5 năm trước…
Đó là một buổi sáng mùa hạ.
Từng cơn gió nhẹ thổi khung cửa sổ của căn phòng trọ cũ kĩ khiến tấm màn lay động nhè nhẹ. Ngoài vườn, tiếng ve sầu kêu vang, trong phòng, tiếng đồng hồ báo thức từ chiếc điện thoại bắt reng lên inh ỏi tạo nên một hỗn tạp âm thanh khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng cảm thấy đau đầu. Nhưng riêng người chủ nhân của căn phòng này thì không. Nằm cuộn mình trong tấm nệm, hắn rướn người cầm lấy chiếc điện thoại cảm ứng và tắt đi âm thanh báo thức khó chịu kia đi.
“10 giờ à. Còn sớm.” - Hắn thầm nhủ rồi gập chiếc điện thoại xuống sàn nhà.
Đó là những việc quen thuộc lặp đi lặp lại hằng ngày kể từ khi hắn hoàn thành chương trình đại học của mình tại thành phố Srimnet. Không có công việc, không có điều gì bận tâm trong cuộc sống này. Hiện tại, không có bất cứ thừ gì có khả năng đánh thức hắn ta dậy trừ…
Phía bên ngoài, cánh cửa phòng hắn có chút động đậy và hắn cũng đã biết được điều đó nhưng lại chẳng buồn bước ra và mở cánh cửa. “Lại là người thu tiền điện hay tiền nước à?” - hắn thở dài rồi rúc người vào mền mặc cho tiếng gõ cửa kia cứ vang lên.
Cạch.
Cánh cửa căn phòng hắn đã bị mở ra do kẻ phiền phức đến từ bên ngoài. Bà chủ nhà ư? Không, không thể nào vì hắn đã đóng tiền nhà của hai tháng trước rồi, bà ta chẳng có lý do gì mà gặp hắn để phàn nàn cả. Trộm ư? Xui cho chúng nó rồi vì nhà của hắn chẳng có gì giá trị để lấy. Nhưng xem chừng mọi suy đoán đó đều sai.
“Này Lance, anh đang làm gì mà không mở cửa vậy? Em phải xuống mượn bà chủ nhà chiếc chìa khóa để bước vào đây đấy.” - Giọng của kẻ này thật chậm rãi và ấm áp.
“Tên tôi là Lancrew mà. Đã dặn bao nhiêu lần rồi.”
Hắn nhanh chóng bước ra khỏi tấm đệm, vươn vai oáp dài một cái rồi dùng tay vuốt mái tóc nâu đang rối của mình. Nhân vật không thích đùa số một đang hiện diện trong căn phòng, cô ta đã khiến cho hắn phải cố gắng chiến thắng cơn buồn ngủ kia và dọn dẹp lại đống vỏ lon bia còn vương vãi trên sàn nhà.
“Đừng vào đây nhé.” - Hắn nói rồi vớ lấy chiếc áo thun đỏ đang treo trên móc của mình - “Tôi thay đồ một chút.”
“Ừm.” - Người kia gật đầu rồi đặt hai túi trên tay mình xuống đất.
Dựa vào âm thanh từ hai chiếc túi kia, Lancrew có thể mường tượng được một bữa sáng miễn phí đang chờ mình phía trước. Vì mỗi khi nghe thấy âm thanh này là hắn lại biết đồ ăn sắp đến, nó quen thuộc đến mức hắn nghĩ mình đã trở thành một trong những chú chó của Pavlov. Tuy nhiên, hắn phải nhanh chóng dọn đi “bãi chiến trường” ngổn ngang đầy lon bia và tàn thuốc trước khi kẻ kia bước vào phòng và nhăn mặt, bỏ đi cùng với hai túi thức ăn miễn phí kia.
Dồn đống lon bia rỗng ra ngoài ban công, hắn ngụy trang thêm bằng cách trùm một tờ giấy khổ A0 lên chúng. Còn về mùi thuốc lá, hắn nhanh chóng cầm lấy chiếc bình xịt phòng được đặt dưới cái bàn gỗ và khử mùi toàn bộ căn phòng. Xong mọi việc, hắn đứng lên chỉnh trang lại quần áo, dùng lược chải lại mái tóc của mình rồi bước ra ngoài.
“Chào, không ngờ hôm nay em lại đến sớm đến vậy.”
