Dưới ánh đèn điện mập mờ, căn phòng của Lancrew trở nên ma mị đến kì lạ. Trên sàn nhà ngổn ngang là rác với những hộp thức ăn nhanh được chất thành đống ở một góc phòng. Trên tấm nệm đầy những chai rượu rỗng, bên trong đó toàn là tàn thuốc lá. Tiếng gió hắt hiu làm cho từ cánh cửa sổ khiến cho những tờ giấy vụn trên sàn nhà bay lượn lên trước mắt của hắn.
Cánh tay của Lancrew cứng đờ, hắn chậm rãi lùi về phía sau rồi bước ra khỏi căn phòng của mình. Hắn cố gắng giữ nhịp thở của mình để chúng không bị đứt quãng, sau đó dùng hai ngón tay ấn nhẹ vào đôi mắt của mình để chắc chắn chúng vẫn còn hoạt động tốt. Được vài phút, hắn lại muốn tiến về phía căn phòng trọ của mình để mở cánh cửa ra nhưng lại không đủ can đảm. Cứ như thế, hắn tiến đến rồi lại lùi xuống hàng chục lần nhưng vẫn chưa thể cầm được tay nắm của cánh cửa.
Hít một hơi thật sâu, tay hắn run run chạm vào tay nắm của cánh cửa phòng. Lòng Lancrew đang cầu nguyện nhưng chính bản thân của hắn lại không rõ lời cầu nguyện ấy là cho điều gì? Nội tâm hắn đang đấu tranh dữ dội, một nửa vì muốn nhìn lại “ảo ảnh” ban nãy, một nửa lại muốn nó biến mất đi. Và rồi, hắn mở mạnh cánh cửa và bước vào trong phòng.
“Nó” không những không hề biến mất mà còn hiện lên vô cùng rõ ràng. Hắn nhìn người đang nằm trên sàn một cách chăm chú, đôi vai run lên một cách đầy cảm xúc. Dáng người nhỏ bé, mái tóc đen dài bồng bền phủ khắp lưng khi nằm sấp xuống, đôi vai mảnh khảnh cũng với khuôn mặt xinh đẹp như được điêu khắc kia. Làm sao mà hắn quên được, cho dù 100 năm, 1000 năm đi nữa hắn cũng chẳng bao giờ quên được khuôn mặt ấy, con người ấy. Không, đây nhất định không thể nào là sự thật được. Có lẽ hơi men từ chai Voldka ban nãy đã khiến hắn không còn giữ được sự tỉnh táo nữa. Tuy nhiên, nếu người kia thật sự là ảo ảnh thì hắn không còn cảm thấy sợ nữa. Và hắn sẽ nói.
“Katze… em đấy phải không?”
Đã bao lâu rồi, hắn chưa từng gọi tên cô ấy. Tim của hắn đập nhanh đến mức gây khó chịu, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp.
Cô nàng thong thả đặt đôi chân trần của mình xuốn sàn nhà, ánh mắt khẽ liếc về hướng của hắn sau đó chăm chú nhìn về phía quyển sách, chốc chốc lại cầm một que pocky chocolate cho vào miệng của mình. Đối với cô ta, Lancrew như không tồn tại vậy.
Đến lúc này, bản thân Lancrew cũng đã ý thức được rằng thứ đang xuất hiện trước mặt của mình không chỉ đơn thuần là một ảo giác. Một ảo giác thì không thể chân thực đến vậy được.
Từng bước nhỏ, hắn bước gần đến “thứ đấy một cách thận trọng. Và rồi, hắn tiến đến ngồi cạnh bên cô ta, nhìn về phía quyển sách mà cô đang đọc một chút sau đó lại giả vờ nhìn sang chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt của cô. Cứ như thế, hắn say sưa ngắm nhìn những ngón tay mềm mại đang lướt qua trang sách trắng của cô ta. Từng giây phút trôi qua, hắn như được sống lại trong quá khứ. Và rồi, hắn bất giác đưa bàn tay trái của mình ra trước trán của cô, co ngón giữa lại.
“Hửm…”- Cô nàng cũng đã nhận ra bàn tay của hắn.
