Chương 5 – Gã Đàn Ông Bị Kẹp Giữa Muôn Nơi
Trên tầng cao nhất của Flavum.
Hai bóng người có thể được nhìn thấy trong căn phòng lộng lẫy của quản lý ký túc xá. Người đầu tiên có một phong thái uy nghiêm trong khi người còn lại có vẻ rất lo lắng.
Một cô gái với mái tóc bạch kim giống hệt Mulle đang ngồi ở bàn làm việc, tay cầm một cây đũa phép, như thể cô ấy đang ở giữa buổi dạy học. Cô gái đó là Chris Esse Eisbert – con gái thứ hai của gia tộc Eisbert, những người được cho là tài năng toàn diện.
Cô là một thần đồng đã gia nhập hiệp hội pháp thuật 『Qualia Heights』 ở tuổi 19 sau khi sử dụng hệ thống nhảy lớp để tốt nghiệp sớm từ một trường cao học phép thuật ở Hoa Kỳ.
Trong khi sở hữu kỹ thuật Craft hạng nhất và được trao danh hiệu 『Nhà giả kim (Danh hiệu dành cho các pháp sư xuất sắc về Craft)』, cô cũng là một trong những pháp sư cấp cao nhất giữ thứ hạng 『Tối cao』.
Đeo một đôi bông tai kính màu độc đáo đổi màu tùy theo ánh sáng chiếu qua… cô gái cũng mặc một chiếc áo choàng màu tím quay đôi mắt ma thuật của mình về phía em gái.
Mặt khác, Mulle chỉ có thể co mình lại. Có lẽ đang cố gắng duy trì phẩm giá của mình, cô tuyệt vọng ngẩng mặt lên.
“Mulle,”
Cô gái tóc vàng bạch kim chán nản nhìn xuống em gái mình.
“Cái gì đây?”
Cô cầm một tờ báo của ký túc xá với một bức tranh mà Mulle đã vẽ trong tay.
Mulle, mặt tái mét, lo lắng lẩm bẩm trong khi đan hai ngón tay trái và phải vào nhau.
“Đ-đó là một tờ báo…”
“Ai đã vẽ bức tranh này?”
Đột nhiên, Mulle quay lại và mỉm cười.
“L-là em! Em là người đã vẽ bức tranh đó! Em nghĩ mình đã làm khá tốt nếu tự mình nói vậy! Và không phải là em vui khi được các thành viên trong ký túc xá khen ngợi, nhưng em nghe từ Lily rằng nó đã được đón nhận nồng nhiệt trong ký túc xá–”
Xoẹt
Không đợi Mulle nói hết câu, Chris xé nát tờ báo và Mulle chỉ có thể nhìn theo với vẻ mặt trống rỗng.
“Em vẫn chưa hiểu vị trí của mình sao?”
Sự kiêu ngạo có thể được nhìn thấy trên khuôn mặt của Chris khi cô cười khinh bỉ Mulle.
“Ký túc xá này là một cỗ quan tài mà gia tộc Eisbert đã làm cho em. Bóng tối được chuẩn bị đặc biệt cho em để em không làm những việc vô nghĩa ở đó. Một cái xác đơn thuần không nên di chuyển. Một kẻ thất bại gần như không có ma lực không nên làm những việc không cần thiết.”
Cô chế giễu Mulle, người đang ngồi ngây người.
“Tại sao em nghĩ rằng mình, một người thậm chí không thể sử dụng phép thuật, lại có thể được ghi danh vào Học viện Phép thuật Otori? Tất cả là nhờ vào quyền lực của gia tộc Eisbert. Dạo gần đây có vẻ như em đã làm việc chăm chỉ để điều hành ký túc xá Flavum và dường như đang viết một số lá thư cho Okaa-sama, nhưng… để ta nói cho em biết, không ai đọc những thứ đó cả. Bởi vì tất cả thư có ghi tên em sẽ bị thiêu hủy trước khi đến tay Okaa-sama.”
“Em… em chỉ…”
Nước mắt dần lưng tròng trong mắt cô. Rồi, như thể đang tuyệt vọng cố gắng nặn ra câu trả lời từ sâu trong cổ họng, Mulle thì thầm.
“E-em chỉ nghĩ mình sẽ làm những gì có thể–”
“Em chẳng thể làm gì cả.”
