Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 06: Cuộc xâm lược Josegrad - Chương 103

Đêm hôm đó, sau khi bị Sylph gọi đến vì lý do <không thể từ chối>, tôi chơi vài ván cờ với cô ấy và bị đánh thua tan tác. 

Dù sao thì, một người mới như tôi sao có thể thắng được. 

Sylph có vẻ không hài lòng với điều này. Trước khi tôi rời khỏi, còn dặn dò: "Lần sau nhớ luyện thêm để nâng cao tay nghề đi." 

Có lẽ mỗi khi có mật lệnh cần truyền đạt cho chú Gorsky, tôi lại bị gọi đến như này chăng ? 

"Cứ như lần trước. Tiến xa được đến đâu thì tiến, đừng ngần ngại." 

Khi rời khỏi lều, Sylph tiếp tục thì thầm vào tai tôi. 

"Khi xung phong, đừng lo về phía sau. Ta sẽ lo liệu." 

"Vậy tôi có cần nói thêm điều này cho Gorsky-san không?" 

"Không cần, cứ gửi lá thư cho lão ta là đủ rồi" 

"Đừng lo về phía sau", cô nói. Tôi đã hiểu khá rõ khả năng chỉ huy của Sylph từ cuộc chiến trước, khi chúng tôi tiêu diệt quân phiến loạn. 

Nếu cô ấy nói vậy, chắc hẳn mọi thứ đều sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch. 

"Nhưng nếu tình thế nguy cấp, tôi sẽ rút lui. Tôi còn có trách nhiệm với đứa con của ân nhân đã khuất. Tôi sẽ không chấp nhận hy sinh như một quân cờ vô giá trị đâu" 

"Không sao. Ta cũng không muốn mất đi cô hay Gorsky. Khi thế trận đã ngã ngũ, cô có thể dừng lại ở bất kỳ thời điểm nào." 

"...... Rõ, tôi đã hiểu" 

Trong những lần trước, kẻ địch ít và hệ thống phòng ngự của chúng có nhiều sơ hở. 

Nhưng lần này, chúng tôi phải đối mặt với một pháo đài kiên cố, được bảo vệ bởi nhiều lớp tường thành. 

Nếu cứ tiến lên như lần trước, chắc chắn sẽ có lúc bị địch cô lập và tiêu diệt hoàn toàn. 

Mặc dù không muốn làm trái lời của Sylph, nhưng tôi đã quyết định rằng mình sẽ cảnh báo chú Gorsky và dừng lại ở một điểm thích hợp. 

"Tôi sẽ tiến đến chừng nào còn có thể" 

"Ừm" 

Trước kia, khi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có gia đình, tôi không quan tâm nhiều đến việc sống chết. 

Nhưng bây giờ, tôi có một đứa trẻ nhỏ đang đợi mình ở nhà. 

…... Dù cho toàn đơn vị có bị tiêu diệt, tôi nhất định sẽ sống sót trở về. 

“Sáng nay trời hơi u ám. Với ánh sáng yếu như thế này, kẻ địch khó mà phát hiện được. Đúng vậy, thiên nhiên đang đứng về phía chúng ta !” 

Sáng hôm sau, ngay trước khi phát động tấn công, tướng Blake đã lớn tiếng truyền lệnh cho toàn quân. 

Trong bài phát biểu của ông ta, tuy nhiên, có nhiều chỗ khiến chúng tôi không khỏi hoài nghi. 

"Tiểu đội trưởng Gorsky, chỉ vì trời có chút mây mà tầm nhìn bị ảnh hưởng sao ?" 

"Cũng có đó ...... một chút" 

Giọng của tướng Blake trong bài diễn thuyết lần này không có được khí thế như thường lệ. Lúc này, trông ông ta giống như một học sinh phải đi thi mà chưa hề ôn bài vậy, phủ đầy sự lo lắng và u ám. 

“Tiểu đội trưởng, xin hãy thuyết phục ông ta dừng cuộc tấn công này lại đi. Nếu không, tất cả sẽ chết vô ích !!” 

"Tôi nghe nói có nhiều binh sĩ đã đào ngũ rồi. Đơn vị bên cạnh chúng ta có đến 3 người đã biến mất, thưa thớt hơn hẳn.” 

“...... Mọi người bình tĩnh. Có thể chúng ta chỉ chưa được thông báo, nhưng chắc là đã có chiến lược gì rồi.” 

