Tách… tách…
Nước nhỏ giọt từ khe tường xuống nền gạch đá, nhờ ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ, có thể thấy những vết máu sẫm màu và vết cào của móng tay trên tường.
Một số vết đã phong hóa, tàn phai theo thời gian, nhưng một số khác lại như lời nguyền mới khắc hôm qua, khiến người nhìn phải rợn sống lưng.
Bánh mì đen mốc meo, bát gốm đất sét đọng đầy bùn.
Mùi thi thể thối rữa vương vấn trong không khí ô uế.
Trái ngược với cảnh tượng nhà tù đổ nát, mục ruỗng ấy, lại là những đóa bách hợp đen nở rộ khắp nơi, và thiếu nữ đang cuộn mình trên mặt đất lại được vây quanh bởi những đóa hoa đấy.
“Ả Phù Thủy chết tiệt, đồ súc sinh, tại sao ngươi vẫn còn sống!”
Tên lính mặt mũi hung tợn siết chặt khẩu súng trường trong tay, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ ngút trời.
“Trả lại mạng cho cha ta!”
Thiếu nữ quần áo rách rưới bò lết, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt vạt váy của hắn.
“Ha ha ha, ngươi đã hủy hoại tất cả của ta, giờ lại nói với ta rằng ngươi không cố ý?”
Thiếu niên cười khổ, từ từ nhặt khẩu súng lục trên đất lên, chĩa vào đầu mình, ngón tay đặt trên cò súng dần siết chặt.
Thân hình cuộn tròn của thiếu nữ trong ngục run rẩy, nàng cắn chặt ngón tay mình, cố gắng dùng nỗi đau để che đi những tiếng vọng của lời nguyền rủa.
“Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta xin lỗi…”
“Ngươi là kẻ phản bội, là ác quỷ…”
Vị giáo sĩ ho ra máu, đến chết vẫn ôm lấy lời cầu nguyện.
“Phù Thủy đi lại trên thế gian, đây là sự bất kính với Đức Chúa của chúng ta. Nhân danh Thánh Nữ…”
Ngọn Thánh Hoả từ thanh kiếm bạc chiếu sáng khuôn mặt đầy sẹo của Thánh Đồ.
“Ngươi là Phù Thủy, là u hồn rên rỉ nơi vực sâu, là tỳ nữ phụng sự Đọa Lạc Quân Chủ!”
Thẩm Phán Quan với đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng, như thể đang nhìn một con quỷ.
“Ta không phải! Ta không phải! Ta không phải!”
Máu chảy dọc theo ngón tay bị cắn rách nhỏ xuống đất, lan ra theo khe gạch, rồi vài chùm cây xanh mọc lên từ khe gạch với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng một đóa bách hợp đen lại nở rộ.
Khuôn mặt xinh đẹp lấm lem bụi bẩn, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt không ngừng chảy dài trên má.
Thiếu nữ đau đớn rên rỉ, giãy giụa, như một con chim bị mũi tên của thợ săn bắn trúng, bị tước đi đôi cánh mà rơi xuống mặt đất.
“Ả ta vẫn luôn như vậy?”
“Từ ngày bị giam vào đã luôn như vậy.”
“Phù Thủy mà cũng biết đau khổ hối hận, đây đúng là chuyện hiếm thấy.”
Trong hành lang u ám vọng lại tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, một vệt lửa vàng chiếu sáng cuối hành lang.
“Yên lặng, đừng nói chuyện bên tai Phù Thủy.”
“Đã rõ thưa Mục Sư.”
Sự giãy giụa của thiếu nữ dần lắng xuống, hàng mi vàng khẽ run rẩy.
“Ả ta có vẻ sắp tỉnh rồi.”
Một tên lính thì thầm.
“Suỵt…”
“Hai ngươi đợi ở đây, để ta tự mình làm.”
Vị giáo sĩ mặc áo đỏ vươn tay nắm lấy tên lính đang đi trước mình.
Tên lính không nói gì, chỉ quay đầu khẽ cúi chào.
Cách song sắt dày cộp, người áo đỏ từ từ ngồi xổm xuống, tay cầm ngọn đuốc cháy lửa vàng chiếu sáng khuôn mặt nghiêng của thiếu nữ.
Hắn bình tĩnh nhìn ngắm, trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Vươn tay vẫy vẫy ra sau, tên lính hiểu ý rời đi.
“Dậy!”
Hắn nói với giọng điệu ra lệnh.
Thân hình cuộn tròn của thiếu nữ run lên một cái, từ từ ngẩng đầu lên.