Cười khẩy, Chris vắt chéo chân.
“Không có gì mà một kẻ thất bại như em có thể làm được. Ta không biết đó là tiệc chào mừng sinh viên mới hay gì, nhưng ai sẽ quan tâm đến một sự kiện mà một kẻ giả mạo (Ese¹) như em lên kế hoạch chứ? Không có ai muốn tham gia một bữa tiệc chào mừng do em tổ chức, một kẻ có sự tồn tại vô giá trị–”
“Xin lỗi~”
Vừa cười toe toét, tôi vừa cầm tờ báo của ký túc xá Flavum.
“Tôi muốn tham gia bữa tiệc chào mừng sinh viên mới này… tôi có thể đăng ký tham gia ở đây không?”
Tôi, người đã tựa lưng vào cánh cửa đang mở, sau đó bước vào phòng quản lý ký túc xá và dán lại tờ báo bị xé. Rồi, với một nụ cười, tôi đưa nó cho Chris.
“Đây, mời cô.”
“…”
Tràn ngập sát khí, đôi mắt cô ta sáng lên một cách đáng sợ, như thể đang cố gắng bắn chết tôi.
“Hãy nhìn kỹ bằng đôi mắt xinh đẹp đó đi.”
Nói đoạn, tôi nhếch mép.
“Đây là một bức tranh đẹp. Nếu cô không thể nhìn thấy, hãy đến gặp bác sĩ nhãn khoa. Nếu cô không thể đi một mình, tôi hộ tống cô đến đó nhé?”
“Mulle,”
Giật mình, cơ thể Mulle run lên.
“Tại sao lại có rác rưởi trong ký túc xá?”
“C-chuyện đó…”
“Đồ thất bại, em thậm chí không biết quy tắc của thế giới sao? Rác rưởi thì nên–”
Trong khi vẽ một hình xoắn ốc, cô ta mở đôi mắt ma thuật của mình–
“Bị vứt bỏ, phải không?”
BÙMMMMMMMMMMMMMM
Chiếc bàn bị chia thành nhiều phần trở thành một con sóng, và quằn quại xung quanh, cố gắng trói chân tay tôi.
Ngay lập tức, tôi bay ra sau. Tuy nhiên, bám theo² chuyển động của tôi, các bộ phận của chiếc bàn làm từ gỗ gụ (được tạo ra) ngày càng sinh ra nhiều bộ phận hơn từ trên xuống dưới và đuổi theo tôi.
Nhận ra rằng tất cả những điều này không phải được thực hiện bằng Điều khiển, mà bằng Craft tốc độ cao, khiến da tôi ngứa ran. Bởi vì điều đó có nghĩa là cô ta không phải là đối thủ mà tôi có thể đánh bại ở giai đoạn này.
Trigger, Twelve Craft, Nil Arrow.
Lộn ngược trên không, tôi vẽ một đường ray bằng ngón trỏ và ngón giữa của mình– cả hai mắt tôi sau đó nhói lên– và một số lượng lớn các tuyến đường được hiển thị.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Chris mở to mắt.
“Cái lượng ma lực đáng kinh ngạc đó là gì…?!”
“Ực”
Có quá nhiều thông tin. Khi não tôi có cảm giác như bị thủng và tầm nhìn của tôi bị tối sầm lại, tôi ép sản lượng ma lực của mình nhiều nhất có thể– và sau đó một khối ma lực được bắn ra từ đầu ngón tay tôi.
“Chậc!!”
Ngay lập tức, Chris bóp cò cây đũa phép của mình, và vật liệu đệm xốp xuất hiện trước mặt cô ta.
“Dựng lên!!”
Rail Breaking, Wall Reflect.
Cô ta phá hủy đường ray ma lực và tạo ra một bức tường ngay trước vật liệu đệm, làm chệch hướng các Mũi tên Hư không lên trần nhà.
Tuy nhiên– tôi vung đầu ngón tay xuống ngay lập tức.
Những Mũi tên Hư không bị chệch hướng vào tường một lần nữa trút xuống Chris–
“Đúng là một kẻ nghiệp dư thậm chí không biết cách che giấu ma thuật của chính mình!!”
Khi cô ta nói vậy, vật liệu đệm được tạo ra với tốc độ cao như thể để bao bọc Chris và chặn các Mũi tên Hư không của tôi.