Póc.
Một búng cực mạnh vào giữa trán, nó khiến cho cô phải bật dậy ôm trán của mình vì đau đớn.
“Đau đấy! Anh nghĩ mình đang làm gì vậy?”
Cảm giác này, lời nói này không thể nào là giả được. Người đang đứng trước mặt của hắn là một con người thật sự chứ không phải là một bóng ma hay ảo giác nữa. Hắn muốn khóc lên nhưng đã cố kìm nén những giọt nước mắt của mình vào trong lòng, thay vào đó là một nụ cười gượng gạo.
“Xin lỗi, xin lỗi. Chỉ là anh hơi bất ngờ, à không, rất bất ngờ mới phải chứ.”
“Anh… anh nhìn thấy được tôi à?”
Cô nàng nói rồi xoa bàn tay nhỏ bé của mình vào vết thương giữa trán đang đỏ ửng lên. Có vẻ như cô vẫn còn chưa nguôi giận sau đòn tấn công bất ngờ lúc nãy.
“Ừm, thấy rất rõ ràng là đằng khác. Chẳng phải em đang đứng trước mặt anh sao?”
Sau khi nghe câu trở lời của hắn, cô thở dài rồi tặc lưỡi.
“Chết thật! Lần này dính phải trường hợp đặc biệt rồi. Đúng là xui tận mạng mà.”- Cô đưa tay xuống túi áo khoác của mình và cầm một chiếc điện thoại cảm ứng ra.-“Sếp à, lần này em dính phải trường hợp đặc biệt rồi nên sếp hãy nhờ chuyên viên xử lý giúp vụ này nhé. Cái gì? Bộ phận chuyên viên giải quyết tình huống đang bị quá tải à. Đừng đùa với tôi chứ. Này Sếp. Alô… Sếp! Grừ… dám cúp máy à.”
“Này… em có phải là Katze không vậy.”
Ngoại hình cô ta giống hệt như Katze, nhưng cách nói chuyện và tính khí thì hoàn toàn khác hẳn. Cô gái này quá nóng nảy và mạnh mẽ, hoàn toàn khác với Katze ngày trước.
“Katze? Ai thế? Tôi không biết. Mà này, anh có biết là mình vừa làm gì không thế?”
Gương mặt cô ta lộ rõ vẻ giận dữ, có lẽ một phần do cuộc điện thoại ban nãy. Lancrew vẫn chưa thể hiểu được điều gì đang xảy ra xung quanh mình. Đột nhiên lại có một cô gái xuất hiện trong căn phòng trọ của anh lại còn nói những thứ quái dị qua điện thoại nữa. Và quan trọng hơn hết, cô áy biết anh nhưng anh lại không thể biết được cô ấy là ai.
“Gì thế? Muốn biết thêm về tôi à? Được thôi nhưng anh đừng sốc đấy nhé. Tôi là Char hay còn gọi là thần chết của anh đấy. Anh Lancrew.”
Một lời giới thiệu ngắn gọn và quá ư là cục súc. Cơ mặt Lancrew cứng đờ, khóe miệng hơi giật giật một chút vì mọi việc diễn ra quá bất ngờ. “Thấn chết” là gì chứ? Phải chăng cô ta chỉ là một đứa dở hơi nào đó đang trốn tạm vào nhà hắn.
“Này anh bạn, chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Con người quả thực là một giống loài ngu ngốc, tôi không phải đứa dở hơi như anh nghĩ đâu. Tôi là thần chết của anh đấy.”
Thế quái nào. Hắn thậm chí còn chưa mở miệng của mình ra hỏi nhưng cô ta đã biết trước được mọi thứ, cứ như Char đang đi guốc trong bụng của Lancrew vậy. Tuy nhiên, lời giải thích của cô ấy vẫn chưa đủ để hắn tin tưởng.
“Xin lỗi nhưng…”
“Tch, phiền thật đấy. Đọc được suy nghĩ của con người là một năng lực của thần chết, thế nên anh đừng bất ngờ khi tôi kể ra vanh vách các ham muốn, dục vọng trong lòng của anh. Và thêm nữa.”