Những chiếc cùm trên người va vào nhau phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Khi ánh mắt của người áo đỏ và thiếu nữ chạm nhau, trong mắt thiếu nữ đột nhiên lóe lên một tia hy vọng và khát khao cứu rỗi như ảo ảnh rồi vụt tắt, chỉ còn lại sự vô vọng trống rỗng như con rối dây, nàng lại cúi đầu xuống.
Phù Thủy cũng khát khao cứu rỗi sao, nhìn ánh mắt trầm lặng của thiếu nữ, trong lòng người áo đỏ không khỏi dấy lên một tia nghi hoặc. Hắn quay đầu nhìn Thánh Hoả vẫn đang nhảy múa.
Hơn nữa, nàng không phản ứng với Thánh Hoả, nàng ta thật sự là Phù Thủy tượng trưng cho những tai họa đó sao?
“Nữ nhân dị giáo, ngươi có tội của mình không?”
Đôi môi khô khốc của thiếu nữ mấp máy, muốn nói lại thôi.
Người áo đỏ đành cúi người xuống, ghé tai lại gần hơn.
“Ta đã giết bọn họ.”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm ngọn Thánh Hoả vàng rực, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt lấm lem bùn đất của nàng.
“Ta không phải Phù Thủy, ta không cố ý gây ra tai họa, ta chỉ không muốn bọn họ chết, ta không phải dị giáo, ta… xin lỗi…”
Thiếu nữ khẽ nức nở.
Người áo đỏ khẽ thở dài, lắc đầu.
“Không còn gì để biện hộ nữa, kẻ dị giáo.”
“Phán quyết cuối cùng từ Tòa Án Dị giáo đã được ban hành.”
Hắn dừng lại một chút, nhíu mày.
“Ngày mai là ngày xét xử của ngươi, ngươi có lời trăn trối gì không?”
Đôi mắt thiếu nữ hơi mở to, cắn chặt môi, nước mắt tuôn trào, tiếng nức nở của thiếu nữ vang vọng trong hầm ngục trống rỗng.
Sau khi cắn răng khóc lóc không biết bao lâu, cảm xúc của nàng cuối cùng cũng ổn định hơn một chút, nàng quay người từ từ lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng từ trong bộ quần áo rách nát, ôm nó vào ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt thô ráp của nó, đôi vai run rẩy quay lưng lại với người áo đỏ, một lát sau lại quay người đặt xuống sàn trước mặt người áo đỏ.
“Thật sao… là như vậy sao, Mục Sư, ta có thể thỉnh cầu ngài đưa cái này đến nhà Cha xứ Joshua ở Quận Mishlo không? Ta cầu xin ngài.”
Mục sư nhặt chiếc đồng hồ bỏ túi trên đất lên, rụt tay lại, nhìn chằm chằm vào chiếc vỏ đầy vết xước và lớp sơn bong tróc ấy rất lâu.
Sau đó hắn nhét nó vào trong ngực.
“Ta biết rồi.”
Hắn đứng dậy phủi tay áo, quay người gắn ngọn đuốc vào tường, rồi từ trong tay áo dài lấy ra một cuộn giấy da, trịnh trọng mở ra.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn thấy con dấu mạ vàng trên cuộn giấy, nàng lập tức hiểu ra đó là lời tuyên bố trực tiếp từ Giáo Hoàng của Đại Thánh Đường.
“Thánh Đồ Decaloria Valdona Joshua, tên thật là Garrol Polita Valdona, đã giả dạng Phù Thủy đi lại trên thế gian và tham gia vào vụ thảm sát Balitar, cùng các sự kiện dị giáo Hoàng Tượng Mộc.”
“Theo phán quyết của Tòa Án và Thánh Điện, nay tước bỏ giáo tịch của kẻ này, và ngày mai sẽ thi hành án!”
Đôi tay mảnh khảnh nắm chặt những đóa bách hợp đang nở rộ, cánh hoa từ kẽ ngón tay rơi xuống đất.
【Ex cinere, ad cinerem】 (Sinh ra từ tro tàn, trở về với tro tàn.)
Thiếu nữ nhắm mắt lại.
Nhớ lại những ngày tháng ở dàn hợp xướng nhà thờ luôn ấm áp, yên bình và thân thương. Khi ấy, nàng ở gần Thần Linh đến mức, dường như chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào hào quang của Ngài.
“Ôi tương lai đáng buồn ơi, cớ sao lại tàn nhẫn với ta đến vậy.”
“Ôi số phận bi thương ơi, cớ sao lại đày đọa ta đến vậy.”
“Ôi hy vọng đáng hận ơi, cớ sao lại chế giễu ta đến vậy.”
