của ta, lên hết đây !"
Chú Gorsky, mái tóc vàng óng ánh tung bay, hét lớn rồi lao vào chiến hào.
Tiếng súng nổ vang, những ánh sáng bảy màu như cầu vồng từ phía kẻ địch chiếu tới, khiến chiếc khiên của tôi rung lên vì chấn động.
Dù máu thịt của Gorsky văng ra khắp nơi, chú ấy vẫn không hề nao núng mà tiếp tục xông lên phía trước.
"Trong trận chiến trên tuyết, khi gần đến chiến hào thì hãy trượt vào. Tư thế sẽ thấp hơn, và cũng dễ tiếp đất trong chiến hào hơn"
"Hiểu rồi."
Một người lính Sabbat cùng tiểu đội tên là Tomber đã dạy tôi điều đó.
Trong trận chiến trên tuyết, trượt vào có vẻ khá hiệu quả.
Một khi tuyết đã bị ai đó dẫm nát, nó trở nên rất trơn.
"Aaa! Chân tôi!"
"......"
Tuy nhiên, nếu không quen, điều đó có thể vô tình tự làm gãy chân.
Khác với lúc trượt vào thông thường, vì lúc này mang theo nhiều trang bị cồng kềnh nên cơ thể trở nên nặng hơn, dễ tính toán sai lực.
"Ối, đau thật."
"Cậu ổn chứ?"
Tomber, khi trượt vào, đã bị gãy xương ống chân, nên tôi đã xin phép chú Gorsky để chữa trị.
"Các chú, cảm ơn vì đã vất vả. Chúng ta đã thành công trong việc chiếm lĩnh lớp chiến hào đầu tiên!"
"...... Rồi giờ sao ?"
Sau đó, trận chiến vẫn tiếp diễn trong một thời gian.
Quân đội chính quy Sabbat của chúng tôi đã cố gắng giữ vững lớp chiến hào đầu tiên và hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.
"Tướng Blake nói <Các cậu đã làm tốt lắm, bây giờ thì nghỉ ngơi đi>"
"Ờ thì chúng ta đã gần hết đạn rồi mà, chỉ còn cách nghỉ ngơi thôi."
"Tiểu đội trưởng Gorsky, cơm đâu? Chưa thấy đồ ăn hôm nay tới."
"Không còn nữa đâu, nghe nói ngày mai mới có."
.
.
Đêm xuống, nhiệt độ trong chiến hào của Sabbat có thể hạ xuống dưới -30 độ C.
Chưa kể, chúng tôi còn bị buộc phải ngủ lại trong chiến hào mà không có thức ăn.
"Tiểu đội trưởng. Tôi thấy lạnh quá, mắt tôi đang mờ đi."
"Đừng ngủ. Nếu không muốn chết."
"......"
Tôi cảm thấy mình có thể sẽ chết thật. Không phải là nói quá, mà tình trạng hạ thân nhiệt khả năng sẽ khiến nhiều người phải chết.
Nếu để mặc, tay chân có nguy cơ bị hoại tử vì lạnh.
Các binh sĩ trong chiến hào cần phải tìm cách sưởi ấm bằng bất cứ giá nào.
"Cho phép tôi nhóm lửa."
"Nếu thế thì phải dọn sạch tuyết đã. Nếu để nó tan ra thành nước, lửa sẽ tắt."
Trong tình huống khắc nghiệt như vậy, chúng tôi buộc phải nhóm lửa để giữ ấm.
Cả bọn dùng xẻng để dọn tuyết trong chiến hào, tạo ra một cái chỗ trũng lộ đất, rồi ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa.
"Thế chúng ta sẽ đốt bằng gì đây?"
"Những cây nến ......?"
"Bị ngu à, đốt cái đó thì ấm kiểu gì được ?"
May mắn thay, nhờ có thiết bị như đèn khò y tế, chúng tôi không thiếu lửa để nhóm. Nhưng ngược lại những vật liệu cháy được như gỗ thì lại rất ít.
Trong cuộc chiến giữa mùa đông này, ban đầu chúng tôi chỉ được phát một cây nến để chống lại cái lạnh.
"Hay là đào cột trụ trong chiến hào ra ?"
"Dùng luôn đi, dù gì cũng đông lạnh, nơi này chẳng dễ gì mà đổ."
"Dù ướt tuyết, nhưng nếu phơi khô thì ......?"
"Đập nhỏ đi, dùng xẻng đập cột trụ ra và đốt thôi."
Các chiến sĩ bắt đầu đốt mọi thứ có thể cháy xung quanh.
Trước hết, họ lột bỏ quần áo của những người đã chết, đào bới gỗ được sử dụng làm nền cho chiến hào, hay là thu thập rễ cây.
Nhờ vậy, ngọn lửa giữ được khoảng một giờ đồng hồ, nhưng rồi nhiên liệu cũng cạn kiệt.
────
"Ugh, mùi kinh khủng quá."
"Nhưng mà cháy tốt."
Tiếp đến, họ đốt xác người.
Đúng vậy, các binh sĩ Sabbat đã đốt xác kẻ thù để giữ ấm trong tình huống cùng cực này.
"Đừng oán trách nhé."
"Chắc không đâu. Dù sao cũng là kẻ thù, nên đáng lẽ ra họ phải cảm ơn vì được hỏa táng mới đúng"
Khi màn đêm khuya buông xuống, mùi mỡ cháy lan tỏa khắp các chiến hào, chúng tôi ngồi quây quần bên ngọn lửa đầy khói, tiếp tục động viên nhau.