Cô dùng ngón trỏ và ngón giữa mở con mắt bên phải của mình ra và nhìn về hướng của Lancrew.
“Nhìn này, chỉ có thần chết mới có đôi mắt màu đỏ như vậy thôi.”
Mắt của Char đỏ thẫm, nó có màu tự như màu máu nhưng hơi sẫm hơn. Trong căn phòng thiếu đi ánh sáng, đôi mắt của cô ấy như một đốm lửa nhỏ, nó rất đẹp và mê hoặc. Một vẻ đẹp đủ khiến cho con người ta chết trong đó. Cô mặc một chiếc áo hoodie đen, khá dài so với dáng người có mũ trùm, bên dưới là một chiếc quần ngắn màu nâu sẫm. Nó hoàn toàn khác với hình tượng thần chết mà Lancrew tưởng tượng. Từ trước đến giờ mỗi khi nhắc đến thần chết, suy nghĩ của hắn lại mặc định rằng đó là một lão già nua với cánh tay xương xẩu, thường mặc một chiếc áo choàng dài tận chân và tay cầm một chiếc lưỡi hái to lớn. Nhưng vào lúc này, nhìn bộ trang phục của Char chẳng khác mấy so với những người trẻ tuổi mà Lancrew gặp ngoài đường phố.
Lancrew thở dài, đồng tử của đôi mắt dần giãn ra, miệng nở một nụ cười thân thiện.
“Anh lại nghĩ tôi là con ngốc đúng không? Chậc, phải làm sao đây.”
Vẫn với nụ cười thật tươi trên môi, Lancrew đứng lên, bước về phía cánh cửa gỗ. Hắn mở nó ra và chìa cánh tay về phía màn đêm bao la bên ngoài.
“Nào, xin mời.”
“Meow.”- Chú mèo đen trên vai của anh kêu lên như muốn tiếp lời, có vẻ nó cũng nhìn thấy Char.
“Này, anh không đùa đấy chứ. Sao anh lại để tôi ngoài đường lạnh lẽo như vậy.”
Không hề có một chút sự thương cảm nào bộc lộ trên khuôn mặt. Lancrew cầm chiếc điện thoái nắp gấp trong túi áo khoác ra và áp lên tai của mình.
“Alô, cảnh sát phải không. Ở đây có một bé gái mắc bệnh hoang tưởng nặng đang đột nhập vào nhà của tôi này. Phiền các anh đến đây giúp.”
Khuôn mặt Char hiện lên một biểu cảm kì quặc, khóe miệng cô ấy nhếch lên một cách vô cùng khó hiểu.
“Tại sao anh lại gọi cảnh sát…”
“Này cố gái, tôi không đùa đâu. Cô mau đi khỏi đây ngay trước khi cảnh sát đến.”
“Anh này, anh hãy dừng trò hề “gọi cảnh sát” kia lại đi. Tôi không phải là trẻ con mà bị lừa vậy đâu. Hơn nữa, điện thoại của anh đã “out of battery” từ 2 tuần trước rồi mà.”
Một thoáng giật mình chạy dọc qua người của Lancrew, anh vội đặt chiếc điện thoại về vị trí cũ của nó. Bàn tay nắm hờ lấy tay nắm cửa. Sau một suy nghĩ, anh lắc đầu rồi tiến về phía Char.
“Xin lỗi, nhưng cô phải rời đi.”
“Không đâu… Hể… Anh làm cái gì vậy.”
Lancrew cầm lấy vạt cổ áo của chiếc hoodie đen nhung mà Char đang mặc, nhấc bổng cô ấy lên chỉ bằng cánh tay trái của mình. Cả hai người tiến về phía bên ngoài, Lancrew đặt cô ấy nhẹ nhàng xuống sàn nhà bên ngoài rồi đóng cửa căn phòng.
“Chào tạm biệt nhá. Hi vọng là nhóc có tiền đi taxi về nhà.”
Mất một lúc lâu đứng hình, Char cũng dần nhận ra tình trạng của mình. Cô bắt đầu kêu gào rồi đập mạnh vào cánh cửa.