“Em có chút chuyện bên trường đại học, sau khi giải quyết xong em đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn và đi đến nhà anh ngay.”
Cô nói rồi dùng khăn lau những giọt mồ hôi trên trán của mình sau đó cởi chiếc áo khoác ngoài ra đặt lên trên chiếc ghế gỗ cạnh cửa ra vào.
“Cho em mượn bếp một chút nhá.”
“Được thôi, cơ mà em không mua thức ăn nhanh à?” - Hắn liếc khẽ hai cái túi mà cô mang đến phòng của mình, trong đó chỉ toàn nguyên liệu để nấu ăn như nấm và thịt nguội.
“Không thể thế được.” - Cô xắn tay áo lên, giọng nói như thể một bà mẹ đang dạy đứa con trai của mình. - “Lâu lâu em mới đến nhà của đàn anh trong câu lạc bộ chơi mà, mua thức ăn nhanh thì thật không đúng đắn chút nào.”
Cô gái đang làm bếp kia là Katze, hiện tại đang là một sinh viên của trường đại học tổng hợp Srimnet năm thứ 4. Cô nhỏ hơn Lancrew hẳn 5 năm tuổi nhưng cách nói chuyện lại có một chút gì đó ngang hàng. Thực ra, Lancrew cũng là cựu sinh viên của trường đại học mà cô đang theo học hiện tại. Hắn đã ra trường cách đây hơn 2 năm nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được một việc làm ổn định. Có lẽ một phần là do hắn lường biếng, một phần do hắn chưa thực sự tìm được công việc phù hợp với bản thân mình.
“Oáp.” - Hắn vươn vai, oáp dài một cái rồi ngồi xuống cạnh bên chiếc bàn. Lòng mong chờ một bữa sáng ngon lành đến từ người đàn em yêu quý của mình.
“Cô Maccathy cứ nhắc anh mãi đây, cô than phiền rằng không hiểu tại sao anh lại không tìm một việc làm cho mình?” - Katze vừa nói vừa đảo chiếc chảo trên tay.
“Hừm… chậc, bà này. À không, ý anh là anh vẫn chưa tìm được một công việc phù hợp cho mình vào lúc này.”
“Không phải tại vì anh lười biếng à?”
Bị Katze nắm thóp, hắn lặng người, khuôn mặt hơi cúi xuống nhìn về tấm thảm lót sàn dưới chân mình. Nếu phải chọn một người hắn ghét nhất vào lúc này đó chắc chắn là Katze vì cô quá rõ về cuộc sống và tính cách của hắn, thậm chí khi hắn còn chưa nói hết câu thì cô đã biết trước những gì hắn định nói. Đúng là không còn gì khó chịu bằng.
Nhưng Lancrew không tức giận với Katze hay chính xác là hắn không thể nào tức giận với cô được. Vì Katze là một trong những người hiếm hoi mà hắn còn giữ mối quan hệ sau khi tốt nghiệp đại học Srimnet. Hắn thở dài, khoanh đôi tay trước ngực tạo dáng vẻ nghiêm túc của một người đàn anh.
“Hôm nay là ngày nghỉ nhưng em không đến câu lạc bộ mĩ thuật à? Lại lười biếng phải không?”
Katze ngừng đặt chiếc chảo xuống bếp rồi lau đôi tay của mình vào chiếc khăn được treo trước bồn rửa trong gian bếp, xong việc, cô mỉm cười nhìn hắn.
“Không không, trước khi đến nhà anh Lancrew thì em đã đến câu lạc bộ rồi. Đừng có trách móc em như vậy chứ Hội trưởng.”
Kể từ khi rời trường đại học, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được lại gọi hai tiếng “Hội trưởng” như trước kia. Tiếng gọi thật quen thuộc nhưng cũng đầy hoài niệm, nó khiến hắn nhớ về một thời trẻ trung năng động trong câu lạc bộ mĩ thuật, nơi hắn làm hội trưởng trong suốt hơn 3 năm cuối.
“Không, không, giờ đây em mới là hội trưởng mà Katze. Người đàn anh này, giờ đây đã không còn chút liên hệ gì với cái câu lạc bộ ấy nữa rồi.”
Cô nàng cầm một chiếc dĩa trong bếp, nhẹ nhàng đặt nó xuống và cho phần thức ăn trong chảo vào. Cuối cùng, cô nhón chân lấy cố gắng lấy một ít hạt tiêu đặt ở cánh tủ phía trên.