“Thật sao ?” 

Chắc chắn là có chiến lược, nhưng không phải của tướng Blake. Đó là kế hoạch do nhà chiến lược thiên tài của Sabbat, Sylph Nova lập ra. 

Tuy nhiên, điều khiến tôi lo lắng là sau khi đọc bức mật thư tối qua, tiểu đội trưởng Gorsky trông có vẻ hoảng hốt. 

Rốt cuộc, bức thư ấy viết gì? Và chúng tôi sẽ phải đối mặt với điều gì đây? 

“Được rồi, vào vị trí đi.” 

“Thật sự phải làm sao? Tấn công pháo đài Rusovets trong tình trạng lượng vật tư và đạn dược thiếu thốn ?” 

“Vũ khí và đạn dược vẫn sẽ đủ dùng trong 1 tuần. Thế là đủ để chiếm được pháo đài rồi ...... ít nhất là theo kế hoạch là vậy" 

“Nhưng tôi nghe nói pháo đài này được thiết kế để làm phòng tuyến cầm cự được 10 năm, ngay cả khi bị tấn công bởi quân Austin.” 

“Cũng không rõ. Có lẽ chúng ta thực sự mạnh hơn mình nghĩ" 

Pháo đài này được xây dựng với mục tiêu phòng thủ trước quân Austin, và nó hoàn toàn đáp ứng các yêu cầu của chiến tranh hiện đại. 

Nó có những ô cửa chỉ vừa đủ để thò súng súng ra ngoài, cùng với các khẩu pháo bắn phá. Với những đặc điểm này, việc chúng ta phải đối mặt với một trận chiến khó khăn là điều không thể tránh khỏi. 

Quân đội Sabbat mất 1 tuần để chiếm lấy pháo đài của những tàn quân Austin ít ỏi tại Mashdale. Vậy với vũ khí và ma thạch cạn kiệt, quân số và tinh thần cũng không ổn định, liệu chúng ta có thể chiếm được pháo đài này trong vỏn vẹn 1 tuần không ? 

"Ủa khoan ...... hình như quân đồng minh đang rời xa dần thì phải ?" 

"Sao cơ !!” 

Ngay cả tôi, người hiểu rõ sự nguy hiểm của Sylph Nova, cũng cảm thấy bất an. 

Chỉ cần tưởng tượng đến tâm trạng của những người lính khác trong tình huống tuyệt vọng này là đủ hiểu. 

Và trong tình huống tuyệt vọng ấy, đội quân của Sylph lại được bố trí ở một nơi ...... 

"Tiểu đội trưởng Gorsky. Chúng ta có vẻ như bị cô lập từ ngay lúc sắp xếp vị trí ?” 

“...... Đừng lo lắng.” 

Vị trí của đội quân Sylph giống như bị cô lập hoàn toàn, với hai bên là những khoảng trống lớn. Đội của chúng tôi đứng như một hòn đảo nhỏ giữa chiến trường. 

“Lệnh từ đại úy Sylph. Để tăng quân số giả, ngài ấy yêu cầu chúng ta dựng cọc gỗ và mặc quân phục lên đó.” 

“Cọc gỗ á ?” 

“Đúng. Là mồi nhử. Chúng ta sẽ tạo ra cảnh tượng giống như không hề bị cô lập bằng cách mặc quân phục lên các thân cây, cọc gỗ và dựng chúng trên chiến trường.” 

“Chúng ta có phải đang phục vụ một người đầu óc bất ổn không vậy ?” 

Sylph ra lệnh cho chúng tôi dựng cọc gỗ và mặc quân phục lên như thể những người lính đang ngồi bắn súng. 

“Thế này ổn không?” 

“Tốt lắm. Mọi người, làm theo cách của Touri.” 

Ban đầu, chúng tôi gặp chút khó khăn, nhưng bằng cách dựng các thân cây thành hình tam giác và quấn chúng bằng áo khoác, chúng tôi đã tạo ra hình ảnh như những người lính đang ngồi bắn súng. 

“Đây ...... là kế hoạch sao?” 

“Đúng vậy.” 

“Chúng ta tiêu rồi.” 

Các cọc gỗ có kích thước không đồng đều, và nếu không khéo léo cố định, những hình nộm sẽ sụp đổ ngay. 

Việc dùng dây thừng buộc chặt các mối nối là điều quan trọng. 

“Aus-chan trông có vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết đấy.” 