“Này anh trai. Không đùa đâu đấy! Mau mở cửa cho tôi vào phòng nhanh lên.”
“Không đâu. Giờ này nhóc nên về nhà mới phải.”
“Tôi đã nói mình là thần chết rồi mà! Nếu không ở bên cạnh anh tôi sẽ gặp phiền phức với lão sếp mất.”- Giọng cô ấy ngày càng to, mang theo âm vang của sự tức giận.
“Này, cô nhỏ tiếng lại một chút được không. Đã gần nửa đêm rồi, cô đang làm phiền mọi người đấy.”
“Yên tâm đê, ngoài anh ra thì chẳng có ai nghe thấy giọng của tôi đâu.”
Hắn quay đầu về phía căn phòng của mình, tặc lưỡi rồi ngồi bó gối trên sàn nhà, đầu dựa và chiếc tủ gỗ cạnh bên. Lập tức, chú mèo đen trên vai của hắn nhảy phóc xuống đất, ánh mắt của nó hướng về phía cánh cửa bên ngoài . Từng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, nó tiến về phía cánh cửa và dùng móng vuốt của mình cào lên đó tạo ra những âm thanh khó chịu. Lancrew nhíu mày.
“Đáng lẽ nên tống cổ chú ra cùng với con nhỏ phiền phức ban nãy nhỉ?”
Nhưng sức khỏe đâu mà làm điều đó chứ, cơ thể của hắn đã hoàn toàn rệu rã, từng thớ cơ trên người rung lên vì đau nhức. Hắn thở dài rồi hướng ánh mắt về phía cánh cửa sổ, nó đã mở toang từ trước đó. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có một điều gì đó không đúng lắm đang diễn ra vá hắn phải đi đến cánh cửa sổ kia để kiểm tra.
Không hề có một mảnh vụn hay bất cứ vết nứt nào ở phần kính gần chốt cửa. Hắn thề rằng, trước khi rời khỏi căn phòng này hắn đã khóa cánh cửa sổ cẩn thận và khóa cửa ngoài. Nếu người kì quặc ban nãy vào trong phòng của hắn được thì con đường duy nhất mà cô ta có thể vào chỉ có thể là cửa sổ vì khi hắn về nhà thì cánh cửa chính vẫn đang bên ngoài. Và cách duy nhất để mở cửa sổ để vào trong phòng này chính là phá vỡ cánh cửa sổ kia để chạm tay vào phần chốt cửa bên trong phòng.
“Thế quái nào mà cô ta lại vào được.”-Hắn lẩm bẩm.
Ở bên ngoài, Char cũng thôi lớn tiếng. Cô cười khúc khích và nhẹ nhàng nói:
“Chà chà, có vẻ anh không hiểu rồi. Tôi mở cánh cửa sổ ra không phải vì muốn vào trong phòng đâu, chẳng qua là trời oi bức quá thôi. Còn cách vào trong này hử. Tôi vào như thế này.”
Nghe thấy giọng của cô ta, Lancrew lập tức nhìn về phía cánh cửa. Tròng mắt của hắn bắt đầu co lại, quai hàm cứng đến mức không thốt nên lời. Bằng một cách nào đó, Char đang đứng trước mặt của hắn, khuôn mặt cô ta lộ rõ sự hưng phấn.
“Sao nào? Sao nào? Tin chưa. Thật ra tôi cũng hiếm khi dùng mấy trò “ảo thuật” này lắm nhưng vì anh không tin nên tôi mới phải dùng nó thôi. Bây giờ chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện được rồi chứ.”
Cả người Lancrew lặng như một bức tượng, thứ mà hắn có thể làm vào lúc này chỉ là vài cái gật đầu nhè nhẹ. Từ đằng sau Char, chú mèo đen bước đến chỗ của cô ấy, nó ngồi xuống và nhìn chăm chú về phía anh.
“Xin giới thiệu lại một lần nữa. Tôi là Char, và tôi là thần chết của anh. Lancrew này, thời gian còn sống của anh chỉ còn 4 tháng 19 ngày 7 giờ 34 phút 23 giây nữa thôi. À không, giờ chỉ còn 21 giây.”