“Thánh Nữ gánh vác khổ nạn của thế nhân, được muôn dân ca tụng...”
“...Thánh Đồ bước theo ngọn lửa của Thánh Nữ, được muôn dân ngưỡng vọng…”
Thiếu nữ đầu bù tóc rối khẽ hát, dưới ánh mắt của mọi người bước ra khỏi hầm ngục, sau một tháng lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời vàng úa.
Ngay sau đó, lính tráng ập đến, xiềng thêm những khóa sắt nặng trĩu.
“Đừng hát nữa! Câm miệng đi con điếm thối tha!”
Báng súng giáng mạnh vào lưng thiếu nữ, chỉ đổi lại một tiếng rên khẽ.
“Tỳ nữ của ác quỷ lại hát ‘Khúc bi ca của Thánh Quang’ sao? Thật khiến ta buồn nôn!”
Đôi chân bị gông xiềng nặng nề lê bước, họng súng dí sát sau gáy.
“Đức Chúa của chúng ta ôm ấp những con chiên lạc lối…”
“Ta bảo là câm miệng!”
Tên lính đá vào đầu gối sau của thiếu nữ, buộc nàng phải quỳ xuống đất. Nhưng gương mặt ấy vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng, giữa những ánh mắt hoảng loạn của kẻ xung quanh, lại càng trở nên dị thường.
“Giết ả ta! Rồi treo đầu ả lên cổng thành Thánh Đô!”
“Nợ máu phải trả bằng máu!”
Tiếng chửi rủa tràn ngập tai thiếu nữ, nàng với đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào những viên gạch trên mặt đất.
“Đứng dậy cho ta!”
Thiếu nữ đang quỳ bị đám lính xúm lại lôi dậy, kèo nàng về phía cây thập tự giá đang cháy rực đằng xa.
Đôi mắt xanh biếc phản chiếu sự khinh bỉ, giận dữ, hoảng sợ và đau buồn của đám đông vây xem.
Liệu năm xưa mình có phải là một thành viên trong đám người này không?
Mắt lại đau quá…
Daya… lúc đó nàng cũng phải chịu ánh nhìn như thế này sao?
Thiếu nữ hỏi trong lòng, không có tiếng vọng lại, chỉ có sự im lặng vô tận.
Đôi mắt lại trở nên mờ nhạt, ánh nhìn dần nhòe đi.
Không ổn… lại muốn khóc rồi… Mình thực sự là Phù Thủy sao…? Phù Thủy cũng biết khóc ư…?
Những đóa bách hợp đen mọc lên và nở rộ trên con đường đá mà thiếu nữ đi qua, rồi nhanh chóng tàn lụi.
Tiếng hô “dị giáo” vang rền, như muốn đem Thần Phạt giáng xuống tội ác.
【Efficio homineem verum】
Khiến ma quỷ thành người đã khó, khiến con người thành người còn khó hơn.
Thánh Đồ trên đài hành hình thầm niệm lời cầu nguyện, đứng sừng sững như tượng, tay cầm kiếm xích máy, mũi kiếm chạm đất.
Mục sư đọc vang bản cáo trạng của phù thủy, mắng nhiếc sự ghê tởm của ma quỷ, đồng thời cầu xin lòng thương xót từ của trời cao.
“Nguyện Chúa tha thứ tội lỗi của ngươi, linh hồn ngươi sẽ bay lên Thiên Đường, còn thân xác ngươi sẽ tiêu tan nơi thế gian.”
Giọng nói của mục sư như những con sóng khổng lồ cuồn cuộn vang vọng trên quảng trường, từng đợt từng đợt vỗ vào tâm hồn thiếu nữ.
Thiếu nữ chân trần bước lên những bậc thang dẫn đến đài cao.
“Nguyện Thánh Nữ thiêu rụi tội lỗi của ngươi, giúp ngươi tìm lại đức tin, linh hồn trở về Thánh Đường.”
Giọng của mục sư càng lúc càng cao, gió bên tai rít gào dữ dội.
“Lạy Chúa trên cao, xin Người tha thứ cho tội lỗi của kẻ này.”
Thiếu nữ siết chặt cây thánh giá đẫm máu, khó nhọc leo từng bậc.
“Daya… ta đã khiến em thất vọng sao?”
“Chuẩn bị hành hình thanh tẩy!”
Sau tiếng hô lớn của mục sư, cuộc xét xử này cuối cùng cũng đón nhận sự yên tĩnh đã lâu.
Những tên lính thô bạo ấn nàng lên cây thập tự giá làm từ quan tài của thánh nhân, trói tay chân nàng, cố định thân thể nàng.