"Cô thích làm việc kiểu này à ?" 

“Ừm, so với việc cầm súng bắn vào kẻ địch, tôi thích mấy việc này hơn.” 

Giữa cái lạnh khiến tay tê cóng, chúng tôi vật lộn suốt mấy tiếng để lắp ráp những hình nộm. 

Không phải tự khen, nhưng tôi cảm thấy hình nộm mà mình lắp ráp trông khá chất lượng. 

Những kỹ năng từng được rèn luyện trong việc chế tạo đạo cụ biểu diễn đã có ích ở một nơi không ngờ tới. 

“Hmm ...... không tệ, thế là đủ rồi.” 

“À, ra thế. Đại úy tham mưu Sylph-chan rất hài lòng khi được bao quanh bởi một đống hình nộm !” 

“Đúng vậy. Đám lính vụng về các anh đã vất vả lắp ráp những hình nộm này trong cái lạnh vì ta. Tốt lắm, ta sẽ coi như hài lòng.” 

Sau khi kiểm tra các hình nộm đã hoàn thành, Sylph ra lệnh đặt chúng lên xe đẩy và xe trượt tuyết để vận chuyển. 

Trên con đường phủ đầy tuyết, chúng tôi kéo theo những hình nộm nặng nề được làm từ gỗ, cẩn thận giấu chúng dưới lớp vải trắng, âm thầm tiến đến trước tường thành đầu tiên mà không để kẻ địch phát hiện. 

"Chúng tôi đã hoàn tất việc đặt các hình nộm giả." 

"Vất vả rồi." 

Sau đó, chúng tôi mất thêm vài giờ nữa để ẩn nấp và đặt những hình nộm mà không bị kẻ địch phát hiện. 

Dù ở khoảng cách xa, có lẽ chúng sẽ trông giống như binh lính thật trong mắt kẻ địch ...... hy vọng vậy. 

"Vậy khi nào cuộc tấn công bắt đầu ?" 

"Khi có hiệu lệnh pháo kích của tướng Blake." 

Khi chúng tôi tiến tới trước pháo đài, Sylph bảo rằng "phần còn lại giao cho mọi người" và rút lui về trận địa pháo binh. 

Lý do? Vì tiến xa hơn nữa sẽ nguy hiểm. 

"Này, chúng ta sắp sửa lao lên tấn công, đúng không ?" 

"Ừ." 

"Vậy thì việc đặt hình nộm giả đâu có ý nghĩa gì ??" 

Những hình nộm đã được đặt ở hai bên vị trí trống trải xung quanh đội chúng tôi theo lệnh của Sylph để làm màu, khiến cho chúng tôi không giống như bị cô lập. 

"Nhưng cuối cùng chúng ta sẽ là những người lao vào tấn công, vậy thì chẳng phải vẫn bị cô lập à?" 

"Phải, đúng vậy." 

"Hình nộm gỗ đó, ở xa thì có thể lừa được kẻ địch, nhưng nếu chúng tiến lại gần thì mọi chuyện sẽ bị lật tẩy ngay." 

"Có lẽ, sai lầm ở đây là việc giao phó quyền chỉ huy cho một con nhóc." 

Thú thật, tôi cũng nghĩ như vậy. 

Chiến thuật sử dụng hình nộm giả sẽ hiệu quả nếu biết cách áp dụng, nhưng đặt chúng ở đây thì chẳng đem lại lợi ích gì. 

"Một cô gái thăng tiến chỉ nhờ danh tiếng của cha mình, thật đáng thất vọng." 

"Binh lính quèn như chúng ta chẳng được ai quan tâm đâu." 

Những binh lính không ngừng chế giễu Sylph. 

Thực tế, người đánh giá cao năng lực của cô chỉ có các cấp chỉ huy như tướng Blake, còn đối với những binh sĩ cấp dưới, cô chẳng khác gì một chỉ huy ngu ngốc với những mệnh lệnh vô lý. 

"Chết tiệt, thật không muốn chết vì những ý tưởng điên rồ của con nhỏ đó ......" 

Tinh thần vốn đã thấp, nhưng binh lính trong đội lại càng ngày càng nản chí hơn. 

Với sự thiếu nhiệt huyết như thế này, dù Sylph có đưa ra chiến thuật thiên tài thế nào, chúng tôi cũng khó mà giành chiến thắng. 

Ngay khi vừa nghĩ vậy ...... 