Nếu ai đó nghe câu chuyện này, chắc hẳn bọn họ sẽ cảm thấy khó tin. Tuy nhiên, Lancrew thì không, hắn biết rõ mình còn lại chẳng bao nhiêu thời gian nữa. Bằng giọng ngập ngừng, Lancrew hỏi lại.
“Vậy… vậy tại sao cô lại đến vào lúc này. Chẳng phải thần chết chỉ đến vào lúc con người gần ra đi thôi sao?”
Char lắc đầu, cô đưa cánh tay nhỏ bé của mình xuống vuốt nhẹ vào bộ lông của chú mèo đang ngồi bên cạnh. Nó cũng đứng yên ngoan ngoãn cho cô chạm vào.
“Sai hết! Sai hết! Thật tình, tại sao quan điểm của con người về thần chết lại có thể sai lệch nhiều đến mức này nhỉ. Lúc trước anh còn nghĩ tôi là một ông lão già với lưỡi hái nữa chứ, thật là tức cười. Lancrew này, anh hãy bỏ đi toàn bộ suy nghĩ lúc trước của mình về thần chết đi nhé.”- Cô ấy ngừng một chút.-“Thật ra mà nói, thần chết chúng tôi hoạt động tương tự như một công ty vậy. Bọn tôi có người quản lý, bộ phận liên lạc, bộ phận xử lý tình huống “ngu người” nữa. Thường thi khi con người gần chết, bọn họ sẽ cử một thần chết đi theo bên cạnh để giám sát và dẫn linh hồn của người đó về “công ty” một cách nhanh nhất. Thời gian mà một thần chết được cử đi giám sát thì khoảng từ 6-8 tháng trước khi người đó chết. Vậy đấy.”
Câu chuyện của Char khá mơ hồ và khó hiểu, nhưng một phần nào đó, Lancrew cũng đã hiểu được những gì mà cô ấy nói. Trong lòng hắn có một chút gì đó khó chịu vì đột nhiên lai có một người có thể nhìn được khoảng thời gian mà mình sống. Linh cảm của hắn mách bảo rằng Char không hề nói dối nhưng vẫn có một điều mà hắn vẫn không sao hiểu được, tại sao cô ấy lại giống Katze đến thế. Bọn họ như hai giọt nước vậy.
“Ờ ừm… Xin lỗi vì đã không tin cô từ đầu. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm, tại sao tôi lại có thể nhìn thấy được cô. Theo như những gì cô đề cập ban nãy thì con người không thể nhìn thấy được “thần chết” của chính mình phải không?”
Char nghiêng đầu sang một bên, dùng ngón tay vuốt nhẹ vào cằm của mình làm dáng vẻ đăm chiu khó hiểu. Một lúc sau, cô bắt đầu lắc người qua trái rồi qua phải như một chú lật đật.
“Điều này cũng khó mà nói lắm, chính xác hơn thì việc này rất hiếm khi xảy ra. Trong quá khứ suốt hàng ngàn năm của “công ty” thì chỉ có vỏn vẹn 17 trường hợp xảy ra sự việc này. Hơn nữa, vụ gần đây nhất cũng đã hơn 40 năm trước rồi. Thường khi nào con người gần chết thì bọn họ mới có thể nhìn thấy được chúng tôi. Trừ khi…”
“Kinh nghiệm cận tử phải không?”- Lancrew đột nhiên gắt ngang lời của Char khiến cô ấy hơi bất ngờ.
“Phải rồi. Ồ, tôi không ngờ anh lại biết được nhiều thứ đến vậy đấy. Thường thì chúng tôi gọi đó là những tình huống “ngu người” và nó bắt buộc thần chết phải ở cùng với chủ thể của linh hồn cho đến khi anh ta chết.”