“Chờ em một chút nhé, một chút nữa thôi. Ưmm…”
Tuy nhiên mọi cố gắng của cô đều vô vọng vì chiều cao chỉ vỏn vẹn hơn 3 mét bẻ đôi một chút. Lancrew phì cười rồi lắc đầu trước dáng vẻ của Katze, nếu ví cô là con búp bê hoàn hảo của tạo hóa với mái tóc đen nhánh, bờ môi hồng hào cùng với khuôn mặt dễ thương thì khuyết điểm duy nhất của Katze chính là chiều cao.
Hắn đứng lên, tiến về phía cánh tủ rồi nhẹ nhàng cầm chiếc lọ chứa hạt tiêu xuống đưa cho Katze. Với chiều cao gần 1 mét chín mươi, khi đứng cạnh cô, Lancrew như một kẻ khổng lồ với đôi vai to lớn.
“Này, cầm lấy đi.”
“Ừm. Không cần anh giúp đâu mà. Em vẫn có thể tự lấy.”
Khuôn mặt Katze đỏ lên như bị sốt, cô nhanh tay nhận lấy chiếc lọ rồi đẩy Lancrew ra khỏi nhà bếp. Hắn vẫn chưa kịp hiểu tại sao mình bị đuổi thì cô đã lớn tiếng.
“Chịu hết nổi rồi đấy. Òa. Đừng chọc chiều cao của em nữa.”
Mặt cô nàng giờ đây hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi vì bị người khác chọc giận. Lancrew biết điều đó nhưng hắn lại muốn nán lại trong bếp thêm một chút nữa vì khi Katze càng giận dỗi thì hắn lại càng thích thú. Việc chọc giận Katze như một thú tiêu khiểu không thể thiếu được trong cuộc đời của hắn, nó như một gia vị của cuộc sống vậy.
Xoay cổ tay phải một chút, hắn trở về chỗ ngồi của mình trên chiếc bàn ăn, ánh mắt hướng về phía cánh cửa sổ. Không hiểu tại sao nhưng mỗi khi bên cạnh Katze, hắn lại cảm thấy vui đến lạ, cảm giác như mọi điều khó khăn trong cuộc sống đều biến mất. Hắn bắt đầu nhắm mặt lại và nghĩ đến ngày đầu tiên mà hai người gặp nhau. Đó là một câu chuyện tình cờ vào một ngày cuối tháng hai, 3 năm trước.
“Này, anh đang nghĩ ngợi chuyện gì thế?” - Katze đặt 2 dĩa thức ăn lên bàn và đặt chiếc tạp đề xuống sàn nhà. - “À mà hôm nay chúng ta cơm trứng cuộn kiểu Nhật được không?”
“Chậc, anh rất vui mừng khi được em nấu ăn rồi, bất cứ món gì vào tay Katze cũng ngon cả.”
Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau tỏ vẻ bối rối.
“Thật à.” - Cô hỏi lại và mong chờ một lời khen nữa từ hắn.
“Không, xạo đấy!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức cho muỗng thức ăn vào miệng, hoàn toàn bỏ quên người làm món ăn này cho mình.
“Anh có thể đánh giá nó một cách chân thật hơn được không vậy?”
Katze ra vẻ giận dỗi, cô giơ nắm tay của mình về phía hắn như muốn đe dọa. Lancrew lại mỉm cười, hắn đặt chiếc muỗng ăn xuống và nhìn cô ấy một lúc.
“Món ăn ngon lắm đấy. Anh xin lỗi vì không nói thật ngay từ đầu. Mà Katze này, em có nhớ về ngày đầu tiên khi đến với câu lạc bộ mĩ thuật không?”
Cô hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn. Katze im lặng trong giây lát rồi cô giơ bàn tay của mình lên gõ nhè nhẹ vào thái dương để tìm lại những kí ức về 3 năm trước.
“Xem nào, đột nhiên hỏi thế này thì khó cho em quá. Em chỉ nhớ rằng lúc mình bước chân đến câu lạc bộ thì nó chỉ là một căn phòng gần như bỏ hoang, bụi bặm bám đầy trên kệ tủ và bàn học. Còn anh - quý ngài hội trưởng đây - thì đang dựa lưng vào bức tường nằm ngủ. Phải vậy không nhỉ?”