"Pháo kích rồi. Cuộc tấn công đã bắt đầu, tập trung lên nào!" 

"Hết cách rồi" 

"Sau khi pháo kích kết thúc, chúng ta sẽ tiến lên ngay! Chuẩn bị tấn công !" 

Từ xa, tiếng pháo nổ vang lên từ trung tâm chỉ huy của tướng Blake. 

Cùng lúc đó, các pháo binh của các trận địa khác cũng bắt đầu khai hỏa với ma thạch. 

"Làm ơn đi, pháo binh. Mạng sống của chúng tôi phụ thuộc vào kỹ năng của các anh đấy ......" 

"Hử ...... hửm !?" 

Tất nhiên, đội pháo kích ở phía sau chúng tôi cũng bắt đầu bắn phá mạnh. 

Nếu pháo kích này có thể gây hư hại cho bức tường nhiều hơn dù chỉ một chút, nó sẽ trở thành bàn đạp tốt để chúng tôi chiếm lĩnh. 

Dựa trên mức độ thiệt hại đó, chúng tôi sẽ quyết định nơi để tấn công. 

"──── Hả?" 

...... Đó là kế hoạch ban đầu. 

Tuy nhiên, pháo kích đó đã thổi bay những hình nộm giả mà chúng tôi vừa mới dựng lên. 

"Pháo kích đã kết thúc rồi! Tiến lên nào! Chạy hết sức về cổng thành của địch !" 

"Khoan, khoan, khoan!! Tường thành của địch vẫn nguyên vẹn mà. Pháo kích chẳng trúng được gì cả." 

"Hình nộm mình vừa làm ......" 

Tiếng la thất vọng của đồng đội vang vọng khắp chiến trường. 

Những hình nộm giả mà chúng tôi đã tỉ mỉ dựng lên đều bị thổi bay không còn dấu vết bởi chính pháo kích của phe mình. 

Cảm giác này thật sốc. 

"Ừm, có vẻ quý cô tham mưu của chúng ta hơi ...... có vấn đề." 

"Ngay cả từ <ngu ngốc> cũng không đủ để diễn tả." 

"......" 

Chẳng mấy chốc, tôi ngơ ngác không thốt nên lời. 

Tại sao đồng đội lại phá hủy những hình nộm giả mà chính họ đã bảo chúng tôi dựng lên ? 

Tại sao họ lại bắt chúng tôi phải dựng những hình nộm chỉ để rồi phá hủy chúng ngay lập tức? 

Trước khi kịp suy nghĩ về những câu hỏi đó, tôi nhận ra một điều bất ngờ trên chiến trường. 

"Gorsky-san, mau tiến lên thôi. Chúng ta sẽ là ngọn giáo dẫn đầu." 

"Ừ ...... Có vẻ như Sylph đã làm điều gì đó rồi." 

"Có vẻ vậy." 

Chẳng ai biết Sylph đã âm thầm làm gì ở sau lưng, nhưng phía trước mặt, cánh cửa kiên cố của tường thành đột nhiên rộng mở. 

"Nhìn kìa, cánh cổng mở rồi !" 

"Xông lên! Đừng bỏ lỡ cơ hội này!" 

Hầu hết binh sĩ trong đội vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng tất cả đều chạy thẳng về phía cánh cổng đang mở toang. 

Đây là một cơ hội ngàn năm có một. 

Nếu có thể xâm nhập vào trong pháo đài, chúng tôi sẽ có thể bao vây và tiêu diệt phần lớn quân địch. 

"Không cần bắn gì hết, tập trung chạy qua cánh cổng !" 

"R-rõ !" 

Tiếng hét của Sylph vọng lại từ phía sau. 

...... Nghe vậy, tôi dần hiểu ra điều gì đó về những gì cô ấy đã làm. 

"Có vẻ như chúng ta có nội gián bên trong địch. Sylph thật sự đã chuẩn bị rất kỹ." 

"Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy?" 

Dù không rõ Sylph đã làm cách nào, nhưng cô ấy đã bí mật cài người vào hàng ngũ địch từ trước khi trận chiến bắt đầu. 

Không ngờ cô ấy còn có chiêu trò như vậy. 

"Tường thành đã bị công phá! Kiểm soát khu vực xung quanh!" 

"Đội 8 và 9, giữ vững cổng đi ! Còn lại từ đội 1 đến 7, tiến lên và tấn công tường thành thứ hai!" 