Char vừa dứt lời, Lancrew lập tức đứng lên. Hắn bước về phía căn bếp nhỏ, nơi Katze vẫn thường dùng ngày xưa, vươn cánh tay lên cầm lấy vài túi trà nhỏ được đặt trong một chiếc hộp kim loại. Sau đó, hắn cúi người xuống, cô gắng mở chiếc tủ gỗ nhỏ phía bên dưới căn bếp, thật không may, ngăn kéo của nó đã bị lệnh nên việc kéo ra rất khó khăn. Loay hoay mãi một lúc, hắn dùng hết sức mình kéo thật mạnh ngăn kéo kia về phía sau. Một lớp bụi bẩn bay lên trên không khí khiến cho hắn bị một tràng ho.
“Khụ khục… Bụi quá… Này Char, cô có muốn uống một ít hồng trà không?”- Hắn quay mặt về phía cô ấy.
Char đang ngồi vuốt ve chú mèo, phải đến câu hỏi thứ hai cô mới đáp lại Lancrew.
“Thật ra mà nói thì thần chết chúng tôi không cần phải ăn uống gì cả nhưng chúng tôi vẫn có thể thưởng thức thức ăn của con người một cách bình thường.”
“Thế tức là có phải không, đừng vòng vo mãi.”
“Vâng, cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi không uống đường nên anh đừng cho vào nhé, uống trà không mới cảm nhận hết được vị ngon.”
Ngón tay của Lancrew chợt khựng lại trước câu nói của Char, hắn nhìn cô ấy một lần nữa rồi cắn chặt vào môi của mình. Tại sao chứ, tại sao câu nói của Char lại quen thuộc đến vậy. Tại sao cô ấy lại giống hết Katze ở điểm này. Vả hành động của chính hắn nữa, hắn không thể nào ý thức được tại sao mình lại muốn đi pha hồng trà mặc dù hắn đã từ bỏ thói quen này từ lâu lắm rồi. Cầm chiếc ấm trà trên tay cùng với bộ tách đôi cũ kĩ, bám bụi. Sống mũi của hắn cảm thấy cay cay. Không, không thể nào như vậy được.
“Anh ổn không đấy?”
“Ừm, tôi vẫn ổn, chỉ là hơi mệt lả một chút thôi.”
“Cũng phải nhỉ, dù gì sức khỏe của anh cũng không còn tốt nữa.”
Hắn từ từ cầm chiếc bình nước đun sôi cấp tốc lên, cho một ít nước nóng vào ấm trà rồi đem đó đến phía chiếc bàn gỗ ở giữa phòng khách.
“Cảm ơn anh.”- Char nhanh nhảu cầm ấm trà và rót nước vào tách của mình và cho cả Lancrew.-“Lần đâu tiên tôi thấy có người mời trà cho thần chết đấy.”
“Ừm… thì tôi cũng chỉ muốn uống trà khuya một chút thôi. Không có gì to tát quá đâu với lại những túi trà kia cũng đã gần hết hạn rồi.”
Đột nhiên, Char bật cười khúc khích rồi nâng tách trà lên bằng cả hai tay của mình.
“Thật tình. Tôi thật sự không hiểu, so với những gì tôi đọc được từ lý lịch do công ty gửi về tính cách của anh thì anh đang biểu hiện nó khác một trời một vực đấy. Trong đó, họ nói anh nào là ích kỉ, kiệm lời đã vậy còn lạnh lùng nữa. Nhưng giờ đây, tôi thấy anh thật hài hước và dễ gần đó.”
Lancrew im lặng, hắn nhấp một chút trà vào miệng rồi thở ra một làn hơi nóng.
“Thần chết này, cô đã làm việc cho công ty này bao nhiêu năm rồi?”
Mặt Char lại bộ lộ sự đăm chiêu, cô nhíu mày nhìn về phía hắn.
“Thật ra, ngay cả chúng tôi cũng không thể nào ý thức được mình đã làm việc cho nó bao lâu nữa. Có thể là 2 năm trước, 10 năm trước hay thậm chí là đã hàng trăm năm trước nữa. Mỗi lần khi chuyển mục tiêu, chúng tôi đều bị xóa kí ức một cách cưỡng chế và bắt buộc phải quên hết những gì đã diễn ra. Đó cũng là lý do tại sao tôi không thể nào nhớ được mình đã làm việc bao lâu rồi.”