"Các anh, nếu cần thì dùng nhé. Đây là nước nóng từ tuyết tan."
"Cảm ơn, Aus-chan! Nếu sống sót trở về, nhớ cho tôi một cái ôm nha. Tôi có cảm giác thích cô rồi đó."
"Tôi thì không thích những người thô lỗ. Hơn nữa, tôi kết hôn rồi"
Chúng tôi, bên cạnh âm thanh lách tách kỳ quái, ngồi quanh những thân thể cháy bỏng của những kẻ thù chưa đến tuổi trưởng thành.
Cậu bé, có lẽ là một thành viên trong gia đình của ai đó, đã biến thành một cái xác đen kịt sau khi tóc và mũ bốc cháy.
"Ôi, muốn nôn mất."
"Nếu muốn nôn thì quay ra phía sau đi. Nhớ đừng làm tắt lửa bằng cách nôn vào xác chết đó"
Quần áo bị nhiễm bẩn sau khi chết tỏa ra mùi rất hôi thối.
Mặc dù mùi hương ô uế liên tục tỏa ra làm cay mũi đến mức khó thở, các binh sĩ vẫn không ngừng đốt lửa từ xác chết. Bởi nếu không, cơ thể họ sẽ đông cứng vì lạnh.
"…... Ngọn lửa sắp tắt rồi. Còn cái xác nào không?"
"Chúng ta có thể ủ ấm bằng hơi nóng còn lại một thời gian."
"À, xác của thằng Raymon, mới hy sinh vào buổi trưa vẫn còn ở đây."
"Được. Dù là đồng đội, nhưng cũng phải đốt thôi."
Trong cái lạnh thấu xương, thân thể không thể cháy hết, chỉ có quân phục và một phần da thịt bị đốt.
Với cách cháy như vậy, ngọn lửa không thể giữ được lâu, và với cái lạnh của đêm khuya mà không có lửa, chúng tôi cuối cùng đã phải đốt cả xác đồng đội để càm cự qua đêm.
Những người đồng đội từng là bạn, giờ đây nằm lăn lóc trên nền chiến hào với bộ quần áo cháy xém và da thịt đốt thành than. Chắc chắn rằng nếu còn tỉnh táo, không ai có thể chịu đựng nổi.
"Giờ nghĩ đến ngày mai thì lại thấy nản quá."
"Các cậu. Nếu chết, đừng có mà oán trách khi bị đốt đó."
Các binh sĩ đã hứa như vậy và quây quần bên nhau qua đêm.
Nếu mất mạng trong cuộc chiến này, họ sẽ trở thành nhiên liệu ngay trong đêm đó.
Tất nhiên là tôi, nếu như hy sinh, cũng sẽ phải chịu đựng số phận tương tự. Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy sợ hãi đến mức con tim lạnh ngắt.
"Đói quá. Không biết cái này có ăn được không nhỉ."
"Tốt hơn hết là đừng ăn. Có mùi tanh từ cái xác này, có lẽ đã nhiễm bệnh rồi."
"Thế à ?"
Một số binh sĩ bắt đầu thèm thuồng, muốn ăn thịt xác chết.
"Ous-chan, cái này có vẻ không cháy lắm nhỉ?"
"Xin đừng đánh giá như vậy."
Cái lạnh đã làm tê liệt lương tâm, khiến cho xác chết cũng chỉ còn là thức ăn trong mắt họ.
Nếu không được ngăn lại, có lẽ một bữa tiệc thịt người đã bắt đầu rồi.
.
.
Ngày hôm đó, chúng tôi không thể chợp mắt.
Bởi nếu ngủ có khả năng sẽ chết, và có thể bị đồng đội đốt xác ngay lúc đó.
Chúng tôi đã chiến đấu với cơn buồn ngủ, ôm nhau bên lửa, động viên nhau và vượt qua một đêm dài.
Số người chết vì lạnh trong đêm này không hề ít.
Thật bất ngờ khi có một địa ngục còn tồi tệ hơn cả chiến tuyến phía Tây. Kể cả trong những câu chuyện của anh Alan, cũng không có tình huống nào khắc nghiệt như vậy.
"À, trời sáng rồi."
Khi mặt trời mọc, nhiệt độ có phần ấm lên chút. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa nhận được suất ăn, nên không có đủ năng lượng để cử động.
"Chúng ta lại phải chiến đấu sao?"
"Chịu thôi. Mỗi đêm mà cứ phải thế này thì không chịu nổi đâu."
"Tôi muốn về nhà. Về lại căn cứ có giường ấm cơ"
Cuộc tấn công vào Josegrad, ngày thứ hai. Chúng tôi vẫn chưa đến được cổng thành phố.
Các binh sĩ sợ hãi trước băng giá và tuyết, ngay cả bữa ăn sáng cũng không có, phải dựa vào chút đạn dược để tiến tới thành phố quê hương.
Tinh thần chiến đấu của họ đã không còn, chỉ còn lại nỗi sợ cái chết và tuyệt vọng bao trùm.
"Gorsky-san !"
"...... Có chuyện gì?"
"Đến giờ rồi. Xin hãy ra chỉ thị."
"Aa, đến lúc rồi à"
Trong cái lạnh giá thấu xương, chúng tôi nhìn về phía thành phố của kẻ địch qua chiến hào.
Và một lần nữa, cuộc chiến sinh tử lại bắt đầu.