Đôi mắt nàng vẫn bình tĩnh đến lạ, không hề có chút phản kháng hay giãy giụa, cứ thế bị cố định trên xiềng xích, như thể nàng mới là kẻ hành hình đang đứng một bên.
Thánh đồ kết thúc lời cầu nguyện, lặng lẽ nhấc kiếm xích máy.
Tiếng hơi nước phun ra, động cơ kéo sợi xích xoáy tít như dã thú vươn nanh vuốt.
Thánh hỏa quấn quanh lưỡi kiếm, hòa nhịp cùng linh hồn cơ khí.
Nghe tiếng bước chân nặng nề từng bước tiến về phía mình, thiếu nữ cứ thế nhắm mắt lại, chờ đợi sự giải thoát mà nàng đã mong mỏi bấy lâu.
Sau một tiếng ù ù, tiếng động cơ dần tắt lịm, một thoáng tĩnh lặng xuất hiện rồi quảng trường nổ tung trong xôn xao.
Cái chết được dự đoán trước không xảy ra, thiếu nữ mở đôi mắt xanh biếc của mình, ngây người nhìn mục sư đang chìm trong kinh ngạc và bàng hoàng.
Nhìn theo ánh mắt của Mục Sư, thanh kiếm cưa của Thánh Đồ lặng lẽ treo lơ lửng trên đầu nàng, kèm theo đó là vài khuôn mặt quen thuộc.
“Thánh Đồ, tại sao ngài lại dừng cuộc xét xử này!”
Mục sư nén sự tức giận, trầm giọng hỏi.
Thánh Đồ lùi lại vài bước, cắm mạnh thanh kiếm cưa xuống đất, trở về tư thế đứng ban đầu.
“Có lẽ cuộc thẩm phán này đã sai từ lúc bắt đầu.”
“Cẩn trọng lời nói của ngài, Thánh đồ! Đây là mệnh lệnh từ Đại Thánh Đường!”
Mục sư lộ vẻ kinh ngạc, khó tin, giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Không không không, ngài không thể làm như vậy, ngài là con chiên trung thành của Đức Chúa, là hiện thân cho ý chí của Người! Là người hoàn mỹ dạo bước giữa nhân gian!”
“Ngươi đã thấy nước mắt của Phù Thủy chưa?”
Thánh Đồ trầm giọng hỏi, dưới chiếc mũ trùm rộng của Thánh Đồ, Mục Sư không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Những tên lính xung quanh và đám đông dưới đài đều ngơ ngác nhìn hai vị giáo sĩ đang đối đầu trên đài cao, tiếng bàn tán xôn xao từng đợt truyền đến.
Mục sư cảm thấy mình chắc chắn đã phát điên rồi, làm sao người đại diện của Chúa Trời lại có thể nói giúp cho dị giáo gây hại cho thế gian.
“Quỷ mới biết! Nhưng lòng thương xót của ngài bây giờ chính là sự lung lay đức tin vào Đức Chúa của chúng ta!”
Mục sư hoàn toàn phát điên, chỉ vào mũi Thánh Đồ mà mắng!
“Thánh Hoả đã tắt rồi.”
“Cái gì?”
“Thánh Hoả đã tắt rồi.” Thánh Đồ lặp lại.
Thân thể Mục Sư run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
“Đức Chúa làm sao có thể từ chối xét xử Phù Thủy, điều này…không... không thể nào!”
Mục sư lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi hoảng sợ nhìn thiếu nữ bị trói trên thập tự giá.
Đôi mắt xanh biếc của thiếu nữ đối diện với hắn, Mục Sư cảm thấy ánh mắt từ một nơi nào đó không rõ.
Trong lúc mơ hồ, như một mớ bòng bong đột nhiên được gỡ ra thành một sợi chỉ rõ ràng, mục sư nhận ra điều gì đó, miệng lẩm bẩm vài câu rồi hai mắt trắng dã ngã mà xuống đất.
Những tên lính và đám đông xung quanh thấy vậy lập tức hỗn loạn, bỏ chạy tán loạn, tiếng la hét, chửi rủa không ngớt.
Thánh Đồ im lặng bước qua mục sư đang nằm trên đất, đi về phía thiếu nữ.
“Ta nên gọi nàng là tiểu thư Decaloria, hay là ngài Garrol?”
Giọng điệu trêu chọc nhàn nhã truyền ra từ dưới mũ trùm.
Nàng không đáp, ánh mắt bình thản vẫn dõi lên bầu trời vàng úa.
Ký ức trôi về buổi sáng hôm bắt đầu tất cả....