“Ờ… ừm thì lúc đó anh đang” - Lancrew cố gắng tìm một lời nói dối để biện hộ nhưng đã thất bại. - “… buồn ngủ một chút.”
Kí ức của Katze đã phần nào tái hiện về câu lạc bộ mĩ thuật vào thời điểm ấy, nó chỉ có một thành viên kiêm hội trưởng duy nhất đó là Lancrew. Để duy trì sự tồn tại của câu lạc bộ, Lancrew đã phải tạo ra ba thành viên “vô hình” trên giấy tờ để xin tiền trợ cấp hàng tháng từ trường đại học. Và một căn phòng học cũ kĩ kia cũng đã quá xa xỉ với hắn rồi, kể từ ngày thành lập, thời gian hắn ngủ lại căn phòng còn nhiều hơn thời gian hắn ở nhà của mình. Căn phòng đó khá gọn gàng với sáu chiếc bàn học được đặt ở giữa làm bàn sinh hoạt câu lạc bộ (nhưng thật là giường của Lancrew dùng để ngủ trưa), bên góc phòng là vài giá đỡ tranh cũ và một số bức tượng điêu khắc cao khoảng một gang tay. Tiếc rằng, căn phòng đó vừa bị tháo dỡ vào năm ngoái, câu lạc bộ mĩ thuật giờ đây đã được chuyển đến một căn phòng mới rộng lớn và sạch sẽ hơn.
“Hình như lúc đó ngài “hội trưởng” còn đề nghị em phải nộp một thành phẩm mĩ thuật mới được vào câu lạc bộ. Thật tình, nó làm em phải bỏ 5 tiết cuối cùng của ngày hôm đó để ở lại căn phòng đầy bụi bặm đó và vẽ nó cho anh đấy biết không.”
“Anh cũng chỉ muốn nâng cao chất lượng của thành viên trong câu lạc bộ thôi mà.”- Lancrew gãi đầu, cười gượng tỏ vẻ giãi bày.
Thật ra trong lòng hắn lúc ấy chỉ muốn Katze đừng làm phiền đến “nơi nghỉ ngơi” của mình và bài kiểm tra kia cũng chỉ là một cái cớ để đuổi khéo cô ấy. Tiếc rằng, bức vẽ của Katze lại tốt đến mức khiến hắn phải ngạc nhiên và không thể nào từ chối được lời xin gia nhập câu lạc bộ. Kể từ đó, mỗi khi hắn có mặt ở căn phòng học cũ kĩ kia thì Katze lại đến và phá rối giấc ngủ trưa của hắn. Điều đó dần trở thành một thói quen hằng ngày, tuy khó chịu thật nhưng khi không có cô bên cạnh, Lancrew lại thấy khó chịu.
Chuyên môn của Lancrew thực ra không phải là vẽ tranh mà là điêu khắc, hay nói chính xác hơn là hắn vẽ rất tệ nhưng lại có một niềm đam mê mãnh liệt với con dao điêu khắc. Hầu hết các tác phẩm của hắn là cây cối hay tĩnh vật và chúng luôn nhận được những phản hồi tích cực của những sinh viên trong trường. Chẳng nói quá nhưng những tác phẩm ấy rất chân thực và sinh động, chính Katze cũng ngạc nhiên khi nhận ra tất cả các bức tượng trong câu lạc bộ đều do hắn làm.
“Chà, mới đây cũng đã hơn 3 năm rồi nhỉ. Cô gái năm nhất ngày nào còn cằn nhằn anh về tật ngủ trưa giờ đây đã học năm thứ 4 đại học rồi. Tương lai của em còn mở rộng phía trước nhỉ, chả bù với anh.”
Khuôn mặt Katze hơi cau lại sau câu nói của Lancrew, cô nhìn thẳng vào mắt của hắn.
“Em sẽ giận đấy biết không? Anh rất có tài năng nhưng cũng rất lười biếng đấy. Nếu làm việc chăm chỉ thì anh đã có rất nhiều tiền rồi.”
Lancrew nằm ườn ra sàn, dùng ngón trỏ vẽ một vòng tròn trên sàn nhà, mắt hắn hơi nhắm lại như sắp ngủ.