Tự tin vào chiến thắng của mình, cô ta mỉm cười đắc thắng, nhưng– khuôn mặt cô ta sớm chuyển sang sốc. Bởi vì tôi đã ở ngay trước mặt cô ta, vung kiếm–
“Nếu không thể chơi trò chị em-Yuri, thì biến đi!!”
Thanh kiếm của tôi sau đó đập vào vật liệu đệm và khi tôi cố gắng đâm xuyên qua nó, nó đã trói chặt cánh tay phải của tôi.
“Đúng như dự đoán~!! Không đời nào mình thắng được~!!”
“Ta sẽ giết ngươi…!!”
Chris tạo ra một ngọn giáo xoắn với tốc độ mà mắt người không thể theo kịp và cố gắng đâm tôi bằng nó– nhưng một rào cản chống phép thuật đã chặn nó lại.
“Oi, oi.”
Arshariya, người đột nhiên hiện hình, ngáp trên không.
“Làm ơn đừng cố tự sát trong khi ta đang ngủ ngon lành. Ngươi định thoái hóa bộ não của mình đến mức nào trước khi hài lòng hả? Đồ khỉ yuri. Ngươi có thể tự dùng đầu mình một chút được không?”
“CHẾTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!! Chết đi đồ khốnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!! (hét lên)”
“Thiệt tình, đây là lý do tại sao ta không muốn ra ngoài.”
“Ngươi… là gì…?”
Chris nghiến răng kinh ngạc.
“Vậy ra ngươi là Tsukiori Sakura được đồn đại, hử… lượng ma lực đáng kinh ngạc này… thật đáng kinh ngạc khi ngươi có thể chiến đấu với ta đến mức này chỉ dựa vào cảm giác của mình…”
“À, nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa tự giới thiệu.”
Sau đó, tôi cười, theo chỉ dẫn của Arshariya.
“Tôi là Sanjou Hiiro, kẻ bảo vệ Yuri, nói cách khác, là kẻ thù của cô.”
“Sanjou… Hiiro…”
Khi sự trói buộc của tôi được giải thoát, Chris bước xuống khỏi bàn và mở rộng áo choàng của mình.
“Ta không có ý định ban ơn hay dính líu đến Gia tộc Sanjou. Sẽ rất phiền phức nếu ta giết ngươi. Vì vậy, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Tuy nhiên, nếu ngươi vẫn định giao du với kẻ thất bại đó,”
Khi đôi mắt ma thuật xoắn ốc của cô ta xuyên thấu con người tôi, cô ta đưa danh thiếp của mình cho tôi.
“Ta sẽ giết ngươi.”
Tôi cầm lấy danh thiếp– và ném nó đi một cách ngầu lòi. Tấm danh thiếp bị xé làm đôi và từ từ rơi xuống sàn.
Phùuuuuu
Gió lùa qua cửa sổ đang mở, thổi bay tấm danh thiếp đi, khiến Chris có một biểu cảm trông như sắp khóc (chủ quan) vào lúc đó.
Không đợi cô ta phản ứng, tôi lặng lẽ đi qua cô ta trong khi lau khóe mắt bằng ngón tay.
Sau đó, tôi liếc xéo³ cô ta.
“Tôi sẽ giế–”
Rầm
Đột nhiên, vật liệu sàn được tạo ra với tốc độ cao, hất tôi bay đi và đập tôi vào tường.
“Tôi chỉ đang cố cho cô xem một ví dụ thôi mà?! Tôi chỉ đang cố cho cô xem một ví dụ thôi!!”
“Chết đi.”
Lờ đi lời than vãn của tôi, Chris rời khỏi phòng.
Khi Chris rời đi, Mulle đang sững sờ lấy lại bình tĩnh và lo lắng đến gần tôi.
“A-anh có sao không, Sanjou Hiiro…?”
“Tôi lại gãy xương sườn rồi. ^_^”
“Sanjou-sama!!”
Lily-san, người có biểu cảm biến thành sợ hãi, nhảy vào phòng và đỡ tôi đang nằm dài.