Chúng tôi dễ dàng tiến qua cánh cổng mở rộng và được lệnh tiếp tục tiến về phía trước. 

Tường thành thứ 2 cách đây khoảng 1km. Việc tiến lên một khoảng cách xa như vậy mà chỉ với một trung đội đơn lẻ có phần đáng quan ngại, nhưng ...... 

"Pháo binh sẽ yểm trợ! Đừng do dự, cứ lao vào!" 

Linh cảm của tôi mách bảo rằng mọi chuyện sẽ ổn. 

Cảm giác này giống như trong trận chiến trước. Như thể ai đó đang sắp đặt mọi thứ và chúng tôi chỉ cần <lựa chọn đúng> trong trò chơi của họ. 

"Chạy hết tốc lực! Đừng lo, việc hạ tường thành tiếp theo sẽ dễ dàng thôi !" 

Chú Gorsky hét lên, cổ vũ toàn đội tiến bước. 

Với sự thúc đẩy từ người chỉ huy dũng mãnh, tôi tiếp tục chạy không ngừng nghỉ. 

Kế hoạch của Sylph thực ra vô cùng đơn giản. 

Thay vì cài gián điệp vào hàng ngũ địch, cô ấy đã chuẩn bị gián điệp từ phía quân đồng minh. 

"Sylph-sama muốn liên minh với Hội Công nhân sao ?" 

Người gián điệp này là một trung úy đang bảo vệ pháo đài Putsuu. 

Thực ra, anh ta từ lâu đã ngấm ngầm ủng hộ Hội công nhân từ lâu, và mặc dù thuộc về quân đội chính phủ, anh ta luôn tin rằng "Hội Công nhân mới là đúng đắn." 

Khi nhận được lệnh cướp bóc vô nghĩa từ tướng Blake và suýt bị giết hại, anh đã hoàn toàn mất niềm tin vào quân đội. 

"Trong quân đội chính phủ Sabbat, có rất nhiều người không muốn chiến tranh. Xin hãy tìm cách để họ gia nhập với Hội công nhân." 

Lúc đó, Sylph đã tiếp cận và thì thầm với anh ta như sau: 

── Chính phủ hiện tại không đáng để bảo vệ. Sự bất mãn và suy nghĩ của anh là hoàn toàn chính đáng 

── Tôi cũng ủng hộ họ, và muốn đầu hàng vào thời điểm thích hợp. Vì vậy, hãy giúp tôi làm cầu nối.

Vị trung úy đã chấp nhận lời đề nghị của Sylph và lén lút đi trước để vào bên trong pháo đài. 

Tại đó, anh ta thề lòng trung thành của mình với Hội công nhân và cam kết sẽ làm gián điệp. 

Vị trung úy này, người được cử làm sứ giả, tin tưởng và kính trọng lý tưởng của Hội công nhân một cách sâu sắc từ đáy lòng. 

Chính vì thế, âm mưu nội gián của anh ta trở nên rất có sức thuyết phục. 

"Tướng Blake thì bỏ đi, nhưng trung đội Sylph là đồng minh của Hội công nhân. Ngay khi trận chiến bắt đầu, cô ấy sẽ cho pháo kích bắn tan các đơn vị chính phủ 2 bên cánh để chứng minh lòng thành của mình" 

Thông qua trung úy, Sylph đã đưa ra điều kiện đầu hàng, hứa rằng ngay khi trận đánh bắt đầu, sẽ pháo kích các đơn vị quân chính phủ Sabbat bên cánh, như một dấu hiệu chứng minh sự chân thành. 

Và theo đúng như kế hoạch, khi trận đánh bắt đầu, trung đội Sylph đã pháo kích vào các đơn vị ở hai bên, chính là nơi đặt các hình nộm. 

"Nhìn xem, trung đội Sylph thực sự đã phản bội." 

"Bây giờ họ sẽ tiến về pháo đài. Xin hãy mở cửa đón tiếp" 

Khi nhìn thấy điều đó, chỉ huy phe địch tin rằng trung đội Sylph đã phản bội. 

Vị chỉ huy này tin rằng Sylph Nova là đồng minh và đã mở cổng pháo đài để chào đón cô. 

Từ sau đó, trận chiến hoàn toàn nghiêng về phía chúng tôi. 

Quân đội chính phủ Sabbat từ cánh cổng mà trung đội Sylph chiếm được bắt đầu tràn vào pháo đài. 