“Anh không muốn làm gì cả, những gì anh muốn chỉ là tận hưởng cuộc sống này thôi. Số tiền mà chính phủ trợ cấp cho người thất nghiệp cũng đủ để cho anh sống qua ngày rồi.”
Lancrew tốt nghiệp đại học với bằng trung bình, nó không đủ để giúp hắn tìm một công việc nhẹ nhàng với thu nhập khá. Chính điều đó đã làm cho hắn lười biếng và ngày càng ít tiếp xúc với người khác.
Rầm.
Katze đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ giận dữ sau câu nói của Lancrew. Cô nàng nhanh chóng tịch thu phần ăn của hắn và kéo chúng về phía mình.
“Những kẻ lười biếng thì không được ăn món ăn này.” - Cô lên giọng.
“Ê này, anh đang ăn dở mà.”
“Không cho là không cho.”
Lancrew nhanh chóng bật người dậy, hắn nắm chặt lấy cánh tay của Katze và kéo mạnh về phía mình. Trong phút chốc, thân người nhỏ bé của cô đã ngã vào người hắn. Mắt đối mắt.
“Này, đau đấy. Làm… làm gì vậy Lance?”
“Tên anh là Lancrew, làm ơn nhớ giúp đi nhá. À mà quên đi, anh thích em, làm bạn gái của anh được không?”
Một thoáng bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt của Katze nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh bằng một nụ cười dịu dàng. Giờ đây hai người gần nhau đến mức họ có thể nghe được tiếng nhịp tim đập của nhau.
“Haizz, mệt thật đấy." - Cô nhắm đôi mắt lại, miệng nở một nụ cười hé môi. - Đàn anh ngu ngốc của em mà không có ai chăm sóc thì coi sao được. Thôi thì em đành nhận nhiệm vụ này vậy.”
Cô đáp rồi hôn lên trán của Lancrew, cả hay nhanh chóng nhìn nhau rồi bật cười. Và hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất của hắn
Trước khi một chuỗi bi kịch sắp xảy ra phía trước…
Ba tuần trôi qua, trong người hắn vẫn lâng lâng men hạnh phúc. Với những bước chân nhẹ nhàng như đang nhảy múa trên con đường ngoài phố, hắn rảo bước nhanh đến cửa hàng bánh ngọt. “Không biết em ấy thích bánh gì nhỉ? Vị matcha hay tiramisu? Hay là mình mua cả hai nhỉ?”. Câu hỏi đó đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong đầu hắn. Bình thường hắn không thích gì đồ ngọt nên chẳng bao giờ mua bánh kem cả, nhưng hôm nay thì khác vì hôm nay là sinh nhật của Katze.
Trên con đường đông đúc chiều thứ bảy, bản nhạc Greensleeves từ chiếc piano vang lên trên không hòa cùng với những ánh đèn đường tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Lancrew dừng bước trước người nghệ sĩ piano đường phố này một lúc rồi hào phòng tặng ông ta 10 đô la cùng vài lời tán thưởng. Đối với hắn, mọi thứ ngày hôm nay đều tuyệt vời đến lạ.
Hắn chọn một cửa hàng làm bánh sang trọng bậc nhất trong thành phố Srimnet qua một ứng dụng trên điện thoại vừa tải vào sáng nay. Bên trong đấy, hàng ngàn chiếc bánh ngọt được bày ra trên những chiếc bàn gỗ bao phủ căn phòng rộng lớn. Cạnh bên đó là một tiệm cafe nhỏ phục vụ nước uống, cà phê cho những ai muốn thưởng thức bánh ngay tại cửa hàng. Vào cuối tuần, khu vực ấy rất đông đúc với những cặp nam nữ hẹn hò cùng nhau tạo nên một không khí náo nhiệt trong cửa hàng. Hắn nhìn ánh đèn vàng ấm áp trên trần nhà rồi thở dài khi nghĩ đến căn phòng tối tăm của mình.
“Tôi muốn mua cái bánh này.” - Hắn gọi người nhân viên và trỏ tay vào chiếc bánh to nhất trong tiệm, nó có đến hai lớp kem. Mặt trên là một loạt các loại trái cây theo mùa. Nhìn chung, đây có vẻ là một chiếc bánh đắt tiền.
“Thưa ngài, nó có giá khoảng 200 đô la.” - Người nhân viên tiến đến rồi chuẩn bị lấy cái bánh ra.