“Tôi rất xin lỗi… Tôi không nên nhờ giúp đỡ… mặc dù ngài không liên quan gì đến gia tộc Eisbert… Tôi rất xin lỗi…”
“Chuyện của tôi đủ rồi, chăm sóc Mulle trước đi… điều đó hiệu quả hơn để chữa lành vết thương của tôi… chỉ cần tưởng tượng thôi, nó đã có tác dụng rồi, thật đấy…!”
Lily-san tiếp tục sơ cứu cho tôi, lờ đi lời nói của tôi. Trong khi đó, Mulle, người đang đi lang thang xung quanh, đứng nhón chân và lo lắng nhìn tôi. Rồi, đột nhiên, cô ấy trở lại với thái độ kiêu ngạo của mình.
“H-hmph! Ngươi đúng là may mắn đấy, Sanjou Hiiro! Nếu Onee-sama nghiêm túc, ngươi đã chỉ là một miếng thịt rồi! Chà, ngươi nên học hỏi từ kinh nghiệm này, đừng có chõ mũi vào chuyện của người khá–”
“Mulle!!”
Bị Lily-san quát, Mulle giật mình nhảy dựng lên.
“Nói lời cảm ơn với Hiiro-san đi!! Ngay bây giờ!!”
“N-nhưng k-không phải là… em nhờ anh ta… v-và Sanjou Hiiro chỉ là một gã đàn ông…”
“Mulle!!”
“….. C-cảm ơn.”
Mulle thì thầm, và tôi ngăn Lily-san lại, người dường như vẫn còn tức giận với Mulle.
“Không, đúng là tôi là người đã tự ý chõ mũi vào chuyện của người khác. Vì đây là điều tôi tự nguyện làm, nên không có gì phải tức giận cả.”
“Ồ! Có vẻ như ngươi biết rõ vị trí của mình đấy, Sanjou Hi–”
“…”
“Ưư…”
Bị Lily-san lườm, Mulle rùng mình.
“Sanjou-sama.”
Lily-san sau đó cúi đầu thật sâu.
“Thực sự… cảm ơn ngài rất nhiều…”
“Ngược lại, thực ra đó là một điều tốt vì tôi không có gì để làm. Xin hãy gọi tôi lại bất cứ lúc nào.”
Nghe vậy, Lily-san mỉm cười, và tôi cười trong khi giơ tờ báo của ký túc xá.
“Bên cạnh đó, bữa tiệc chào mừng sinh viên mới này nghe có vẻ vui, xét cho cùng. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu bữa tiệc bị cô gái đó phá hỏng.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều… vậy thì, một lần nữa. Tôi sẽ chấp nhận đơn đăng ký tham gia bữa tiệc chào mừng sinh viên mới của ngài, Sanjou-sama.”
“Ể?”
Tôi cứng đờ, và cô quản lý ký túc xá nhỏ bé vỗ vào lưng tôi trong khi cười.
“Ồ! Nhắc mới nhớ, ngươi đã mang đơn đăng ký tham gia đến văn phòng của ta! Ngươi là người đầu tiên đăng ký đấy, Sanjou Hiiro! Thật là một lòng trung thành! Tốt, tốt! Có vẻ như ngươi muốn tham gia đến mức thậm chí còn chống lại chị gái của ta! Trong trường hợp đó, ta sẽ để ngươi làm trợ lý giúp ta chuẩn bị bữa tiệc chào mừng!”
“Ano, không phải như vậy đâu, tôi…”
“Mulle, tôi không nghĩ nhờ Sanjou-sama nhiều như vậy là tốt đâu… bên cạnh đó, thật kỳ lạ khi để người được chào đón giúp chuẩn bị…”
“Nhưng chính người đó nói muốn mà, phải không? Nhìn xem, cậu ấy tràn đầy động lực kìa.”
Hai người họ liếc nhìn tôi.
Trước đôi mắt nhìn tôi đầy mong đợi đó, khả năng Chris cố gắng phá hỏng bữa tiệc chào mừng, và việc tôi lo lắng cho cô quản lý ký túc xá nhỏ bé này… với tất cả những lý do đó, tôi mỉm cười với khuôn mặt đẫm nước mắt.
“Tôi rất sẵn lòng…!!”
Do đó, tôi được bổ nhiệm làm trợ lý chuẩn bị cho bữa tiệc chào mừng sinh viên mới– và ngày hôm sau sau giờ học, tôi ngay lập tức bị Mulle đầy nhiệt huyết triệu tập.