Những binh lính trú ẩn bên trong pháo đài bị bắn từ phía sau, khiến họ rơi vào tình trạng hỗn loạn. 

Kết quả là quân địch bị tấn công từ cả hai phía, và nhanh chóng bị tiêu diệt mà không thể kháng cự. 

“Chỗ kia, vị trí đó có vẻ như bố trí quân còn yếu, Gorsky-san.” 

“Để ta lo !” 

Việc chiếm đóng mục tiêu tiếp theo diễn ra dễ dàng hơn chúng tôi dự tính. 

Quân địch dường như không đủ lực lượng để phòng thủ toàn diện. Dù họ đã bố trí binh lính đầy đủ tại tường thành đầu tiên, nhưng không còn đủ quân để triển khai tại toàn bộ tường thành thứ hai. 

Chúng tôi dễ dàng nhận ra những vị trí phòng thủ mỏng dựa vào số lượng tiếng súng phát ra. 

Khi tôi phát hiện ra một điểm phòng thủ yếu, chú Gorsky đã lao vào với tốc độ khủng khiếp và nhanh chóng chiếm lĩnh khu vực đó. 

Nhờ đó, chúng tôi không gặp phải tổn thất lớn và đã thành công phá hủy tường thành thứ hai, tạo ra một điểm vượt qua bằng cách dùng thuốc nổ để mở một lỗ lớn. 

“Quân địch đang trong tình trạng hỗn loạn. Ồ, quân ta đang tràn vào rồi” 

“Có vẻ như vẫn còn tường thành thứ ba nữa” 

"Tường thành hai đã bị thủng khắp nơi rồi, chẳng còn ai bảo vệ đâu" 

Tiến công được xa đến đâu thì tiến đến đó, Sylph từng nói. 

Do đó, nhiệm vụ của chúng tôi kết thúc tại đây, và tiếp theo sẽ phải tập trung vào việc duy trì điểm vượt qua tại tường thành thứ hai này. 

Việc tiến xa hơn là có thể nhưng sẽ quá mạo hiểm. Trận chiến rõ ràng phần thắng thuộc về chúng tôi rồi, không cần phải liều lĩnh. 

“Các chiến hữu đã làm tốt lắm. Giờ hãy để lại mọi thứ cho chúng tôi !” 

“Cảm ơn các anh, đã vất vả rồi.” 

Chỉ sau 30 phút, viện binh đến và từ điểm vượt qua mà chúng tôi đã chiếm được, họ bắt đầu tiến công vào bên trong pháo đài, mong tìm được thêm chiến công. 

Tinh thần chiến đấu của binh lính, vốn đã rất uể oải vào buổi sáng, giờ đã phấn khích hẳn lên khi biết mình đang thắng trận. 

“Chán thật. Cái pháo đài kiên cố Rusovets giờ chỉ là như một cái xô rỗng đầy lỗ thủng.” 

“Rốt cuộc, sao cổng lại mở nhỉ ?” 

“Có khi nào là mở nhầm không ?” 

Đến trưa, không chỉ chúng tôi mà nhiều đồng đội khác cũng đã thiết lập thêm các điểm vượt qua. 

Với tình hình đó, Hội công nhân đã không thể chống cự lại trước việc quân chính phủ Sabbat tràn vào từ nhiều hướng. 

Kết quả, địch bắt đầu chia ra thành ba nhóm: những kẻ bỏ chạy, những kẻ đầu hàng và những kẻ lao vào đánh cảm tử. 

Có thể nói quân địch đã hoàn toàn bị tiêu diệt. 

“…... Vậy là, kết thúc rồi.” 

“Kết thúc, rồi sao?” 

Trận chiến kết thúc vào chiều tối hôm đó. 

Tường thành thứ ba cuối cùng đã bị chinh phục, và tại tổng hành dinh, xác của vị chỉ huy địch được tìm thấy sau khi ông tự sát. 

Không còn lực lượng địch nào tồn tại cả. 

“Cái pháo đài Rusovets mà ai cũng bảo là bất khả xâm phạm, vậy mà lại bị chiếm chỉ trong một ngày.” 

Và thế là quân chính phủ Sabbat đã chiếm được pháo đài Rusovets, thứ từng được cho là bất khả xâm phạm, chỉ trong một ngày thay vì một tuần như dự đoán ban đầu.