“200 đô à?”- Hắn lẩm bẩm rồi kiểm lại số tiền trong túi áo khoác của mình nhưng đếm đi đếm lại chỉ còn 150 đô. - “Xin lỗi, tôi chỉ còn bằng này.”
“Vậy phiền quý khách chọn cái bánh khác giúp chúng tôi được không, bên này có nhiều loại hơn này.” - Ông ta chìa cánh tay về một quầy bánh khác.
“Vậy phiền ông chọn giúp, tôi không biết cô ấy thích bánh ngọt loại gì cả?”
Người bán hàng nhíu mày, ông nhìn Lancrew rồi nở một nụ cười.
“Bánh sinh nhật cho con gái của anh à?”
“Không, không. Hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi. Cô ấy rất thích đồ ngọt nên tôi nghĩ mình nên mua một cái bánh kem cỡ lớn. Tiếc rằng tôi đã không có đủ tiền.”
Vừa nói, hắn vừa gãi đầu cười nhạt. Thật ra mà nói thì hắn đã gặp tình huống này rất nhiều lần rồi, tuy số tiền trợ cấp của chính phủ cũng giúp hắn đủ sống qua ngày nhưng để tiêu xài trong những dịp đặc biệt như thế này lại là một chuyện khác. Vì ngày hôm nay, hắn đã nhịn bữa tối trong suốt 2 tuần liền để tiết kiệm một khoản mua quà cho Katze.
Người nhân viên đứng lặng người một lúc, ông bước đến chỗ người quản lý của tiệm bánh và nói chuyện với ông ta. Vài giây sau, người nhân viên quay lại với một chiếc hộp to.
“Hôm nay có phải là lần đầu tiên quý khách mua bánh tại tiệm của chúng tôi không?”
“Vâng, hôm nay là ngày đầu tiên.”
“Tôi có nói chuyện với người quản lý và ông ta đã nói với tôi rằng cậu sẽ nhận được chiếc bánh này với giá 150 đô la.”
“Thật à?” - Hắn hỏi lại. - “Cảm ơn ông rất nhiều.”
“Không có gì cả. Anh có muốn viết gì lên trên chiếc bánh này không?”
Hắn đặt ngón tay lên cằm của mình, đắn đo suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời.
“Xem nào. “Mãi mãi bên nhau nhé, Katze.” Vậy có được không?”
“Được rồi.” - Ông ta nói rồi dùng một phần kem màu đỏ viết lên trên chiếc bánh sau đó cho nó vào một chiếc hộp rồi cẩn thận trao cho Lancrew. - “Cô gái này thật may mắn. Cho chúng tôi gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cô ấy nhé.”
Lancrew gật đầu, hắn cầm chiếc bánh và ngay lập tức đi ra khỏi hàng. Thật may mắn. Hắn thật may mắn khi mua được chiếc bánh này, trong lòng Lancrew có một chút ái ngại nhưng cảm giác sung sướng khi mua chiếc bánh đã lấn át nó.
Không khí ngoài trời đột nhiên trở lạnh, bên kia đường, những chiếc đèn của công viên đã bắt đầu sáng lên. Lancrew chậm rãi tiến về phía trước nhìn về phía công viên, trong lòng hắn chợt nổi lên một suy nghĩ. Hắn cảm thấy bản thân mình đang trở nên rất kì lạ, nó không còn giống với hắn ngày trước nữa. Lần đầu tiên hắn quan tâm đến một người khác nhiều như thế, lần đầu tiên hắn cảm thấy bức rức khó chịu khi không gặp được một người và đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình đã sẵn sàng cho đi tất cả. Người đàn em năm nào trong câu lạc bộ mĩ thuật giờ đây đã trở thành bạn gái của hắn. Hắn cảm thấy cuộc sống này thật đẹp. Đẹp như Katze vậy. Katze? Tại sao Katze lại ở nơi này?
Katze đang đứng phía bên kia của con đường, có vẻ cô ấy vừa bước ra khỏi công viên. Dưới ánh đèn đường, Lancrew có thể nhận thấy rõ mái tóc đang rối cũng như bộ quần áo đầy bùn đất của Katze. Ngay khi vừa nhìn thấy cô, hắn đã định tìm cách lẩn trốn và gây bất ngờ cho cô ấy nhưng sau một lúc suy nghĩ, hắn quyết định vẫy cánh tay về phía cô.