Ánh mắt Char hướng về phía màn đêm, nó mang một màu sắc buồn man mác.
“Thế à.”
Lancrew tự nhủ, rồi hắn cũng dần nhắm đôi mắt lại. Những dòng suy nghĩ kia cứ thế mà tuồn trào trong não của hắn. Trên thế giới này có tận 8 tỉ người và có ba người có khuôn mặt hoàn toàn giống nhau. Có thể chỉ là mặt giống mặt thôi.
“Này anh.”- Char nói rồi chạm nhẹ vào vạt áo của hắn.-“Mặt trăng hôm nay đẹp quá nhỉ, nó tròn vành vạnh và đang tỏa sáng trên nền trời đen kìa.”
Rồi cô trỏ tay lên bầu trời, môi nở một nụ cười.
“Ừm, thật đẹp đấy. Nhưng nó cũng thật cô đơn và lạnh lẽo.”
Những từ ngữ đó đột nhiên bật ra khỏi miệng hắn một cách vô thức. Có lẽ khi nhìn thấy mặt trăng, hắn như đang nhìn vào con người của mình. Một suy nghĩ táo bạo đột nhiên chạy qua người hắn như một cơn gió dữ. Nó khiến cả người hắn run lên bần bật. Hắn từ từ đặt tách trà xuống.
“Này Char, nếu như tôi chết thì cô sẽ hoàn thành công việc của mình đúng không?”
“Đúng vậy, lúc đó tôi sẽ dẫn linh hồn của anh về công ty mình.”
“Vậy giờ nhé. Tôi sẽ…”
“Không!”- Dường như đoán được ý đồ từ câu nói của Lancrew, Char lập tức từ chối. Đôi mắt đỏ của cô hiện lên một vẻ nghiêm túc đến đáng sợ.-“Anh hãy bỏ ngay suy nghĩ nếu mình tự tử bây giờ sẽ giúp được tôi hoàn thành công việc của mình sớm hơn. Bốn tháng nữa là bốn tháng nữa, anh không được phép rút ngắn khoảng thời gian này xuống.”
“Tại sao? Chẳng lẽ tôi không thể quyết định mạng sống của mình à?”
“Đó là một nguyên tắc đối với thần chết. Chủ thể của linh hồn không được phép tự tử hoặc chết trước hạn đã định, nếu anh làm trái thì ngay cả tôi và toàn bộ nhân viên trong công ty này sẽ phải trải qua một cảm giác còn tồi tệ hơn cái chết đấy.”
Câu nói của Char không phải là lời hù dọa suông, ánh mắt của cô như muốn ghim thẳng và người hắn. Nó sắc bén và rất đáng sợ.
Lancrew cười trừ, hắn ngẩng mặt lên trên nhà. Cảm xúc giờ đây của hắn thật khó tả, muốn chết cũng không được, muốn sống tiếp cũng chẳng được. Chú mèo đen từ đâu xuất hiện và ngồi vào trong lòng của hắn, cái đầu của nó cựa cựa và lòng ngực của Lancrew như muốn an ủi. Hắn nhìn nó rồi dịu dàng xoa đầu.
“Khi nghe cô nói câu ấy xong, cảm xúc của tôi thật khó tả. Và giờ đây tôi cũng đã quyết định rồi, cuộc sống này chỉ còn hơn 4 tháng nửa, tôi muốn biến nó thành khoảng thời gian đẹp nhất.”
Trong một thoáng xúc động đó, anh mắt của Lancrew chợt liếc qua khung hình cũ trên chiếc bàn trong phòng khách. Đó là một khung hình để bàn màu xanh lục nhạt, đó là một trong những tác phẩm điêu khắc đầu tiên mà hắn làm được. Nhưng quan trong hơn cả, trong khung hình là một bức ảnh vô giá đối với hắn. Bức ảnh mà hắn được chụp bên cạnh Katze.
Đầu hắn chợt nặng trĩu, một cơn buồn ngủ đột ngột đến. Cả người Lancrew ngã xuống tấm đệm trong phòng khách, hơi thở của hắn chậm rãi và đều đều…