“Katze, anh ở phía này này.”
Tiếng gọi của hắn khiến cho Katze giật mình, cô vén mái tóc rối của mình lên rồi nhìn về phía hắn. Cô mỉm cười rồi vẫy tay lại về phía hắn.
“Em đây này.”
Đột nhiên, hắn nhìn thấy giữa trán Katze có một vết sưng tấy, gò má của cô cũng đang bị thâm tím. Nụ cười của cô rất giả tạo và đau khổ. Sống lưng của hắn chợt lạnh, một nỗi sợ vô hình dâng lên trong lòng hắn như một cơn bão. Hắn vội hét to.
“Em sao thế Katze, hãy đến đây nhanh lên.”
Một nỗi buồn thoáng hiện lên trên khuôn mặt của Katze, cô buông thõng tập giấy vẽ nhàu nát trên tay của mình. Bần thần nhìn về phía hắn, đôi mắt đen như không còn một sự sống nào cả. Dù như vậy cô vẫn mỉm cười.
“Katze! Có chuyện gì thế?” - Hắn gào lên.
Cô đứng lặng im một lúc, hai bàn tay siết chặt lại rồi tiến về phía trước.
“Em đến đây.”
Ánh đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh. Từ phía xa, một chiếc xe tải lao về phía trước. Lancrew hoảng hốt, hắn vội ném chiếc bánh xuống chạy ngay về phía giao lộ, hắn muốn hét lên nhưng cổ họng đã khô khốc. Katze vẫn đang đứng phía trước, ánh mắt của cô nhìn về ánh đèn pha sáng chói của chiếc xe tải. Người tài xế cũng đã nhận ra cô ấy và cố gắng dừng chiếc xe lại nhưng vô vọng.
Cứ như thế ánh đèn pha lạnh lùng nuốt lấy cô gái bé nhỏ, mắt hắn rưng rưng nhưng không thể làm gì khác. Hắn nhìn thấy miệng của cô đang nói gì đó với hắn nhưng hắn lại không thể nghe được nó là gì. Chỉ còn một chút nữa, một chút nữa thôi hắn đã có thể chạm tới người của Katze. Chỉ cần vươn cánh tay ra…
Nhưng tiếc rằng, bao nhiêu đó là chưa đủ… chưa đủ để chạm tới cô ấy.
Rầm.
Lancrew bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, khóe mắt của hắn ươn ướt, mồ hôi nhễ nhại phía sau chiếc áo khoác. Bỗng nhiên, hắn bật cười thật to, một tràng cười đủ khiến cho ai đó ngoài đường giật mình vì hoảng sợ. Bàn tay hắn siết chặt lại dưới nền đất, hàm răng nghiến lại như đang tức giận. Tại sao chứ? Tại sao cơ ác mộng chết tiệt đó lại quay lại? Hắn ngửa mặt lên trời, lẩm bẩm chửi. Tại sao chứ? Tại sao lại là Katze.
Bị đánh thức bị vì tràng cười ban nãy, chú mèo đen dưới chân Lancrew bắt đầu cựa ngoạy. Nó ngồi lên, vươn vai rồi oáp dài một cái sau đó hướng đôi mắt màu Lapis về phía hắn như thế muốn hỏi: “Này, tiếp theo làm gì nữa đây.”
“Chú mày vẫn còn ở đây à? Phiền thật đấy!”
Miệng tuy nói thế, nhưng trong lòng Lancrew rõ hơn ai hết. Chú mèo kia là thứ kéo hắn về với thực tại trước khi tâm trí của hắn bị nỗi đau từ quá khứ tổn thương một lần nữa. Không biết bao nhiêu lần, hắn đã phải dùng thuốc an thần để giúp bản thân bình tĩnh hơn khi đối diện với sự thật khắc nghiệt rằng Katze đã không còn nữa. Kể từ ngày hôm đó, rượu nặng và thuốc lá là hai người bạn duy nhất của hắn.
Ngoài đường, chiếc cột đồng hồ cũ đã điểm 10 giờ tối, khu phố cũng đã vắng người hẳn. Lancrew thở dài, dùng toàn bộ sức lực vịn vào bức tường bên cạnh mình, đứng lên khó nhọc. Chú mèo nhỏ nhanh chóng nhảy xuống đất, nó ngước nhìn Lancrew với dáng vẻ chờ đợi. Từng bước chậm rãi, hắn bước ra khỏi con đường và đi về căn nhà trọ của mình.
Không như mọi người trong thành phố lầm tưởng, Lancrew có một căn nhà hẳn hoi gần khu vực ngoại ô thành phố Srimnet. Nhưng kể từ khi Katze qua đời, chưa bao giờ hắn muốn trở về căn nhà đó. Hôm nay thì lại khác, đôi chân của hắn lại vô thức bước về căn nhà, toàn bộ lý trí đã không thể điều khiển nó được nữa. 10 giờ tối, ánh đèn đường nơi hắn đi có chút chập chờn, trời có vài cơn gió nhẹ nhưng như thế vẫn chưa đủ để thổi đi những giọt mồ hôi trên lưng hắn. Hai bên đường, các hàng quán đã bắt đầu đóng cửa, chỉ còn vài ánh đèn lẻ tẻ từ các nhà hàng địa phương chuyên kinh doanh cho khách ăn đêm. Lancrew từng đến đấy một lần nhưng hắn đã bị người chủ nơi này khinh miệt vì ông ta nghĩ hắn sẽ đuổi khách của mình đi nơi khác.
Đôi chân hắn dần nặng trĩu, lê từng bước mệt nhọc lên trên con dốc . Phía sau hắn, chú mèo đen cứ thế lặng lẽ bước đi về phía trước, hắn nhìn đó và tự hỏi rằng sau những bước chân của nó lại nhanh nhẹn đến thế. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình mệt mỏi đến như vậy, có lẽ vì đã hơn 3 tuần rồi hắn không đi lại. Không, có khi hắn lại cảm thấy mệt vì con đường này sẽ dẫn hắn về nhà. Càng đi, con đường lại càng hiu quạnh, chỉ còn các cặp nam nữ đang hẹn hò đi bộ phía bên kia của con đường. Lâu lâu lại có một chiếc xe đạp đi tuần tra trên đường, người cảnh sát nhìn hắn rồi lại nhanh chóng quay mặt sang nơi khác.
Càng về đêm, bầu trời càng lạnh, nó hoàn toàn khác với cái nóng của lúc ban trưa. Đôi chân hắn đã gần đến giới hạn, từng bước nhỏ, hắn dựa người vào chiếc Cresta đậu bên lề đường và thở dốc. May thay, chỉ vài dãy nhà nữa, hắn đã có thể nghỉ ngơi trong căn phòng của mình rồi.
Bước trên chiếc cầu thang sắt rỉ sét phát ra âm thanh lộp bộp, hắn run run cúi xuống chiếc chậu hoa héo khô cạnh bên cửa phòng mình, nhấc nó lên và lấy chiếc chìa khóa phòng. Đã một khoảng thời gian dài, hắn không về lại đây nên chiếc chìa khóa cũng đã phần nào rỉ sét. Cánh cửa phòng cũng trong tình trạng tương tự, lớp sơn xanh bên ngoài của nó đã bị tróc đi và thay vào đó là màu nâu đen của sắt rỉ. Chú mèo đen nãy giờ cứ lượn lờ bên chân của Lancrew, ban nãy hắn còn định đá nó đi nhưng khi nghĩ lại thì lại thấy việc đó phiền chết đi được. Bây giờ mà nhấc chiếc chân lên được đã là một vấn đề rồi.
Lancrew bước vào phòng, hắn cúi người xuống để cởi đôi bốt cũ ra khỏi chân đồng thời đặt chiếc gậy gỗ cạnh bên chiếc cửa. Bỗng nhiên, chú mèo đen nhảy phóc lên vai của hắn. Lancrew thở dài, giờ đây hắn cũng chẳng buồn chạm vào chú mèo nữa vì cơ thể đã mệt mỏi quá rồi. Hắn đấm tay nhẹ lên cái chân của mình và cố gắng đứng lên, chạm tay vào công tắc của chiếc đèn phòng.
Cạch.
Đèn không sáng. Khỉ thật! Sao lại thế nhỉ, lần cuối cùng hắn ra khỏi nhà thì đèn vẫn còn tốt mà.
Cạch. Cạch.
Cứ như thế, hắn thử đi thử lại hàng chục lần. Và rồi, trong một lần thử, ánh sáng cũng hiện ra trước mắt hắn… cùng với cơn ác mộng.